Chương 8
"Hãy mang Webb về đây," Lucinda nói với Roanna. "Ta muốn cháu thuyết phục nó quay về nhà."
Khuôn mặt của Roanna không thể hiện cơn choáng váng của mình, cho dù nó đang vang dội khắp cơ thể cô. Với cử chỉ khoan thai kiềm chế cô đặt ly trà trên miếng lót ly mà thậm chí không gây ra một tiếng va chạm lách cách nhỏ nào. Webb ! Chỉ cái tên của anh thôi vẫn còn có khả năng cứa ngang người cô, khơi dậy những nỗi khao khát, đau khổ và tội lỗi, mặc dù nó đã mười năm kể từ khi cô gặp anh lần cuối, kể từ khi bất kỳ người nào từng nhìn thấy anh.
"Bà có biết anh ấy đang ở đâu không?" cô hỏi một cách bình tĩnh.
Không giống Roanna, tay Lucinda run rẩy khi bà đặt ly của bà xuống. Cái tuổi 83 đang đè nặng trên người Lucinda, và sự run rẩy không ngớt ở tay bà chỉ là một trong những triệu chứng nhỏ cho thấy là cơ thể của bà đang bị suy sụp. Lucinda thực ra là đang sắp chết. Bà biết chuyện đó, tất cả bọn họ đều biết chuyện đó. Không phải ngay lập tức, thậm chí cũng không xảy ra nhanh, nhưng giờ đã là mùa hè và bà không chắc sẽ được nhìn thấy một mùa hè khác nữa. Ý chí sắt thép đã giúp bà đứng vững, nhưng nó đã từ từ gục ngã dưới sức ép của thời gian.
"Dĩ nhiên rồi. Ta đã thuê một thám tử tư tìm nó. Lâu nay, Yvonne và Sandra đã biết nó ở đâu, nhưng họ đã không chịu nói với ta," Lucinda nói với vẻ tức giận và bực bội. "Nó vẫn giữ liên lạc với họ, và cả hai người họ thỉnh thoảng cũng đi viếng thăm nó."
Roanna cụp mắt xuống, cẩn thận không để cho bất cứ biểu hiện nào lộ rõ ra ngoài. Vậy là họ đã biết trong suốt thời gian qua. Không giống Lucinda, cô không trách họ. Webb đã thể hiện rất rõ ràng là anh không muốn dính líu gì với những người còn lại trong gia tộc ; anh đã khinh thường họ, và trên hết tất cả là khinh thường cô. Cô không trách anh, nói đúng ra là như vậy. Tuy thế, nó vẫn rất đau. Tình yêu cô dành cho anh là một thứ cảm xúc mà cô không thể ngăn chặn. Sự vắng mặt của anh giống như một vết thương rỉ máu từ từ, mười năm qua nó vẫn không lành lại được mà vẫn còn đau nhói và hối hận.
Nhưng cô đã sống sót. Dù sao bằng cách khoá đi tất cả những cảm xúc khác, cô đã sống sót. Cô đã không còn là một cô gái sinh động, cởi mỏ, hiếu động và láu lỉnh như lúc xưa. Thay vào chỗ đó là một cô gái lạnh lùng, cách biệt, người không bao giờ hấp tấp, không bao giờ nổi nóng, và thậm chí ít khi mỉm cười, nói gì đến việc cười một cách thoải mái. Cảm xúc đã bị trả giá cho nỗi đau ; cô đã học được bài học cay đắng khi sự bốc đồng và sự đa cảm ngu ngốc của cô đã phá hỏng cuộc đời của Webb.
Cô đã từng là một người vô giá trị và khó ưa, vì thế cô đã tự phá hủy con người mình và tạo dựng một con người mới từ tro bụi, một người phụ nữ chưa bao giờ biết đỉnh cao là gì nhưng cũng sẽ không còn bị chìm xuống đáy. Dù gì cô cũng là người đã bắt đầu chuỗi sự kiện đã trả giá bằng cuộc sống của Jessie và tống Webb ra khỏi đời họ, vì thế cô đã thiết lập cho mình nhiệm vụ chuộc lại lỗi lầm. Cô không thể thay thế Jessie trong lòng Lucinda, nhưng ít ra cô có thể ngăn mình trở thành một gánh nặng và sự thất vọng.
Cô đã đi học - Đại học Alabama, như nó đã xảy ra, thay vì là vào trường đại học dành cho nữ sinh mà trước đây đã được cân nhắc đến - và nhận bằng quản trị kinh doanh để cô có thể trợ giúp Lucinda điều hành vài việc, vì Webb không còn ở đó để xử lý tất cả mọi chuyện. Roanna không thích bất cứ thứ gì về các khoá học của cô nhưng cô buộc mình phải học hành chăm chỉ và đạt kết quả cao. Cô thấy chán ngán thì sao chứ ? Đó là một cái giá quá nhỏ để trả.
Cô đã buộc mình phải học cách ăn mặc, để Lucinda sẽ không xấu hổ vì cô. Cô đã tham gia khoá học nâng cao kỹ năng lái xe nghèo nàn của mình, cô đã học khiêu vũ, học cách trang điểm, học cách giao tiếp lịch sự, học để có thể được chấp nhận trong xã hội. Cô đã học cách kiểm soát tính sôi nổi hoang dã đã rất thường xuyên đưa cô vào những rắc rối khi còn bé, nhưng nó đã không khó khăn gì mấy. Sau khi Webb biến mất, vấn đề của cô là phải cố nhiệt tình đối với cuộc sống chứ không phải là ngược lại.
Cô không thể nghĩ được điều gì khác ngoài việc sợ lại phải đối mặt với Webb.
"Nếu anh ấy không muốn quay về thì sao ?" cô lẩm bẩm.
"Hãy thuyết phục nó," Lucinda cáu kỉnh nói. Sau đó bà thở dài, và giọng bà dịu dàng hơn. "Nó luôn rất thích và quan tâm đến cháu. Ta cần nó ở đây. Chúng ta cần nó. Cháu và ta đã cùng nhau cố giữ cho mọi chuyện được tiến triển tốt, nhưng ta không còn nhiều thời gian và cháu thì lại không toàn tâm toàn ý với nó như Webb trước kia. Khi nói đến chuyện kinh doanh, Webb có bộ não của một cái máy tính và trái tim của một con cá mập. Nó ngay thẳng nhưng nhẫn tâm. Đó là những phẩm chất hiếm có, Roanna, những phẩm chất mà không dễ dàng thay thế được."
"Đó là lý do tại sao anh ấy không thể tha thứ cho chúng ta." Roanna không phản ứng với sự chê bai của Lucinda về khả năng quản lý sự nghiệp gia tộc của cô. Nó không có gì trái với sự thật cả; đó là lý do tại sao gánh nặng trong việc đưa ra những quyết định quan trọng lại dừng lại trên đôi vai ngày càng gầy yếu của Lucinda, trong khi Roanna chỉ triển khai chúng. Cô đã rèn luyện mình, kỷ luật mình, để làm điều mà cô có thể, nhưng chuyện mà cô làm tốt nhất sẽ không bao giờ là đủ tốt. Cô chấp nhận điều đó và bảo vệ mình bằng cách không quan trọng hóa nó. Dù sao thì cũng không gì thật sự là quan trọng trong mười năm qua.
Nỗi đau lướt qua khuôn mặt nhăn nheo của Lucinda. "Ta nhớ nó hàng ngày kể từ lúc nó bỏ đi," bà nói nhẹ nhàng. "Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho mình vì những gì ta để xảy ra với nó. Ta nên để cho mọi người biết rằng ta tin nó, nhưng thay vào đó ta lại chìm trong nỗi đau của riêng mình và không thấy được sự bỏ bê của mình đối với nó. Ta không sợ chết, nhưng ta không thể yên tâm nhắm mắt cho đến khi nào sửa chửa được mọi sai lầm với Webb. Nếu có bất kỳ người nào có thể đưa nó quay về, Roanna, thì chỉ có cháu mới có thể làm được."
Roanna không nói với Lucinda là cô đã đến gần Webb ở đám tang của Jessie, và đã bị cự tuyệt một cách lạnh lùng. Trong đầu cô nghĩ mình ít có cơ hội thuyết phục Webb về nhà hơn bất cứ một người nào khác, nhưng đó là một điều khác mà cô đã học được : nếu cô không thể ngăn được tình cảm của mình, thì nỗi đau và sợ hãi sẽ chỉ là chuyện của riêng cô. Nếu cô giữ chúng lại bên trong, thì không có ai ngoài cô biết chúng tồn tại.
Việc cô cảm thấy thế nào không quan trọng ; nếu Lucinda muốn Webb quay về nhà, cô sẽ làm điều mà cô có thể, dù với bất cứ giá nào. "Anh ấy đang ở đâu ?"
"Một thị trấn hoang vắng ở Arizona. Ta sẽ đưa cháu hồ sơ mà điều tra viên đã thu thập được. Nó ... đã làm rất tốt. Nó sở hữu một nông trại, không sánh được với Davencourt, nhưng với Webb không có sự thất bại."
"Bà muốn cháu lên đường khi nào ?"
"Càng sớm càng tốt. Chúng ta cần nó ở đây. Ta cần nó. Ta muốn làm lành với nó trước khi chết."
"Cháu sẽ thử," Roanna nói.
Lucinda nhìn cháu gái mình một lúc lâu, sau đó nhếch môi cười. "Cháu là người duy nhất không mang gương mặt vui vẻ giả tạo và nói là ta sẽ sống đến 100 tuổi," bà nói, có sự chỉ trích gay gắt trong giọng bà. "Lũ ngốc khốn kiếp. Họ nghĩ ta không biết là mình sắp chết à ? Căn bệnh ung thư, và tuổi già không cho phép ta lãng phí thời gian và tiền bạc vào việc chữa trị khi ta chẳng còn nhiều thời gian nữa. Ta sống trong cơ thể này, vì Chúa. Ta có thể nói rằng nó đang từ từ ngừng hoạt động."
Không có một lời đáp ứng nào nghe vui vẻ giả tạo hay nhẫn tâm cả, vì vậy Roanna không nói gì. Cô thường im lặng, để cho cuộc đàm thoại vây quanh cô, không can thiệp vào chuyện của người khác. Quả đúng là tất cả những người khác trong gia đình đã cố gắng hết sức để lờ chuyện đó đi, như thể nó sẽ biến mất nếu họ không thừa nhận nó. Bây giờ không phải chỉ có Gloria và Harlan; bằng cách nào đó sau một năm kể từ cái chết của Jessie và sự ra đi của Webb, Gloria đã di chuyển cả nhà của bà tới Davencourt. Con trai của họ, Baron, đã quyết định tiếp tục sống ở Charlotte, nhưng tất cả những người khác đều dọn tới. Con gái của Gloria, Lanette, đã mang cả nhà của dì gồm: ông chồng Greg và các con Corliss và Brock. Họ không còn trẻ nữa; Brock đã ba mươi, và Corliss cùng tuổi với Roanna. Lucinda đã lấp đầy căn nhà, có lẽ là để cố tống đi sự trống rỗng bởi việc thiếu vắng Jessie và Webb. Giả sử Roanna có thể thuyết phục Webb quay về - một giả định lớn - cô thắc mắc là anh sẽ làm gì với tất cả những chuyện này. Đúng, họ đều là anh em họ của anh, nhưng dù sao cô nghĩ anh có thể sẽ nổi cáu với họ vì đã lợi dụng sự đau buồn mất mát của Lucinda.
"Cháu có biết là ta đã thay đổi di chúc sau khi Webb bỏ đi không," Một lúc sau, Lucinda tiếp tục, uống một ngụm trà khác. Bà nhìn chằm chằm ra cửa sổ đầy những hoa hồng màu trái đào, loại hoa ưa thích của bà, và ngồi thẳng lên như để chuẩn bị tinh thần. "Ta đưa cháu thành người thừa kế chính ; Davencourt và hầu hết tiền bạc sẽ để lại cho cháu. Ta nghĩ rất công bằng khi nói với cháu rằng nếu cháu có thể thuyết phục được Webb quay về, ta sẽ làm lại di chúc và để lại mọi thứ cho nó."
Roanna gật đầu. Sẽ chẳng có gì khác biệt đối với những cố gắng của cô cả; không gì có thể. Cô sẽ cố gắng hết sức để khuyên Webb quay về nhưng không để cho mình cảm thấy bất kỳ sự mất mát cá nhân nào khi Lucinda thay đổi di chúc của bà. Roanna công nhận là cho dù cô có cố gắng đến đâu chăng nữa, cô cũng không có khả năng kinh doanh mà Lucinda và Webb có. Cô không phải là một người thích mạo hiểm, và cô không thể tập trung hết sức mình vào trò chơi của thương trường. Davencourt và vô số đầu tư tài chính sẽ khá hơn nhiều dưới sự điều hành của anh.
"Đó là thoả thuận ta đã làm với nó khi nó 14 tuổi," Lucinda tiếp tục, giọng bà bỗng dưng cộc lốc và vai bà vẫn giữ vẻ cương quyết. "Nếu nó chịu làm việc chăm chỉ, học hỏi, và huấn luyện mình để chăm sóc Davencourt, tất cả sẽ thuộc về nó."
"Cháu hiểu," Roanna lẩm bẩm.
"Davencourt ..." Lucinda nhìn ra bãi cỏ được tỉa tót gọn gàng, vườn hoa, những đồng cỏ xa xa nơi những con ngựa yêu dấu của bà đang gập những cái cổ xinh đẹp, vạm vỡ xuống gặm cỏ. "Davencourt xứng đáng nằm ở trong đôi tay giỏi nhất. Nó không chỉ là một ngôi nhà, nó là một di sản. Không còn có nhiều nơi giống như thế này nữa, và ta phải chọn người mà ta nghĩ sẽ là người trông coi nó tốt nhất."
"Cháu sẽ cố làm cho anh ấy quay về," Roanna hứa, khuôn mặt của cô bình lặng như mặt hồ trong những ngày hè oi nóng, khi không có những cơn gió nhẹ để làm lợn gợn mặt nước. Đó là khuôn mặt mà cô chưng ra, một khuôn mặt thờ ơ, khó hiểu và bình thản. Không gì có thể xuyên qua cái kén an toàn mà cô đã tự dệt cho mình, ngoại trừ Webb, nhược điểm duy nhất của cô. Suy nghĩ của cô trôi giạt. Có anh quay về ... sẽ là sự kết hợp giữa thiên đường và địa ngục. Để có thể gặp được anh mỗi ngày, nghe được giọng anh, thầm trộm ôm ấp sự gần kề của anh với cô trong những đêm dài, tăm tối khi những cơn ác mộng của cô trở thành sự thật ... đó là thiên đường. Nhưng nó sẽ là địa ngục khi biết rằng bây giờ anh căm ghét cô, mỗi cái nhìn anh trao cho cô sẽ là một trong những cái nhìn kết tội nặng nề và kinh tởm.
Nhưng, không, cô phải sống thực tế. Cô sẽ không sống ở đây. Khi Lucinda - người mà cô chưa bao giờ nghĩ là bà nội của cô hơn nữa - qua đời, Davencourt sẽ không còn là nhà của cô. Nó sẽ là của Webb, và anh sẽ không muốn cô ở đây. Cô sẽ không gặp anh mỗi ngày, có lẽ là không gặp một phút nào. Cô sẽ phải đi đến một nơi khác, tìm một việc làm, đối mặt với thế giới. Hừm, ít ra với bằng cấp và kinh nghiệm của mình, cô có thể tìm được một công việc tốt. Có lẽ không phải ở trong vùng Shoals ; cô có thể phải đi khỏi khu vực này, để chắc chắn là cô sẽ không bao giờ gặp lại Webb. Chuyện đó, cũng không quan trọng. Vị trí của anh là ở đây. Hành động thiếu suy nghĩ của cô đã làm anh trả giá bằng quyền thừa kế của anh, vì vậy cô chỉ làm chuyện đúng đắn là có thể trả nó lại cho anh.
"Nó không quan trọng đối với cháu sao ?" Lucinda đột ngột hỏi. "Cháu sẽ mất Davencourt nếu cháu làm chuyện này cho ta đấy?"
Không có gì là quan trọng cả. Đó là câu thần chú cầu thần, là lời nguyền của cô, trong mười năm qua. "Nó là của bà để để lại cho bất kỳ người nào mà bà muốn. Webb là người thừa kế được chọn của bà. Và bà đã làm đúng ; anh ấy sẽ làm tốt công việc hơn cháu bao giờ có thể."
Cô có thể nói là sự bình tĩnh, đều đều trong giọng của cô làm Lucinda không yên theo cách nào đó, nhưng để châm vào bất cứ cảm xúc nào trong lời nói là vượt ngoài khả năng của cô.
"Nhưng cháu mang họ Davenport," Lucinda tranh cãi, như thể bà muốn Roanna giải thích cho quyết định của cô đối với bà. "Một số người sẽ nói Davencourt phải là của cháu theo quyền lợi, vì Webb mang họ Tallant. Nó có quan hệ họ hàng với bà, nhưng nó không phải là người trong gia tộc Davenport, và nó không có quan hệ máu mũ với ta như cháu."
"Nhưng anh ấy là lựa chọn tốt hơn."
Gloria đi vào phòng khách đúng lúc để nghe lời bình luận vừa rồi của Roanna. "Ai là lựa chọn tốt hơn ?" bà hỏi, thả người xuống cái ghế ưa thích của bà. Gloria đã 73, trẻ hơn Lucinda mười tuổi, nhưng trong khi tóc của Lucinda đã bạc trắng, Gloria vẫn còn có mái tóc quăn nhuộm màu vàng mềm mại.
"Webb," Lucinda trả lời gọn lỏn.
"Webb ư !" Gloria hết hồn hỏi, nhìn chằm chằm vào chị bà. "Vì Chúa, cậu ta có thể là lựa chọn gì tốt hơn, ngoại trừ cái ghế điện chứ ?"
"Điều hành Davencourt, và mọi chuyện kinh doanh."
"Chị đang nói đùa chắc ! Tại sao à, sẽ không có ai chịu làm việc với nó - "
"Không, họ sẽ," Lucinda nói, giọng bà cứng như thép. "Nếu nó nắm quyền, mọi người sẽ làm việc với nó, hay ước gi là họ đã không quá ngu ngốc."
"Tôi thấy dù sao chăng nữa cũng chẳng có lý do gì để chị nhắc đến tên cậu ta, vì không ai biết cậu ta đang ở - "
"Tôi đã tìm được nó," Lucinda cắt ngang. "Và Roanna sắp đi khuyên nó trở về."
Gloria bất ngờ công kích Roanna như thể cô đột ngột mọc hai cái đầu. "Cháu điên rồi sao ?" bà thở phì phò. "Cháu không thể có ý định đưa kẻ sát nhân đó về sống giữa chúng ta ! Tại sao à, tôi sẽ không bao giờ có thể nhắm mắt trong đêm !"
"Webb không phải là kẻ sát nhân," Roanna nói, nhấp trà của cô và chẳng thèm để mắt đến Gloria. Cô cũng đã ngưng không nghĩ về Gloria như là bà dì. Cái khoảnh khắc trong cái đêm khủng khiếp sau khi Webb đã bước ra khỏi cuộc sống của họ, những danh xưng trong quan hệ họ hàng đã phai tàn trong cách cô nghĩ về mọi người, như thể cảm xúc cách biệt của cô không thể chứa nỗi chúng nữa.
Những người trong gia đình của cô bây giờ chỉ là Lucinda, Gloria, Harlan.
"Vậy thì tại sao cậu ấy lại biến mất như thế chứ ? Chỉ có người với lương tâm bị giằn vặt vì mặc cảm tội lỗi sẽ bỏ trốn thôi."
"Dừng lại ngay !" Lucinda cáu kỉnh nói. "Nó đã không bỏ trốn, nó đã chán ngấy và bỏ đi. Có sự khác biệt đấy. Chúng ta đã làm nó thất vọng, vì vậy tôi không thể đổ lỗi cho nó đã quay lưng lại với chúng ta. Nhưng Roanna nói đúng ; Webb đã không giết Jessie. Tôi không bao giờ nghĩ là nó đã làm chuyện đó."
"Hừm, Booley Watts chắc chắn đã nghĩ thế !"
Lucinda bác bỏ suy nghĩ của Booley với cái vẫy tay. "Điều đó không quan trọng, tôi nghĩ Webb vô tội, không có chứng cứ nào chống lại nó cả, cho nên về mặt pháp luật nó là vô tội, và tôi muốn nó quay về."
"Lucinda, đừng như một bà già ngơ ngấn chứ !"
Mắt Lucinda đột ngột ánh lên vẻ tàn bạo không phản ánh đúng tuổi của bà. "Tôi nghĩ tuyệt nhiên," bà gầm gừ, "không có ai từng coi tôi là kẻ ngu ngốc, già cả hết." Và sống yên ổn để nói ra chuyện đó, là những lời nói ngầm trong giọng của bà. 83 hay không, gần chết hay không, Lucinda vẫn biết rõ quyền lực của bà như nữ chúa của đế chế Davencourt, và bà cũng không thấy xấu hổ trong việc để cho những người khác biết chuyện đó.
Gloria bỏ cuộc và quay sang Roanna, một mục tiêu dễ dàng hơn. "Cháu không thể nào có ý định làm chuyện đó. Hãy nói với chị ấy điều đó là điên khùng đi."
"Cháu đã đồng ý với bà."
Sự cuồng nộ dâng lên trong mắt Gloria với lời tuyên bố lẩm bẩm đó. "Cháu sẽ như thế mà !" bà điên tiết nói. "Đừng nghĩ tôi đã quên chuyện cháu bò vào giường với nó khi - "
"Dừng lại ngay !" Lucinda nói một cách dữ dội, hơi nhỏm người khỏi ghế như thể bà sẽ đánh em bà. "Booley đã giải thích chuyện gì thực sự đã xảy ra giữa chúng nó, và tôi sẽ không để cho các người nghĩ sai lệch về chuyện đó. Tôi cũng sẽ không để cho cô quấy rầy Roanna. Nó chỉ làm điều mà tôi yêu cầu nó làm thôi."
"Nhưng tại sao chị lại thậm chí nghĩ đến chuyện mang cậu ta trở về chứ ?" Gloria rên rỉ, bớt hung hăng, và Lucinda ngồi xuống ghế lại.
"Vì chúng ta cần nó. Bây giờ thì cả Roanna và tôi cần xử lý mọi chuyện, và khi tôi chết, nó sẽ bị chôn vùi vào việc làm ăn."
"Ồ, đừng nói nhảm thế Lucinda, chị sẽ sống lâu - "
"Không," Lucinda nói một cách mạnh mẽ, cắt ngang câu nói mà bà đã nghe quá nhiều lần trước đây. "Tôi sẽ không sống lâu hơn các người. Tôi không muốn dù là tôi có thể làm được. Chúng ta cần Webb. Roanna sẽ đi tìm nó và đưa nó về nhà."
Tối hôm sau, Roanna ngồi trong bóng tối của một quán rượu nhỏ, bẩn thỉu, lưng tựa vào tường khi cô lặng lẽ quan sát một người đàn ông đang ngồi trên một trong những cái ghế cao ở quầy rượu. Cô đã theo dõi anh rất lâu và quá chăm chú đến nỗi mắt cô rát buốt khi cố nhìn xuyên qua bóng tối lờ mờ, đầy khói thuốc. Cô không thể nghe rõ những gì anh nói vì cái máy hát tự động cổ lỗ sĩ ở trong góc, tiếng lách cách của trái bi da chạm vào nhau, những tiếng chửi thề và những cuộc trò chuyện, nhưng thỉnh thoảng cô có thể phân biệt được giọng nói đặc biệt, kéo dài giọng mà cô biết không cần nghi ngờ gì là của anh khi anh nói vài lời bình luận bình thường với người đàn ông bên cạnh anh hoặc người phục vụ ở quầy rượu.
Webb. Đã mười năm kể từ lần sau cùng cô gặp anh, mười năm kể từ khi cô cảm thấy mình còn sức sống. Cô đã biết, đã chấp nhận, rằng cô vẫn còn yêu anh, vẫn còn dễ bị tổn thương bởi anh, nhưng làm thế nào mà chỉ mới nhìn thấy anh đã làm lu mờ sự đau buồn của cô suốt mười năm qua bởi phản ứng sâu sắc mà cô luôn có với anh. Cảm xúc quá mãnh liệt đến nỗi nó làm cô thấy đau, như thể các tế bào trong cơ thể cô được hồi sinh. Chẳng có gì thay đổi cả. Cô vẫn phản ứng như cách cô đã phản ứng trước đây, tim cô đập nhanh và sự kích động lan tràn qua mỗi dây thần kinh. Da của cô cảm thấy căng cứng và nóng hổi, lớp thịt bên dưới nó co bóp, đau buốt. Khao khát được chạm vào anh, được ở đủ gần để cô có thể ngửi được mùi hương đặc biệt, mùi hương của anh mà cô chưa bao giờ quên, quá mạnh đến nỗi cô gần như tê liệt vì sự khao khát.
Nhưng bất chấp khao khát của mình, cô cũng không thể có can đảm để đi đến bên anh và thu hút sự chú ý của anh. Mặc dù với sự tự tin quả quyết của Lucinda rằng cô có thể thuyết phục anh quay về nhà, Roanna không hề mong sẽ nhìn thấy bất cứ thứ gì trong đôi mắt xanh đó ngoại trừ sự chán ghét - và xua đuổi. Cái đau đớn nhìn thấy rõ đó đã giữ cô ngồi im trong ghế. Cô đã từng sống với nỗi đau mất anh từng ngày trong mười năm qua, nhưng nỗi đau đó là quen thuộc, và cô đã học được cách để sống với nó. Tuy nhiên, cô không chắc là cô có sức để chịu đựng được thêm bất cứ nỗi đau mới nào không. Cú đánh mới sẽ nghiền nát cô ; có lẽ là vô phương cứu chữa.
Cô không phải là người phụ nữ duy nhất trong quán bar, nhưng có đủ những cái liếc tò mò của đám đàn ông về phía cô để làm cô lo sợ. Webb không phải là một trong số đó; anh không để ý đến sự hiện diện của cô. Bởi vì cô đã cố tình không thu hút sự chú ý nào đến nỗi cho đến lúc này cô đã được yên ổn một mình. Cô đã ăn mặc giản dị, kín đáo, một cái quần xanh đen và áo sơ mi kem, hầu như không phải y phục của một người phụ nữ mặc đến nơi giải trí và tìm kiếm rắc rối. Cô không nhìn thẳng vào mắt ai và không nhìn xung quanh với vẻ thích thú. Theo năm tháng cô đã phát triển sở trường càng kín đáo càng tốt, và nó đã có ích cho cô đêm nay. Tuy nhiên, sớm muộn gì cũng sẽ có vài tên cao bồi có đủ can đảm để phớt lờ những dấu hiệu "tránh ra" của cô và tiếp cận cô.
Cô thấy mệt mỏi. Đã mười giờ tối, và chuyến bay của cô đã rời khỏi Huntsville lúc sáu giờ sáng hôm nay. Từ Huntsville cô đã đến Birmingham, sau đó từ Birmingham đến Dallas - với một trạm dừng ở Jackson, Mississippi. Ở Dallas, cô đã phải tạm dừng chân hết bốn tiếng đồng hồ. Cô đến Tucson lúc 4 giờ hai mươi bảy, giờ miền núi, thuê xe, và lái về hướng nam trên xa lộ liên bang 19 đến Tumacacori, nơi mà thám tử tư của Lucinda đã nói Webb đang sống. Theo thông tin trong tập hồ sơ, anh có một trại chăn nuôi gia súc nhỏ nhưng phồn thịnh ở đây.
Cô không thể tìm được anh. Tuy có những hướng dẫn nhưng cô đã phải lang thang để tìm đường, và cứ phải quay lại xa lộ liên bang để xác định vị trí của mình. Cô đã suýt phát khóc khi cuối cùng gặp được một người bản xứ không biết rõ về Webb, nhưng đã chỉ Roanna đến quán bar nhỏ tồi tàn này ngay bên ngoài Nogales, nơi Webb có thói quen là ghé qua bất cứ khi nào anh phải vào thị trấn, chuyện mà anh đã làm hôm nay.
Đêm sa mạc đã buông xuống với nhiều sắc màu trên đường lái xe đến Nogales, và khi những màu sắc mờ ảo phai tàn, nó để lại sau lưng một bầu trời nhung đen với nhiều ngôi sao to nhất, sáng nhất mà cô từng nhìn thấy. Khung cảnh quạnh hiu xinh đẹp đã làm cô dịu lại, cứ thế cho đến lúc cô tìm được quán bar, biểu hiện thờ ơ mà cô luôn có đã quay về đúng chỗ.
Webb đã có mặt ở đó khi cô đi vào ; anh là người đầu tiên mà cô nhìn thấy. Cú sốc gần như đánh ngã cô. Đầu anh đã xoay chỗ khác và anh không liếc nhìn xung quanh, nhưng cô biết đó là anh, vì từng tế bào trong cơ thể cô la hét xác nhận. Cô đã lặng lẽ bước đến một cái bàn trống, tự động chọn một cái trong góc tối, và cô vẫn còn ngồi ở đây. Cô hầu bàn, một người phụ nữ Tây Ban Nha gần bốn mươi trông có vẻ mệt mỏi, thỉnh thoảng đến chào hỏi. Roanna đã gọi bia cho lần đầu, nhâm nhí nó cho đến khi nó ấm lên, rồi lại gọi một ly khác. Cô không thích bia, bình thường không uống nó, nhưng cô nghĩ có lẽ nên gọi một ly nếu không cô sẽ bị yêu cầu rời khỏi bàn để nhường chỗ cho những khách hàng gọi thức uống mất.
Cô nhìn xuống mặt bàn đầy những vết mấp mô, nơi mà nhiều lưỡi dao đã khắc vô số hình và tên tắt cũng như những vết trầy sướt và những lỗ thủng. Chờ đợi sẽ không làm nó dễ dàng hơn chút nào. Cô nên đứng dậy và đi đến chỗ anh và hoàn thành nó cho xong.
Nhưng cô vẫn không di chuyển. Ánh mắt cô di chuyển một cách khao khát trở lại người anh, ngắm nhìn sự thay đổi của mười năm trên người anh.
Anh đã 24 tuổi khi rời khỏi Tuscumbia, một chàng trai trẻ, già dặn so với tuổi của mình và chất nặng với trách nhiệm lẽ ra đã đánh ngã một người trẻ tuổi. Ở tuổi 24 anh chưa biết hết các điểm mạnh của anh, nhân cách của anh vẫn còn hơi dễ uốn nắn. Cái chết của Jessie và cuộc điều tra tiếp theo sau, và cách anh bị người nhà và bạn bè tẩy chay đã làm anh kiên cường hơn. Mười năm thậm chí càng làm anh sắt đá hơn. Nó thể hiện rất rõ ở nét hằn đáng ngại trên miệng anh và sự lạnh lùng ở cách anh nhìn thế giới quanh anh, cho thấy anh là người đàn ông sẵn lòng chống chọi với cả thế giới và buộc nó phải theo ý mình. Cho dù bất cứ thách thức nào anh đã đối mặt, anh đều là người chiến thắng.
Roanna biết một vài sự thách thức đó, vì hồ sơ thông tin về anh rất kỹ càng. Khi những tên trộm đã làm tiêu hao nhiều gia súc của anh và lực lượng thực thi pháp luật ở địa phương không thể ngăn chặn chuyện đó, Webb đã một mình lần theo dấu bốn tên trộm và bám theo chúng đến tận Mexico. Những tên trộm đã phát hiện ra anh và bắt đầu nổ súng. Webb bắn trả. Họ đã đấu với nhau hết hai ngày. Vào cuối ngày thứ hai, một tên trộm bị bắn chết, một tên bị thương nặng, và tên khác bị chấn thương nặng sau khi bị ngã trúng một tảng đá. Webb đã bị thương nhẹ, bị phỏng ở đùi, và bị mất nước. Nhưng những tên trộm đã quyết định chịu thua và bỏ đi theo cách tốt nhất mà chúng có thể, và Webb đã lùa đàn gia súc bị đánh cắp của anh băng qua biên giới. Anh đã không cần phải lo lắng về những tên trộm kể từ lần đó.
Giờ đây quanh anh là một vẻ nguy hiểm mà trước đây không có, cái nhìn của một người đàn ông có ý định thực hiện điều mà anh ta nói và sẵn sàng biến nó thành hành động. Tính cách của anh đã trở nên sắt đá. Webb bây giờ không có điểm yếu, tất nhiên là không có những điểm yếu nào cho đứa em bà con ngu ngốc, bất cẩn đã gây cho anh nhiều rắc rối.
Anh không phải là người đàn ông mà cô từng biết. Anh cứng rắn hơn, dữ dội hơn, có lẽ thậm chí là tàn bạo. Cô nhận ra rằng mười năm đã tạo ra nhiều thay đổi trong hai người họ, nhưng có một thứ vẫn còn giữ nguyên không đổi, đó là tình yêu cô dành cho anh.
Về thể chất, anh trông có vẻ mạnh mẽ và to lớn hơn trước kia. Anh luôn có vóc người vạm vỡ của một vận động viên bẩm sinh, nhưng nhiều năm làm công việc chân tay cực lực đã làm anh dẻo dai như một cuộn dây thép chờ để nẩy tung. Vai anh rộng hơn và ngực của anh hằn sâu hơn. Cẳng tay của anh lộ ra bên dưới cổ tay áo được xắn lên, đầy cơ bắp và hằn những đường gân.
Mặt anh rám nắng, có những nếp nhăn ở miệng và khoé mắt. Tóc anh dài hơn, bờm xờm hơn, tóc của một người đàn ông không đi vào phố để cắt tóc đều đặn. Đó là một sự khác biệt khác : nó không còn là "cắt có kiểu", mà là chỉ bị cắt. Khuôn mặt của anh tối sẫm bởi bộ râu, nhưng nó không thể che giấu vết sẹo mới lành chạy dọc dưới hàm phải của anh, từ tai đến cằm. Roanna nuốt một cách khó khăn, tự hỏi chuyện gì đã xảy ra với anh, vết thương có từng bị nguy hiểm hay không.
Tập tin của thám tử đã ghi rằng Webb đã không chỉ mua một nông trại nhỏ và nhanh chóng chuyển nó thành một doanh nghiệp có nhiều lợi nhuận, mà anh đã làm một cách có hệ thống để mua những lô đất khác, không phải dùng để nới rộng nông trại của anh, mà là để khai thác mỏ. Arizona giàu có về khoáng chất, và Webb đang đầu tư vào các khoáng chất đó. Rời khỏi Davencourt đã không làm anh bị nghèo túng; anh đã có một ít tiền của riêng mình, và anh đã sử dụng nó một cách thông minh. Như Lucinda đã nói, Webb có một tài năng hiếm có trong kinh doanh và tài chính, và anh đang sử dụng nó một cách triệt để.
Tuy nhiên nếu anh giàu có thì cũng không thể nhìn thấy được điều đó từ quần áo của anh. Đôi giày bốt của anh đã mòn và trầy xước, quần jean phai màu, và cái áo sơ mi chambray mỏng của anh đã được mặc quá nhiều lần đến nỗi nó gần như thành màu trắng. Anh đang đội mũ, một cái mũ đầy bụi bặm màu nâu tối. Dân Nogales nổi tiếng có tính tình hắc búa, nhưng nhìn chung, anh phù hợp với đám người thô lỗ ở đây trong quán bar tồi tàn tại một thị trấn nhỏ nằm ngay biên giới sa mạc rất khác với Tuscumbia, cứ như Nam Mỹ với Bắc cực.
Anh có sức mạnh hủy hoại cô. Chỉ một vài lời lạnh lùng, sắc bén là anh có thể hủy diệt cô. Cô cảm thấy phát ốm với nguy cơ cô sẽ gánh nhận khi tiếp cận anh, nhưng cô cứ nhìn thấy hy vọng trong mắt Lucinda khi bà hôn tạm biệt Roanna sáng hôm đó. Lucinda, bị co rút bởi tuổi tác, do đau buồn và hối hận, bất khuất nhưng không còn là không thể bị đánh bại nữa. Cái chết, có lẽ là ở gần kề hơn là bà muốn họ biết. Đây có thể là cơ hội cuối cùng để bà dàn xếp mối bất hoà với Webb.
Roanna biết chính xác là cô đang liều thứ gì về mặt tài chính, nếu cô có thể khuyên Webb quay về nhà. Theo như bây giờ, cô là người thừa kế chính của Davencourt và doanh nghiệp tài chính của gia đình, với một vài tài sản có chừng mực sẽ được để lại cho Gloria và con cái của bà, một ít cho Yvonne và Sandra, và tiền cấp dưỡng cũng như một số tiền lớn cho những nhân viên giúp việc trong gia đình lâu năm : Loyal, Tansy, và Bessie. Nhưng Webb đã được chuẩn bị để làm người thừa kế, và nếu anh quay về, nó sẽ lại là của anh.
Cô sẽ mất Davencourt. Cô đã ngăn cảm xúc của mình lại, đã không để cho Lucinda nhìn thấy nỗi đau và sự hoảng sợ sắp sửa vượt qua rào cản bảo vệ của cô. Cô là một con người ; cô sẽ hối tiếc vì bị mất tài sản đó. Nhưng Davencourt đáng giá với cô hơn bất cứ gia tài nào. Davencourt là nhà, là nơi ẩn náu, dấu yêu, và mỗi ngóc ngách cô đều quen thuộc. Tim cô sẽ tan nát nếu cô mất Davencourt, nhưng cô không có ảo tưởng rằng cô sẽ được hoan nghênh ở đó nếu Webb thừa kế. Anh sẽ muốn tất cả bọn họ dọn ra, bao gồm cả cô.
Nhưng anh có thể chăm sóc nó tốt hơn cô có thể làm được. Anh đã được nuôi lớn với sự hứa hẹn, thông qua sự kết hợp của anh với Jessie, là Davencourt sẽ thuộc về anh. Anh đã trải qua tuổi thiếu niên và tuổi trưởng thành để đạo tạo mình là người canh giữ tốt nhất có thể, và chính là lỗi của Roanna đã làm anh bị mất nó.
Cái giá để chuộc lại lỗi lầm là gì ?
Cô biết cái giá, biết chính xác là cô phải trả giá như thế nào.
Nhưng còn có Lucinda, mong mỏi được gặp anh trước khi bà chết. Và có bản thân của Webb, một hoàng tử bị trục xuất. Davencourt là vị trí đích thực của anh, di sản của anh. Cô nợ anh một món nợ mà cô không bao giờ có thể hoàn trả. Cô sẽ từ bỏ Davencourt để làm anh quay về. Cô sẽ từ bỏ bất cứ thứ gì cô có.
Không biết vì sao, cơ thể của cô di chuyển mà cô không có chút ý thức, cô thấy mình đứng lên và đi qua làn khói xoay cuồn cuộn. Cô dừng lại ở sau lưng anh ở phía bên phải, ánh mắt cô xúc động và khao khát khi cô nhìn chằm chằm vào xương gò má của anh, hàm của anh. Một cách lưỡng lự, khao khát được chạm vào nhưng lại sợ, cô đưa tay lên để chạm vào vai anh và lôi kéo sự chú ý của anh. Tuy nhiên, trước khi cô có thể làm thế, anh đã cảm nhận được sự hiện diện của cô và quay đầu lại về phía cô.
Đôi mắt xanh, nheo lại và lạnh lùng, nhìn cô với vẻ dò xét. Một bên chân mày đen nhướng lên với câu hỏi thầm lặng. Đó là vẻ ngoài của một người đàn ông đánh giá một người phụ nữ cho sự sẵn sàng, và khao khát.
Anh không nhận ra cô.
Hơi thở của cô nhanh và gấp gáp, nhưng cô cảm thấy như thể cô không hít đủ không khí. Cô thả tay xuống, và đau đớn vì cái chạm ngắn ngủi mà cô đã quá sợ đã bị tước đoạt khỏi cô. Cô muốn chạm vào anh. Cô muốn nhào vào cánh tay của anh như cách cô làm hồi còn nhỏ, tựa đầu vào bờ vai rộng của anh, và tìm nơi ẩn náu khỏi thế giới. Thay vào đó cô lấy lại sự bình tĩnh mà khó khăn lắm cô mới có được của cô và lặng lẽ nói, "Chào, Webb. Em có thể nói chuyện với anh một lát không ?"
Mắt anh hơi mở to, và anh xoay ghế lại để có thể đối mặt với cô. Có tia sáng ngắn ngủi của sự nhận biết, sau đó là sự ngờ vực trong vẻ mặt của anh. Rồi nó biết mất, và ánh mắt của anh đanh lại. Anh kiểm tra cô lại, lúc này với vẻ thong thả cố tình.
Anh chẳng nói gì, cứ nhìn cô chằm chằm. Tim của Roanna nện thình thịch trong lồng ngực với một lực ghê gớm. "Làm ơn," cô nói.
Anh nhún vai, cử động khiến đôi vai khỏe mạnh của anh căng ra bên dưới lớp áo sơ mi. Anh rút vài tờ tiền từ túi và quẳng chúng lên quầy, sau đó đứng lên, cao ngất bên người cô, buộc cô lùi lại. Không nói một lời nào anh nắm cánh tay của cô và đẩy cô đi về phía cửa, ngón tay dài của anh quấn quanh khuỷu tay của cô như gọng sắt. Roanna chuẩn bị sẵn tinh thần chống lại niềm vui sướng được gây ra thậm chí chỉ bởi cái chạm bàng quan đó, và cô ước gì là cô đã mặc áo không tay để cô có thể cảm giác được bàn tay anh chạm vào làn da của cô.
Cánh cửa của toà nhà đóng sầm sau lưng họ. Ánh đèn bên trong lờ mờ, nhưng cô vẫn phải chớp mắt để quen với bóng tối. Những chiếc xe đậu bừa bãi đang thu mình trong bóng tối, càng xe và kính chắn gió phản chiếu dưới ánh đèn neon đỏ nhấp nháy của bảng hiệu BAR trên cửa sổ. Sau khi ở trong không khí u ám đầy khói thuốc của quán bar, không khí về đêm có vẻ lạnh lẽo và loãng. Roanna rùng mình với cái lạnh đột ngột. Anh không thả cô ra nhưng kéo cô băng qua bãi đậu xe đầy đá cát để đến chỗ một chiếc xe tải nhỏ. Lấy chìa khoá ra khỏi túi, anh mở khoá bên cửa tài xế, mở nó ra và đẩy cô vào xe. "Vào xe."
Cô tuân theo, đẩy trượt người qua chỗ ngồi cho đến khi cô ngồi vào phía bên kia của hành khách. Webb ngồi vào bên cạnh cô, gấp đôi chân dài của anh dưới vô lăng và đóng cửa lại.
Mỗi lần bảng hiệu nhấp nháy, cô có thể nhìn thấy vẻ sắt đá của hàm anh. Trong buồng xe đóng kín cô có thể ngửi thấy mùi rượu tequila mà anh đã uống. Anh ngồi im, nhìn chằm chằm ra kính chắn gió. Ôm lấy cánh tay để chống lại cái lạnh, cô cũng im lặng.
"Sao?" anh cáu kỉnh sau một lúc lâu khi rõ ràng là cô không vội mở miệng.
Cô nghĩ về tất cả những thứ cô có thể nói, tất cả lời biện hộ, xin lỗi và tất cả lý do Lucinda đã sai cô đến đây, nhưng mọi thứ chỉ tóm gọn trong ba chữ đơn giản, và cô nói, "Về nhà đi."
Anh cười vang một cách chói tai và xoay lại để vai của anh dựa vào cửa và lưng ghế một cách thoải mái. "Tôi đang ở nhà mà, hoặc ít ra là đủ gần."
Roanna lại im lặng, như cô thường làm. Cảm xúc của cô càng mạnh, thì cô càng trở nên im lặng hơn, như thể lớp vỏ bên trong cô siết chặt chống lại mọi sự bùng phát sẽ làm cô dễ bị tổn thương. Sự hiện diện gần kề của anh, chỉ nghe lại giọng nói của anh cũng khiến cô cảm thấy như thể cô sẽ bị phá hủy hoàn toàn ở bên trong. Cô thậm chí không thể đáp lại ánh mắt của anh. Thay vào đó cô nhìn xuống đùi mình, chiến đấu để kiểm soát sự run rẩy của cô.
Anh lầm bầm chửi rủa, sau đó đút chìa khoá vào ổ khởi động và đề máy. Động cơ vang rền ngay lập tức. Anh đẩy nút điều khiển nhiệt độ đến nóng hết cỡ, sau đó xoay người để với tay ra hàng ghế sau. Anh kéo một cái áo jean và thảy nó vào lòng cô. "Mặc vào đi trước khi em trở nên tái xanh."
Cái áo khoác ngửi thấy mùi bụi bặm, mồ hôi, mùi ngựa và mùi không thể tả được của Webb. Roanna muốn vùi mặt mình trong lớp vải ; thay vào đó cô kéo nó qua vai, cảm thấy dễ chịu với sự che chở của nó.
"Sao em lại tìm được tôi vậy ?" cuối cùng thì anh cũng hỏi. "Mẹ tôi nói cho em biết à ?"
Cô lắc đầu.
"Là cô Sandra hả ?"
Cô lại lắc đầu.
"Mẹ kiếp, tôi không có tâm trạng để chơi trò đoán chữ," anh cáu kỉnh. "Một là mở miệng hai là ra khỏi xe ngay."
Tay Roanna siết chặt mép áo khoác. "Lucinda đã thuê thám tử tư để tìm anh. Sau đó bà sai em đến đây." Cô có thể cảm thấy sự thù địch tỏa ra từ người anh, sức mạnh quá mãnh liệt đến nỗi nó đốt da cô. Cô biết là cô không có nhiều khả năng để thuyết phục anh quay về, nhưng cô đã không nhận biết là bây giờ anh ghét cô đến mức này. Ruột cô co thắt đến phát ốm và ngực cô cảm thấy như trống rỗng, như thể trái tim của cô không còn đập ở đó.
"Vậy không phải là em tự tìm đến à ?" anh hỏi gay gắt.
"Không."
Anh vươn tay ra phía trước và chụp quai hàm của cô, ngón tay của anh siết mạnh vào lớp da mềm mại của cô khi anh giật mạnh đầu cô xoay lại. Có vẻ hơi đe doạ trong giọng anh. "Hãy nhìn tôi khi em nói chuyện với tôi."
Một cách bất lực cô làm theo, mắt cô như nuốt chửng anh, dò tìm mỗi đường nét thương yêu và ghi nhớ nó. Đây có thể là lần cuối cùng cô nhìn thấy anh, và khi anh đuổi cô đi, một phần khác trong cô sẽ chết.
"Bà ấy muốn gì ?" anh hỏi, vẫn ôm khuôn mặt của cô trong bàn tay cứng cáp của anh. Bày tay to lớn của anh ôm hết hàm cô từ tai này qua tai kia. "Nếu bà ấy chỉ là đang nhớ khuôn mặt tươi cười của tôi, thì bà ấy đã không đợi đến mười năm mới tìm tôi. Vậy thì bà ấy muốn cái quái gì từ tôi vậy ?"
Sự đau khổ của anh còn sâu hơn cô nghĩ, sự phẫn nộ của anh vẫn còn nóng hổi như nó đã có vào cái ngày anh bước ra khỏi cuộc sống của họ. Tuy nhiên, cô đáng lẽ phải biết, và Lucinda đáng lẽ cũng phải biết. Họ luôn biết rõ tính cách của anh, đó là lý do tại sao, khi anh chỉ mới 14 tuổi, Lucinda đã chọn anh làm người thừa kế của bà và là người canh giữ Davencourrt. Sự phản bội của họ đối với anh đã giống như là kéo đuôi của một con cọp, và bây giờ họ phải đối mặt với nanh vuốt của anh.
"Bà muốn anh về nhà và tiếp quản lại."
"Bà ấy chắc chắn là muốn rồi. Những kẻ lương thiện của hạt Colbert sẽ không làm vấy bẩn mình bằng cách giao dịch làm ăn với một kẻ đã từng bị buộc tội sát nhân."
"Vâng, họ sẽ. Với Davencourt và tất cả những thứ khác thuộc về anh, họ phải làm thế, hoặc mất nhiều thu nhập riêng của họ."
Anh bật lên một tràng cười khắc nghiệt khác. "Chúa ơi, bà ấy phải là thật sự muốn tôi quay về nếu bà ấy sẵn sàng mua tôi ! Tôi biết bà ấy đã thay đổi di chúc, có lẽ là có lợi cho em. Chuyện gì đã xảy ra thế ? Bà ấy đã đưa ra một vài quyết định tệ hại, và bây giờ bà ấy cần tôi kéo tài chính của gia đình khỏi đám cháy à ?"
Những ngón tay của cô thèm được vươn ra phía trước để vuốt đi sự giận dữ đang hằn trên trán anh, nhưng cô kiềm chế mình, và nỗ lực đó đã phản ánh trong giọng cô. "Bà muốn anh về nhà vì bà yêu anh và hối tiếc với những chuyện đã xảy ra. Bà cần anh về nhà vì bà sắp chết. Bà bị ung thư."
Anh nhìn cô trừng trừng trong bóng tối, sau đó đột ngột thả hàm cô ra và quay đầu chỗ khác. Một lúc sau anh nói, "Mẹ kiếp," và đập mạnh tay vào vô lăng. "Bà ấy luôn tài giỏi trong việc điều khiển mọi người. Có trời biết, Jessie cũng thực sự là như thế."
"Vậy anh sẽ về chứ ?" Roanna hỏi một cách lưỡng lự, không thể tin là anh có ý đó.
Thay vì trả lời, anh quay lại về phía cô và lại chụp lấy khuôn mặt của cô trong tay anh. Anh cúi sát lại, đến nỗi cô có nhìn thấy mắt anh long lanh và ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở của anh. Hốt hoảng, cô đột nhiên nhận ra anh không được tỉnh táo cho lắm. Cô đáng lẽ phải biết, cô đã nhìn anh uống rượu, nhưng cô chỉ đã không nghĩ –
"Còn em thì sao?" anh hỏi, giọng anh thấp xuống và cứng rắn. "Tất cả những gì tôi vừa nghe là những gì Lucinda muốn. Còn em muốn gì ? Em có muốn tôi về nhà không, Roanna nhỏ bé - đã là người lớn ? Bà ấy làm thế nào để em làm cái công việc bẩn thỉu này cho bà ấy vậy, dù biết rằng em sẽ mất nhiều tiền và tài sản nếu em thành công ?" Anh ngừng lại. "Tôi cho rằng em đã nói là nếu tôi quay lại bà ấy sẽ thay đổi di chúc của bà ấy và để lại tất cả mọi thứ cho tôi chăng ?"
"Vâng," cô thì thầm.
"Vậy thì em đúng là kẻ ngu ngốc," anh thì thầm với vẻ chế giễu, và thả mặt cô ra. "Này, sao em không quay về, như một con chó cưng nhỏ ngoan ngoãn như em đã trở thành, và nói với bà ấy là em đã cố gắng hết sức nhưng tôi không có hứng thú."
Cô hấp thu sự đau đớn của cú đánh đó, và đẩy nó vào bên trong lớp vỏ của cô nơi mà sự thiệt hại sẽ không bị lộ ra ngoài. Nét mặt cô khi quay qua anh rất nhẹ nhàng uyển chuyển và không chút cảm xúc như một con búp bê. "Em cũng muốn anh về nhà. Làm ơn."
Cô có thể cảm thấy sự tập trung cao độ của anh khi nó dừng lại trên người cô, như tia laser dò tìm mục tiêu của nó. "Tại sao em lại muốn thế ?" anh khẽ hỏi. "Trừ phi em thực sự là kẻ ngu ngốc. Em có phải là một kẻ ngu ngốc không Roanna ?"
Cô mở miệng định trả lời nhưng anh đặt một ngón tay chai sần lên miệng cô. "Cách đây mười năm em bắt đầu mọi chuyện bằng cách cung cấp cho tôi mùi vị của cơ thể nhỏ gầy đó. Lúc đó, tôi nghĩ em quá ngây thơ để hiểu chuyện em đang làm, nhưng tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nó kể từ đó, và bây giờ tôi nghĩ em biết chính xác tôi đã có phản ứng như thế nào, đúng không?"
Ngón tay của anh vẫn còn che môi cô, nhẹ dò tìm đường nét nhạy cảm. Đây là những gì cô đã sợ nhất, phải đối mặt với những lời buộc tội gay gắt của anh. Cô nhắm mắt lại và gật đầu.
"Em có biết là Jessie đang xuống lầu không ?"
"Không !" Cô phủ nhận và di chuyển môi cô chống lại ngón tay của anh, làm miệng cô có cảm giác nhoi nhói.
"Vậy em hôn tôi vì em muốn tôi à ?"
Lòng tự trọng có gì là quan trọng đâu chứ ? Cô nghĩ. Cô đã yêu anh, trong vài hình thức nào đó, cả cuộc đời của cô. Trước tiên cô đã yêu anh với vẻ tôn thờ một người hùng của một đứa trẻ, sau đó với sự si mê ở tuổi dậy thì, và sau cùng là với sự đam mê của một phụ nữ. Sự thay đổi cuối cùng có lẽ đã diễn ra khi cô nhìn thấy Jessie phản bội anh với một người đàn ông khác và biết cô không thể nói ra, vì làm như vậy sẽ làm Webb tổn thương. Khi cô còn trẻ, cô lẽ ra đã rất hân hoan với cái triển vọng làm cho Jessie gặp rắc rối, và đi mách ngay lập tức. Lúc đó cô đã đặt lợi ích của Webb trên những thôi thúc của riêng cô, nhưng sau đó cô đã đầu hàng một niềm thôi thúc khác khi cô hôn anh, và kết cuộc anh cũng đã trả một cái giá rất đắt.
Ngón tay của anh ấn mạnh hơn. "Em đã ư ?" anh nhấn mạnh. "Em đã muốn tôi à ?"
"Vâng," cô thở ra, đánh rơi bất cứ sự tự trọng hoặc sự bảo vệ nào của mình. "Em luôn muốn anh."
"Còn bây giờ thì sao ?" Giọng anh oán giận, không động tâm, đẩy cô về phía đường hầm mà cô không thể nhìn thấy. "Bây giờ em có muốn tôi không ?"
Anh muốn cô nói sao đây chứ ? Có lẽ anh chỉ muốn làm cô thấy xấu hổ. Nếu anh trách cô bởi những chuyện đã xảy ra, có lẽ đây là cái giá mà anh muốn cô trả.
Cô gật đầu.
"Em muốn tôi nhiều đến mức nào ?" Đột nhiên tay anh luồn vào bên trong cái áo khoác và ôm lấy ngực cô. "Vừa đủ để cho tôi cảm thấy, trêu chọc tôi chăng ? Hay đủ để cho tôi những gì em đã đề xuất cách đây mười năm ?"
Hơi thở của Roanna khò khè dồn ứ lại trong ngực cô, tê cứng người vì sững sờ. Cô nhìn anh một cách bất lực, đôi mắt sẫm màu của cô quá lớn đến nỗi chúng chi phối toàn bộ khuôn mặt nhợt nhạt của cô.
"Để tôi nói em nghe chuyện này nhé," anh lẩm bẩm, bàn tay to lớn của anh vẫn còn thiêu đốt vú cô, nhẹ nhàng siết nó như thể thử nghiệm sức đàn hồi của da thịt cô. "Tôi đã trả giá cho điều này cách đây mười năm, nhưng tôi chưa bao giờ có được nó. Tôi sẽ quay về và giải quyết chuyện kinh doanh cho Lucinda - nếu em chịu mang lại cho tôi những gì mọi người đều nói tôi đã có lúc đó."
Điếng người, cô hiểu anh muốn nói gì, nhận ra rằng mười năm đã làm anh thậm chí cay nghiệt hơn cô nghĩ. Webb lúc trước không bao giờ làm một chuyện như thế này - hay có lẽ anh đã luôn có khả năng cho sự nhẫn tâm như thế này nhưng đã không cần sử dụng nó. Sự sắt đá bây giờ là càng gần với bề mặt hơn.
Đây là sự trả thù của anh đối với cô cho hành động lãng mạn của cô lúc còn là thiếu nữ, cái hành động đã khiến anh phải trả một cái giá rất đắt. Nếu anh quay về anh sẽ có lại Davencourt như là tiền bồi thường, nhưng anh cũng muốn một sự đền bù cá nhân từ Roanna và cái giá của anh là cơ thể của cô.
Cô nhìn anh, nhìn người đàn ông mà cô mãi yêu.
"Được thôi," cô thì thầm.