Chương 21
Chiếc xe ngựa bốn bánh của nhà Eden được lắp lò xo êm, thoải mái, với những tiện nghi như gối và chăn mền, ly thủy tinh và sâm panh. Roslynn không cần tới tiện nghi đầu, vai của chồng nàng thực hiện công việc đó rất tuyệt trong không gian nhỏ bé này. Nàng cũng từ chối sâm panh, nàng đã uống đủ khi nâng cốc chúc mừng tại buổi lễ rồi.
Họ thực sự đã hoàn thành chuyện đó, kết hôn. Làm tình tối hôm trước, hôm sau cưới.
Thật lạ thường là Roslynn đã phải tự hỏi nếu nàng vô tình không muốn chuyện này diễn ra ngay từ đầu, nếu nàng không tới nhà của Anthony tối qua thay vì đi thẳng tới Silverley như nàng đã dự định.
Nhưng không, nó sẽ không là một cuộc hôn nhân lý tưởng. Nàng đã nhìn nó với tính bướng bỉnh của riêng mình và không phải quên chuyện đó.
Nhưng nàng vẫn đã có anh, phải không?
Anh là chồng nàng, dù chỉ là hình thức đi nữa. Nàng mỉm cười, xích lại gần anh hơn, sung sướng rằng nàng say sưa đủ để không cảm thấy e dè về hành động này.
Bản thân Anthony đang nhấm nháp sâm panh, nhìn chằm chằm một cách trầm ngâm ra ngoài cửa sổ. Sự yên lặng thật dễ kết bạn, lượng sâm panh nàng uống khiến nàng ngủ lơ mơ.
Nàng không chắc tại sao họ không nghỉ qua đêm tại Siverley, khi nàng đã thừa nhận rằng họ có thể làm vậy.Anthony đã nói gì đó về chuyện không muốn lo lắng về tiếng ồn, và chiếc giường của chính anh, và bắt đầu sắp xếp trở về ngay.
Nghe có vẻ khá là đáng ngại vào lúc đó, phần về các tiếng ồn, nhưng nàng không thể nhớ tại sao.Có thể chỉ là nỗi bồn chồn lo lắng của các cô dâu.
Sau mọi chuyện, nàng đã từ bỏ sự độc lập của mình, giao bản thân vào tay một người đàn ông nàng biết rất ít, một người chứa đầy những ngạc nhiên, ít nhất trong số đó là chuyện anh muốn cưới nàng.
Nàng có quyền để lo lắng trước đó và cả sau sự việc. Không phải hôm nay anh làm nàng ngạc nhiên tới hai lần sao, lần thứ nhất khi tranh cãi về những điều kiện của nàng, và lần thứ hai khi anh ký vào hợp đồng hôn nhân mà không đọc nó lần nào?
Nicholas, người làm chứng cho quá trình ký kết, đã phản đối. Bản thân nàng cũng thế, trong vấn đề đó. Nhưng kể cả khi đã ký xong cái thứ chết tiệt đó, Anthony vẫn từ chối đọc nó. Và giờ anh đang mang nàng về London, điều cuối cùng nàng trông chờ vào tối nay.
Trung thực mà nói, nàng đáng lẽ phải cảm thấy yên tâm hơn khi ở lại với người nhà Eden đêm đầu tiên trong cuộc hôn nhân của nàng. Nhưng ngày hôm nay nàng đã đòi hỏi quá nhiều đủ để không phản đối khi Anthony cắt ngắn buổi lễ để rời đi sớm.
Cứ cho là họ đã có một bữa ăn tối sớm, và buổi lễ kết hôn diễn ra cũng không lâu cho lắm. Nó cũng không phải là tối muộn lắm, cho dù có thể là nửa đêm khi họ về tới ngôi nhà trong thành phố của Anthony.
Nàng cho rằng nàng phải lợi dụng chuyến đi và ngủ đi một chút khi nàng có thể. Nàng cười lần nữa, vì những ý nghĩ đầu tiên của nàng khi nhìn những tấm chăn và gối trên ghế ngồi lại không phải về chuyện đi ngủ. Nàng đã thất kinh nghĩ rằng họ sẽ trải qua đêm tân hôn trên chiếc xe ngựa.
Sau hết, Nettie đã được cho ngồi riêng trên một chiếc xe nhỏ hơn để đi theo với nhịp độ chậm hơn. Họ được ở một mình, chỉ hai bọn họ, trong một chiếc xe ngựa nơi mà chắc chắn rộng đủ để cung cấp cho họ không gian thực hiện bất kỳ điều gì họ có trong đầu. Ánh sáng vàng của chiếc đèn trong xe tỏa ra ánh sáng dịu dàng, lãng mạn.
Nhưng không, Anthony chỉ gợi ý nàng có một giấc ngủ ngắn cho chuyến đi trở về London. Anh thậm chí còn không lợi dụng tình trạng không có ai bên cạnh của họ để hôn nàng, anh chỉ kéo nàng lại gần và đặt nàng dựa vào anh.
Nàng có thể đổ tại sâm panh khiến cho nàng nghĩ về đêm tân hôn của họ bắt đầu quá sớm. Nàng thậm chí không chắc là nàng sẽ có đêm tân hôn.
Sau khi quá chú trọng tới những điều kiện của nàng, kể cả khi anh đã đồng ý với chúng, nàng nhất định không ngạc nhiên gì nếu anh bỏ rơi nàng và tiếp tục gặp gỡ một trong nhiều người phụ nữ của anh.
Và nàng có thể nói gì về chuyện đó? Theo như lời của anh, nàng đã đẩy anh ra ngoài cửa.
Anthony nghe thấy tiếng thở dài của vợ và tự hỏi nàng đang nghĩ gì. Có thể là đang đặt ra nhiều cách hơn nữa để gỡ bản thân khỏi cuộc hôn nhân này.
Điều đó thật nực cười, thực sự là vậy, nhưng dĩ nhiên anh đã không nghĩ tới nó sớm hơn. Tại đây anh cưới vợ lần đầu tiên trong đời, và nàng không muốn gì hơn là một người tình, và thậm chí không có chút ý muốn chiếm hữu nào.
Có phải nàng không có cảm giác gì với anh tới mức nàng có thể vô tình để anh rời vòng tay của nàng tới với người đàn bà khác? Nếu anh muốn tiếp tục chuyện mèo mả gà đồng ở thành phố, anh có thể nên duy trì cuộc sống độc thân.
Chừng nửa giờ sau đó, có một tiếng súng ngắn phá tan sự yên lặng của màn đêm và chiếc xe ngựa dừng lại đột ngột. Roslynn bị xốc mạnh thình lình, nàng chớp mắt tỉnh dậy, đúng lúc nghe thấy tiếng chửi thề ngắn của Anthony.
- Chúng ta tới nơi rồi sao? - Nàng hỏi, bối rối, khi nàng liếc ra ngoài nhưng không thấy gì khác ngoài màn đêm đen.
- Không hẳn, em yêu.
- Vậy-
- Anh tin là chúng ta sắp bị cướp.
Mắt nàng đảo qua lại trên gương mặt anh.
- Kẻ cướp đường? Vậy tại sao anh chỉ ngồi đây như vậy? Anh không làm gì đó sao?
- Em à, đây là nước Anh, và cướp bóc diễn ra thường xuyên tới mức mọi người nghĩ đó là những khoản quyên góp cho những con người ngèo túng mà thôi. Không ai có suy nghĩ lại đi trên những con đường thế này ban đêm với thứ gì quý giá cả. Chúng ta dốc hết túi ra và tiếp tục đi đường mình, không bị tổn hại đáng kể nào cả. Rồi điều đó cũng qua thôi, chỉ là vấn đề thời điểm.
Nàng nhìn anh, kinh hoàng:
- Chỉ vậy thôi? Và nếu em không muốn bị cướp thì sao?
Anh thở dài:
- Anh cho rằng đây là lần đầu tiên em gặp chuyện này?
- Dĩ nhiên là vậy! Và em lấy làm ngạc nhiên khi anh chỉ bình tĩnh ngồi đây mà không làm gì.
- Vậy em khuyên anh nên làm gì khi mà anh còn chẳng có vũ khí gì để dùng?
- Em có.
Anh nắm lấy cổ tay của nàng khi nàng với xuống đôi bốt và con dao găm được che dấu.
- Đừng có nghĩ tới chuyện đó - anh cảnh báo.
- Nhưng-
- Không!
Nàng ngồi thẳng lại trong sự giận dỗi, giận dữ nhìn anh:
- Thật là một chuyện hay khi mà người chồng sẽ không bảo vệ vợ mình khỏi những tên cướp.
- Cho qua chuyện đi, Roslynn - anh đáp lại một cách mất kiên nhẫn - chỉ là vài bảng và vài món nữ trang rẻ tiền.
- Và cả một gia tài toàn là nữ trang quý giá trong va li quần áo của em.
Anh trao cho nàng cái nhìn chằm chằm, liếc nhìn về chiếc túi nằm ở ghế đối diện bọn họ, cũng là cái túi chết tiệt nàng đã bất cẩn để lại trong chiếc xe ngựa thuê đêm trước, và gầm gừ:
- Quỷ tha ma bắt! Em chở theo cả gia tài của mình, phải không? Được rồi.
Một sự xem xét nhanh chóng bên trong chiếc túi không đưa ra được chiến lược gì. Mắt anh trở lại nhìn Roslynn một cách thăm dò.
- Hất áo choàng của em qua vai đi...đúng thế.
Phần cổ trễ của chiếc váy để lộ ra cổ và vai nàng, cũng như phần trên của ngực, nhưng đường viền cổ áo thực sự cũng khá kín đáo, so với vài chiếc khác trong ngày hôm nay và trước đó.
- Giờ thì, hạ thấp váy của em một chút-
- Anthony!
- Không có thời gian cho sự e lệ nữa đâu - anh giải thích một cách chán chường khi anh di chuyển về chiếc ghế bên kia nàng - Em sẽ làm hắn bị xao lãng.
- Och, vâng, trong trường hợp đó.
- Vậy là đủ thấp rồi - anh cau mày với nàng - Em có thể không quan tâm nếu có một vài người phụ nữ nhìn thấy anh khỏa thân, nhưng anh thì không hào phóng vậy đâu nếu có một vài thằng cha bị em quyến rũ.
- Em chỉ đang cố gắng giúp đỡ thôi - Roslynn đốp lại, giận dữ bởi lời nhắc nhở về cái giao kèo mà nàng cứ khăng khăng phải có.
- Rất đáng khen ngợi, nhưng chúng ta muốn thằng khốn đó liếc mắt đưa tình với em, chứ không phải làm rách cái quần của hắn.
- Làm rách cái quần của hắn? Anh đang nói về cái gì thế?
Cuối cùng anh cũng mỉm cười
- Anh rất lấy làm sung sướng được giải thích vào dịp khác.
Dường như Anthony không nói thêm gì nữa, nhưng tên cướp lộ diện ngay sau đó, giật mạnh cánh cửa ra và thò đầu vào bên trong.
Roslynn giật mình một chút. Nói về chuyện bị cướp khác với chuyện mình chuẩn bị cướp, cũng khác với chuyện mặt đối mặt với tên cướp.
Chiếc xe ngựa cao hơn mặt đường đủ để chỉ nửa thân trên của tên cướp lộ ra, nhưng đó thực sự là một tên to con, đôi vai to và nở nang trong một cái áo jacket quá chật, mái tóc tối màu và bù xù trên một cái đầu quấn trong cái khăn quàng bẩn thỉu.
Những ngón tay béo mẫm cầm một khẩu súng cũ, han gỉ, cũng đang chĩa vào trong chiếc xe và chỉ thẳng vào Anthony.
Roslynn không thể làm gì khác ngoài chuyện nhìn trừng trừng vào khẩu súng, trái tim bắt đầu dộng thình thịch. Chuyện này không giống nàng tưởng...mà, nàng cũng đã thực sự tưởng tượng được gì đâu.
Chưa bao giờ gặp một tên cướp đường nào trước đó, làm sao nàng biết được họ có thể bị nguy hiểm thế nào cơ chứ? Nhưng nàng đã thúc giục Anthony làm điều gì đó, vậy nếu anh bị bắn thì đó là lỗi của nàng. Và vì cái gì cơ chứ? Vì một vài món nữ trang ngu ngốc có thể được thay thế ư?
Nàng liếc nhìn Anthony, tự hỏi làm thế nào nàng có thể nói với anh quên chuyện này đi, đúng lúc tên cướp lên tiếng.
- Buổi tối, quý ngài - hắn nói một cách tự đắc vừa đủ, tiếng nói nghèn nghẹt sau cái khăn choàng - Tốt hơn hết là mày ngồi yên và đợi đi, đúng vậy. Có chút vấn đề với con ngựa của tao sau khi để cho tên đánh xe của mày biết điều gì là có ích. Nhưng tao sẽ thoải mái thôi nếu-chúa ơi!
Đó là lúc tên cướp nhìn thấy Roslynn trong ánh sáng lờ mờ. Và cũng chỉ thêm một giây nữa khi Anthony chộp lấy cổ tay của hắn và xốc ra sau, điều khiến cho tên cướp lĩnh trọn cú đấm của Anthony.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh trước khi Roslynn có thời gian báo động rằng cánh tay Anthony tóm lấy cũng là tay mà tên cướp cầm khẩu súng. Tên cướp, vụng về một cách không ngờ, giờ đã bất tỉnh, nằm úp mặt xuống sàn.
Và vẫn bình tĩnh như thế, Anthony dẫm một chân lên lưng hắn để giữ hắn khỏi trượt về phía cửa khi anh gỡ khẩu súng khỏi tay hắn.
- Hãy là một cô gái ngoan và ở yên đây trong khi anh ra ngoài kiểm tra xem hắn đi một mình hay còn có đồng bọn đang ẩn nấp.
Trước khi Roslynn có thể nói lời nào, Anthony đã ra ngoài, tên cướp trượt ra theo, và nàng bị bỏ lại trong chiếc xe trống, lời nói chết lặng trên môi. Nàng chưa bao giờ sợ như thế trong đời, thậm chí vì bản thân nàng.
Anthony nằm trong vòng nguy hiểm nếu bị phát hiện. Nàng cảm thấy nàng không thể chịu được tình trạng hồi hộp, chờ đợi nghe những tiếng súng tiếp theo. May mắn là, dường như không có vấn đề gì khi anh quay trở lại, mà mỉm cười.
-Theo như người đánh xe cực kỳ run rẩy của chúng ta - dường như đó cũng là vụ cướp đầu tiên anh ta gặp - thì tên cướp đi một mình.
Sự nhẹ nhõm của Roslynn tỏa ra trong sự bùng nổ
- Anh làm cái quỷ gì vậy, làm cho em sợ muốn chết như thế? Anh có thể đã bị giết!
Cả hai mày của anh nhướn lên trong sự ngạc nhiên trước sự kích động của nàng.
- Em yêu, em đã trông đợi anh làm gì đó khi em yêu cầu anh hành động cơ mà?
- Em không nói là anh tự lao mình vào chỗ chết như thế!
- Thật vui khi nghe điều đó - lời đáp lại của anh khô khan - nhưng chuyện xong rồi.
- Đừng có nói với em-
Anh kéo mạnh nàng vào lòng anh và làm chết nghẹn những lời nói của nàng với một cái hôn mạnh mẽ. Một lúc sau nó trở thành những cái nhấm nháp dịu dàng, và cuối cùng anh cười toét với nàng.
- Tốt hơn rồi. Giờ thì em cũng có cái gì khác để nghĩ, và anh đảm bảo là chúng ta sẽ tiếp tục chuyện này sau.
Anh đặt nàng nhẹ nhàng trên ghế cạnh anh và với lấy chai sâm panh.
- Nhưng lúc này anh có thể uống chút gì đó, còn em có thể trở lại với giấc ngủ của mình.
- Nếu em có thể - Roslynn đáp lại, nhưng cơn giận của nàng đã bốc hơi hết.
- Tốt hơn em nên cố, em yêu, anh hứa với em, chút nữa em không có nhiều thời gian để ngủ đâu.
Nàng không nói gì ngoài chờ đợi cho tới khi anh ngồi lại với cốc sâm panh trên tay và lại kéo nàng dựa vào anh lần nữa. Nhịp tim gấp gáp của nàng đã trở lại bình thường, cho dù nàng đáng lẽ có thể làm thế mà không cần trải nghiệm.
Vì chúa, đây là đêm tân hôn của nàng. Những chuyện thế này không diễn ra trong đêm tân hôn của một người bình thường. Giờ thì nàng cáu kỉnh khi nàng đã trở nên sợ hãi chẳng vì gì cả, nàng nói:
- Lần tới đừng quan tâm tới em và cũng đừng tỏ ra anh hùng làm gì. Đồ trang sức cũng chẳng quan trọng thế đâu.
- Có thể vậy, nhưng mọi chuyện rồi cũng đổ lên đầu anh thôi khi mà anh phải mua chúng lại cho em, và anh thà là không làm mẻ hầu bao của mình hơn.
- Vậy là anh cưới em vì tiền của em sao?
- Chứ vì gì khác nữa?
Với sự mỉa mai trong giọng nói của anh, nàng liếc nhìn anh để thấy ánh mắt anh đang dán chặt vào vạt trên cái váy của nàng, mà nàng vẫn chưa kéo nó lên.
Nàng gần như phá lên cười. Vì gì khác cơ chứ! Người đàn ông này thực sự là một tên phóng đãng, nhưng nàng đã biết chuyện đó rồi, biết rõ tới mức không hi vọng gì thay đổi anh được nữa.
Nàng thở dài, thoáng băn khoăn liệu nàng có cần phải nói cho anh biết là, nếu anh đã cưới nàng vì tiền, chắc hẳn anh sẽ cực kỳ ngạc nhiên. Những điều khoản trong hợp đồng hôn nhân của nàng rất hào phóng với anh.
Và cho dù Anthony rõ ràng là giàu đủ để không phải làm việc kiếm sống, anh vẫn là con trai thứ tư và không thể nào đủ giàu có để khinh thường những gì nàng mang lại cho anh thông qua cuộc hôn nhân này.
Nàng nên nói với anh, nhưng không phải bây giờ. Sự kích động của vụ cướp đã làm nàng kiệt sức. Trong vòng vài phút, nàng rơi vào giấc ngủ lần nữa.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45