Chương 27
Nicholas uống nốt cốc brandy thứ ba trong vòng hai mươi phút, và rót thêm một cốc khác. James Malory và Conrad Sharpe, hai cái bóng của anh trong một thời gian, vừa mới rời khỏi căn nhà, và anh vẫn thấy nhột nhạt trước sự vui vẻ thú vị họ thể hiện ra trước sự trả giá đắt của anh. Kể cả như vậy, anh tự nhủ anh vẫn có việc khác quan trọng hơn để kiềm chế bản thân lại.
Anh đang ngồi trong cái mà đã từng là phòng làm việc của anh, giờ là một phòng nhạc nhỏ. Một phòng nhạc! Nếu không phải là một mẩu phiền toái độc ác thì anh cũng chả biết gọi đó là gì nữa. Phòng làm việc của một người đàn ông rất thiêng liêng. Và cô ta không chỉ thay đổi cái phòng làm việc, cô ta đã xóa sổ nó hoàn toàn.
Liệu cô ta có nghĩ rằng anh sẽ không bao giờ quay lại không nhỉ? Hay liệu cô đã hi vọng anh quay về? Quỷ bắt cô ta đi. Người vợ xinh đẹp ngọt ngào của anh đã trở thành một người phụ nữ nóng tính, đầy vẻ căm thù y chang hai ông cậu của mình. Quỷ bắt nốt cả họ nữa cho rồi.
Eleanor rảo bước trong phòng, ném những cái nhìn bất bình về phía Nicholas mỗi lần anh nâng cốc brandy lên môi. Anh thì đang bốc khói với sự phẫn uất của mình.
"Cô ta làm cái quái gì với giấy tờ, bàn viết và sách của cháu thế?"
Eleanor bắt mình phải bình tĩnh. "Cháu vừa biết là cháu có một đứa con trai. Và đấy là tất cả những gì cháu có thể hỏi đấy hả?"
"Ý dì là dì cũng không biết cô ta để đồ đạc của cháu ở đâu hả?"
Eleanor thở dài. "Trong kho chứa đồ Nicky ạ. Mọi thứ trong kho hết rồi."
"Dì cũng ở đây khi cô ta lộn tùng phèo nhà cháu lên đúng không?" Anh buộc tội.
"Ta có mặt lúc đó, đúng vậy."
"Và dì không hề có ý định ngăn cô ta lại sao?" Anh hỏi lại, không tin nổi.
"Vì Chúa lòng lành, Nicky, cháu đã lấy vợ. Cháu không thể muốn giữ một ngôi nhà cho người độc thân sau khi cưới chứ?"
"Cháu có đòi phải có vợ đâu," anh cay đắng nói. "Và cháu đã trông chờ là cô ta ở nguyên nơi cháu để cô ta lại, chứ không phải đột nhập vào đây. Nếu cô ta muốn trang trí lại, cái quái gì khiến cô ta không thể thỏa mãn bản thân với việc chỉnh trang lại Silverley cơ chứ?"
"Thật ra ta tin là con bé thích Silverley như hiện nay hơn."
"Vậy tại sao cô ta không ở đó cho rồi?" Anh giận dữ.
"Cháu thật còn phải hỏi nữa sao?"
"Thế vấn đề là gì?" Anh nhạo báng. "Chả lẽ bà mẹ khả kính của cháu không trao quyền lực sao?"
"Regina đã có đúng vị trí của mình ở đó, nếu đó là điều cháu muốn nói."
"Vậy là họ sống với nhau vui vẻ chứ hả? Ừh mà sao lại không cơ chứ?" Anh cười cay đắng. "Họ có quá nhiều điểm chung mà, cả hai đều coi khinh cháu còn gì."
"Thật không công bằng Nicky ạ."
"Đừng bảo cháu là dì bắt đầu bảo vệ cho chị gái mình vào thời điểm muộn màng này nhé."
"Không đâu," Eleanor trả lời buồn bã.
"Cháu hiểu rồi. Dì đứng về phe Regina. Ừh nhỉ, dì chẳng muốn cháu cưới cô ấy là gì. Giờ thì dì hài lòng rồi chứ, khi mọi chuyện bung bét thế này?"
Eleanor lắc đầu. "Dì thề là dì thật chẳng còn nhận ra cháu nữa. Tại sao cháu lại làm thế hở Nicky? Nó là một đứa con gái tốt. Nó đã có thể khiến cháu thật hạnh phúc mà."
Một nỗi đau bất thần dội lên trong lồng ngực khiến anh choáng váng. Hạnh phúc với Regina không bao giờ có thể là của anh, dù anh có muốn thế nào đi nữa. Nhưng Eleanor không thể hiểu tại sao Miriam không bao giờ nói cho bà sự thật. Hai chị em đã lạnh nhạt với nhau từ khi anh biết suy nghĩ tới giờ. Và nếu Miriam và Regina không kể với bà, anh cũng sẽ không kể. Dì Ellie tốt bụng sẽ tội nghiệp anh, và anh không muốn thế. Thà là dì ấy nghĩ về anh như một kẻ đáng ghét như những người khác còn hơn.
Anh nhìn xuống chiếc ly trong tay và lẩm bẩm. "Cháu không muốn bị ép buộc."
"Nhưng việc đã xảy ra rồi," Eleanor chỉ ra. "Cháu đã cưới con bé. Sao cháu không thể cho nó một cơ hội cơ chứ?"
"Không thể đâu dì ạ."
"Được, ta hiểu. Lúc đó cháu đang cay đắng. Nhưng còn bây giờ thì sao Nicky, cháu có thể thử kia mà."
"Và để cô ta cười vào mặt cháu sao? Không, cám ơn dì:"
"Con bé bị tổn thương, có thế thôi. Cháu còn muốn gì nữa khi cháu bỏ rơi cô dâu của mình vào ngày cưới?"
Bàn tay nắm chiếc ly bỗng xiết chặt. "Cô ấy bảo dì thế ư? Cô ấy tổn thương ư?"
Eleanor nhìn đi chỗ khác. "Thật ra..."
"Cháu biết ngay mà."
"Đừng có ngắt lời dì Nicky," Bà nghiêm mặt lại. "Dì đang định nói là thật ra con bé không bao giờ nhắc đến cháu trước mặt ta. Nhưng làm ơn tin rằng ta hiểu con bé, ít nhất là sau bốn tháng sống với nó."
"Cô ta cũng biết điều không nói với dì cô ta nghĩ về cháu ra sao đấy. Cô ta biết dì luôn mềm lòng với cháu mà."
"Cháu sẽ nhất quyết không nhượng bộ phải không?" Bà hét lên. Anh không trả lời, và bà mất kiên nhẫn. "Vậy còn con trai cháu thì sao? Không lẽ nó sẽ phải lớn lên trong sự thù hằn của người lớn... như cháu ngày xưa sao? Đấy là điều cháu dành cho nó à?"
Nicholas nhảy khỏi ghế và ném chiếc ly vào tường.
Eleanor choáng váng không nói được gì, và một lúc sau anh giải thích với một giọng khàn vì đau đớn. "Cháu không phải đồ ngốc thưa dì. Cô ta có thể nói với mọi người đứa trẻ là của cháu, nhưng cô ta có thể nói gì khác nào? Cô ta thử đi mà nói với cháu rằng thằng bé là con cháu xem!"
"Ý cháu là cháu và cô ta... rằng hai đứa chưa hề..."
"Chỉ một lần dì Ellie ạ, chỉ một lần duy nhất. Và đó là bốn tháng trước khi cháu cưới cô ta!"
Vẻ mặt Eleanor dãn ra một chút. "Nó lâm bồn năm tháng sau khi cưới Nicky ạ."
Anh sững lại rồi nói vô cảm. "Thằng bé được sinh thiếu tháng đấy."
"Không phải thế!" Eleanor nạt lại. "Sao cháu biết được?"
"Bởi vì," anh lập luận. "Cô ta hẳn phải nói với cháu về đứa bé để giữ cháu lại nếu cô ta có thai khi cháu bỏ đi chứ. Dì không thể bảo cháu là cô ta không biết việc mình có thai bốn tháng rồi được. Và cô ta cũng phải có dấu hiệu gì tỏ ra việc đó, mà cô ta có tí nào đâu. Cô ta có thể chỉ có thai một tới hai tháng khi cháu bỏ đi, và rõ ràng là không biết về tình trạng của mình khi ấy."
"Nicholas Eden, trừ phi cháu thôi ngay việc ngoan cố như thế, còn không dì không còn gì để nói với cháu nữa cả!" Eleanor giận dữ bước ra khỏi phòng sau câu nói cuối cùng.
Nicholas chụp lấy chai rượu và định ném nó giống như chiếc ly hồi nãy, nhưng rồi anh nâng nó lên môi. Tại sao lại không chứ?
Phải, cô đáng ra đã có thể nói với anh việc mình đang có thai khi họ kết hôn. Anh nhớ lại những lần cô để những gã đàn ông khác đưa về nhà. Anh nhớ lại đặc biệt là George Fowler, và cơn giận dữ nóng rực anh đã cảm thấy khi đó. Có khi nào đó là do trực giác của anh không? Có khi nào anh đã cảm thấy việc gã con hoang trẻ trung đáng ghét đó sẽ không đưa cô ta về thẳng nhà không?
Nicholas giận tới nỗi anh gần như không còn suy nghĩ tử tế được nữa. Anh đã cố không nghĩ về đứa trẻ từ lúc anh biết về sự ra đời của nó. Con trai anh phải không nào? Cô đi mà thử thuyết phục anh về điều đó ấy
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43