Chương 5
Reggie không hề hoảng sợ. Cô đã nghe lọt tai đủ để hiểu kẻ bắt cóc cô là một nhà quý tộc. Anh ta nghĩ rằng người đánh xe sẽ nhận ra anh ta ngay , cho nên chắc chắn là anh ta không có ý làm tổn hại cô. Không , cô sẽ không bị xúc phạm .
Một ý nghĩ nữa làm Reggie phải mỉm cười – một nụ cười tinh quái hớn hở xếch đến tận mang tai . Người đàn ông này đã mắc phải 1 sai lầm khủng khiếp. Anh ta nghĩ cô là 1 người nào khác – Selena, anh ta đã gọi cô như vậy.-"Chỉ có thể là tôi thôi!" anh ta đã nói vậy, cứ như là cô có thể dễ dàng nhận ra giọng anh ta ngay lập tức í.
Selena? Cái gì làm cho anh ta nghĩ cô là Selena chứ? Anh ta chỉ đơn giản là nhấc bổng cô lên khỏi vệ đường , như thể anh ta .... -"Gã đánh xe sẽ nhận ra tôi" Ôi Lạy Chúa! Phu nhân Eddington! Anh ta biết rõ cỗ xe chính vì thế anh ta nghĩ nàng là Phu nhân Eddington.
Thật là nực cười! Anh ta sẽ đến vũ hội Nhà Shepford – and voila ( và hãy nhìn xem -french) , anh ta sẽ gặp Phu nhân Eddington cùng với các anh chị em họ của nàng. Ôi , bây giờ thì cô chỉ ước gì được nhìn thấy gương mặt anh ta lúc ấy. Nó cũng giống như 1 trò đùa tinh nghịch mà cô thường tặng cho một ai đó trong những năm tuổi trẻ của cô mà thôi !
Và rồi sau đó anh ta sẽ vội vàng phóng về nhà , xin lỗi cuống cuồng và sẽ phải cầu xin cô thứ lỗi.Anh ta sẽ phải van nài cô đừng nói gì hết và cô sẽ đồng ý cũng để giữ gìn thanh danh của mình nữa .Cô sau đó sẽ đến vũ hội và đơn giản nói rằng mình đã ở chơi nhà Chú Anthony lâu hơn cô đã dự kiến. Không ai biết rằng cô đã bị bắt cóc.
Tự giải thoát tay mình khỏi chiếc cà vạt và khăn tay bịt miệng, cô tụt khỏi chiếc giường , hoàn toàn thoải mái, vui thích tận hưởng cuộc phiêu lưu bất ngờ. Nó chẳng phải do cô tự bắt đầu , dĩ nhiên rồi, nhưng cô đã phiêu lưu trong suốt cả cuộc đời của mình , bắt đầu từ năm lên 7 tuổi . Cô đã tụt chân xuống hố băng và chắc hẳn sẽ chết đuối nếu như không có 1 cậu bé coi ngựa ở gần đó kịp thời nghe cô kêu cứu và kéo cô lên. Năm tiếp theo , cũng chính cậu bé đó đã làm sao nhãng sự chú ý của một con lợn rừng đang điên cuồng rượt theo cô đến mức cô phải vội vàng trèo lên 1 cái cây. Cậu bé đã bị con lợn rừng đâm trúng , rồi sau khi bình phục lại rất nhanh, cậu đã kể với tất cả bạn bè về chiến tích giải cứu như trong mơ của mình. Sau đó cô đã bị cấm không được bén mảng gần những khu rừng trong vòng 1 năm.
Không , ngay đến những người bác tận tâm yêu thương và hết lòng dạy dỗ cô cũng phải chịu đứng ra rìa của định mệnh, và trong vòng 19 năm cô đã tận mắt chứng kiến nhiều cuộc phưu lưu hơn hầu hết những gì 1 người đàn ông trải qua trong suốt quãng đời mình. Khi nhìn xung quanh nhà tù thanh lịch đang tạm thời giam giữ cô, cô liền mỉm cười. Cô biết tất cả mọi người đàn bà đều mơ ước được cuốn đi thật bất ngờ bởi 1hiệp sĩ lạ mặt và đẹp trai cưỡi trên lưng ngựa, nhưng cô thì lại được trải qua thực tế. Còn hấp dẫn hơn nữa ,việc trốn thoát ngoạn mục khỏi buổi tối ngày hôm nay là điều thú vị thứ 2.
Hai năm trước đây, khi cô mới 17 tuổi, cô đã bị tấn công trên đường tới Bath bởi 3 kẻ cướp đường đeo mặt nạ và bị cuốn đi thật nhanh bởi kẻ liều lĩnh nhất trong 3 người. Ơn Chúa, người anh họ táo bạo và lớn tuổi nhất của nàng Derek đang tình cờ ở trong xe ngựa trên đường lúc đó . Anh liền vội tháo ngay 1 con ngựa trên cỗ xe , giận dữ đuổi theo kẻ bắt cóc cô và giải thoát Reggie khỏi ....bất cứ kẻ lạ mặt nào cô có thể nghĩ ra được trong đầu.
Và trước đó nữa , khi cô được 12 tuổi, cô lại có một cuộc phưu lưu trên biển xanh xa xôi . Cô đã bị bắt cóc suốt cả 1 mùa hè , đã chịu đựng được cơn giông tố dữ dội của biển cả và thậm chí là trải qua cả 1 trận đánh không thể tin được nữa.
Tốt quá , cô lại đang có một cuộc phưu lưu khác , nhưng cô sẽ vô cùng vui thích và an toàn tuyệt đối duy nhất trong lần này. Và rồi cô bật dậy như một mũi tên thẳng đứng. Chú Tony! Chú ấy biết chuyện này !Đột nhiên mọi chuyện chẳng còn thú vị chút nào nữa. Nếu như chú ấy tìm ra kẻ đã bắt cóc cô là ai, chú ấy sẽ tới ngay lập tức và đập nát cả cánh cửa để cứu cho được cô. Rồi những câu chuyện ngồi lê đôi mách sẽ không bao giờ chấm dứt còn cô thì sẽ bị hủy diệt mất. Anthony Malory cũng sẽ không để chuyện này kết thúc 1 cách dễ dàng. Chú ấy sẽ thách đấu với anh chàng tội nghiệp này và sẽ giết chết anh ta mất, cho dù có phạm phải sai lầm nào đi chăng nữa.
Reggie bật dậy và bắt đầu đi đi lại lại dọc theo căn phòng trên đôi chân không. Trời ơi! Đây đúng là 1 tình huống khủng khiếp dễ sợ. Cô tiếp tục đi lại ,tự làm cho mình rối trí vì nghiên cứu nội thất căn phòng. Nó được sơn bởi màu xanh lá cây và màu nâu trầm lặng , rải rác trong phòng một vài đồ gỗ theo kiểu thế kỉ 18. Áo choàng của cô phủ trên chiếc ghế bành, đôi giày của cô nằm trên sàn nhà gần đó, mặt nạ hóa trang của cô thì ở trên tấm đệm. Một chiếc cửa sổ duy nhất nhìn ra khu vườn đang chìm trong bóng tối. Cô tự sửa lại mái tóc của mình bằng cách sử dụng chiếc gương chạm trổ hoa lá theo kiểu Rocaille.
Cô băn khoăn tự hỏi nếu Tyndale lúc đó thật sự đã trói cô lại và bịt miệng cô khi cô hét lên cầu cứu thì cô sẽ ra sao? Tốt hơn cả là đừng có khám phá ra. Và cô cũng tự hỏi , cái gì làm anh chàng Nick chậm trễ chưa phát hiện ra sai lầm của mình đến thế ? Từng phút trôi qua bởi những tiếng tik tik của chiếc đồng hồ kiểu Meissen treo trên mặt lò sưởi.
Nicholas nhìn cô nàng đang nhảy điệu valse trong tay 1 anh chàng diện đồ satin màu xanh lá cây sáng . Màu áo đối chọi chan chát với chiếc áo dài màu mận chín của Selena trong buổi vũ hội tối nay. Với những màu sắc như thế , họ thật là 1 cặp không thể bỏ qua, thậm chí là trong một đám đông như thế này trên sàn nhảy.
-"Quỷ tha ma bắt" Nicholas gầm gừ.
Percy, đang đứng cạnh anh, còn phát âm rõ ràng hơn.-"Ôi, Lạy Chúa tôi!Cậu thật đã hoàn thành gọn ghẽ vụ này rồi cơ mà , phải vậy không ? Tôi đã nói trước là cậu không nên bắt đầu việc này rồi, và bây giờ cậu làm hỏng bét hết cả.'
-"Im miệng đi, Percy"
-"Được thôi, nhưng đó chính là cô ta , phải thế không? Và vì Chúa , ai mới là con chim nhỏ mà cậu đã nhốt vào trong lồng ở nhà tối nay mới được cơ chứ? Cậu đánh cắp cô nhân tình của Malory ngay trước mũi anh ta, phải vậy không? Anh ta sẽ giết cậu mất . Trời đánh thánh vật ,anh ta sẽ giết cậu ngay –đó chính là điều anh ta sẽ làm đấy."
Nicholas đã sẵn sàng giết chết ông bạn dễ bị kích động của anh ngay lập tức.-" Cậu sẽ tiếp tục lải nhãi mãi hả , phải thế không? Chuyện duy nhất mà tôi sắp phải đương đầu là bị chửi mắng tơi bời bởi người đàn bà đang giận dữ kia , người mà tôi còn chưa bao giờ nhìn thấy trước đây nữa. Ngài Malory sẽ không thách đấu với tôi vì một sai lầm ngu ngốc như vậy. Sau tất cả mọi chuyện , có tổn hại gì đâu cơ chứ?'
-"Thanh danh của 1 quý bà ,Nick ơi" Percy lại bắt đầu.-" Nếu như chuyện này mà lộ ra..."
-"Làm sao mà lộ ra được? Sử dụng cái đầu của mình đi, ông bạn già. Nếu cô ta là nhân tình của Malory , thì cô ta làm quái gì có thanh danh nào để mất nữa hả? Cái mà tôi sẽ phải biết ngay bây giờ , là cô ta làm gì ở trong xe của phu nhân Eddington vậy?" Anh thở dài, thật là 1 sai lầm tệ hại có thể hành hạ đến chết 1 người đàn ông. -"Tôi cho rằng tốt hơn hết là phải quay lại nhà và giải thoát cho cô ta ngay lập tức ,bất kể cô ta là ai đi chăng nữa."
-"Có cần giúp đỡ không ?" Percy cười nhăn nhở.-"Tôi rất tò mò muốn biết cô ta thực ra là ai đấy?"
-"Cô ta chắc chắn sẽ không hồ hởi đón tiếp gì cho lắm đâu" Nicholas chỉ ra.-"Tôi sẽ còn may mắn chán nếu chỉ bị ném một cái lọ vào đầu."
-"Thôi vậy, cậu tự xoay xở giải quyết được vụ này mà. Kể với tôi mọi chuyện vào ngày mai nhé."
-"Tôi biết cậu sẽ nói vậy mà" Nicholas nhăn nhó trả lời.
Nicholas phóng trở về nhà nhanh hết sức anh có thể. Anh đã tỉnh rượu hoàn toàn và vô cùng hối tiếc những việc đã xảy ra trong buổi tối hôm nay. Anh chỉ dám cầu nguyện quý bà bí ẩn của anh có chút ít tính cách hài hước trong người.
Tyndale mở cửa cho anh và vội đỡ lấy áo choàng , mũ và găng tay.-"Có chuyện gì rắc rối không ?" Nicholas hỏi, cầm chắc phải có cả 1 danh sách dài ngoằng.Nhưng thực tế lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
-"Không có chuyện gì, thưa ông chủ"
-"Không ầm ĩ gì ư?"
-"Thưa không"
Nicholas hít một hơi thật dài, thật sâu. Cô ta chắc là đang gom góp mọi sự tức giận của mình để trút lên đầu anh đây.
-"Đưa xe ngựa của ta vào, Tyndale" anh ra lệnh trước khi bắt đầu bước lên cầu thang.
Tầng 3 vẫn tĩnh lặng như một lăng mộ.Những người hầu không có chuyện gì để làm ở đây sau khi đêm xuống cả. Lucy , cô hầu phòng xinh xắn mà anh để mắt tới gần đây sẽ chẳng bao giờ mạo hiểm lên tầng này trừ khi được sai bảo, và gã hầu phòng của anh, Harris chắc còn đang ngủ ở tầng 2 với niềm hi vọng ông chủ của mình sẽ trở về trễ hơn .Ít nhất thì không ai trong nhà ngoại trừ Tyndale biết về sự hiện diện của của quý bà bí ẩn này. Nó cũng an ủi được phần nào.
Nicholas đứng tần ngần bên ngoài cửa phòng Reggie trong phút chốc, bỏ then cài rồi mở cửa vào rất nhanh. Anh căng thẳng người sẵn sàng nhận 1 cú đập vào đầu, nhưng ấn tượng đầu tiên của anh về cô còn làm anh choáng váng ,sửng sốt hơn nữa.
Nàng đứng bên khung cửa sổ, nhìn anh một cách ngạc nhiên. Nhưng không có chút e thẹn, nhút nhát nào trong cái nhìn của nàng, thậm chí cũng không một chút e sợ nào trên gương mặt hình trái tim thanh tú ,yểu điệu. Đôi mắt xếch hơi thoáng bối rối đẹp một cách kì lạ. Đôi mắt xanh thăm thẳm trên gương mặt đẹp tuyệt đó càng trở nên xanh hơn và trong veo như màu của pha lê vậy.Đôi môi đầy đặn và mềm mại, chiếc mũi thẳng và thanh mảnh. Rèm mi đen mướt rợp bóng trên đôi mắt đẹp lạ thường đó, trong khi đôi lông mày cong lại uốn lượn nhẹ nhàng bao quanh chúng. Mái tóc nàng cũng đen nhánh với một vài lọn tóc quăn bao quanh gương mặt , làm cho làn da trắng muốt tuyệt đẹp của nàng bừng sáng lấp lánh như ngà voi.
Nàng quả là hấp dẫn tuyệt vời. Vẻ đẹp không chỉ dừng lại trên gương mặt. Nàng nhỏ nhắn và mảnh mai , đúng vậy, nhưng vóc dáng nàng không rớt lại chút trẻ con nào hết. Bộ ngực nàng rắn chắc , non trẻ tuyệt đẹp ẩn hiện qua làn vải musơlin mỏng manh của chiếc áo dài màu hồng phấn. Chiếc áo được cắt trễ xuống chỉ vừa đủ để gợi nên nét quyến rũ khôn tả của bộ ngực nàng , nhưng lúc này đây nó trêu ngươi và hấp dẫn anh hơn hết thảy những gì đẹp đẽ anh từng thấy ở Luânđôn. Anh muốn kéo chiếc áo chiếc áo dài mỏng manh của nàng xuống một vài insơ để giải phóng và chiêm ngưỡng bộ ngực đáng yêu, tươi trẻ như mùa xuân của nàng. Anh cảm thấy choáng váng một lần nữa, nhưng tự chủ lại bằng dũng khí đàn ông của mình . Ôi ngài ơi! Ngài chưa từng bao giờ mất tự chủ đến thế này kể từ thời niên thiếu cả
Liều mạng để giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, anh xoay sở tìm kiếm bất -kì-cái-gì -khả-dĩ để nói .-"Xin chào"
Giọng của anh như ngụ ý hỏi là-"Chúng ta có gì ở đây thế này?" và Reggie không thể kìm được mình không cười toe toét. Anh ta thật tuyệt đẹp, đơn giản là tuyệt đẹp! Anh ta không chỉ có một khuôn mặt tuyệt vời, mặc dù nó đập ngay vào mắt. Có một vẻ hấp dẫn giới tính kì lạ toát lên ở anh làm cô mất hết cả can đảm. Anh ta thậm chí trông còn ưa nhìn hơn cả Chú Anthony, người mà cô luôn cho rằng là người đàn ông đẹp trai nhất, hấp dẫn nhất trên thế giới.
Sự so sánh này là hoàn toàn chắc chắn. Anh ta gợi cho cô nhớ đến Chú Tony,không chỉ ở chiều cao và vóc dáng bên ngoài, mà chủ yếu là bởi cách đôi mắt anh ta đang đánh giá khắp người cô. Đôi môi anh ta uốn cong lên trên trong một vẻ tán thưởng lộ liễu . Đã bao nhiêu lần rồi cô thấy ông chú thân yêu của mình ngắm nhìn 1 phụ nữ theo cái cách đó. Vậy là rõ rồi, anh ta là 1 kẻ phóng đãng, cô tự bảo mình. Còn kiểu người đàn ông nào nữa đây dám táo tợn bắt cóc cô nhân tình của mình ngay trước cửa nhà một người đàn ông khác? Anh ta có ghen không khi nghĩ rằng cô nhân tình của mình và Chú Anthony đang .... ? Ôi , thật là một tình huống mới hài hước làm sao!
-"Đi mà chào bản thân mình ấy!" (sém chút quen mồm dịch là đi mà chào cái đầu anh ấy , héhé ) Reggie trả lời 1 cách ranh mãnh.-"Tôi mới bắt đầu tự hỏi khi nào thì ngài mới nhận ra sai lầm của mình đây. Ngài chắc hẳn đã có đủ thời gian để ngẫm nghĩ về chuyện này rồi đấy."
-"Còn tôi mới chỉ đang tự hỏi phải chăng mình thực sự đã mắc 1 sai lầm hay không. Em trông không giống như 1 sai lầm của tôi mà trái lại em giống hệt như 1 chuyện tôi đã làm đúng chỉ nhờ 1 may mắn tình cờ.
Anh ta đóng cửa lại khẽ khàng và tựa người lên nó, đôi mắt hổ phách tuyệt đẹp táo bạo quét khắp người cô, từ đầu đến chân.Reggie nhận ra thật chẳng an toàn chút nào cho một quý cô khi ở một mình với loại đàn ông như anh ta. Nhưng theo 1 vài nguyên nhân không thể lý giải nổi , cô lại không e ngại người đàn ông này chút nào. Thật là đáng hổ thẹn! cô tự hỏi nếu 1chuyện kinh khủng như là cô sẽ bị mất trinh tiết vào tay anh ta sẽ xảy ra thì sao? Ôi, cô đang mắc vào trong 1 tình huống mới khinh suất và liều lĩnh làm sao !
Cô liếc nhìn cánh cửa đóng chặt và thân hình cao to của anh đã chặn ngay lối thoát duy nhất đó. -"Thật là xấu hổ cho ngài , thưa ngài.Tôi hi vọng ngài sẽ không gây tổn hại gì cho tôi hơn những chuyện ngài đã làm tối nay chứ?"
-"Tôi sẽ sẵn sàng, nếu như em cũng giải thoát cho tôi, em cho phép tôi chứ? Hãy suy nghĩ kĩ trước khi em trả lời" anh nói với 1nụ cười quyến rũ chết người.-"Trái tim tôi đang bị lâm nguy."
Cô cười khúc khích đầy vui thích.-"Thật là bịp bợm! Những kẻ phóng đãng như ngài thì làm gì có trái tim.Cả thế giới đều biết như vậy mà"
Nicholas lập tức bị làm say mê. Anh có thể nói cái gì làm cho cô lúng túng được bây giờ? Anh rất nghi ngờ chuyện này.
-"Em đang làm tổn thương tôi đấy, em yêu, nếu như em so sánh trái tim của tôi với trái tim của Malory"
-"Quên chuyện đó đi thưa ngài." Cô quả quyết với anh.-"Trái tim của Tony cũng không kiên định như của bất kì ai. Bất cứ 1 người đàn ông nào cũng có trái tim trung thủy hơn ông ấy. Thậm chí là cả ngài." Cô nói tỉnh khô.
Những điều này nói ra từ miệng cô nhân tình của ông ta ư? Nicholas không thể tin được vào sự may mắn bất ngờ của mình. Cô thậm chí nói điều đó với không một chút dỗi hờn. Cô chỉ đơn giản là thừa nhận Malory chưa bao giờ trung thủy với cô. Phải chăng đã đến lúc cô ta muốn thay đổi một nhân tình mới?
-"Em có tò mò muốn biết tại sao tôi lại mang em về đây không?" anh hỏi. Anh đang cực kì tò mò, tại sao cô lại không bối rối, phiền muộn chút nào thế?
-"Ồ không" cô trả lời nhẹ nhàng.-"Tôi đã đoán ra được rồi."
-"Thật không?" Anh cảm thấy rất thú vị, sẵn sàng chờ đợi được nghe bất cứ lời giải thích kì quặc nào của cô.
-"Ngài nghĩ tôi là Phu nhân Eddington" cô nói.-"Và ngài chủ tâm muốn làm cho bà ấy bị lỡ mất buổi dạ vũ ở nhà Shepford, trong khi ngài thì được nhảy tất cả các điệu vũ. Phải vậy không thưa ngài?"
Nicholas mất bình tĩnh 1 lúc-"Cái gì cơ?"
-"Nhảy tất cả các điệu vũ?"
-" Không một vũ điệu nào."
-"Vậy là ngài chắc hẳn đã trông thấy bà ấy ở đó. Ồ, tôi ước gì được nhìn thấy vẻ mặt của ngài lúc ấy." cô lại cười khúc khích.-"Ngài có ngạc nhiên khủng khiếp không ?"
-"Ừm .... Có khủng khiếp thật" anh thừa nhận. Anh đang rất nghi ngờ, làm thế quái nào mà cô lại ráp các sự kiện chính xác đến như vậy? Chẳng lẽ anh đã buột miệng nói điều gì khi đưa cô lên phòng hay sao?
-"Em đang đẩy tôi vào 1 tình thế bất lợi. Chắc hẳn là tôi đã nói quá nhiều với em từ lúc trước rồi."
-"Ngài không nhớ gì hết sao?"
-"Không nhiều lắm" anh thừa nhận một cách yếu ơt.-"Tôi e rằng mình đã quá thật thà đến nỗi bị lừa rồi."
-"Thế đấy , tôi cho rằng ngài muốn nghĩ như thế để tự an ủi mình phải không?Sự thật là ngài chẳng hề nói gì nhiều nhưng cũng đủ để giúp khi người ta để tâm xét đoán mọi việc."
-"Em biết phu nhân Eddington ư?"
-"Vâng, nhưng tất nhiên không nhiều lắm .Tôi mới chỉ gặp bà ấy trong tuần này . Nhưng bà ấy rất tử tế đã cho tôi mượn cỗ xe của mình vào tối nay."
Anh đột ngột rời khỏi khung cửa, băng qua căn phòng cho đến khi chỉ cách cô có vài insơ. Cô trông còn đẹp hơn nhiều khi nhìn gần. Anh ngạc nhiên nhân thấy cô không hề lảng tránh mà lại nhìn anh như thể cô hoàn toàn tin tưởng anh.
-"Em là ai?" anh hỏi thì thầm , giọng khàn đi?
-"Regina Ashton."
-"Ashton?" Anh cau mày trầm tư.-"Đó có phải là tên họ của Bá tước vùng Penwich hay không?"
-"Đúng vậy , nhưng sao ngài biết ông ấy?"
-"Không, nhưng ông ta sở hữu một miếng đất ráp gianh với vùng đất của tôi, mà tôi đã cố gắng hỏi mua trong vài năm liền, nhưng con người tự cao tự đại đó ... ông ta không thèm trả lời lại đề nghị của tôi. Em không phải có họ hàng gì với ông ta chứ hả?"
-"Thật không may là lại đúng như vậy. Nhưng ít nhất thì mối liên kết đó cũng khá là rời rạc."
Nicholas cười khúc khích.-"Hầu hết mọi quý cô sẽ không cho việc có liên hệ với 1 vị Bá tước là điều không may đâu."
-"Thật không? Vậy thì họ chưa thực sự gặp ngài Bá tước vùng Penwich rồi. Tôi rất vui được nói rằng tôi đã không được nhìn thấy ông ấy trong nhiều năm nay rồi, nhưng tôi cũng nghi ngờ là ông ấy hẳn sẽ thay đổi nhiều. Ông ấy quả thật là một người tự cao tự đại...."
Anh cười toe toét.-"Vậy cha mẹ em là ai?"
-"Tôi là trẻ mồ côi , thưa ngài"
-"Anh rất lấy làm tiếc."
-"Tôi cũng vậy. Nhưng tôi có 1 gia đình thân yêu bên đằng mẹ tôi , những người đã chăm sóc và dạy dỗ tôi. Còn bây giờ là lúc thích hợp ngài nên cho tôi biết ngài là ai đấy."
-"Nicholas Eden."
-"Tử tước đời thứ 4 dòng họ Montieth ư? Ôi Trời ơi, tôi đã nghe nói về ngài."
-"Toàn là những lời gièm pha sau lưng, tôi cam đoan với em như vậy."
-"Tôi lại nghi ngờ chuyện này đấy" Cô nhe răng cười với anh.-"Nhưng ngài không phải sợ tôi sẽ nghĩ xấu về ngài đâu. Không ai có thể tồi tệ hơn Tony được , hay là ngài anh trai James của ông ấy cũng vậy, và tôi yêu mến cả 2 người đó vô cùng."
-"Cả hai ? Tony và James Malory?" Anh hoàn toàn choáng váng.-"Lạy Chúa lòng lành, em không định nói em cũng là nhân tình của James Malory nữa chứ!"
Đôi mắt cô mở to trong một khắc. Cô cắn chặt môi , nhưng cũng vô ích. Tiếng cười vang lên từ tận trong lòng cô.
-"Tôi chả thấy có chút buồn cười gì ở đây cả." Nicholas bắt đầu trở nên lạnh lùng.
-"Ồ , nhưng tôi phải cam đoan với ngài..tôi e rằng ngài đã nghĩ Tony và tôi là .... Ôi, thật là tuyệt hảo!
Tôi nhất định phải kể với Tony..., mà không , tốt hơn là không kể. Ông ấy sẽ không nghĩ chuyện này là hài hước đâu. Đàn ông các ngài đôi khi thật là ngớ ngẩn" cô thở dài.-"Ngài sẽ biết ngay thôi, ông ấy là chú của tôi."
-"Nếu như cô thích gọi ông ta như vậy hơn."
Cô lại cười lần nữa.-"Ngài không tin tôi có phải không?"
-"Thưa cô Ashton thân mến..."
-"Công nương Ashton." Cô chỉnh anh.
-"Rất tốt – Thưa Công nương Ashton. Tôi biết con trai Ngài Jason Malory rất rõ. Derek Malory là 1 trong những người bạn thân nhất của tôi..."
-"Tôi biết"
-"Cô biết ư?"
-"Vâng , bạn thân nhất của ngài , quả là như vậy. Ngài học cùng trường với anh ây , dù ngài ra trường trước anh ấy 1 vài năm. Ngài yêu thích anh ấy trong khi nhiều người khác lại không. Anh ấy cũng yêu mến ngài vì điều đó. Tôi cũng yêu mến ngài nữa, vì đã làm bạn với anh ấy, mặc dù lúc đó tôi mới có 11 tuổi lúc anh ấy kể với tôi về ngài và tôi còn chưa từng được gặp ngài. Thế ngài nghĩ tôi nghe nói về ngài từ đâu vậy, Ngài Montieth? Anh họ Derek của tôi cứ nói suốt về ngài mãi không ngừng khi anh ấy về nhà nghỉ hè."
-"Thế tại sao cậu ấy không đề cập gì đến em vậy?" Nicholas nói cáu kỉnh.
-"Tại sao anh ấy lại phải nói về tôi ?" cô hỏi lại.-"Tôi chắc là ngài và anh ấy còn rất nhiều chuyện để nói với nhau hơn chủ đề về bọn trẻ con trong gia đình."
Nicholas cau mày ủ ê.-"Em hẳn là có thể bịa đặt ra tất cả mọi chuyện."
-"Tất nhiên là tôi có thể" cô cứ để anh nghĩ vậy ,không cố gắng thuyết phục anh.
Đôi mắt cô lấp lánh ánh tươi cười. Chết tiệt! Cô quả là vô cùng xinh đẹp.
-"Em bao nhiêu tuổi rồi?" anh hỏi
-"Vậy ngài không giận nữa chứ?"
-"Tôi đã giận dữ ư?"
-"Ồ vâng, thưa ngài." Cô mỉm cười.-"Tôi không tưởng tượng được là tại sao. Tôi đáng ra mới là người phải giận dữ ở đây chứ. Và tôi 19 tuổi, nếu như ngài cần biết , mặc dù ngài cólẽ không nên hỏi."
Anh cảm thấy nhẹ nhõm trở lại. Cô thật là tuyệt vời. Anh không thể chịu đựng được hơn nữa. Anh muốn ôm lấy cô, và ngay lúc này anh rất ghét phải nhắc nhở cô về tình huống không phải phép giữa họ.
-"Đây có phải lần ra mắt đầu tiên của em không , Regina?"
Cô thích cách anh gọi tên cô như thế.-"Ngài đã thừa nhận tôi chính là-người-tôi-đã-nói rồi sao?"
-"Tôi cho rằng tôi buộc phải tin thôi."
-"Ngài không cần phải nói như thể ngài quá sức thất vọng vì chuyện này vậy đâu." Cô trả miếng lại.
-"Tôi bị phá hủy tan tành rồi, nếu như em cần phải biết." Giọng anh trở nên khàn khàn và anh tự cho phép mình lướt 1 ngón tay dọc theo má nàng, thật dịu dàng để khỏi khiến nàng sợ hãi.-"Anh không muốn em là một cô gái ngây thơ. Anh muốn em hiểu chính xác anh có ý gì khi nói anh muốn làm tình với em , Regina ạ." ( hớ hớ , mắc cười cha này quá .)
Tim nàng đột nhiên đập nhanh hơn.-"Thật vậy ư?' cô thì thầm. Rồi cô lắc mạnh đầu , cô không được để mất tự chủ.-"Ồ , dĩ nhiên ngài sẽ làm thế rồi." cô trêu chọc anh.-"Tôi nghĩ rằng tôi đã đọc được điều đó trong mắt ngài."
Tay anh buông rơi ngay lập tức và đôi mắt anh trở nên hẹp lại.-" Làm sao em hiểu được ý nghĩa của cái nhìn đó?"
-"Ôi , thưa ngài , ngài lại giận dữ nữa rồi." cô nói một cách ngây thơ.
-"Quỷ tha ma bắt!" anh cáu kỉnh nói.-"Em không thể nghiêm túc được ư?"
-"Nếu như tôi thật trở nên nghiêm túc lại , Ngài Montieth, thì cả hai chúng ta sẽ gặp rắc rối to."
Đôi mắt sẫm của cô không thể dò đoán nổi. Lạy Chúa, tồn tại một cô gái hoàn toàn khác bên dưới bề mặt ngoài dễ thấy này."
Cô bước lùi ra xa anh và đứng ở chính giữa căn phòng, và khi cô quay lại nhìn anh, nụ cười tinh quái và ánh trêu chọc lấp lánh trong đôi mắt đông thời quay trở lại trên gương mặt cô.
-"Đây đã là mùa hội thứ 2 của tôi, và tôi đã gặp gỡ rất nhiều người đàn ông cũng thiếu đứng đắn như ngài." Cô quả quyết với anh.
-"Tôi không tin"
-"Rằng có những người khác cũng không đứng đắn như ngài ư?"
-"Vậy đây là mùa hội thứ 2 của em. Em đã kết hôn chưa?"
-"Ngài hàm ý như là tôi nhất định phải vậy chỉ vì tôi đã trải qua 1 mùa hội vào năm ngoái ư? Trời ơi, hệt như gia đình của tôi đang âu lo về chuyện này vậy, không có ai đủ tốt để dành cho tôi. Thật là một hoàn cảnh hết sức phiền toái, tôi có thể cam đoan với ngài như vậy."
Nicholas cười.-"Thật là tồi tệ khi tôi còn đang dong buồm ngoài biển khơi Tây Ấn vào năm ngoái để kiểm tra lại vài tài sản mà tôi có ở đó. Tôi sẽ được gặp em sớm hơn nếu như tôi ở lại đây."
-"Vậy lúc đó ngài có muốn cố gắng để hôn tay tôi không?"
-"Tôi sẽ cố gắng để chạm được vào ....vài chỗ trên người em." ( hớ hớ hớ tập 2 )
Lần đầu tiên trong tối này, Reggie đỏ bừng mặt.
-"Ngài thật quá liều lĩnh."
-"Nhưng cũng không quá liều lĩnh như là tôi đang sẵn lòng muốn như vậy thật đâu."
Ôi, anh ta thật hết sức nguy hiểm, Reggie nghĩ. Đẹp trai, quyến rũ và cũng tinh quái và tội lỗi như vậy.Nhưng tại sao cô lại không cảm thấy sợ hãi khi ở một mình với Nicholas Eden? Lý trí của cô mách bảo cô phải nên như vậy.
Cô nhìn chằm chằm không kịp thở khi anh ta tiến lại gần cô, rút ngắn khoảng cách giữa 2 người một lần nữa. Nàng không quay mặt đi , và anh liền mỉm cười. Một nhịp đập nhẹ dâng lên trong cổ họng cô và anh có một khao khát không thể kiềm chế nổi là được chạm lưỡi mình lên đó , cảm nhận nhịp đập yếu ớt , run rẩy của cô.
-"Tôi tự hỏi, em có thật ngây thơ như là em đã nói không, Regina Ashton?"
Cô không thể chịu thua anh ta được, không cần biết anh ta dùng ma thuật mạnh mẽ cỡ nào để quyến rũ cô.-"Xin hãy nhớ lại gia đình tôi là ai, ngài sẽ không thể nào nghi ngờ tôi được. Ngài Montieth."
-"Em sẽ không bị xúc phạm vì tôi đã mang em đến đây đâu." Anh buột miệng thốt lên.-"Tại sao em phải sợ? Anh chủ tâm nhích lại sát gương mặt cô hơn nữa.
-"Ồ ,tôi cho rằng tôi đã nghĩ chuyện này thật hài hước" cô thú nhận, nhưng sau đó nói thêm.-"Tôi lại lo lắng trong 1 lúc, khi nghĩ Chú Tony sẽ tìm ra nơi anh đem tôi đến và sẽ nện vỡ cánh cửa nhà ngài trước khi ngài kịp quay về và để tôi đi. Chuyện này sẽ gây ra 1 cơn bạo động mới hay làm sao ! Tôi không nghĩ là chúng ta có thể giữ kín bí mật này lâu đâu , và lúc đó ngài sẽ buộc phải kết thúc chuyện này bằng cách xin cưới tôi. Thật là 1chuyện đáng xấu hổ làm sao, bởi vì chúng ta hoàn toàn không hợp nhau chút nào."
-"Thật không?" anh hỏi , vẻ thích thú.
-"Chắc chắn là không!" nàng giả vờ rùng mình.-"Tôi sẽ phải lòng ngài điên cuồng mất thôi , trong khi ngài vẫn tiếp tục là1 kẻ phóng đãng bất hảo và sẽ làm tan nát trái tim tôi mất thôi."
-"Em hoàn toàn đúng một cách tuyệt đối.' anh thở dài miễn cưỡng.-"Tôi có thể là một người chồng rất khủng khiếp , mà tôi cũng không muốn bị ép buộc phải kết hôn theo cách đó."
-"Thậm chí cũng không nếu như ngài đã hủy hoại thanh danh của tôi?"
Miệng anh trễ xuống.-"Thậm chí là như vậy."
Cô rõ ràng là không thích câu trả lời của anh 1 chút nào, và anh cũng hết sức bực mình vì sự thành thật không cần thiết của bản thân. Sự tức giận làm cho đôi mắt màu hổ phách sáng của anh càng thêm sáng rực hơn, như thể có những ngọn đèn lạ lùng đang cháy sáng đằng sau chúng vậy. Cô cảm thấy ớn lạnh, tự hỏi cô sẽ ra sao nếu như anh ta thực sự mất tự chủ bản thân.
-"Em có lạnh không?" anh hỏi, khi nhìn thấy cô đang khẽ chà xát dọc theo cánh tay mình. Liệu anh có dám choàng đôi tay mình xung quanh người cô không ?
Cô với lấy chiếc áo choàng của mình và choàng nó 1cách lỏng lẻo lên bờ vai mảnh khảnh của mình.-"Tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải về."
-"Tôi đã làm em sợ hãi." Anh nói dịu dàng. -" Tôi không hề có ý đó."
-"Tôi e rằng tôi hoàn toàn biết chính xác mục đích của ngài là gì , thưa Ngài." Reggie trả lời.
Cô cúi xuống nhặt lại đôi giày của mình, và khi cô đứng thẳng lên, cô thấy mình đang nằm gọn trong tay anh ta. Anh ta hành động nhanh đến mức cô đã bị hôn trước khi cô kịp thở hổn hển. Anh ta có vị của 1 ly rượu brandy, ngọt ngào và say sưa. Ồ, cô biết hẳn nó phải có hương vị như thế, thật tuyệt vời.
Cô chưa bao giờ được hôn với những xúc cảm như vậy cả, hoặc đầy táo bạo như thế . Anh ta áp chặt cơ thể mảnh mai của cô vào người anh, làm cho cô lần đầu tiên cảm nhận rõ niềm khao khát dữ dội của một người đàn ông. Cô cảm thấy bị sốc , choáng váng đồng thời cũng bị kích động nữa, và 2 bầu vú cô ngứa ran khi chúng áp sát vào áo khoác ngoài của anh ta. Còn điều gì khác nữa đang xảy ra , ngoài cảm giác nóng bỏng đang dâng lên từ tận sâu thẳm trong người cô?
Đôi môi anh lướt dọc trên má cô và xuống đến cổ .Anh đang hôn lên mạch đập nhẹ nơi cổ cô, nếm hương vị làn da cô bằng miệng anh, tận hưởng mãi và mút lấy nó thật nhẹ nhàng ( ộp ộp , bí từ ! vụ này là mark love đó nha)
-"Ngài không được phép!" Reggie ra lệnh yếu ớt trong tiếng thì thầm rất lạ, nghe không giống giọng nói bình thường của cô một chút nào cả.
-"Ôi , nhưng anh phải , em yêu , anh thật sự phải làm." Anh xiết chặt cô trong đôi tay mình.
Cô thở hổn hển. Không có gì vui sướng , tuyệt diệu hơn những gì đang diễn ra lúc này.Đôi môi của anh lại chà xát trên cổ họng cô một lần nữa và cô rên rỉ.
-"Thả tôi xuống." Cô nói không kịp thở.
-"Derek sẽ căm ghét ngài."
-"Anh không quan tâm."
-"Chú của tôi sẽ giết ngài."
-"Chuyện đó cũng đáng."
Anh vẫn tiếp tục.-"Ngài sẽ không nghĩ vậy đâu khi ngài thấy viên đạn của ông ấy bay qua cánh đồng trong1 trận đấu tay đôi. Bây giờ hãy thả tôi xuống ngay lập tức, Ngài Montieth!"
Nicholas buông nàng ra thật chậm rãi, cẩn thận sao cho cơ thể nàng trượt xuống thật thú vị dọc theo thân thể anh.-"Em sợ phải không?"
Anh vẫn ôm nàng áp sát vào người anh, và sức nóng tỏa ra từ cơ thể anh vẫn làm nàng rối loạn.-"Chắc chắn rồi, tôi không thích nhìn thấy anh phải chết chỉ bởi vì 1 ...1 sự phóng túng ..vô tội."
-"Đó có phải cách em gọi việc làm tình của tôi không?" anh cười khúc khích sung sướng.
-"Tôi không định ám chỉ chuyện này, mà là việc ngài đã bắt cóc tôi đến đây cơ. Và nữa, tôi sẽ phải tốn cả 1 đống thời gian chết tiệt cho việc thuyết phục Tony sao nhãng vụ này cho mà xem."
-"Ý của em là em muốn bảo vệ tôi phải không?" Nicholas nói dịu dàng.
Reggie vội quay đi khỏi anh, không thể suy nghĩ được gì khi mà thân thể nàng vẫn áp sát vào người anh như thế. Áo choàng của nàng bị rơi xuống tự lúc nào, và anh lượm nó lên cho cô với 1 điệu bộ hết sức ga lăng, đưa trả nó lại cho cô với một cái cúi chào tao nhã.
Cô thở dài.-"Nếu như Tony không khám phá ra ai là kẻ bắt cóc tôi, tôi sẽ không đề cập đến tên ngài. Nếu ông ấy tìm ra , đành vậy , tôi sẽ cố gắng hết sức mình để giữ bí mật cho ngài. Nhưng tôi yêu cầu ngài phải đưa tôi về nhà ngay bây giờ , trước khi ông ấy làm điều gì dại dột như là nói với mọi người là tôi đã bị mất tích."
-"Ít nhất thì em cũng cho tôi 1 cơ hội chứ." Nicholas mỉm cười.-"Tôi không thể là một người chồng tốt , nhưng tôi dám nói mình là một người tình tuyệt vời. Em sẽ cho phép tôi chứ?"
Cô bị khích động mạnh.-"Tôi không muốn 1 người tình."
-"Tôi sẽ theo đuổi em suốt mùa hội này cho đến khi em đổi ý." Anh cảnh báo.
Anh ta quả là chứng nào tật ấy , không thể sửa đổi được, cô nghĩ. Tuy nhiên , ít nhất thì anh ta cũng chịu hộ tống cô về nhà . Anh ta thật là không thể sửa đổi được và quyến rũ vô cùng.Tony thì có lẽ dễ đối phó hơn là Bác Jason, bởi vì Nicholas Eden đúng là 1 mối đe dọa khủng khiếp cho 1 cô gái.
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43