Chương XVIII
Khi cậu từ nhà thương điên trở về, căn phòng cuối hành lang trống rỗng, cửa khóa chặt. Xác người treo cổ đã được chôn tại một nghĩa trang xa thành phố, sách và mấy bộ đồ của cô đem đốt ở cuối vườn. Cậu trở về, chiếc va-li nhỏ cầm tay. Cô thì không còn dấu tích nào. Gia đình đã thanh tẩy căn phòng, xua tan dư hương cuộc tình trái tự nhiên. Không ai được đến căn phòng cuối hành lang nữa.
Cậu đặt va-li trước cửa, ngồi bệt xuống đất, cúi gầm đầu. Cậu ngồi như thế ba ngày ba đêm; sáng ngày thứ tư, cậu ngã lăn, bất tỉnh. Gia đình chở cậu đến nhà thương điên. Chiếc va-li vẫn còn truớc cửa. Cậu đi rồi, suốt đêm ấy hành lang dẫn tới căn phòng vang vọng một giọng nói đều đều, một giọng nói cô đơn, khi thì hát, khi thì đọc những bài văn không ai nghe rõ. Rồi giọng nói im bặt. Một mùi hoa rữa lan khắp hành lang, thấm đẫm các bức tường. Quanh nhà, vườn thôi nở hoa. Gia đình bảo người chết vặt hết hoa, ăn hoa, rải hoa trong căn phòng trống làm giường.
Gia đình còn bảo cái chết của người tình nương là một bất hạnh nhỏ, chung cục của một bất hạnh lớn (mối tình của cậu với cô), một chuyện nhỏ cho phép dập tắt tai họa, xóa nhòa chứng tích cơn điên rồ của cậu. Phải chi người treo cổ bớt ngạo nghễ, phải chi cô không trở về hành hạ người sống với cái mùi hoa rữa ấy...
Chỉ còn lại của cậu và cô cái mùi tàn rữa ấy và chiếc va-li vẫn trơ trơ trước cửa căn phòng không ai đụng tới. Người tình nương với những bông hoa rữa đã bị xóa khỏi kí ức gia đình, người với chiếc va-li nhỏ vài tuần sau được đưa lên máy bay, trực chỉ nhà thương điên vùng Corrèze.
Tôi đã nhớ lại người tình nương với những bông hoa rữa qua hình bóng một cô đào Mĩ thân hình trẻ thơ, vai khom, tóc dài và rối, miệng nhỏ, đôi mắt sợ sệt – ấy là một bông huệ gẫy trốn lánh bên người với chiếc va-li. Họ đứng sát bên nhau, tựa những người di dân bị ném đá xua đuổi; họ không biết đi đâu, nên cứ đứng bên lề vỉa hè. Họ lấy câm nín quyết liệt che những vết thương của mình. Họ nhìn khắc nghiệt cái thế giới đã ném đá họ, tùng xẻo họ. Họ nắm chặt tay, trông chờ đoàn xe tuyệt đối sẽ đưa họ đi xa khỏi cái thế giới nhung nhúc, cùn gỉ này.
- Chương I
- Chương II
- Chương III
- Chương IV
- Chương V
- Chương VI
- Chương VII
- Chương VIII
- Chương IX
- Chương X
- Chương XI
- Chương XII
- Chương XIII
- Chương XIV
- Chương XV
- Chương XVI
- Chương XVII
- Chương XVIII
- Chương XIX
- Chương XX
- Chương XXI
- Chương XXII
- Chương XXIII
- Chương XXXIV
- Chương XXXV
- Chương XXVI
- Chương XXVII
- Chương XXVIII
- Chương XXIX
- Chương XXX
- Chương XXXI
- Chương XXXII - Hết