Chương 6
Frances Catherine thở hắt ra, mắt cô mở to kinh ngạc. Rồi cô phá lên cười và lao vào vòng tay của Judith. Cô nhớ lại cô đã chắc chắn thế nào và đầy uy tín ra sao khi cô bảo với Judith rằng một người phụ nữ chỉ có thể có thai nếu như cô ta uống hết ly rượu của một người đàn ông.
Cô gần như nuốt chửng mất Judith khi bạn cô ôm lấy cô. Hai người phụ nữ vừa cười vừa khóc, và đối với đám đông đang tập hợp xung quanh họ, họ dường như đã trở nên mất trí. Sự căng thẳng và lo lắng rời khỏi đôi vai của Patrick. Anh quay lại nhìn Iain và chầm chậm gật đầu. Anh trai anh gật đầu lại.
Cuộc hành trình thật xứng đáng với những rắc rối mà họ đã gặp phải, Patrick kết luận. Anh chắp hai tay sau lưng và đứng chờ vợ anh nhớ lại thái độ cư xử đúng đắn của mình. Thực ra sự vui sướng trên vẻ mặt của cô đáng để quan tâm hơn sự lơ đãng đó. Và chỉ có Chúa mới biết, anh đã nhớ tiếng cười của cô biết bao nhiêu. Một phần trong anh muốn kéo cô gái người Anh này vào lòng và ôm cô thật mãnh liệt như vợ anh đang làm, để cô biết rằng anh biết ơn sự trung thành của cô đến thế nào.
Anh phải chờ thêm khoảng năm phút nữa trước khi vợ anh nhớ ra anh đang có mặt ở đó. Cả hai người phụ nữ cùng nói một lúc, hỏi han và trả lời những câu hỏi của nhau. Họ đã tạo nên một bầu không khí hỗn loạn và tràn đầy niềm vui.
Iain cũng hài lòng như Patrick trước cuộc hội ngộ. Anh cũng hơi ngạc nhiên một chút bởi vì cho đến trước khi giây phút này diễn ra anh vẫn ko nhận ra rằng phụ nữ cũng có thể là những người bạn có thể tin tưởng được nhau thực sự. Sức mạnh của lời hẹn ước giữa Judith và Frances Catherine là độc nhất vô nhị. Nó làm anh phải suy nghĩ. Anh nhớ lại Judith đã nói với anh rằng họ trở thành bạn bè trước khi họ đủ lớn để hiểu được họ sinh ra để trở thành kẻ thù, và anh cảm thấy mình càng ngưỡng mộ hai người họ hơn nữa vì họ vẫn tiếp tục trung thành với nhau ngay cả sau khi họ đã được học bài học về sự nghi ngờ và ... lòng căm ghét.
Judith nhớ ra những khán giả của mình trước Frances Catherine. "Chúng ta có rất nhiều chuyện phải nói với nhau." Cô nói. "Nhưng giờ mình phải cảm ơn Iain và những người khác đã đưa mình đến với cậu."
Frances Catherine nắm lấy tay bạn. "Trước hết, mình phải giới thiệu cậu với chồng mình đã." Cô nói, rồi quay lại mỉm cười với Patrick. "Đây là Judith."
Nụ cười của Patrick như là bản sao của Iain. "Anh đã đoán ra rồi." Anh nói với vợ. "Rất vui vì cô đã đến, Judith."
Cô đáng lẽ đã nhún gối chào thật tử tế nếu Frances Catherine buông tay cô ra, thay vào đó cô mỉm cười. "Và tôi rất vui vì đã được đến đây, Patrick. Cảm ơn anh đã mời."
Cô quay sang Iain. Anh đang nắm lấy dây cương con chiến mã và bắt đầu bước về phía chuồng ngựa. Cô gỡ tay mình ra khỏi tay Frances Catherine, hứa là sẽ quay trở lại ngay rồi vội vàng đuổi theo người hộ tống của mình.
"Iain, làm ơn dừng lại đã." Cô kêu lên. "Tôi muốn nói lời cảm ơn."
Iain không dừng lại, nhưng anh quay đầu lại nhìn qua vai mình. Anh gật đầu cộc lốc rồi tiếp tục bước đi. Cô cảm ơn Alex, Gowrie và Brodick đi họ đi thành hàng ngang qua cô. Họ phản ứng lại bằng thái độ y hệt. Họ rất cộc lốc, xa cách.
Judith tự nhủ cô không nên hi vọng gì nhiều hơn. Họ đã hoàn thành nhiệm vụ và cuối cùng đã được giải thoát khỏi cô. Cô giữ nụ cười trên môi và quay lại. Khi cô đi ngang qua một toán phụ nữ, cô nghe ai đó thì thào. "Lạy Chúa lòng lành, tôi nghĩ rằng cô ta là người Anh, nhưng không thể thế được, đúng không?" Nếu váy áo của Judith không nói lên điều gì, thì cô biết âm điệu trong giọng nói đã tiết lộ xuất thân của cô.
Cô tiếp tục bước về phía Frances Catherine, nhưng mỉm cười với những người phụ nữ đang trố mắt ra nhìn cô một cách ngớ ngẩn. "Đúng vậy, tôi là người Anh."
Miệng của một người phụ nữ thực sự đã trễ xuống, Judith cố kiềm chế để ko cười phá lên, bởi vì cô nghĩ sẽ cực kì khiếm nhã nếu thể hiện sự thích thú đối với nỗi buồn bực rõ ràng của một ai đó. Khi đến chỗ bạn mình, cô nói. "Mọi người có vẻ khá xúc động khi mình làm khách ở đây nhỉ."
Frances Catherine cười vang. Patrick phản ứng theo cách ngược lại. Rõ ràng là anh nghĩ Judith đã nghiêm túc khi đưa ra câu nhận xét đó. "Judith, tôi không nghĩ 'xúc động' là từ thích hợp ở đây. Thực ra thì, tôi cá là họ ..."
Anh nhìn lên vợ mình cầu cứu mong cô làm dịu bớt đi sự thật khắc nghiệt. Tuy nhiên Frances Catherine hỗ trợ được chút nào cho anh cả, cô không thể ngừng cười được.
Judith mỉm cười với Patrick. "Liệu 'thất kinh' có phải là một từ thích hợp hơn ko?"
"Không." Frances Catherine nói. "Nhục nhã, ghê tởm, hay có lẽ là..."
"Đủ rồi đấy." Patrick cắt ngang bằng một giọng gầm gừ. Tia sáng trong mắt anh cho thấy anh ko thực sự tức giận. "Thế nghĩa là cô đã đùa với tôi khi cô gợi ý rằng ..."
Judith gật đầu. "Đúng vậy, tôi đùa thôi. Tôi biết là tôi không được chào đón ở đây, Iain đã cảnh báo tôi rồi."
Trước khi Patrick có thể đưa ra lời nhận xét về câu nói đó thì một chiến binh già đã lên tiếng gọi anh. Anh cúi đầu chào Frances Catherine và Judith, rồi bước về phía đám đông những người đàn ông đang đứng gần những bậc thang dẫn lên toà lâu đài. Frances Catherine khoác tay Judith và dẫn cô đi xuống sườn dốc.
"Cậu sẽ ở với Patrick và mình." Cô giải thích. "Sẽ hơi chật một chút nhưng mình muốn có cậu ở bên cạnh."
"Có nhiều hơn một phòng trong nhà cậu ko?"
"Không. Patrick định sẽ làm thêm một phòng nữa sau khi sinh em bé."
Patrick chạy xuống sườn đồi và tham gia cùng họ. Nét mặt cau có của anh làm Judith tin rằng anh vừa phải bảo vệ cho việc cô có mặt ở đây trước những người chiến binh.
"Liệu anh có gặp khó khăn gì ko, Patrick, vì đã mời tôi đến đây?"
Anh không trả lời thẳng vào câu hỏi. "Họ sẽ quen với việc có cô ở đây."
Họ đã đến ngôi nhà tranh. Nó là ngôi nhà đầu tiên dọc theo con đường mòn. Hoa tươi bao quanh phía trước ngôi nhà, một ít màu hồng, phần còn lại màu đỏ, và bức tường đá được quét vôi trắng hoàn toàn nhìn sạch sẽ như mới. Có một khung cửa sổ hình vuông ở mỗi bên cửa ra vào. Bên trong cũng hấp dẫn như ở phía bên ngoài. Một chiếc lò sưởi bằng đá đặt ở giữa một bức tường, một chiếc giường rộng được bao phủ bởi một chiếc mền xinh xắn nhiều màu sắc được đặt sát vào bức tường đối diện, và một chiếc bàn tròn xung quanh là sáu chiếc ghế đẩu chiếm nốt phần không gian còn lại của ngôi nhà. Bồn rửa mặt đặt gần cửa ra vào.
"Bọn mình sẽ đem vào một chiếc giường đơn trước khi đêm xuống." Frances Catherine hứa. Patrick gật đầu đồng tình, nhưng anh không có vẻ vui mừng lắm về sự thoả thuận đó. Không, anh có vẻ cam chịu thì đúng hơn.
Đó là một chủ đề nhạy cảm, nhưng cần phải được giải quyết càng sớm càng tốt. Judith bước về phía chiếc bàn và ngồi xuống. "Patrick, làm ơn đừng đi vội." Cô kêu lên khi anh đang định bước ra ngoài cửa. "Tôi muốn nói chuyện với anh về việc sắp xếp chỗ ngủ."
Anh quay lại, tựa người vào cánh cửa, hai tay khoanh lại bắt chéo ngang ngực và chờ nghe cô giải thích. Anh nghĩ cô sẽ gợi ý rằng anh nên tìm một chỗ nào đó khác để ở trong lúc cô ở đây, và anh đã chuẩn bị tinh thần sẵn sàng cho việc vợ anh sẽ thất vọng khi anh trả lời không với Judith. Mặc dù vào thời điểm này anh không thể gần gũi về mặt thể xác với Frances Catherine được nữa, nhưng anh vẫn muốn ôm cô trong lòng suốt đêm, và thề có Chúa, anh sẽ ko từ bỏ chuyện đó.
Trừ khi Frances Catherine lại ngước đôi mắt đẫm lệ lên anh một lần nữa – Patrick thừa nhận. Anh sẽ từ bỏ mọi thứ chỉ để làm dịu đi nỗi đau đớn của cô.
Judith hơi nao núng khi thấy vẻ nghiêm nghị căng thẳng mà Patrick dành cho cô. Chồng của Frances Catherine như đang trở nên cộc cằn một cách bản năng giống như Iain. Dĩ nhiên, cô vẫn thích anh, và tất cả là bởi vì từ cái cách anh nhìn vợ cô có thể khẳng định rằng anh rất yêu Frances Catherine.
Cô nắm hai tay lại với nhau. "Tôi cảm thấy không thích hợp lắm khi tôi ở cùng với hai người. Hai người cần có sự riêng tư vào ban đêm." Cô vội nói thêm khi thấy Frances Catherine như đang muốn tranh cãi. "Làm ơn đừng bực mình." Cô nói. "Nhưng mình nghĩ người chồng và vợ phải có thời gian riêng tư. Có nơi nào gần đây mà mình có thể ở lại được không?"
Frances Catherine kịch liệt lắc đầu khi Patrick lên tiếng. "Ngôi nhà thứ hai trên đường đi xuống hiện giờ đang trống không. Nó nhỏ hơn ngôi nhà của chúng tôi, nhưng tôi nghĩ nó sẽ ổn."
"Patrick, em muốn cô ấy ở lại với chúng ta."
"Cô ấy vừa mới giải thích là cô ấy ko thích, em yêu. Hãy để cô ấy làm theo ý mình."
Judith cảm thấy lúng túng. "Không phải là tôi không muốn ở đây..."
"Đấy, anh thấy chưa? Cô ấy thực sự muốn..."
"Frances Catherine, mình sẽ thắng trong cuộc tranh luận này." Judith cảnh báo. Cô gật đầu với bạn khi đưa ra dự báo đó.
"Vì sao?"
"Bởi vì giờ là lượt của mình." Cô giải thích. "Cậu có thể thắng trong lần tranh luận tiếp theo."
"Chúa ơi, cậu thật bướng bỉnh. Thôi được. Cậu có thể ở lại trong nhà của Elmont. Mình sẽ giúp cậu sửa soạn nó cho tiện nghi hơn."
"Em sẽ ko làm thế." Patrick phản đối. "Em sẽ nghỉ ngơi, vợ yêu quý. Anh sẽ quan tâm đến chuyện tiện nghi của bạn em." Lúc này Patrick trông có vẻ vui vẻ hơn. Judith đoán là anh thấy nhẹ cả người vì cô sẽ ngủ ở một nơi khác. Thậm chí anh còn mỉm cười với cô. Cô cười đáp lại. "Tôi đoán là Elmont không còn sống ở đó nữa và sẽ ko thấy phiền."
"Ông ấy chết rồi." Patrick nói với cô. "Ông ấy sẽ ko thấy phiền một chút nào."
Frances Catherine lắc đầu nhìn chồng mình. Anh nháy mắt với cô, rồi rời khỏi nhà. "Chồng mình ko có ý định ra vẻ tàn nhẫn thế đâu, nhưng khi Elmont chết thì ông ấy đã già lắm rồi, ông ấy ra đi thanh thản. Patrick chỉ đùa một chút thôi. Mình cho là anh ấy bị ảnh hưởng bởi cậu, Judith."
"Cậu yêu anh ấy rất nhiều, đúng ko Frances Catherine?"
"Ồ đúng thế." Bạn Judith trả lời. Cô ngồi xuống bàn và dành cả tiếng đồng hồ nói về chồng mình. Cô kể với Judith họ gặp nhau thế nào, anh đã liên tục theo đuổi cô ra sao, và kết thúc bằng việc kể ra hàng trăm phẩm chất đặc biệt của anh.
Thứ duy nhất mà anh chàng đó ko thể làm được đó là ... đi trên mặt nước. Judith nhận xét như vậy khi bạn cô dừng lại để thở.
Frances Catherine cười phá lên. "Mình quá sung sướng vì cậu ở đây."
"Cậu không cảm thấy bị tổn thương vì mình muốn ngủ ở chỗ khác chứ?"
"Không, dĩ nhiên là ko rồi. Hơn nữa, cậu sẽ ở đủ gần để có thể nghe thấy tiếng mình hét nếu cần. Mình sẽ phải cẩn thận để không cho Patrick ra rìa. Chồng mình rất dễ cảm thấy bị tổn thương nếu như anh ấy nghĩ mình không quan tâm đủ đến anh ấy."
Judith cố gắng ko phá lên cười. Patrick là một tuýp người đàn ông khổng lồ cục cằn. Cái ý tưởng rằng tình cảm của anh có thể bị tổn thương đối với cô cực kì hài ước, và vô cùng ngọt ngào.
"Anh ấy nhìn giống ông anh trai."
"Có lẽ là một chút." Frances Catherine đồng ý. "Mặc dù vậy Patrick đẹp trai hơn nhiều.
Quan điểm của Judith về chuyện này là hoàn toàn ngược lại. Iain nhìn đẹp trai hơn rất nhiều so với Patrick. Tình yêu thực sự đã che mờ sự sáng suốt của con người, cô kết luận
"Patrick dịu dàng và đáng yêu không thể tin được."
"Iain cũng thế." Judith nhận xét trước khi cô có thể tự ngăn mình lại.
Frances Catherine ngay lập tức bám lấy câu nói đó. "Làm thế nào cậu biết được Iain có đáng yêu hay ko?"
"Anh ấy đã hôn mình." Cô thì thầm thú nhận, cảm thấy mặt mình đỏ bừng, và ngay lập tức cúi nhìn xuống đất. "Hai lần."
Frances Catherine choáng váng. "Cậu có hôn lại anh ấy ... hai lần đó ko?"
"Có."
"Mình hiểu rồi."
Judith lắc đầu. "Không, cậu không hiểu đâu." Cô cãi lại. "Bọn mình bị cuốn hút vào nhau. Mình ko biết chắc là vì sao, nhưng điều đó thực sự ko quan trọng. Giờ sự cuốn hút đó đã qua rồi. Thực sự đấy." Cô thêm vào khi thấy phản ứng của bạn mình.
Frances Catherine không tin bạn. Cô lắc đầu. "Mình biết vì sao anh ấy bị cậu cuốn hút." Cô nói.
"Vì sao?"
Frances Catherine đảo mắt nhìn lên trần. "Thề có Chúa, cậu không có một chút tự tin nào trong người cả. Cậu không bao giờ tự nhìn vào mình trong gương sao? Cậu rất xinh đẹp, Judith." Cô dừng lại và thở dài thườn thượt. "Không có người nào từng nói với cậu điều đó hay sao?"
"Ko đúng." Judith cãi lại. "Millicent và Herbert dành cho mình cả đống lời khen ngợi. Họ cho mình biết họ yêu mình nhiều đến thế nào."
"Đúng thế." Frances Catherine đồng ý. "Nhưng người mà cậu cần được chấp nhận nhất lại quay lưng lại với cậu."
"Đừng bắt đầu như thế, Frances Catherine." Judith cảnh cáo. "Mẹ không thể làm khác kiểu của bà ấy được đâu."
Frances Catherine khịt mũi. "Thế Tekel vẫn say xỉn ầm ĩ mỗi đêm à?"
Judith gật đầu. "Giờ ông ấy còn uống suốt ngày nữa." Cô nói.
"Cậu thử đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra với cậu nếu không có dì Millicent và bác Herbert bảo vệ cậu lúc cậu còn quá nhỏ và dễ tổn thương như thế? Mình nghĩ về điều đó lúc này khi mà mình đang trông chờ đứa con của chính mình."
Judith không biết nói thế nào trước lời nhận xét đó. Sự im lặng của cô làm bạn cô biết cần phải làm dịu bớt tình hình. "Cậu có gặp khó khăn gì lúc ra đi ko?" Frances Catherine hỏi. "Mình lo lắng vì mình biết là có khả năng cậu đang ở chỗ của Tekel. Cậu luôn phải ở với ông ấy sáu tháng vào khoảng thời gian này, và mình không thể nhớ chính xác khi nào cậu sẽ quay trở lại. Mình đã rất lo chuyện đó."
"Lúc đó mình đang ở với Tekel thật nhưng mình ko gặp vấn đề gì lúc ra đi cả." Judith trả lời. "Mẹ đã đến London tham dự yến tiệc của nhà vua."
"Thế còn Tekel?"
"Ông ấy say khướt khi mình nói với ông ấy mình sẽ đi đâu. Mình ko chắc là ông ấy có thể nhớ được vào sáng hôm sau hay ko. Millicent và Herbert sẽ nói cho ông ấy biết nếu cần."
Judith không muốn nói về gia đình mình thêm nữa. Đôi mắt Frances Catherine có vẻ đượm buồn, và cô quyết tâm phải tìm ra lý do.
"Cậu cảm thấy ổn ko? Khi nào thì đến lúc đứa bé ra đời?"
"Mình cảm thấy mập ú." Frances Catherine trả lời. "Và mình đoán là mình còn khoảng tám hay chín tuần nữa là đến lúc rồi."
Judith nắm lấy tay bạn. "Nói cho mình biết có chuyện gì ko ổn nào."Cô không cần phải giải thích yêu cầu đó của mình. Bạn cô hiểu những gì cô đang nói.
"Nếu không phải vì Patrick, mình sẽ rất ghét sống ở đây."
Sự mãnh liệt trong giọng nói của Frances Catherine cho Judith biết cô không hề phóng đại sự khổ sở của bạn mình. "Cậu nhớ cha và các anh à?"
"Đúng thế." Frances Catherine trả lời. "Luôn là thế."
"Thế thì hãy bảo Patrick đến đón họ đến đây chơi một thời gian dài."
Frances Catherine lắc đầu. "Mình không thể đòi hỏi thêm điều gì nữa." Cô thì thầm. "Bọn mình đã phải ra trước Hội đồng bô lão để được chấp thuận việc cậu đến đây đấy."
Vì Judith hối thúc, cô giải thích tất cả về quyền lực của Hội đồng. Cô kể cho Judith nghe Iain đã can thiệp thế nào khi mà những người đứng đầu đã gần như quyết định từ chối lời đề nghị của cô, và cô đã hoảng sợ như thế nào trong suốt buổi chất vấn đó.
"Mình ko hiểu vì sao cậu phải thông qua Hội đồng để đạt được sự chấp thuận." Judith thắc mắc. "Mặc dù mình là người Anh đi chăng nữa, mình vẫn không thấy sự cần thiết phải có sự chấp thuận của họ."
"Hầu hết những người Maitland đều có những lý do chính đáng để ghét người Anh." Frances Catherine giải thích. "Họ đã mất gia đình và bạn bè trong cuộc chiến chống lại người Anh. Họ cũng rất ghét vua John của các cậu."
Judith nhún vai. "Sự thật là hầu hết giới quý tộc ở Anh đều ko thích nhà vua." Cô chống lại sự thôi thúc muốn làm dấu thánh để mình không bị thiêu trong ngọn lửa địa ngục vì đã phỉ báng đức vua của mình. "Ông ta là người chỉ biết hưởng thụ và đã gây nên một vài sai lầm cực kì tệ hại, ít nhất đó là những gì bác Herbert nói với mình."
"Cậu có biết nhà vua của các cậu đã có giao ước sẽ cưới một người Scot và sau đó thay đổi suy nghĩ?"
"Mình chưa nghe thấy, nhưng mình ko ngạc nhiên. Frances Catherine, ý của cậu là gì khi cậu nói cậu không thể yêu cầu Patrick thêm bất cứ điều gì nữa? Tại sao anh ấy lại ko thể đón cha cậu đến đây?"
"Người Maitland không thích người ngoài." Frances Catherine trả lời. "Họ cũng ko thích cả mình nữa."
Cô nghe như một đứa trẻ con khi buột ra câu đó. Judith nghĩ có lẽ tình trạng mong manh của bạn mình chính là lý do làm cho tình cảm của cô ấy bị xáo trộn. "Mình lại chắc chắn là mọi người đều thích cậu."
"Mình ko tự tưởng tượng ra điều đó đâu." Frances Catherine cãi lại. "Những người phụ nữ nghĩ mình hư hỏng và quen với việc làm mọi việc theo ý mình."
"Làm thế nào cậu biết điều đó?"
"Một trong những bà đỡ đã nói với mình điều đó." Nước mắt bắt đầu lăn trên má Frances Catherine. Cô dùng lưng bàn tay gạt đi. "Mình cảm thấy sợ hãi. Mình cũng sợ hãi cho cả cậu nữa. Mình biết là mình ích kỉ khi yêu cầu cậu đến đây."
"Mình đã hứa với cậu nhiều năm về trước là mình sẽ đến." Judith nhắc lại cho bạn nhớ. "Mình sẽ cảm thấy đau khổ nếu cậu không gọi mình. Đừng nói những điều vô nghĩa thế."
"Nhưng lời hứa mà mình bắt cậu hứa... đó là trước khi mình biết mình sẽ sống ở đây." Frances Catherine cà lăm. "Những người ở đây rất ... lạnh lùng. Mình lo là họ sẽ xúc phạm cậu."
Judith mỉm cười, bạn cô quan tâm đến suy nghĩ tình cảm của cô đến chừng nào. "Frances Catherine, lúc nào cậu cũng cảm thấy như thế này hay cậu chỉ mới bắt đầu cảm thấy ghét nơi này sau khi cậu phát hiện ra là cậu đang mang thai?"
Frances Catherine phải cân nhắc một lúc lâu trước câu hỏi đó. "Lúc đầu mình thấy hạnh phúc, nhưng mình sớm nhận ra rằng mình ko phù hợp ở đây. Mình cảm thấy mình như một người ngoài. Mình đã lấy chồng ba năm rồi và giờ họ vẫn chưa coi mình là một người Maitland."
"Vì sao?"
"Có thể là vì mình được sinh ra ở biên giới." Cô trả lời. "Ít nhất đó cũng là một phần lý do. Người ta đã nghĩ Patrick sẽ lấy một người khác. Anh ấy chưa hề cầu hôn cô ta, nhưng mọi người cứ nghĩ là anh ấy sẽ làm thế. Rồi anh ấy gặp mình."
"Cậu đã nói chuyện với Patrick về sự phiền muộn của cậu chưa?"
"Mình đã có đề cập đến điều đó vài lần." Cô nói. "Sự phiền muộn của mình nó cứ lung tung cả lên. Chồng mình không thể làm cho những người phụ nữ ở đây thích mình được. Mình không muốn chết ở đây. Mình ước gì Patrick có thể đem mình về với bố trước khi mình sinh nở và ở đó với mình cho đến khi mọi chuyện trôi qua."
"Cậu sẽ không chết." Judith gần như hét lên phản đối. "Sau tất cả những rắc rối và sự xấu hổ mà mình đã phải trải qua, tốt hơn hết là cậu ko nên chết."
Frances Catherine cảm thấy được vỗ về bởi sự giận dữ trong giọng nói của bạn cô. "Hãy nói cho mình biết những rắc rối mà cậu đã trải qua đi." Cô yêu cầu, giọng cô đầy hăng hái.
"Mình đã nói chuyện với ít nhất là năm mươi bà đỡ trong suốt hai năm vừa rồi, và mình thề là mình nhớ như in từng từ mà họ đã nói với mình. Dĩ nhiên Millicent cũng quyết tâm như mình, bà đã cho người hầu lùng sục khắp làng quê để tìm những bà mụ này. Mình không biết phải làm gì nếu ko được bà giúp đỡ."
"Millicent là một người rất đáng mến."
"Nhất trí." Judith đồng ý. "Dĩ nhiên là bà cũng gửi lời chào thân ái đến cậu."
Frances Catherine gật đầu. "Hãy nói cho mình biết những gì cậu đã học được từ những bà đỡ nào."
"Hoàn toàn trung thực với cậu nhé, đầu tiên mình nghe rất nhiều ý kiến trái ngược nhau, mình gần như mất trí. Một người nói với mình phòng ngủ phải nóng như lửa địa ngục trong suốt thời gian lâm bồn, một người khác lại nhất nhất khuyên hoàn toàn ngược lại. Ôi chao, thật là nản lòng Frances Catherine à. Rồi một phép màu đã xuất hiện. Một buổi sáng nọ một bà đỡ tên là Maude đi vào trong tòa lâu đài, hành động như thể bà ấy là chủ nhân ở đó. Bà già rồi, nhìn rất là yếu ớt, lưng gập xuống và đôi bàn tay xương xẩu. Nhìn bà thật bừa bộn, thật thế. Mình phải thừa nhận là ngay lúc đó mình đã đáng giá thấp về kiến thức của bà. Sau đó mình nhanh chóng nhận ra kết luận vội vàng đó thật ngu ngốc làm sao. Frances Catherine, bà ấy là người phụ nữ đáng mến nhất. Bà cũng đầy hiểu biết, và bà nói với mình hầu hết các quan điểm của bà là dựa trên khả năng phán đoán đơn thuần. Bà đã là bà đỡ từ rất nhiều năm rồi, nhưng các phương pháp của bà thực sự khá hiện đại. Bà cập nhật tất cả các thay đổi và nói rằng bà luôn có hứng thú nghe về những kĩ thuật mới nhất. Bà là một bà đỡ chuyên nghiệp. Nếu bà ấy không quá già và yếu ớt như thế, mình sẽ cầu xin bà đến đây cùng mình. Cuộc hành trình sẽ là quá sức chịu đựng của bà ấy."
"Những người phụ nữ ở đây sẽ không bao giờ cho bà ấy can thiệp vào đâu." Frances Catherine nói. "Cậu không hiểu đâu, Judith."
"Vậy hãy giúp mình hiểu đi. Cậu đã nói chuyện với bà đỡ ở đây về nỗi sợ của cậu chưa?"
"Lạy Chúa, chưa." Frances Catherine vội trả lời. "Nếu mình nói với mụ ta là mình sợ hãi, mụ ta sẽ chỉ làm cho mọi chuyện tồi tệ hơn thôi. Tên mụ ta là Agnes, và mình ko muốn mụ ta ở gần mình lúc mình trở dạ đâu. Mụ ta và một người phụ nữ nữa tên là Helen là hai bà đỡ duy nhất ở đây. Cả hai người họ đều vô cùng cao ngạo. Con gái của Agnes – Cecilia – được người ta cho là sẽ lấy Iain một khi anh ấy bắt đầu đi hỏi vợ, và mình nghĩ đó là lý do mà lúc nào Agnes cũng hếch mũi lên trời. Mụ ta nghĩ mình sẽ trở thành mẹ vợ của lãnh chúa mà."
Judith cảm giác như tim mình trôi tuột xuống dạ dày. Cô vội đưa mắt nhìn ra phía mặt bàn để Frances Catherine không nhận ra cô thất vọng như thế nào khi nghe thấy tin đó.
Frances Catherine không nhận ra. Cô tiếp tục theo mạch nói chuyện của mình. "Không ai nghĩ rằng cuộc hôn nhân đó chắc chắn xảy ra ngoài Agnes, và Patrick không tin là Iain có bất cứ ý định nào về việc hỏi cưới Cecilia."
"Thế thì tại sao Agnes lại tin là anh ấy sẽ làm thế?"
"Con gái bà ấy là một người rất đẹp. Thực tế thì có lẽ cô ta là người con gái đẹp nhất trong thị tộc. Đó là một lý do vớ vẩn, nhưng Agnes nghĩ rằng vì con gái mụ rất cuốn hút nên dần dần Iain sẽ muốn cô ta. Cecilia thì đần độn và có khả năng suy nghĩ không lâu hơn một con bọ chét."
Judith lắc đầu. "Thật xấu hổ cho cậu khi nói những điều xấu xa như thế về cô gái này." Cô cố tỏ vẻ ra như thể cô thật sự nghĩ những gì cô vừa nói, nhưng rồi hủy hoại hoàn toàn nỗ lực đó khi cô phá lên cười ngặt nghẽo. "Một con bọ chét ư, Frances Catherine?"
Bạn cô gật đầu, rồi cũng bắt đầu bò lăn ra cười. "Ôi Judith, mình quá vui vì cậu đã đến đây."
"Mình cũng rất vui vì đã ở đây."
"Bọn mình sẽ phải làm gì?"
Tâm trạng của Frances Catherine thay đổi quá nhanh làm Judith cảm thấy ngạc nhiên. Bạn cô vừa mới cười lăn ra một giây trước đó và giờ lại trông như thể sắp khóc đến nơi. Maude đã nói với Judith rằng những người mẹ đang sắp sửa lâm bồn thường dễ xảy ra tình trạng bột phát về mặt cảm xúc. Bà cũng nói rằng đầu óc bình tĩnh, thanh thản thì rất cần thiết để chuyện sinh nở diễn ra ko phức tạp. Cứ khi nào người mẹ cảm thấy sầu muộn thì phải làm cho cô ta dịu đi càng nhiều càng tốt. Lúc này Judith đang làm theo phương pháp đó. Cô vỗ nhẹ vào tay Frances Catherine và mỉm cười với bạn. Cô cố gắng hành động một cách tự tin. "Làm gì về chuyện gì cơ? Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, Frances Catherine."
"Agnes sẽ không để cho cậu giúp đỡ mình khi những cơn đau bắt đầu đâu. Và mình thì sẽ không để con mụ kinh tởm đó đến gần mình. Vậy chúng ta sẽ phải làm gì đây?"
"Cậu có nhắc đến một bà đỡ khác tên là Helen phải ko? Chị ta thế nào?"
"Agnes dạy cho chị ta tất cả những gì mụ biết." Frances Catherine trả lời. "Mình cũng không nghĩ là mình muốn chị ta đến gần mình."
"Phải có thêm bà đỡ nào đó ở đây chứ." Judith nói. "Từ số lượng các ngôi nhà và đám đông mình đã thấy khi mình đến đây, mình đoán phải có gần năm trăm người đàn ông và phụ nữ sống ở đây."
"Mình nghĩ là khoảng gấp đôi con số đó." Frances Catherine ước lượng. "Cậu đã không nhìn thấy tất cả những ngôi nhà ở phía bên kia sườn đồi. Người ta chỉ đếm số lượng chiến binh, và số lượng đó lên khoảng hơn sáu trăm người là ít nhất."
"Thế thì phải có những bà đỡ khác nữa ở đây chứ." Judith nhắc lại.
Frances Catherine lắc đầu. "Agnes điều khiển tất cả." Cô giải thích. "Và bởi vì mình là em dâu của lãnh chúa, mụ ta cứ khăng khăng sẽ đỡ đứa bé. Nếu có những bà đỡ khác ở đây thì hẳn là họ đã giữ im lặng về chuyện đó, họ sẽ ko muốn làm Agnes nổi giận đâu."
"Mình hiểu rồi."
Đột nhiên Judith cảm thấy buồn nôn. Nỗi sợ hãi bắt đầu bóp chặt cô ở bên trong. Lạy Chúa, cô không có đủ khả năng để lãnh trách nhiệm này một mình. Đúng vậy, cô đã tập hợp những thông tin về các phương pháp sinh đẻ mới nhất, nhưng cô chưa bao giờ được phép chứng kiến một ca đỡ đẻ thực sự, và cô cảm thấy mình hoàn toàn không đủ khả năng để trông coi trường hợp của Frances Catherine. Tại sao mọi thứ ko dễ dàng bao giờ cả? Judith đã từng hình dung ra cảnh chính mình lau trán cho bạn trong suốt những cơn đau, cả nắm tay cô ấy nữa, và thi thoảng thì thầm "Nào, nào." Trong lúc một bà đỡ đầy kinh nghiệm khác lãnh trách nhiệm làm những nhiệm vụ cần thiết hơn.
Nước mắt lại bắt đầu tuôn ra như suối trên gương mặt Frances Catherine. Judith thở nhẹ ra. "Chỉ có một điều chắc chắn." Cô cảnh báo. "Cậu sẽ có đứa trẻ này. Mình ở đây là để giúp cậu, và chắc chắn khi có hai đứa mình, bọn mình sẽ giải quyết được mọi vấn đề, cho dù chúng có vẻ như là bất khả thi như thế nào đi chăng nữa."
Giọng nói thực-tế-là-như-thế của Judith đã làm Frances Catherine dịu lại. "Đúng thế." Cô đồng ý.
"Có khả năng gạt bỏ Agnes sang một bên ko hay là chúng ta sẽ phải đầu hàng?"
"Chúng ta đầu hàng." Frances Catherine trả lời. "Mụ ta sẽ ko thay đổi suy nghĩ của mình đâu. Mụ ta rất nhẫn tâm, Judith. Bất cứ khi nào có cơ hội, mụ ta đều đưa ra những nhận xét kinh khủng về sự đau đớn mà mình sẽ phải chịu đựng. Mụ ta cũng thích kể những câu chuyện về những ca đẻ khó khăn khác nữa."
"Cậu không được nghe bà ta nói." Judith nói. Giọng cô run lên giận dữ. Cô chưa bao giờ nghe thấy điều gì kinh khủng như thế. Agnes thực sự nghe có vẻ rất nhẫn tâm. Judith lắc đầu trong lúc cô nghĩ về tình huống ảm đạm này.
"Mình biết cậu sẽ làm gì." Frances Catherine thì thầm. "Cậu sẽ cố gắng hiểu Agnes, đúng ko? Một khi cậu nghĩ ra một lý do nào đó cho thái độ của mụ ta, cậu sẽ nghĩ đến chuyện thay đổi nó. Điều đó sẽ ko có ý nghĩa gì với mình." Cô thêm vào. "Mình không quan tâm liệu mụ ta có biến thành thiên thần hay ko. Mụ ta sẽ ko được đến gần mình."
"Không, mình sẽ ko cố gắng hiểu mụ ta. Mình đã hiểu vì sao mụ hành động theo kiểu đó, mụ ta theo đuổi quyền lực, Frances Catherine à. Mụ ta sử dụng sự sợ hãi và sự yếu đuối của một người phụ nữ để đạt được những gì mụ ta muốn. Mụ ta nuôi dưỡng mình bằng sự yếu đuối của người khác. Maude nói với mình có những người đàn bà như mụ ta. Mình sẽ ko thể làm gì để có thể thay đổi được thái độ của mụ. Cậu đừng lo, mình sẽ ko để mụ ta đến gần cậu, mình hứa."
Frances Catherine gật đầu. "Mình sẽ ko cảm thấy quá đơn độc nữa." Cô thú nhận. "Mỗi khi mình cố gắng nói chuyện với Patrick về chuyện sinh nở, anh ấy trở nên rất bối rối. Anh ấy lo sợ cho mình, và cuối cùng mình luôn phải vỗ về anh ấy."
"Anh ấy yêu cậu." Judith nói. "Đó là lý do vì sao anh ấy lo lắng."
"Mình ko thể tưởng tượng được vì sao anh ấy yêu mình. Mình trở nên rất khó chịu gần đây. Mình khóc suốt."
"Chuyện đó ko có gì sai cả."
Frances Catherine mỉm cười. Judith luôn là nhà vô địch của cô. Cô cảm thấy rất may mắn có được một người bạn như thế. "Mình đã nói quá nhiều về các vấn đề của mình rồi. Giờ mình muốn nói về chuyện của cậu. Cậu có cố gắng tìm cách gặp cha cậu khi cậu ở đây ko?"
Judith nhún vai. "Mọi chuyện đã trở nên phức tạp hơn một chút. Thứ nhất, mình không nhận ra vùng Cao nguyên này rộng lớn đến thế nào." Cô nói. "Và thứ hai, mình nghe nói rằng người Maclean có thù hận với người Maitland."
"Làm sao cậu phát hiện ra chuyện đó?"
Judith kể về cuộc nói chuyện giữa cô và mẹ của Isabelle. Frances Catherine cau mày khi cô kết thúc. "Những gì bà ấy nói là sự thật. Người Maclean là kẻ thù."
"Cha mình có thể đã chết."
"Ông ấy chưa chết."
"Làm sao cậu biết?"
"Mình bảo Patrick nói cho mình biết lãnh chúa Maclean trông thế nào, dĩ nhiên giả vờ là mình chỉ tò mò thôi, và anh ấy nói ông ta là một người đàn ông có tuổi đã lãnh đạo thị tộc của mình rất nhiều năm rồi."
"Anh ấy còn nói gì với cậu nữa?"
"Không có gì nữa." Frances Catherine nói. "Mình ko muốn ép anh ấy. Anh ấy sẽ hỏi mình tại sao mình lại có hứng thú với người Maclean nếu mình hỏi quá nhiều. Mình đã hứa với cậu sẽ ko bao giờ nói với ai về cha cậu, và vì mình hứa điều đó trước khi mình lấy Patrick nên mình ko thể nói cho anh ấy biết. Hơn nữa, anh ấy sẽ bị đau tim mất. Judith, không ai cần phải biết chuyện này cả, không trong khi cậu ở đây. Điều đó sẽ gây nguy hiểm cho cậu."
"Iain sẽ bảo vệ mình."
"Anh ấy ko biết về chuyện Maclean." Cô cãi lại. "Mình không biết anh ấy sẽ làm gì nếu anh ấy phát hiện ra."
"Mình nghĩ anh ấy sẽ vẫn bảo vệ mình."
"Chúa ơi, nghe cậu rất chắc chắn."
Judith mỉm cười. "Mình chắc chắn." Cô nói. "Nhưng điều đó ko thành vấn đề đúng ko? Iain sẽ ko bao giờ phát hiện ra. Mình thậm chí còn ko chắc là mình có muốn gặp cha mình hay ko. Mặc dù vậy, mình đã hi vọng là sẽ nhìn ông ấy từ xa."
"Nếu cậu đạt được điều đó thì sao?"
"Trí tò mò của mình sẽ được thỏa mãn."
"Cậu nên nói chuyện với ông ấy." Frances Catherine khăng khăng. "Cậu không biết có phải ông ấy đã đuổi mẹ cậu đi hay ko. Cậu cần tìm ra sự thật. Cậu chắc chắn ko thể tin câu chuyện của mẹ cậu, không sau tất cả những dối trá mà cậu đã nhận được."
"Mình biết chắc một điều là ông ấy chưa bao giờ đến Anh để tìm bọn mình cả." Judith tranh luận, tay cô đưa lên ngực một cách bản năng. Chiếc nhẫn của cha cô nằm ở giữa hai bầu ngực cô, gắn vào sợi dây chuyền vàng phía bên trong chiếc váy dài. Đáng lẽ cô nên để chiếc nhẫn ở nhà, nhưng cô không thể làm như thế. Cô ko hiểu vì sao. Chúa ơi, điều này thật rắc rối. Tay cô thả lại xuống mặt bàn. "Hứa với mình nếu không có cơ hội nào xảy ra thì cậu sẽ ko nhắc tới chuyện này nữa. Được ko?"
Frances Catherine đồng ý chỉ để xoa dịu bạn mình. Cô có thể biết chắc cuộc nói chuyện này làm Judith đau khổ. Cô quyết định thay đổi đề tài, và bắt đầu hồi tưởng lại một vài cuộc phiêu lưu mà họ đã trải qua ở các lễ hội hè.
Chẳng mấy chốc, hai người phụ nữ trẻ lại cười phá lên.
Patrick có thể nghe thấy tiếng vợ mình cười từ bên ngoài nhà. Anh mỉm cười. Cô bạn của cô thật sự có ích. Brodick bước bên cạnh Patrick, anh ta cũng mỉm cười. "Frances Catherine rất hài lòng vì Judith đã ở đây." Anh ta nhận xét.
"Nhất trí, cô ấy rất vui." Patrick trả lời.
Nụ cười vẫn còn trên môi anh khi anh bước vào trong nhà. Lần này vợ anh đã nhớ ra ngay thái độ đúng mực. Cô ngay lập tức đứng dậy và bước về phía chồng. Judith cũng đứng dậy. Cô nắm hai tay lại với nhau và lên tiếng chào hai người chiến binh.
Brodick vác ba túi hành lý của cô vào trong, Patrick xách hai túi. Hai người đàn ông quăng các túi lên giường. "Chính xác là cô định ở lại bao lâu, tiểu thư?" Patrick hỏi.
Anh nghe có vẻ lo lắng. Judith không thể kiềm chế việc trêu anh. "Chỉ khoảng một hoặc hai năm thôi." Cô trả lời. Anh phải cố gắng để ko tái nhợt đi. Cô cười vang. "Tôi chỉ đùa thôi." Cô bảo anh sau đó.
"Brodick, anh phải ở lại dùng bữa tối với chúng tôi." Frances Catherine nói. "Judith, đừng đùa với Patrick. Cậu làm mặt anh ấy cắt ko còn giọt máu nào rồi kìa."
Cả hai người phụ nữ đều nghĩ chuyện này thực sự buồn cười, họ vẫn còn cười khi Alex và Gowrie xuất hiện trên ngưỡng cửa ra vào. Hai anh chàng chiến binh trông có vẻ hơi bẽn lẽn. Frances Catherine ngay lập tức mời họ ở lại dùng bữa tối. Patrick dường như rất ngạc nhiên vì có khách đến thăm. Judith giúp bạn mình chuẩn bị cho bữa ăn. Frances Catherine đã làm một nồi thịt cừu hầm và nướng những khoanh bánh mì đen dày cộp.
Những người đàn ông tập trung quanh bàn ăn. Judith và Frances Catherine phục vụ họ trước khi tham gia ngồi hai bên Patrick. Cả Judith và Frances Catherine đều không có hứng thú ăn uống lắm. Họ nói chuyện với nhau hầu hết bữa ăn. Alex thì ngắm Judith nhiều hơn là ăn bữa tối, Patrick nhận ra điều đó, và khi anh nhận thấy Gowrie cũng không hề đụng đến đĩa thức ăn thì lý do về cuộc thăm viếng bất ngờ của họ đã trở nên rõ ràng. Cả hai bọn họ đều đến vì Judith. Patrick phải tự đấu tranh với chính mình để không cười phá lên.
Hai cô gái gần như đã lãng quên các chàng trai. Họ cáo lỗi, rời khỏi bàn ăn và bước về phía giường. Judith trao cho bạn tất cả những món quà mà cô đã làm, rồi đỏ mặt sung sướng trước sự hân hoan của Frances Catherine. Tất cả các món quà đều là cho em bé, nhưng Judith cũng làm cho bạn mình một chiếc váy ngủ xinh xắn màu trắng thêu những bông hồng màu hồng và màu đỏ dọc theo viền cổ. Cô đã phải mất một tháng ròng mới làm xong chiếc váy đó. Kết quả thật xứng đáng với công sức đã bỏ ra khi Frances Catherine cho rằng chiếc váy rất chi là tinh tế.
Bởi vì các cô gái không còn để tâm gì đến các đấng mày râu nữa, các chàng trai cảm thấy ko cần phải dấu giếm sự thích thú của mình. Họ ngây ra nhìn tập trung vào Judith. Patrick nhận thấy mỗi khi cô mỉm cười, những anh chàng chiến binh cũng mỉm cười theo. Sự thích thú của Brodick làm Patrick ngạc nhiên nhất bởi vì anh ta thường nổi tiếng là giỏi che giấu cảm xúc dưới vẻ ngoài khắc nghiệt của mình.
"Cậu đang nhăn nhở cái gì thế?" Brodick đột ngột hỏi anh.
"Anh." Patrick trả lời.
Trước khi Brodick có thể phản đối câu trả lời thật thà của Patrick, Judith đã gọi với ra. "Brodick, tôi quên mất chuyện phải chuyển đám bánh quy ngọt cho Isabelle."
"Tôi sẽ giao nó cho cô ấy." Brodick nói.
Judith lắc đầu giải thích. "Tôi muốn gặp cô ấy" Cô đứng dậy và bước về phía chiếc bàn ăn. "Tôi có thư của mẹ cô ấy cho cô ấy đây."
"Tôi sẽ rất vui lòng dẫn đường cho cô." Alex xung phong.
"Tôi sẽ dẫn cô ấy đi." Gowrie thông báo với giọng chắc nịch hơn hẳn.
Brodick lắc đầu. "Isabelle là em dâu tôi." Anh nạt lại. "Tôi sẽ dẫn đường cho Judith."
Iain mở cánh cửa ra vào và đứng đó lắng nghe cuộc tranh luận. Anh cảm thấy rất khó khăn để tin được những gì anh đang nghe ... và đang nhìn thấy. Những chiến binh của anh đang hành động như những anh chàng nịnh đầm bị bệnh tương tư khi họ tranh nhau xem ai sẽ là người hộ tống Judith. Tuy vậy cô không có chút ý tưởng nào về động cơ thực sự của họ cả. Judith có vẻ bối rối vì sự quan tâm mà cô đang nhận được.
Alex làm Iain chú ý. Anh ta chống tay lên mặt bàn và chồm người về phía trước để chiếu tướng Brodick. "Nhà của Isabelle ở gần nhà chú tôi và dù sao thì tôi cũng đang định ghé qua đó. Vì thế, tôi sẽ nhận làm cái công việc dẫn đường cho Judith."
Đến lúc này thì Patrick ko nhịn được cười phá lên. Tất cả mọi người dường như đều nhìn thấy Iain cùng một lúc. Phản ứng của Judith nói lên nhiều điều nhất cho hướng suy nghĩ của Patrick. Sự hân hoan trong đôi mắt cô còn hơn là rõ ràng nữa.
Iain trông có vẻ cáu kỉnh. Anh gần như ko thèm liếc Judith một cái trước khi quay sang chú mục vào em trai mình. "Giờ thì em hiểu những lý do của anh rồi chứ?"
Patrick gật đầu.
Judith và Frances Catherine đưa mắt cho nhau. "Những lý do gì thế, lãnh chúa Iain?" Frances Catherine hỏi.
"Lãnh chúa Iain?" Judith nhắc lại trước khi Iain kịp trả lời. "Tại sao cậu ko đơn giản gọi anh ấy là Iain?"
Frances Catherine nắm hai tay vào với nhau để trong lòng. "Bởi vì anh ấy là lãnh chúa của bọn mình." Cô giải thích.
"Anh ta vẫn cứ là anh chồng của cậu." Judith phản đối. "Cậu không cần phải trịnh trọng quá với anh ta như thế."
Bạn cô gật đầu. Cô ngẩng lên nhìn Iain và cố nặn ra một nụ cười. Vị lãnh chúa làm cô sợ hãi và cô phải nỗ lực hết sức mới có thể nhìn vào mắt anh. Người đàn ông vẫn đứng chặn lối ra vào, anh khom người phía dưới mái che của khung cửa, và một khi anh đã hoàn toàn bước vào trong nhà, đứng dựa vào góc tường và khoanh tay trước ngực, tư thế của anh nhìn rất tự nhiên.
"Iain." Frances Catherine lên tiếng trở lại, trong cô dúm dó vì sự run rẩy trong giọng nói. "Ý anh là những lý do gì thế?"
Iain nhận ra cô em dâu của mình thực sự rất sợ anh. Anh cảm thấy khá ngạc nhiên vì sự khám phá đó. Anh cố gắng nói bằng một giọng êm ái nhằm làm dịu đi nỗi sợ hãi của cô khi anh trả lời. "Patrick hỏi anh xem Judith có được phép ở trong ngôi nhà bỏ không dưới kia ko. Anh đã từ chối cậu ấy. Chồng thím đã hiểu những lý do của anh rồi."
Frances Catherine ngay lập tức gật đầu. Cô ko có ý định tranh cãi với vị lãnh chúa của mình. Hơn nữa, thoả thuận đó phù hợp với mong muốn của cô. Cô muốn Judith ở lại với cô và Patrick.
"Các vị khách của em sẽ ra về bây giờ." Iain nói với em trai.
Alex, Gowrie và Brodick ngay lập tức xếp hàng đi ra khỏi ngôi nhà. Iain tránh đường cho họ và đứng bên cạnh cửa ra vào. Anh nói gì đó với những chiến binh khi họ đi qua, nhưng giọng anh rất nhỏ, cả Judith và Frances Catherine đều không thể nghe thấy gì. Nhưng Patrick có nghe thấy, nụ cười đột ngột trên gương mặt cho thấy anh rất buồn cười vì câu nói của anh trai mình.
"Iain, tôi có thể nói chuyện riêng với anh một lát được ko?" Judith hỏi.
"Không."
Judith không nản lòng. Có nhiều cách để bóc vẩy một con cá cơ mà. "Patrick?"
"Gì thế Judith?"
"Tôi cần nói chuyện riêng với lãnh chúa của anh. Anh có thể làm ơn sắp xếp chuyện đó hộ tôi ko?"
Vẻ mặt Patrick trông như thể cô đã mất trí. Judith thở dài. Cô hất mái tóc ra phía sau vai. "Tôi tuân thủ theo dây chuyền mệnh lệnh ở đây. Tôi cho rằng tôi sẽ phải đề nghị anh và anh sẽ đề nghị với lãnh chúa."
Patrick không dám nhìn Iain. Anh biết anh trai mình đã cáu tiết lên rồi. Ánh mắt của anh ấy khi nhìn Alex, Gowrie và Brodick đang ngây người trố mắt nhìn Judith là thứ mà Patrick chưa bao giờ nhìn thấy trước đây. Nếu anh không biết rõ, anh sẽ nghĩ rằng anh trai mình đang ghen tuông thực sự.
"Iain..." Patrick bắt đầu.
"Không." Iain nạt nộ từ chối.
"Chúa ơi, anh thật khó chịu." Judith lẩm bẩm.
Frances Catherine phát ra một tiếng nửa như khịt mũi nửa như thở hổn hển. Lúc này cô vẫn đang ngồi trên giường. Cô đứng dậy chạm vào cánh tay Judith. "Cậu thực sự không nên phê bình lãnh chúa Iain." Cô thì thào.
"Vì sao?" Judith thì thào hỏi lại.
"Bởi vì Ramsey nói rằng Iain sẽ trở thành một tên khốn kiếp mối khi anh ấy bị chọc giận." Frances Catherine trả lời.
Judith cười phá lên. Cô quay lại nhìn Iain và ngay lập tức biết rằng anh đã nghe thấy câu nói của Frances Catherine. Nhưng anh không nổi giận. Không, tia sáng trong mắt anh nói lên điều ngược lại. Patrick trông có vẻ khá hoảng hốt vì câu nhận xét mà vợ mình đã thì thầm hơi to tiếng.
"Vì Chúa, Frances Catherine..." Patrick bắt đầu.
"Đó là một lời khen ngợi mà Ramsey đã nói." Vợ anh trả lời. "Hơn nữa, em ko nghĩ là bọn anh sẽ nghe thấy."
"Ramsey là ai?" Judith hỏi.
"Một con quỷ đẹp trai không thể tưởng tượng được." Frances Catherine trả lời. "Patrick, đừng cau có với em. Ramsey thực sự đẹp tuyệt trần. Cậu sẽ dễ dàng nhận ra anh ta, Judith." Cô thêm vào và cố ý nháy mắt với bạn. "Anh ta luôn bị vây xung quanh bởi cả đống các cô gái trẻ. Anh ta ghét việc bị chú ý, nhưng anh ta có thể làm được gì? Cậu cũng sẽ thích anh ta."
"Không, cô ấy sẽ ko thế."
Iain là người đưa ra lời dự báo đó. Anh bước một bước tới trước. "Cô sẽ tránh xa cậu ta, Judith. Cô hiểu ý tôi chứ?"
Judith gật đầu. Cô không quan tâm đến giọng nói cáu kỉnh của anh chút nào, nhưng cô quyết định không gây sự với anh vào lúc này.
"Làm thế nào chúng ta có thể giữ Ramsey tránh xa cô ấy?" Patrick tò mò muốn biết.
Iain không trả lời em trai. Judith nhớ lại công việc mà cô muốn hoàn thành trước khi đêm xuống và cầm túi đồ đựng đầy bánh quy ngọt của Margaret lên.
"Patrick, anh có thể giúp tôi nhờ Iain dẫn đường cho tôi đến nhà Isabelle được ko? Tôi phải chuyển cho cô ấy món quà và thư của mẹ cô ấy."
"Judith, anh ấy đang đứng ngay trước mặt cậu. Sao cậu không hỏi anh ấy?" Frances Catherine hỏi.
"Là vì cái gọi là dây-chuyền-mệnh-lệnh." Judith phẩy tay trả lời bạn. "Mình phải tuân thủ theo."
"Đến đây Judith." Giọng anh êm ái, vẻ đe doạ. Judith cố gắng nở nụ cười ngây thơ và bước về phía anh. "Chuyện gì thế, Iain?"
"Cô đang cố tình khiêu khích tôi đấy à?"
Anh chờ cô phủ nhận, và cả một câu xin lỗi nữa. Nhưng anh ko nhận được cả hai.
"Đúng vậy, tôi tin là tôi đang cố gắng cố tình khiêu khích anh."
Ánh mắt ngạc nhiên trên khuôn mặt anh từ từ được thay thế bởi một vẻ nghiêm nghị dữ dằn. Anh bước một bước về phía cô. Cô không lùi lại. Lạy Chúa, cô cũng bước một bước về phía anh. Họ chỉ còn cách nhau một hơi thở. Cô phải nghiêng đầu về phía sau mới nhìn được vào mắt anh.
"Nói một cách công bằng ra, tôi nghĩ tôi nên chỉ ra một sự thật là chính anh đã khiêu khích tôi trước." Cô gái này thật quyến rũ. Iain cảm thấy rất khó khăn để nghe xem cô nói gì, sự chú ý của anh tập trung vào đôi môi cô. Tính vô kỷ luật của bản thân làm anh hoảng sợ hơn là thái độ hỗn xược của cô. Anh không thể nào tránh xa cô được. Người phụ nữ này còn chưa hoàn toàn được sắp xếp ở trong ngôi nhà của em trai anh và anh thì đang nhìn cô không chớp mắt.
Judith thực sự mong muốn anh nói gì đó với cô. Vẻ mặt của anh không cho cô một chút ý tưởng gì về những điều mà anh đang nghĩ. Đột nhiên cô cảm thấy rất căng thẳng. Cô tự nhủ đó chỉ là vì Iain là một người đàn ông to lớn, anh dường như đã nuốt chửng toàn bộ không gian xung quanh mình. Đứng quá gần anh cũng không làm dịu đi sự không thoải mái của cô.
"Tôi đã tử tế đề nghị anh dành cho tôi một vài phút riêng tư, và anh đã ngay lập tức từ chối một cách thô lỗ. Đúng thế, anh đã khiêu khích tôi trước."
Iain không thể quyết định được là mình muốn bóp cổ người phụ nữ này hơn hay là hôn cô ta hơn. Rồi cô mỉm cười với anh, một nụ cười ngọt ngào, ngây thơ làm anh muốn cười phá lên. Anh biết rằng anh sẽ ko thể nào nổi giận với cô, không bao giờ giơ cánh tay lên với cô.
Judith cũng biết điều đó.
Cô ước cô có thể biết những gì anh đang suy nghĩ. Đáng lẽ cô ko bao giờ nên bắt đầu trò chơi này. Thật nguy hiểm khi đùa với một con sói, và trong đầu cô thì Iain, với tất cả sự dịu dàng của anh, thậm chí có thể còn nguy hiểm hơn một con thú hoang. Quyền lực toát ra từ anh gần như bao phủ cô hoàn toàn.
Cô nhìn xuống sàn nhà. "Tôi rất biết ơn tất cả những gì anh đã làm cho tôi, Iain, và cho tôi xin lỗi nếu anh nghĩ rằng tôi đang cố gắng làm anh nổi giận." Cô nghĩ rằng mình nghe có vẻ thực sự ăn năn. Khi liếc lên nhìn vẻ mặt của anh, cô ngạc nhiên vì thấy anh đang mỉm cười.
"Cô thực sự đang cố gắng làm tôi nổi giận, Judith."
"Đúng thế." Cô thừa nhận. "Nhưng tôi vẫn xin lỗi."
Sau đó, cô nhận ra mình đang ôm gói đồ trong tay. Trước khi Iain nhận ra ý định của cô thì cô đã đi vòng qua anh và bước về phía cửa.
"Cô ấy sẽ gõ cửa từng nhà một dọc con đường mòn cho đến khi có ai đó nói với cô ấy Isabelle ở đâu đấy." Frances Catherine dự báo. "Patrick, anh có thể theo cô ấy và..."
"Tôi sẽ đi." Iain lẩm bẩm.
Anh không chờ ai tranh cãi lại. Tiếng thở dài của anh ầm ĩ như tiếng cánh cửa khi anh dập nó sau lưng mình.
Iain bắt kịp Judith vừa đúng lúc cô bắt đầu đi xuống sườn đồi. Anh không nói gì với cô mà chỉ nắm lấy cánh tay cô và kéo cô dừng lại.
"Tôi đã hứa với Margaret, Iain, và giờ tôi sẽ thực hiện lời hứa đó."
Sự ồn ào của cô là không cần thiết, Iain gật đầu đồng tình với cô. "Cô đang đi sai đường đấy. Nhà của Winslow nằm ở phía bên kia của sân trong."
Anh đón lấy túi đồ từ cô và bắt đầu trèo lên trở lại ngọn đồi thứ hai. Judith bước theo bên cạnh anh. Cánh tay họ chạm vào nhau, nhưng không ai tránh ra cả.
"Iain, giờ thì chúng ta chỉ còn một mình..." Anh cười phá lên làm cô dừng lại. "Tại sao anh lại cười?"
"Chúng ta ko chỉ có một mình." Anh trả lời. "Tôi có thể cá là có ít nhất hai mươi người trong thị tộc đang nhìn theo chúng ta đấy."
Cô đưa mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy một người nào cả. "Anh chắc chứ?"
"Chắc." Anh trả lời cụt lủn.
"Tại sao họ lại nhìn?"
"Tò mò."
"Iain, tại sao anh nổi giận với tôi? Tôi đã xin lỗi vì đã cố khiêu khích anh rồi cơ mà." Giọng cô có vẻ buồn. Anh thở dài. Anh không định giải thích lý do vì sao anh nổi giận. Quỷ tha ma bắt, sự gần gũi của cô làm xáo trộn hoàn toàn sự thanh thản trong đầu anh. Anh muốn chạm vào cô. Nhưng anh cũng ko có ý định thừa nhận chuyện đó.
"Tôi không nổi giận với cô. Cô đã quá đề cao bản thân nếu cô tin rằng tôi sẽ cảm thấy bất cứ điều gì khác ngoài bổn phận của tôi đối với em trai tôi khi tôi để mắt đến cô."
Như thể anh đã đấm cô một cú. Cô không biết phải nói gì để đáp lại câu nói thẳng thừng nhẫn tâm của anh. Cô nhận ra là anh nói đúng. Cô đã quá đề cao bản thân khi nghĩ rằng anh sẽ quan tâm đến cô. Sự cuốn hút nhất thời là một chuyện, quan tâm lại là một chuyện hoàn toàn khác. Nước mắt dâng lên mắt cô. Thật may là ánh nắng chiều tàn đã giúp che giấu vẻ mặt cô trước anh. Cô cúi đầu và chủ động tách ra khỏi anh cho đến khi giữa họ có đủ chỗ cho hai con ngựa chạy qua.
Iain cảm thấy mình còn tồi tệ hơn cả một kẻ nham hiểm. Anh tự nguyền rủa mình vì đã nói quá thô lỗ, nhưng anh cũng cầu Chúa cô đừng có nhạy cảm quá thế.
Anh gần như định mở miệng ra xin lỗi, nhưng ngay lập tức dẹp bỏ ý nghĩ đó. Không chỉ là vì anh chắc chắn anh sẽ làm mọi chuyện rối tung lên mà còn vì chiến binh thì ko nói lời xin lỗi. Chỉ có đàn bà mới làm việc đó.
"Judith..."
Cô không trả lời anh.
Thật nhanh chóng, anh từ bỏ ko cố gắng kiềm chế nữa. Anh chưa bao giờ nói lời xin lỗi với bất cứ ai, dù đàn ông hay đàn bà, về hành động của mình, và vì Chúa anh đang chuẩn bị làm điều đó bây giờ đây.
"Tôi không có định làm cô tổn thương."
Iain không thể tin được mình lại nói ra những lời đó cho đến khi anh lầm bầm nó trong miệng. Anh phải lắc mạnh đầu vì thái độ không thể hiểu được của mình. Judith không công nhận lời xin lỗi của anh, và anh cảm thấy biết ơn vì sự suy ngẫm đó của cô. Hẳn là cô phải đoán ra là nó khó khăn với anh đến thế nào từ giọng nói như bị bóp nghẹt của anh. Nhưng Judith không tin là anh thực sự có ý xin lỗi. Dù sao thì cũng chẳng có gì để mà tha thứ cả, cô tự nhủ. Đúng là anh đã làm tổn thương đến tình cảm của cô, nhưng anh đã nói với cô chính xác những gì anh nghĩ.
Iain thực sự nhẹ nhõm khi cuối cùng họ cũng đã đến nơi. Nhưng rồi anh ngập ngừng ở ngưỡng cửa. Cả anh và Judith đều có thể nghe tiếng Isabelle đang thút thít. Họ nghe cả giọng của Winslow nữa, và mặc dù không nghe rõ, nhưng rõ ràng là anh ta đang vỗ về vợ.
Judith nghĩ rằng họ nên quay lại vào sáng hôm sau, nhưng trước khi cô kịp lên tiếng gợi ý thì Iain đã gõ cửa.
Winslow ra mở cửa, vẻ mặt giận dữ cho thấy anh ta không vui vẻ chút nào khi bị quấy rầy. Nhưng ngay khi anh ta nhìn thấy Iain, vẻ mặt cáu kỉnh đó lập tức biến mất.
Brodick nhìn không hoàn toàn giống anh trai mình, ngoại trừ màu mắt, chúng đều có màu xanh biếc giống nhau. Winslow có vẻ thấp hơn Brodick và ko đẹp trai bằng. Mái tóc anh ta màu vàng sậm hơn và bù xù xoăn tít. Iain giải thích lý do của cuộc viếng thăm và khi anh nói xong Winslow liền nhún vai và mở rộng cửa mời họ vào trong nhà.
Ngôi nhà có kích thước tương tự như nhà của Patrick, nhưng trông bừa bộn với quần áo rải rác khắp nơi và đồ đạc bị bỏ quên xếp chồng lên nhau trên mặt bàn. Isabelle có lẽ không còn làm công việc nhà nhiều nữa. Người phụ nữ xinh đẹp đang nằm trên giường, được đỡ bởi một đống gối phía sau lưng. Mắt cô sưng húp vì khóc. Judith nghĩ cô ta bị ốm. Mái tóc màu nâu của cô rũ xuống quanh vai và làn da tái nhợt như mặt trăng.
"Tôi không muốn làm phiền cô." Judith bắt đầu. Cô cầm lấy túi đồ từ Iain và định bước đến đặt nó lên bàn thì nhận ra là không còn chỗ trống nữa. Bởi vì hai chiếc ghế đẩu cũng chứa đầy quần áo, cô đành để túi đồ xuống sàn nhà. "Mẹ cô gửi quà cho cô, Isabelle, cả lời nhắn nữa, nhưng tôi sẽ vui lòng quay trở lại khi nào cô cảm thấy khoẻ hơn."
"Cô ấy không bị ốm." Winslow nói.
"Thế tại sao cô ấy lại nằm trên giường." Judith hỏi.
Winslow có vẻ ngạc nhiên khi nghe câu hỏi đó. Judith nghĩ rằng có lẽ cô đã hỏi hơi sống sượng.
"Cô ấy chuẩn bị sinh đứa con trai của tôi bất cứ lúc nào." Winslow giải thích.
Judith quay lại phía Isabelle và nhìn thấy những giọt nước mắt trong mắt cô ta. "Giờ cô có thấy đau ko?"
Isabelle kịch liệt lắc đầu. Judith cau mày. "Thế vì sao cô phải nằm trên giường?" Cô hỏi lại, cố gắng tìm hiểu.
Winslow không thể hiểu vì sao người phụ nữ người Anh này lại hỏi những câu hỏi ngớ ngẩn như thế. Anh ta cố gắng nói giọng kiên nhẫn. "Cô ấy nằm trên giường để bảo toàn sức khoẻ."
Bà đỡ mà Judith đã đặt niềm tin vào hẳn là sẽ đau tim mất khi nghe một điều phi lôgic đến thế. Cô mỉm cười với Isabelle trước khi quay lại nhìn chồng cô ta. "Thế vì sao một chiến binh không cần phải bảo toàn sức khoẻ trước khi ra chiến trường?"
Winslow nhướn mày lên, còn Iain thì mỉm cười. "Một chiến binh phải luôn rèn luyện để ra chiến trường." Winslow trả lời. "Anh ta sẽ trở nên yếu đuối và vô tích sự nếu như anh ta không rèn luyện thường xuyên. Người Anh không theo phương pháp đó sao?"
Judith nhún vai. Sự chú ý của cô đã chuyển đi chỗ khác vì cô vừa nhìn thấy chiếc ghế đẻ (birthing stool - chiếc ghế được thiết kế đặc biệt để sử dụng trong quá trình sinh đẻ - peppercorn google) đặt ở góc nhà gần cửa ra vào. Ngay lập tức cô bước tới để có thể nhìn kỹ hơn dụng cụ thay thế này. Winslow nhận thấy sự thích thú của cô và nhớ lại một nhiệm vụ mà anh cần phải hoàn thành. "Iain, anh có thể giúp tôi đưa cái này ra ngoài được ko? Nó làm Isabelle thấy khó chịu." Anh nói bằng giọng thì thào. "Tôi sẽ đem nó trở lại nhà Agnes vào sáng mai."
Judith cảm thấy bị thu hút với thiết kế và sự tinh xảo của chiếc ghế. Chiếc ghế đẻ này thực ra giống một chiếc ghế đẩu có hình móng ngựa. Lưng ghế uốn cong và cao, nhìn có vẻ chắc chắn. Chỗ ngồi của chiếc ghế là một gờ hẹp được thiết kế để giúp hai đùi của bà mẹ. Cả tay cầm và cạnh ghế bằng gỗ đều được dát vàng, và người thợ thủ công đã sử dụng đôi tay khéo léo của mình để vẽ hình những thiên thần lên cạnh ghế. Cô cố gắng giấu sự tò mò của mình. "Cô có muốn xem qua xem mẹ cô đã gửi gì ko, Isabelle?" Cô hỏi.
"Có chứ, làm ơn."
Judith mang túi đồ lại phía giường. Cô đứng bên cạnh, mỉm cười khi thấy Isabelle mãn nguyện.
"Cả mẹ và cha cô đều khoẻ." Cô nói. "Margeret muốn tôi thông báo với cô là em họ của cô Rebecca sẽ lấy Stuart vào mùa thu này."
Isabelle lau khoé mắt bằng một chiếc khăn hình vuông bằng vải lanh. Cô nhăn mặt, hai tay chụp lấy tấm mền và thở hắt ra. Những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô. Judith nhặt tấm vải lanh mà cô vừa đánh rơi xuống, chồm người qua giường và lau khô những giọt mồ hôi.
"Cô cảm thấy ko khoẻ, đúng ko?" Judith hỏi nhỏ.
Isabelle lắc đầu. "Tôi ăn quá nhiều bữa tối do Winslow nấu." Cô thì thầm trả lời lại. "Nó thật kinh khủng nhưng tôi đói quá. Tôi ước gì anh ấy cho tôi ra khỏi giường. Sao cô lại đến đây?"
Câu hỏi đưa ra một cách tình cờ làm Judith cảm thấy ngạc nhiên. "Để trao quà của mẹ cô cho cô và nói cho cô biết tin tức ở nhà."
"Không, ý tôi hỏi là vì sao cô lại đến vùng Cao nguyên này." Isabelle giải thích.
"Bạn tôi, Frances Catherine, mời tôi đến." Judith trả lời. "Sao cô lại phải thì thầm thế?"
Người phụ nữ xinh đẹp mỉm cười. Rồi Winslow vô tình làm hỏng tâm trạng vừa mới khá khẩm hơn của cô. Iain mở cánh cửa và Winslow bê chiếc ghế đẻ ra ngoài. Isabelle ngay lập tức lại nước mắt lưng tròng. Cô chờ cho đến khi Iain đóng cánh cửa lại rồi mới nói. "Frances Catherine cũng cảm thấy sợ, đúng ko?"
"Isabelle, bất cứ người phụ nữ nào cũng cảm thấy một chút sợ hãi trước khi sinh nở. Chiếc ghế đó làm cô khó chịu à?"
Isabelle gật đầu. "Tôi sẽ ko dùng nó." Cô ta dường như trở nên bị kích động như Frances Catherine khi nói về việc sinh đẻ. Judith gần như ko biết Isabelle, nhưng cô vẫn cảm thấy rất rất buồn cho cô ấy. Nỗi sợ hãi với người phụ nữ này là quá rõ ràng
"Chiếc ghế đó ko phải là để tra tấn đâu." Judith nói. "Maude nói những bà mẹ đang sinh con rất vui mừng nếu có một chút thoải mái như thế. Cô rất may vì có một chiếc như thế ở đây."
"Thoải mái?"
"Đúng thế." Judith trả lời. "Bà ấy nói rằng chiếc ghế đó được thiết kế sao cho lưng và chân của bà mẹ được hỗ trợ dễ chịu nhất."
"Maude là ai?"
"Một bà đỡ mà tôi biết." Judith trả lời.
"Bà ấy còn nói gì nữa?" Isabelle hỏi. Cô không xoắn mép tấm mền lại nữa.
"Maude ở cùng tôi suốt sáu tuần." Judith giải thích. "Bà ấy đã cho tôi một đống lời khuyên để giúp Frances Catherine."
Tiếng ồn trong căn nhà làm Judith cảm thấy sao lãng, và trong khi thuật lại một vài lời khuyên của bà đỡ Maude, cô gom đống quần áo lại và đặt thành đống gọn gàng ở cuối chân giường. "Cô nên dậy và đi lại." Judith nói khi cô quay sang giải quyết đống lộn xộn ở trên mặt bàn. "Không khí trong lành và những cuộc dạo bộ cũng quan trọng như sự yên tĩnh trong đầu óc."
"Winslow cứ sợ là tôi sẽ ngã." Isabelle nói.
"Thế thì bảo anh ấy đi cùng cô." Judith gợi ý. "Bị nhốt trong nhà suốt ngày sẽ làm tôi phát điên lên mất, Isabelle."
Tiếng cười của Isabelle vang khắp ngôi nhà. "Nó cũng làm tôi phát điên." Cô thừa nhận. Cô kéo tấm mền lại và vắt chân qua thành giường.
"Cô có phải là bà đỡ ở Anh ko?"
"Lạy Chúa tôi, không." Judith trả lời. "Tôi thậm chí còn chưa lấy chồng. Tôi chỉ có chủ ý thu thập càng nhiều thông tin càng tốt từ những bà đỡ có kinh nghiệm để tôi có thể giúp Frances Catherine thôi."
"Ý cô là ở Anh một người phụ nữ chưa có gia đình có thể cởi mở thảo luận về cái chủ đề nhạy cảm này à?" Isabelle nghe có vẻ choáng váng.
Judith cười. "Không, người ta không thảo luận tí nào về chuyện này, và mẹ tôi sẽ là người buồn bực nhất nếu như bà ấy biết tôi đang tìm hiểu cái gì."
"Bà ấy sẽ trừng phạt cô ư?"
"Đúng thế."
"Thế nghĩa là cô đã khá mạo hiểm vì bạn mình."
"Cô ấy cũng sẽ làm như thế vì tôi." Judith trả lời.
Isabelle nhìn Judith một lúc lâu, rồi chậm rãi gật đầu. "Tôi không hiểu được kiểu tình bạn như thế giữa những người phụ nữ, nhưng tôi thấy ghen tị với niềm tin mà cô đã dành cho Frances Catherine. Cô đã tự đặt mình vào vòng nguy hiểm vì cô ấy và khẳng định với tôi rằng cô ấy cũng sẽ làm thế vì cô. Đúng vậy, tôi thấy ghen tị với lòng trung thành đó."
"Cô không có người bạn nào khi cô lớn lên ư?"
"Chỉ có họ hàng thôi." Isabelle trả lời. "Và dĩ nhiên là mẹ tôi nữa. Thi thoảng bà như là một người bạn đối với tôi, khi mà tôi đã lớn và trở thành không chỉ là người giúp đỡ đối với bà."
Isabelle đứng dậy và với tay lấy chiếc áo choàng len. Đỉnh đầu cô chỉ vừa chạm đến cằm Judith, và thân người giữa của cô thì phải gấp đôi Frances Catherine.
"Cô có bạn bè gì ở đây ko?"
"Winlows là người bạn thân thiết nhất của tôi." Isabelle trả lời. "Những người phụ nữ ở đây cũng tử tế với tôi, nhưng họ luôn bận rộn với những việc trong nhà và thực sự ko có thời gian để hòa nhập."
Judith sửng sốt nhìn người phụ nữ khéo léo quàng chiếc áo dài và hẹp vòng quanh người, khi Isabelle xong việc, cô mặc một chiếc áo choàng len dài từ vai xuống đến mắt cá chân, với những nếp gấp thẳng tắp hoàn hảo mở ra phía trên chiếc bụng lùm lùm của mình.
"Cô rất dễ nói chuyện." Isabelle nhận xét bằng một giọng thì thào e thẹn. "Frances Catherine chắc là vui lắm vì có cô làm khách trong nhà. Cô ấy cần một ai đó ngoài Patrick để nói chuyện." Cô thêm vào. "Tôi nghĩ là cô ấy đã có một khoảng thời gian khó khăn khi sống ở đây."
"Tại sao cô lại cho là thế?" Judith hỏi.
"Một số người phụ nữ có tuổi ở đây nghĩ là cô ấy tự cao tự đại." Isabelle nói.
"Vì sao?"
"Cô ấy cứ thu mình lại." Isabelle giải thích. "Tôi nghĩ là cô ấy nhớ nhà."
"Cô có nhớ gia đình mình ko?"
"Thi thoảng tôi có nhớ." Isabelle thừa nhận. "Nhưng các bà cô của Winslow rất tốt bụng với tôi. Cô có thể nói cho tôi nghe những lời khuyên khác mà bà đỡ nọ đã nói ko? Bà ấy có tin vào chuyện dùng móc để đỡ đẻ ko? (birthing hook: peppercorn google hoài mà ko biết nó là cái gì luôn ). Isabelle quay lại để trải tấm mền lên trên giường, nhưng Judith đã kịp nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của cô.
"Làm thế nào mà cô biết về một thứ như thế?"
"Agnes đã cho tôi xem."
"Lạy Chúa." Judith thì thào trước khi cô kịp ngăn mình lại. Cô hít vào một hơi thật sâu để xua đi cơn giận dữ, cô không ở đây để gây ra những rắc rối, và biết rằng sẽ không thích hợp chút nào khi bình phẩm về phương pháp mà các bà đỡ ở đây thường sử dụng. "Maude không tin tưởng vào việc dùng móc khi đỡ đẻ." Cô nói. Cô cố giữ giọng nói mình được nhẹ nhàng, gần như vui vẻ. "Bà ấy bảo phương pháp đó thật man rợ."
Isabelle không thể hiện gì trước lời giải thích đó. Cô tiếp tục hỏi Judith những câu hỏi khác. Thi thoảng cô cắn môi dưới và mồ hôi túa ra trên trán cô. Judith nghĩ rằng cuộc nói chuyện đã làm cô ta khó chịu. Winslow và Iain vẫn chưa quay trở lại. Khi Judith nói điều đó với Isabelle, cô cười nói. "Chồng tôi có lẽ đang hưởng chút không khí yên bình ngoài kia. Thời gian gần đây tôi rất khó chịu."
Judith cười. "Đó là tai họa chung thôi, Isabelle. Frances Catherine nói y hệt như cô cách đây chưa đầy một giờ."
"Cô ấy có sợ Agnes ko?"
"Cô thì sao?"
"Tôi sợ."
Judith thở dài mệt mỏi. Thề có Chúa, cô cũng đã bắt đầu cảm thấy sợ người đàn bà này. Agnes nghe như thể là một con quái vật vậy. Mụ ta ko có chút lòng trắc ẩn nào trong người hay sao?
"Còn bao nhiêu thời gian nữa thì đến lúc cô lâm bồn?"
Isabelle ko nhìn vào Judith lúc cô trả lời. "Khoảng một hoặc hai tuần nữa."
"Ngày mai chúng ta sẽ lại nói tiếp về chuyện này. Cô sẽ đến nhà Frances Catherine chứ? Có thể ba chúng ta sẽ tìm ra một cách nào đó để giải quyết nỗi lo sợ về Agnes. Isabelle, tôi hoàn toàn ko có chút kinh nghiệm nào. Tôi chưa bao giờ nhìn thấy một ca sinh đẻ nào cả, nhưng tôi biết rằng nếu chúng ta càng có nhiều thông tin thì chúng ta sẽ càng bớt lo đi. Đúng ko?"
"Cô sẽ giúp tôi chứ?"
"Dĩ nhiên rồi." Judith trả lời. "Sao giờ chúng ta ko ra ngoài một chút? Không khí trong lành sẽ tốt cho cô."
Isabelle hoàn toàn nhất trí. Judith vừa mới tiến đến cửa ra vào thì Winslow mở nó ra. Anh ta gật đầu với Judith rồi quay lại cau mày nhìn vợ.
"Sao em lại ra khỏi giường?"
"Em cần một chút không khí trong lành." Isabelle trả lời. "Anh đã đem chiếc ghế đẻ quay trở lại nhà Agnes chưa?"
Anh ta lắc đầu. "Sáng mai anh sẽ đem trả nó."
"Anh hãy đem nó vào trong trở lại đi." Cô yêu cầu. "Em sẽ thấy thoải mái hơn nếu có nó ở bên."
Cô cười với Judith khi cô giải thích điều đó với chồng. Winslow trông có vẻ bối rối. "Nhưng em không muốn nhìn thấy nó cơ mà." Anh nhắc cô. "Em bảo rằng..."
"Em đã thay đổi suy nghĩ rồi." Isabelle cắt ngang. "Em cũng nhớ ra cách xử sự của mình nữa. Chào buổi tối tốt lành, lãnh chúa Iain." Cô nói vọng ra.
Lúc này Judith đã bước ra bên ngoài và đứng cạnh Iain. Cô tránh ko nhìn vào anh. Cô cúi đầu chào Isabelle và Winslow rồi bắt đầu bước đi quay trở lại nhà của Frances Catherine.
Iain bắt kịp cô trên đỉnh đồi. "Winslow và Isabelle muốn cô biết rằng họ rất biết ơn cô vì đã đem đến món quà của Margaret. Cô đã dọn dẹp nhà cho họ, đúng ko?"
"Đúng thế."
"Vì sao?"
"Nó cần được dọn dẹp." Giọng cô cụt lủn, lạnh lùng.
Iain chắp tay sau lưng và tiếp tục bước bên cạnh cô. "Judith, đừng làm cho mọi chuyện khó khăn hơn nó vốn có nữa." Anh nói bằng một giọng khàn khàn.
Cô bước đi thật nhanh như thể đang chạy. "Tôi ko có ý làm chuyện gì khó khăn lên cả." Cô trả lời. "Tôi sẽ tránh xa anh và anh hãy tránh xa tôi ra. Tôi đã vượt qua được sự cuốn hút vô nghĩa, đáng thương, tầm thường này rồi. Tôi thậm chí còn không nhớ là đã hôn anh nữa."
Họ đã đi đến lùm cây ở phía trước khoảnh sân trong dẫn đến ngôi nhà của Frances Catherine khi cô buột ra lời nói dối báng bổ đó.
"Quên cái khỉ gió." Iain lẩm bẩm. Anh túm lấy vai cô và buộc cô quay người lại. Rồi anh giữ lấy cằm cô và ép cô ngẩng mặt lên.
"Anh nghĩ là anh đang làm gì đấy?" Cô gặng hỏi.
"Nhắc cho cô nhớ."
Rồi miệng anh cúi xuống cô, cắt đứt mọi sự phản kháng mà cô muốn đưa ra. Và lạy Chúa, anh hôn cô. Miệng anh nóng bỏng, đói khát, lưỡi anh thọc vào trong miệng cô cương quyết nhẹ nhàng. Đầu gối cô trở nên yếu ớt, mặc dù vậy cô không ngã xuống. Cô ngả người vào anh trong khi anh vòng tay quanh hông cô và kéo cô lên sát vào mình. Miệng anh liên tục chà sát vào miệng cô. Chúa cứu giúp anh, anh dường như không chiếm đủ cô. Cô hôn trả lại anh với nỗi đam mê ko kém, có khi còn hơn thế nữa, và suy nghĩ mạch lạc cuối cùng còn lại trong cô trước khi nụ hôn của anh hoàn toàn cướp đi khả năng suy nghĩ của cô là Iain chắc chắn biết cách giải thoát cô ra khỏi sự giận dữ của chính mình.
Patrick mở cửa ra và cười khùng khục trước cảnh tượng trước mắt mình. Iain phớt lờ cậu em trai, còn Judith thì lãng quên tất cả mọi thứ chỉ còn biết người đàn ông đang dịu dàng ôm cô trong tay. Cuối cùng anh cũng lùi lại và nhìn xuống người phụ nữ trong tay mình với vẻ hài lòng ngạo mạn. Môi cô sưng phồng lên, đỏ thẫm, và mắt cô vẫn mờ đi vì đam mê. Đột nhiên anh muốn hôn cô lần nữa.
"Vào trong đi Judith, trong khi anh vẫn còn đủ tỉnh táo để cho em đi."
Cô không hiểu ý anh là gì khi nói câu đó. Cô cũng không hiểu vẻ mặt cau có của anh. "Nếu anh không thích hôn tôi đến thế, tại sao anh lại cứ tiếp tục?"
Cô trông có vẻ cực kì cáu kỉnh. Anh cười phá lên. Cô phản ứng lại hành động đó. "Anh có thể bỏ tôi ra được rồi." Cô ra lệnh.
"Anh đã bỏ rồi mà."
Judith nhận ra cô vẫn đang đeo cứng lấy anh, và ngay lập tức lùi lại. Cô hất mái tóc ra phía sau vai mình và quay người bước vào trong nhà. Nhìn thấy Patrick đứng dựa uể oải vào khung cửa ra vào, cô cảm thấy mặt mình bóng bừng bừng.
"Anh không được nghĩ lung tung gì về những gì anh vừa nhìn thấy đâu đấy." Cô cảnh báo. "Iain và tôi thậm chí còn ko thích nhau."
"Cô chắc hẳn là đang đùa tôi." Patrick kéo dài giọng.
Sẽ thật là bất lịch sự nếu cô đá chủ nhà của mình, cô nghĩ thế, vì thế thay vào đó cô cau có nhìn anh khi cô bước ngang qua anh. Patrick vẫn chưa thôi trêu chọc cô. "Thực ra thì, tôi thấy có vẻ như là hai người đang khá là thích nhau đấy, Judith."
Iain đã quay người và bước trở lại lên đồi. Anh nghe thấy câu nói của Patrick và ngay lập tức quay người lại. "Quên chuyện này đi, Patrick."
"Chờ một chút." Patrick kêu lên. "Em có chuyện muốn thảo luận với anh." Anh thêm vào và vội vàng đóng cánh cửa phía sau lưng mình.
Judith cảm thấy biết ơn vì còn lại một mình. Frances Catherine đã ngủ. Thậm chí cô còn biết ơn hơn nữa vì sự may mắn đó. Bạn cô sẽ công kích cô bằng cả tá câu hỏi nếu như cô ấy vẫn còn thức và nhìn thấy Iain hôn cô, còn cô thì đơn giản là ko định trả lời điều gì cả.
Patrick đã đặt một tấm bình phong ở một góc của căn phòng phía sau chiếc bàn ăn và những chiếc ghế. Có một chiếc giường đơn với một tấm mền xinh xắn màu xanh lá cây rừng ở bên trên. Hành lý của cô được xếp gọn gàng dựa vào tường bên cạnh một chiếc tủ nhỏ. Một chiếc bình sứ màu trắng và một chiếc tô cùng loại đặt trên mặt tủ bên cạnh chiếc bình gỗ cắm đầy hoa tươi.
Frances Catherine hẳn đã nhúng một tay vào việc sắp xếp căn phòng ngủ tự tạo này. Patrick sẽ không bao giờ nghĩ đến chuyện cắm hoa. Anh cũng sẽ ko tháo bàn chải đánh răng và gương lược ra, cả hai thứ đó đều nằm trong tầm tay với trên chiếc ghế đẩu đặt phía bên kia chiếc giường. Judith mỉm cười vì sự chu đáo của bạn mình. Cô không nhận ra là tay mình vẫn còn run lẩy bẩy cho đến khi cô cố gắng tháo chiếc khóa móc phía trên chiếc váy dài của mình. Nụ hôn của Iain chính là nguyên nhân của sự run rẩy đó, lạy Chúa tôi, cô sẽ làm gì với anh đây? Từ những gì mà Frances Catherine đã nói với cô về mối hận thù giữa người Maitland và người Maclean, Judith nghi ngờ việc Iain sẽ tiếp tục chạm vào cô nếu anh biết được cô là con gái của kẻ thù.
Cô nhớ là cô đã nói với bạn cô rằng Iain sẽ bảo vệ cô. Giờ cô cảm thấy một nhu cầu tuyệt vọng phải bảo vệ chính mình khỏi anh. Cô không muốn yêu anh. Ồ, cô không thể xem xét mọi chuyện được. Cô muốn khóc to lên, nhưng cô biết khóc lóc sẽ không giải quyết được bất cứ vấn đề nào của mình.
Cô quá kiệt sức vì một ngày dài đằng đẵng và vì cuộc hành trình đến đây làm cô không thể suy nghĩ thông suốt vấn đề một cách hợp lý. Dù sao thì luôn dễ dàng hơn khi giải quyết các rắc rối trong ánh sáng ban ngày, đúng ko?
Tuy vậy, giấc ngủ cứ lảng tránh cô một lúc lâu. Khi mà cuối cùng cô cũng đã có thể gạt sự lo lắng của mình về sự cuốn hút dành cho Iain sang một bên, tâm trí cô ngay lập tức lại quay trở lại với sự lo lắng về Frances Catherine. Judith như vẫn còn thấy ánh mắt sợ hãi của Isabelle khi cô ta nhắc đến tên của mụ bà đỡ, và sau khi Judith đã trôi vào giấc ngủ, cô bị trôi ngay vào một cơn ác mộng về những chiếc móc sinh đẻ và những tiếng thét.
Cô bị đánh thức lúc nửa đêm. Khi cô mở mắt ra, cô phát hiện Iain đang quỳ trên một chân bên cạnh cô. Cô giơ tay lên, dùng ngón tay chạm vào bên cạnh khuôn mặt anh, và rồi lại nhắm mắt lại. Cô nghĩ cô đang có một giấc mơ hiện thực thật khó tin.
Iain vẫn ko ngừng thúc vào cô. Lần tiếp theo cô mở mắt ra, cô nhận ra Patrick cũng đang ở trong căn phòng nhỏ. Anh đứng phía sau Iain. Frances Catherine đứng bên cạnh chồng mình.
Judith quay lại phía Iain. "Anh định đưa tôi về nhà bây giờ à?"
Câu hỏi không có ý nghĩa gì cả, nhưng ngay cả sự có mặt của anh ở đó cũng thế.
"Winslow nhờ anh đến đón em." Iain giải thích.
Cô từ từ ngồi dậy và hỏi. "Vì sao?" Cô ngã dúi vào người anh và lại nhắm mắt lại.
"Judith, cố tỉnh dậy đi." Iain ra lệnh với một giọng mạnh mẽ hơn.
"Cô ấy quá kiệt sức." Frances Catherine nhận xét.
Judith lắc đầu. Cô kéo tấm mền lên cằm và giữ chặt. "Iain, thế này ko đứng đắn chút nào." Cô thì thào. "Winslow muốn gì?"
Anh ngồi dậy trước khi giải thích. "Isabelle muốn em đến với cô ấy. Cô ấy vừa mới bắt đầu lên cơn đau. Winslow nói em còn khối thời gian. Những cơn đau vẫn chưa mạnh lắm."
Judith đột ngột tỉnh ngủ hẳn. "Bà đỡ đã ở đó chưa?"
Iain lắc đầu. "Cô ấy không muốn có họ ở đó."
"Cô ấy muốn cậu, Judith." Frances Catherine giải thích.
"Mình không phải là một bà đỡ."
Nụ cười của Iain rất dịu dàng. "Có vẻ như giờ em là một bà đỡ rồi."