Chương 37
"Cô đã cố tình làm chuyện đó phải không?" McCord hỏi khi họ đã ở trong xe của anh trên đường đến căn hộ của Jason Solomon trên đường West Broadway trong SoHo.
"Roswell và luật sư ông ta được quyền biết những gì mà Bà Manning đã đưa cho chúng ta trong lời khai đầu tiên của bà ta về vụ tai nạn. Anh nhìn thấy cách ông ta ăn mặc mà. Tôi cá là ông ta không đủ sức để sửa chữa chiếc xe của ông ta, và tôi chắc chắn là nó bị hư hỏng nặng nề từ tai nạn đó. Shrader và tôi đã nhìn thấy nơi xảy ra tai nạn, và tôi đã tự mình lái xe trên tuyến đường đó. Nó là một đường cong gấp, và bà ta đã gần như dừng lại trên đường. Thật là một phép màu vì ông ta đã không rơi xuống con đê với bà ta. Hơn nữa," Sam kết thúc với cái nhún vai, "tôi chắc chắn là bảo hiểm của Bà Manning sẽ có đủ bảo chứng cho bất cứ đơn kiện nào trong hồ sơ của Roswell."
McCord bắn cô tia nhìn khó hiểu. "Cô nghĩ câu hỏi của tôi là một loại chỉ trích chăng?"
Đó chính xác là những gì Sam đã nghĩ. Cô nhìn anh ngạc nhiên. "Không, không hề. Tại sao?"
"Tôi không biết. Tôi chỉ có cảm giác là cô..." McCord định nói 'bực bội với tôi', sau đó anh nhanh chóng giẫm bẹp sự thôi thúc vô lý đó. Anh sẽ không để cho cô nghĩ chuyện cô bực anh quan trọng một cách chết tiệt đối với anh. Và sự thật là, nó đã không quan trọng đối với anh, vì anh sẽ không bao giờ cho phép nó quan trọng.
Sự hoạt bát dí dỏm của Littleton làm cho anh thấy thích thú, đầu óc của cô hấp dẫn anh, và sự sang trọng của cô, khuôn mặt hơi xương và cái miệng mềm mại làm mắt anh thấy dễ chịu. Mỗi một việc đó khi đứng riêng làm cho anh quan tâm một cách bàng quan, nhưng kết hợp lại, chúng tạo thành một gói hàng, trên một cấp bậc hoàn toàn khác, anh thấy khao khát đến lúng túng. Dẫu vậy, anh quá khôn ngoan, quá chán ngấy, và quá dày dạn kinh nghiệm để cho một người phụ nữ như thế nhận ra rằng cô ta có thể làm cho anh nổi điên – đặc biệt là ở cơ quan.
Cô đã chọn sự nghiệp trong việc thực thi pháp luật, có nghĩa là cô có gánh nặng của riêng cô, đối phó với những khó khăn của riêng cô, làm việc theo chỉ dẫn của chính cô, và mở cánh cửa cho riêng cô. Anh biết cách làm công việc của anh, cô cần học cách làm thế nào để làm công việc của cô. Cô là cộng sự của anh – tạm thời – nhưng cô không ngang hàng với anh.
Anh biết cô đã cảm nhận câu hỏi của anh về Roswell như là một lời chỉ trích, nhưng đó là chuyện của cô, không phải là của anh. Anh cũng chắc chắn là cô khó chịu với anh về chuyện gì đó, nhưng dù là anh cảm thấy thôi thúc một cách không thích hợp để làm rõ trắng đen với cô, anh cũng biết nó sẽ hoàn toàn là lãng phí thời gian. Sam Littleton là một người phụ nữ xinh đẹp, người cố chơi những trò chơi của đám đàn bà. Nghĩa là nếu anh hỏi cô liệu cô có khó chịu với anh về chuyện gì đó, cô sẽ làm chuyện mà tất cả các phụ nữ khác làm vào những lúc như thế này: cô sẽ không thừa nhận là có bất cứ chuyện gì sai, sau đó tiếp tục làm như thể có điều gì đó không ổn, hi vọng rằng anh sẽ làm những gì đám đàn ông luôn làm vào những lúc như thế này – van xin cho một lời giải thích, chịu khổ sở trên câu trả lời, hỏi xin được gợi ý, rồi chịu khổ sở thêm một chút nữa. Không may cho cô, khi nói đến những loại trò chơi giới tính, Sam Littleton cũng không ngang hàng với anh ở đó. Anh đã chơi qua tất cả chúng, và chúng không còn một sự thách thức nữa, chúng có thể dễ đoán và chán ngán. Chúng cũng nguy hiểm và lộn xộn ở cơ quan.
Có một chỗ đậu xe ở rất gần toà nhà của Solomon, và anh đậu vào đó, hướng sự chú ý của anh vào việc đậu xe.
Bên cạnh anh, Littleton nhận thấy rằng anh đã không kết thúc câu nói mà anh đã bắt đầu và cô lịch sự lặp lại nó cho anh, làm anh cảm thấy như thể cô nghĩ anh là một ông già trăm tuổi và bị lãng. "Anh có cảm giác tôi là gì?"
Anh nhìn lướt qua đôi mắt nâu với hàng mi dày và lần đầu tiên nhận thấy có đốm sáng vàng trong chúng. "Tôi cảm nhận được là cô đang bực tức tối về chuyện gì đó." anh nói, và sau đó không thể tin nổi là anh đã nói nó! Chán ghét mình, anh chờ một sự phủ nhận không thể tránh khỏi.
"Đúng vậy." cô nói lặng lẽ.
"Thật sao?" anh quá sốc là cô đã thú nhận nó, và không có chút oán giận, anh nhìn chằm chằm vào cô trong im lặng.
Một lúc sau, cô hơi mỉm cười và nhẹ nhàng thuyết phục anh cho một cuộc đàm thoại hữu ích khác. "Anh có muốn tôi nói cho anh biết tại sao không?"
Nụ cười nhếch lên ở miệng anh. "Hãy nói nghe thử."
"Tôi biết rõ tôi là người mới vào nghề, và tôi vô cùng may mắn được làm việc chung với anh trong vụ án này. Tôi đã thực sự không hy vọng là sẽ có ấn tượng tốt với anh vào ngày đầu tiên, nhưng tôi đã làm vậy. Ngoài việc rất có tổ chức," cô nói với một nụ cười nhanh, "anh làm tôi chú ý như một người lãnh đạo thực sự xứng đáng. Không những vậy, tôi đã thật sự nghĩ anh sẽ trở thành một trong những nhà lãnh đạo hiếm có, người cũng có tinh thần đồng đội."
McCord lẽ ra cảm thấy được tâng bốc bởi lời nhận xét của cô nếu anh không lập tức nhận ra rằng cô đang cố tình thổi phồng cái tôi của anh và bơm căng niềm tự hào của anh vì cô muốn chắc chắn anh sẽ rơi bịch xuống đất khi cô chọc thủng chúng. Cô thật sự khéo léo trong trò chơi này, anh quyết định một cách chế giễu. "Và bây giờ, vì lý do nào đó, cô nhận biết tôi là một kẻ hoàn toàn khốn kiếp chăng?"
"Không dám." cô nói, tia nhìn của cô trực tiếp và trung thực. "Nhưng anh là một người thích chơi những trò chơi của đám đàn ông, như tất cả những người đàn ông khác đã cố chơi với tôi. Và tôi là một người phụ nữ, người một cách bất công mong anh sẽ được vĩ đại hơn và tốt hơn."
"Tôi đã làm cái quái gì để bị rớt cho đến nay theo ước tính của cô vậy?"
"Anh biết Valente ở chung với Leigh Manning vào đêm chúng ta đến báo cho bà ta nghe là chúng ta đã tìm thấy chồng bà ta, nhưng anh đã không nói với tôi. Đó là một thông tin quan trọng, nhưng anh lại giấu giếm nó và để cho tôi tình cờ thấy nó vào ngày hôm sau."
"Tôi muốn cô tự mình khám phá ra nó."
"Tại sao?" cô nói. "Để cho anh có thể được đúng và tôi có thể sai và ngây thơ tin Leigh Manning thêm 24 tiếng đồng hồ nữa hả?"
"Tôi muốn cô tự mình khám phá ra là cô đã đi sai hướng và ngây thơ."
"Thật sao?" cô nói thẳng thừng. "Anh có nghĩ nó nghe như là một cách thức có hiệu quả của một nhà lãnh đạo trong một vụ điều tra án mạng quan trọng không? Anh sẽ làm điều đó với Shrader không?"
"Không." anh nói ngay.
"Anh sẽ làm điều đó với Womack chăng?"
Anh lắc đầu.
"Vậy thì tôi chỉ có thể cho là anh đã làm điều đó đối với tôi vì tôi là phụ nữ và anh muốn 'dạy tôi một bài học' để 'cho tôi biết chỗ đứng của tôi'."
Anh nhìn cô một lúc lâu đến nỗi Sam bắt đầu nghĩ là anh sẽ không trả lời. Khi anh trả lời, cô không nói nên lời. "Tôi đã làm điều đó đối với cô vì tôi chưa bao giờ nhìn thấy một thanh tra đầy hứa hẹn hơn cô. Cô rất có tài năng, với trực giác thô, và..." – anh do dự, tìm kiếm lời lẽ thích hợp, và đưa ra một cái không phù hợp với cuộc thảo luận – "và có trái tim hơn tôi từng gặp. Tôi muốn cô học một bài học lớn, nhưng không đau đớn, về việc để cho cảm xúc bị bẫy bởi bất kỳ người nào mà cô đang điều tra."
Anh ngừng lại và sau đó nói, "Tuy nhiên, việc đó không thay đổi sự thật là cô đúng, tôi sai, trong cách tôi đã làm nó. Tôi sẽ không bao giờ làm chuyện đó với bất cứ một nam thanh tra nào khác. Tôi sẽ nói với anh ta khi chúng tôi rời khỏi toà nhà vào đêm qua là anh ta vừa mới chứng kiến một sự diễn xuất rất có sức thuyết phục bởi một người phụ nữ mà người tình đang ẩn nấp ở căn phòng kế bên."
Cô nhìn anh trong sự ngưỡng mộ bất ngờ như thể anh là một người hùng cho việc thừa nhận là anh sai, và McCord không hài lòng, anh khám phá ra là anh thích cô nhìn soi xét vào anh theo cách đó. "Tôi xin lỗi." anh nói một cách dứt khoát. "Nó sẽ không tái diễn nữa."
"Cảm ơn anh." cô nói đơn giản, sau đó cô đột ngột bắn cho anh một nụ cười đột ngột, ngượng ngập. "Thực ra, tôi nghĩ tôi có thể là đã làm lớn chuyện. Tôi không mong anh sẽ được công bằng và hợp lý."
Anh cười khi anh với lấy tay cầm trên cánh cửa xe. "Chấp nhận lời xin lỗi đi, Sam, và đừng rút lui. Cô đã thắng một cách công bằng và minh bạch."
Anh ra khỏi xe và cô cũng vậy. Anh rất hài lòng với kết quả của cuộc thảo luận đến nỗi anh không nhận biết là anh đã gọi cô là Sam cho đến khi họ sóng đôi đi xuống vỉa hè. Dẫu vậy, điều đó không có nghĩa gì hết, anh tự nói với mình. Mọi thứ bây giờ đều ổn cả, mọi thứ đã y như nó đã được. Không gì đã thay đổi sau vài phút đàm thoại trung thực với nhau. Họ là những người cộng sự, chỉ có thế thôi.
Khi họ đến toà nhà của Solomon, anh đi vòng qua cô từ phía sau và lịch sự mở cánh cửa nặng nề cho cô.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chuowng 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 62
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66
- Chương 67
- Chương 68
- Chương 69
- Chương 70
- Chương 71
- Chương 72
- Chương 73
- Chương 74
- Chương 75
- Chương 76
- Chương 77
- Chương kết