Gửi bài:

Chương 52

Họ kết hôn vào tháng tám. Buổi lễ ở nhà thờ được tổ chức ở chỗ Evelyn và ở cả London, khiến giới thượng lưu sững sờ. Có thể đã từng có tin đồn rằng Jeremy đang theo đuổi mỹ nhân nhà Langton, nhưng không ai từng nghĩ anh sẽ thực sự chịu bị khóa chân.

Danny được biết rằng Regina Eden là cứu cánh thường xuyên mỗi khi có những tình huống vô cùng khó xử xảy ra, và giải thích tại sao Danny đã được giới thiệu với giới thượng lưu như một người họ hàng của Kelsey langton, mà giờ lại hóa ra là con gái của Evelyn Hilary, chắc chắn xếp vào hàng vô cùng khó xử. Nhưng Reggie êm ái cho mọi người biết rằng cô chỉ đơn giản quên mất không đề cập đến chuyện nhà Langton đã thu nhận và nuôi dạy Danny như con gái của chính họ vì vào lúc đó cô ấy có vẻ như không còn gia đình nào cả.

Đó là một đám cưới lộng lẫy tráng lệ. Sau nhiều năm nghĩ rằng bà sẽ không có cơ hội được chuẩn bị đám cưới cho con gái, giờ đây khi cơ hội trở lại, Evelyn đã nỗ lực hết sức.

Danny được đề nghị một chiếc váy cưới mới, bất cứ kiểu nào cô chọn, hay chiếc váy cưới mà Evelyn đã mặc. Chưa bao giờ suy nghĩ xa đến vậy, và thực sự nghĩ rằng cô không cần một chiếc váy cưới thật sự để kết hôn, vì tinh thần cưới xin của cô không thực sự cao đến thế, Danny chọn chiếc áo cưới của mẹ cô. Chiếc váy quá đẹp để bị bỏ qua. Satin màu xanh thanh thiên nhạt và ren mềm mại hệt như lụa. Và nó vừa với cô một cách hoàn hảo! Đã phải mất một lúc sau cuộc hội ngộ của họ cô mới nhận ra rằng mẹ cô có chiều cao chính xác bằng cô. Đó là một trong những lí do Evelyn đã không muốn tham dự một mùa lễ hội ở London, và tại sao bà đã rời đi ngay sau khi Robert đã cầu hôn. Bà đã luôn tự ti với chiều cao bất thường của mình. Thực sự thì Robert cũng không cao hơn, vậy nên Danny đã thừa hưởng toàn bộ chiều tao từ mẹ mình.

Mối quan hệ của họ đã tiến triển ở mức đến đáng ngạc nhiên trong những tuần trước đám cưới. Cứ như họ chưa từng xa cách vậy. Ở đó có sự ấm áp, có tình yêu, không có chút do dự nào khi trao đi tình yêu Và Evelyn muốn biết tất cả mọi thứ trong những năm của cuộc đời Danny mà bà đã bị từ chối. Họ nói chuyện với nhau không ngừng, đôi khi đến tận sáng. Họ cười, họ khóc. Thêm nhiều và nhiều nữa những kí ức đươch gợi lại, về những năm đầu tiên Danny ở cùng cha mẹ mình. Chúa ơi, thật tốt biết bao khi lại có mẹ.

Trong khi cảm hạnh phúc đến mức muốn nổ tung, Jeremy thì không. Anh đã bị tống cổ về! Bị bảo anh chỉ làm vướng chân, rằng anh sẽ có Danny suốt quãng đời còn lại, rằng anh có thể đợi vài tuần nữa, không, anh chẳng vui vẻ chút nào cả. Nhưng anh gửi thư cho cô hàng ngày, hoàn toàn quên mất rằng cô không thể đọc chúng. Thực tế thì, sau này cô sẽ được cho biết rằng cậu nhóc đưa bức thư đầu tiên đáng nhẽ phải nhắn rằng cô giữ lại những bức thư, rằng Jeremy sẽ đọc chúng cho cô sau khi họ đã kết hôn, nhưng thằng nhóc đã quá ngẩn ngơ trước nụ cười của Danny đến nỗi quên mất lời nhắn. Vậy nên Danny để mẹ cô đọc những bức thư cho cô nghe hàng ngày, và nếu Evelyn liên tục đỏ mặt trong khi đọc, Danny đã quá chìm đắm và ngất ngây sung sướng trước niềm đam mê sâu sắc Jeremy dành cho cô để nhận ra.

Anh yêu cô, thực sự, thực sự yêu cô. Cô tự hỏi liệu mình có bao giờ hết bất ngờ trước điều đó. Và anh rất đau khổ khi phải xa cô dù chỉ trong một thời gian ngắn, nói rằng anh thậm chí còn say rượu lần đầu tiên trong đời. Thật ra thì, anh viết rằng anh nghi ngờ điều đó, nhưng cha anh, hai người bác, và cả Percy đều khẳng định đó chính xác là việc anh đã làm, vậy nên anh đã chấp nhận rằng việc đó có thể đã xảy ra.

Evelyn làm Danny ngạc nhiên khi mời Dagger và Lucy, cũng như tất cả bọn trẻ. Bà gửi ba cỗ xe đến để đón tất cả bọn họ và không định để họ trở lại London. Bà quyết định sẽ tiếp tục kế hoạch của Danny và tài trợ cho cô nhi viện. Robert có hai địa sản gần đó, cả hai giờ đây đều thuộc về Danny, và một trong số chúng cung cấp một môi trường hoàn hảo để nuôi dạy những đứa trẻ. Dagger sẽ điều hành, nhưng dưới sự giám sát của Evelyn.

Ban đầu hai người họ không mấy hợp nhau. Anh ta không thích thú với cái ý nghĩ làm việc với một phu nhân già. Evelyn phật lòng vì anh ta đã có được cơ hội nuôi dạy con gái bà. Họ đã cắm cảu với nhau không ít, nhưng tình thế dịu đi khá nhiều khi họ trở nên quen dần với nhau và đạt được thỏa thuận về những chi tiết.

Nhưng người làm tronh nhà Jeremy cũng được mời tới dự đám cưới. Sau cùng, họ cũng là bạn của Danny. Danny đã quyết định đề nghị Claire một cơ hội để thay đổi công việc, nghĩ rằng cô ta có thể sẽ vui vẻ hơn khi làm việc với bọn trẻ.

Và cô đa đúng. Claire ngay lâp tức tóm lấy cơ hội, và cô ta và Dagger đã đối đầu ngay lần gặp gỡ đầu tiên của họ. Thường thì người khác cần thời gian để làm quen với Dagger, nhưng giờ đây Claire đã quá tự tin để bị anh ta bắt nạt.

Dagger, trong bộ lễ phục dành cho đám cười, đã trải qua một sự lột xác đáng kể. Anh ta đã cạo râu sạch sẽ cho dịp này và cảm thấy bị hạ nhục bằng vẻ ngoài của mình. Danny nhớ lại tại sao cô đã nghĩ về anh ta nhu "gia đình" trong rất nhiều năm. Cô đã tha thứ cho anh ta vì đã đá cô đi, đặc biệt vì nếu không cô có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại Jeremy. Và cô đã làm anh ta sửng sốt khi nhờ anh ta dẫn cô đi dọc theo lối đi trải hoa đến bàn thờ, đưa cô đi lấy chồng.

Lucy, cũng trong bộ váy áo xinh xắn, khóc như một nữ thần báo tử suốt buổi lễ. Evelyn cũng thế. Danny cũng rơi vài giọt lệ bên dưới tấm mạng che mặt đáng yêu, nhưng chỉ bởi vì cô như muốn vỡ ra vì hạnh phúc khi nói lời thề kết nối cô với Jeremy Malory. Cô có thể đã không tìm được một người chồng tử tế theo kế hoạch ban đầu, nhưng cô đã kết thúc với với một người hơn thế rất nhiều, người đàn ông được-săn-đón nhất trên toàn London, và giờ anh hoàn toàn là của cô.

Anh đã không có cơ hội gặp cô trước lễ cưới. Anh đến đêm trước đó, nhưng cô đã bị bắt lên giường sớm và đã bận rộn cả buổi sáng chuẩn bị cho lễ cưới. Lúc cô đến với anh bên bàn thờ là lần đầu tiên cô nhìn thấy anh trong suốt nhiều tuần nên không mấy ngạc nhiên khi nụ hôn anh trao cho cô sau khi họ được tuyên bố là vợ chồng đã kéo dài hơi quá lâu và phải bị cắt đứt với hàng loạt những tiếng ho không hiệu quả, và cuối cùng cha anh đập một bàn tay lên lưng anh để chúc mừng, suýt nữa khiến họ ngã lăn ra.

Tất cả mọi thành viên nhà Malory đều có mặt nên Danny đã được biết những người cô chưa gặp, bao gồm cả đám trẻ, vì cô đã yêu cầu tất cả chúng đều được đến dự. Nhà Malory thực sự lớn hơn cô đã nghĩ rất nhiều, và giờ cô là một thành viên của họ, vậy là một mơ ước nữa của cô đã thành hiện thực, có một gia đình thật lớn. Trên thực tế, với mẹ cô và Jeremy, tất cả những hi vọng và ước mơ của cô đều đã được hoàn thành trọn vẹn, với chỉ duy nhất một ngoại lệ mà cô đã đề cập đến với Jeremy đêm đó khi họ nằm trên chiếc giường vĩ đại trong ngôi nhà của cô, ngôi nhà của tổ tiên cha cô, giờ đã thuộc về cô cho đến khi cô có một người con trai đủ lớn để thừa kế ngôi nhà và tước hiệu đi cùng nó, Nam tước.

Họ vừa dành vài tiếng để bù lại cho nỗi nhớ nhung. Tấm trải giường nhàu nhĩ. Cô nằm dựa vào ngực Jeremy, cánh tay anh quấn chặt quanh người cô. Cô không hề mệt mỏi chút nào. Anh cũng không.

"Chúng ta sẽ phải dọn dẹp lại chỗ này thêm chút nữa. Nó vẫn còn hơi bụi bặm," Jeremy đang nói.

Danny đồng ý. "Nó mới chỉ vừa được quét dọn thôi, và đã bị đóng cửa suốt những năm qua." Rồi cô nghĩ nên hỏi, "Anh có muốn sống ở đây không?"

"Không," anh trả lời, rồi hỏi sau một lúc im lặng, "Còn em?"

"Không, em thích nhà anh hơn. Ở đó dễ quét dọn hơn rất nhiều."

Anh đột ngột ngồi dậy và cau mày nhìn xuống cô. "Đừng có nghĩ đến việc quét dọn ngôi nhà đó nữa, Danny. Anh nói thật đấy. Những ngày cầm chổi của em đã qua rồi."

Cô cười khúc khích với anh, kéo anh nằm xuống lại để cô lại có thể nằm thoải mái. "Em chỉ đang đùa thôi. Em nhận thức khá rõ về địa vị mới được nâng cấp của mình mà."

Anh lầm bầm, "Rõ là một việc tốt khi anh không nhận thức được nó trước khi anh hỏi cưới em, nếu không anh có thể sẽ không hỏi."

Giờ đến lượt cô đột ngột ngồi dậy và hỏi, "Tại sao không?"

"Bởi vì, em yêu, mẹ em sẽ không để anh lượn lờ quanh em đâu, vậy thì anh sẽ không thể biết em, không yêu em, vẫn tiếp tục vui vẻ đi con đường hạnh phúc của mình mà không biết anh sẽ đau khổ thế nào nếu không có em."

Cô nghĩ về nó một lúc rồi cười. "Mẹ sẽ chào đón anh một khi mẹ đã biết anh rõ hơn."

"Đừng ỷ lại vào chuyện đó, cưng. Mẹ sẽ cân đong đo đếm anh và quyết định một tên phóng đãng như anh không đủ tốt cho con gái mẹ. Em sẽ xứng đáng với một tước hiệu cao ngất ngưởng, em biết đây, và đó là cách những bà mẹ nghĩ."

"Em muốn được là một để tìm hiểu."

"Một cái gì?"

"Người mẹ." Rồi cô thì thầm, "Em muốn một đứa con, Jeremy, con của anh."

Anh rên lên, kéo cô trở lại trong vòng tay, nói với giọng khàn đặc trước khi anh hôn cô, "Sẽ là vinh dự tuyệt đối cho anh để hoàn thành ước nguyện đó, Danny, anh cam đoan với em."

"Vì đó cũng là vinh dự của em nữa, chúng ta có thể làm việc với nó thêm một chút tối nay không?"

"Tối nay, ngày mai, mọi ngày cho đến khi em tởn thì thôi, em yêu."

"Em sẽ không bị ốm nghén. Mẹ em bảo mẹ đã không bị, bà cũng thế." (xrainee: chỗ này HL chơi chữ, Jeremy bảo 'until you puking your guts out', nghĩa đen là cho 'đến khi em nôn ra', nôn khan cũng là một triệu chứng khi bị ốm nghén nên ở đây cũng sẽ được hiểu là 'cho đến khi em có thai')

"'Không' (don't) di truyền, đúng không?" Vậy thì,đấy là một thứ anh sẽ cám ơn mẹ em."

"'Không' (doesn't)," Danny nói.

"Hả?"

"'Không' (doesn't) di truyền." Cô cười mím chi với anh. "Ôi, giờ thật dễ chịu khi được đổi làm người chữa lỗi của anh."

Rồi cô nhại lại anh, "Chính xác là thế."

Jeremy phá ra cười.

Hết

Ngày đăng: 23/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?