Chương 22
" Có thể Harry đúng trong một số chuyện," Poppy nói với Catherine khi họ tản bộ quanh khu vườn đằng sau khách sạn. Trái ngược với vẻ ngoài lãng mạn nhờ những ưu tiên hiện đại dành cho một khu vườn- không hề có một cấu trúc nhất định với vô số những luống hoa mọc lên um tùm, thì vườn hoa của nhà Rutledge lại rất tráng lệ và gọn gàng.
" Bây giờ là lúc thích hợp cho Harry để anh ấy có thể giới thiệu cô với mọi người với tư cách là em gái anh ấy. Và cũng là lúc để cô được biết với tên thật của mình. Nhân tiện tôi muốn hỏi nó là gì nhỉ?"
" Catherine Wigens."
" Thực sự thì tôi không biết bởi tôi đã quá quen cô với tư cách là quý cô Marks rồi...Nhưng tôi vẫn thích họ Marks hơn."
" Tôi cũng vậy. Catherine Wigen đã là quá khứ, một quá khứ đầy khó khăn và đau khổ. Tôi vẫn luôn cảm thấy hạnh phúc hơn dưới cái tên Catherine Marks."
" Hạnh phúc hơn ư?" Poppy hỏi nhẹ nhàng. " Hay chính xác là nó chỉ giúp cô bớt sợ hãi đôi chút?"
Catherine cười. " Trong những năm gần đây tôi đã đôi lần được cảm nhận sự hạnh phúc . Tôi cảm thấy yên bình nơi trường học cho dù tôi quá trầm lặng và kín đáo để có thể kết bạn tại nơi đó. Mãi cho đến khi tôi làm việc cho gia đình Hathaway thì tôi mới có cơ hội được chứng kiến những tình cảm mà mọi người dành cho nhau, ngày này qua ngày khác. Và chỉ mới năm vừa rồi thôi, cuối cùng thì tôi cũng được trải nghiệm cái được gọi là niềm vui sống. Cảm giác cho những khoảnh khắc đó thật tuyệt, và tôi không còn trông mong gì hơn nữa."
Poppy gửi về phía Catherine một ánh mắt biết cười. " Những khoảnh khắc như là...? Họ cùng bước vào vườn hoa hồng đang ùm tùm trổ hoa cho một không gian đượm hương thơm ngát làm ấm lòng người.
" Như là những buổi tối tại phòng khách, khi mà cả gia đình quây quần nghe Win đọc truyện. Hay khi cùng Beatrix đi dạo. Đôi khi đó là khoảnh khắc của những ngày mưa ở Hampshire khi mà chúng tôi có buổi dã ngoại bên hiên nhà. Và..." Cô đột nhiên ngừng lại, cô lắc đầu bởi sự nhận thức về điều mình sắp nói.
" Và?" Poppy thúc giục trong khi cô dừng lại để chiêm ngưỡng một bông hoa hồng rực rỡ dưới ánh nắng mặt trời và tận hưởng hương thơm ngát của nó. Ánh mắt sắc sảo của cô bỗng phóng ngược lên mặt của Catherine.
Không khó để diễn đạt những suy nghĩ riêng tư của mình, nhưng Catherine phải ép bản thân thừa nhận sự thật không hề thoải mái tí nào. " Sau khi đức ngài Ramsay bị thương ở vai trong tòa nhà đổ nát đó...anh ấy đã phải nằm liệt giường và bị sốt vào ngày tiếp theo...và tôi đã ở bên anh ấy hàng giờ đồng hồ. Chúng tôi đã nói chuyện khi tôi may vá, và tôi cũng đã đọc Balzac cho anh ấy nghe."
Poppy cười. " Chắc chắn rằng anh Leo đã rất thích. Anh ấy tôn thờ văn học Pháp."
" Anh ấy đã kể với tôi thời gian anh ấy ở Pháp. Anh ấy nói rằng người Pháp luôn có một giả thuyết kì diệu về những thứ không hay."
" Đúng vậy. Khi Leo đi Pháp cùng Win, anh ấy là một người đàn ông hoàn toàn sụp đổ. Cô sẽ không nhận ra anh ấy đâu. Chúng tôi không biết là phải lo lắng cho ai hơn, Win với lá phổi yếu ớt hay là Leo, người luôn muốn tự hủy hoại bản thân."
" Nhưng họ đã đều bình an trở về," Catherine nói.
" Đúng vậy, cả hai đã an toàn trở về nhà. Nhưng rất khác nhau."
" Bởi vì nền văn hóa Pháp sao?"
" Có vẻ là vậy, và cũng là nhờ vào những cuộc đấu tranh mà họ phải trải qua. Win đã nói với tôi rằng một người sẽ không tiến bộ được nếu mãi ở trên đỉnh núi, người đó chỉ có thể cải thiện được bản thân khi phải nỗ lực leo trên ngon núi ấy mà thôi."
Catherine cười khi cô nghĩ về Win người đã phải mang bệnh suốt nhiều năm qua. " Nghe có vẻ như chính xác người đó là cô ấy," " Mạnh mẽ và mẫn cảm."
" Leo cũng như vậy," Poppy nói. " Chỉ khác đôi chút là anh ấy hơi thiếu tôn kính một chút."
" Và hay giễu cợt," Catherine nói
" Đúng vậy, hay giễu cợt...nhưng cũng rất khôi hài. Có thể đó là một sự kết hợp kì lạ của những tính cách khác nhau, nhưng như thế mới là anh trai tôi."
Nụ cười vẫn còn nán lại trên môi Catherine. Trong tâm trí cô là vô vàn hình bóng Leo ...vẻ kiên nhẫn khi anh giải cứu một con nhím bị mắc kẹt trong hàng rào...nét mặt tập trung khi anh thực thi kế hoạch xây dựng một khu nhà mới dành cho các tá điền...rồi khi anh nằm đó với vết thương trên vai, đôi mắt anh nheo lại trong đau đớn khi anh khẽ thì thầm rằng anh không thể chịu đựng được nữa. Nhưng cô đã trả lời anh rằng anh không như vậy, rằng anh sẽ vượt qua được.
" Catherine," Poppy nói lưỡng lự, " khi Leo đến Luân Đôn cùng cô...tôi băn khoăn tự hỏi...tôi hi vọng là có phải hai người sắp sửa hứa hôn phải không?"
" Anh ấy có cầu hôn tôi," Catherine thừa nhận, " nhưng tôi..."
" Anh ấy đã cầu hôn ư? Poppy làm Catherine ngạc nhiên với một cái ôm nồng hậu. " Ồ, thật là tốt khi điều này đã trở thành sự thật! Làm ơn hãy nói với tôi là cô đã nhận lời anh ấy."
" Tôi e rằng chuyện này không hề đơn giản như vậy," Catherine buồn bã nói.
Tâm trạng phấn khởi của Poppy nhanh chóng lắng xuống, một nỗi lo lắng bỗng chốc xuất hiện giữa đôi lông mày thanh tú. " Cô không yêu anh ấy ư? Nhưng tôi dám chắc với cô rằng rồi cô sẽ yêu anh ấy thôi."
" Đó không phải là vấn đề yêu hay không yêu," Catherine nhăn mặt đầy đau khổ.
" Hôn nhân không phải dựa trên cơ sở tình yêu hay sao?"
" Không phải vậy, nhưng ý của tôi là tình yêu cũng không thể giúp con người ta vượt qua một số khó khăn nhất định."
" Vậy có nghĩa là cô có yêu anh ấy?" Poppy hỏi đầy chờ mong.
Mặt Catherine đỏ bừng lên. " Tôi tôn trọng anh ấy."
" Và anh ấy luôn khiến cô hạnh phúc, cô đã nói như vậy."
" Uhm, vào một ngày nào đó tôi sẽ thừa nhận..."
" 'Khoảnh khắc của hạnh phúc thực' là cách cô diễn tả điều này."
" Lạy Chúa, Poppy, tôi cảm thấy như đang bị thẩm vấn vậy."
Poppy cười. " Tôi xin lỗi, chỉ là vì tôi rất thích hai người thành một cặp. Vì lợi ích của Leo, của cô và của cả gia đình."
Giọng nói khô khan của Harry xuất hiện từ phía sau lưng hai người phụ nữ. " Có vẻ như chúng ta đang có những ý kiến trái chiều phải không tình yêu của anh." . Poppy quay lại khi chồng cô tiến gần. Harry âu yếm nhìn vợ, tuy nhiên anh vẫn không giấu được sự bận tâm trong lòng. " Trà và bánh sandwich đã sẵn sàng rồi đó," anh nói. " Và mọi tranh cãi cũng xong xuôi rồi. Chúng ta trở lại căn hộ được chưa?"
" Ai đã thắng vậy anh?" Poppy ranh mãnh hỏi. Và điều này đã lấy được từ phía Hary một trong những nụ cười sảng khoái hiếm thấy. " Trong lúc chúng anh đang đánh nhau thì một cuộc nói chuyện nhỏ đã làm gián đoạn và không nghi ngờ gì rằng điều đó chẳng tốt một chút nào. Và cũng hóa ra là anh và anh ta đều không biết cách đánh nhau như những quý ông
" Anh đã tránh né." Poppy chỉ ra. " Đó là cách mà một quý ông lựa chọn khi đánh nhau."
" Phòng thủ không thực sự là chiến đấu. Nó giống với chơi cờ vua vậy và với nguy cơ bị đâm bất kì lúc nào."
" Em vui vì hai người không làm thương nhau," Poppy nói hồ hởi, " bởi vì rất có thể hai người sẽ sớm trở thành anh em thông gia của nhau."
" Chúng anh vốn đã là thế rồi."
" Ý em là mối quan hệ mới sau khi Leo và Catherine lấy nhau cơ." Poppy quàng lấy tay chồng mình. Harry nhìn Catherine khi họ bắt đầu bước đi. " Em vẫn chưa quyết định phải không? Về việc kết hôn với Ramsay ấy?"
" Chắc chắn là chưa ạ," cô nói thì thầm, và đuổi bước theo họ. " Đầu em đang quay cuồng. Em cần thời gian để suy nghĩ."
" Harry," Poppy nói, " khi anh nói với em rằng chúng ta đang có những ý kiến trái chiều, em đã hi vọng rằng anh không phản đối Leo và Catherine lấy nhau."
" Trong lúc này," anh nói và dường như đang cố cẩn trọng với từ ngữ của mình, " thì anh tin rằng thận trọng là một điều nên làm."
" Nhưng anh không muốn Catherine trở thành một thành viên của gia đình em sao?" Poppy bối rối hỏi. " Cô ấy sẽ nhận được sự bảo vệ từ phía gia đình Hathaway."
" Có, anh muốn vậy lắm chứ. Trừ việc Cat bắt buộc phải kết hôn với Leo, và cá nhân anh không hề thấy đây là sự lựa chọn tốt nhất cho con bé."
" Em đã nghĩ rằng anh thích Leo," Poppy phản đối.
" Anh có như vậy. Và nếu còn quý ông nào trên đời này mà anh thấy hóm hỉnh và đẹp hơn anh ta thì có lẽ là anh chưa gặp được người đàn ông đấy rồi."
" Vậy thì sao anh lại phản đối như vậy?"
"Bởi quá khứ không cho thấy bản thân anh ta có thể là một người chồng đáng tin cậy. Cat đã bị phản bội nhiều lần trong cuộc sống rồi ". Âm điệu của anh. Tỉnh táo và nghiệt ngã, anh nhìn Catherine. "Và anh là một trong những người đã thất bại trước em. Anh không muốn em đau khổ như vậy nữa. "
"Harry," Catherine nói thiết tha, "anh đang quá nặng nề với bản thân."
"Bây giờ không phải là lúc để rót mật ngọt vào những sự thật đầy khó chịu", anh trả lời lại. "Nếu anh có thể thay đổi quá khứ, anh sẽ quay trở lại và làm như vậy mà không do dự. Nhưng tất cả những gì anh có thể làm là cố gắng sửa đổi, và làm tốt hơn trong tương lai. Và anh cũng sẽ vẫn nói như vậy với Ramsay. "
"Mọi người đều xứng đáng để có một cơ hội thứ hai", Catherine nói.
"Đúng thế. Và anh muốn tin rằng anh ta thay đổi.Nhưng nó vẫn cần phải xem xét ".
" Anh sợ anh ấy sẽ quay trở lại những thói quen xấu ư", Catherine nói.
"Anh ta không phải à người đầu tiên. Tuy nhiên, Ramsay ở gần độ tuổi mà một người đàn ông tìm đến sự ổn định trong cuộc sống. Nếu anh ta tiếp tục cố gắng tránh lệ thuộc vào trụy lạc thì anh nghĩ rằng anh ta sẽ là một người chồng tốt. Nhưng cho đến khi anh ta có thể chứng minh bản thân, anh không muốn thử những rủi ro có thể xảy đến với tương lai của em như là vợ của một người đàn ông không có khả năng giữ lời thề. "
"Anh ấy sẽ giữ lời thề ," Poppy khẳng định.
"Làm thế nào để em biết điều đó?"
"Bởi vì anh ấy là một thành viên của gia đình Hathaway."
Harry mỉm cười lại với cô. "Anh ta thật là may mắn khi có em bảo vệ anh ta, em yêu à. Và anh hy vọng rằng em đúng.... "Cái nhìn của anh thoáng dừng lại trên khuôn mặt căng thẳng của Catherine.. "Anh có sai khi ngờ rằng em có cùng mối bận tâm như anh không, Cat?"
"Em cảm thấy khó khăn để tin tưởng bất kỳ người đàn ông nào.", cô thừa nhận. Và cả ba người bắt đầu lặng im đi trên con rãnh nhỏ hẹp.
"Catherine," Poppy mạo hiểm, "Tôi có thể hỏi một điều đặc biệt riêng tư không?"
Cat gửi một cái nhìn của cô đầy lo lắng, và mỉm cười. "Tôi không thể tưởng tượng bất cứ điều gì riêng tư hơn những gì chúng ta đã thảo luận. Vâng, tất nhiên. "
"Có phải anh tôi đã nói với cô rằng anh ấy yêu cô không?"
Catherine ngập ngừng một lúc lâu. "Không," cô nói, cô nhìn thẳng trên con đường trước mặt. "Trên thực tế, gần đây, tôi nghe anh ấy nói với Win rằng anh sẽ chỉ kết hôn với một người phụ nữ mà nhất định anh sẽ không bao giờ yêu cô ta." trong nháy mắt cô nhìn về phía Harry, người mà thật may là đã không đưa ra bất kì lời nhận xét nào
Poppy cau mày. "Anh ấy không hề có ý như vậy đâu. Leo thường cười và nói về những điều ngược lại với những gì anh ấy thực sự cảm thấy. Thật khó để hiểu thấu anh ấy."
"Đó chính xác là quan điểm của anh," Harry nói với một giọng điệu trung lập. "Thật không bao giờ biết được Ramsay nghĩ gì."
Sau khi Catherine đã ăn một đĩa bánh mì , cô đã đi đến phòng mà Harry đã chuẩn bị cho cô.
" Lát nữa, sau khi cô đã nghỉ ngơi," Poppy nói với cô, "Tôi sẽ gửi một cô hầu xuống với một số quần áo của tôi. Chúng có thể sẽ khá rộng, nhưng tôi sẽ cho đi sửa lại."
"Ồ, tôi cho rằng không cần thiết đâu," Catherine phản đối. "Tôi sẽ gửi thư để nhận những gì tôi để lại Hampshire."
"Cô sẽ cần một cái gì đó để mặc trong thời gian chờ đợi. Và tôi có một số áo mà chưa bao giờ sử dụng. Harry thật là buồn cười quá mức khi nói đến việc mua những thứ đó cho tôi. Bên cạnh đó cô không cần thiết phải mặc những trang phục dành cho phụ nữ độc thân thiếu hấp dẫn như vậy. . Tôi đã luôn luôn mong muốn được nhìn thấy cô trong màu sắc đẹp ... màu hồng, hoặc màu xanh ngọc bích ... "Cô mỉm cười với biểu hiện của Catherine. " Cô sẽ được giống như con bướm phương ngôn nổi lên từ cái kén này. "
Catherine đã cố gắng để đáp ứng với sự hài hước, mặc dù các dây thần kinh của cô đã được xâu thành chuỗi chặt chẽ với sự lo lắng. "Tôi đã thực sự khá thoải mái như một con sâu bướm."
Poppy đi tìm Harry trong phòng với sự tò mò , nơi anh thường đến tĩnh tâm để gải quyết một vấn đề hoặc làm việc ở một nơi nào đó anh không bị quấy rầy. Chỉ mỗi Poppy được phép đến và đi khi cô muốn. Gian phòng chứa đầy các kệ sách nơi đặt những vật kỳ lạ và thú vị, quà tặng từ du khách nước ngoài, đồng hồ và các bức tượng nhỏ và những thứ anh đã thu thập được trong chuyến đi của mình.
Harry ngồi tại bàn của mình trong một chiếc áo sơ mi. Poppy tiến về phía anh, cảm giác của niềm vui lan toả khi cô quan sát những chuyển động của đôi bàn tay, nhớvề sự chuyển động của nó trên cơ thể mình.Harry nhìn lên khi cô đóng cửa lại, anh nhìn chăm chú và chan chứa yêu thương. Xoay chiếc ghế của mình lại, anh giữ lấy cô ở thắt lưng và kéo cô ngồi trên đùi của mình.
Poppy cho hai bàn tay trượt vào mái tóc màu đen sáng bóng của anh, màu nâu đen lụa mượt trượt nhẹ trong những ngón tay cô. "Em có làm anh mất tập trung không?" Cô hỏi khi cô cúi xuống hôn anh.
"Có," anh nói trong miệng cô. "Đừng dừng lại."
Cô cười khúc khích giữa đôi môi của họ, giống như viên đường tan chảy trong tách trà nóng. Nâng đầu anh lên, Poppy đã cố gắng để nhớ lại những gì đã khiến cô đến đây. "Mmmn, không," cô nói khi miệng của anh lướt trên cổ họng cô. "Em không thể nghĩ gì được khi anh làm điều đó. Em định hỏi anh một cái gì đó ... "
"Câu trả lời là có."
Quay lại, cô mỉm cười và nhìn xuống anh, cánh tay cô vẫn còn vòng quanh cổ anh.
"Anh thực sự nghĩ gì về chuyện giữa Catherine và Leo?"
"Anh không chắc chắn." Anh đừa giỡn với vạt áo trước áo cô, và để ngón tay của mình chạy dọc theo hàng cúc trang trí.
"Harry, đùng giật nó ra", cô cảnh báo, "chúng dùng để trang trí đấy."
"Vậy có lợi ích gì sử dụng những cái cúc vô dụng này?" Anh hỏi và tìm hiểu.
"Chỉ là thời trang thôi mà."
"Vậy thì anh làm sao để cởi chiếc váy này ra?" Kích thích, Harry bắt đầu tìm kiếm cách mở một cách vội vã. Poppy cọ cọ mũi mình vào mũi anh. "Đó là một bí mật", cô thì thầm. "Em sẽ cho ạnh tìm hiểu sau khi anh nói với em những gì anh định làm với Catherine."
" Những vụ bê bối chỉ biến mất khi người ta quên nó. Mọi cố gắng ngột thở chỉ làm hâm nóng ngọn lửa. Anh sẽ giới thiệu Cat như là em gái của anh, giải thích rằng con bé đã đi học tại Blue Maid, và sau đó có một vị trí với gia đình Hathaway như là một người bạn tốt của em và em gái của em. "
"Và về tất cả những câu hỏi khó chịu thì sao?" Poppy hỏi. "Chúng ta trả lời như thế nào đây?"
"Trong cách thức của các chính trị gia thì tốt nhất là chúng ta nên cố tình hiểu sai và né tránh. "
Cô đồng thuận với nụ cười kín đáo trên môi. "Em cho rằng đó là lựa chọn duy nhất," cô nói. "Vậy còn lời cầu hôn của Leo thì sao?"
"Em có nghĩ rằng Cat nên nhận lời Leokhông?"
Poppy gật đầu dứt khoát. "Em không thấy có gì có thể đạt được bằng cách chờ đợi. Không người nào có thể biết người đàn ông của mình là kiểu chồng thế nào nếu không kết hôn với anh ta. Và sau đó nó đã quá muộn. "
"Người vợ nhỏ bé tội nghiệp của anh," Harry thì thầm, chạm vào cô, qua những nếp gấp dày trên váy.
"Đó là quá muộn đối với em, phải không?"
"Vâng, vâng, em đã từ bỏ bản thân mình để cả một đời phải chịu đựng những đam mê khoái lạc của anh và cả những cuộc chuyện trò dí dỏm." Cô thở dài. "Nhưng thế vẫn tốt hơn là làm một phụ nữ độc thân, em phải tự nói với bản thân mình như vậy."
Harry đứng và kéo cô lên sát lại anh, hôn cô cho đến khi cô thấy chóng mặt và má nóng bừng.
"Harry," cô vẫn cố chấp, cả khi anh hôn vào bên dưới dáy tai cô, "Khi nào anh sẽ chúc phước lành cho cuộc hôn nhân của Catherine và anh trai em?"
"Khi con bé nói với anh rằng con bé không quan tâm những gì anh nói," Anh ngẩng đầu và nhìn sâu vào mắt cô. "Hãy về phòng và chúng ta cùng chợp mắt một lúc nào."
"Em không buồn ngủ", cô thì thầm, và anh cười toe toét.
"Anh cũng thế." với lấy tay cô, anh kéo cô ấy ra khỏi phòng. "Bây giờ về những cái cúc này ..."
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32