Chương 17
Anh biết chính xác anh đưa nàng đi đâu. Nó có dính dáng tới việc đi dạo bên hồ bên hông nhà và đi qua chỗ đám trẻ con và những người trẻ tuổi cùng vài người lớn đang tóe nước và la hét inh ỏi trong nước trong khi những người khác đứng hoặc ngồi bên bờ xem. Như anh toàn tâm mong muốn, Freyja đang ở dưới nước, với những sải bơi mạnh mẽ xa hơn bất cứ ai. Ralf lười nhác tựa vào một nhánh cây, nói chuyện với quý cô Muir. Cả hai người quay lại và giơ tay lên chào.
Kit ngạc nhiên khi phát hiện ra anh không muốn nhảy xuống và đùa giỡn với mọi người, rằng anh không có cảm giác thúc giục muốn đuổi theo Freyja đến một điểm định trước. Anh đã tự hỏi – phải, thật thế, ngay cả sau hai chuyến thăm Lindsey Hall. Ngay cả sau cuộc đua ngựa. Anh đã tự hỏi nếu gặp lại cô, liệu anh có nên thắp lại niềm đam mê của anh dành cho cô hay không. Ngay cả chiều nay anh cũng tự hỏi điều ấy khi cô cưỡi ngựa đến cùng với Ralf và Alleyne và quăng hết sức lực đáng kể của mình vào trò cricket. Anh đã tự hỏi ngay cả khi anh đã biết rằng bây giờ anh phải cưới Lauren.
Nhưng một điều kỳ lạ đã xảy ra suốt thời gian chơi cricket. Anh đã vui thực sự khi thi đấu với Freyja, những thách thức đùa cợt và trao đổi những lời xúc phạm nhau. Anh gần như đã cảm thấy như thời gian lùi lại và anh lại là một thằng bé con, và cô là cô bé gái. Anh đã cảm nhận về cô với tất cả tình bạn tràn trề của thời xưa cũ mà không hề có sự điên cuồng đã kẹp chặt anh trong suốt những tuần lễ kinh khủng đó cách đây ba năm. Anh đã rất vui với trò cricket, nhưng bất cứ lúc nào tập trung vào trò chơi vui vẻ với bọn trẻ hay thử thách với những người họ hàng, anh đều nhìn thấy Lauren. Anh thấy nàng ngồi lãnh đạm và nghiêm trang trên tấm mền, đẹp đẽ trong chiếc áo dài muslin màu sáng và chiếc mũ rơm, xem trận đấu. Anh nhìn thấy nàng lúc nàng đứng dậy và bị Sarah kéo mạnh về hướng chiếc xích đu. Anh nhìn thấy nàng chơi ở đó với con bé và thu hút những đứa trẻ khác vào quỹ đạo của nàng.
Anh hết sức ngạc nhiên vì cảm giác dịu dàng anh có với nàng. Anh không quen với cảm giác dịu dàng dành cho phụ nữ. Anh không hiểu lắm về cảm giác ấy. Nhưng anh thích nó. Có lẽ, anh nghĩ, đây là điều phụ nữ muốn khi họ nói đến sự lãng mạn – điều gì đó ấm áp, nhẹ nhàng và hấp dẫn. Có lẽ anh đã có gì đó lãng mạn với Lauren. Với anh trước. Dù dĩ nhiên có điều gì đó nhiều hơn thế - điều đã xảy ra tối qua.
"Anh có chắc là không muốn bơi với mọi người không?" nàng hỏi anh. "em không phiền đâu. Anh không cần phải cảm thấy bị trói buộc danh dự phải ở bên em. Em rất buồn tẻ khi đi chung với những người như anh, em biết mà."
Với một người quá xinh đẹp và với phong cách và được nuôi dạy hoàn hảo như thế thì nàng đánh giá về mình quá thấp.
"Để anh là người quyết định việc đó," anh đáp, điều chỉnh hai bàn tay nắm chặt của họ để những ngón tay họ đan vào nhau. "Lauren, có phải Nam tước Galton không hề cố gắng tìm hiểu về số phận mẹ em không? Bá tước Kilbourne cũng không làm gì để tìm hiểu điều gì xảy ra cho anh trai phải không?"
Nàng lắc đầu. "Làm sao có thể tìm ra cái gì chứ?" nàng hỏi. "Thế giới quá rộng lớn làm sao tìm."
Nhưng hai thành viên của giới quý tộc Anh sẽ không đi mà không để ý họ đang đi đâu.
"Vậy thì chưa phải là kết thúc với mẹ em hay ông ta," anh nói.
"Không quan trọng. Em không nghĩ đến chuyện đó." Một lời nói dối nếu có bao giờ anh nghe được. Nàng đang nhìn xuống bãi cỏ mà họ đang đi, dấu mặt dưới cái vành rộng của chiếc mũ rơm.
"Anh có những người quen, em biết không," anh nói. "Những người mà việc của họ là đi tìm ra những điều giấu giếm, để biết những điều dường như không thể nào biết được. Anh có thể hỏi họ chút ân huệ. Anh có thể tiến hành một cuộc điều tra. Anh có nên không?"
Nàng quay phắt sang anh. Mắt nàng mở to màu tím lịm. "Anh sẽ làm thế," nàng hỏi, "cho em? Cho dù nếu có bất cứ điều gì để tìm kiếm, nó sẽ không chấm dứt cho đến mãi sau khi chúng ta chia tay chứ?"
Tối qua nàng đã rất sắt đá là nàng sẽ không lấy anh cho dù nàng đã ăn nằm với anh. Sự sắt đá ngu ngốc – nàng có thể ở chung với đám nhóc.
"Em đã làm rất nhiều điều cho anh," anh nói. "Để anh làm điều gì đó đáp lại cho em."
"Em ư?" nàng dừng bước. Mắt nàng đẫm lệ. "Nhưng em hy vọng không có quá nhiều gian dối, Kit. Em rất yêu quý gia đình anh – mẹ anh, bà anh. Mọi người."
"Không cần có bất cứ gian dối nào cả," anh nhẹ nhàng nói. "Chúng ta có thể thông báo ngày cưới vào ngày sinh nhật bà. Không cần tưởng tượng ra dịp nào khác. Mà làm thật."
Nàng lắc đầu.
"Vậy, em không thay đổi ý kiến gắn bó với hắn ta phải không?" anh hỏi. Anh bắt đầu cảm thấy sự cáu kỉnh vô tận với bá tước Kilbourne, dù anh chưa bao giờ gặp người đàn ông đó.
Nàng lại lắc đầu. "Đó là thỏa thuận của chúng ta," nàng nói. "Một cách để thoát khỏi tình trạng phức tạp của anh, sự tự do cho em. Đừng phá hỏng mọi thứ, Kit. Tất cả những gì en cần trong mùa hè là một chút phiêu lưu."
Khá là hạ thấp khi biết rằng nàng sẽ không lấy anh đơn giản chỉ vì nàng không muốn làm thế. Nhưng mặt khác nàng chưa bao giờ giả vờ làm vậy. Anh là tên ngốc nếu anh để mình bị đánh lừa bởi sự lãng mạn của mùa hè.
Anh mỉm cười với nàng và lại tiếp tục đi. "Em không thể trách một quý ông vì có lương tâm được," anh nói. "Vậy chúng ta sẽ dành hết cho cuộc phiêu lưu. Em có thấy miếng đất nhô ra phía trước trong hồ không?" anh chỉ về phía đó. "Nó thực ra là một hòn đảo. Nhân tạo, dĩ nhiên rồi, như cái hồ vậy. Chúng ta sẽ đến đó. Có một cái xuồng."
"Cảm ơn anh," nàng nói.
Anh không biết mình được cảm ơn vì cái gì. Nhưng anh bằng lòng đi dạo tới đó trong sự im lặng đồng hành và chờ được thư giãn trên đảo với nàng. Anh nhận thấy chiếc xuồng vẫn ở chỗ quen thuộc khi họ đến cái nhà thuyền nhỏ, và trong tình trạng tốt. Một chồng khăn tắm luôn được để trên kệ vẫn ở đó, và chúng có vẻ mới và sạch sẽ. Anh lấy hai cái. Anh chèo một quãng ngắn trong khi Lauren ngồi, thả lỏng và duyên dáng trên băng ghế hẹp đối diện với anh, một tay bên mạn thuyền để giữ thăng bằng. Anh giúp nàng bước ra từ phía bên kia và kéo thuyền ra khỏi nước.
Ở phía bờ xa nhà nhất của hòn đảo có một bờ sông rộng, gần giống như một bãi cỏ nhỏ, dốc thoai thoải xuống mép nước. Cỏ bao phủ và được trải thảm bằng hoa cúc, hoa mao lương vàng và cỏ ba lá. Họ lội đến mắt cá qua cánh đồng hoa, và Lauren ngồi xuống giữa bãi, vòng cánh tay qua gối, và nhìn quanh.
"Em chưa bao giờ thích ra khỏi nhà," nàng nói với một tiếng thở dài mãn nguyện.
"Giờ thì có à?"
"Phải." mắt nàng nghiêng nghiêng trên mặt nước sáng lấp lánh.
Kit không ngồi. Chiều nay rất nóng. Anh đã bỏ nhiều sức lực chơi trò cricket, họ đã đi bộ khá nhiều, và anh vừa bơi thuyền qua hồ. Anh kéo áo sơmi qua đầu, tuột giày bốt ra, và cởi quần ống túm ra luôn. Anh lưỡng lự chỉ một khắc trước khi tháo luôn cả quần đùi ra. Lauren lười nhác nhìn anh. Chỉ cách đây có mấy ngày, anh nghĩ, nàng hẳn đã dựng đứng lên vì xấu hổ và giận dữ.
"Anh đẹp lắm," lời nàng làm anh sửng sốt.
Anh cười lặng lẽ. "Dù có những vết sẹo à?"
"Ừ," nàng đáp.
Anh phóng xuống nước và chìm mình xuống. Mát lạnh tuyệt vời so với làn da trần nóng hổi của anh. Anh bơi vài sải dưới nước và rồi nổi lên rũ nước khỏi mắt. Nàng vẫn ngồi giữa những bông hoa, đẹp như tranh, trông lãnh đạm và trầm tĩnh, gương mặt che khuất bởi cái vành mũ rộng. Nhưng nàng đã tháo nơ cột mũ dưới cằm khi anh nhìn, và để cái mũ rơi xuống phía sau xuống cỏ khi nàng rũ những lọn tóc sẫm.
Anh đã bơi ra vùng nước sâu hơn. Anh đứng nước, hai cánh tay sải ra hai bên, nhìn nàng cởi giày, vớ và đứng lên để cởi nút và tháo áo dài ra. Áo lót bám sát vào những đường cong mềm mại. Anh nhìn nàng thưởng thức, lấy làm lạ rằng hôm nay không có cái vẻ e lệ trinh nữ nàng đã có khi cởi quần áo trong nhà nghỉ bờ sông và đi líu ríu dưới cái chăn đến sát mép nước trong hai buổi sáng họ đi tắm.
Rồi môi anh mím lại trong cơn sốc bất ngờ khi nàng duỗi cánh tay ra và kéo áo lót qua đầu trước khi thả nó xuống đống quần áo nho nhỏ của mình. Khỏa thân, nàng đẹp hoàn hảo – làn da trần và các cơ tươi mát căng ra trẻ trung; bộ ngực rắn chắc, vun cao; cặp chân mảnh mai, thon dài, mớ lông sẫm ở đỉnh của chúng. Nàng bước xuống bờ sông và lội xuống nước, mắt nhìn nước thay vì nhìn anh, dù nàng không có cố gắng nào để che mình lại. Làn da trần của nàng như thạch trinh nguyên trong ánh nắng sáng rỡ. Anh thấy miệng mình khô cháy và liếm môi trước khi lặn xuống nước và nổi lên cạnh nàng.
Anh không chạm vào nàng. Nàng không chạm vào anh. Họ mỉm cười với nhau và nàng nhắm mắt lại nằm nổi trên nước. Nàng nổi dễ dàng và lười biếng đá chân để đẩy mình trôi lùi lại. Anh bơi chầm chậm bên cạnh nàng.
Nàng có nhận ra, anh tự hỏi, là đã thay đổi bao nhiêu trong thời gian ngắn nàng ở Alvesley? Nàng đã bước ra bao xa từ phía sau cái mặt nạ trinh nữ giá băng của mình? Lauren tắm trần giữa ban ngày ban mặt với một người đàn ông khỏa thân? Bạn bè nàng và anh sẽ không tin nó có thể xảy ra. Có thể nào thật là nàng muốn điều này chỉ cho một mùa hè ngắn ngủi của đời mình, rồi nàng sẽ tự do chọn lựa quay lại với con người cũ ngay khi nó trôi qua?
"Nếu em thử bỏ chân xuống," nàng hỏi, quay đầu nhìn anh sau vài phút, "có được không?"
Anh ước lượng khoảng cách giữa họ và bờ. "Có lẽ không," anh nói. "Nhưng đừng lo. Em không chìm trừ phi em chọn làm thế. Và anh sẽ cứu em dù em có làm thế."
"Em không sợ đâu," nàng nói. "Kit, dạy em bơi giống vậy đi. Để em thử lại nào."
Anh xoay nàng đứng lại, bàn tay anh lướt qua làn da trần mát lạnh và bóng mượt. Giống như nàng đã bước vào một thế giới thần kì, quyến rũ mà nàng tạo ra cho đám trẻ. Chiều nay nàng đã có thể úp mặt xuống nước mà không hoảng hốt và thở mà không bị uống nước thay vì không khí. Và hôm nay nàng có thể khua chân sát mặt nước để cho những nỗ lực để bơi tới trước của nàng không bị vô ích. Nàng học cách chuyển động cánh tay để bơi sải trong nháy mắt. Trong vòng mười phút nàng đã thực sự bơi được – trong vùng nước sâu ít nhất tám feet.
"Với tiến độ này," anh nói, bơi cạnh nàng, "em có thể bơi qua bờ bên kia trong vòng hai mươi bốn giờ. Hai mươi ba giờ nếu em không dừng nghỉ giữa chừng."
"Cứ chế giễu đi," nàng nói không ra hơi. Nàng có lẽ nói được nhiều hơn, nhưng nàng cần để dành hơi và tập trung cho nhiệm vụ trước mắt.
Một lúc sau anh xoay nàng nằm ngửa, và họ nằm nổi bên nhau, tay nàng trong tay anh. Anh không thể nhớ cảm giác thoải mái thế này, hài lòng thế này, ngập đầy cảm giác hạnh phúc thế này từ khi... ừ, có lẽ anh chưa bao giờ cảm thấy thế này.
Anh nhắm mắt và để hơi ấm mặt trời thấm vào mặt và ánh sáng của nó lên mi.
"Vài khoảnh khắc," anh nói, "nên được dành cho mãi mãi."
"Mmmm," nàng đồng tình.
Nhưng những khoảnh khắc và thời gian bỏ trốn trôi qua rất nhanh, tất nhiên là vậy. Dù vị trí của họ là một cặp mới hứa hôn cho họ nhiều giấy phép để ở một mình bên nhau nhiều hơn, thì cũng vẫn có giới hạn. Họ phải sớm quay về nhà và tham dự vào niềm vui vẻ bận rộn của bữa tiệc gia đình.
Không khí mát lạnh phả lên làn da trần ẩm ướt khi họ ra khỏi nước và leo lên bờ. Mát nhưng không lạnh. Cái nóng mặt trời không còn làm khô họ nữa. Anh trải khăn lên cỏ và nằm xuống một cái. Anh nghĩ rằng giờ nước không còn bao phủ Lauren nữa nên nàng sẽ quấn khăn quanh người và có lẽ sẽ ngồi cách xa anh một chút, nghiêm trang và e dè trở lại. Anh nửa muốn nàng mặc đồ vào càng nhanh càng tốt và muốn quay lại xuồng.
Nhưng nàng nằm khỏa thân xuống tấm khăn cạnh anh, một tay che mắt, và co một chân lên đặt bàn chân lên đất, một tư thế mời gọi chắc chắn là vô tình. Anh quay đầu và rồi nhấc người lên tựa trên khuỷu tay để nhìn rõ hơn. Những cô tình nhân anh từng có và những cuộc tình bất chợt đều rất khêu gợi – đó là một tiêu chuẩn để anh chọn họ. Những đường cong phóng khoáng, những bộ ngực nặng nề, đầy đặn khuấy động nhục dục nơi anh – và dĩ nhiên nhân tình là để khoái lạc.
Lauren mảnh dẻ và chân dài. Khi nàng nằm ngửa, ngực nàng trông nhỏ hơn bình thường, dù có hình dáng đẹp và núm vú hồng hồng. Bụng phẳng lì. Đôi chân thon thả và thuôn dài. Anh thấy cảm giác siết chặt thích thú nơi háng và nhận ra với sự hài hước đáng thương rằng nếu nàng dời tay khỏi mắt, nàng chắc chắn sẽ hiểu rằng lúc này nàng đang ở trong nguy hiểm.
Không chút nghi ngờ gì nàng là một trong những người phụ nữ đáng yêu nhất anh từng gặp. Nhưng anh đã biết điều ấy từ hồi vũ hội của Quý bà Mannering – không, trước đó nữa. Ở công viên Hyde, dù sự thật là lúc đó anh chỉ nhìn được có một mắt, anh cũng đã thấy và đánh giá đúng sắc đẹp đặc biệt của nàng.
Nhưng nàng còn hơn là đẹp. Nàng... gợi tình. Có từ như thế à? Nếu chưa có, thì phải có. Không có chút nào vẻ lôi cuốn rõ ràng của một gái điếm hạng sang, tuy nhiên cơ thể nàng mời gọi một người đàn ông vào khoái lạc. Nhưng không có tính gợi tình nào trong cơ thể nàng lẫn tính cách nàng. Vậy nó là cái gì?
Có phải anh đã có đặc quyền được chứng kiến người phụ nữ bị kềm nén lâu ngày nở rộ thành người đàn bà đầy nữ tính rực rỡ? Có phải anh chính là công cụ làm cho điều ấy xảy ra? Anh đã có vinh dự ấy? Anh biết chắc chắn là nàng chưa bao giờ mảy may làm bất cứ điều gì giông giống thế này trước đây. Cho dù anh có chút nghi ngờ nào về sự thật ấy – dù anh không có – thì anh đã bắt gặp bằng chứng về nó đêm qua. Nàng là trinh nữ.
Mắt anh di chuyển xuống cơ thể gợi cảm, mảnh dẻ của nàng. Anh khao khát từng chút của nàng cũng nhiều như anh từng khao khát một người đàn bà. Có lẽ hơn. Nhưng nàng sẽ không lấy anh. Anh không phải... đêm qua anh đã từng đặt nàng vào nguy hiểm. Anh không phải gài bẫy đưa nàng vào thế mất đi sự tự do mà nàng yêu quý. Anh không ích kỷ như thế, vô giáo dục như thế.
Nàng gỡ tay khỏi mắt và quay đầu sang mỉm cười với anh.
"Kit," nàng nói, đôi mắt đẹp ấm áp và mơ màng, "Đây là ý em muốn nói ở Vauxhall. Giống thế này thôi, dù lúc ấy chính em cũng không biết như vậy. Như thế này – ánh nắng trên mặt. Em chưa bao giờ để như thế - nó có thể làm hư da em. Tiếng nước, tiếng chim, côn trùng – hàng ngàn con ríu rít và vo ve. Đôi khi em quên mất thế giới rất sống động. Đôi khi em nghĩ ở đây chỉ có người, ngựa và có lẽ bò và cừu thôi. Và mùi nước, mùi cỏ, mùi hoa. Hoa, Kit ạ. Hoa dại – cúc, cỏ ba lá và hoa mao lương. Nhưng chúng đẹp hơn bất cứ thứ gì khác trên đời. Và... và em là một phần của tất cả. Anh biết không, em luôn là một khán giả của cuộc đời, chưa bao giờ là người tham gia. Chưa bao giờ. Nhưng giờ thì em phải rồi. Hôm nay em tham gia, em sợ hãi và hạnh phúc điên cuồng. Đây là sự phiêu lưu mà em đòi hỏi, sự phiêu lưu em đang có. Em mang ơn anh mãi mãi."
Anh nuốt xuống. Thật buồn cười, anh sắp khóc. Anh vật lộn với sự khuấy động của mình và hy vọng nàng không để ý. Nàng đã nói một sự thật đơn giản. Anh có thể nói rằng chỉ cần nhìn vào mắt nàng là thấy nàng như một phần của những thứ xung quanh nàng. Nàng là một phần của chúng, với ánh nắng và nước, với cỏ và hoa, với chim và những con côn trùng ríu rít. Như một nữ thần rừng hay một nữ thần nước. Như một tiên nữ hay một nữ thần.
Anh biết không hề nghi ngờ rằng đây là một trong những khoảnh khắc quý giá của cuộc đời và rằng nó sẽ còn mãi đến hết đời anh. Nó là một kho báu mà ký ức anh sẽ trân trọng gìn giữ cho tương lai. Anh không được làm gì phá hỏng nó.
"Kit," nàng với tay lên chạm vào má anh với những đầu ngón tay nhẹ nhàng và mát lạnh. "Làm điều anh đã làm với em đêm qua đi. Em muốn nó. Chỉ một lần nữa thôi, ở đây giữa những bông hoa, dưới ánh nắng hè. Đây là một nơi đáng yêu mà, đúng không? Nếu anh cũng muốn. Có lẽ anh không muốn rồi."
Anh nghiêng người qua nàng và đặt môi anh lên môi nàng. Nàng nếm được vị nước hồ mát lạnh và hương mùa hè ấm áp. Nàng nếm được sự nữ tính ngây thơ vừa bị đánh thức. Nàng nếm được hương đất mê hoặc bên kia những ngọn cây. Anh phải nhắc nàng về với thực tế - rằng phụ nữ thường có thai khi quan hệ. Và người nào mang thai phải lấy kẻ đã gạ gẫm mình dù họ yêu thích đến nơi khác, dù họ cầu xin tự do.
Nhưng vùng đất mê hoặc ấy cũng đã gật đầu ra hiệu với anh. Thực ra, anh đã ngập mình trong nó, trong bãi cỏ lốm đốm hoa và hương thơm của cỏ ba lá, trong ánh nắng hè ấm áp và bài ca của những con ong. Đây là điều nàng muốn. Đây là điều nàng khao khát. Chỉ thoáng qua, khoảnh khắc kỳ diệu – được ôm ghì lấy và lạc lối mãi mãi. Anh nhấc đầu lên một hai inch và nàng mỉm cười mơ màng với anh. Anh mỉm cười lại.
Đêm qua là dành cho anh. Anh đã trút ra tất cả nỗi đau sâu thẳm nhất của mình với nàng, kể nàng nghe câu chuyện của Syd và anh, và rồi chạm đến nàng để thỏa mãn sinh lý, và nàng đã hào phóng trao anh, ấm nồng, không tiếc nuối, trao tặng anh chính bản thân nàng. Chiều nay sẽ là dành cho nàng.
Anh yêu nàng chậm rãi bằng tay và miệng, sử dụng tất cả sự thành thạo học được suốt bao nhiêu năm với những người đàn bà khác, nhưng chỉ dành tất cả cho nàng. Nàng không phải là người đàn bà của sự đam mê cuồng dại – ít nhất là chưa. Nàng là người cần sự dịu dàng và nhẹ nhàng. Anh trao nàng cả hai khi tay và môi anh đi lang thang trên cơ thể nàng, phớt nhẹ, vuốt ve, lướt những đường nhẹ nhàng và véo nhẹ, liếm láp, mút, cắn nhè nhẹ - chọn những điểm nhạy cảm cho nàng vui thú nhất. Bàn tay nàng lang thang trên vai anh, lưng anh, ngực anh, nhẹ nhàng, nhưng không thành thạo. Anh đã quen với những người đàn bà luôn biết chính xác làm cách nào để kích thích và thỏa mãn niềm đam mê của anh. Lauren chẳng biết lấy một trong những trò của họ. Nhưng sự ngây thơ của nàng mang đến cho anh một sự phấn khích mạnh mẽ, gần như đau đớn.
Anh yêu nàng với sự dịu dàng ghê gớm. Anh hôn môi nàng bằng những nụ hôn sâu và mềm mại, liếm ẩm bên trong trong khi những ngón tay anh khai phá chỗ nóng ẩm giữa hai chân nàng, tách các nếp gấp ra, tìm kiếm, thâm nhập, cảm nhận các cơ bắp siết chặt quanh nó. Bằng ngón cái, anh tìm đến nơi bí mật của người đàn bà và ấn vào nó cho đến khi nàng thì thầm một hơi thở thình lình trong miệng anh và run lên vì cơn co thắt của vui thú.
"Em có muốn anh vào trong không?" anh rì rầm với nàng.
"Có." Nàng quấn tay quanh anh. "Ôi, có. Làm nó cho em đi – như đêm qua ấy."
"Không giống đêm qua đâu." Lá cỏ dài và những bông hoa gật gù tạo thành hình ảnh một tấm thảm mềm mại, nhưng chúng là một tấm đệm cứng đối với người đàn bà trong cơn vui thú. "Nào." Anh nâng nàng lên người và đặt nàng ngồi dạng chân trên người mình. "Quỳ lên cỏ. Tin anh đi."
"Vâng." Nàng quỳ gối cưỡi lên anh và quàng tay qua đầu anh. Nàng nhìn xuống anh và mỉm cười, mắt nàng nặng trĩu vì khao khát.
Anh nâng đùi lên và đặt bàn chân xuống đất. Anh đặt nàng cẩn thận, ghì chặt mình vào nàng trước khi nắm chặt hông nàng và hướng dẫn nàng hạ xuống trên anh. Anh ngắm nhìn đôi mắt nàng nhắm lại khi lúc đầu nàng nhăn mặt và rồi thả lỏng sau đấy. Các cơ của nàng siết chặt quanh anh khi anh tiến sâu vào trong nàng và giữ ở đó một chút để nàng có thời gian điều chỉnh. Nàng nóng bỏng, ngọt ngào và nữ tính cực kỳ. Anh cố hít thở bình tĩnh. Anh không quen phải kềm chế bản thân khi đã cứng lên. Đó là khi, sau một lúc lâu của màn dạo đầu mãnh liệt, anh thường để cho mình lên đến cực điểm khoái lạc.
Trừ đêm qua. Nhưng đêm qua không thực sự chỉ là làm chuyện đó.
Cả chiều nay cũng không. Đây không phải tình dục – không phải, như anh biết về tình dục. Đây là... cái gì nhỉ? Sự chia sẻ dịu dàng, thân thiết, ấm áp của – của cái gì?
Anh hơi nâng nàng lên và bắt đầu vào ra, chậm rãi, nhẹ nhàng. Nàng bất động, dù các cơ bên trong bắt kịp nhịp điệu của anh, lúc đầu vụng về phản ứng lại, và sau đó hòa hợp với nó. Cảm giác thật ngọt ngào và cả đau đớn cùng lúc. Anh muốn kéo dài sự vui thú này ra mãi mãi. Anh muốn trao và bùng nổ bên trong nàng ngay bây giờ.
Hơn hết, anh muốn trao cho nàng niềm vui mà hai mươi sáu năm ròng đã từ chối nàng. Anh muốn điều này chỉ dành cho nàng. Không phải cho anh mà cho Lauren. Anh muốn thấy nàng hạnh phúc hoàn toàn và trọn vẹn.
Anh thúc vào nàng với những cú thúc êm ái, lút sâu rất lâu, không vội vàng đi đến kết thúc mà anh có thể dễ dàng làm được khi chỉ cần chạm vào nàng lần nữa vào nơi nhỏ bé, bí mật đó. Anh có thể thấy điều ấy từ đôi mắt nhắm nghiền và đôi môi hé ra và vẻ tập trung mà tất cả sự chú ý của nàng là tập trung vào việc anh đang làm, và rằng nàng đang rất tận hưởng những cảm xúc ấy. Có lẽ đó là tất cả những gì nàng sẽ cảm thấy, nhưng anh sẽ không làm nó vỡ tan cho đến khi anh có thể cảm nhận được là nàng đã sẵn sàng.
Rồi nàng lại nhăn mặt và mắt nàng nhắm chặt hơn, cắn vào môi dưới. Nàng lạc mất nhịp điệu và siết anh chặt hơn. Nàng há miệng ra và thở gấp.
"Thả lỏng đi em," anh bảo nàng. "Thả lỏng các cơ đó ra, để nó đến tự nhiên." Anh ôm hông nàng chặt hơn và thúc vào nàng mạnh hơn, nhanh hơn. "Để nó đến đi nào. Tin anh đi."
Nhưng không cần hướng dẫn gì nữa, không cần anh dẫn nàng đến cực điểm. Nàng hét lên và run bắn bên dưới anh và đổ sập vào anh. Anh vòng cả hai tay ôm quanh bảo vệ nàng. Nàng vẫn đập mạnh và run rẩy.
"Để nó đến nào." Anh rì rầm vào tai nàng. "Để nó đến đi em."
Anh chưa bao giờ phải bận tâm đến sự cực khoái nữ tính đó. Anh luôn quá bằng lòng với cực khoái của mình thôi.
Cuối cùng nàng nằm bất động, nóng bỏng và ướt đẫm trên mình anh. Sau cùng, bây giờ, anh đã thoải mái hoàn tất niềm vui thú của mình. Anh di chuyển bàn tay xuống phía sau hông nàng và để bàn chân vững hơn lên mặt đất – và ngừng lại một chút, nghiến chặt răng.
Rồi anh nâng nàng lên khỏi mình và xoay người đặt nàng nhẹ nhàng xuống tấm khăn bên cạnh.
"Mmmm." Âm thanh rừ rừ thỏa mãn từ sâu trong họng nàng khi nàng lăn sang bên và cuộn người rúc vào anh và tức khắc rơi vào giấc ngủ.
Kit nằm ngửa ra, thở sâu và đều, siết chặt rồi thả bàn tay ra ở phía cách xa nàng. Vài phút đau đớn cực độ đã qua trước khi sự cương cứng của anh giảm xuống. Anh cười nhạt buồn bã khi lúc tệ nhất đã qua. Với sự ngây thơ, nàng chắc chắn không nhận ra rằng nàng là người duy nhất lên đến cực điểm.
Có lẽ anh cũng thế đêm qua.
Anh đã có thể làm nàng có thai đêm qua. Chỉ thời gian mới trả lời được. Nhưng nếu nàng thoát ra kịp bất cứ lúc nào đêm qua, thì hôm nay nàng vẫn an toàn. Nàng vẫn còn có những lựa chọn khi bữa tiệc gia đình kết thúc. Nàng vẫn sẽ tự do rời bỏ anh.
Anh đặt một cánh tay lên mắt, tìm kiếm và nắm lấy tay nàng bằng tay còn lại. Chuyện này không được xảy ra nữa. Họ không hứa hôn thật sự - vì đó là lựa chọn của nàng. Và Lauren không phải loại phụ nữ mà người khác có quyền tự cho phép mình làm điều xằng bậy với nàng.
Đêm qua nàng đã trao anh vì nhu cầu của anh.
Chiều nay anh đáp trả lại ân huệ đó.
Chỉ thế thôi. Đã kết thúc, mối ràng buộc sinh lý giả dối không mong đợi do nhu cầu của cả hai người họ.
Phải, đã kết thúc.
Anh chậm rãi hít đầy phổi mùi hương cỏ ba lá và thở ra với một hơi thở dài nghe thấy rõ.