Chương 35
Giờ thì Anthony đã thấy tại sao cả anh lẫn thám tử của anh không có được chút may mắn nào trong việc xác định nơi trốn của Cameron. Gã người Scot đã chuyển ra khỏi khu bến tàu, thuê một căn hộ ở khu tốt hơn của thành phố, điều đáng ngạc nhiên khi mà những căn hộ ở đó có giá thuê đắt hơn trong mùa này.
Chủ đất, một gã khá hợp tính với hắn, chấp nhận rằng Cameron chỉ ở đó trong một vài ngày, và đúng vậy, lúc này đúng là hắn thế.Gã chủ đất không thể nói được là hắn có ở một mình hay không. Điều đó không tạo nên sự khác biệt nào với Anthony. Campell là cái tên Cameron đang dùng, và Anthony có chút nghi ngờ rằng nó không có thật. Anh đã tìm thấy đối tượng của mình.
Anh cảm thấy điều đó. Máu anh nói chắc điều đó, chất adrenalin chảy tràn xuyên qua mạch máu của anh. Và một khi anh đã giải quyết được Cameron, anh sẽ giải quyết được chuyện với Roslynn. Chuyện để nàng đề ra luật lệ đã diễn ra lâu đủ rồi.
Căn phòng nằm trên tầng hai, cánh cửa thứ ba bên tay trái. Anthony gõ cửa nhẹ nhàng và chỉ phải đợi vài giây trước khi cánh cửa mở ra, cho anh cái nhìn đầu tiên về Geordie Cameron.
Đôi mắt chính là thứ tố cáo hắn, màu xanh da trời, và lóe lên khi hắn nhận ra anh. Gã Scot mất vài phút trước khi sự khôn ngoan của hắn quay trở lại và sự hoảng loạn qua đi, đủ để hắn cố gắng sập cửa vào mặt Anthony. Một bàn tay đưa ra là đủ để ngăn cánh cửa đóng lại. Một cú xô mạnh và Geordie trượt tay khỏi tay nắm cửa, ngã chúi khi cánh cửa đập vào tường. Tức giận và cả lo lắng trộn lẫn một cách kinh khủng trong lòng Geordie.
Người đàn ông Anh đã không nhìn có vẻ mạnh như thế từ một khoảng cách. Anh ra trông cũng không có vẻ nguy hiểm đến thế. Và anh ta được cho là phải chết, hay ít nhất là bị thương nặng, bị đe dọa bởi việc biết được mình có một kẻ thù chết người như Geordie Cameron.
Roslynn sẽ bị hoảng loạn và rời khỏi sự bảo vệ của căn nhà trên đường Piccadilly, và Wilbert cùng Thomas sẽ ở đó để tóm cô ta. Tên người Anh này không được dự tính là sẽ xuất hiện tại chỗ của Geordie, trông khỏe mạnh một cách vô cùng thế này, môi cong thành một nụ cười đáng ngại làm cho Geordie run hơn bất cứ thứ gì khác.
- Tao vui vì chúng ta không phải phí thời gian giới thiệu lẫn nhau nữa, Cameron - Anthony nói khi anh bước vào căn phòng, bắt buộc Geordie phải lùi lại - Tao sẽ rất chán nếu phải giải thích tại sao tao ở đây. Và tao sẽ cho mày một cơ hội cầu may, điều mà mày vừa cho tao sáng nay. Mày có phải là quý ông đủ để chấp nhận lời thách đấu của tao chứ?
Giọng nói lãnh đạm, thờ ơ khiến cho chút ít máu cạnh tranh trở lại với Geordie.
- Ha, tao không phải là thằng ngốc, tên kia.
- Điều đó đáng để bàn cãi đấy, nhưng tao đã không nghĩ chúng ta nên làm chuyện này theo cách thông thường. Vậy thì, cứ thế đi.
Geordie không thấy cú đấm đang tới. Nó tạo thành một góc vuông giáng thẳng vào cằm hắn và hắn loạng choạng ngã vào chiếc bàn ăn nhỏ của mình, làm gãy mấy cái chân bàn lỏng khỏng, và xô luôn vào mấy chiếc ghế lưng thẳng khi chiếc bàn đổ, với Geordie nằm trên nó. Hắn nhảy lên bằng chân mình hầu như ngay lập tức, để thấy là gã người Anh bình thản cởi áo khoác của mình, chẳng hề vội vàng gì.
Geordie ngọ nguậy hàm hắn, thấy rằng nó vẫn còn nguyên, và nhìn xuống chiếc áo khoác của hắn nằm trên cuối chiếc giường bên kia căn phòng. Hắn tự hỏi có bao nhiêu cơ may để hắn có thể tóm được lấy khẩu súng trong túi cái áo.
Không có cơ hội nào, hắn phát hiện ra điều này khi hắn quay người về chiếc giường, vừa khi bị quay vòng lại. Một quả đấm giáng vào phần thân giữa của hắn, một cú khác đập vào gò má.
Hắn ngã lăn trên sàn lần nữa, lần này chẳng thể nhanh nhẹn đứng dậy được nữa. Hắn còn chẳng thể thở. Thằng khốn đó có những cú đấm như đá tảng. ( Bravo Anthony!)
Anthony tới đứng dưới chân hắn.
- Đó là cho vụ sáng nay. Giờ chúng ta sẽ đi vào vấn đề chính.
- Tao sẽ không đấu với mày - Geordie phun phì phì, nếm thấy vị máu nơi răng hắn cắn vào má.
- Dĩ nhiên là mày sẽ, anh bạn yêu quý - Anthony trả lời với tông giọng nhẹ nhất - Mày thấy đấy, đó là cơ hội duy nhất mày có. Cho dù mày có tự vệ hay không, tao cũng sẽ lau cái sàn này bằng máu mày. ( Ẹ, anh Tony ác thiệt)
- Mày điên rồi!
- Không - Giọng Anthony đã thay đổi, tất cả sự hóm hỉnh biến mất - Tao hết sức nghiêm túc.
Anh cúi xuống để kéo Geordie đứng dậy trên chân hắn. Geordie đá đạp để vùng ra, nhưng Anthony dùng đầu gối của mình để vô hiệu hắn, giật phắt hắn lên. Và hắn thấy những cú đấm đá tảng đó giáng vào cằm hắn lần nữa. Lần này hắn chỉ loạng choạng lùi lại, và có thời gian giơ nắm đấm của chính mình lên trước khi Anthony động tới hắn.
Geordie tung ra một cú đấm phải và chẳng đánh trúng gì. Hắn gập đôi người lại khi hai cú thoi trúng đích nữa lún sâu vào bụng hắn. Lúc này trước khi hắn lấy lại được nhịp thở của mình, môi hắn đập mạnh vào răng hắn.
- Đủ-rồ-rồi - Hắn cố gắng thốt lên.
- Đâu có dễ thế, Cameron - Anthony trả lời, chẳng thở hổn hển hay gì trước những cú đòn của mình.
Geordie rên rỉ, và rên rỉ lần nữa với hai quả đấm tiếp theo. Hắn có chút nổi điên trước nỗi đau làm tê liệt thế này. Trước đây hắn chưa trải qua trận đòn nào trong đợi hắn. Hắn không có cái tính cách chấp nhận nó như một người đàn ông. Hắn bắt đầu la hét, tung ra những cú đấm điên cuồng.
Hắn cười phá lên khi cuối cùng một cú đấm cũng trúng đích, khi hắn mở mắt chỉ để thấy rằng, hắn đã đấm vào tường, tự mình làm gãy ba đốt ngón tay của mình. Mũi hắn cũng đã gãy, hắn nhận ra khi hắn chậm chạp trượt xuống sàn. Hắn nghĩ vậy là kết thúc rồi. Hắn đã bị đánh. Hắn biết điều đó. Hắn bị thương khắp người. Hắn chảy vô khối máu.
Vẫn chưa kết thúc.
Anthony kéo hắn lên bằng cổ áo của hắn, dựng hắn dựa vào tường, và đơn giản giã thêm vào hắn. Và dù cho Geordie có cố gắng né tránh những cú thoi, chúng vẫn cứ tới, luôn luôn đánh trúng đích một cách chính xác.
Cuối cùng cũng tới lúc hắn không còn cảm thấy chúng nữa. Cuối cùng chúng cũng dừng lại.
Hắn sụp xuống sàn nhà lần nữa, chỉ đang ngồi bởi vì bức tường đang chống cho cái lưng hắn. Máu văng tung tóe quanh hắn từ miệng, mũi và vài vết cắt trên mặt hắn. Hai cái xương sườn bị gãy. Cái ngón tay nho nhỏ trên bàn tay trái của hắn cũng gãy luôn, bởi một trong những nỗ lực che chắn của hắn. Hắn chỉ có thể thấy bằng một con mắt, và tất cả những gì hắn thấy là Anthony đang chằm chằm nhìn xuống hắn với nỗi ghê tởm.
- Quỷ tha ma bắt. Mày không làm cho một người đàn ông thỏa mãn được gì cả, Cameron.
Điều đó buồn cười. Geordie cố gắng mỉm cười, nhưng hắn không có cảm giác gì trên môi cả, không thể nói là hắn đã cười hay không. Nhưng hắn cố gắng thốt ra được một từ.
- Đồ khốn.
Anthony lẩm bẩm và ngồi xổm phía trước hắn.
- Mày có muốn thêm nữa không?
Geordie rền rĩ.
- Khô- không thêm nữa.
- Vậy thì chú ý đây, thằng Scot. Cuộc sống của mày phụ thuộc nhiều vào chuyện đó đấy, bởi vì nếu tao phải tới tìm mày lần nữa, lần đó tao sẽ không dùng nắm đấm của mình đâu. Giờ cô ấy là của tao, và gia sản của cô ấy cũng thế. Tao đã cưới cô ấy một tuần trước.
Câu nói lọt qua được nhận thức mờ nhạt của Geordie.
- Mày nói dối! Cô ra không đời nào cưới mày trừ khi mày ký vào cái hợp đồng ngu ngốc của cô ta, và không có thằng đàn ông nào biết suy nghĩ lại làm chuyện đó cả.
- Mày sai rồi. Tao đã ký nó, trước mặt các nhân chứng, và kịp thời đốt nó sau buổi lễ.
- Mày không làm. Chẳng ai chứng kiến chuyện đó.
- Có phải tao đã xao lãng không nói tới chuyện các nhân chứng đều có quan hệ họ hàng với tao?
Anthony chế nhạo. Geordie cố gắng ngồi thẳng lên, nhưng không thể.
- Vậy thì sao? Cô ta vẫn sẽ có lại đống gia sản đó một khi tao làm cho cô ta trở thành một góa phụ.
- Chỉ là mày chưa học được bài học nào, phải không?
Anthony nói, nắm tay túm lấy cổ áo Geordie lần nữa. Geordie nhanh chóng nắm lấy cổ tay anh.
- Tao không định nói thế, tao không định, tao thề!
Lần này Anthony tha cho hắn, quyết định đẩy lời nói dối đi xa hơn thay vì dùng sức mạnh thêm nữa.
- Nó không liên quan tới mày, cho dù tao có chết hay không. Theo như di chúc mới của tao, mọi thứ tao sở hữu, kể cả gia sản của vợ tao, sẽ thuộc về gia đình tao. Dĩ nhiên họ sẽ thấy là người vợ góa của tao không thiếu thốn gì, nhưng nếu không thế, cô ấy cũng không có gì nữa. Cô ta đã mất tất cả nó vào cái ngày cô ta cưới tao rồi - và mày cũng thế.
Một bên mắt của Geordie nheo lại giận dữ.
- Cô ta sẽ căm ghét mày vì đã lừa cô ta!
- Đó là chuyện của tao, phải không nào? - Anthony nhận xét khi anh đứng dậy - Chuyện của mày là cút khỏi London trong tình hình hiện tại của mày ngay hôm nay. Nếu mai mà mày vẫn còn ở đây, tao sẽ bỏ tù mày vì cái trò mày làm trong công viên sáng nay.
- Mày không có bằng chứng.
- Không hả? - Anthony cười - Bá tước Sherfield đã chứng kiến toàn bộ sự việc và theo dõi mày tới tận đây. Chứ mày nghĩ làm thế nào mà cuối cùng tao lại tìm ra mày? Nếu lời khai của tao không tống mày vào tù, của anh ấy sẽ làm thế.
Anthony để lại hắn lầm bầm về chuyện làm sao Anthony lại mong hắn rời London khi hắn thậm chí còn không nhấc mình lên khỏi sàn được.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45