Gửi bài:

Chương 47

Danny đợi thêm bốn ngày nữa, đủ lâu để dư âm cuối cùng của những tổn thương trên cổ biến mất hẳn. Cô không muốn bị bất cứ sự bất tiện nào làm cho chậm lại. Cô cũng đợi dịp Jeremy ra khỏi nhà lâu hơn vài tiếng đồng hồ, và Percy là người mang đến cho cô cơ hội. Tuần đó anh chàng ghé qua rủ Jeremy đến vài cuộc đua ngựa diễn ra cách xa London hơn một tiếng đi xe. Cô không thực sự nghĩ anh sẽ cố gắng ngăn cản cô ra đi, nhưng cô không muốn mạo hiểm. Đó là lý do không muốn anh biết ý định của mình cho đến khi cô đã đi xa.

Sáng hôm đó ngay khi Jeremy rời khỏi nhà đến cuộc đua ngựa, Danny vào phòng gói gém đồ đạc. Việc này không mất nhiều thời gian. Lẽ ra cô sẽ để lại chiếc áo dạ hội vì nó quá vướng víu để lôi đi quanh London trong một thời gian dài, nhưng cửa hàng may đo của bà Robertson không xa lắm và cô nghĩ rằng cô có thể kiếm thêm vài đồng bạc từ chiếc áo, thậm chí vài pound. Một xu cũng là cần thiết cho đến khi cô kiếm được một công việc mới.

Tuy nhiên cô không nghĩ lần này kiếm một việc làm sẽ mất nhiều thời gian. Giờ cô đã có kinh nghiệm, và cách cô nói năng đã cải thiện rất nhiều, thậm chí ngay cả khi căng thẳng cô cũng không lỡ lời nữa. Cô rất có thể sẽ kiếm được một chân người hầu ngay trong khu này, nhưng thế có nghĩa là ở quá gần Jeremy. Khu trung lưu của thành phố cũng đủ tốt cho cô rồi và cũng là một nơi dễ dàng hơn để kiếm một người chồng, thậm chí có khi là một quý ông ấy chứ, ít nhất một người đàn ông không quá cao quý đến nỗi không thể cưới một người hầu.

Cô ước có thể viết cho Jeremy vài dòng. Cô không đi mà không để lại cho anh một lời giải thích. Thế là cô sẽ có thêm một mục tiêu mới. Ngay khi cô có đủ khả năng, cô sẽ tìm ngay cho mình một người gia sư để ít nhất dậy cô đọc và viết. Thay cho phương án đầu tiên, cô kéo Claire vào phòng vài phút để nhắn vài lời qua cô ta.

"Đã đến lúc mình phải tiếp tục rồi," cô nói với cô bạn. "Mình sẽ ở lại tại nhà cũ vài đêm, nếu họ để mình ở lại, trong khi tìm một chỗ làm mwois. Hoặc mình sẽ thuê một căn phòng."

"Tại sao cậu lại phải đi?" Claire phàn nàn. "Chúng ta mới chỉ vừa kết bạn."

"Tình bạn đó sẽ không kết thúc khi mình ra đi. Mình sẽ giữ liên lạc. Mình còn có thể thỉnh thoảng đến thăm cậu." Danny không muốn, không thể kiều lĩnh gặp lại Jeremy lần lữa sau khi đã ra đi. "Hay tốt hơn, cậu có thể đến thăm mình. Mình sẽ cho cậu biết địa chỉ khi mình đã ổn định."

Claire thở dài, nhưng rồi hỏi đầy nghi hoặc, "Cậu không đang có thai đấy chứ?"

Danny lắc đầu. "Không, trong chuyện này mình đã may mắn. Nhưng cũng sẽ trở thành vấn đề nếu mình ở lại lâu hơn nữa. Và mặc dù mình không nghĩ anh ấy sẽ cố gắng lấy đứa bé của mình đi mất, với nó cuộc sống của mình cũng sẽ trở nên khó khắn hơn nhiều."

"Vậy tại sao lại ra đi?"

"Bởi vì mình đã yêu anh ấy mất rồi, Claire, và anh ấy đang dụ dỗ mình vì anh ấy mà bỏ lại những mục tiêu của mình đằng sau."

"Anh ta không biết cậu sẽ đi, đúng không?"

"Dĩ nhiên là không. Anh ấy sẽ thuyết phục mình ở lại dễ dàng. Anh ấy làm việc đó rất giỏi, nói quanh co với mình để đạt được điều anh ấy muốn. Vậy nên đừng nói với anh ấy nơi mình sẽ đến. Nhưng mình muốn nhăn lại cho anh ấy, nếu cậu không phiền."

"Dĩ nhiên không."

"Nói với anh ấy mình cảm ơn vì đã giúp mình cải thiện bản thân, rằng giờ mình đã tự tin hơn rất nhiều khi giờ đây những mục tiêu của mình sẽ thành hiện thực."

Claire nhướng mày. "Cậu thật sự nghĩ anh ta sẽ muốn nghe những điều này ư? Hay anh ta không hề biết những mục tiêu của cậu là gì?"

"Cậu nói đúng, bỏ phần sau đi. Thay vào đó nói với anh ấy mình sẽ nhớ anh ấy, nhưng mình phải tiếp tục với cuộc sống của mình. Và nói với anh ấy-" Cô phải ngừng lại, cảm thấy cổ họng như nghẹn lại. "Nói với anh ấy mình không hối tiếc là bạn anh ấy."

"Hả?"

"Anh ấy sẽ hiểu. Giờ mình phải đi đây. Trông nom mấy con thú hộ mình được không?"

"Cậu không mang chúng theo à?"

"Chỉ Twitch thôi. Hai con còn lại, đáng nhẽ anh ấy không nên đưa chúng cho mình ngay từ đầu." Danny ôm Claire. "Mình sẽ nhớ cậu. Mình sẽ nhớ tất cả mọi người."

"Chết tiệt, mình nghĩ mình sắp khóc. Đi đi, nếu cậu phải đi. Và chúc may mắn."

Danny chạy lên gác lần cuối trước khi rời khỏi. Cô chạm vào giường anh, gối của anh. Những giọt nước mắt bắt đầu rơi. Không muốn ra đi. Cô đã nói thế với Claire, nhưng đây là lần đầu tiên cô nói ra thành lời. Cô yêu Jeremy Malory. Việc này đáng nhẽ không được xảy ra. Cô đã nghĩ cô có thể ra đi trước khi nó đến. Nhưng đã quá muộn. Cô muốn dành cả quãng đời còn lại với Jeremy. Anh có thể hoàn thành tất cả những ước mơ của cô - nếu anh muốn.

Và, Ôi Chúa ơi, nếu anh muốn thì sao? Làm sao cô có thể ra đi mà không được biết?"

Điều đó có nghĩa là đối mặt với anh và lôi hết gan ruột của mình ra, và đánh liều với nỗi sợ hãi rằng anh sẽ thuyết phục cô ở lại. Anh không thể. Cô đã quyết tâm rồi. Nhưng nếu anh thử, cô sẽ tan nát mất, sự việc sẽ trở nên khó khăn hơn rất nhiều...

Danny đợi, quằn quại đau đơn để đi đến quyết định. Nhưng cuối cùng, với hi vọng vô cùng mong manh rằng Jeremy cũng yêu cô, đủ để vượt qua quy tắc và cưới cô, giữ cô lại cho đến khi anh về nhà.

Cô báo cho Claire rằng cô ta sẽ không cần nhắn gì lại với Jeremy nữa, và tại sao. "Cậu dũng cảm hơn mình rất nhiều nếu mình ở vào tình thế tương tự," Claire nói. "Chúc may mắn, Danny."

Cô không cần may mắn, cô cần hy vọng mong manh của mình thành hiện thực.

Jeremy về nhà vừa đúng giờ ăn trưa. Percy đi cùng anh. Họ đang cười khi bước vào nhà. Danny tẩn hưởng hình ảnh của anh từ nơi cô đang đứng trên ngưỡng cửa phòng khách. Cô không cầm theo chiếc túi đựng đồ; nó ở ngay trên sàn nhà cạnh phía trong cửa ra vào nơi cô có thể nhanh chóng túm lấy.

Chắc hẳn nét mặt của cô đã khiến thái độ của Jeremy trở nên nghiêm túc và bảo Percy, "Chạy vào bếp vào bảo với họ cậu đói bụng, bạn già. Tớ sẽ vào ngay." Sau đó anh tiến lại chỗ Danny, đặt tay lên má cô. "Có chuyện gì thế, cưng?"

Cô bước ra xa khỏi anh, di chuyển lại vào trong phòng khách. Cô sẽ không thể nói điều cô muốn nói nếu anh chạm vào cô. Anh theo sau cô vào phòng. Anh chuẩn bị với lấy cô lần nữa. Cô giơ một tay ra ngăn anh lại.

"Em đi đây, Jeremy."

"Anh vừa mới về nhà. Em đi đâu vậy?"

Cô nhận ra anh đã uống rượu, vì anh đã hiểu nhầm ý cô. Nhưng anh không say. Jeremy Malory không thể uống say.

"Em không đi mua đồ. Em đi luôn."

"Em không đi chỗ quái nào cả. Còn quá sớm."

"Thực ra thì, em đã không nên lưu lại lâu đến thế. Nhưng đừng hiểu lầm. Em không hối tiếc khoảng thời gian ở đây với anh, không chút nào. Em - Em sẽ nhớ anh." Cô phải ngừng lại, cảm thấy cô họng như nghẹn lại. "Nhưng em phải sống tiếp cuộc đời của mình."

"Đừng làm thế, Danny."

"Vậy hãy cho em một lý do để ở lại! Sống mà chỉ được chia sẻ một nửa cuộc sống của anh không phải là điều em muốn. Em muốn một gia đình thực sự, và những đứa con không phải con hoang. Em sẽ không có được bất cứ thứ gì trong đó ở đây trừ khi anh cưới em."

Đấy, cô đã làm được, đặt trái tim cô lên bàn.

Và anh không nói gì.

Ngay cả gương mặt anh cũng trở nên bí hiểm trong một lúc. Với một người đàn ông với đôi mắt biết nói như anh? Đó là câu trả lời của anh. Anh sẽ không nhắc lại với cô rằng hôn nhân không phải là thứ dành cho anh. Anh đang tránh cho cô phải nghe điều đó. Chúa ơi, cô đúng là một con ngốc, tóm lấy và bám víu vào một hy vọng mong manh như thế!

Cô cũng không chắc làm thế nào đã ra khỏi đó mà không bật khóc trước mặt anh. Nhưng ngay khi cô ra khỏi căn nhà nước mắt bắt đầu rơi như mưa. Nghĩ về về việc ra đi không hề giống chút nào với việc bước ra khỏi cửa và nhận ra cô sẽ không bao giờ gặp lại Jeremy Malory.

Ngày đăng: 23/04/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?