Chương 40
- Anh sẽ rời đi trong hai ngày nữa, Tony - là câu đầu tiên James nói khi anh bước vào phòng ăn.
- Cần em giúp đóng gói chứ?
- Đừng có chán ngắt thế, chó con. Chú biết là chú thích có anh ở bên mà.
Anthony lẩm bẩm và quay lại ăn bữa sáng của anh.
- Rốt cục thì anh đã quyết định đi tiếp con đường của mình khi nào vậy?
- Khi anh thấy tình hình của chú trở nên vô vọng đến thế nào. Đơn giản là trông chẳng còn gì vui nữa.
Anthony ném cái dĩa của mình xuống, nhìn tấm lưng của James khi anh đi thất thểu về phía chiếc bàn và chất đầy đồ ăn lên đĩa mình sau cái nhận xét đó. Thực sự thì anh nghĩ anh đã có được tiến bộ lớn trong hai tuần qua. Giờ thì anh chỉ phải chạm vào Roslynn và nàng sẽ bước vào vòng tay anh ngay.
Anh thất bại trong việc thấy chuyện đó là vô vọng. Nàng sẽ công nhận là nàng cần anh cũng nhiều như anh cần nàng sớm thôi mà. Nàng sẽ công nhận hành động điên rồ cũng những quy tắc chết dẫm của nàng. Nhưng cho tới khi nàng làm thế, anh sẽ chịu đựng chúng, theo như lá thư chết tiệt đó.
- Anh có phiền khi giải thích cái nhận xét đó không?
James ngồi xuống đối diện anh và nói một cách chọc tức:
- Anh thích căn phòng này. Nó làm chú tốn hết bao nhiêu vậy?
- Cái mông anh ấy, James!
Một cái nhún vai.
- Rõ ràng mà, cậu bé. Anh đã thấy, cô ấy dùng chung căn phòng của chú, mọi lúc trong ngày, thế mà khi hai người không nhốt mình đằng sau cánh cửa ấy, hai người coi nhau như hai kẻ xa lạ. Mấy cái mánh khóe thu phục phụ nữ nổi tiếng của chú đâu rồi? Hay là cô ấy đã miễn dịch với chúng?
- Đó không phải chuyện của anh, anh biết mà.
- Anh biết.
Anthony trả lời anh mình.
- Cô ấy chưa được miễn dịch, nhưng cô ấy cũng không giống những phụ nữ khác. Cô ấy có mấy cái quan điểm quỷ quái của mình...vấn đề là, em muốn cô ấy tới với em vì chính ý định của cô ấy, chứ không phải do cảm giác dẫn dắt và cô ấy không còn lựa chọn nào khác.
- Chú muốn nói cô ấy sẽ không - tới với chú, phải không?
Khi Anthony đơn giản là nhăn nhó với anh, James cười thầm.
- Đừng có nói với anh chú vẫn chưa giải quyết cái hiểu lầm nho nhỏ với Margie ngọt ngào nhé?
- Anh còn nhớ tên cô ta cơ à?
Lời chế nhạo quá rõ, nhưng James chọn cách phớt lờ cái tính gắt gỏng của em trai.
- Thực ra thì, anh có quay lại với cô ta khá thường xuyên. Cô ta đúng là một miếng bánh ngon lành.
Nhưng cái con bé xấu tính mặc quần ống túm ấy, lý do thực sự khiến anh trở lại đó, thì chẳng xuất hiện ở quán rượu thêm lần nào nữa.
- Sao chú không nghĩ tới chuyện giải thích ?
- Em đã làm. Em không lặp lại chuyện đó đâu.
James thở dài trước sự bướng bỉnh đó, không quan tâm rằng cái tính đó của anh cũng gây khó chịu cho cả bạn bè và kẻ thù.
- Lòng kiêu hãnh chỉ đi cùng những kẻ ngốc thôi, em trai.
Em đã cưới vợ gần một tháng rồi. Nếu anh đã biết chú sẽ giải quyết cái đống lộn xộn này như thế, anh đã tích cực theo đuổi cô ấy hơn rồi.
- Bước qua xác em đã - Anthony gầm gừ.
- Dễ bị đụng chạm quá, chúng ta đều vậy phải không ? - James cười - Nhưng chuyện đó không còn quan trọng. Chú đã có được cô ấy. Tuy nhiên, những gì chú làm với phần thưởng đó, thật tệ hại. Một chút lãng mạn không phải là xấu. Cô ấy đã tan chảy vì chú dưới anh trăng còn gì ?
Anthony phải cố gắng xoay sở ngồi yên một chỗ trong khi cái thôi thúc táng cho ông anh mình vài cú đang ngày càng mạnh dần lên.
- Điều cuối cùng em cần từ anh là khuyên bảo, James. Em có sách lược của riêng mình với vấn đề liên quan tới vợ em, và cho dù hiện nó có vẻ chưa có hiệu quả, thì nó vẫn có đó.
- Sách lược kỳ lạ nhất anh từng chứng kiến, kẻ thù ban ngày, người yêu ban đêm. Bản thân anh thì chẳng có kiên nhẫn thế đâu. Nếu họ không chịu thua sau nỗ lực đầu tiên-
- Bọn họ không đáng thế chứ ?
- Một số thì có. Nhưng còn có rất nhiều sự an ủi ngọt ngào khác để lo tới.
- Nhưng em đã có Roslynn rồi.
James cười phá lên.
- Ghi điểm rồi đó, anh cho là vậy. Cô ấy đáng giá với điều đó chứ?
Câu trả lời của Anthony là một nụ cười chậm rãi, nụ cười đầu tiên của anh, và James nghiêm túc lại.
- Đúng thế, anh cho rằng cô nàng Scot bé bỏng đó xứng đáng với chút kiên trì đó. Nhưng với chiến thuật của Anthony, với James rõ ràng là em trai anh chỉ càng đào sâu thêm cái hố chôn mình mà thôi. Nhưng James sẽ không ngạc nhiên chút nào nếu, khi anh trở lại nước Anh, vợ Anthony cũng giống như vợ Jason, người thường có sẵn bất cứ lý do nào để tránh né chồng mình.
Nettie xuất hiện ở cửa.
- Xin thứ lỗi, ngài Anthony, nhưng cô Roslynn muốn nói chuyện với ngài một lát.
- Cô ấy ở đâu?
- Trong phòng cô ấy, thưa ngài. Cô ấy cảm thấy không khỏe.
Anthony vẫy tay ra hiệu người phụ nữ ra ngoài trước khi lẩm bẩm.
- Khỉ thật!
James lắc đầu chán ghét.
- Đó, chú thấy không? Chú nghe tin vợ mình ốm, và thay vì quan tâm chăm sóc -
- Quỷ tha ma bắt anh ấy, James, anh không biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra, nên hãy đứng ngoài cuộc đi! Nếu cô ấy ốm, đó là những gì cô ấy đang cầu nguyện để được. Em đã thấy nó sáng một hôm khi-
Anthony ngưng bặt trước một bên mày nhướn lên của James.
- Mẹ kiếp! Cô ấy sắp nói với em là em sẽ là một ông bố.
- A - nhưng điều đó thật tuyệt!
James nói trong sự sung sướng, chỉ thấy cái quắc mắt của Anthony trở nên tối sầm hơn và do dự nói thêm:
- Phải không?
- Không, trời đánh thánh vật là nó không phải!
- Vì Chuá, Tony, con cái thường đi kèm với hôn nhân-
- Em biết thế, đồ ngốc! Em muốn có con. Em chỉ không muốn những điều kiện đi kèm với chuyện đó.
James bắt đầu cười to, hiểu nhầm câu nói.
- Chú không biết sao, cái giá của cương vị làm cha. Cầu chúa, chú chỉ phải tránh xa giường của vợ chú trong vài tháng thôi. Chú luôn có thể giải tỏa ở nơi khác cơ mà.
Anthony đứng dậy, giọng anh điềm tĩnh, nhưng cũng đủ lạnh lùng khiến người khác đông cứng.
- Nếu em muốn giải tỏa chỗ khác, và nếu chỉ là vài tháng, có thể anh đúng anh trai. Nhưng việc sống độc thân của em bắt đầu từ khi cô vợ yêu dấu của em tuyên bố những điều kiện của cô ấy với em.
James sửng sốt đủ để hỏi lại:
- Cái ý tưởng kỳ cục đó là của ai thế?
- Quỷ quái là đó chẳng phải của em.
- Chú muốn nói lý do duy nhất cô ấy tới với chú là để có một đứa con?
- Không còn gì khác.
James khịt mũi.
- Em trai, anh ghét phải nói điều này, nhưng có vẻ như vợ chú cần được đét vào mông vài cái.
- Không, những gì cô ấy cần làm là công nhận mình đã sai, và cô ấy sẽ làm thế. Điều đó càng được nói sớm thì em càng đỡ phát điên lên.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45