Chương 26
"NICHOLAS!" Eleanor hấp tấp bước lại khi ba người đàn ông bước vào phòng khách ngôi nhà ngụ trong thành phố Luân Đôn của Nicholas.
Reggie đứng lên chậm rãi hơn, đôi mắt nheo lại. Có mấy người khác bên cạnh chồng cô. "Chú James, chuyện này là sao?"
"Chú chỉ ngẫu nhiên tóm gã này thôi, cháu yêu."
"À, chú có thể đưa anh ta trở lại ngay cái nơi chú ngẫu nhiên tóm được," cô nói qua kẽ răng. "Anh ta không được chào đón ở đây."
"Regina!" Eleanor há hốc miệng.
Reggie cuộn tay qua ngực, bướng bỉnh khước từ việc nhìn lại dì Nicholas. Cô đã trở nên rất thân thiết với Eleanor trong mấy tháng gần đây, thậm chí yêu quý bà ấy. Nhưng không một ai, người thân của cô hay của anh, có thể làm Reggie chấp nhận một người đàn ông bị ép buộc quay trở lại. Điều đó gây sỉ nhục gần như việc bỏ rơi vậy.
Nicholas ngầm quan sát Regina, giả bộ đang nhìn dì mình. Anh cảm thấy hết sức muốn đấm vào cái gì đó, bất cứ cái gì. Anh cũng cảm thấy dường như mồ hôi rỉ ra. Nhìn cô kìa! Hiển nhiên cô đã biết về thân phận cha mẹ anh, biết và khinh miệt anh vì điều đó. Anh thấy điều ấy trong đôi môi cứng ngắt của cô; sự khắc nghiệt, dáng vẻ kiên quyết của cô.
Vậy là, Miriam đã cho cô hay. Tuyệt và tốt. Nếu cô căm ghét anh vì ý nghĩ đã lấy một gã con hoang, đó là việc cô xứng đáng nhận được bởi đã ép anh vào cuộc hôn nhân.
Việc Nicholas bị mang về nhà trong tay người chú của cô làm anh quên mất rằng anh đã có ý trở về và muốn đền bù. Thực tế, anh đã quên mọi thứ ngoại trừ cơn giận dữ của mình.
"Không được chào đón ở đây, quý bà?" Nicholas nói mềm mại. "Tôi có nhầm chăng, hay ngôi nhà này thuộc về tôi?"
Lần đầu tiên mắt cô nhìn vào mắt anh. Trời ơi, cô đã quên mất đôi mắt hổ phách đó có sức phá hủy nhường nào. Và trông anh thật tuyệt vời, làn da cháy nắng, mái tóc sáng rỡ sợi vàng. Nhưng cô không thể cho phép anh thả bùa mê vào mình.
"Ngài quên rồi sao, thưa ngài, rằng ngài đã từ chối chia sẻ căn nhà với tôi. Cụ thể, ngài đã cho tôi ngôi nhà của mình."
"Silverley, không phải căn nhà này. Và em đã làm cái quái gì với ngôi nhà này thế?" anh sẵng giọng, nhìn quanh tất cả những món đồ mới và giấy dán tường đầy hoa cỏ.
Reggie mỉm cười vô tội, giọng cô ngọt ngào. "Sao vậy, Nicholas, anh không thích nó à? Dĩ nhiên rồi, anh đã không ở đây để giúp tôi trang hoàng, nhưng tôi rất tiết kiệm tiền của anh. Nó chỉ tốn của anh một ngàn bảng thôi."
James nhanh chóng quay đi để che giấu sự vui vẻ của mình. Conrad bỗng nhiên thấy cái trần nhà rất cuốn hút. Chỉ có Eleanor nghiêm nghị. Hai người trẻ tuổi giờ đang ngó nhau chằm chằm.
"Nicholas, đây là cách chào đón vợ cháu sau bảy tháng trời sao?"
"Dì ở đây làm gì thế, dì Ellie?"
"Và đây là cách chào đón cháu sao?" Vẻ mặt anh không hề dễ chịu.
Bà thở dài. "Nếu cháu cần phải biết, đây là ngôi nhà quá lớn và dì nghĩ Regina cần sự đồng hành của dì. Không có lý sao, vợ cháu đã sống một mình ở đây."
"Cháu đã để cô ta ở Silverley!" anh gầm lên.
"Sao anh dám gào thét với Ellie!" Reggie la lên. "Và anh đi mà sống ở Silverley với Miriam. Tôi thích sống thoải mái ở đây."
"Tôi nghĩ cả hai chúng ta sẽ trở lại Silverley," anh nói giọng lạnh lùng, "giờ tôi không có lý do gì để tránh mặt mẹ tôi thêm nữa."
"Không chấp nhận."
"Tôi không yêu cầu sự cho phép của cô. Người chồng không cần sự cho phép của vợ - cho bất cứ điều gì." anh nói cay nghiệt.
Cô thở dồn với ý tưởng đó. "Anh đã vứt bỏ lẽ phải," cô nói dữ dội.
Anh mỉm cười. "Không vứt bỏ. Chỉ kiềm chế việc sử dụng... cho đến lúc này. Dù gì chăng nữa, gia đình cô đã gây ra quá nhiều phiền phức để mang chúng ta lại với nhau lần nữa, tôi chắc chắn không muốn họ thất vọng." anh nói một cách hung tợn.
"Cô chủ Reggie," một người hầu gái già hơn xen vào từ ngưỡng cửa. "Đến giờ rồi."
"Cảm ơn, Tess." Reggie trả lời bà vú bằng một cái gật đầu, rồi quay lại với phía James và Conrad nói, "Cháu biết các chú có ý tốt, nhưng các chú sẽ hiểu nếu cháu không cảm ơn vì sự phiền nhiễu của các chú."
"Cháu đã nói cháu có thể kiểm soát rất tốt, Regan," James nhắc cô.
Cô mỉm cười lần đầu tiên từ khi họ đến. Đó là nụ cười tinh nghịch quen thuộc của cô, và cô dành cho cả hai một cái ôm hôn. "Cháu đã làm thế. Và cháu sẽ làm thế. Giờ nếu các quý ngài thứ lỗi, cháu phải đi gặp con trai mình."
James và Conrad phá ra cười ngặt nghẽo khi Reggie rời phòng. Chồng cô vẫn đứng bất động, cắm rễ xuống sàn, miệng anh há ra, đôi mắt sững sờ cực độ trên gương mặt anh.
"Tôi đã nói gì nhỉ, Connie?" James rống lên. "Nhìn cái bản mặt hắn thôi cũng đáng cho tất cả những phiền phức hắn bắt chúng ta chịu, có đúng không?"
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43