Chương 23
Tiếng chân ông bước nhanh trên hành lang bệnh viện, gần như ông đang chạy đến phòng bà tạ Tại sao bà ta cứ nhất định đi một mình? Sao cứ cái tính ưa tự ý quyết định làm chuyện của mình, sau bao nhiêu năm trời luống tuổi như thế?
ông gõ nhẹ cửa phòng. Người y tá mở cửa, nhìn ông có ý dò hỏi. ông nói:
- Đây có phải phòng bà Hillyard không? Tôi là George Callowaỵ
ông có vẻ lo lắng mệt mỏi. ông đã phải đối phó với chuyện vô lý này nhiều bận quá rồi. ông sẽ nói cho bà ta biết. ông cũng đã nói với Michael chuyện này trước khi ông bay đến New York đây. Người y tá mỉm cười, bảo:
- Vâng, thưa ông Calloway, chúng tôi đang đợi ông.
Bà Marion được đưa vào bệnh viện lúc sáu giờ chiều. ông George đã thu xếp bay qua ngaỵ Bây giờ là nửa đêm. Thật là hết sức nhanh. Bà Marion mỉm cười khi thấy ông bước vào. Bà chào:
- ông George hả?
- Marion, bà thấy trong người thế nào?
- Mệt. Nhưng sẽ sống thôi. Họ bảo vậy. Chỉ bị ngất chút xíu.
- Lần này là vậy. Chứ lần sau rồi sao? ông nhìn chăm bà tạ Rồi cúi hôn bà như mọi lần.
ông định nói nhiều chuyện nhưng bà Marion bảo:
- Lần sau thì lần sau tính. Bây giờ ông ngồi xuống nghỉ đã. ông muốn ăn gì? Tôi có nhờ người y tá để phần ông một bánh sandwich.
- Tôi không ăn nổi.
- Đừng lo, Georgẹ Lạy chúa, tôi không bị gì nặng lắm đâu.
- Bà Marion Hillyard, tôi thấy bà cứ tự hủy hoại sức khỏe như thế này quá nhiều rồi. Thật không chịu nổi bà được.
- ông bỏ đi à? – Bà cười – Sao ông không nghỉ hưu?
- Đấy! Tôi sẽ nghỉ ngay đây, bà Marion.
Bà thấy ông ta nói nghiêm trang. Bà ngồi dậy và mỉm cười lo lắng hỏi:
- Thật à, đừng có kỳ cục.
- Không kỳ cục gì cả. Có lẽ đấy mới là quyết định khôn ngoan đầu tiên của tôi trong hai mươi năm nay đấy. Và bà biết ai cũng phải nghỉ nữa không? Bà đấy, Marion. Cả hai chúng ta phải nghỉ thôi. Tôi đã thảo luận chuyện này với Michael trên đường ra phi trường. Cậu ấy nhờ tôi nói là rất tiếc, nhiều việc quá không đi được với tôi. Cậu ấy nghĩ rằng tôi và bà nghỉ hưu là đúng. Tôi cũng thấy đúng. Bà Marion, coi như quyết định xong rồi đấy.
- ông có điên không? Tôi nghỉ hưu rồi sẽ làm gì? Ngồi đan len à?
- Cũng tốt thôi. Nhưng trước hết bà phải kết hôn với tôi đã. Sau đó muốn gì tùy ý. Ngoại trừ.. - giọng ông có vẻ đe dọa - ngoại trừ việc làm. Như vậy rõ chưa, bà Hillyard?
- ông yêu cầu tôi kết hôn với ông hay bảo tôi kết hôn với ông? Hay đây là lệnh của Michael?
Tuy hỏi vậy nhưng bà không có vẻ gì là hận cả. Mà bà có vẻ xúc động, cảm thấy thư thả trong lòng. Bà đã có đầy đủ, đã làm việc đủ. Với nghĩa tốt nhất hay xấu nhất của sự đầy đủ ấy. Bà biết như vậy nhất là sau cuộc gặp gỡ với Mariẹ ông George nói:
- Michael cầu mong cho chúng ta được hưởng tuổi già hạnh phúc đấy.
ông vừa nói vừa bước lại cầm tay bà Marion và hỏi:
- Marion, có nhận lời lấy tôi không?
ông cũng ngại nói chuyện này từ lâu, nhưng trước lúc lên máy bay qua đây, Michael nói với ông đại khái rằng anh ta mong thấy "Hai ông bà cử hành lễ tình yêu". ông rất phấn khởi với lời nói của Michael.
ông hỏi lại bà Marion.
- Nhận lời chứ?
Bà từ tốn gật đầu, rồi mỉm cười dịu nhẹ, bảo:
- George, đáng lý ra chúng ta nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi mới phải.
- Tôi đã nghĩ từ lâu, nhưng tôi cứ sợ bà không nhận.
- Cũng có lý vậy. Kể tôi cũng thật điên rồ, George à.
Bà thở dài, lại nằm dựa ra mấy chiếc gối, rồi tiếp:
- Tôi đã làm nhiều chuyện thật ngớ ngẩn trong đời mình.
Mặt bà tự nhiên buồn thảm, như có điều gì cay đắng. ông George bối rối đứng nhìn bà, rồi bảo:
- Bà nói cái gì nghe kỳ cục vậy. Trong bao năm tôi biết bà, tôi không thấy bà làm chuyện gì ngớ ngẩn cả.
ông cầm tay bà và vuốt nhẹ có vẻ thương yêu và nói:
- Đừng tự dày vò mình một cách phi lý với những chuyện trong quá khứ.
Bà Marion bỗng ngồi thẳng dậy, nhìn ông ta và hỏi:
- George, ông nói "phi lý" nhưng nếu chuyện tôi làm đã phá hỏng đời của những người khác thì liệu tôi có quyền quên được không?
- Sao? Sao lại có quyền làm gì mà phá hỏng đời người khác được.
ông tự hỏi không biết có phải bà ngớ ngẩn vì bác sĩ đã cho uống thuốc gì quá mạnh chăng. Hay là cơn đau tim vừa qua đã tác hại đến tâm thần bà. Sao hôm nay bà nói năng chẳng hợp lý.
Bà Marion nhắm mắt lại, ngã người ra gối, và nói:
- ông không thể hiểu được đâu!
- Mà tôi có cần phải hiểu không?
- Có lẽ. Và nếu hiểu, ông chắc không đòi làm lễ cưới với tôi nữa đâu nhé!
- Đừng có vô lý! Nhưng nếu bà nghĩ vậy, thì tôi thấy tôi được quyền biết điều đã làm bà lo âu đến thế. Đúng không?
Bà mở mắt nhìn ông lát lâu rồi mới nói:
- Tôi không hiểu có nên kể cho ông nghe không?
- Sao lại không? Không có chuyện gì có thể làm tôi nao núng được cả. Hình như cơn đau vừa qua làm bà thay đổi thế nào ấy, phải không?
- Không phải. Mà chính là vì đối diện với sự thật đã khiến tôi bàng hoàng quá.
Thấy trong mắt bà đã long lanh có nước mắt, ông nghĩ là chuyện phải quan trọng. Hay là bà đã có tâm sự riêng với ai khác? Dù vậy ông cũng yêu thương bà. Bao giờ cũng thương yêu bà. ông hỏi:
- Có chuyện đặc biệt lắm sao?
- Vâng.
Bà gật đầu và nước mắt chảy dài xuống má.
- Thôi được. Bà nằm nghỉ đi đã. Đừng xúc động quá.
- Tôi gặp lại cô gái.
- Cô gái nào?
ông không hiểu bà ta nói cái gì kỳ quặc quá.
- Cô gái mà Michael đã từng yêu đấy. ông có nhớ cái đêm Michael bị tai nạn không? Trước đó, lúc ông bước vào thì nhìn thấy nó giận dữ bước ra khỏi phòng tôi đấy...
ông George nhíu mày suy nghĩ. Có lẽ bà ta bị bấn loạn thần kinh vì thuốc mạnh chăng? Chứ còn cái cô gái đó thì đã chết mất rồi, gặp thế nào được. Quả là bà đã đến lúc lẩn thẩn mất rồi. Nhưng ông yên lặng nghe bà kể lại đầu đuôi mọi sự. Đoạn ông nói:
- Như thế thì có gì đâu? Bà đã giúp cho cô ta có một cuộc đời tốt hơn trước mà?
- Chính cô ta lại hận tôi chuyện đó!
- Thế thì cô ta là một kẻ điên rồ.
Bà Marion lắc đầu:
- Không đâu. Cô ta có lý của cô tạ Nếu tôi can đảm thì tôi phải nói cho Michael haỵ..
ông George nghĩ ngay ra rằng nếu bây giờ bà Marion nói cho Michael biết, sự giận dữ của anh ta sẽ làm tan vỡ mọi việc. ông nói ngay:
- Đừng. Bà đừng nói cho cậu ấy biết. Lú này không có lợi gì cả.
Bà Marion thấy rõ sự sợ hãi trong mắt Georgẹ Bà mỉm cười:
- Đừng lọ Tôi không đủ can đảm để nói cho nó biết đâu. Nó sẽ tự tìm ra thôi. Qua thời gian. Và chắc là nó sẽ tìm ra được. Và tôi hy vọng nó sẽ nghe con nhỏ kia kể lại đầu đuôi, và nó sẽ hiểu tôi.
- Bà thấy có hy vọng gì họ gặp lại nhau không? Cô ta có lấy Michael không?
- Có thể là chúng không lấy lại nhau. Nhưng tôi sẽ tìm cách nào khả dĩ.
- Lạy Chúa!
- Tôi thấy phải làm một cái gì để đền bù cho chúng nó.
- Vì thế mà bà tìm cách gặp cô ta bấy lâu nay đấy?
- Không, tôi mới gặp cô ta lần đầu hôm nay thôi!
- Thôi, tôi hiểu rồi.
Bây giờ thì ông hiểu ra trạng thái của bà Marion từ nãy giờ. ông nói:
- Bà Marion, bà đã chẳng làm hại cuộc đời hai cô cậu đó gì cả đâu. Mà trái lại, bà đã làm cho Michael trở thành một con người hết sức giỏi trong công việc, còn cô kia có cuộc sống mới, mà cô ta khó mơ ước được tốt hơn như vậy!
- Cái gì? Chứ không phải đã làm cho cô ta tan nát lòng và tuyệt vọng à?
- Nếu cô ta nghĩ vậy thì là một con người vô ơn. Thế còn khuôn mặt mới xinh đẹp, cuộc đời mới, thế giới mới, cô ta không nghĩ đến à?
- Tôi ngờ ngợ rằng cô ta cũng như Michael, bây giờ dù có sống trong cái thế giới nào đi chăng nữa thì cũng chỉ là sống trong sự trống rỗng.
- Thì họ sẽ cùng nhau xây dựng một cái gì để bù vào. Còn bây giờ, chuyện gì đã qua, thì cho quạ Bà không nên tự dằn vặt mình mãi như thế. Bà đã làm điều mà bà nghĩ là phải. Thì là ý tốt. Chúng nó còn trẻ, còn cả cuộc đời trước mặt. Song chúng ta thì không thể phí được tháng ngày nào nữa cả.
ông cầm tay bà và nói:
- Tôi yêu bà. Tôi rất tiếc là bao nhiêu việc đó mà bà phải một mình chịu đựng, không nói cho tôi haỵ Đáng lẽ ra bà phải cho tôi hay từ đầu.
Bà khóc thút thít:
- Thì ông sẽ ghét tôi.
- Không bao giờ. Lúc đó cũng không, mà bây giờ cũng không. Tôi không bao giờ ghét bà được. Mà bây giờ bà đã nói ra, tôi lại càng quý bà hơn. Vì thế thật tình nếu bà dấu thì tôi cũng chẳng thể nào biết được.
- Tôi phải kể, để biết xem ông nghĩ như thế nào.
- Tôi thấy bà cần phải gạt câu chuyện ấy ra khỏi trí nghĩ, khỏi tâm tư, lương tâm gì đó... Coi như đã quạ Chúng ta có cuộc sống khác phải lọ Bà đã trả giá cho những gì bà làm. Bà chẳng có gì phải tự dày vò mình cả. Tôi và bà cưới nhau. Đi xa sống cuộc đời chúng tạ Còn để cho chúng sống cuộc đời của chúng.
Bà nhìn ông một lúc và hỏi:
- Tôi có quyền như thế không?
- Sao không? Bà có quyền sống cuộc đời mình.
ông nghiêng qua hôn bà nhẹ nhàng. ông thấy thương yêu bà ta với tất cả cái xấu, cái tốt của bà, tài năng và sự kỳ quặc của bà. ông bảo:
- Thôi bây giờ bà quên hết đi. Ngủ khỏe. Ngày mai chúng ta sẽ bàn chuyện lễ cưới. Bà hãy nghĩ đến những chuyện có lý hơn, chẳng hạn sẽ may áo ở tiệm nào cho đẹp, mua hoa ở đâu.. Rõ chưa nào?
- George Calloway, tôi rất yêu ông.
- Tốt lắm. Mà dù bà không thương, tôi cũng cứ cưới. Bây giờ thì không có gì cản tôi được nữa. Rõ chưa nào?
- Rõ rồi...
Vừa lúc đó, cô y tá thò đầu vào nói:
- Đã là một giờ sáng. Bác sĩ dặn để bà Marion được yên.
ông George gật đầu, rồi miễn cưỡng ra khỏi phòng.
Bà Marion nằm lại ở giường, cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng. ông George đã yêu thương bà, dù bà có vấn đề gì. ông đã gây cho bà một phần tin tưởng. Bà nhìn đồng hồ, rồi bà quyết định gọi điện thoại cho Michael. Bà không còn thì giờ nào khác. Bà nghe giọng trong điện thoại lầm bầm, bà nói:
- Con đó hả? Má đây?
- Má hả? Má có sao không?
Michael bật đèn và tỉnh thức.
- Má khỏe. Má có chuyện muốn nói với con.
- Con biết. Con biết rồi. ông George đã nói với con.
Anh nhìn lên đồng hồ taỵ Lạy Chúa! Năm giờ sáng ở New York, thì là hai giờ sáng ở San Franciscọ Mẹ anh thức làm gì vậy kìa! Chứ y tá đi đâu cả? Anh hỏi:
- Má nhận lời ông ta không?
- Dĩ nhiên. Cả hai đề nghị của ông tạ Tức là mẹ bắt đầu nghỉ việc, sau lễ cưới.
Michael cười lớn. Bà Marion nói tiếp:
- Nhưng má gọi con, là gọi chuyện khác.
- Giờ này mà nói chuyện gì hả má?
- Bậy! Mà má muốn nói chuyện là chuyện gặp cô gái ấy.
- Cô gái nào?
Anh chẳng hề nhớ gì cả. Ngay bữa đó ba cuộc họp, năm cuộc hẹn, rồi tin mẹ anh bị ngất, lung tung anh đâu có nhớ ai ra ai. Bà Marion nhấn mạnh:
- Thì cô gái chụp ảnh đấy, Michael, con tỉnh thức chưa?
- à, cô ấy, sao má?
- Chúng ta cần mời cô ấy con ạ!
- Cần hả?
- Cần lắm đấy! Bây giờ má không theo dõi cô ta được nữa. ông George, ông ấy làm má phân tâm hết cả. Vậy con theo dõi mời cô ta nghe!
- Má đùa con à? Con bận lắm. Để cậu Ben lo chuyện đó vậy.
- Cô ta đã từ chối cậu ấy rồi. Bây giờ con nghe má nói đây này. Con làm sao thì làm, nhưng phải ký cho được hợp đồng với cô tạ Con nói chuyện với cô ta, ve vãn cũng được, bay qua đây gặp cô ta, mời cô ta đi ăn. Con diện đẹp vào và cư xử cho tử tế. Cô này xứng đáng lắm. Má muốn cô ta làm việc tại trung tâm của mình. Con cố gắng giúp má đi.
Bà mỉm cười một mình. Michael cảm thấy mẹ mình hôm nay kỳ lạ. Anh nói:
- Má điên rồi! Con không có thì giờ!
Anh mỉm cười một mình, mẹ anh hôm nay đổ chướng! Anh nói:
- Má làm việc ấy đi!
- Má không làm. Mà nếu con không chịu làm, má sẽ trở lại và bắt con phải đi đấy.
Bà ta nói giọng có vẻ rất nghiêm trang. Anh ta cười lớn:
- Thôi được con làm, con làm!
- Má theo dõi con làm việc này đấy!
- Lạy Chúa! Được rồi! Má bằng lòng chưa? Bây giờ con ngủ được chưa?
- Được. Nhưng má muốn con làm ngay đấy.
- à, tên cô ta là gì?
- Adamson; Marie Adamson.
- Tốt, mai con bắt đầu theo dõi.
- Tốt lắm con. Và má... cám ơn con.
- Đúng là má điên điên. Nhân tiện con chúc mừng má.
- Thôi, con ngủ ngon tiếp đi.
Bà Marion gác máy, cảm thấy yên tâm. Bà đã làm hết sự cố gắng của bà. Có thể là công chuyện sẽ tốt, cũng có thể là không tới đâu. Nhưng bà đã quyết tâm làm lại một cái gì. Lẽ ra bà nên nói thật với con bà. Nhưng bà chưa phải là thánh để đủ can đảm. Bà thở dài. Con bà rồi sẽ tự tìm ra sự thật. Đến lúc đó thì có lẽ chúng nó hạnh phúc rồi...
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương kết