Chương 42
Chương 42
- Tại sao cậu không đơn giản là chỉ nói với anh ấy, Ros?
- Mình không thể - Roslynn đáp trả, nhấm nháp từng ngụm trong cốc sâm panh thứ hai của nàng.
Họ đứng tách ra khỏi những người khác tại bữa tiệc, chính là bữa tiệc nhỏ tụ tập những người bạn của Frances tại ngôi nhà của cô. Những quý ông không phải là những người duy nhấ có thể tổ chức tiệc trước khi cưới. Nhưng Roslynn không cảm thấy không khí tiệc tùng, cho dù nàng đã đi tới chuyện chấp nhận rằng Frances đang cảm thấy sung sướng mê ly đi vì cuộc hôn nhân này, rằng nàng thấy hạnh phúc cho bạn mình.
Nàng chỉ là dường như không thể thể hiện nó. Không may, Frances đã thấy được sự chán nản của nàng và kéo nàng sang một bên, sợ rằng Roslynn vẫn còn phản đối cuộc hôn nhân. Cách duy nhất nàng có thể thuyết phục bạn mình là không còn cách nào khác ngoài việc nói thật.
- Nếu chuyện đơn giản như thế - Roslynn bắt đầu nói, chỉ mới thế khi Frances cắt ngang.
- Nhưng chuyện đơn giản mà. Tất cả những gì cậu cần nói là, em yêu anh. Ba từ ngắn gọn đó, bạn à, và mọi rắc rối của cậu sẽ qua.
Roslynn lắc đầu.
- Sự khác biệt nằm ở chỗ, Frances à, là những từ đó rất dễ dàng với cậu bởi cậu biết George đáp lại tình yêu của cậu. Nhưng Anthony không yêu mình.
- Cậu đã biểu hiện cho anh ấy thấy bất cứ điều gì gần như tình yêu chưa?
Roslynn nhăn nhó.
- Không. Cậu có thể nói mình là một con mụ quỷ cái hoàn toàn kể từ khi chúng mình cưới -nhau.
- Rồi, cậu đã có những lý do của mình, đúng không? Thực sự vậy là rất tệ đối với ngài Anthony, nhưng cậu đã nói là có lý do chắc chắn rằng anh ấy chỉ đi đêm có một lần đó thôi. Nó tùy thuộc vào cậu, bạn của mình. Cậu có thể để anh ấy biết là cậu đã tha thứ cho cái lần anh ấy xử sự không khôn ngoan đó và cậu muốn bắt đầu lại, hay là cậu muốn cứ tiếp tục mọi chuyện như bây giờ.
Roslynn đã nghĩ tới, một số lựa chọn, sự oán giận vẫn còn sủi tăm bên dưới vẻ ngoài. Tại sao nàng phải nhượng bộ như thế? Anthony thậm chí đã không xin lỗi, và có vẻ như anh không muốn làm thế.
- Một người đàn ông như Anthony sẽ không chờ đợi mãi mãi đâu, cậu biết mà - Frances tiếp tục nói - Cậu sẽ đẩy anh ấy đến với vòng tay người đàn bà khác đấy.
- Anh ta chẳng cần tới lực đấy cho chuyện đó đâu - Roslynn trả lời một cách cay đắng.
Nhưng Frances đúng một điểm. Nếu nàng không chia sẻ chiếc giường cùng Anthony, rốt cuộc sẽ có ai khác nhảy vào. Nhưng khi đó nàng đã biết rằng khi nào nàng thực hiện thỏa thuận của nàng. Nàng đã không muốn công nhận rằng lúc đó chuyện anh ngoại tình có ảnh hưởng đến nàng. Nhưng nó có ảnh hưởng, một cách tồi tệ nữa, bởi vì nàng yêu anh.
Trở về nhà vào lúc 11 giờ, Roslynn mới chỉ cởi chiếc áo choàng và găng tay của nàng ra khi cánh cửa mở ra lại và Anthony vùng với George suýt nữa sẩy chân khi bước qua ngưỡng cửa.
Dobson nhìn họ một cái và thở dài. Roslynn cảm thấy nàng đã diễn cảnh tượng này trước đó, và lần đó thì nó không hề thú vị hơn chút nào, cho dù lần này Anthony dường như đang là người chống đỡ cho cả hai. George nhìn có vẻ như nửa ngủ nửa thức rồi.
- Anh về nhà sớm - Roslynn nhận xét, cố giữ giọng nàng nghe vô thưởng vô phạt.
- Anh bạn này ngập trong rượu như vua chúa và chả biết trời đất gì nữa rồi. Anh nghĩ là tốt hơn nên đưa anh ấy vào giường.
- Vậy nên anh mang anh ta về đấy thay vì đưa anh ta về nhà?
Anthony nhún vai.
- Thói quen thôi em. Khi tụi anh còn hay đi chơi đêm thế này, nhiều lần George đã ngủ ở đây. Em biết đấy, anh ấy còn có phòng cho riêng mình nữa. Cho dù, thực sự thì, phòng đó hiện giờ là của em.
Họ nhìn nhau một lúc lâu trước khi George phá vỡ mối liên kết đó.
- Gì vậy? Ai chiếm phòng của tôi thế?
-Đừng lo chuyện đó, ông bạn. Vợ tôi để chút đồ trong đó, cô ấy sẽ vui vẻ chuyển ra ngoài tối nay. Phải không, em yêu?
Trái tim của Roslynn nảy lên. Có phải anh đã mang George về nhà để nàng phải chuyển ra? Và chỗ duy nhất nàng có thể chuyển vào là phòng của anh.
-Không phải phiền phức thế vì tôi đâu, Phu nhân Malory.
Nàng hiểu rõ lời anh ta nói, cho dù những từ ngữ của anh ta nhịu lại kinh khủng và dường như anh ta chẳng biết nàng ở đâu, mắt anh ta thay vì thế lại nhìn vào Dobson.
- Không phiền gì đâu George - Roslynn trấn an anh ta - Nếu anh cho tôi một chút thôi-
- Không có một chút đâu - Anthony xen vào - Em biết anh ta nặng như quỷ mà. Và nếu anh đặt anh ta xuống, anh ta sẽ chẳng đời nào dậy nổi đâu. Cứ đi trước tụi anh và lấy những gì em cần.
Nàng làm theo một cách nhanh chóng, hối hả chạy vào căn phòng thu nhặt những thứ đồ của nàng trong khi Anthony ném George lên giường. Phòng của George ư? Vậy là những bài thơ tình nàng tìm thấy trong phòng này là của George. Nàng không bao giờ nghĩ chúng lại do một kẻ phóng đáng làm ra, nhưng chẳng ai đoán được chuyện đó. Frances may mắn hơn cô ấy tưởng.
Nàng rời khỏi phòng nhanh chóng, vì Anthony chẳng đợi chờ gì chuyện cởi đồ cho George. Đứng trong hành lang, nàng nhìn cửa phòng Anthony. Đây là điều anh muốn nàng làm, phải không? Nhưng còn chỗ nào khác nàng có thể ngủ nữa? Jeremy và James có thể chưa về nhà, nhưng họ sẽ về. Và chỉ có bốn phòng trên gác.
Nàng bước vào căn phòng một cách ngại ngần, chờ đợi trông thấy Willis đứng chờ Anthony trong đó, cho dù người hầu đó hiếm thấy trong hai tuần vừa qua, chỉ tới khi Anthony triệu tập.
Tuy nhiên, căn phòng không có ai.
Hoặc là Anthony đã sắp đặt chuyện này, hoặc anh đã không dặn Willis chờ anh. Cùng là vì, theo như những chuẩn mực của London, lúc này còn khá sớm. Willis sẽ không nghĩ Anthony về nhà sớm tới vậy. Roslynn thở dài, không biết nghĩ gì. Nhưng nàng sẽ không bỏ lỡ cơ hội này đâu. Nàng không thể nào lên kế hoạch tốt hơn thế này nữa. Nàng sẽ không phải hi sinh sự kiêu hãnh và thú nhận nàng là một đứa ngốc thế nào.
Nàng có thể đơn giản là cho Anthony thấy rằng không phải nàng phản đối việc ở lại đây, rằng thực sự thì nàng muốn ở lại đây. Nàng bắt đầu cởi bộ trang phục tối. Nàng vừa đặt xuống chiếc áo lót của mình thì Anthony bước vào phòng. Ánh mắt anh chiếu lên nàng trong vài nhịp tim trước khi anh đi vào phòng thay đồ của mình.
Roslynn vội vàng leo lên giường. Nàng ước là anh nói gì đó.
Trời ơi, chuyện này nhắc nàng nhớ tới đêm tân hôn của nàng. Rằng lúc này nàng lo lắng không khác gì đêm đó. Khi anh đi ra, anh chỉ mặc có áo choàng ngủ. Ít nhất nàng đã nghĩ tới chuyện mặc vào một chiếc váy ngủ. Nàng sẽ không nói rõ nàng muốn gì. Nhưng nó thật rõ ràng.
Khi anh đi ngang qua căn phòng để tắt đèn, khao khát thắp lên những ánh vàng trong mắt nàng khi chúng dõi theo hình dáng tuyệt vời của anh. Chí mới đây nàng đã có anh quá nhiều. Nàng đã thấy rằng đó gần như vẫn không đủ. Sẽ không bao giờ đủ.
Lúc này căn phòng đã tối, chỉ có nguồn sáng bàng bạc từ ánh trăng xuyên qua những chiếc cửa sổ vào. Trước khi mắt nàng quen với bóng tối, những giác quan khác đã sống động hẳn lên. Nàng có thể ngửi thấy mùi hương của anh khi anh tới gần.
Khi chiếc giường lún xuống, nàng ngưng thở, chờ đợi. Nàng đang trải qua cơn choáng váng giống như mỗi khi nàng cảm thấy anh tới gần. Anh sẽ quay sang nàng trong chốc nữa thôi. Miệng anh sẽ tìm miệng nàng trong bóng tối, ấm áp, và đòi hỏi...
- Chúc ngủ ngon, em yêu.
Mắt nàng mở to. Chết tiệt, rốt cuộc thì, anh đã không sắp đạt chuyện đuổi nàng ra khỏi phòng nàng. Anh đang làm theo những quy tắc của chính nàng là không chạm vào nàng một khi nàng mang thai. Nó không công bằng. Sao anh có thể, khi nàng nằm ngay cạnh anh, khao khát anh hơn bất cứ điều gì?
- Anthony-
- Gì vậy? - Giọng anh lạnh lùng xuyên vào tai nàng, giết chết mọi can đảm của nàng.
- Không có gì - nàng lí nhí.
Roslynn nằm đó, đếm từng nhịp đập tim nàng, ước rằng nàng đã uống nhiều hơn hai ly sâm panh tại bữa tiệc nhà Frances. Nhưng nàng còn nghĩ về sáng sớm mai và chứng buồn nôn mà nàng sẽ phải chiến đấu cùng để tới lễ cưới. Nàng đã không biết được ngủ là một chuyện không thể. Chỉ mới đêm qua nàng còn tự do tới với Anthony, ngả đầu lên ngực anh, đếm từng nhịp tim anh. Một ngày trôi qua mà cả thế giới đã đảo lộn.
Không, không phải một ngày. Cái thỏa thuận đáng nguyền rủa của nàng. Chuyện này sẽ không thế. Nàng sẽ phải làm....
Nàng nghe thấy tiếng rên rỉ trước khi đôi tay của Anthony kéo với sang và kéo nàng về ngực anh. Nụ hôn của anh dữ dội, chứa đầy nỗi đam mêm chưa được giải phóng làm cả hai bốc cháy. Roslynn không hỏi gì, nàng chỉ chấp nhận, quá sung sướng và nhẹ nhõm tới mức nàng hoàn toàn buông thả bản thân, chỉ mong muốn giờ phút này.
Lòng kiêu hãnh không thể sánh kịp điều này. Nàng yêu anh. Nàng sẽ phải nói với anh, nhưng lúc này chưa phải lúc. Sau này, khi nàng có thể suy nghĩ rõ ràng lần nữa.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45