Chương 23 - Hết
Trời đã gần cuối đông. Vì khoảng thời gian để tang của Evie trùng với thời gian sinh của Annabelle nên hai người họ đã trải qua rất nhiều thời gian ở bên nhau. Họ đều không thể tham gia những cuộc hội họp như vũ hội hay những dạ tiệc sang trọng, nhưng điều đó đều hợp với ý muốn của họ, vì trời đã trở lạnh như dao cắt kể từ đêm Giáng sinh, và mùa xuân dường như đang miễn cưỡng không muốn ghé thăm. Thay vì lang thang quanh thành phố, họ ngồi túm tụm bên cạnh nhau tại lò sưởi nơi căn phòng khách sạn sang trọng của nhà Hunt, hoặc thường xuyên hơn, họ quây quần với Lillian và Daisy trong một căn phòng khách riêng ấm cúng tại khu Marsden Terrace của dòng tộc Westcliff. Họ đọc, trò chuyện, và làm đồ thủ công trong khi không ngừng chia sẻ những tách trà.
Một buổi chiều nọ, Lillian ngồi sau một cái bàn viết trong một góc phòng, chăm chỉ ngồi viết một lá thư cho một người chị dâu của cô, trong khi Daisy ngồi tựa vào một ghế nệm dài với một cuốn tiểu thuyết, dáng người mảnh khảnh của cô bọc trong một tấm chăn nhỏ bằng lụa tơ tằm. Annabelle ngồi trên ghế nơi lò sưởi bập bùng, một bàn tay cô đặt trên đường cong căng tròn của bụng, trong khi Evie ngồi tại ghế đẩu trước mặt cô, xoa bàn chân đau nhức cho cô. Vừa nhăn mặt vừa thở dài, Annabelle thì thầm, "Ôi, cảm giác thật tuyệt. Chẳng có ai báo trước cho chị thời kỳ thai nghén lại khiến cho chân người ta đau nhức đến vậy. Dù lẽ ra chị đã phải biết trước mới phải, với tất cả trọng lượng quá tải mà chân chị phải chịu. Cám ơn em nhé, Evie. Em là người bạn đáng mến nhất trên đời."
Giọng nói châm biếm của Lillian vang lên từ góc phòng. "Chị ấy đã nói với mình những lời y chang, Evie, vào lần vừa rồi mình bóp chân cho chị ấy. Lòng thành của chị ấy chỉ trụ được đến lần xoa bóp tiếp theo thôi. Thừa nhận đi, chị Annabelle—chị là một người nhẹ dạ."
Annabelle cười toe uể oải. "Cứ chờ cho đến lúc em có thai mà xem, em thân mến. Em sẽ đi van nài được xoa chân từ bất cứ ai tình nguyện phục vụ thôi."
Lillian mở miệng để đáp lời, dường như nghĩ kĩ hơn về điều đó, và rồi uống một ngụm rượu vang từ một ly thủy tinh trên bàn.
Không hề nhìn lên khỏi cuốn tiểu thuyết của mình, Daisy nói, "Ôi, cứ đi mà nói với họ đi."
Cả Annabelle và Evie cùng quay sang nhìn Lillian trân trân. "Nói chuyện gì cơ?" họ nối đuôi nhau.
Lillian trả lời với một cái nhún vai nhanh và ngại ngùng, rồi phóng một nụ cười toe toét bẽn lẽn qua vai. "Đến giữa hè, Westcliff cuối cùng cũng sẽ có người thừa tự."
"Trừ khi đó là một bé gái," Daisy nói thêm.
"Chúng mừng cậu," Evie thốt lên, ngay lập tức rời bỏ Annabelle. Nàng hứng khởi đến ôm Lillian. "Đúng là một tin tuyệt vời!"
"Westcliff chẳng còn là mình nữa vì quá vui sướng, dù anh ấy có gắng không để lộ điều đó," Lillian nói, ôm lại nàng. "Mình chắc giờ này anh ấy đang nói lại với St. Vincent và ngài Hunt đấy. Dường như anh ấy tin rằng đó hoàn toàn là thành quả của mình anh ấy."
"À thì, ngài ấy cũng góp phần thiết yếu mà, chẳng phải sao?" Annabelle hài hước chỉ ra.
"Vâng," Lillian trả lời, "nhưng phần lớn của nhiệm vụ này rõ ràng là của em."
Annabelle cười toe với Lillian từ đầu kia căn phòng. "Em sẽ làm rất tốt thôi, em thân mến. Tha thứ cho chị vì đã không nhảy cẫng lên băng qua phòng; chỉ cần biết là chị thật sự đang vui mừng tột độ. Chị hy vọng là con chị và con của em sẽ hoàn toàn trái ngược nhau để chúng ta có thể sắp xếp một lễ cưới cho chúng." Giọng cô trở nên kêu ca và dỗ dành. "Evie...quay lại đi chứ. Em không thể bỏ chị lại với chỉ một bàn chân được xoa."
Vừa lắc đầu vừa mỉm cười, Evie quay lại chỗ ghế đẩu cạnh lò sưởi. Nàng nhìn sang Daisy, nhận thấy ánh mắt trầm ngâm trìu mến của cô hướng về người chị của mình. Nhận thấy vẻ bâng khuâng của cô gái, Evie nói khi nàng ngồi lại chỗ mình bên bàn chân Annabelle, "Giữa cuộc trò chuyện về các ông chồng và em bé này thì chúng ta không thể quên tìm một quý ông cho Daisy."
Cô gái với mái tóc đen gửi cho nàng một nụ cười rộng yêu mến. "Chị mới đáng yêu làm sao, Evie. Và em không phiền phải chờ đến lượt mình đâu. Rốt cuộc thì ai đó phải là đóa-hoa-bên-lề cuối cùng chứ. Nhưng em đang bắt đầu tự hỏi liệu em có bao giờ tìm thấy một người phù hợp để kết hôn không nữa."
"Tất nhiên em sẽ tìm được," Annabelle nói đầy lý lẽ. "Chị không thấy trước bất cứ khó khăn nào hết, Daisy à. Tất cả chúng ta đều đã mở rộng tầm quen biết hơn một chút rồi, và chúng ta sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để tìm cho em người chồng hoàn hảo."
"Chỉ cần nhớ kĩ là em không muốn kết hôn với một người như Ngài Westcliff," Daisy nói. "Quá chuyên quyền. Và không phải một người như Ngài St. Vincent luôn. Quá khó đoán."
"Thế còn một người như ngài Hunt thì sao?" Annabelle hỏi.
Daisy kiên quyết lắc đầu. "Quá cao."
"Em đang trở nên hơi khó chìu đấy nhỉ?" Annabelle dịu dàng chỉ ra, đôi mắt cô sáng lấp lánh.
"Không hề! Những yêu cầu của em là rất hợp lý ấy chứ. Em muốn một người đàn ông tử tế thích những buổi tản bộ đường dài, và yêu thích sách, và được yêu mến bởi trẻ em và cả những chú cún—"
"Và bởi tất cả những hình thái cao cấp của thủy sinh và thực vật nữa chứ," Lillian nói khô khan. "Nói xem nào, chúng ta phải tìm con người mẫu mực này ở đâu bây giờ?"
"Không phải ở những vũ hội mà em đã tham dự," câu trả lời của Daisy rầu rĩ. "Em không nghĩ chuyện có thể tệ hơn, nhưng những người được tuyển lựa năm nay còn tệ hơn cả năm ngoái. Em đang bắt đầu tin là bất cứ người đàn ông nào xứng đáng để em kết hôn sẽ không thể được tìm thấy ở những sự kiện như thế này."
"Chị nghĩ là em đúng," Lillian nói. "Có quá nhiều cạnh tranh ở những sự kiện đó—và nơi khai thác tốt nhất đã thưa thớt rồi. Đã đến lúc đi săn ở một đồng cỏ khác."
"Trong văn phòng câu lạc bộ có những tài liệu về tất cả các thành viên," Evie tự nguyện. "Khoảng hai ngàn năm trăm quý ông có điều kiện. Tất nhiên, phần lớn trong số họ đã kết hôn—nhưng chị tin chắc là chị có thể tìm thấy nhiều hơn một cái tên của các quý ông thích hợp."
"Ngài St. Vincent sẽ cho phép chị xem những thông tin tuyệt mật thế à?" Daisy hỏi nghi ngờ.
Lillian phản bác lại bằng một giọng pha trò, "Ngài ấy đã bao giờ từ chối cô ấy bất cứ điều gì chưa?"
Evie, gần đây đã cam chịu những lời trêu chọc không ngừng từ các bạn nàng về sự sùng bái rành rành của Sebastian, mỉm cười và nhìn xuống chiếc nhẫn cưới trên tay nàng khi nó sáng nhoáng lên trong ánh lửa. "Hiếm lắm," nàng thừa nhận.
Câu nói khiến Lillian bật cười trêu chọc. "Thật đấy, phải có ai đó nói với St. Vincent anh ta là một hình mẫu sống rập khuôn đi thôi. Anh ta đã trở thành hiện thân của tất cả những gì họ nói về những kẻ trác táng hoàn lương."
Annabelle dựa lưng vào ghế và hỏi Evie, "Ngài ấy đã hoàn lương chưa, em thân mến?"
Nghĩ về người chồng dịu dàng, tinh quái đầy thương yêu đang chờ nàng dưới lầu, nụ cười của Evie nở rộng toe toét. "Chỉ vừa đủ thôi ạ," nàng nhẹ nhàng trả lời, và sẽ không nói gì thêm nữa.