Chương 14
Tối chủ nhật, Jake chưa kịp gõ cửa nhà mẹ thì cánh cửa đã bật mở, để lộ bộ mặt âu sầu của Mercy.
« Chào cậu em yêu quý, » Mercy nói và kéo anh lại ôm một cái. Đúng lúc ấy bà chị cả Liv cũng xuất hiện, vẫn mái tóc đỏ, nhưng cao hơn Mercy dễ đến cả găng tay ; Liv lặng lẽ đón lấy bó hoa từ tay Jake rồi biến mất vào nhà.
« Chị rất tiếc, » Mercy nói rồi lùi lại, chạm tay lên mặt anh.
Jake giật mạnh cà vạt của mình, « Về chuyện gì ? »
« Về vụ đụng độ ở Dow hồi tuần rồi, » chi đập nhẹ vào vai anh, nói tiếp, « cả về Flynn nữa, cậu khờ ạ. »
« cách để giúp em thấy khá hơn đấy hả ? » Anh xoa xoa vai rồi mỉm cười, « Em không sao. Sáng nay em đã đưa cô ấy ra ga. Bọn em là bạn mà. »
Mercy nhăn mặt, « Ối trời ! bạn sao ? Trời ạ. »
Jake nhún vai. ĐÃ người hai tiếng rồi kể từ khi anh chờ Flynn đến ga, thế nhưng hình anh cô cứ quanh quẩn mãi trong đầu anh không thoát ra được. Anh đã nhấc điện thoại và định gọi cho cô hàng tá lần, nhưng cứ mỗi lần như thế là anh đều tự ngăn mình lại. Cứ trì hoãn cái điều không thể tránh được này để làm gì cơ chứ. Họ đã không phải là bạn. Họ cũng sẽ không bao giờ là bạn. Mọi khoảng lặng tinh sạch sẽ là thứ tốt nhất cho tất cả mọi gười.
Mặc kệ việc ấy có khốn khổ đến thế nào.
« À, » anh nói, « Em sẽ từ bỏi vụ Gordon Chase. »
Mercy tròn mắt. « Không lẽ nào. Thật chứ ? »
« Em đã bàn giao mọi thứ em có cho Gerard Levy. Thật nực cười, hóa ra Gordon cũng là một nạn nhân nữa trong vụ này. Nếu có chuyện gì, em sẽ giúp hắn minh oan. »
« Chà hay lắm, Jake. Chị thì thích để thằng Chase rữa đời trong tù cho rồi, nhưng còn cậu, chị nghĩ đâylà điều tốt nhất với cậu, cậu biết đấy. » Chị lại đấm yêu vào vai anh, « Chị rất tự hào về cậu. »
Khi Jake vừa mở miệng định đáp lời thì một tiếng hét vang lên từ bên trái, cắt lời anh : « Ôi, Trời ơi ! »
Jake ngẩng lên và nhìn thấy mẹ đang đưa tay lên ngực, ghì chặc chiếc tạp dề in chữ : Thuốc uống chết tiệt của tôi đâu rồi ?, bà dựa vào tường và giả vờ như lên cơn đau tim.
« Đừng chết, mẹ Penny, » anh bước đến bên, đỡ bà đứng thẳng dậy rồi đặt một nụ hôn lên má bà. « Mẹ sẽ mất cơ hội nghịch tóc con đấy. »
Bà cười toe toét, nắm lấy tóc anh, vò vò giữa những ngón tay như thể muốn rứt hết khỏi đầu anh.
« Xấu hổ quá đi, » bà nói. « Cái đám tóc dở hơi này chằng được việc gì cả. » Rồi bà giả vờ cau có, thoi vào ngực anh và nói. « Cũng không được gọi mẹ là Penny. Có thể bây giờ mẹ không tét mông con được nữa nhưng vẫn có thể thuê người đánh con bất cứ lúc nào mẹ muốn đấy, nghe chưa ! »
« Mùi bò nướng phải không nhỉ ? » anh hỏi rồi cùng mẹ và Mercy vào bếp. « Mà thứ thúc uống chết tiệt của con đâu rồi ? »
Ba người chị khác của Jake – Liv, bà chị cao kều ; Sheryl, bà chị ngọt ngào ; và PJ, bà chị liên tcuj mang bầu – lượn lờ trong gian bếp bé xíu, trong khi Mercy rót rượu và dúi cái ly vào tay anh.
Liv hôn má anh, « Mưng vì cậu tham gia cùng gia đình, cậu đần. »
Jake nâng ly, « Em sẽ uống vì việc đó. »
« Ây, dừng lại, » Sheryl chùi tay vào tạp dề và đánh một tia nhìn không đồng tình về Liv khi chị Liv tiến đến ôm Jake. « Bọn chị mừng cậu trở lại, và tất cả đều thề sẽ không bàn tới công việc hay bạn gái của cậu ! »
« Hay là chả có gì để bàn, » PJ buột miệng. Chị quay lại khuấy chiếc bình và gửi tặng Jake một nụ hôn gió. « Chị muốn sag ôm cậu lắm, em trai ạ, nhưng chị sợ nếu di chuyển thì sẽ són tiểu mất. »
« Suốt sáu năm qua, cứ mười lăm phút thì lại thế mà, » Jake nói. « Em nghĩ em có thể xử lý được. »
« Rồi này, » mẹ lên tiếng. « Mọi người có đồng ý cho phép PJ dùng chút rượu không nào ? »
Căn phòng yên lặng một chút khi mọi người đi tới đi lui để rót rượu còn PJ thì với lấy một cốc nước đó. Khi tất cả mọi người đều im lặng với ly rượu trên tay, mẹ đằng hắng :
« Cùng nâng cốc vì ông Geogre, người không thể tham dự cùng gia đình tối nay bởi Chúa quá tàn nhẫn và những chiếc dương cầm thì quá nặng. »
Mọi người bật cười rồi uống, rồi Liv nâng ly.
« Vì bố, người luôn dạy chúng con phải biết tỉnh táo nhìn trước nhìn sau, nhưng buồn thay, lại chưa bao giờ học được cách nhìn lên. »
« Đúng thế ! »
« Nâng ly nào ! »
Jake cảm thấy cánh tay còn lại của Mercy đang ôm chặt lấy mình, và anh cũng siết lại.
« Vì bố, » Sheryl nói. « Người xem trọng sự hóm hỉnh, thông thái và những chiếc máy hát tự động. »
« Ối dào, rên rỉ mấy chuyện đó mãi., » Mercy nói, cười khúc khích và nâng ly.
Sheryl nhún vai, « Ý chị thế là hay mà. »
« Vì bố, » PJ nói. « Người mà con biết là sẽ chẳng cho con nâng ly tối nay vì mắt cá chân con đag sưng lên như quả bóng chày kỳ dị. »
Các chị ậm ừ càm thông, rồi đến lượt Meercy.
« Vì bố, » Mercy nói, « Vì em biết rõ bố sẽ tự hào về tất cả chúng ta, mà nhất là về em. »
Jake bắt gặp một vài cái liếc trao đổi đầy lo lắng của các chị, và anh biết những cái liếc mắt ấy dành cho mình. Anh nâng ly, đám phụ nữ cười và làm theo.
« Uông vì bố, » Jake nói. « Người đã chứng mình rằng không phải chỉ có người béo mới được chôn trong vỏ đàn dương cầm. »
Không gian chúng xuống trong giây lát rồi vỡ ra những tràng cười. Mẹ hôn má anh, còn PJ thì lầm bầm.
« Liệ hồn, jake, » chị nói và nhanh nhẹ lách qua anh và mẹ. « Cậu làm tôi són cả ra rồi đây. »
« U... em xin lỗi nhé, » anh nói với theo.
Liv choang tay và thì thầm vào tai anh.
« Thai đến tháng mười một rồi, » Liv nói, « Gì mà chẳng làm nó són ra được. »
Mẹ vỗ tay nói, « Nào được rồi, chúng ta hãy dọn thức ân lên bàn thôi. »
Mẹ anh, Sheryl và Liv, mỗi người đều cầm một cái đĩa vào phòng ăn, Jake chưa kịp lấy một cái thì Mercy đã nắm lấy tay anh.
« Có lẽ nói thế này cũng chẳng giúp được gì, » Mercy. « Nhưng chị nghĩ rằng mọi người chắc sẽ quý Flynn. »
Jake mỉm cười gật đầu, « Ừ, em cúng nghĩ vậy ! »
Mercy lại nghiêng người ôm anh, « Có lẽ rồi cả nhà sẽ có được cơ hội đó. Đâu phải đã hết. bà béo vẫn chưa hát cơ mà(*). »
Chị buông anh ra, rồi bẹo má anh. Jake cười, nhón lấy những miếng khoai tây rồi kéo theo Mercy vào trong. Anh đảm bảo rằng nếu bà béo vẫn chưa hát thì bà chắc chắn là đang thổi sáo.
<><><><><>
Flynn cuộn mình trên giường, chẳng tài nào cảm thấy thoải mái cho được. Chưa bào giờ cô lại khó ngủ như lúc này. Đã 7h sáng thứ Hai, vậy mà cô vẫn không tài nào chợp mắt được. Cô đã lên kế hoạch giống như hôm qua là sẽ nằm dài cả ngảy trên giường, rồi đi tắm và thưởng thức mán kem Ben & Jerry. Thế nhưng sáng nay đầu cô cứ quay cuồng vì vài lý do nào đó. Có thể đổ lỗi cho căn hộ mới trắng quá, quá tươm tất và quá sạch sẽ, dù trong đó có cả những món đó giảm giá cũ kỹ, sờn rách, không cân xứng của cô.
*****
(*) Từ câu thanh ngữ Bà béo chưa hát là còn chưa hết (It aint over til the fat lady sings)
Dù vậy, Flynn cũng tự biết là mình chẳng thể đổ lỗi cho môi trường xung quanh. Nếu cô đã có thể từng ngủ được tại nhà bà Esther thì còn nơi nào khiến cô không ngủ được cơ chứ. Không phải tại căn phòng mới, cũng chẳng phải việc quay lại Boston.
Chính là ở tâm trí cô, cô không thể ngưng suy nghĩ.
Cô ngồi dậy trên giường, nắm tay thụi vào chiếc chăn. Cô trông thấy mấy con bò sữa xếp thành hàng trên kệ bát.
Chúng đang phán xét cô !
Cô chớp mắt và nhìn chúng chằm chằm một lúc lâu. Chắc hẳn cô chỉ tưởng tượng. Chúng chỉ là những cái bình sứ đựng kem sữa thôi mà. Chúng hào nhoáng thì hào nhoáng thật, nhưng không có khả năng phán xét con người.
Hay chúng có thật.
Những con bò của Harold Wilbur đang phán xét cô.
« Thôi, im đi, » cô nói và tung chăn ra. « Tao phải làm gì đây ? Ý tao là tao thật sự có thể làm điều gì đây... ? »
Flynn im bặt. cô biết mình có thể làm gì. Cô đã thức dậy với ý nghĩ này từ 3h sáng, và đó chính là lý do tại sao cô cứ trằn trọc mãi từ ấy đến giờ. Bây giờ, tất cả những việc cô cần làm là lê mông ra khỏi giường, mở chiếc máy tính Freya mua cho và trở lại làm việc. Phải hành động thôi.
Nhưng cô vẫn cứ do dự. đầu tiên vì đó là một việc phi lý và cha cô sẽ chẳng đời nào ủng hộ. Thứ hai, cô đảm bảo là sẽ thất bại. Và thứ ba...
Điều thứ ba lại càng phức tạp hơn nữa. Điều thứ ba là lý do vì sao hôm qua cô đã bỏ cả ngày nằm trên giường mà khóc. Điều thứ ba là lý do vì sao cô không dám thử, vì nếu cô thử và thất bại và rồi lại cứ phải trải qua cái chuyện chia tay hết lần này tới lần khác thì cô sẽ bị tổn thương nhiều lắm, cô sẽ suy sụp rồi trở thành người đàn bà một mìh trò chuyện cùng đám bò đựng sữa bằng sứ.
Điều thứ ba là Tucker.
Nước mắt đột ngột lăn dài trên má. Cô quyệt chúng đi. Thấy chưa Flynn, đó chính là lý do khiên cho ý tưởng này thành ra điên rồ. Chưa gì mà đã quá xúc động như thế này. Không, chỉ có duy nhất một lựa chọn không liều lĩnh và hợp lý là chịu đựng, đi làm vào ngày mai để học cách mua bán bất động sản, hay học cách làm hồ sơ cho các vụ mua bán này. Làm gì cũng được bởi đó là sự lựa chọn hợp lý. Đó chính là thứ mà mày đã lựa chọn cơ mà.
Nhưng cô vẫn ngồi đó.
Và quét mắt trở lại những con bò. Chúng đang nhìn cô đầy bất bình, thất vọng, phán xét, bằng cái vẻ dở hơi thường trực của chúng.
Chúng lại làm cô nhớ đến bà Esther.
Flynn hts một hơi thật sâu và nhắm mắt lại. Có hai hướng đi trước mặt cô, và cô không biết phải chọn hướng nào.
Flynn không thể ngồi yên thêm giây nào nữa. Cô nhảy ra khỉ giường, và đi vào phòng tắm. Cô sẽ tắm. Đó là điều xô sẽ làm. Nước từ vòi sen ấm áp, chúng sẽ vỗ về cô.
Những giọt nước sẽ cho cô câu trả lời.
Và thậm chí nếu chẳng thể đến được gần hơn với một quyết định sáng suốt thì ít nhất cô cũng đã sạch sẽ thơm tho.
Thế chắc chắn là tốt hơn rồi.
<><><><><>
Richard Daly ngồi trong văn phòng, nhìn chằm chằm xuống bản kế hoạch được soạn thảo chỉn chu mà cô con gái Flynn đã chuẩn bị sẵn. Ông phải thừa nhận nếu không phải Freya đang ngay giữa New York để lo vụ khung hoảng Goodhouse Arms thì ông đã nghĩ chắc phải có Freya giúp Flynn một tay. Nhưng ông đoan chắc là Flynn đã tự làm bản kế hoạch này, bởi lẽ dù báo cáo được chuẩn bị tốt và trình bày đẹp, nhưng dường như Flynn vẫn chưa nắm bắt được khái niệm thế nào là một bản báo cáo tài chính quý.
Flynn thở dài và chồm về trước. « Vậy bố nghĩ sao ? »
Ông Richard dựa lưng vào ghế, mắt nhìn cô con gái. « Bố nghĩ đã gần 5h chiều thứ Hai rồi. Một tiếng nữa bố sẽ có hẹn ăn tốt. mai bố sẽ nói cho con biết.
Ông dợm người khỏi ghế, giơ tay chỉ ra hướng cửa, nhưng Flynn vẫn ngồi đó.
« Không ! »
Richard không phỉa loại người dễ bị bất ngờ, nhưng lầm này thì đúng là chuyện hiếm hoi. « Sao cơ ? »
« Không. Con muốn câu trả lời ngay bây giờ. Và con muốn câu trả lời đồng ý, bởi vì con còn phải đón tàu vào sáng mai. »
Ông Richard đứng ngây ra một lúc lâu. Nếu là một ai khấc, thậm chí Freya, ông đã đuổi cô ra ngoài. Nhưng đây là Flynn. Có cái gì đó ở Flynn trong khoảnh khắc này... cô làm ông nhớ đên mẹ cô...
Ông hắng giọng và ngồi trở lại.
« Con có một phút. » Ông nói. « Thuyết phục bố đi. »
Flynn nhỏm lên khỏi ghế và bắt đầu đi tới đi lui trước mặt ông.
« Vâng. Là thế này. Con không biết gì về kinh doanh cả. Con không biết sự khác biệt giữa kế toán tiềm mặt và kế toán phát sinh. Con sẽ phát khóc mết nếu buộc phải sa thải một ai đó. Còn cái ý nghĩ buộc phải làm thân mới một ai đó trong một trận golf chỉ khiến con muốn quăng mình khỏi nóc nhà. »
Richard liếc nhanh đồng hồ. "45s"
Flynn ngừng lại, lấy tốc đô. "Con sẽ học. con sẽ học tất cả và sẽ học với nụ cười trên môi. Con không biết loại lợi nhuận nào con cần đạt được để biến nó thành dự án kinh doanh khả thi cho bố. nhưng nếu bố cho con một con số, thì dù có phải xuống tận địa ngục hay ở nơi cao ngất ngưởng, con cũng sẽ tìm cách đạt được nó."
Flynn ngừng lại, anh mắt long lanh nhìn bố như thể muốn kiểm tra phản ứng của ông. Nét mặt ông vẫn bình thản.
"Tiếp tục đi," ông nói.
"Được thôi. Bố xem này, đâylà lý do. Con yêu nơi này."
Cô cười khi nói những từ này, mặt cô đỏ lựng. "Ý con là, bố biết đấy, con ở đây vỏn vẹn có 5 ngày, nhưng chính vì khu vườn hoa hồng này... và những con người này, họ..."
Ông nhìn flynn trong khi cô hít một hơi dài, gồng mình lên và nhìn vào mắt ông đầy cố gắng và kiên định – thứ mà ông chưa bao giờ thấy được ở cô trước đó. Cô đã thay đổi, tự tin và đã biết đương đầu chứ không còn như một đứa trẻ bám váy mẹ. Richard ngạc nhiên khi nhận ra rằng cô cn gái bé bỏng của ông giờ đã là một phụ nữ trưởng thành.
Chuyện này xảy ra lúc nào vậy?
Cô đứng trước mặt ông, thẳng người khi chạm ánh mắt ông. "Con yêu nơi ấy, bố ạ. Và con biết có vẻ hấp tấp khi vội vàng đưa ra một quyết định lớn dựa trên một trải nghiệm ở nơi mà con mới chỉ sống và làm việc trong có năm ngày, nhưng... chết tiệt thật. người ta còn đưa ra những quyết định điên rồ hơn mà chỉ dựa vào những cơ sở còn ít hơn thứ mà con cảm nhận được về nơi ấy, thế mà nhiều khi hóa ra lại đúng. Đôi khi con chỉ biết thế thôi, biết từ tận thâm tâm con về điều này..." Cô giơ tay ra, hướng về bản kế hoạch trên bàn. "Chính là nó đây, bố ạ. Con không thể giải thích tại sao nhưng con biết thế. Nếu bố cho con cơ hội và hóa ra nó không phải như con nghĩ thì bố cũng có mất gì đâu, đúng không nào? Dẫu sao thì bố cũng dự định sẽ đầu tư vào nó để đạt được giá trị thị trường tốt nhất cơ mà. Nếu không hiệu quả, con sẽ tự dọn sạch đống rác của mình. Nếu không làm ngay bây giờ, con sẽ không bao giờ biết chắc được liệu con suy nghĩ có đúng không. Và con thật sự nghĩ rằng con đang đúng!"
Richard cầm bản kế hoạch, nhìn chằm chằm vào bức ảnh Goodhouse Arms trên bìa, rồi lại đặt xuống bàn.
"Flynn," ông nói. "Bố đánh giá cao đam mê của con. Thật sự đấy. nhưng khi con nói với một nhà kinh doanh về một quyết định kinh doanh, nó không thể hoàn toàn chỉ dựa trên sự đam mê. Nó cần có những con số, những hoạch định; và bố xin lỗi, nhưng một vài ý tưởng bên lề kinh doanh của con không có ý nghĩa nhiều đối với bố. con cần hiểu rằng khi nói về kinh doanh con cần phải..."
Flynn nghiêng người chống tay xuống cạnh bàn. "Con không biết phai thực hiện nó như thế nào. Và con không thể học điều ấy trong vòng 15s nữa. nhưng con chỉ muốn nói là con xứng đáng được cơ hội này và con sẽ làm thật tốt."
Mắt Flynn rưng rưng.
"Con đã quyết đinh rồi," cô tiếp tục. "Nếu bố nói không thì con sẽ xem đó là câu trả lời của số phận. con sẽ chấp nhận rằng mình đã sai. Con sẽ đi làm và sẽ làm công việc tốt nhất mà con biết cách làm. Vì vậy, bố ạ, bố đang nói lời của số phận đấy. làm ơn hãy nghĩ câu trả lời ấy cho thật kĩ."
Ông Richard gật đầu, tập trung nhìn vào bản kế hoạch. Ông nhớ lại khoảng thời gian khi mẹ Flynn cũng khẩn khoản van nài một điều hết sức vô lý về việc mở phòng khiêu vũ. Richard đã đầu hàng bởi ông không có khả năng nói không với Veronica, nhưng hóa ra việc ấy lại thành công. Không hề có bất cứ dấu hiệu nào đảm bảo được tính khả thi của kế hoạch đó, nhưng nó đã thành công và Veronica rất vui.
Và điều ấy thật đáng giá.
Ông suy nghĩ một lúc lâu, gõ tay lên bản kế hoạch, mắt vẫn không rời khỏi tấm hình.
"Bố muốn con đến đây ít nhất một lần mỗi tháng để nộp bản báo cáo đầy đủ về những việc đang diễn ra. Bố sẽ xem xét tiến triển của phần tài sản con có được trong sáu tháng, bố không hứa hẹn gì về quyết định mà bố sẽ đưa ra vào thời điểm đó!"
Ông nhổm dậy khỏi ghế, chưa kịp nhìn cô con gái của mình thì cô đã nhảy cô vào lòng ông.
'Bố ơi, cảm ơn, cảm ơn, cảm ơn," cô nói. "Con hứa là nó sẽ rất tuyệt. con biết thế mà ! »
Ông Richard ngượng nghịu đáp lại theo cách tốt nhất mà ông có thể làm được, rồi hắng giọng lùi lại.
"Bố mong con sẽ gọi cho bố nếu có thắc mắc gì, thậm chí khi con nghĩ rằng chúng ngốc nghếch. Đây là công việc đòi hỏi trách nhiệm, Flynn ạ. Sẽ không dễ dàng đâu."
Flynn cười. "Con đủ khả năng giải quyết mà."
Cô quay người và nhảy mua khi ra khỏi phòng; đúng là nhảy múa. Richard đứng ở cửa nhìn theo Flynn một lúc lâu.
Cô làm ông nhớ đến mẹ cô thật nhiều.
Một ngày nào đó ông sẽ nói cho cô biết điều đó