Chương XXX
Bà già chết rồi, Ricin kể. Người thợ sửa giày đặt bà nằm trên chiếc ghế dài phía sau quầy. Chiếc ghế dài nhỏ thường ngày để giày phải làm lại đế. Hắn đã gạt hết giày xuống đất và ngả nửa bà mẹ của hắn lên ghế ấy, phủ chăn đến tận cằm. Họ tới lúc sáng, người thở sửa giày mua bánh ngọt cho bà, rồi dắt chó đi dạo. Trở về, hắn thấy bà đã chết, đầu gục xuống ngực.
Ricin bước vào cửa hàng, chiếc giày gẫy gót nhét trong túi áo khoác. Anh trông thấy người thợ sửa giày ngồi trên ghế bành, hai tay buông thõng, và bà già nằm trên ghế dài. Bà rất thích bánh sừng bò hạnh nhân, người thợ sửa giày nói. Hắn không nhìn Ricin. Hai mắt chăm chăm ngó mặt đất. Ngày nào tôi cũng mua một chiếc bánh sừng bò hạnh nhân cho bà. Rồi người thợ sửa giày nín bặt. Hắn ngồi bất động trên ghế. Đèn vẫn chưa bật, Ricin kể. Bà già nằm trên ghế dài, bên bà là con chó đen đánh hơi mấy chiếc giày dưới đất. Người thợ sửa giày ngồi trên ghế, còn anh đứng, tay thọc trong túi áo khoác, mân mê chiếc giày gẫy gót. Anh chẳng có việc gì, trong cửa hàng ấy, giữa người thợ sửa giày của em với nửa bà mẹ của hắn, nhưng anh vẫn đứng đấy. Một mùi khiến anh chú ý. Thế rồi người thợ sửa giày nói đại khái thế này, Đáng lẽ thế là đủ rồi. Vậy mà bà lại đòi hai bánh sừng bò hạnh nhân. Bà ăn bằng hai người ăn. Anh nhìn bà già, Ricin kể, một nửa mặt bà lộ vẻ thỏa mãn, trong khi nửa kia hằn lên đau đớn. Anh đã nghĩ, Một người đàn bà mang thai chết lúc sinh nở. Người thợ sửa giày lại nói đại khái thế này, Hồi này bà kì lắm, lúc nào cũng sợ lạnh, mót tiêu tiểu bất thường, hay buồn nôn. Ricin kể, giọng người thợ sửa giày khản đặc. Anh không nghe rõ hết. Trên quầy còn vương mảnh giấy. Giấy gói hai cái bánh sừng bò hạnh nhân. Người thợ sửa giày lẩm bẩm, Bà tin nhất định nó sắp mọc lại. Cạnh mảnh giấy có một cái lọ nhỏ màu đen đổ sấp. Và cái mùi ấy phảng phất trong phòng, một mùi rất nhẹ, khác hẳn mùi da cũ, mùi hồ, mùi con chó. Người thợ sửa giày lại nói đại khái thế này, Không thể cứ thế mãi được, bà gớm quá. Có thật người thợ sửa giày đã nói gớm quá không ? Mảnh giấy vẫn còn trên quầy. Vậy là người thợ sửa giày đã mở gói trước khi đưa hai cái bánh sừng bò hạnh nhân cho bà già, cho bà già gớm quá. Nhưng còn cái lọ nhỏ màu đen, nó đựng gì ? Người thợ sửa giày lại nói,
Hai cái bánh sừng bò hạnh nhân, nhiều quá. Ricin kể, Hắn đã quên anh đứng đó. Hắn ngồi trên cái ghế của người chết, hai tay buông thõng, đầu ngả sang một bên. Dưới chân ghế vẫn còn một mẩu bánh sừng bò hạnh nhân. Chắc bà già đánh rơi. Bà đang ăn thì chết. Bà chưa gậm xong bánh ngọt của bà. Gớm quá, người thợ sửa giày đã nói, và hắn lại tiếp, giọng khản đặc, đại khái thế này,Có lần bà nằm mơ thấy hai chân bà mọc lại. Thế rồi, bà cứ chờ. Bà chờ nó mọc lại. Bà còn thấy ngứa ngáy ở hai mỏm cụt nữa. Người thợ sửa giày đặt tay lên hai đầu gối, nắn bóp, cứ như để xoa dịu cơn đau. Hắn lập lại,Bà gớm quá đi, cứ ngồi lóng nghe hai chân mọc lại. Cứ ngồi rình chờ triệu chứng. Bà đòi hai bánh sừng bò hạnh nhân. Bà ăn bằng hai người ăn. Con chó đứng lên, lại gí mõm vào mặt bà già, liếm má bà. Người thợ sửa giày không trông thấy. Tay vẫn xoa nắn đầu gối, hắn nhắc lại cái câu ấy, Bà gớm quá đi. Ricin kể, Anh bỏ chạy, nhưng cái mùi trong hiệu cứ cay cay trong mũi anh. Một mùi kì lạ, một mùi vừa dễ chịu vừa khủng khiếp. Một mùi hoa cam. Mùi khiến anh nghĩ đến một vườn cây ăn trái dưới nắng, trời thình lình sầm tối, côn trùng ùa tới kín cả vườn.
Tôi lặng lẽ nghe Ricin kể. Tôi nghĩ tôi biết cái mùi ấy, nhưng tôi không muốn nói với anh. Ấy là mùi một chất độc. Một chất độc ta tìm thấy trong xác một côn trùng sống trong sa mạc. Một chất độc có mùi thơm như hoa cam và khiến ta chết ngay tức khắc. Cách đây lâu lắm rồi, tôi đã đọc chuyện một ông già mù sống với đứa cháu gái trong toa một con tàu bỏ chỏng chơ ngoài chiến địa. Ông già mù từng là lính đánh thuê, trong một chuyến viễn chinh ông đã mang về một viên thuốc độc, thuốc độc có mùi hoa cam. Ông cất viên thuốc ấy trong chiếc va-li đựng quân phục của ông, một con dao, vài viên đạn han gỉ và mấy tấm ảnh. Ông cất viên thuốc trong một túi nhỏ chiếc va-li, định tâm sẽ nuốt viên thuốc ấy bao giờ chỉ còn một mình trên đời. Một buổi chiều, lúc ông thiếp ngủ, cháu gái ông mở va-li, tìm thấy viên thuốc, nó nuốt cái chất lỏng thơm mùi hoa cam ấy. Nó chết, co quắp trong một góc toa tầu. Ông già mù thức giấc, ông gọi, nhưng không có ai trả lời. Ông cứ nằm trên giường, chờ một đêm, một ngày. Đêm sau, ông nghĩ ông đã bị bỏ rơi, đã đến lúc ông chết cho rồi. Ông đứng lên, sờ soạng tìm chiếc va-li đựng thuốc độc có mùi hoa cam.
- Chương I
- Chương II
- Chương III
- Chương IV
- Chương V
- Chương VI
- Chương VII
- Chương VIII
- Chương IX
- Chương X
- Chương XI
- Chương XII
- Chương XIII
- Chương XIV
- Chương XV
- Chương XVI
- Chương XVII
- Chương XVIII
- Chương XIX
- Chương XX
- Chương XXI
- Chương XXII
- Chương XXIII
- Chương XXXIV
- Chương XXXV
- Chương XXVI
- Chương XXVII
- Chương XXVIII
- Chương XXIX
- Chương XXX
- Chương XXXI
- Chương XXXII - Hết