Chương 47
Leigh đẩy trượt người vào ghế sau của chiếc Bentley và ngồi bên cạnh Michael cùng chỗ mà cô đã ngồi trên đường đi đến đó, nhưng lần này anh choàng cánh tay qua phía sau ghế của cô, một cử chỉ sở hữu như thể anh sẽ chạm vào cô, nhưng anh đã không chạm vào cô. Bởi vì điều đó cô cảm thấy hết sức nhẹ nhõm cũng như bối rối bởi ý định của anh sau đó.
"Bữa ăn tối thế nào?" O'Hara hỏi.
"Rất tốt." Michael trả lời sau khi dừng lại như muốn bảo Leigh là anh mong cô sẽ nói chuyện gì đó.
Leigh không nhận thấy. Cô dường như không thể nắm bắt tất cả những ngụ ý của cuộc đàm thoại ở mười phút sau cùng trong nhà hàng. Cô không thể hoàn toàn thích nghi với những gì mà dì của anh vừa kể cho cô nghe, và cô đã không biết cách đối phó với chuyện anh đã làm sau đó. Lúc đầu, anh đã nhìn cô trong im lặng, không tạ lỗi mà cũng không làm sáng tỏ những gì anh đã làm. Nhưng khi cô cố giả vờ là cô không hiểu ý nghĩa của nó, anh đã làm rõ là anh sẽ không dung thứ sự trốn tránh. Một mặt, anh hoàn toàn sẵn sàng đặt lên một bức tường ngay giữa nhà hàng để bảo vệ cô và anh sẵn sàng chứng tỏ với cô sự tử tế tuyệt vời nhất, nhưng anh không chấp nhận một sự dối gạt nhỏ từ cô.
Cô không hiểu anh chút nào. Cô thành thật không thể tin nổi là anh đã có ý định cố quyến rũ cô tối nay, cô thậm chí không thể tưởng tượng là tại sao anh sẽ muốn thử. Thế nhưng... có cái gì đó về cách kiên quyết mà anh đã nói, "Buổi tối còn chưa kết thúc." và "Tôi mong em sẽ nhìn thấy nơi tôi sống." vẫn cảnh báo cô. Anh là một người đàn ông tuyệt với trong nhiều phương diện, và cô không muốn có bất cứ thứ gì làm hỏng mối quan hệ còn non nớt nhưng rất tuyệt vời mà cô vừa mới có với anh. Cô không biết liệu nó có đủ mạnh để chịu nỗi một cuộc xung đột về tình dục, và cô không muốn thử thách nó.
Leigh thở dài xúc động và nhìn ra cửa sổ. Như thể anh cảm thấy sự xáo động trong tâm trí của cô, cánh tay của anh đặt quanh vai cô, kéo cô lại gần cho một cái ôm nhanh, trấn an. Anh thả cô ra hầu như ngay tức khắc, nhưng bàn tay của anh ở lại trên bắp tay của cô, vuốt lên xuống, xoa dịu.
O'Hara thắng xe trước tòa nhà của Michael trên Central Park West. "Tôi có nên đợi ở đây không?" anh hỏi Michael khi anh giúp Leigh xuống xe. "Hay là tôi nên trở lại sau một lát?"
"Anh có bao giờ được nghỉ đêm không?" Michael nói đùa.
Toàn bộ cơ thể của Leigh hướng về cuộc đàm thoại.
"Không, không bao giờ. Tôi làm việc 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày. Nó đi đôi với công việc."
"Vậy thì tối nay là đêm may mắn của anh." anh nói, đóng cánh cửa xe và cuộc thảo luận. "Tôi sẽ đưa cô ấy về nhà trong tắcxi và lấy xe của tôi luôn."
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chuowng 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương kết