Chương 39
Chuyến đi về Piccadilly dường như kéo dài mãi, thế mà nó vẫn không đủ dài. Một kiểu trạng thái chuyến choáng say bao trùm Roslynn. Không có lời nào làm nàng bối rối, chỉ có những bước đi vững vàng của con ngựa, nhịp tim đều đặn của Anthony bên tai nàng, thật dễ dàng để quên đi thực tại và trôi nổi trong trạng thái bao bọc của sự mãn nguyện.
Vậy nên nó khá là khó chịu khi nàng bị đặt xuống đứng lại trên đôi chân và nhớ lại những vấn đề tệ hại của mình. Sự bất ngờ của hành động đó khiến Roslynn mất thăng bằng một lúc. Thực tế thì, nàng nhìn chằm chằm vào chiếc phong bì nhàu nhĩ nằm dưới chân nàng đúng mười lăm giây trước khi nàng nhận ra nó là gì và với lấy nó.
Nhưng bàn tay của Anthony đã tới trước. Roslynn rên thầm, đã quên béng mất những cái hóa đơn ngu ngốc đó. Có một vết cắt xẻ dọc trên túi chiếc váy của nàng đã đủ tệ rồi. Mà tệ nhất là Anthony lại tóm được nó nữa. Có vẻ chuyện hi vọng anh sẽ chỉ đưa lại nó cho nàng là quá nhiều. Anh không đưa lại. Anh đã mở nó ra!
- Anthony!
Anh ném cho nàng một cái nhìn với một bên mày đen có cánh nhướn lên.
- Nó đề tên anh - là tất cả những gì anh nói.
Nàng bắt đầu bước vào nhà, như thể chuyện đó sẽ kết thúc mọi vấn đề. Một tay anh đặt trên tay nàng níu nàng lại trong khi anh vẫn đọc lướt qua mảnh giấy trong tay kia. Khi anh nói, giọng anh đơn thuần chỉ là tò mò.
- Anh có thể hỏi em là em làm gì với cái này chứ?
Nàng thấy không có lối thoát nào và quay lại đối diện với anh.
- Nó là vì một số đồ nội thất em đã mua.
- Anh có thể thấy nó là vì cái gì, em yêu. Anh hỏi là em làm gì với nó.
- Em đã định sẽ thanh toán nó. Đó là lý do tại sao....
Câu nói của nàng dừng lại khi nàng thấy mắt anh lướt xuống túi nàng. Nàng nhìn theo mắt anh và thấy một chiếc phong bì khác đang thò ra. Cái chuyến đi chết dẫm ấy đã làm cho chúng lỏng ra. Và trước khi nàng kịp nói lời nào nữa, bàn tay Anthony đã nằm trong túi nàng và lôi ra phần còn lại của đống hóa đơn.
- Em cũng đã định thanh toán cả những cái này nữa hả?
Nàng gật đầu, nhưng anh không nhìn nàng, nên nàng nghẹn lời khi nói:
- Vâng.
- Vậy không phải chúng nên được tính hóa đơn cho em thay vì cho anh luôn đi sao?
Nàng không hiểu tại sao anh lại bình tĩnh với chuyện này tới vậy.
- Em- em định vậy, nhưng em quên mất.
- Không, em đã không quên - anh đáp lại, làm trái tim nàng chùng xuống, chỉ để làm nàng bối rối khi nói nàng, với sự thích thú không thể nào nhầm lẫn - Em không giỏi mặc cả lắm, em yêu à. Anh có thể thấy những món này chỉ đáng giá một nửa so với những gì em đã trả cho chúng.
Anh nhét đống hóa đơn vào túi áo của anh, làm cho nàng nổi giận, bởi đó là những gì nàng đáng lẽ đã trông đợi anh làm.
- Đó là những khoản mua sắm của em - nàng nhắc nhở anh - chúng trang trí cho ngôi nhà của em.
- Em đã mua chúng - nàng vẫn khăng khăng - Em đã trả cho những thứ đó.
- Không, em sẽ không làm thế. Ban đầu em có ý định trả chúng đâu, chúng ta cứ để thế đi, được chứ? - Anh đang mỉm cười với nàng.
Mỉm cười!
- Đừng có ngoan cố với việc này, Anthony. Anh có đủ các chủ nợ rồi. Em muốn trả cho những gì em -
- Yên lặng nào,em yêu - anh ngắt lời, tay anh đặt trên vai nàng - Anh cho rằng anh không nên để em tiếp tục nghĩ là anh đang sống chật vật, nhưng em đang có thú vui là cố gắng khiến anh mắc vào nợ nần, anh đã không muốn phá hỏng thú vui đó.
Anh cười lục khục khi nàng nhìn xuống dưới vẻ tội lội, và nâng cằm nàng lên.
- Sự thực là, em có thể trang trí lại hàng trăm ngôi nhà, và anh sẽ chẳng nhướn mày đâu.
- Nhưng anh không thể nào giàu có được!
Anh cười phá lên sung sướng.
- Điều đó phải trả giá bằng việc có một ông anh trai là thiên tài những nơi có tiền bạc dính vào.Edward có một bàn tay làm ra vàng, em có thế nói vậy. Và anh ấy giải quyết những khoản tài chính của gia đình với lời cầu chúc của bọn anh. Nếu ngôi nhà ở thành phố vẫn không làm em hài lòng sau tất cả những khó khăn em phải trải qua để tân trang lại nó, anh còn có vài bất động sản ở những vùng tiếp giáp thành phố, cũng như ở Kent, Northampton, Norfolk, York, Lincoln, Wiltshire, Devon-
- Đủ rồi!
- Em có thất vọng khi anh cưới em không phải vì tiền của em không, em yêu?
- Anh vẫn nhận được một ít trong số chúng, như theo hợp đồng hôn nhân. Em đã đưa tiền vào một tài khoản cho anh sáng nay.
Đó, ít nhất là một lối thoát. Sự thích thú của anh cũng thế.
- Em sẽ quay trở lại ngân hàng và đưa tiền đó vào một quỹ uỷ thác cho con cái chúng ta. Và miễn là chúng ta vẫn còn là vợ chồng, Roslynn, anh chu cấp cho em. Quần áo của em, trang sức của em, bất kỳ thứ gì trang điểm trên cơ thể em, anh đều thanh toán hết.
- Vậy em làm gì với tiền của em đây? - nàng hỏi đột ngột.
- Bất cứ điều gì em thích, miễn là nó không liên quan tới quần áo, thức ăn, hay chỗ ở, hay những gì thuộc đặc quyền mà anh mua cho em. Em cũng có thể thảo luận với anh truớc về việc em định dùng tiền của mình vào việc gì. Bằng cách đó chúng ta có thể tránh được xung đột sau này.
Ý thức độc lập của nàng bị chọc tức. Trái tim phụ nữ của nàng thì sung sướng. Và từ "con cái" vẫn đang ong ong trong đầu nàng. Nó ngụ ý một kết thúc cuối cùng cho những khó khăn của họ, cho dù nàng không thể thấy cái kết thúc ấy.
- Nếu cuộc nói chuyện này sẽ vẫn tiếp tục, chúng ta có nên nói tiếp trong nhà chứ?
Anthony cười trước giọng nói chung chung của nàng. Anh đã nói ra quan điểm của mình, và niềm vui sướng lúc trước rằng nàng đã từ bỏ sự thù oán với anh lại trở lại. Vì lý do nào, nó cũng là một đề nghị hoà bình, và anh cũng thể đưa ra một đề nghị như vậy. Cái mà anh có trong đầu còn hơn cả sự cấp thiết sau chuyến đi quá gần gũi với nàng chỉ là sự may mắn rõ ràng.
- Chủ đề này sẽ còn được tiếp tục - Anthony nói, dẫn nàng vào trong nhà - Nhưng có một vấn đề khác cần đựơc chú ý ngay lập tức.
Trái tim Roslynn lỗi một nhịp, nhưng nàng không chắc nàng hiểu đúng ý anh. Nên nàng không cho phép bản thân hi vọng cho tới khi anh nắm lấy cánh tay nàng và dẫn nàng lên phòng anh trên gác. Thậm chí cả sau đó,khi anh đóng cánh cửa đằng sau họ, nàng vẫn chưa chắc về những ý định của anh.
Anh băng ngang phòng, cởi áo khoác, và ném nó vào cái ghế đáng nguyền ruả họ đã dùng đêm qua. Nàng cau mày trước cái ghế. Ồ, nàng đã học bài học của mình trên nó, như anh đã hứa với nàng. Sự oán giận của nàng sủi tăm trong ngực, chiến đấu với sự khuấy động mạnh mẽ nàng cảm thấy chỉ với việc ở trong căn phòng này lần nữa.
- Tới đây, Roslynn.
Anh đã di chuyển tới cái giường, đang ngồi trên nó, chầm chậm cởi từng chiếc cúc trên cái áo sợi trắng của anh. Trái tim nàng nảy lên hai lần. Anh là sự cám dỗ còn hơn cả tưởng tượng, nhưng nàng không nghĩ nàng có thể chịu được nêú anh sẽ chỉ chiếu lệ với nàng lần nữa.
- Em cho là, anh đang cảm thấy có khao khát chứ?
- Khao khát?- Cả hai bên mày đều nhuớn lên - Ồ, anh thấy rồi. Em vẫn không tin vào sự bốc đồng, phải không cưng? Đến đây và giúp anh tháo giầy ra nào?
Nàng làm thế, chỉ vì anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của nàng, và nàng vẫn không thấy thích đi tiếp cho tới khi nàng chắc chắn. Nàng có thể chấp nhận sự khó chịu, nhưng không thể thiếu đam mê.
- Em lo lắng - anh nhận xét khi nàng không quay đi sau khi thả chiếc giày thứ hai của anh trên sàn nhà - Em không cần phải thế. Em chỉ cần lợi dụng anh khi cơ hội tự đến.
Anh thấy lưng nàng cứng lại và ngay lập tức hối hận vì những lời đó. Đêm qua anh đã nói rõ ý kiến của mình. Nàng sẽ không quên nó. Nhưng anh không thể nào trải qua chuyện đó lần nữa để cứu lấy linh hồn anh. Anh với về phía truớc kéo nàng vào giữa hai chân anh, đôi tay trượt trên mạng sườn ôm lấy ngực nàng, má anh tỳ trên cái áo vét len của nàng.
Đầu nàng ngả ra sau. Nàng uốn cong trong tay anh. Anh bị kích động, đặt nàng nằm trên giường, quay nàng sao cho anh có thể nằm trên nàng nhưng vẫn giữ chân nàng khoá chặt giữa chân anh.
- Khao khát ư, em yêu? Anh không tin anh và em có khả năng cho trận chiến như thế.
Miệng anh phủ lên miệng nàng với niềm đam mê nóng bỏng làm cho mỗi dây thần kinh của nàng như reo lên, cướp lấy hơi thở của nàng.
Điều đó thật tuyệt vời. Nó là những gì nàng nhớ, cái ngọn lửa ám ảnh họ bất chấp mọi nguyên cớ. Đêm qua trôi vào quên lãng. Lúc này anh đang hôn nàng như thể anh sẽ chết nếu anh không làm thế, không còn che dấu điều gì với nàng, và tâm hồn người phụ nữ trong nàng sống lại trong vòng tay anh.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45