Chương 13
Cô kéo sợi dây và đóng rèm lại để khỏi phải thấy con mèo phiền phức đó nữa. Cô đi vào bếp làm một bữa tối nhẹ. Cô ngồi ăn trước màn hình ti vi với âm lượng được bật khá lớn. Sau bữa tối, cô đi tắm thư giãn và sử dụng sữa tắm hương vani. Một hũ trắng kem bôi cơ thể Marshmallow Fluff được đặt trên bàn bên cạnh chiếc khăn tắm. Cô nhận được nó trong hòm thư nhà cô ở Boise hôm qua và đã nhét nó vào ví.
Chúa ơi, cô tới gặp Trina, thử áo phù dâu và về ngủ với Mick, mọi việc mới chỉ diễn ra tối qua sao? Cô rút nút tháo nước trong bồn tắm và đứng dậy. Cô luôn là người bận rộn.
Maddie sấy khô tóc, thoa kem dưỡng da lên người. Cô mặc một chiếc quần pyjama kẻ sọc và áo thun hồng, sau đó ra phòng khách và cầm lấy cuộn băng thu âm từ bàn cà phê - nó vẫn ở đó từ tối đến giờ. Một mẫu quảng cáo điện thoại phát ra om sòm từ ti vi và cô nhấn vội nút tắt trên cái điều khiển. Cô muốn nghe lại những hồi tưởng của Meg về cái đêm mẹ cô ta đã giết chết hai người rồi tự sát.
"Meoo."
"Chết tiệt thật." Cô kéo dây rèm và kia, kẻ quấy rối cô đang ngồi như quả bông tuyết trắng tinh trong bóng tối đen kịt xung quanh. Cô chống tay ngang hông, và nhìn trừng trừng qua phía bên kia cửa kính. "Mày thử thách sợi dây thần kinh cuối cùng của tao à?"
"Meoo."
Maddie không thể hiểu nổi làm thế nào mà tiếng ồn lại có thể phát ra từ cái mồm bé xíu ấy được chứ. "Cút đi!" Như hiểu được cô nói gì, con mèo đứng dậy, đi thành vòng tròn, sau đó ngồi y nguyên chỗ cũ.
"Meoo."
"Tao biết rồi." Maddie quay vào phòng giặt là, xỏ vào một chiếc áo khoác jean, sau đó huỳnh huỵch đi ra cửa. Cô đẩy mở cửa và xốc con mèo lên. Chú mèo con thật sự rất nhỏ, thân hình nó vừa khít trong một lòng bàn tay. "Mày chắc đầy rận hoặc ghẻ trên người nhỉ," cô nói.
"Meoo."
Cô giơ con mèo ra xa hết mức có thể. "Thứ cuối cùng mình cần là một con mèo đầu- bự bẩm sinh thế này."
"Meoo."
"Suỵt, tao sẽ tìm cho mày một mái nhà tốt." Quỷ tha ma bắt con mèo bắt đầu kêu lên rừ... rừ một cách thích thú như thể họ sẽ làm bạn hay cái gì đó vậy. Nhẹ nhàng hết sức, cô đi nhón chân qua bãi cỏ lạnh giá sang sân nhà gia đình Allegrezza. Đèn trong nhà bếp sáng và qua cánh cửa kéo bằng kính, cô thấy Louie đang làm sandwich. "Mày sẽ yêu những người này cho mà xem," cô thì thầm.
"Meoo."
"Thật mà. Họ có một đứa trẻ, và trẻ con thì yêu mèo con. Cố mà tỏ ra dễ thương và mày sẽ được vào." Cô đặt nó lên sàn, sau đó chạy thục mạng về nhà. Giống như cô đang cố thoát khỏi quỷ vậy, cô đóng cửa, khóa lại và kéo chặt rèm. Cô ngồi trên trường kỷ và tựa đầu lên thành ghế. Yên lặng. Cảm ơn Chúa. Cô nhắm mắt và tự nhủ mình vừa làm một việc tốt đẹp. Cô có thể đuổi nó đi bằng cách ném cái gì đó vào người nó. Pete Allegrezza là một đứa trẻ dễ thương. Nó chắc chắn muốn một con mèo và sẽ cho nó một mái nhà tốt. Nó rõ ràng đã không ăn trong một thời gian và Louie sẽ không lưỡng lự khi nghe thấy nó và cho nó ăn một phần to của chỗ thịt dành cho bữa trưa. Maddie thật là một kẻ thánh thiện "ma lanh".
"Meoo."
"Mày đùa đấy à?" Cô ngồi dậy và mở mắt.
"Meoo."
"Được rồi. Tao đã cố làm điều tốt." Cô xông vào phòng ngủ và xộc chân vào một đôi dép đi trong nhà màu đen. "Con mèo ngu si." Cô quay ngược trở lại phòng khách, mở tung cửa lần nữa, và xách chú mèo con lên. Cô giơ nó lên trước mặt và nhìn trừng trừng vào đôi mắt hoảng sợ của nó. "Mày thật sự rất ngu. Mày phải biết tao đã tìm cho mày một mái nhà tốt chứ."
"Meoo."
Đây là nghiệp chướng. Nghiệp chướng tồi tệ. Dứt khoát là quả báo cho một số việc cô đã làm. Cô chộp lấy cái ví bằng bàn tay còn lại rồi bật đèn bên ngoài trước cửa phòng giặt ủi. Cô vừa bước ra ngoài, bộ điều khiển từ xa trong ví của cô mở khóa cửa xe hơi. "Đừng có mà nghĩ đến việc cào vào cái ghế da này đấy," cô nói trong khi đặt con mèo vào ghế bên cạnh. Hôm nay là Chủ nhật và mấy nhà "tị nạn" cho động vật đều đã đóng cửa. Vậy là cô không thể vứt con mèo này ở đó. Nếu cô lái xe qua bờ hồ bên kia và vứt nó trên ngưỡng cửa đằng kia, chắc con vật chết tiệt này sẽ không thể tìm được đường quay lại.
Cô nhấn nút khởi động trên cần sang số. Cô cũng không đến nỗi quá nhẫn tâm. Cô sẽ không vứt nó ở một nơi nào đó với những cái hố lớn và dây xích như ở công trường. Cô không muốn gây ra
kiểu nghiệp chướng như thế.
Cô đánh xe vòng ngược lại và liếc nhìn chú mèo con đang ngồi trên chiếc ghế da đắt tiền của cô và bắt đầu nhắm thẳng hướng. "Hẹn gặp lại nhé cưng."
"Meoo."
***
Mick lái chiếc Dodge của anh vào bãi đỗ xe cửa hàng tạp hóa D- Lite và đậu nó cách cửa trước vài hàng. Trên đường vào, anh nhìn thấy chiếc Mercedes đen đỗ ngay bên dưới một chiếc đèn trong nhà xe. Mặc dù anh chưa nhìn thấy chiếc xe, mọi người trong thị trấn đều biết Madeline Dupree lái một chiếc Mercedes màu đen trông như Người Dơi vậy. Bên trong tấm cửa kính màu, Mick chỉ có thể nhìn thấy những đường nét của cô ấy và gương mặt. Anh tiến đến chiếc xe và gõ vào cửa phía tay lái. Không một âm thanh phát ra, chiếc cửa kính thấp xuống từng chút một. Ánh đèn trong nhà xe chiếu qua cửa sổ, và anh đang nhìn vào đôi mắt nâu đậm của người phụ nữ đã siết lấy anh đêm hôm trước.
"Xe đẹp đó," anh nói.
"Cảm ơn."
"Meoo."
Anh nhìn xuống quả bóng lông trắng chễm chệ trong lòng cô. "Tại sao, Maddie, em có một con mèo thế?"
"Đừng có nói nữa."
Anh cười lớn. "Em có nó khi nào vậy?"
"Nó không phải của em. Em ghét mèo."
"Vậy tại sao nó lại ở trong... lòng em?"
"Nó không chịu đi." Cô quay đi và nhìn thẳng phía trước; tay cô ấy siết chặt tay lái. "Em đã cố tìm cho nó một căn nhà phía bên kia hồ. Em thậm chí còn chọn cho nó một căn nhà tốt nhất. Một căn nhà dễ thương với cái cửa chớp màu vàng."
"Rồi chuyện gì xảy ra?"
Cô lắc đầu. "Em không biết. Em đã len lén chuẩn bị thả nó ở hiên và cắm đầu chạy, nhưng con vật ngu ngốc này cứ kêu rừ... rừ và cọ cọ đầu vào cằm em." Cô ngước nhìn lên anh và cau mày. "Và bây giờ thì em ở đây, đang phải cân nhắc tất cả các loại thức ăn cho mèo quảng cáo trên tivi và không biết nên chọn Whiskas hay Fancy Feast đây!"
Anh cười khùng khục. "Nó tên gì?"
Cô nhắm mắt và thì thầm, "Quả bông tuyết."
Giờ thì anh cười phá lên, thay cho điệu cười lúc nãy. Và cô mở mắt, liếc anh trừng trừng. "Cười cái gì?"
"Quả bông tuyết."
"Nó trắng mà."
"Meoo."
"Nó thật nữ tính."
"Đây là lời nói từ chàng trai đã đặt tên cho con chó xù của anh ta là Công chúa đó hả?"
Nụ cười trên môi anh tắt ngấm. "Làm thế nào em biết thế?"
Maddie mở cửa xe và anh bước lùi lại. "Chị anh nói với em." Cô cuốn cửa sổ lên, túm lấy chú mèo bằng tay còn lại và ra khỏi xe. "Anh đừng lên mặt hống hách vội. Chính chị anh xuất hiện trước hiên nhà anh trưa nay và muốn kể cho em biết về bố mẹ anh."
"Chị ấy đã nói gì?"
"Nhiều lắm." Cô khóa cửa xe. "Tuy nhiên, em nghĩ chủ yếu là chị ấy muốn em nghĩ rằng anh đã có một tuổi thơ hạnh phúc như tất cả những thằng bé khác cho đến khi Alice Jones chuyển đến thị trấn."
"Em tin chị ấy không?"
"Đương nhiên là không." Cô nhét con mèo con vào bên trong chiếc áo khoác jean và đeo một chiếc túi xách to ở một bên vai. Cùng là chiếc túi cô đựng súng bắn điện trong đó. "Đặc biệt khi chị ấy tiết lộ việc mẹ anh đã làm cháy một chồng quần áo của bố anh."
"Ừ, anh nhớ chuyện đó." Nó chắc chắn không phải là bí mật. "Anh còn nhớ là cỏ ở sân trước đã không thể mọc lại trong một thời gian dài." Lúc đó chắc anh lên năm tuổi. Một năm trước khi mẹ anh cho đi đời tất cả.
"Và không biết anh đã nghe lời đồn này hay chưa, nhưng sẽ không có bộ phim nào với Colin Farrell và Angeline Jolie cả."
Anh đã nghe lời đồn và cũng nhẹ cả người khi biết đó không phải là sự thật. "Em có đang mặc pyjama bên trong không?"
Mèo con thò đầu ra khỏi áo khoác của cô ngay lúc Maddie nhìn xuống. "Em không nghĩ người ta sẽ để ý."
"Anh để ý."
"Ừ, nhưng em mặc pyjama giống buổi tối hôm trước." Cô nhìn lên và đôi môi cô nở một nụ cười chọc ghẹo quyến rũ. "Dù sao thì chỉ đi có một tí."
Và cô không nghĩ là họ lại ngủ với nhau lần nữa. Phải. "Phải em không?" Anh hỏi.
"Em thế nào?"
"Anh ngửi thấy mùi Rice Krispies." Anh bước tới nghiêng đầu về phía cô. "Dĩ nhiên là em."
"Đó là mùi bơ dưỡng da Marshmallow Fluff."
"Bơ dưỡng da?" Ôi, Chúa ơi. Cô thật sự nghĩ họ sẽ không kết thúc trên giường một lần nữa chữ?
"Anh nghĩ về em cả ngày." Anh đặt tay lên cổ cô và cụng trán anh và trán cô. "Trần truồng." Mạch máu cô đập mạnh bên dưới ngón tay cái của anh.
"Em quay lại thời kỳ trước rồi."
"Em quay lại cái thời kỳ 'đại khái là độc thân' ấy hả?"
"Phải."
"Anh có thể làm em đổi ý đấy." Anh đang cố thuyết phục một người phụ nữ lên giường với anh, một điều anh thường không bao giờ làm. Cho dù họ muốn hay không.
"Không phải lần này," cô nói.
Nhưng đối với Maddie, anh chẳng bao giờ hành động bình thường được. "Em yêu cái cách anh hôn và chạm vào người em mà. Nhớ không?"
"Em, à...," cô nói lắp.
Thường thì anh không nghĩ nhiều và bị ám ảnh bởi một người phụ nữ cả ngày trời như thế. Anh chẳng quan tâm cô ta đang làm gì. Nếu cô ta đang làm việc hay đang tìm xách mấy con chuột chết, hay làm sao để "hạ" cô ta thêm lần nữa. "Em đã mặc sẵn quần áo ngủ rồi cơ mà." Anh chạm nhẹ môi mình vào môi cô và cô hơi hé môi một chút. Bình thường anh sẽ chẳng phải phí thời gian thuyết phục thế này, bởi còn vô số những phụ nữ khác đang xếp hàng mà anh chẳng phải tốn chút công nào thuyết phục. "Em biết em cũng muốn vậy mà."
"Meoo."
Cô bước lùi lại và tay anh buông xuống. "Em phải mua đồ ăn cho mèo."
Mick hạ thấp tầm nhìn xuống cái đầu lông trắng tinh ló ra khỏi áo khoác jean của Maddie. Con mèo ấy đúng là đồ quỷ.
"Mèo ngoan. Quả bông tuyết," cô nói và vỗ nhẹ vào đầu chú mèo con. Cô ngước nhìn anh, sau đó quay người đi về phía cửa hàng. "Coi chừng hắn nha. Hắn là một gã tệ lắm đấy."