Chương 17
"Nó đây rồi," Tom nói khi anh dừng lại cạnh Radcliffe.
Việc chạy bộ đã khiến họ mất vài phút mới bắt kịp được chiếc xe ngựa. Radcliffe đã nguyền rủa bản thân mình cả tá lần một phút khi anh chạy đua theo chiếc xe ngựa. Anh đáng lẽ phải giữ lũ ngựa vẫn được thắng yên, khi đó họ có thể theo sát ngay sau bọn chúng. Nhưng anh đã cho là mình sẽ đến sau con mồi, không phải tới trước.
Điều này giải thích tại sao họ không nghe thấy tin tức gì của chiếc xe ngựa kia trong suốt những ngày cuối cùng trong chuyến hành trình của mình. Họ đã dò hỏi mọi người mỗi lần họ dừng lại để thay ngựa, hi vọng nhận biết được rằng liệu họ có đang thu hẹp khoảng cách lại với chúng, nhưng đã không nhận được bất cứ điều gì. Không một ai phù hợp với lời mô tả họ đã đưa ra rằng bất cứ nhóm người nào đã đi ngang qua. Radcliffe đã nghĩ họ chỉ đơn giản là chọn một quán trọ khác để dừng chân và thay ngựa. Giờ thì anh nhận ra rằng họ có thể đã như vậy lúc đầu, nhưng ở đâu đó trên đường, họ đã cưỡi ngựa vượt qua chúng.
Cái nhìn của anh trượt ngang qua ba người đàn ông đang đứng cạnh xe ngựa và nói chuyện. Anh đã dừng lại ở khoảng cách khá xa so với chiếc xe ngựa và quán trọ nơi chiếc xe đang đỗ phía trước, không muốn đánh động bọn bắt cóc bởi sự hiện diện của anh. Nhưng anh đã ở gần đủ để nói rằng ba gã đàn ông đang thảo luận về một cái gì đó.
"Cậu nghĩ chúng đã đưa cô ấy vào trong chưa?"
Radcliffe cau mày. "Tôi không biết. Tôi nghĩ tôi thấy ai đó bước vào quán trọ khi nó lọt vào trong tầm mắt, nhưng tôi không thể nói đó là ai hay bọn họ có một mình hay không."
"Chà, nếu họ chưa, chúng ta có thể lao vào cứu họ khi họ ở một mình."
"Phải. Đó có lẽ là ý tưởng tốt nhất," anh đồng ý, liếc quanh khi Beth tham gia cùng với họ. Với những sải chân dài, Tom đã vượt qua cô ở một khoảng cách đằng sau. "Stokes đâu rồi?"
Beth hổn hển lắc đầu và Tom trả lời câu hỏi. "Ông ấy đang theo phía sau với cỗ xe ngựa và bà—" Anh dừng lại khi chiếc xe ngựa thuê chạy rầm rầm vào trong tầm nhìn. Stokes và bà Haitshair đang ngồi chung băng ghế của người đánh xe trong khi cả hai đứa con của bà đều vươn ra ngoài cửa sổ, giúp đỡ trong việc tìm kiếm bọn họ.
Bước xuống con phố, Radcliffe nâng tay lên đầu và vẫy cho tới khi anh chắc chắn Stokes đã nhận ra vị trí của anh, sau đó ra hiệu cho Beth và Tom theo sau khi anh bước tới để gặp chiếc xe ngựa.
*****
Bessie ngẩng đầu lên và mở mắt ra. Cô đang gửi đi một lời cầu nguyện khác. Chỉ đề phòng trường hợp năm trăm lời cầu nguyện đầu tiên hay khoảng đó bị nghe nhầm.
Giờ thì, cô liếc một cách đầy lo âu tới tiểu thư Charlie, nhận thấy vẻ xanh xao, quầng thâm dưới mắt cô, và cái điệu bộ ngủ như chết cô đang lâm vào. Cô chủ của cô cần được ăn uống, Bessie đã nói thế với những kẻ bắt giữ họ sau khi gã đàn ông lực lưỡng quay trở lại từ quán trọ, nhưng chúng đã lờ tịt lời khẩn nài của cô, ngay cả là xin nước uống. Cô cho rằng bọn chúng quá khó chịu với việc bị buộc phải tiếp tục chờ đợi để chăm sóc tới sự an vui của tiểu thư Charlie.
*****
"Chắc chắn mấy người phụ nữ không còn ở trong xe ngựa chứ, Radcliffe? Chúng chắc hẳn đã phải đem họ vào bên trong quán trọ ngay khi chúng tới nơi."
"Phải." Radcliffe thở dài đầy đau khổ trước những lời của Tom. Bảy người bọn họ đã ngồi co cụm bên trong chiếc xe ngựa hơn một giờ đồng hồ rồi. Anh, Bà. Hartshair, và Stokes đang lèn chặt trên băng ghế một bên và Tomas, Beth, và hai đứa trẻ đang bị nhồi nhét trên băng ghế kia. Họ đang theo dõi ba gã đàn ông chơi súc sắc bên cạnh cỗ xe ngựa trong suốt quãng thời gian vừa rồi. Không một gã đàn ông nào thèm liếc về phía cỗ xe ngựa. Charlie và Bessie chắc đã phải ở bên trong rồi. Điều chỉ đơn giản là làm mọi chuyện phức tạp thêm thôi.
"Chúng ta sẽ làm gì đây, thưa ngài?" Beth hỏi đầy lo lắng.
"Chúng ta sẽ phải tìm ra họ ở đâu và cứu họ ra."
"Họ sẽ bị canh gác," Beth lầm bầm. "Và kẻ canh gác đó rất có khả năng là Symes." Trước những cái liếc nhìn đầy dò hỏi của họ, cô giải thích, "Symes là người chuyên lo những phi vụ cho ông bác em. Hắn ta chỉ vào khoảng cỡ em, nhưng hắn ta là một nhà thiên xạ bắn trăm phát trăm trúng và hắn ta chưa bao giờ đi đâu mà không có khẩu súng kíp của mình hết. Hắn ta rất có khả năng ngủ với nó ở dưới gối."
"Và còn phải lưu ý tới Carland và Seguin nữa," Tom nói. "Và có Chúa mới biết họ mang theo bao nhiêu người đi với mình."
"Cậu đang gợi ý điều gì vậy?" Radcliffe quát lên đầy giận dữ. "Rằng chúng ta bỏ cuộc sao? Chỉ đơn giản là bỏ lại Charlie cho Carland à?"
"Không. Tất nhiên là không rồi," Tom trấn an anh. "Chúng ta chỉ cần một kế hoạch thôi. Chúng ta sẽ đưa cô ấy ra và cứu cô ấy."
"Chúng ta có thể không cần đưa chị ấy ra thì mới cứu được chị ấy," Beth lầm bầm. Khi Radcliffe quay sang cô đầy dò hỏi, cô thêm vào, "Em đang nhớ lại cái cách em và Charlie đã sử dụng để đổi vai cho nhau suốt như thế nào. Thường xuyên đến nỗi nó chỉ là một trò vui, nhưng đôi khi nó khiến bọn em không phải làm những việc mà bọn em không muốn làm."
"Anh không thấy nó có liên quan gì tới việc này hết, Beth," Tom dịu dàng nói.
Cô quay người để ngó sat vào Radcliffe. "Anh nói lúc ở London rằng hai người bọn anh sắp sửa làm đám cưới?"
Radcliffe nhăn mặt khi anh nhớ lại vẻ ngạo mạn của anh trong khi thông báo với Charles, nhưng gật đầu.
"Well, nếu anh đã cưới chị ấy rồi, Carland không thể làm thế được nữa."
"Chính xác. Thế nên chúng ta sẽ phải đưa cô ấy ra—" anh bắt đầu, dừng lại kh cô lắc đầu.
"Không nếu bọn em lại đổi chỗ lần nữa."
"Giờ thì dừng lại đã!" Tom kêu lên với vẻ mất hết cả tinh thần. "Ý tưởng ở đây không phải là đưa Charlie thoát khỏi nguy hiểm và đặt em vào trong đó."
"Em sẽ không bị nguy hiểm," Beth bình tĩnh trấn an anh.
"Em tốt nhất là giải thích đi," Radcliffe nói, cảm thấy bối rối như Tom vậy.
"Anh có thể cưới em—" Beth bắt đầu, nhưng đầu Tom gần như đụng vào trần chiếc xe ngựa khi anh bật dậy khỏi ghế của mình.
"Em nói cái quỷ gì thế! Anh sẽ làm mọi thứ để cứu chị gái em, nhưng từ bỏ em không phải là một trong số chúng. Em là vợ anh."
"Phải, nhưng anh ấy cưới em với—"
"Với tư cách là Charlie" cô đã có ý nói như vậy, nhưng Tomas không cho cô cơ hội trước khi chen vào đầy giận dữ. "Giờ thì nhìn đây, anh đã nghe đủ về chuyện này rồi. Em đã cưới anh, và chuyện là thế đấy!"
"Ờ... thưa các ngài, tôi tin là các ngài đã có thể hiểu nhầm những gì Tiểu thư Elizabeth muốn nói," Stokes lặng lẽ nói.
"Hiểu lầm?" Bà Haitshair khịt mũi đầy ghê tởm, sau đó tự bản thân mình giải thích vấn đề. "Cô ấy đang nói cô ấy có thể kết hôn với Đức ông với tư cách là tiểu thư Charlie."
Khi Tomas và Radcliffe nhìn chăm chăm vào chị đầu bếp một cách ngây ngô, chị ta lắc đầu. "Nhìn cô ấy đi. Cô ấy đang mặc cùng một bộ quần áo giống như tiểu thư Charlie. Cô ấy giống y hệt tiểu thư Charlie. Cô ấy thậm chí còn ăn nói giống như tiểu thư Charlie. Cô ấy có thể giả vờ là tiểu thư Charlie trong khi Ngài, Đức ông Radcliffe, kết hôn với cô ấy. Cô ấy có thể nói 'Tôi đồng ý, ký tên cô ấy—" Dừng lại, chị ta liếc Beth đầy lo âu. "Cô có thể sao chép chữ ký của cô ấy chứ?"
Khi Beth gật đầu, chị ta nhẹ cả người và tiếp tục, "Vậy là, một khi buổi lễ kết thúc, ngài có thể bước thẳng vào quán trọ và yêu cầu trả lại vợ của ngài."
"Lạy Chúa tôi." Tomas chìm lại vào chỗ ngồi, vẻ băn khoăn hiện đầy trên khuôn mặt. "Nó có thể hiệu quả đấy."
"Tôi không biết." Radcliffe cau mày, sau đó lắc đầu. "Không. Họ đã bắt được Charlie rồi, và đám cưới sẽ được vào sổ với ngày hôm nay. Họ sẽ biết rằng cô ấy sẽ không thể kết hôn với tôi."
"Chuyện đó sẽ không thành vấn đề nếu chị ấy là em," Beth chỉ ra, và cả hai người đàn ông đều ngay lập tức lại nhìn bối rối một lần nữa. Nhận ra rằng họ không nắm bắt được một chút nào cái khái niệm đổi chỗ này, cô kiên nhẫn giải thích. "Nếu sau đám cưới em tiếp tục giả vờ là Charlie và bọn em chạm trán với bác Henry, xác nhận rằng Charlie là em, Beth, nó sẽ có tác dụng."
"Ờ, anh hiểu!" Tomas hét lên. "Chúng ta sẽ nói với họ rằng Charlie là em, và vì em và anh đã kết hôn bốn ngày trước, họ không thể ép em cưới Carland. Và vì Charlie, người em sẽ đóng vai, đã vừa mới kết hôn với Radcliffe, họ cũng không thể ép em cưới Carland. Cả hai người sẽ được an toàn."
"Chính xác!" Beth mỉm cười với anh thật rộng.
Mặc dù đầu anh đang quay cuồng, Radcliffe bắt đầu hi vọng. "Liệu Charlie có biết giả vờ là em không?"
Beth nghiêm nghị gật đầu. "Chị ấy và em đã làm thế này thường xuyên đến nỗi chị ấy sẽ bắt nhịp được ngay lập tức chuyện gì đang xảy ra."
"Tôi sẽ đưa chúng ta tới gặp cha xứ nhé, thưa ngài?" Stokes hỏi.
"Được rồi, ừm, ông ấy không hẳn là cha xứ. Ừm, có lẽ ông ấy là, em không chắc lắm," Beth lầm bầm không chắc chắn, và Tomas bao phủ lấy tay cô và siết nhẹ khi anh giải thích, "Ông sẽ đưa chúng tôi đi gặp người đánh cá, Stokes. Ông ta tiến hành các hôn lễ quanh đây."
Radcliffe chấp nhận tin tức đó với vẻ trầm tĩnh. Anh đã nhận được liên tiếp những cú sốc trong một thời gian ngắn đến nỗi anh cảm thấy chắc chắn là giờ anh đã miễn dịch với chúng rồi...
Cho tới khi anh nhìn kỹ người đánh cá. Một anh bạn đẫy đà, mặc một chiếc áo lễ phục xanh da trời không phân biệt được tuổi tác nữa, lúc đầu ông ta nghiêm nghị nhìn họ, đẩy cục thuốc lá sợi vào bên trong má cho tới khi ông ta hiểu rằng ông ta sắp sửa làm lễ cưới cho Radcliffe và Beth... người, tất nhiên là vẫn ăn mặc như Charles. Người đàn ông gần như bị nghẹn khi hít vào.
"Ồ, không! Tôi sẽ không làm lễ cưới cho ngài với một cậu nhóc. Nó là tội lỗi chống lại Chúa và tất cả mọi đấng sáng tạo. Hôn nhân là một nghi thức thần thánh giữa đàn ông và đàn bà, không phải một cái gì đó bị vặn vẹo bởi những người thuộc loại như ngài."
Radcliffe đỏ mặt bẽ bàng khi anh nhận ra người đàn ông đang nghĩ gì. Tom có vẻ bị ăn mòn với nỗ lực nén cười lại. Stokes trông bối rối và không biết phải xoay xở với tình huống này thế nào, và bà Hartshair đang bận rộn với việc xoa dịu và vỗ về cậu con trai, người vừa trượt ngã khi bước ra khỏi cỗ xe ngựa và bị xước đầu gối. Điều đó khiến chỉ còn lại Beth để chỉnh lại cho người đàn ông này hiểu rõ. "Tôi là phụ nữ, thưa ngài," cô thông báo một cách khô khốc, giật mớ tóc giả xuống khỏi đầu với một vẻ hoa hòe hoa sói rõ rệt không hề gây chút ấn tượng nào cho người đàn ông.
"Gì cơ, và một mớ tóc đầy dầu mỡ là lừa được ta nghĩ rằng cậu là con gái sao?"
Tay Beth nâng lên vuốt tóc đầy hoảng hốt. Cô đã không có cơ hội để tắm kể từ đêm họ đã lên kế hoạch nghỉ tại quán trọ trên đường từ Gretna Green về London lần đầu tiên. Tắm gội là việc đầu tiên cô đã làm khi tới quán trọ, thậm chí là còn trước khi tham gia vào bàn ăn cùng Tomas phía dưới nhà.
Tạ ơn Chúa, giờ cô nghĩ, vì cô đã nhận thấy ông bác mình trên đường đi xuống. Thật may mắn, ông ấy đã không nhìn thấy cô, và cô đã nhanh chóng quay ngược lên gác, nhờ cô hầu gái gửi xuống một mảnh giấy nhắn giải thích tình huống cho Tomas. Thông minh là một trong những điểm cô yêu Tomas, anh đã sử dụng nó để nghe trộm một chút cuộc đối thoại của Bác Henry với Carland trước khi gặp cô trong phòng của họ để kể lại những gì anh đã nghe được. Kế hoạch nghỉ đêm tại quán trọ của họ đã bị gạt sang một bên ngay lập tức vì sự cần thiết để cảnh báo cho Charlie. Beth đã không có cơ hội để tắm kể từ đó.
Thở dài, cô chụp mở tóc giả lên lại đầu và liếc về phía người đàn bà cao, gầy, người đã mở cửa cho họ và có thể hoặc không thể là vợ của người đàn ông này. "Có căn phòng nào chúng ta có thể có một chút riêng tư không?"
Khi người đàn bà nhìn không chắc chắn lắm, còn gã đàn ông cau có. "Cậu muốn làm gì với bà ấy?"
"Tôi sẽ chứng minh tôi là phụ nữ," Beth kiên nhẫn giải thích.
"Và cậu định làm thế như thế nào?"
Beth đỏ mặt, nhưng hếch cằm và thông báo với vẻ đầy tự trọng, "Bằng cách cho bà ấy xem ngực tôi."
Gã đàn ông nhỏ thó thô lỗ cười phá lên trước những lời đó khi tia nhìn của ông ta rơi xuống cái vùng đang được nói tới đó. "Để làm gì? Tôi có thể thấy rõ như ban ngày là cậu chẳng có cái gì hết."
"Chúng bị nén lại," Beth nghẹn lại không một chút xấu hổ.
"Chắc chắn là chúng thế rồi," ông ta lầm bầm với vẻ không tin rõ rệt. "Cậu có thể cho chỉ cho bà ấy xem ở góc đằng kia cũng tốt rồi."
Khi Beth ngập ngừng, ông ta lại châm chọc. "Gì vậy? Giờ thì đổi ý rồi à, khi cậu không thể đe dọa bà ấy nói bất cứ điều gì cậu muốn?"
Tomas mất bình tĩnh và túm lấy phần phía trước áo sơ mi của gã ta, chuẩn bị đấm gã. Gã đàn ông chỉ đơn giản là cười và nhún vai. "Đánh tôi nếu cậu thích, nhưng xem xem nếu cậu có thể tìm được ai cử hành lễ cưới cho mấy người bạn của cậu theo cách đó."
"Tom," Beth lầm bầm bằng một giọng miễn cưỡng. "Có lẽ anh có thể đưa áo choàng của mình cho bà Hartshair. Chị ấy có thể căng nó ra để em có sự riêng tư."
Miễn cưỡng thả gã đàn ông ra, Tomas nhún người ra khỏi chiếc áo choàng và chìa nó ra, và bà Hartshair theo Beth tới cái góc gã đàn ông đã chỉ định và căng nó ra cho cô khi người đàn bà đi theo. Bà ta kiên nhẫn đợi khi Beth nhanh chóng và nghĩ càng ít càng tốt khi rũ người ra khỏi áo chẽn, áo khoác, và sơ mi. Mắt người đàn bà sáng lên đầy thích thú khi bà ta nhìn thấy dây vải quấn ngực Beth, nhưng chị ta không nói gì cho tới khi Beth đã tháo hết dải băng, thả vòng ngực đang nhức nhối của cô ra.
"Ôi, trời," bà ta thở ra đầy ngạc nhiên.
"Chuyện gì thế?" gã ngư dân hỏi, bước lên phía trước một bước nhưng đã khự lại ngay tắp lự khi Tomas bước lên phía trước hắn ta với vẻ mặt chết người.
"Ngực cô ấy đều ổn... và là một bộ ngực rất đẹp nữa." người đàn bà thông báo. "Vĩ đại."
Radcliffe có thể nghe thấy tiếng rên đầy tủi nhục của Beth và cảm thấy sự cảm thông đang cào xé sự kiên nhẫn của mình. "Giờ ông sẽ cử hành lễ cưới cho chúng tôi chứ?"
Gã đàn ông ngập ngừng. "Có lẽ để cho chắc chắn tôi nên tự nhìn—"
Những lời của gã ta bị cắt cụt bởi bàn tay của Tom bất thình lình chặn vào cổ họng của gã ta.
"Lời của bà ấy là đủ rồi, tôi đoán thế," gã ta kêu lên the thé, mắt gã ta lồi ra. "Tôi sẽ làm lễ cưới cho bọn họ."
Tom không thả gã đàn ông ta cho tới khi Beth quấn ngực và ăn vận xong xuôi, và ba người họ đã quay trở lại. Sau đó anh siết nhẹ hắn trước khi thả hắn ra. "Vậy thì tiến hành đi."
*****
"Tiểu thư Charlie? Tiểu thư Charlie!"
Chớp mở mắt ra, Charlie đột ngột ngồi dậy, nghiêng ngả vì choáng váng khi cô ngó quanh trước tông giọng hoảng hốt của Bessie. "Chuyện gì thế?" Giọng cô khàn khàn rền rĩ, nhưng Charlie khó có thể chú ý khi cô ngó thấy khuôn mặt được che mạng của Bessie. "Chuyện gì thế?"
"Có cái gì đó đang diễn ra. Một chiếc xe ngựa khác đã tới và—" Giọng cô tắt ngay tắp lự khi cánh cửa mở ra và cô quay người để ngó vào nó. Khoảnh khắc trước cô còn ở đó, khoảnh khắc tiếp theo cô đã biến mất. Nó xảy ra quá nhanh đến nỗi Charlie gần như bị lỡ mất bàn tay đã vươn tới và kéo cô gái ra ngoài.
"Bessie," cô hét, di chuyển về phía trước chỉ để lại sụm xuống một cách yếu ớt vào cánh cửa xe ngựa đã đóng lại khi nó đóng sầm vào mặt cô. Charlie chớp mắt ngó ra ngoài cửa sổ để thấy cô hầu gái trẻ tuổi bị kéo đi về phía một cỗ xe ngựa khác. Cô phải mất một lúc mới nhận ra tiêu ngữ ở phía sườn xe.
"Seguin," cô thở ra, mất hết cả tinh thần, sau đó, "Không! Cô ấy không phải là Beth! Cô ấy không phải!" Tiếng kêu của cô kết thúc bằng một tràng ho khi cổ họng khô khốc, đau nhức của cô bị nghẹn bởi tiếng kêu hét. Khi cô hồi phục lại, chiếc xe ngựa đã đi mất và Bessie đi cùng với nó.
Nguyền rủa dưới hơi thở của mình, Charlie theo dõi khi những gã đàn ông lại tiến về cỗ xe ngựa và di chuyển tới mặt bên đối diện với quán trọ. Trượt dọc theo ghế ngồi, cô ngó ra ngoài để thấy bọn họ đang quay trở lại với trò xúc xắc. Cô theo dõi trong một vài phút và khi chúng không hề liếc mắt nhìn lấy một lần về phía chiếc xe ngựa trong thời gian đó, cô quyết định họ chắc phải nghĩ cô quá yếu để gây cho bọn chúng bất cứ rắc tối nào... Và năm phút trước chúng đã đúng. Nhưng đó là trước khi Bessie đã bị đem đi. Giờ thì, biết được rằng cô đã đưa cô gái dính vào đống rắc rối này, Charlie quyết tâm cứu cô. Quyết tâm có thể đem lại sức mạnh cho một cơ thể yếu ớt.
Quay đi khỏi mấy người đàn ông, Charlie trượt lại dọc theo băng ghế tới cánh cửa đối diện, mở nó và trượt ra ngoài.
*****
"Bọn mày nói gì, cô ta trốn đi?" Symes kêu lên hốt hoảng. "Ba đứa bọn mày đáng lẽ phải trông coi cô ta chứ. Ba người bọn mày không thể giữ nổi một đứa con gái hả?"
"Bọn tôi chỉ quay lưng đi có một phút thôi. Cô ta yếu như con mèo con ấy. Tôi không biết làm thế nào cô ta xoay xở được."
"Nói với tao rằng cô ta yếu ớt như mèo con không cải thiện được ý kiến của tao về việc bọn mày để cho cô ta trốn thoát," Symes gầm gừ.
"Người của tôi giờ đang tìm kiến nó. Chúng sẽ đem cô ta về."
"Chúng tốt hơn là thế, và chúng tốt nhất là quay trở lại với cô ta trước khi ông chủ của tao dậy."
"Chúng sẽ quay lại với cô ta bất cứ phút nào. Nếu ông không ra sớm ông sẽ không bao giờ biết. Nhân tiện sao ông lại quay lại? Ông nói vẫn còn sớm mà."
Symes nặng nề thở dài. "Đức ông Carland dậy sớm và khăng khăng đòi đánh thức ông chủ của tạo dậy khi tao nói với ông ấy là bọn mày đã tới với cô gái. Tất nhiên, giờ thì ông chủ tao đang trong tâm trạng tồi tệ, ông ấy rất có khả năng trút lên mày nếu người của mày không quay trở lại trước khi ông ấy ra, hay—"
"Symes! Cái xe ngựa mày nói Charlotte đang ở trong đâu?"
"Mẹ kiếp," gã đàn ông lực lưỡng lầm bầm. Lời nói đó được lặp lại với Symes khi hắn ta quay người vẻ cam chịu để đối mặt với Henry Westerly.
*****
"Cô nghe thấy không? Cô ấy đã tẩu thoát rồi!" Bà Hartshair reo lên đầy hạnh phúc.
"Đó là Charlie của tôi," Beth lầm bầm với vẻ tự hào.
Radcliffe đấm lên bức vách của chiếc xe ngựa phía sau chỗ ngồi của người đánh xe và chiếc xe ngựa chuyển bánh. Một khi họ ở một khoảng cách an toàn xa khỏi quán trọ, anh thụi vào bức vách một lần nữa, sau đó nhảy xuống khi nó dừng lại và trèo lên băng ghế ngồi. "Ông nghe thấy không?"
"Có, thưa ngài," Stokes nói. "Và tôi có đúng không khi nhận định rằng chúng ta sẽ cố tìm ra tiểu thư Charlie trước bọn chúng?"
"Phải, ông nói đúng. Mở to mắt ra nhé."
Gật đầu, ông già thúc lũ ngựa tiến lên phía trước một lần nữa.
*****
Charlie gần như ngất đi vì nhẹ nhõm khi cô nhận ra xe ngựa của Seguin. Cô bước nhanh hơn và vội vã tiến về phía trước. Cô đã đi lòng vòng dường như hàng giờ, tìm kiếm nó trong khi cố gắng di chuyển lắt léo để tránh những kẻ đang săn đuổi cô. Thật là kì quặc, cô càng đi bộ lâu, cô càng cảm thấy khỏe khoắn. Cô nghi ngờ rằng chính không khí trong lành đã làm được điều đó, điều đó cùng với chỗ nước cô đã uống phải từ cái thùng trong chuồng ngựa trong lúc cô đã trốn trong đó để tránh những kẻ bắt cóc nhìn thấy cô.
"Cô ta đây rồi!"
Liếc qua vai mình, cô nhận ra hai gã đàn ông đang chạy về phía cô. Nguyền rủa thậm tệ, cô rút vào vào bên trong tòa nhà, nhận ra Bessie ngay lập tức. Cô hầu gái đứng trước một người đàn ông đang mặc áo khoác màu xanh da trời, và bên cạnh đó là Seguin, kẻ đang túm lấy cánh tay cô một cách kiên quyết bằng một bàn tay trong khi hắn ta cúi người xuống để ký một cái gì đó bằng tay kia.
"Đợi đã!" Charlie kêu lên với một giọng khàn khàn. "Dừng lại! Bessie, đừng có ký!"
"Lại là cô!" Gã đàn ông mặc áo khoác xanh cau mày khi cô vội vã tiến về phía trước.
Charlie khó có thể để tâm, sự chú ý của cô để cả vào Seguin và Bessie khi đức ông, sau khi ký tên mình, đứng thẳng dậy. "Ông không thể ép buộc cô ấy cưới mình. Cô ấy không phải là Elizabeth."
Seguin đảo mắt vẻ mất hết cả kiên nhẫn. "Mày là gã quái nào? Đừng để ý, tao không quan tâm và nó không thành vấn đề. Tao sẽ không rơi vào bẫy của mày đâu. Cô ta cũng đã cố tranh luận với tao như vậy rồi nhóc. Bên cạnh đó, quá muộn rồi, đã xong. Buổi lễ đã kết thúc và cả hai chúng tao đều đã ký. Cô ta là vợ tao."
"Ông ta bắt em ký," Bessie than van một cách đau khổ ngay lúc cánh cửa mở ra tới rầm một cái phía sau Charlie.
"Tóm lấy cô ta!"
Charlie chỉ đang bắt đầu chống cự lại bàn tay bất thình lình bắt giữ cô thì cánh cửa lại mở ra cái rầm một lần nữa và giọng của Bác Henry vang lên. "Ta thấy là các người đã tìm thấy nó. Ít nhất các người cũng thông minh để đem cô ta tới đây."
Charlie rũ xuống vẻ bại trận khi cô quay người để đối diện với ông bác mình, gã phụ tá của ông, Symes, và một Carland trông nhìn ác nghiệt, kẻ giờ đang nhàn nhã tản bộ về phía họ. "Ngài thấy đấy, Carland, tôi đã bảo với ngài là mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp cả thôi. Giờ đây ngài có thể cưới con nhỏ đó mà không bị trì hoãn tẹo nào."
"Không. Hắn ta không thể," người ngư dân quát, thu hút lấy mọi ánh nhìn. "Hôm nay tôi sẽ không làm lễ cưới cho cô ta với bất kỳ ai."
"Ngươi nói cái quỷ gì thế." Bác Henry chĩa ánh mắt của mình tới người đàn ông.
"Tôi nói cái quỷ gì ư. Tôi không thể làm lễ cưới cho một người đã kết hôn rồi, mà cô ấy thì đã kết hôn rồi."
"Ý ông muốn nói đó là Charlotte?" Seguin quát, thở hổn hển trước lời ngụ ý người ngư dân đang nói. "Sao ư, cô ta trông giống một cậu nhóc." Đôi mắt dâm đãng già nua của gã ta di chuyển tới cô dâu của mình với một tia sáng đầy triển vọng mới. "Em có mặc quần ống túm không, em yêu?"
"Cô ta không có chuyện đã kết hôn," Bác Henry quát lên đầy nôn nóng, lờ tịt đi vẻ băn khoăn dâm đãng của Seguin.
Đôi mắt của gã ngư dân hẹp lại, miệng ông ta mím chặt lại thành một đường thật thẳng. "Phải, cô ấy đã. Tự bản thân tôi đã cử hành nó, không hơn hai mươi phút trước đây."
Charlie giật mình trước những lời đó, mắt cô mở lớn không thể nào tin được. Ông ta chắc chắn phải đang nói về Beth, cô nghĩ. Nhưng nó chẳng có nghĩa gì. Em gái cô chắc chắn phải kết hôn vài ngày trước đây và giờ đã quay trở lại London rồi.
"Henry?" Carland lầm bầm bằng một giọng đe dọa.
"Ưm, nó không phải thế," ông bác cô hổn hển. "Không thể nào."
"Không thể ư? Khoảng hai mươi phút trước chúng tôi nhận ra rằng cô ta đã tẩu thoát."
"Phải, nhưng—" Ông ta lắp bắp vẻ kinh hoàng. "Cô ta có thể kết hôn với ai kia chứ?"
"Ta."
Charlie há hốc miệng ra khi Radcliffe, người giờ đang đứng chắn ở lối ra của căn nhà nhỏ. Anh đang làm gì ở đây? Và tại sao người đàn ông mặc đồ màu xanh—? À! Tất nhiên rồi. Anh đã mua chuộc gã ta, cô nghĩ, sau đó chú ý một cách đầy ngạc nhiên khi Tomas và Stokes xuất hiện ở hai bên anh. Cô tóm được một cái nhìn ngắn ngủi thoáng qua của cậu nhóc mảnh dẻ phía sau anh.
'Là cậu ta!" người đánh cá đồng ý. "Tôi đã kếtse duyên cho hai người bọn họ chưa đầy hai mươi phút. Nó được đặng ký ngay tại đây, nghiêm chỉnh và đàng hoàng."
"Henry," Carland gầm gừ.
Trắng bệch trước vẻ giận dữ lạnh lùng trên khuôn mặt Carland, Henry quay sang Charlie. "Sao, đồ tiểu—" ông ta bắt đầu, giơ nắm đấm lên để đánh cô.
Radcliffe ở đó trước khi ông ta có thể kết thúc cả hành động lẫn ngôn từ của mình, tóm lấy nắm đấm của ông ta trong bàn tay to hơn của mình và khiến lão già giật mình câm lặng. "Ông sẽ không nói chuyện với cô dâu của ta theo cách đó."
Phản ứng đầu tiên của Henry là hoảng hốt, sau đó một tia sảo quyệt chắc chắn xuất hiện trong mắt hắn ta và hắn ta thậm chí còn xoay xở để nở một nụ cười vẻ hòa giải khi hắn ta liếc về phía Carland. "Không phải tất cả đều mất. Họ có thể đã kết hôn, nhưng họ không thể nào đã hoàn thành trọn vẹn nó. Chúng ta có thể mang cô ta về London và nhà vua sẽ hủy bỏ những gì đã tiến hành. Sau đó ngài có thể tự bản thân mình cưới cô ta."
"Ông sẽ không đưa cô ấy đi đâu hết," Radcliffe sửa lại, nghiến lấy bàn tay anh đang nắm giữ. "Và đám cưới đã được hoàn thành trước buổi lễ. Cô ấy không còn là trinh nữ nữa."
Bác Henry chắc hẳn đã được trả và tiêu hết số tiền Carland hứa với đặc quyền được kết hôn với cô, Charlie quyết định khi bác cô nhăn nhó vẻ đau đớn. Tuy nhiên ông ta vẫn tiếp tục lấy lòng Carland. "Hắn ta nói dối đấy. Hắn ta chắc hẳn phải thế. Nếu ngài gọi người của mình và—"
"Ta cần một người thừa kế chết tiệt, Henry. Và ông biết rằng là ta sẽ không mạo hiểm việc cô ta mang một đứa nhóc của một gã đàn ông khác. Ta muốn nhận lại tiền."
Ông bác cô bắt đầu nhìn có vẻ phát bệnh vì sợ hãi khi Symes bất thình lình di chuyển về phía trước, giật túi đựng tiền khỏi áo chẽn của ông ta. "Đức ông Seguin đưa cho tôi chỗ đó như một thỏa thuận khi ông ấy nhận được Tiểu thư Elizabeth, thưa ngài."
Bác Henry gần như ngã nhào lên gã đàn ông vì nhẹ nhõm. "Ôi, Symes! Ngươi thật lanh lợi khi trong lúc này nghĩ tới việc đó. Của ngài đây, Carland." Ông ta lấy túi tiền từ người của mình và chìa nó qua. "Seguin đã trả một khoản cho Elizabeth tương tự như ngài đã trả cho Charlotte—vậy nên tất cả nó ở đây."
"Tốt nhất là nó thế," Carland lạnh lùng nói, nhét chiếc túi vào túi mình.
"Tôi vừa nghe thấy tên mình đấy ư?"
Charlie quay người để tìm thấy Beth giờ đang đứng ở lối ra vào. Cô đang mặc một bộ váy áo màu oải hương Charlie đã gói ghém trong chiếc túi đeo cho cô để làm lễ cưới. Nếu đúng là cô đã nhìn thấy em gái của mình ăn vận như một cậu nhóc lúc trước, cô ấy chắc chắn đã phải thay đồ nhanh hơn bất cứ lần nào trong cuộc đời mình. Tuy nhiên điều đó không làm Charlie giật mình như cái thực tế sau lưng em gái cô là bà Hartshair và lũ con của bà ấy. Lạy Chúa lòng lành! Mọi người ở hết cả đây ư?
"Elizabeth." Bác Henry thở cái tên đó ra vẻ đầy khủng khiếp.
"Elizabeth?" Seguin há hốc miệng ra ngó từ cô cho tới người phụ nữ che mạng hắn ta vừa mới cưới. "Ai? Cô là ai—"
"Tôi đã cố nói cho ngài," Bessie than van.
"Tôi cũng vậy," Charlie lầm bầm vẻ tinh quái. "Seguin, gặp cô dâu của ông đi, Bessie... cô hầu gái của tôi. Mặc dù tôi đoán giờ cô ấy là nữ bá tước rồi."
"C-cô hầu gái?" Seguin nghẹn lại, siết chặt lấy cánh tay như thể nó khiến hắn ta bị đau. "C-cô hầu gái?"
Cuối cùng cũng được thả ra từ sự nắm giữ tàn nhẫn hắn ta đã áp đặt lên cô kể từ khi nhận lấy cô từ bọn bắt cóc, Bessie giật lấy chiếc mũ có mạng che mặt xuống khỏi đầu, thả tung mái tóc màu đỏ rực và khuôn mặt không phấn sáp.
"Đừng có sợ hãi," Henry hét lên vẻ đầy nghiêm túc, nói một cách nhanh nhất có thể khi ông ta nỗ lực nghĩ cách để thoát khỏi đống lộn xộn này. "Chúng ta có thể làm rõ chuyện này. Cuộc hôn nhân của cậu với con nhóc đó sẽ không hợp pháp nếu nó ký tên của Beth. Chúng ta vẫn có thể gả Elizabeth cho cậu."
"Không. Ông ta không thể. Ta đã kết hôn với Elizabeth ngay tại đây, trong căn phòng này chưa đầy bốn ngày trước," Tom thông báo với vẻ thỏa mãn.
"Phải." Người ngư dân gật đầu xác nhận, sau đó liếc xuống mảnh giấy cả hai người vừa mới kết hôn đã ký. "Bên cạnh đó, cô ấy đã ký tên Bessie Roberd. Đó là tên cô ấy đúng không?" Khi Bessie gật đầu vẻ đau khổ, ông ta nhún vai. "Vậy thì nó hoàn toàn hợp pháp. Hai người giờ đã là vợ chồng."
"Nhưng tôi tưởng cô ta là Elizabeth!" Seguin kêu lên, siết lấy cánh tay của hắn ta chặt hơn. "Nó một sự lừa dối."
Người đánh cá lắc đầu. "Cô ấy đã nói tên mình hai hay ba lần trước khi tôi tuyên bố buổi lễ. Tôi đã nghe cô ấy nói với ngài. Không có gì là giả dối hết. Bên cạnh đó." Mắt ông ta hẹp lại. "Lúc đầu ông đã phải đe dọa cô ấy kết hôn với ông, giờ ông sẽ không đòi hủy được đâu."
"H-Heniy, th-thằng con hoang! Tất cả là lỗi của mày." Seguin hổn hển, lảo đảo hai bước về phía người đàn ông đang tai nhợt với vẻ chết chóc trong ánh mắt trước khi đau đớn thế chỗ nó và hắn ta bất thình lình siết lấy cánh tay mình áp vào ngực. Loạng choạng một chút, hắn ta gầm gừ một tiếng nguyền rủa nữa, sau đó ngã gục mặc xuống.
Tất cả bọn họ đều mở to mắt nhìn trừng trừng khi Radcliffe bước về phía trước và lăn người đàn ông đó lại. Sau khi cúi người để áp tai lên ngực hắn ta, anh thẳng người lại và lắc đầu. "Chết rồi."
Carland cười một tiếng chói tai trước lời thông báo. "Ông là gã con hoang may mắn nhất mà ta biết, Henry."
Khi người đàn ông kia chỉ đơn giản là ngó hắn ta vẻ ngây ngốc, Carland ước lượng sức nặng cái túi đựng tiền xu ông ta đang cầm. "Giờ ông không còn nợ hắn ta số tiền ông đáng ra phải trả lại hắn nữa." Nhét túi tiền vào túi, hắn ta quay người và nhàn nhã bước ra khỏi tòa nhà.