Gửi bài:

Chương 36

May mắn, Roslynn không gặp Anthony khi anh về nhà, vào lúc anh tắm và thay quần áo, cũng không còn bằng chứng nào còn lại của vụ ẩu đả. Những đốt ngón tay của anh có thể bị đau, nhưng nhờ có đôi găng tay anh đeo, không có vết cắt hay vết trầy xước nào bởi hàm răng của Cameron. Nhưng anh vẫn cảm thấy chán ghét với toàn bộ mọi chuyện.
Hắn đã không gây khó khăn chút nào cho anh. Điều đó khiến cho anh rơi vào tâm trạng xấu, một điều không dẫn tới việc giải quyết được khó khăn tiếp theo của anh - Roslynn. Thậm chí lúc này anh không quan tâm tới chuyện gặp nàng, nhưng anh gặp may mắn, khi anh trên đường đi ra ngoài lần nữa, anh gặp nàng đi ra khỏi phòng khách.

- Anthony?

Anh cau mày trước giọng nói ngại ngần của nàng, vậy không giống nàng lúc thường lắm.

- Chuyện gì vậy?

- Anh đã - thách đấu George chưa?

Anh càu nhàu.

- Hắn ta có chấp nhận đâu.

- Vậy là anh đã gặp hắn ta?

- Anh đã gặp hắn. Và em có thể thôi phòng vệ được rồi. Hắn sẽ không còn làm phiền em lần nữa đâu.

- Anh đã-

- Anh đã không làm gì hơn ngoài chuyện thuyết phục hắn rời khỏi London. Hắn có thể phải được khiêng đi, nhưng hắn sẽ đi. Và đừng chờ anh ăn tối. Anh sẽ tới câu lạc bộ.

Roslynn nhìn chằm chằm vào cánh cửa sau khi anh đi, tự hỏi tại sao việc anh ít lời với nàng lại làm nàng buồn đến thế. Nàng nên cảm thấy khuây khỏa, sung sướng trước trận đòn Geordie phải chịu, bởi nàng dám chắc đó là phương cách thuyết phục mà Anthony đã dùng, nhưng thay vào đó nàng cảm thấy như quả bóng xì hơi, thất vọng. Chính là vì sự cộc lốc của Anthony, sự xa cách lạnh lùng của anh.

Tuần vừa rồi anh đã có rất nhiều tâm trạng khác nhau, nhưng cái thái độ mới này thì nàng không thích chút nào hết. Nàng đã trì hoãn quá lâu, nàng nhận ra vậy. Đã tới lúc nàng ra quyết định về mối quan hệ giữa nàng và Anthony, trước khi nàng không còn được quyền quyết định nữa. Và chuyện đó phải được thực hiện ngay lúc này, trong hôm nay, trước khi anh quay trở về.

- Được rồi, Nettie ?

Nettie ngừng lại trong lúc đang chải chiếc lược vào mái tóc như lửa của Roslynn để nhìn nàng trong tấm gương.

- Có phải đó là những gì cháu thực sự muốn làm không, con gái ?

Roslynn gật đầu. Cuối cùng nàng cũng đã kể mọi chuyện cho Nettie, về chuyện Anthony đã quyến rũ nàng trong chính ngôi nhà này, về những điều kiện nàng đã áp đặt cho cuộc hôn nhân của họ, thậm chí cả về những lời dối trá của anh về chuyện anh sẽ chung thủy ra sao, và ngay ngày hôm sau sự thật đã lộ ra.

Nettie đã cảm thấy tức giận và cả kinh hoàng với cả hai người.

Nhưng Roslynn không giấu diếm điều gì nữa, và kết thúc câu chuyện bằng cách nói với Nettie nàng đã quyết định làm gì. Nàng muốn biết ý kiến người hầu gái của nàng, muốn có sự ủng hộ của bà.

- Cô nghĩ cháu đang phạm phải một sai lầm lớn.

Nàng không muốn nghe ý kiến đó.

- Tại sao ?

- Cháu đang lợi dụng anh ta. Cháu nói với cô là anh ta sẽ không thích việc đó chút nào.

- Cháu sẽ chia sẻ chiếc giường cùng anh ấy - Roslynn chỉ ra - Làm sao việc đó lại là lợi dụng anh ấy được?

- Cháu chỉ chia sẻ nó một lần mà thôi.

- Anh ấy đã đồng ý cho cháu một đứa con!

- Đúng là vậy. Nhưng anh ta đã không đồng ý để cháu lại một mình một khi đứa trẻ đó đã thành hình, giờ cũng thế.

Đôi mắt Roslynn nheo lại trong một cái cau mày.

- Cháu chỉ bảo vệ bản thân mình thôi, Nettie. Mối ràng buộc mãi mãi với anh ấy...cháu không muốn yêu anh ấy.

- Cháu đã yêu anh ta rồi.

- Cháu không có! - Roslynn thở hổn hển, quay ngoắt lại để liếc nhìn người phụ nữ già cả - Và cháu sẽ không làm thế. Cháu từ chối! Và cháu sẽ để anh ta quyết định. Dù sao cháu cũng không hiểu sao cháu lại nói với cô nữa.

Nettie khụt khịt, không bối rối chút nào trước sự bùng nổ này.

- Vậy cứ đi và nói chuyện đó với anh ta đi. Cô đã thấy anh ta vào phòng mình trước khi cô tới đây.

Roslynn nhìn đi chỗ khác, một nỗi lo lắng lạnh lẽo cuộn chặt trong bụng nàng.

- Có thể cháu nên đợi tới ngày mai. Hôm nay khi anh ấy đi anh ấy có vẻ không được vui.

- Cái anh chàng đó không hề vui từ khi cháu dọn khỏi phòng anh ta - Nettie nhắc nhở nàng - Nhưng có thể cháu sẽ thấy cái ý kiến của cháu là ngu ngốc thế nào-

- Không - Roslynn đáp trả, sự cương quyết trở lại trong giọng nói của nàng - Nó không ngu ngốc. Đó là bản năng tự bảo toàn.

- Nếu cháu nói thế - Nettie thở dài - Nhưng nhớ là cô đã cảnh báo cháu-

- Chúc ngủ ngon, Nettie.

Roslynn ngồi tại chiếc bàn trang điểm mới của nàng tới mười phút sau khi Nettie đi khỏi, nhìn chằm chằm vào bóng mình phản chiếu trong gương. Nàng đã quyết định đúng. Nàng sẽ không tha thứ cho Anthony. Ít nhất là không. Nhưng nàng đã đi tới kết luận rằng nàng chỉ đang tự làm mình trở ngại với cái tình hình nàng đã mắc phải.

Hoặc là nàng tiếp tục nuôi giữ sự giận dữ của nàng trong bụng và tránh xa Anthony ở khoảng cách một sải tay, hoặc nàng có thể có một đứa con.

Nàng muốn có con. Điều đó chỉ giản dị vậy. Nhưng nó có nghĩa là nuốt gọn lòng kiêu hãnh của nàng và tới với Anthony. Sau sự lạnh lùng của anh ngày hôm nay, nàng có chút nghi ngờ rằng nàng nên là người có động thái trước. Nhưng điều này chỉ là tạm thời thôi mà, nàng tự nhắc mình. Anh nhất định cũng đồng ý với chuyện đó.

Nàng vẫn không thể tự thuyết phục mình chấp nhận anh như anh vốn thế, cho dù khi họ kết hôn nàng đã chấp nhận điều đó. Sự thực là, nàng không còn muốn anh như anh vốn thế nữa. Nàng cảm thấy nàng cực kỳ ích kỷ khi muốn tất cả con người anh chỉ của mình nàng. Nhưng vì không phải vậy, nàng phải duy trì sự khách quan, nhớ trong đầu rằng nàng sẽ không bao giờ là người đàn bà duy nhất trong cuộc đời anh. Trước khi nàng đánh mất sự can đảm của mình, Roslynn rời phòng nàng ngay tức khắc.

Đi qua tiền sảnh, nàng gõ nhanh vào cửa phòng Anthony. Chuyện đã làm rồi, sự hiện diện của nàng đã được biết tới, sự lo sợ của nàng quay trở lại. Tiếng gõ cửa thứ hai của nàng nhẹ tới nỗi dường như chỉ có mình nàng nghe thấy. Nhưng tiếng gõ đầu tiên đã có tác dụng. Willis mở cửa, nhìn nàng một cái, rồi yên lặng rời căn phòng, để cửa mở cho nàng vào.

Một cách ngại ngần, nàng làm vậy, đóng cánh cửa sau lưng lại. Nhưng nàng thấy miễn cưỡng khi thấy Anthony ở đó.

Thay vào đó nàng nhìn chiếc giường, trống trơn nhưng đã được trải ra.

Hai má nàng đỏ lên, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Và bất chợt nàng hiểu ra nàng tới đây vì điều gì - để làm tình với Anthony. Tim nàng bắt đầu dộng thình thịch, thậm chí giờ nàng vẫn chưa nhìn vào anh nữa.

Còn anh thì đang nhìn nàng. Hơi thở của anh ngắt quãng và ngừng lại trước hình ảnh của nàng trong bộ áo ngủ bằng lụa trắng, chất liệu ôm sát vào những đường cong trên cơ thể nàng một cách khiêu khích, chiếc áo choàng nàng mặc mở ra, cũng cùng một loại vải lụa mỏng manh ngoại trừ hai tay áo dài, mà chúng lại trong suốt, để lộ ra đôi cánh tay trần của nàng bên dưới. Tóc nàng để xõa và chảy thành những dợn sóng đỏ vàng đổ xuống lưng nàng, làm cho những ngón tay anh cảm thấy ngứa ngáy muốn luồn vào sóng tóc đó.

Và nàng đi chân trần. Và chính đôi chân trần làm Anthony cân nhắc tới nguyên nhân tại sao nàng đến với anh. Chỉ có hai lý do. Nếu Roslynn không phải là đồ ngốc tới mức nghĩ nàng có thể tra tấn anh với bộ váy áo sơ sài như thế mà không cho anh động chạm gì và sau đó lại chuồn về phòng mình, hay nàng tới đây để chấm dứt màn tra tấn anh.

Cho dù lý do của nàng cho chuyện tìm anh trong căn phòng riêng tư này và cho anh nhìn thấy cái hình ảnh trêu ngươi của cái nàng đã từ chối nàng cả tuần nay, hiện anh không chắc về việc có để nàng đi hay không. Liệu nàng đã dăng cái bẫy của chính mình hay nàng ở đây để kết thúc mối bất hòa của họ, thì những ngày sống độc thân của anh qua rồi.

- Roslynn? - Có một câu hỏi trong giọng anh.

Anh muốn biết tại sao nàng ở đây. Chết tiệt, nàng có phải đánh vần cái từ đó ra không? Nó không rõ ràng tới mức đó sao?

Willis đã hiểu khi thấy sự xuất hiện của nàng, cách ăn mặc của nàng, và điều đó cũng đủ xấu hổ rồi. Nhưng Anthony sẽ bắt nàng nói ra điều đó. Nàng đáng lẽ phải biết chuyện này không dễ dàng.

Cuối cùng nàng cũng quay về hướng giọng nói của anh. Anh đang ngồi trên chiếc trường kỷ dài quá khổ mà đã có lần anh dọa là sẽ trói nàng vào đó. Nàng càng xấu hổ hơn khi nhớ lại, và nhớ rằng anh đã buộc nàng ngồi đó trong khi anh thay đồ hôm đó. Nhìn chằm chằm vào anh, nhìn cái cách đôi mắt bí hiểm của anh di chuyển khắp người nàng, nàng không thể nói lên một lời nào.

Nhưng tim nàng vẫn tiếp tục đập thình thịch, mạnh hơn khi nàng nhìn anh. Anh đang mặc chiếc áo ngủ xanh bạc trên chiếc quần dài thụng anh đã mặc cái đêm đầu tiên họ yêu nhau, chiếc áo gợi nên nhiều kỷ niệm làm cho má nàng nóng lên và cái mối lo lắng trong bụng nàng biến thành cái gì đó khác hẳn.

- Em yêu?

Roslynn nuốt xuống, nhưng nó chỉ có tác dụng chút.

- E-em đã nghĩ chúng ta có thể....

Nàng không thể nào nói hết, không thể khi ánh mắt anh khóa chặt mắt nàng. Chúng không còn khó hiểu nữa, nhưng chúng thật mãnh liệt, cho dù nàng không thể gọi tên cảm xúc đang chứa trong đó.

Anthony đánh mất kiên nhẫn, chờ đợi để nghe điều anh muốn nghe.

- Có thể làm gì? Có vô số điều em và anh có thể làm. Chính xác thì em muốn làm gì?

- Anh đã hứa sẽ cho em một đứa con! - Nàng thốt lên, rồi thở dài nhẹ nhõm khi nói ra được chuyện đó.

- Vậy em sẽ chuyển lại vào phòng này?

Chết tiệt thật, nàng đã quên mất điều còn lại.

- Không, khi em....mang thai, sẽ không còn lý do nào-

- Để em nằm cùng giường với anh?

Cơn giận đột ngột trong thái độ của anh làm nàng ngưng lại, nhưng nàng đã có quyết định của mình. Nàng phải giữ nó.

- Chính xác.

- Anh hiểu.

Hai từ đó mang hơi hướng đáng ngại, Roslynn thực sự rùng mình.
Nettie đã cảnh báo nàng là anh sẽ không thích chuyện đó, nhưng nàng có thể thấy việc hàm anh đang nghiến chặt và đôi mắt xanh băng giá của anh biểu hiện rằng anh rất giận. Và anh vẫn chưa di chuyển khỏi chiếc ghế. Cái nắm tay của anh có thể là chặt hơn chút trên cốc rượu brAndy anh đang cầm bằng một tay, nhưng giọng nói của anh vẫn nhẹ nhàng khi anh tiếp tục - nhẹ nhàng và đầy đe dọa.

- Đó không phải thỏa thuận ban đầu của chúng ta.

- Mọi thứ đều đã thay đổi kể từ đó - Nàng nhắc nhở anh.

- Không có gì thay đổi, trừ những gì em tưởng tượng ra trong cái đầu nhỏ bé đa nghi của em.

Nàng co mình lại.

- Nếu anh không đồng ý-

- Ở yên nơi em đang ở, Roslynn - anh cắt ngang một cách cay nghiệt - Anh vẫn chưa phân tích xong điều khoản mới nhất này của em.

Anh đặt chiếc cốc của mình xuống bên cạnh và đan hai tay mình trước bụng, trong lúc đó mắt anh vẫn không thôi nhìn thẳng vào nàng. Và rồi một cách rất bình tĩnh lần nữa, hay ít nhất là rất tự kiềm chế.

- Vậy những gì em muốn là quyền sử dụng tạm thời thân thể anh cho mục đích gây giống sao?

- Anh không cần phải thô bỉ đến thế.

- Chúng ta nhìn mọi chuyện như nó vốn thế. Em chỉ cần một con ngựa giống, không hơn. Câu hỏi ở đây là liệu anh có thể vô tư đủ để chỉ cho em cái em muốn được không. Em thấy đấy, nó sẽ là một trải nghiệm mới đối với anh. Anh không chắc là anh có thể cư xử theo cái cách chiếu lệ đơn thuần như vậy được không.

Ngay lúc này, anh có thể. Anh quá giận nàng tới mức anh không muốn gì hơn việc kéo nàng nằm trên đầu gối anh và đét vào mông nàng mấy cái. Nhưng anh sẽ cho nàng chính xác cái nàng đang đòi hỏi và xem xem nàng sẽ mất bao lâu để công nhận rằng nàng không hề muốn vậy chút nào.

Roslynn lúc này đã có sự nghi hoặc. Anh nói về mọi chuyện nghe có vẻ thật là - thật là - thú vật. Và chiếu lệ ư? Anh muốn nói cái quỷ gì chứ? Nếu anh thờ ơ với mọi chuyện như thế, làm sao anh có thể làm tình với nàng?

Bản thân anh đã từng nói không hể làm chuyện đó trừ khi ta có khao khát. Dĩ nhiên, đó là khi anh nói với nàng rằng anh không muốn người phụ nữ nào khác ngoài nàng, nhưng điều đó toàn là dối trá. Nhưng thậm chí hiện giờ anh nói là anh không chắc việc anh có thể làm chuyện đó.

Quỷ tha ma bắt! Anh đã theo đuổi nàng ngay từ ban đầu. Làm sao mà anh không thể làm được chuyện đó?

Anh cắt ngang suy nghĩ của nàng với một mệnh lệnh êm ả.

- Tới đây, Roslynn.

- Anthony, có thể nào-

- Em muốn có một đứa con phải không?

- Vâng - nàng trả lời với giọng nhỏ xíu.

- Vậy thì tới đây.

Nàng tiến về phía anh, nhưng chậm rãi, và với một chút sợ sệt lúc này. Nàng không thích anh hành xử như thế này, thật kiềm chế, thật lạnh lùng. Và nàng biết cơn giận của anh vẫn sôi sục ngay bên dưới vẻ ngoài đó.

Trái tim nàng tăng nhịp đập cùng với mỗi bước chân mang nàng tới gần anh hơn. Họ sẽ làm tình cùng nhau. Như thế nào không quan trọng. Ở nơi nào không quan trọng, cho dù nàng có liếc một cái tới cái giường còn trống trước khi nhìn lại cái ghế dài. Và rồi nàng chợt nhớ lời đe dọa của Anthony cái đêm George và Frances còn ở đây, rằng anh nợ nàng một bài học trên chiếc ghế. Roslynn khựng lại.

Không may, nàng dừng lại quá muộn. Nàng đã tới đủ gần để Anthony có thể tóm lấy và kéo nàng nằm trên lòng anh. Nàng quay lại để ngồi về một bên, để đối mặt với anh, nhưng anh không để nàng làm thế, mà dẫn dắt nàng theo cách anh muốn, là ngồi thẳng, với lưng nàng dựa vào anh.

Vị trí đó chỉ làm nàng lo lắng hơn vì nàng không thể thấy gương mặt anh đằng sau nàng. Nhưng có thể đó là ý định của anh. Tại điểm này thì nàng chỉ không biết nghĩ gì.

- Em cứng ngắc như tấm bảng vậy, em yêu. Có cần anh nhắc em nhớ đây là ý của em không?

- Không phải ở trên một cái ghế.

- Anh không nói chúng ta sẽ làm chuyện đó ở đây...nhưng anh cũng không nói chúng ta sẽ không. Ở đâu thì có quan trọng gì chứ? Việc ưu tiên đầu tiên là thử xem liệu anh có thực hiện được nỗ lực này hay không chứ.

Với vị trí mà anh đặt nàng, ngồi thẳng trên hai đùi anh, nàng không có cách nào biết được anh đã có được chút nỗ lực nào chưa, và từ lúc nàng bước vào căn phòng này đã vậy. Nàng cảm thấy anh nắm lấy tóc nàng với đôi tay mình, nhưng nàng lại không biết anh kéo những lọn tóc mịn như tơ tới môi mình, chạm lên má mình, không thể thấy đôi mắt anh nhắm lại khi anh thưởng thức cảm giác tóc nàng chà xát lên da anh.

- Anthony, em không nghĩ-

- Suỵt - anh kéo đầu nàng về phía sau bằng tóc nàng khi anh ngả về trước thì thầm vào tai nàng - Em nghĩ ngợi nhiều quá, em yêu. Hãy thử không gò bó một chút xem. Có thể em sẽ thích vậy đó.

Nàng ngậm miệng lại khi anh cởi chiếc áo choàng của nàng ra khỏi vai, bàn tay anh chu du dọc theo cánh tay nàng, kéo tay áo xuống cổ tay và lột nó ra, rồi trở lại cũng theo đường đó lên vai nàng. Anh vẫn tiếp tục chạm vào nàng, vào bờ vai nàng, cổ nàng, nhưng nàng nhanh chóng nhận ra sự khác biệt giữa lần trước và lần này.

Thậm chí cả đêm qua trong chiếc xe ngựa khi anh đã âu yếm vuốt ve cánh tay trần của nàng cũng khác với lần này. Lúc đó nàng cảm thấy nhiệt tình của anh nóng tựa như sắt nung. Còn giờ nàng không cảm thấy gì, hoàn toàn khác biệt, như thể chạm vào nàng đơn giản chỉ là một bước của quá trình.
Chiếu lệ ư - ôi, Chúa! Nàng không thể chịu đựng được nó, không giống thế này. Nàng bắt đầu đứng dậy, chỉ nhận được mỗi bàn tay ôm chặt lấy mỗi bên ngực nàng, kéo nàng lại với anh.

- Em sẽ không đi đâu cả, em yêu. Em đã tới đây với những cái điều kiện chết tiệt của em, và anh đã đồng ý với chúng. Đã quá muộn để em đổi ý - lần nữa rồi.

Đầu của Roslynn ngả lại vào ngực anh. Đôi tay anh vẫn để nguyên chỗ đó khi anh nói. Chúng bắt đầu xoa nắn, ép vào, kéo ra, cảm nhận sự đầy đặn của ngực nàng.

Anh có thể không có cảm giác gì, nhưng nàng chắc chắn có. Và nàng dường như không thể chịu đựng nó, không thể ngăn hơi ấm cuộn lên trong bụng nàng, làm cho tứ chi nàng nhũn ra một thoáng, rồi lại căng ra đề phòng ngay sau đó. Nàng không còn quan tâm liệu anh có thiếu nhiệt tình anh hay không nữa. Những giác quan của chính nàng đang chiếm lĩnh tâm trí. Đã quá muộn để thay đổi ý kiến. Anh nói đã quá muộn rồi.

Và nó là một cách để đi tới kết thúc, không phải sao? Nàng phải nhớ lấy chuyện đó. Những giây sau, nàng có rất ít thứ nhớ được. Đôi tay anh lang thang khắp phần trước cơ thể nàng, vuốt ve dịu dàng, rồi dữ dội, nhưng không có cách nào lãnh đạm lúc này nữa, cho dù nàng đã thôi chú ý tới sự khác biệt. Thậm chí chiếc áo ngủ lụa của nàng cũng đang trượt lên phía trên chân nàng với một cái vuốt ve hung bạo. Và rồi một bàn tay chạm vào vùng tam giác mà anh đã lột trần và trở nên bất động.

- Mở đùi em ra cho anh - anh ra lệnh, hơi thở anh đong đầy tai nàng cùng hơi nóng.

Roslynn cứng người lại trong một lúc, nhưng những từ đó làm nàng rùng mình rõ ràng tới tận đầu ngón chân. Nín thở, lúc này trái tim nàng đang đập dữ dội trong lồng ngực, nàng tách đầu gối nàng một góc nhỏ vừa đủ. Bàn tay anh vẫn giữ bất động trên những đám lông loăn xoăn màu hung sáng của nàng, cho dù một bàn tay còn lại trượt bên dưới chiếc áo ngủ, đẩy nó lên cao hơn khi anh chụp lấy vú nàng, lần này không còn có lớp lụa ngăn cách nàng với những ngón tay trêu chọc của anh nữa. Mệnh lệnh của anh đưa ra lần nữa.

- Rộng hơn nữa, Roslynn.

Hơi thở của nàng nghẹn lại trong họng, nhưng nàng tuân theo yêu cầu của anh lần này, di chuyển đầu gối nàng theo anh, cho tới khi hai chân nàng hạ xuống hòa hợp với mé ngoài đùi anh. Thế vẫn chưa đủ cho anh. Anh tách hai gối của anh ra, bắt chân nàng mở rộng hơn nữa, và chỉ lúc đó bàn tay anh mới xuống thấp hơn với một ngón tay trượt vào bên trong nàng. Roslynn rên rỉ bên trong họng, lưng nàng uốn cong khỏi anh, những ngón tay của nàng bấm sâu vào áo anh đằng sau đầu nàng. Nàng không ý thức được những gì nàng đang làm, nhưng anh thì có.

Mỗi hơi thở hổn hển sung sướng nàng phát ra giống như một ngọn lửa đốt cháy tâm hồn anh. Chuyện anh vẫn còn kiểm soát được những đam mê dữ dội của chính mình lúc này là ngoài tầm nhận thức của anh, nhưng anh sẽ không làm vậy lâu hơn được.

- Chuyện đó không thành vấn đề, phải không? - Câu hỏi của anh tàn nhẫn một cách cố ý, để giữ sự giận dữ của anh vẫn còn đó - Ở đây? Trên giường? Hay trên sàn nhà?

Nàng nghe thấy câu hỏi. Tất cả những gì nàng có thể làm là lắc đầu nói không.

- Ngay lúc này, anh có thể khiến em phá vỡ tất cả những cái điều khoản chết tiệt của em. Em biết điều đó phải không, em yêu?

Nàng không thể trả lời, ngoại trừ một tiếng rên rỉ.
Nhưng anh sẽ không làm thế. Anh muốn em nhớ rằng đây là lựa chọn của em.
Roslynn không còn quan tâm nữa. Những gì quan trọng giờ đây là ngọn lửa anh đã đốt lên trong nàng. Anthony cũng không còn quan tâm tới chuyện đó nữa. Nàng đã đẩy anh qua khỏi giới hạn của anh rồi.

Không hề báo trước, anh di chuyển nàng thẳng theo chân anh để bản thân anh chuẩn bị, rồi nâng nàng lên, định vị lại mình, rồi nhấn nàng xuống một cách không thương xót. Tiếng khóc khẽ của nàng như món ăn tuyệt vời cho tai anh. Đôi tay nàng đưa lên ôm lấy đầu anh, phần duy nhất của anh còn nằm trong tầm với của nàng.

Anh vẫn có toàn quyền sử dụng thân thể phía trên nàng, và anh ve vuốt từng inch một trong khi nàng ngả ra sau dựa vào anh, tận hưởng cảm giác căng phồng lên bên trong nàng.

Anh còn không cho họ cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, trước khi gợi lại chuyện đó không phải một hành động của tình yêu, mà chỉ cho một mục đích cụ thể mà thôi. Đáng nguyền rủa cả nàng lẫn những điều kiện chết tiệt đó của nàng. Anh muốn hôn nàng, muốn quay nàng lại và chiếm lấy nàng với tất cả sự dịu dàng và đam mê anh cảm thấy vì nàng. Nhưng anh không làm thế.

Nàng phải nhìn lại chuyện này với sự ghê tởm, công nhận rằng điều nàng muốn ở anh nhiều hơn một đứa con. Với ý nghĩ đó trong đầu, anh nắm lấy tay nàng và đặt chúng lên hai cánh tay ghế, ngả về trước cho tới khi nàng ngồi thẳng lại, rồi chính anh lại ngả ra sau, để nàng ngồi dạng chân ra trên anh, mái tóc nàng đổ xuống như thác xuống bụng anh.

Nàng liếc quanh, trông đợi. Anh biết nàng đang đợi anh bắt đầu trước, dẫn dắt nàng, rằng nàng không biết việc đầu tiên cần làm về nhiều tư thế có thể làm tình, hay việc cần làm trong cái tư thế mà nàng được yêu cầu này.

Một cách cố ý, anh nói:

- Em đã muốn quyền sử dụng cơ thế anh. Em có nó lúc này. Giờ thì cứ cưỡi lên anh như em muốn.

Mắt nàng mở to, nhưng anh không cho nàng cơ hội để phản đối.

- Làm đi!

Nàng quay lại để nhìn thẳng, má nàng nóng ran. Nhưng sự căng cứng vẫn còn trong nàng cần phải đáp ứng lại. Và nếu anh không làm chuyện đó.....

Dễ thôi, một khi nàng đã tìm thấy nhịp độ của mình. Nó dễ dàng bởi cảm giác thật tuyệt vời, khi nàng được điều khiển, có thể đặt ra nhịp độ của chính nàng. Nàng có thể lắc lư nhẹ nhàng ra sau về trước, hay nàng có thể nâng mình lên, để đâm thẳng xuống nếu nàng muốn, hay trượt xuống nó với sự chậm rãi tuyệt diệu. Những ý thích bất chợt của nàng, sự kiểm soát của nàng - cho tới khi Anthony giành quyền dẫn dắt.

Anh không có lựa chọn nào. Nàng học nó quá nhanh, và làm mọi chuyện quá tốt, và anh biết rõ như quỷ rằng anh sẽ không thể đợi được nàng lên đến đỉnh.

Anh không nên đợi. Anh nên để cho nàng khao khát. Sau tất cả, không cần phải để nàng trải nghiệm khoái cảm để có con. Nhưng anh không thể làm thế với nàng, cho dù nàng xứng đáng với chuyện đó hay không. Anh ngồi lên, khóa một cánh tay quanh eo nàng để giữ nàng ngừng chuyển động trong khi bàn tay còn lại của anh trượt vào trong những đường cong mềm mại bên dưới nàng tìm đến với cái điểm nhạy cảm nhỏ bé khoái cảm.

Anh mang nàng lên tới đỉnh cao ngất, rồi để nàng tự hoàn thành nốt. Và nàng làm vậy, cưỡi lên anh nhanh và mạnh tới mức những cơn co thắt thay phiên nhau cuộn lên bao trùm lấy cả hai trong vòng vài giây ngay sau đó.
Nàng ngã gục trở lại với anh trên chiếc ghế, kiệt sức, sung sướng, và anh để nàng làm vậy một lúc, tự cho phép mình tận hưởng niềm hạnh phúc vòng cánh tay quanh nàng - chỉ một lúc mà thôi. Nhưng rồi anh ngồi thẳng lên và giúp nàng đứng lại trên chân mình.

- Lên giường đi - giường anh. Cho tới khi em mang thai, em sẽ ngủ tại đó.

Giọng nói lạnh lùng của anh phá tan trạng thái đê mê của nàng, làm nàng choáng váng. Nàng quay lại để thấy vẻ mặt của anh dịu dàng, đôi mắt cobalt của anh mờ đục, làm nàng tự hỏi có phải đôi tai đang đánh lừa nàng. Rồi anh quay đi, như thể anh đã xua đuổi nàng ra khỏi tâm trí anh, trong khi anh bình thản đóng quần mình lại.

Và cuối cùng nó lóe lên trong tâm trí nàng rằng anh đã không cởi nó ra. Thậm chí anh còn không tháo thắt lưng chiếc áo choàng của mình. Cùng với đó, nàng vẫn còn mặc áo ngủ của mình.

Nước mắt đong đầy mắt nàng. Anthony ngước lên để thấy chúng, và gương mặt anh chuyển thành giận dữ.

- Đừng! - anh gầm gừ - Nếu giúp anh như vậy, anh sẽ đét vào mông em. Em đã nhận được chính xác cái em muốn khi vào đây.

- Không phải thế! - Nàng khóc.

- Không phải sao? Em đã trông đợi nhiều hơn thế sao khi em lên thời gian biểu cho sự thèm muốn?

Nàng quay lưng lại với anh để anh không nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống, trốn tránh tới giường anh. Nàng muốn trở về phòng mình trong lúc này tới đâu đi nữa, nàng cũng không dám thử, không phải với tâm trạng hiện giờ của anh.

Nhưng nỗi nhục nhã tràn ngập trong nàng, khiến những giọt nước mắt vẫn tuôn ra.

Anh nói đúng. Nàng đã tới đây mà nghĩ rằng anh sẽ làm tình với nàng như anh làm trước đó. Chuyện nàng nhận được thứ gì khác hoàn toàn là cũng đáng thôi. Và càng khiến nàng ê chề hơn, nàng thực sự đã cảm thấy khoái cảm từ chuyện đó. Nàng đã chắc là nàng quyết định đúng.

Ôi, Chúa ơi, tại sao nàng không nghe lời Nettie cơ chứ? Tại sao nàng luôn luôn lấy bản thân mình làm trung tâm, không bao giờ nghĩ tới cảm giác của ai khác ngoài chính nàng? Nếu Anthony tới với nàng với mục đích tương tự, rằng anh ngủ cùng nàng chỉ cho tới khi nàng mang thai, rồi anh không muốn làm gì cùng nàng nữa, nàng nhất định sẽ bị hủy hoại hoàn toàn và nghĩ anh là con người độc ác và nhẫn tâm nhất....

Ôi, trời ơi, anh phải nghĩ gì về nàng bây giờ? Nàng đáng lẽ phải không đồng ý với lời gợi ý đầy sỉ nhục như thế.Nàng đáng lẽ phải bị lăng nhục kinh khủng, và đúng vậy, tức giận, cũng như anh vậy.

Ít nhất thì anh cũng không yêu nàng. Nàng sẽ ghét phải nghĩ về những gì anh cảm thấy hiện giờ nếu anh có yêu. Nhưng anh có những cảm giác khác với nàng, khao khát, ghen tuông, sở hữu...

Mắt Roslynn đảo tròn khi bắt đầu nhận thức rằng những cảm giác đặc biệt đó đều đi cùng với tình yêu. Nhưng anh đã nói anh không yêu nàng!

Không, anh đã nói còn quá sớm để gọi đó là tình yêu. Nhưng anh chẳng bao giờ đính chính lại khi nàng nói tới chuyện anh không yêu nàng. Anh không thể nào yêu nàng.

Nhưng nếu anh có thì sao? Chuyện đó, nếu anh đang nói sự thực và anh không phải là không chung thủy? Nếu đúng vậy, vậy những hành động của nàng từ khi họ cưới nhau là không thể tha thứ được.

Không- không!

Nàng có thể nhầm lẫn về tất cả mọi thứ! Nàng ngồi dậy và thấy anh vẫn bất động trên chiếc ghế, cốc brAndy cầm trên tay lần nữa.

- Anthony?

Anh không nhìn về phía nàng, nhưng giọng nói của anh cụt ngủn, gay gắt.

- Ngủ đi, Roslynn. Chúng ta sẽ gây giống lần nữa vào lúc anh thấy tiện, chứ không phải lúc của em.

Nàng chùn bước, nằm quay lưng lại lần nữa. Có phải anh thực sự nghĩ nàng gọi anh để mời gọi chuyện "gây giống" lần nữa? Không, anh chỉ đang tỏ ra tục tĩu mà thôi, và nàng không thể trách anh được.

Nàng không nghi ngờ gì cũng sẽ phải nói nhiều thứ còn tục tĩu hơn, vì nàng không thể nghĩ về lúc làm sao để thoát khỏi vụ mặc cả mới nhất mà nàng còn dính với anh.

Nhưng nàng không ngủ. Và Anthony cũng không trở lại giường.

Ngày đăng: 14/05/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?