Gửi bài:

Chương 11

Đêm khuya mang đến cho Sara một cảm giác ấm cúng khi nằm nép vào bộ ngực vững chãi của Derek và lắng nghe những âm thanh của sòng bạc bên dưới họ. Nếu cô nằm thật im, cô gần như có thể phân biệt được những tiếng lanh canh của bát đĩa chạm vào nhau, giọng nói đều đều của những khách hàng và nhân viên, tiếng lách cách của những quân bài kipbi va vào bát, thậm chí cả tiếng thì thầm bay bướm của những cô gái điếm khi họ đưa khách lên phòng. Câu lạc bộ giống như một sinh vật sống động, một con thú khổng lồ với một nhịp điệu hoạt động không ngừng nghỉ. "Em thích ở trên này," cô thì thầm. "Yên tĩnh và kín đáo, trong khi mọi người bận rộn ở tầng dưới."

"Cố hưởng thụ nó khi em còn có thể," Derek gợi ý.

Sara ngạc nhiên ngẩng đầu dậy. "Cái gì? Sao anh nói thế?"

"Anh đã hứa với cha em là chúng ta sẽ không sống ở câu lạc bộ."

"Nhưng em thích sống ở đây. Vì sao cha em lại phản đối chứ?"

Derek cười châm biếm. "Cha có vài ý tưởng kỳ khôi về việc không muốn em sống chung một mái nhà với gái điếm và dân cờ bạc."

Cô nhỏm dậy và chống người trên khủy tay, lông mày nhíu lại với một chút lo lắng. "Nhưng làm sao chúng ta có thể sắp xếp được? Anh luôn phải có mặt ở câu lạc bộ để kiểm soát mọi việc." Cô hạ giọng đầy ngờ vực. "Có phải anh đang định vứt em lại ở một trong những ngôi nhà của anh và quên em đi luôn không?"

Derek cười lớn và giật cô nằm xuống, bờ vai rộng của anh trùm lên trên cô. "Em có trí tưởng tượng thật phong phú." Anh nói tỉnh khô. "Nhưng anh cưới em là để giữ em thật gần." Anh lười biếng lướt tay xuống vuốt ve cơ thể cô. "Gần hết mức có thể."

Sara giả bộ giận dữ chống tay vào ngực đẩy anh ra. "Tại sao anh luôn cố gắng làm tình với em khi em muốn thảo luận điều gì đó với anh?"

Derek tách hai chân cô ra. "Em luôn cố gắng nói chuyện khi anh đang làm tình với em," anh phản công và hôn vào cổ cô.

Sara vặn vẹo thoát khỏi anh và bò về phía bên kia của chiếc giường. "Em muốn giải quyết dứt khoát chuyện này," cô khăng khăng và kéo chăn lên che người. "Em không muốn anh phải dời khỏi câu lạc bộ chỉ vì em."

"Cũng không phải chỉ vì em. Có lẽ anh cũng thích sống ở một nơi mà không có gái điếm, những kẻ vênh váo say xỉn hay trộm cắp bao quanh suốt ngày. Có lẽ anh thích an tâm ngủ cả đêm mà không phải để tai canh chừng cảnh sát khám xét."

"Thế còn công việc của anh?"

"Anh vẫn có thể kiểm soát được. Worthy sẽ quản lý nơi này khi anh không ở đây." Anh bắt đầu giật chiếc chăn ra khỏi cô. "Đưa cho anh cái này."

"Anh dự định chúng ta sống ở đâu?" Sara lo lắng hỏi.

Derek nhún vai bình thản. "Anh nghĩ chúng ta sẽ khởi đầu bằng việc đi một vòng xem xét những ngôi nhà mà chúng ta đã có. Nếu không có nơi nào làm em hài lòng, chúng ta sẽ mua. Hoặc là chúng ta sẽ xây mới." Anh bất ngờ túm lấy gót chân và kéo cô về phía anh.

"Lại đây... Em có nhiệm vụ làm vợ phải thực hiện."

Cô túm chặt mép ga trải giường để không bị trôi tuột đi. "Em chưa nói chuyện xong!"

"Anh thì rồi. Bỏ nó ra." Anh giật nhẹ chân cô.

Sara lăn người nằm úp xuống, cô thở hổn hển vì cười khi nhận ra anh đang nằm úp lên cô. Sức nặng đáng kể của anh đủ để ép cô nằm thẳng ra trên đệm. Toàn bộ chiều dài cơ thể đầy nam tính của anh, thô ráp, nóng bỏng và vạm vỡ áp sát cô từ vai đến chân. Cô cười khúc khích. "Anh không thể làm được gì như thế này," cô hỉ hả. "Và em sẽ không quay người lại."

Derek mỉm cười trước sự ngây thơ của cô. Gạt mái tóc dài của cô sang một bên, anh hôn vào vùng gáy phủ lông tơ của cô. "Anh không muốn em quay lại," anh thì thầm. Anh nhấc người lên đủ để đặt hai tay lên vai cô, xoa bóp những cơ bắp mềm mại. Những cử động của anh thật khéo léo và êm ái.

Cô thở dài hài lòng. "Thật tuyệt. Ôi... đừng dừng lại."

Sức ép nhẹ nhàng di chuyển xuống lưng cô, hai ngón cái của anh tìm thấy điểm nhạy cảm hai bên sườn. Cô quay đầu sang một bên, hít thở sâu. Anh lại áp người vào cô, hai bàn tay khỏe mạnh úp trên hông cô, miệng anh ghé sát vào tai cô.

Đầu lưỡi anh lướt trên vành tai rồi đẩy sâu vào bên trong để thám hiểu. Trong một giây mọi âm thanh đều tắt lịm. Sara rùng mình trước những khoái cảm lạ lẫm. Sau khi lưỡi anh rút khỏi tai cô, hơi thở của anh dường như nóng hơn và âm điệu giọng nói trầm trầm của anh dường như cao hơn. "Em có thích thế không?" anh thì thầm.

"Em – em không biết."

Anh cười thầm và làm lại. Sara muốn xoay lại với anh vì cơ thể cô đang tràn đầy những ham muốn mãnh liệt. Nhưng anh giữ mặt cô úp xuống và nhẹ nhàng luồn tay xuống bên dưới hông cô. Cô thở hắt ra khi anh tìm thấy vùng tam giác ẩm ướt ở giữa hai đùi cô, những ngón tay anh dò tìm đầy thành thạo. Khi cô cố gắng quay người lại thì anh cắn răng vào phía sau cổ cô, giữ cô nằm im. "Nằm như thế. Anh thích nhìn em như thế này."

"Đừng," cô lẩm bẩm và nghĩ rằng anh đang trêu cô.

Giọng anh run lên vì thèm khát. "Tròn trịa, ngọt ngào, săn chắc... Em là người có phía sau lưng đẹp nhất mà anh từng thấy."

Tiếng cười phản đối của cô nghẹn lại thành một tiếng rên rỉ khi hông anh thúc vào cô và đẩy cô xuống tay anh. Cô với tay lên trên đầu, nắm chặt và ấn sâu những ngón tay trên ga trải giường. Trong khi tên ác ma khiêu khích phía trên cô tiếp tục thì thầm, tán tỉnh cô với những cái vuốt ve trần tục và đẩy vào trong cô bằng một nhịp điệu chậm chãi. Mắc kẹt giữa cơ thể và bàn tay dày vò của anh, cô cảm thấy những ham muốn căng đầy trong cô cho đến khi một tiếng rên rỉ đầy khoái cảm thoát ra từ cổ họng cô. Thay vì quay cô lại đối diện với anh, anh ngồi giạng hai chân trên lưng cô. Trong phút chốc Sara hoang mang khi cô cảm thấy đùi anh chống hai bên cạnh cô. "Như thế này," anh hổn hển nói trong lúc kéo hông cô lên. "Hãy cho phép anh... Sara ngọt ngào của anh... Anh sẽ không làm em đau."

Anh đẩy vào trong cô với một cú thúc mạnh và đầy khiêu gợi.

Choáng ngợp và kích động, cô ưỡn cong lưng lên để dễ dàng cho anh. Anh dịu dàng cưỡi trên cô, những cơ bắp của anh bao vây cô trong khi hai tay anh trượt qua ngực rồi đến vùng bụng phẳng lỳ của cô. Sara gục đầu xuống, nín lại tiếng thét bằng tấm ga trải giường. Thêm một vài cú thúc, và cô đạt đỉnh với những cơn sóng cảm xúc rào rạt cuốn bay mọi sức lực của cô. Bàn tay anh siết chặt trên hông cô khi anh theo cô đạt đến trạng thái ngây ngất.

***

Ít lâu sau, hôn nhân của họ đã mang một màu sắc riêng biệt. Chưa từng trải nghiệm cuộc sống gia đình, Derek không biết làm thế nào để xử sự như một người chồng, ít nhất là giống như một người chồng bình thường. Đối với Sara, anh giống như một con thú hoang chưa thuần hóa hoàn toàn, không thể xác định được giờ giấc sinh hoạt đều đặn. Mặc dù sự ổn định trong cuộc sống chung là điều duy nhất Sara mong đợi, nhưng cô gắng sức thực hiện những thay đổi dần dần, không cố ý đòi hỏi quá nhiều ở anh cùng một lúc.

Một đêm sau khi đã chờ anh đến tận 2 giờ hơn, cô mặc vào một chiếc váy đơn giản và đánh bạo ra khỏi căn phòng riêng của họ, vừa đi vừa băn khoăn liệu có chuyện gì đã giữ anh lại ở dưới lầu. Bầu không khí huyên náo đặc trưng bao trùm câu lạc bộ, những tiếng nói đều đều xen lẫn với những tiếng hò reo và cổ cũ. Kín náo nép vào cạnh cửa ra vào, cô nhìn ngó đám đông đang vây kín mít quanh bàn chơi súc sắc. Tất cả bọn họ chăm chú vào vòng quay của con súc sắc màu ngà cứ như là mạng sống hoặc cái chết của mình phụ thuộc vào nó. Mái tóc đen và dáng người cao gầy của Derek nổi bật giữa đám đông. Anh đang bình thản cười trước những câu nói tếu táo nhằm xoa dịu không khí căng thẳng.

"Bà Craven." Nghe thấy giọng nói của Worthy bên cạnh, cô liền quay sang mỉm cười với ông. Cô gần như đã dựa dẫm vào người quản gia ngày càng nhiều giống như Derek. Worthy là người đã vui mừng với cuộc hôn nhân của họ hơn hết thẩy mọi người, ông lặng lẽ trấn an cô theo những cách riêng mình để chứng tỏ rằng cô đã lựa chọn đúng. Họ đã có vài phút nói chuyện ở buổi chiêu đãi mà nhà Raiford đã tổ chức sau lễ cưới. Ông nói trong lúc họ nhìn Derek đang trổ tài khéo léo mời mọc người mẹ già của cô khiêu vũ. "Tôi chưa bao giờ thấy ông ấy quan tâm đến ai như cô. Sau khi cô đi, ông ấy giống như một người đã sụp đổ ở bên trong. Ông ấy đến được dinh thự Raiford cuối tuần đó chỉ vì đã quá say để có thể phản đổi khi Gill và tôi vác ông ấy lên xe."

"Chúa ơi," Sara đã mỉm cười xúc động. "Anh ấy hay say xỉn à?"

"Say bí tỉ," Worthy khẳng định. "Nhưng từ hôm ông ấy trở về, biết rằng cô sắp trở thành vợ ông ấy... ồ, ông ấy đã trở thành một người khác hẳn. Cô đã nhìn ra điều tốt đẹp nhất ở ông ấy. Ông ấy quyết tâm trở thành một người chồng tốt của cô – và ông ấy chưa từng thất bại, một khi quyết định thực hiện điều gì."

Vừa lúc đó Derek đã thành công trong việc mời Katie nhảy một điệu van nhẹ nhàng, hai người đang xoay vòng trong một góc phòng khiêu vũ với vẻ trang trọng. "Ông không phải thuyết phục tôi về điều đó," Sara kết luận, nụ cười sáng lên trong mắt cô.

Kể từ đó Worthy đã làm hết mức có thể để cô thoải mái sống trong câu lạc bộ và có nhiều thời gian và sự riêng tư với Derek. Thái độ thân thiện và hiệu quả của những người làm không chê vào đâu được. Những gì cô cần gần như được mang đến ngay cả trước khi cô yêu cầu. Khi cô ở khu vực gần những vị khách của câu lạc bộ, Worthy và Gill luôn kè kè bên cạnh để đảm vệ cô trước những hành vi không đứng đắn.

Một vòng quay khác của con súc sắc tiếp diễn khiến đám đông quanh bàn rì rào kích động, Sara nghiêng lại gần người quản gia và hỏi. "Chuyện gì vậy?"

"Ngài Alvanley đang đặt cá rất mạnh tay ở bàn súc sắc. Ông ta định cá một số tiền lớn và sắp thua nặng. Nghiễm nhiên ông ta là một khách hàng yêu thích của ông Craven."

"Nghiễm nhiên," Sara nhăn nhó nhắc lại. Chẳng trách Derek ở lại đây lâu như vậy. Sự hiện diện của Derek thường có tác dụng kích thích những người chơi chứng tỏ sự giàu có của mình để gây ấn tượng với anh.

"Bà có cần gì không?" Worthy hỏi.

Cô khẽ nhún vai trong khi vẫn nhìn Derek. "Tôi chỉ đang muốn biết... theo ông thì bao lâu nữa trò chơi đó mới kết thúc?"

Worthy dõi theo ánh mắt của cô. "Tôi sẽ đi hỏi ông ấy. Cô đợi ở đây nhé."

"Có lẽ đừng làm phiền anh ấy... " Sara nói nhưng Worthy đã đi khỏi.

Trong lúc người quản gia đi đến bàn súc sắc, Tabitha dẫn đầu mấy cô gái nhà chứa đến gần Sara. Mặc dù Sara và Tabitha đã ngấm ngầm thỏa thuận là sẽ không bao giờ đề cập đến cuộc gặp mặt của họ ở Greenwood Corners, cô gái này dường như cảm thấy có phần đóng góp trong số phận may mắn của Sara. Cô biết ơn Sara vì đã không 'hếch mũi lên trời' với tất cả những cô gái nhà chứa sau khi trở thành vợ Derek.

"Cô là một quý cô xinh đẹp và tốt bụng," cô đã nói với Sara, "đúng như tôi đã nghĩ về cô."

Ba cô gái tiến lại gần Sara, tối nay tất cả bọn họ đều mặc những bộ váy áo lấp lánh với những phụ trang sặc sỡ. Sara vui vẻ chào hỏi họ.

"Đêm nay là một đêm buồn tẻ," Tabitha giải thích, chống một bàn tay lên hông và đưa mắt về phía những vị khách bao gồm đủ thể loại người từ quân lính, giới quý tộc đến những nhà ngoại giao. "Tình trạng này hay diễn ra khi họ chìm ngập sâu vào những trò cá cược. Rồi sau đó họ sẽ đổ nhào đi tìm cô nàng nào ở gần nhất, và thỉnh thoảng trả gấp đôi bình thường."

"Cô nên để ý để giấu mình khi những ván chơi đã kết thúc," Violet nghiêm chỉnh khuyên nhủ Sara. "Ông Craven sẽ đập nhừ tử bất cứ gã đàn ông nào dám cợt nhả với cô."

"Tôi chỉ đang đợi ông Worthy quay lại – " Sara mở miệng nhưng Tabitha ngắt lời với một tiếng cười ròn rã.

"Tôi có một ý tưởng để cảnh báo chồng cô và chỉ ra cho ông ấy thấy tại sao một người đàn ông nên ở gần giường của vợ lúc ban đêm."

Sara lắc đầu lúng túng. "Tôi không hiểu ý cô, Tabitha. Nhưng tôi sẽ không tham gia bất cứ trò gì trêu chọc anh Craven, đặc biệt là trước mặt bạn anh ấy... không... thật đấy..."

Những cô gái tinh quái phá lên cười vui vẻ rồi kéo cô đi với họ đến bàn súc sắc. Họ cẩn thận che kín cô ở giữa bọn họ. "Ông Crawen," Tabitha nói tỉnh rụi, "Chúng tôi mang đến cho ông một cô gái mới. Cô ấy đang chờ đợi để tặng ông một vài điều thú vị."

Những người đang chơi đều nhướng mày và liếc nhìn nhau dò hỏi vì biết rõ là những cô gái điếm thường không quấy nhiễu vào giữa những ván chơi.

Derek nhìn Tabitha nhăn nhó. "Nói với cô ta tôi không lai vãng đến nhà chứa." Anh thô bạo quay đi.

Tabitha hớn hở đeo bám. "Nhưng cô ấy là một người mới và rất xinh. Sao ông không nhìn một cái?" Những cô gái cười khúc khích và đẩy Sara về phía trước. Sara đỏ bừng mặt và phản đối, loay hoay gỡ bỏ những đồ trang trí bằng lông chim họ đã cài vào sau tai cô.

Derek bất chợt bật cười, vẻ mặt anh sáng lên. Anh kéo Sara vào vòng tay. "Cô này thì tôi nhận," anh lẩm bẩm và nghiêng sang hôn vào thái dương của cô.

Dừng lại giữa ván chơi, Ngài Alvanley hỏi han danh tính của người mới đến. Khi được thông báo cô là cô dâu mới cưới của Craven, Alvanley lập tức rời khỏi vị trí ở bàn súc sắc. Cả đám đông thích thú quan sát khi anh ta lại gần Sara. "Tôi xin gửi lời chúc mừng chân thành nhất của mình, bà Craven." Alvanley nghiêng đầu chào cô và từ tốn nói với Derek. "Craven, anh không khôn ngoan như tôi nghĩ, khi anh lại để một tạo vật xinh đẹp nhường này đợi trên lầu và ở đây bầu bạn với lũ người nhàm chán như chúng tôi."

Derek cười nhăn nhở và cúi đầu nhận lỗi. "Theo như lời khuyên bảo của Quý Ngài, tôi sẽ nghe lời vợ mình và thoái lui đi nghỉ." Anh đẩy Sara ra khỏi đám đông và bỏ đi cùng cô.

Những tràng cười ầm ĩ và những lời nhận xét thô tục đuổi theo họ. "Hãy xem thái độ lịch sự của gã kìa!"...

Mặt đỏ như gấc Sara xin lỗi khi họ đi đến hành lang. "Em rất xin lỗi! Em không định kéo anh đi. Worthy nói ván chơi đó rất quan trọng... Xin lỗi, anh cứ quay lại và tiếp tục chơi đi."

Một nụ cười nhảy múa trên môi Derek. "Quá muộn rồi. Nếu em đã có gan kéo anh ra khỏi trò chơi cá cược to đó, em phải đối mặt với hậu quả thôi." Kéo cô về phía cầu thang dẫn đến phòng của họ, Derek cúi xuống và hôn cô say đắm. "Cô vợ bé nhỏ tội nghiệp," anh lẩm bẩm và úp tay vào hông cô để ép cô sát vào anh.

"Anh đã không đối xử tốt với em, nếu như em cảm thấy phiền muộn vì bị bỏ lại đến mức phải đi tìm anh." Anh nhay nhay điểm nhạy cảm ngay bên dưới tai cô. "Anh phải làm việc chăm chỉ hơn để đáp ứng nhu cầu của em."

"Derek," cô phản đối, tay cô lang thang vô định trên vai anh khi anh tiếp tục hôn cô. Trái tim cô đã bắt đầu đập dồn dập và cô không thể nén lại một tiếng rên nho nhỏ. "Em – em chỉ lo là anh không ngủ đủ mà thôi."

Anh trải một chuỗi nụ hôn quanh cổ họng của cô. "Việc đó thì em đã đúng. Anh sẽ không. Và em cũng vậy."

"Em sẽ không bao giờ kéo anh khỏi trò chơi một lần nữa," cô nói, vẫn cảm thấy phải xin lỗi. "Em không có ý quấy nhiễu buổi tối của anh – "

"Anh vui là em đã làm thế," Derek thì thầm. Anh cười toe toét khi nhìn thẳng vào đôi mắt xanh dịu dàng của cô. "Bất cứ khi nào bà cần tôi, bà Craven... Tôi luôn sẵn sàng phục vụ bà." Anh vòng tay quanh hông cô và đẩy cô lên cầu thang.

***

Mới đầu việc chung sống quá thân mật với một người đàn ông gây ra cho Sara nhiều bất ngờ và bỡ ngỡ. Cô đã được nuôi dạy cẩn thận về sự kín đáo và thận trọng trong những hành vi cá nhân trong khi Derek không hề có chút ít khái niệm về những điều đó. Mặc dù Sara thán phục sức mạnh dẻo dai của cơ thể Derek khi anh trần truồng đi lại trong phòng, nhưng cô cũng biết rằng cô không bao giờ có thể thản nhiên phô bày mình như vậy. Anh là một người sung mãn, dễ bị khuấy động và táo bạo. Có đêm anh có thể thể hiện sự bao bọc và dịu dàng êm ái, khám phá cơ thể cô hàng giờ với những cái vuốt ve nhẹ nhàng, và sau đó ôm ấp cô như thể cô là một đứa trẻ quý báu. Đêm sau anh có thể trở thành nồng nhiệt và táo tợn, cho cô thấy những cử chỉ ân ái mà cô không bao giờ có thể nghĩ đến.

Những sắc thái tâm trạng của anh thật khó để đoán trước. Và cô chưa bao giờ chắc chắn có thể ngóng chờ chính xác điều gì ở anh. Sự hài hước của anh có thể là thô tục hoặc cực kỳ tinh tế. Anh có thể ngấm ngầm thông cảm hoặc mỉa mai. Cô chưa từng biết một người có khả năng tự chủ đến như vậy, nhưng cũng có những giây phút bất chợt cô cảm nhận được những cảm xúc sâu sắc khóa chặt bên trong anh. Và khi cô nhận ra cuộc sống mới của mình thật muôn màu muôn vẻ, thì vòng tay anh đã trở thành nơi trú ngụ an toàn nhất mà cô từng có.

Khi đêm xuống, họ nằm trên giường trò chuyện cho đến khi không mở mắt ra được nữa. Đôi khi ý kiến của họ hoàn toàn đối lập, nhưng Derek tuyên bố là thích nhìn thế giới qua cách nhìn của cô, mặc dù anh vẫn trêu cô là người mơ mộng không thực tế. Có lẽ cô đã ảnh hưởng đến anh nhiều hơn là anh nhận ra, vì sự gay gắt của anh dường như đang từ từ mất dần. Đến giờ Sara đã nhận thấy ở anh có thêm một nét trẻ con, một thói quen trêu ghẹo và lôi kéo cô vào những trò vô bổ hay một tiếng cười tự nhiên mới mẻ và đầy sảng khoái.

"Ông Crawen trông đặc biệt tốt trong thời gian gần đây," Tabitha và những cô gái điếm đã nhận xét, và Sara biết đó là sự thật. Điều cốt yếu là, những đặc điểm thu hút đã luôn khiến Derek hấp dẫn dường như tăng gấp bội. Bất cứ khi nào họ xuất hiện bên ngoài, phụ nữ nhìn anh với vẻ ao ước gây ra cho Sara một chút ghen tuông. Nhưng rồi cô thấy yên lòng với những tình cảm anh dành cho cô. Phụ nữ có thể xao xuyến và làm điệu bộ khi anh ở gần, nhưng anh cư xử với bọn họ với vẻ dửng dưng lịch sự. Anh dành riêng cho mình Sara những bí mật của anh, tình cảm của anh, đòi hỏi của anh, và không người phụ nữ nào khác lại có thể nắm giữ một vị trí quan trọng như vậy trong cuộc đời anh.

Họ là một cặp xứng đôi nổi tiếng về sự ẩn dật, mặc dù đó không phải là cố ý. Trong tháng đầu tiên sau hôn lễ, chỉ đơn giản là họ không có thời gian tham gia nhiều sự kiện xã hội. Sara bận rộn với từng phút trôi qua. Cô dành vài giờ trong buổi sáng để viết, và thời gian còn lại của mỗi ngày để cân nhắc đưa ra những quyết định nhức óc về ngôi nhà mà họ sẽ sống. Họ đã đồng ý chọn một nơi mà Derek đang sở hữu, một dinh thự ba tầng xinh xắn trong thành phố, bao quanh bởi những khu vườn kín cổng cao tường. Đó là một ngôi nhà thiết kế dành cho giải trí. Trung tâm tầng một sẽ là một sảnh rộng mênh mông với những dãy cột, mở ra một phòng khách và phòng ăn lớn. Ngôi nhà được trang hoàng sáng sủa và thoáng đãng, với hàng loạt những hình thạch cao tạc hình vòng hoa thắt ruy băng, tường nhà sơn những tông màu lạnh như xanh lục, hoa cà và xanh lơ.

Derek đã buông rơi toàn bộ kế hoạch trang trí ngôi nhà vào lòng cô và hí hửng tuyên bố rằng anh không có khiếu thẫm mỹ. Thực ra đó cũng là sự thật không cần bàn cãi. Ý tưởng của anh về sự sang trọng là chất đống những chi tiết mạ vàng và chạm trổ đến từng inch khoảng không càng nhiều càng tốt. Nhưng Sara cũng sợ rằng khiếu thẫm mỹ của cô cũng không khá hơn. Cô đã gom góp lời khuyên của Lily Raiford và một số ít những phụ nữ có chồng khác mà cô đã kết bạn. Cô chọn lựa kỹ lưỡng những đồ nội thất có thiết kế đơn giản tao nhã bọc gấm thêu màu nhạt. Màn và rèm cửa sử dụng lụa đa-mát và vải hoa sặc sỡ màu sáng. Sara đã đặt những chiếc gương soi có đế lộng lẫy trong các phòng, và theo gợi ý của Lily, những chiếc bàn viết nhỏ để sách, ảnh và báo để khách khứa có thể xem qua. Chiếc bàn viết của riêng cô được làm bằng gỗ hoa hồng sáng màu với hàng loạt những ngăn và hộc có khóa.

Thỉnh thoảng công việc của cô bị ngắt ngoãng bởi một buổi tối ra ngoài cùng với Derek. Họ tham dự một vở kịch hoặc một buổi hòa nhạc chủ trì bởi gia đình Raiford, hoặc một bữa tiệc tiếp đón hoàng gia đến từ nước ngoài. Chịu đựng những cái nhìn dò xét khi có mặt ở những hoạt động xã hội đó Sara nhận ra cô cần phải có những quần áo phù hợp hơn. Nhưng cô vẫn lưỡng lự đi đến tiệm may vì biết sẽ tốn kém như thế nào. Sau nhiều năm tằn tiện chi tiêu từng đồng, việc tiêu cả đống tiền lớn khiến cô có cảm giác nôn nao. Mua đồ đạc cho căn nhà mới là cần thiết. Nhưng mua sắm cho riêng cô thật khó để biện hộ. Thật ngạc nhiên, Derek khăng khăng tháp tùng cô đến tiệm may của Madam Lafleur.

Monique nồng nhiệt chào đón họ, đôi mắt đen mỉm cười trên khuôn mặt tròn xoe. "Ồ, đôi uyên ương được nhắc đến nhiều nhất ở Luân Đôn," bà thốt lên và đích thân đón họ ở trước cửa tiệm thay vì sai người phụ việc. "Ông bà trông thật tuyệt, cả hai người! Mọi người băn khoăn tại sao ông bà lại ít xuất hiện như vậy, nhưng tôi đã nói với khách hàng của mình rằng, tất nhiên, họ sẽ ẩn mình thời gian đầu! Đó là đặc quyền của những cặp mới cưới, đúng vậy không?" Bà nhìn Derek thắc mắc. "Monsier Craven, ông đã hộ tống vợ mình đến tận đây. Ông thật là hào hiệp khi để tâm đến những chuyện kiểu như thế này."

Derek tặng bà ta một nụ cười quyến rũ. "Tôi đến đây bởi vì vợ tôi có một chút vấn đề mà cô ấy sẽ không thừa nhận với bà."

"Ồ?" Ánh mắt của Monique ngay tức khắc rơi xuống bụng Sara.

Derek cười toe toét và nhăn mặt khi Sara thúc khủy tay vào sườn anh. Nghiêng lại gần bà thợ may, anh nói với giọng bí ẩn. "Vấn đề đó là cô ấy quá e ngại để tiêu tiền của tôi."

"Tôi hiểu." Có một chút thất vọng trong mắt của Monique. Rõ ràng bà đã hy vọng có một tin tức nóng hổi để bà có thể lan truyền khắp Luân Đôn. Sự hào hứng của bà trở lại khi Derek tiếp tục nói.

"Tôi không định để vợ tôi phí cả buổi chiều để bàn bạc với bà về việc may những chiếc váy bằng vải rẻ tiền và không có đồ trang sức. Tôi muốn cô ấy có cái tốt nhất, phải trông thật lộng lẫy – lộng lẫy hơn bất kỳ phụ nữ nào ở Anh quốc. Tiền bạc không thành vấn đề."

Mấy từ cuối khiến mạch đập của người thợ may rộn ràng. "Ôi, monsieur..." Monique suýt nữa đã hôn anh vì phấn khích. "Cô ấy thực sự là một phụ nữ đáng yêu, vợ ông ấy."

"Đáng yêu," Derek tán thành, ánh mắt ấm áp của anh rơi xuống Sara. Anh uể oải nhặt một lọn tóc rơi xuống vai cô và quấn nó quanh ngón tay. "Tôi chỉ có một yêu cầu. Phô bày cô ấy vừa phải, không quá nhiều. Có những phần tôi muốn dành riêng để mình chiêm ngưỡng."

"Tôi hiểu," Monique nói với một cái gật đầu quả quyết. "Đàn ông thường bị quyến rũ bởi những sắc đẹp chín muồi, họ dễ đánh mất đầu óc, và thế là ..." Bà nhún vai vẻ chán nản.

"Chính xác."

Monique chạm vào cánh tay anh dò hỏi. "Ông định may bao nhiêu chiếc váy, monsier?"

Sara bực bội khi thấy hai người họ trao đổi như là cô không hề ở đó. "Bốn chiếc váy mặc ban ngày," cô xen vào, "và hai chiếc cho buổi tối. Tất cả là sáu. Và có lẽ thêm một chiếc váy ngủ bằng vải lanh – "

"Hai mươi năm," Derek nói với người thợ may. "Đừng quên kèm theo găng tay, giày dép, quần áo lót và tất cả mọi thứ cần dùng cho đồng bộ." Anh nhẹ nhàng dùng tay bịt miệng Sara lại khi cô lắp bắp phản đối. Đôi mắt xanh lục ranh mãnh của anh gặp mắt người thợ may qua đầu cô, anh nháy mắt và thêm vào. "Váy ngủ thì không cần thiết."

Monique cười khúc khích và liếc nhìn khuôn mặt đỏ lựng của Sara. "Thưa bà, tôi nghĩ là có thể chồng bà có một phần dòng máu Pháp!"

***

Sau nhiều tuần bàn bạc và ướm thử dài dằng dặc, Sara thấy mình đã sở hữu một loạt váy áo đẹp hơn nhiều so với những gì cô đã từng tưởng tượng. Chúng được may bằng vải lụa nhiều màu sắc, vải nhung và gấm, những chiếc váy thắt lại ở vòng eo nhỏ và thân váy rủ xuống, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác ngắn cầu kỳ. Những cổ áo xẻ sâu với những đường viền ren xa hoa. Bên trong cô mặc những chiếc quần lót mỏng tang chỉ dài đến đầu gối và những chiếc áo sơ mi mỏng đến nỗi có thể rút qua chiếc nhẫn cưới của cô. Cô đã mua từ cửa hàng rất nhiều chiếc mũ xinh đẹp có mạng che mặt đến mắt, thân mũ tô điểm bằng những hàng lụa, và một cái mũ không vành mà Derek đã cực kỳ không thích.

"Nó che hết tóc em," anh phàn nàn trong khi ngả ngớn trên giường và quan sát cô đội thử. "Và nó trông thật là cục mịch."
Sara đang đứng trước gương và cố nhét những lọn tóc ngỗ ngược vào bên dưới chiếc mũ. "Vấn đề là tóc em dày quá. Người bán mũ nói nếu em để tóc mái ngang trán và cắt ngắn đuôi tóc thì đội chiếc mũ này sẽ dễ hơn."

Anh lắc đầu dứt khoát. "Em sẽ không cắt một phân tóc nào."

Sara thở dài bực mình khi một lọn tóc hạt dẻ tuột ra khỏi chiếc mũ và rơi xuống vai cô. "Tất cả những chiếc mũ mới của em sẽ được giữ chắc hơn nếu tóc em ngắn bớt đi. Madam Lafleur nói em có thể tạo nhiều kiểu hơn với những chiếc mũ và mái tóc ngắn."

Derek trông thực sự nhợt nhạt. "Nếu em cắt ngắn tóc, anh sẽ sử dụng một cái roi với em." Bật dậy khỏi giường, anh giật lấy chiếc mũ khó chịu khỏi đầu cô trước khi cô có thời gian phản ứng.

"Giờ thì xem anh đã làm gì này," cô kêu lên khi tóc cô xòa xuống. "Em đã gần làm xong rồi. Đưa lại cho em cái mũ." Derek lắc đầu và lùi ra xa, túm chặt cái mũ nhỏ. Sara cố giữ giọng thật nhẹ nhàng. "Cái mũ, làm ơn."

"Hứa là em sẽ không cắt tóc."

Sara không thể tin rằng anh lại trở nên kỳ cục như vậy. "Cho dù em cắt, nó sẽ dài trở lại." Cô tiến lại gần anh và nhanh nhẹn giật lấy.

Anh giơ thẳng tay lên trên đầu để giữ cái mũ khỏi tầm với của cô. "Hứa đi." Anh khăng khăng.

"Nếu anh biết cái giá trả cho cái mũ đó, anh sẽ không đối xử thô bạo với nó như thế đâu!"

"Anh sẽ trả gấp một trăm lần để đổi lại lời hứa của em."

Một nụ cười hoài nghi vụt qua trên môi cô. "Tại sao?" cô hỏi, bới tay vào mớ tóc gợn sóng rối tung. "Vẻ bề ngoài của em quan trọng với anh nhiều vậy sao?"

"Không phải vậy. Chỉ là..." Derek thả chiếc mũ xuống sàn và chậm chạp vòng tay ôm cô. "Anh thích nhìn em tết tóc... và cái cách mà em để vài lọn rơi xuống cổ sau khi em ghim nó lên... và khi em trải chúng ra vào buổi tối, anh biết rằng anh là người đàn ông duy nhất nhìn thấy nó buông dài xuống lưng em. Đó là một phần của em mà chỉ anh mới có thể có." Anh cười toe toét và nói thêm. "Ngoài một số thứ khác."

Cô nhìn anh trong một phút, cảm động bởi lời thú nhận của anh. Mặc dù anh không thể nói to lên rằng anh yêu cô, anh đã nói theo rất nhiều cách tinh tế... sự dịu dàng của anh, những lời tán dương cô thường xuyên, lòng bao dung của anh. "Những thứ khác là gì?" cô lẩm bẩm, lùi lại gần giường và ngả người xuống.

Không cần thêm một sự mời gọi nào thêm, Derek lao đến bên cô. Anh cởi cúc áo của cô trong lúc trả lời. "Làn da của em... đặc biệt là ở đây. Trắng và mềm mại như ánh trăng." Đầu ngón tay anh ngọt ngào di trên bầu ngực của cô. "Và chỗ này... tuyệt đẹp... anh muốn phủ lên chúng bằng kim cương và những nụ hôn..."

"Nụ hôn là đủ," cô nói gấp gáp.

Derek lật váy cô lên. Hông cô tự nguyên nâng lên để anh kéo quần lót của cô xuống. Tay anh dịu dàng tìm thấy cô. "Và phần này của em... chỉ của riêng anh." Đôi lông mi dày của anh rủ xuống, và hơi thở của anh hổn hển phà vào cổ cô. Anh với tay cởi quần. "Thỉnh thoảng." Anh thì thầm, "khi anh ở sâu trong em anh có thể cảm nhận em hoàn toàn... và anh vẫn cảm thấy chưa đủ gần. Anh muốn được chia sẻ từng hơi thở với em... từng nhịp đập của trái tim em."

Sara run lên khi cô cảm thấy anh đột ngột di chuyển vào gần cô, tiến đến lối vào chật chội của cô. Derek ôm mặt cô trong hai bàn tay, miệng anh nóng bỏng trên cổ cô. "Đôi khi," anh lẩm bẩm. "Anh muốn trừng phạt em một chút."

"Tại sao?" cô rên lên trước những cú thúc khiêu gợi của anh, đầu cô rơi lại xuống gối. Bàn tay anh ép chặt vào vai cô, giữ cố nằm im khi anh đẩy vào trung tâm của cô.

"Vì khiến anh muốn em cho đến khi anh nhức nhối. Vì những lúc ban đêm anh tỉnh dậy chỉ để nhìn em ngủ." Vẻ mặt anh đầy cuồng nhiệt và đam mê phía trên cô, đôi mắt xanh sáng rực. "Anh muốn em nhiều hơn sau mỗi lần ở bên em. Nó như một cơn sốt không bao giờ buông tha anh. Anh không thể ở một mình mà không tự hỏi em đang ở đâu, và bao giờ anh lại có em..." Miệng anh chiếm lấy cô trong một nụ hôn vừa thô bạo vừa ngọt ngào, và cô vội vã mở ra chào đón anh.

Anh chưa bao giờ đòi hỏi như vậy, cơ thể anh cương cứng khi đâm vào cô bằng những cú thúc mạnh mẽ. Cô rúng động và ưỡn cong người lên để đón nhận anh, căng lên để bắt nhịp với giai điệu gấp gáp của anh, thổn thức với những ham muốn cuồng nhiệt của chính mình. Mạch máu cô chảy điên cuồng, và những cảm xúc vỡ òa khi cô tìm thấy sự giải tỏa.

Cô gắng sức đáp trả những nhịp điệu của anh lần nữa và lần nữa, cho đến khi những cơ bắp của cô căng cứng và run rẩy. Anh đưa tay xuống ôm ghì lấy hông cô, kéo cô ép chặt vào anh, đẩy anh chìm sâu hơn vào trong cô. Làn da họ trở nên bóng trượt với những giọt mồ hôi trộn lẫn vào nhau. Sự cọ sát giữa họ trở thành những chuyển động mạnh mẽ và trơn trượt kích thích những cảm xúc biến thành một cơn sóng cuồn cuộn.

Ngay lập tức cơn khoái cảm bùng nổ bên trong Sara và cô hét lên bên vai anh. Những con sóng đáp trả bên trong cô cuốn chặt quanh anh, và Derek để những đam mê của anh cháy bùng lên mạnh mẽ. Sau đó anh ôm cô thật chặt, bàn tay anh di chuyển nhè nhẹ lên xuống trên lưng cô. Những lời nói cuộn trào lên trong ngực anh trong khi anh âm thầm đấu tranh lôi chúng ra. Sara dường như thấu hiểu, cô ngả đầu vào ngực anh và thở dài. "Không sao," cô thì thầm. "Chỉ cần cứ ôm em như thế này."

***

"Mẹ chưa bao giờ thấy con trông tuyệt đến thế." Katie thốt lên khi Sara bước vào ngôi nhà nhỏ. Bà giúp Sara cởi chiếc áo choàng lông cao cổ và sờ nhẹ lên ống tay áo dài của chiếc váy mới. "Đúng là loại vải đẹp. Nó sáng lấp lánh như ngọc trai vậy!"

Sara mỉm cười và quay một vòng để chiếc váy lụa kêu sột soạt. "Mẹ có thích không? Con sẽ đặt may cho mẹ một chiếc giống như thế này."

Katie ngần ngại nhìn chiếc váy lụa xanh. "Nó có lẽ là hơi quá sang trọng ở Greenwood Corners."

"Không, nó sẽ hoàn toàn phù hợp để đi lễ nhà thờ vào Chủ nhật." Sara cười tinh nghịch. "Mẹ có thể ngồi cách bác Kingswood một hai hàng trong chiếc váy này, và bác ấy sẽ thì thầm với mọi người rằng mẹ đã trở thành một ngọn lửa xanh chói lọi y như con gái mẹ!"

Katie cào cào vào mái tóc trắng với vẻ bối rối. "Nếu một chiếc váy không thuyết phục mọi người là mẹ biến thành một ngọn lửa xanh thì ngôi nhà mới sẽ chắc chắn làm được điều đó!"

Sara mỉm cười khi nghe đến đó và nhớ lại Derek đã mất cả một buổi chiều để thuyết phục cha mẹ cô chấp nhận món quà là một ngôi nhà mới. Rốt cuộc anh cũng thành công nhờ vào sự khéo léo và cả cố chấp. Anh hài lòng nói với Isaac và Katie, "Cha mẹ có thể lựa chọn địa điểm, ở đây hoặc là Luân Đôn." Buổi chiều hôm sau họ đã bắt đầu thảo luận với vị kiến trúc sư ưa thích của Derek - Graham Gronow. Gronow đã thiết kế một ngôi nhà theo kiến trúc George* cổ điển và xinh đẹp với diện tích rộng rãi. Với địa điểm xây dựng được lựa chọn là một khu vực gần với trung tâm của làng, ngôi nhà đã trở thành một chủ đề bàn tán của tất cả mọi người ở Greenwood Corners. Katie đã nhăn nhó nói với Sara rằng bà nghĩ Derek đã cố tình đảm bảo rằng ngôi nhà sẽ lớn hơn dinh thự của nhà Kingswood. Sara không tranh cãi nhưng biết rõ rằng anh không bận tâm đến những hành vi kiểu như vậy.

(*George: kiến trúc thời những vua Goerge của Anh giai đoạn 1714-1830)

"Derek định thuê một người nấu ăn và một người làm vườn cho cha mẹ," Sara nói trong lúc đi theo mẹ cô vào bếp. "Con đã nói với anh ấy rằng có thể mẹ muốn thuê ai đó quen thuộc ở trong làng. Nếu không, chúng con sẽ gửi ai đó đến từ Luân Đôn."

"Thiên đường trên cao," Katie kêu lên. "Hãy nói với cậu Craven của con là chúng ta không cần thuê người giúp việc."

"Nhưng mẹ rất cần," Sara tranh luận. "Nhất là những ngày bệnh khớp của Papa quá nặng để làm việc ở ngoài. Và bây giờ con không thể giúp mẹ việc nhà, mẹ sẽ cần người giúp, và còn có thể mang cho mẹ một tách trà vào buổi chiều. Mẹ không thích như vậy sao?"

"Sara, cả làng đang cho rằng chúng ta đang lên mặt. Bác Hodges bảo đầu bác ấy quay mòng mòng mỗi khi bác ấy nghĩ đến việc chúng ta sống ở một ngôi nhà mới. Chúng ta đã ở đây bốn mươi năm, và không bao giờ nghĩ sẽ rời khỏi."
Sara mỉm cười. "Mọi người sẽ hiểu là không phải mẹ hay Papa đang lên mặt. Bác Hodges cũng sẽ làm quen với ý nghĩ cha mẹ sống ở một ngôi nhà khác, cũng như những người khác ở Greenwood Corners. Ngôi nhà này quá cũ và nhỏ, và khi trời mưa mái nhà có rất nhiều lỗ dột mà con không thể đếm hết. Mẹ có thể chuẩn bị tinh thần cho một sự ngạc nhiên khác, vì hôm qua con đã nói với Derek rằng con muốn cha mẹ đến thăm chúng con ở Luân Đôn. Anh ấy sắp trang bị cho cha mẹ một cỗ xe, ngựa, và một người lái xe để cha mẹ có thể đi chơi bất kỳ lúc nào cha mẹ muốn."

"Ôi chao." Katie lún xuống chiếc ghế trong nhà bếp. "Tưởng tượng xem Eppie tội nghiệp ở chung chuồng bên cạnh một cặp tuấn mã lông màu nâu hạt dẻ!"

"Làm quen với giống nòi cao hơn sẽ tốt cho nó."

Họ cùng cười nhưng rồi vẻ mặt của Katie thay đổi. Giọng bà đột nhiên chứa đầy sự quan tâm của một bà mẹ. "Dạo này con sống như thế nào hả Sara? Mẹ không thể không lo lắng suốt khi nghĩ đến việc con sống với cậu ta ở... nơi đó."

"'Nơi đó' là một sòng bạc," Sara nói tỉnh bơ. "và con sống hoàn toàn thoải mái ở đó. Nhưng để mẹ đỡ lo lắng hơn, ngôi nhà sẽ hoàn thành sớm và con sẽ sống trong một ngôi nhà đúng nghĩa."

Họ bắt đầu chuẩn bị một khay trà trong khi nói chuyện, những thói quen ngày thường khiến cuộc nói chuyện trở nên dễ dàng hơn.

"Thế còn cậu Craven?" Katie hỏi. "Cậu ấy là người chồng kiểu như thế nào?"

Một vẻ hài hước hiện lên trên mặt Sara. "Khác thường là cách tốt nhất để nói về anh ấy." Cô tỉ mỉ đong đúng một thìa lá trà vào bình trà sứt màu vàng. "Derek là một người đàn ông phức tạp. Anh ấy không e ngại trước bất cứ việc gì... ngoại trừ đối diện với cảm xúc của riêng anh ấy. Anh ấy không thể thừa nhận là yêu con, nhưng nhiều khi con thấy điều đó trên mặt anh ấy, và cứ như là những từ ngữ đang cố gắng bùng nổ ra."

Katie trông hoang mang. "Sara, liệu giữa hai con có điểm tương đồng nào không? Điểm nào đó mà hai con giống nhau?"

"Có, nhưng rất khó để giải thích." Sara trầm tư mỉm cười. "Theo cách riêng chúng con đối lập nhau, nhưng không hiểu sao chúng con lại rất hợp nhau. Con chắc chắn là một cuộc hôn nhân thông thường không hề phù hợp với cả hai bọn con. Chúng con thường ở bên nhau nhưng chúng con có những sở thích riêng. Con thích những cuốn sách và việc viết lánh, Derek bận rộn với câu lạc bộ và những công việc bí mật của anh ấy – "

"Những công việc bí mật?"

"Ồ, đó là một sự ngạc nhiên không dứt, luôn có rất nhiều loại người đến gặp anh ấy. Có khi con thấy anh ấy nói chuyện với những thằng bé lang thang hoặc những người vô gia cư ngay trên phố, và ngay sau đó lại chuyện trò với một vị đại sứ của Pháp!"

Katie lắc đầu kinh ngạc. "Mẹ bắt đầu hiểu con nói 'phức tạp' là có ý gì."

Sara ngần ngừ rồi sau đó đặt chiếc thìa và hộp đựng trà xuống. "Con sẽ kể với mẹ vài chuyện, nhưng mẹ nhất thiết không được để nó lọt qua những bức tường này, không thì Derek sẽ lấy đầu con. Một ngày, con tình cờ phát hiện những biên lai và biên nhận của những hội từ thiện trong ngăn kéo bàn của anh ấy. Con không thể tin vào mắt mình khi nhìn thấy những con số trên đó. Anh ấy đã trao cho trường học, trại trẻ mồ côi và bệnh viện những số tiền khổng lồ, đó là chưa kể đến những số tiền được sử dụng để gây ra những tác động về mặt chính trị."

"Con có hỏi cậu ta về chuyện đó không?"

"Tất nhiên! Con hỏi anh ấy tại sao lại bí mật làm những việc đó, và cố tình để mọi người nghĩ rằng anh ấy không quan tâm đến ai ngoài chính mình, dường như là anh ấy muốn mọi người có ấn tượng xấu về mình. Giá như họ biết anh ấy đã làm việc tốt nhiều đến như thế nào..."

Katie say sưa nhổm nguời về phía trước. "Cậu ấy nói gì?"

"Anh ấy cười và nói rằng nếu mọi người biết chuyện đóng góp từ thiện, cho dù số tiền lớn hay nhỏ, họ sẽ tuyên bố rằng anh ấy đang cố gắng đánh bóng tiếng tăm của mình. Cũng có lần, anh ấy nói việc đưa tiền cho trại trẻ mồ côi chỉ là vì muốn mọi người nghĩ tốt về anh ấy. Anh ấy bảo mình đã làm nhiều việc tàn tệ nhiều hơn bất cứ người đàn ông nào có thể làm, và bây giờ anh ấy có thể làm bất cứ điều gì mình muốn mà cóc... ơ... không phải để ý xem người khác nói gì. Anh ấy nói anh ấy có quyền có bí mật riêng, và vì vậy vợ anh ấy cũng phải nghe theo mà không kể với ai." Cô nhướng mày vẻ quan trọng. "Giờ thì mẹ nghĩ gì về chuyện đó?"

Katie đang nhăn nhó. "Cậu ấy khá là lạ lùng, nếu con hỏi mẹ."

Sara cảm thấy một tiếng cười sảng khoái vỡ ra từ bên trong cô. "Từ những gì con có thể nói, mọi người cho là Derek và con đã trở thành một đôi lạ lùng."

"Người trong làng cũng nghĩ vậy," Katie nói tuột ra, và Sara phá lên cười lên nữa.

***

Không nghi ngờ gì là giới thượng lưu sẽ tỏ vẻ khinh khi nếu vợ chồng Craven tìm cách để tranh thủ sự tiếp nhận của họ. Vì không ai trong hai người họ có một chút dòng máu quý tộc nào. Không có tước hiệu gia tộc, không có chiến tích trong lịch sử... không có gì ngoài một tài sản khổng lồ chướng mắt tạo nên nhờ thói quen đam mê cờ bạc của những người đàn ông giàu có. Tuy nhiên, gia đình Craven lại thể hiện rất ít quan tâm đến sự chấp thuận mà rất nhiều người đang cân nhắc trao cho họ qua việc hiếm khi xuất hiện. Và như Derek bình phẩm một cách thô lỗ nhưng chính xác là, tiền bạc là một chất bôi trơn tuyệt hảo để dành được sự chấp nhận của xã hội. Nhưng trong khi xã hội thượng lưu ban cho họ sự chấp nhận miễn cưỡng để lọt vào tầng lớp cao quý của bọn họ, thì báo chí lại công khai thể hiện sự hâm mộ với nhà Craven.

Điều đó khiến mọi người ngạc nhiên, bao gồm chính cả đôi uyên ương nổi tiếng đó. "Cuối cùng thì cũng đến cái ngày mà ngay cả lợn cũng biết bay," tạp chí Times chua ngoa đưa tin, "và một anh chàng khu đông và một cô gái thôn quê đã trở thành trung tâm điểm của sự chú ý ở Luân Đôn."

Đầu tiên Derek cũng bất ngờ và sau đó nhăn nhó cam chịu những tiếng rì rầm nho nhỏ do họ gây ra bất cứ khi nào họ xuất hiện trước bàn dân thiên hạ. "Tháng tới họ sẽ chuyển chú ý đến những người khác," anh trấn an Sara. "Chúng ta chỉ là sự tò mò nhất thời."

Điều anh không mong đợi là sự thích thú của mọi người chính là một đôi bình dân lại đang sống như hoàng gia. Họ được gán cho là 'làn gió mới' hay 'người mới nổi'. George Cruikshank đã vẽ một bức tranh biếm họa miên tả họ như là một tầng lớp giàu có mới phất đang cố gắng mô phỏng những phong thái tinh tế của giới quý tộc. Nhà Craven như là một cửa sổ qua đó những người bình dân có thể quan sát cuộc sống của tầng lớp thượng lưu và mơ tưởng họ ở vào một vị trí như vậy.

Sự thích thú thậm chí còn được tăng thêm khi mọi người biết rằng Sara là tác giả giấu mặt của Mathilda. Có những cuộc bàn tán suy luận ở những quán cà phê hoặc tiệm rượu trong khắp thành phố về việc liệu bà Craven có phải là Mathilda cải trang. Sara đã nghe thấy tên Mathilda được gọi to từ một đám đông đang quan sát những người đến nhà hát khi họ tham gia một tác phẩm ở nhà hát Drury Lane.

"Quay ra đây nào, Mathilda!" một người đàn ông gọi khi cô bước ra từ cỗ xe. "Hãy cho chúng tôi xem mặt!" Khi Sara kinh ngạc liếc về phía anh ta, thì một tràng những tiếng reo hò phấn khích vang lên từ đám đông. "Mathilda! Em có dáng dấp thật đáng yêu, em yêu dấu à!"

"Hãy cho chúng tôi xem mặt!" Derek làu bàu trong khi hộ tống Sara bước lên thềm cửa. "Chẳng mấy chốc em sẽ bị tuyên bố là tài sản công cộng."

Sara bắt đầu cười lớn. "Em nghĩ họ chỉ muốn tin là có một Mathilda ở đâu đó."

Trước khi đi đến ngăn ngồi của mình, họ thong thả trao đổi vài câu chuyện xã giao với vô số những người quen biết cứ vây lấy họ. Những người chồng giờ chắc rằng Derek sẽ không leo lên giường của vợ mình nữa đã bắt đầu đối xử với anh bằng thái độ dễ chịu nhưng vẫn thận trọng. Những người Sara gần như không biết hoặc chưa gặp bao giờ đặc biệt lưu tâm ve vãn quanh cô. Những anh chàng bảnh chọe và những người nước ngoài có giọng nói mượt mà thay nhau đặt liên tiếp những nụ hôn lên tay cô, cùng lúc cô chìm ngỉm trong những lời khen ngợi tóc của cô, chiếc váy của cô, và sắc đẹp của cô. Hầu hết họ đều đáng trọng... ngoại trừ một giọng nói đểu cáng xấc xược đã quá quen thuộc.

"Chết tiệt con mắt của tôi nếu đó không phải là Mathilda!"

Sara cảnh giác quay lại đối diện với nụ cười trơ tráo của Ivo Jenner. "Ông Jenner," cô nói và gật đầu lịch sự chào hỏi anh ta.

Ánh mắt ranh mãnh của anh ta lướt khắp người cô. "Em thật nhỏ bé và ấm áp đến lạ lùng. Crawen là một tên con hoang may mắn khi có em trên giường của hắn hằng đêm. Hắn ta không xứng đáng với một cô vợ xinh xắn như em."

"Anh Craven là một người chồng mẫu mực," cô vừa lẩm bẩm vừa tìm cách tránh xa anh ta.

"Một quý ông khoe mẽ lòe loẹt, chồng em đấy," Jenner chế giễu. "Nói với anh ta anh ta chẳng là gì cả mà chỉ là một tên con hoang của khu đông bợ đỡ - "

"Nếu ông không đi luôn bây giờ," Sara ngắt lời, "ông sẽ có cơ hội tự nói với anh ấy."

Jenner dõi theo ánh mắt cô, nụ cười đểu cáng của hắn mở rộng hơn khi nhìn thấy Derek hùng hổ len qua đám đông tiến về phía họ. Khi anh đến nơi, Jenner đã tan biến vào đám đông.

Derek nắm chặt cánh tay của Sara. "Hắn đã nói gì với em?"

Cô chớp mắt liên tục vì ngạc nhiên khi nghe thấy giọng nói gay gắt của anh. "Không có gì quan trọng."

"Nói anh nghe."

"Không có gì," cô nói và nhăn nhó vì đau. Cô vặn vẹo dứt ra khỏi anh. "Derek... làm ơn, đừng gây sự chú ý."

Anh dường như không nghe cô nói. Ánh mắt anh gắn chặt vào bóng dáng đang rút lui của Jenner. "Anh sẽ dạy cho gã con hoang dặt dẹo đó một bài học nếu hắn còn đặt một ngón tay đáng nguyền rủa đó lên những gì thuộc về anh," anh gầm gừ.

Môi Sara siết chặt lại vì giận dữ. Anh đang cư xử như một con chó đánh nhau vì một khúc xương. Cô hiểu tại sao Jenner luôn luôn dễ dàng chọc tức anh như vậy – vẻ nghêng ngang vênh váo của Jenner nhắc nhở Derek về quá khứ của chính anh. "Em không phải tài sản của anh," cô nói.

Mặc dù giọng nói Sara vẫn nhẹ nhàng như mọi khi, nhưng có một chút lạnh lẽo trong đó khiến Derek nổi da gà. Anh gay gắt nhìn cô. Cô chưa bao giờ nói giọng đó với anh, và anh không thích nó chút nào. "Chết tiệt nếu em không phải," anh nói cộc lốc vẻ thách thức cô dám tranh cãi.

Cô quay quắt đi khỏi anh. "Em muốn đến chỗ ngồi của chúng ta bây giờ."

Trong suốt phần còn lại của buổi tối Derek tức điên lên vì thái độ chống đối của cô. Cô hoàn toàn phớt lờ anh và tập trung toàn bộ chú ý vào vở kịch. Rõ ràng anh đã làm phật lòng cô. Thái độ lãnh đạm của Sara là sự trừng phạt tệ hơn bất cứ sự tranh cãi nào. Anh gồng mình để ra vẻ lạnh lùng giống như cô. Nếu cô hy vọng móc ra một lời xin lỗi của anh thì phải đợi cho đến khi quỷ dữ đui mù. Cô là của anh – anh hoàn toàn có quyền bảo vệ cô trước sự ve vãn của những gã cặn bã như Ivo Jenner!

Sau khi họ về nhà và đi ngủ, mỗi người họ nằm một bên giường. Đây là đêm đầu tiên kể từ khi cưới mà họ không ân ái. Derek thấy nhức nhối khi cảm nhận thấy cơ thể mềm mại của cô ngay gần bên, ham muốn cô ghê gớm và hơn cả là, khao khát những tình cảm âu yếm của cô. Sáng hôm sau anh vô cùng nhẹ nhõm khi Sara thức dậy trong tâm trạng vui vẻ bình thường và dường như đã quên mất đêm hôm trước.

Derek lười biếng nằm trong bồn tắm trong khi cô ngồi trong một chiếc ghế gần đó và đọc tin tức hàng ngày cho anh nghe. Tờ báo Times đã mô tả chi tiết về chiếc váy màu ngà của Sara cùng với viên kim cương xanh 5 cara, thuật lại những ý kiến của vợ chồng Craven về vở kịch, và những suy đoán về việc liệu có phải Derek thực sự là một 'kẻ phóng đãng đã hoàn lương.'

"Không có một từ nào là thật, ngoại trừ đoạn mà họ nói rằng em thật lộng lẫy." Derek nói.

"Cám ơn, quý ngài tốt bụng." Sara đặt tờ báo xuống và lấy tay nghịch nghịch một bàn chân đầy xà phòng gác trên mép bồn tắm. Cô nghịch ngợm vặn vẹo ngón chân cái của anh. "Thế còn đoạn nói rằng anh đã hoàn lương?"

"Không hề. Anh vẫn làm mọi điều anh thường làm... trừ việc là bây giờ với riêng mình em."

"Và khá là ấn tượng," cô bẽn lẽn trả lời.

Anh thích như thế, cô có thể nhận ra. Đôi mắt anh sáng lên và anh rụt chân xuống hẳn bồn tắm. "Nước vẫn còn nóng," anh nói và khua tay vẻ mời gọi.

Cô mỉm cười và lắc đầu. "Không."

Anh trượt thấp hơn vào làn nước và nhìn cô ra điều đứng đắn. "Anh cần giúp tắm táp, có một chỗ anh không thể với tới được."

"Ở đâu?"

"Lại đây và anh sẽ chỉ cho em."

Không thể cưỡng lại sự mời mọc tinh quái của anh, Sara từ bỏ. Cô đứng dậy và thả chiếc áo choàng cùng chiếc váy ngủ xuống sàn nhà ướt, mặt cô đỏ bừng trước ánh mắt thích thú của anh. Cô cẩn thận bước vào trong bồn. Derek với tay lên đỡ cô nhẹ nhàng chìm xuống làn nước ấm. Cô rùng mình khi cảm nhận được anh bên dưới cô, trơn tuột và mạnh mẽ, hai cánh tay và đôi chân rắn chắc của anh cuốn quanh cô. Mái tóc đen của anh lấm chấm những giọt nước lấp lánh.

"Xà phòng đâu rồi?" cô hỏi trong lúc gạt một đám bọt trên cằm anh.

"Anh đánh rơi nó rồi." Anh nuối tiếc nói và kéo tay cô xuống làn nước mờ mờ. "Em phải tìm nó thôi."

Cô khúc khích cười và té nước vào anh. Những vũng nước lênh láng trên sàn nhà khi họ chơi đùa. Vòng đôi tay ướt sũng quanh cổ anh, cô đặt một nụ hôn ướt át lên môi anh và thì thầm. "Em e rằng em không thể tìm thấy xà phòng," cơ thể cô dần dần áp sát vào anh.

"Tiếp tục tìm đi," anh khuyến khích và tìm miệng cô cho một nụ hôn khác.

***

Trong những lúc một mình, Derek thừa nhận với chính mình rằng tất cả những điều Lily Raiford tuyên bố về hôn nhân đều là thật. Những niềm vui tuyệt vời mà nó mang lại thật choáng ngợp. Anh luôn có vợ mình kề sát bên, sự hiện diện nhỏ bé của cô khiến ngôi nhà anh ấm áp, khi họ xuất hiện trước đám đông bàn tay cô đặt trên khủy tay anh, hương thơm của mùi nước hoa cô dùng thoang thoảng vảng vất quanh anh những lúc họ không ở gần nhau. Anh biết là anh không bao giờ có thể mệt mỏi vì cô, vì cô đã trở thành quan trọng đối với anh y như là không khí anh đang hít thở. Và chính vì thế mà anh thấy mình như một kẻ giả tạo khi đặt những chiếc hôn phớt nhẹ lên trán cô. Giống như là anh được đưa cho một bộ quần áo đẹp nhưng không vừa vặn. Anh tự nhận thấy mình hay chăm chú quan sát Sara, để tìm xem có điểm nào cho thấy rằng anh đã phạm phải sai lầm. Anh không phải là ngốc để cho là mình đang cư xử như hầu hết những người chồng thông thường – cho dù ở bất kỳ phương diện nào. Nhưng cô chỉ cho anh đôi chút chỉ dẫn quý báu, còn lại anh phải dò dẫm từng bước một trên con đường dài và xa lạ.

Derek thường cảm thấy có một cảm giác lo lắng sâu xa, cứ như là có vài món nợ khổng lồ và vô hình đang dần chất đống lên anh. Đôi khi cũng có những lúc anh bực bội khi nhận ra rằng cô đã trở thành nguồn vui bất tận, là sự an ủi và là bến đỗ yên bình của anh. Cô là người đầu tiên mà anh cần đến. Anh đã mất toàn bộ tự do của mình theo cách mà anh không thể nghĩ là có thể, gắn chặt vào tình yêu của cô một cách bền vững hơn bất cứ xiềng xích nào.

***

Thiếu vắng sự có mặt của Derek trên giường lúc sáng sớm, Sara đi xuống tầng dưới và thấy anh ở một mình trong sòng bạc chính. Căn phòng trở nên yên tĩnh và vắng vẻ kỳ lạ khi không có những đám đông khách khứa và nhân viên. Derek đang ngồi trong bàn làm việc ở góc phòng của Worthy với những lá bài được xếp từng hàng kỹ lưỡng và úp xuống cho thấy mặt sau sáng bóng. Cảm nhận được sự hiện diện của cô, anh liếc cô qua vai với một tiếng lẩm bẩm vô nghĩa.

"Anh đang làm gì thế?" Sara vừa hỏi vừa ngáp rồi cuộn mình vào một chiếc ghế gần đó.

"Worthy cho rằng một trong những người chia bài của chúng ta đang lừa đảo. Anh muốn xem lại những lá bài anh ta sẽ sử dụng tối nay, để chắc chắn." Miệng Derek mím lại bực tức khi anh chỉ vào một dấu vết mờ mờ. "Đó là một bộ bài đã bị đánh dấu mà anh vừa tìm ra."

Sara không hiểu. Cô đã từng xem tất cả những quy định chặt chẽ ở bàn đánh bài, một trong những quy định đó là sử dụng những cỗ bài mới hoàn toàn khi bắt đầu chơi. "Làm sao người chia bài có thể đánh dấu lên những lá bài? Không có thời gian và cũng không có cơ hội... không phải sao?"

"Chỉ cho anh lá nào là lá bài Queen."

Cô liếc mắt trên những mặt sau của lá bài. "Em không thể. Trông chúng giống hệt nhau."

"Không, chúng không hề giống nhau. Anh vừa đánh dấu lá bài Queen." Derek nhặt một lá bài và chỉ cho cô thấy một vết khía nhỏ tí hầu như không thể nhận ra mà anh đã tạo ra bằng cạnh móng tay cái. "Có rất nhiều cách để đánh dấu. Ta cũng có thể chấm mực vào đầu ngón tay và để lại một vết mờ. Để tìm ra lá bài đó ta chỉ cần nghiêng lá bài một chút hoặc để một mẩu gương trong ống tay áo."

"Gương?" cô ngạc nhiên.

Anh gật đầu và tiếp tục chơi với những lá bài. "nếu cỗ bài đã được đánh dấu khéo léo, em có thể giả vờ tráo bài và quan sát đằng sau. Sau đó dàn thành hàng thẳng hoặc trải ra để tìm." Những lá bài nhảy múa trên tay anh khi anh xáo bài lần nữa. "Đây cũng là một cách chia bài... nhưng phải thao tác nhịp nhàng, và việc đó phải được luyện tập trước một cái gương." Những lá bài chảy thành dòng trong tay anh. Anh cầm chúng lỏng lẻo, những ngón tay dài khéo léo và linh hoạt cho đến khi cỗ bài tạo thành hình một cây cầu, một thác nước, và một cái quạt xòe ra.

Cô nhìn đầy thán phục. Mặc dù cô đã quan sát những người chia bài trong câu lạc bộ khéo léo như thế nào, nhưng không ai xử lý những quân bài dễ dàng như anh. Điều đó, cùng với khả năng tuyệt vời với những con số của anh, sẽ khiến anh trở thành một đối thủ vô địch. "Tại sao anh không bao giờ chơi?" cô hỏi. "Em chưa bao giờ thấy anh chơi với Ngài Raiford hay với những người bạn khác. Có phải là anh biết rằng anh sẽ luôn thắng?"

Derek nhún vai. "Đó là một nguyên nhân." Anh nói không hề tự phụ. "Nguyên nhân khác là anh

không thích cờ bạc."

"Anh không thích?"

"Chưa bao giờ."

"Nhưng làm sao mà anh có thể giỏi được một thứ mà anh không thích?"

"Giờ thì có một thắc mắc cơ đấy," anh nói và cười dịu dàng, đặt những lá bài sang một bên. Anh đưa cô đến bàn chơi súc sắc và ôm lấy hông nhấc cô lên. Cô ngồi trên mép bàn, hai đầu gối bị tách ra khi anh chen vào giữa. Derek nghiêng về phía trước, miệng anh ấm áp và dịu dàng. "Việc đó không giống việc viết lách của em, cưng à. Khi em ngồi vào bàn, em đặt trái tim và tâm trí mình vào việc đó, và nó khiến em vui thích. Nhưng chơi bài chỉ là những thao tác. Em có thể học cách làm một cách máy móc. Em không thể thích thú với điều gì mà không hề đòi hỏi trái tim em một chút xíu nào."

Sara vuốt mái tóc đen. "Vậy em có chỗ đứng nào trong trái tim anh không?" Ngay sau khi dứt lời, cô đã hối hận vì đã hỏi. Cô đã tự hứa với mình là sẽ không thúc ép anh, không đòi hỏi những thứ anh chưa sẵn sàng trao tặng.

Đôi mắt Derek trở thành một màu xanh lục tôi tối khi anh nhìn cô không chớp mắt. Anh ngả người về trước và môi anh tìm thấy cô, nhen lên trong cô một luồng hơi ấm mà nhanh chóng biến thành một ngọn lửa cháy rực. Sara rùng mình khi cô cảm thấy anh đang nâng váy cô lên đến eo. Anh chen vào giữa hai đầu gối đang mở ra của cô. Họ hôn nhau cuồng nhiệt, quờ quạng dưới những lớp quần áo ngăn cản, cuống quít giật những chiếc khuy trong sự gấp rút dữ dội.

Sara thở dốc khi cô cảm thấy da thịt nóng bỏng và quen thuộc của anh cọ vào cơ thể cô. "Không phải ở đây... Có người sẽ nhìn thấy..."

"Họ đều đã đi rồi." Anh dịu dàng cắn vào cổ cô.

"Nhưng chúng ta không thể..."

"Bây giờ," anh nhất quyết và kéo đầu cô ngả vào vai anh khi anh chiếm lấy cô ngay trên bàn súc sắc và khiến cô run lên với những khoái cảm không thể kìm chế.

***

Sara đang ở một mình trong phòng riêng phía trên sòng bạc và ngắm nhìn mình trước một chiếc gương dài đặt trong phòng ngủ. Cô đang chuẩn bị để tham gia bữa tối mừng sinh nhật của Henry – người em trai mười bẩy tuổi của Alex Raiford. Trong những dịp riêng tư như thế này họ thường vui vẻ quây quần thân mật với gia đình Raiford. Cô biết rằng buổi tối nay sẽ tràn ngập niềm vui và tiếng cười. Derek đã đi giúp Alex chuyển món quà sinh nhật cho Henry, một con tuấn mã thuần chủng đến Swans' Court trước khi cậu bé về nhà từ Eton.

Sara vuốt thẳng chiếc váy nhung xanh lá cây, sâu cổ và gây ấn tượng bởi sự đơn giản của nó, chiếc váy chỉ được tô điểm bởi sáu chiếc móc gài bằng vàng để nối hai vạt áo với nhau. Sara đeo thêm một chiếc vòng cổ Derek đã tặng cô để kỷ niệm tháng đầu tiên của cuộc hôn nhân của họ, một chiếc vòng lộng lẫy bằng kim cương điểm ngọc lục bảo gắn trên một sợi dây truyền vàng cầu kỳ trước ngực cô. Thán phục chiếc vòng tỏa sáng trong gương, Sara mỉm cười và xoay người để nhìn nó từ một góc khác.

Đột nhiên trái tim cô ngừng đập.

Quay phắt người lại, Sara mở to mắt nhìn chằm chằm vào người đàn bà tóc vàng đang chĩa thẳng một khẩu súng vào cô.

Ngày đăng: 04/05/2013
Người đăng: Alex Chu
Đăng bài
Bạn thích truyện này?