Chương 10
Lauren không bị trễ bữa sáng, như nàng đã lo sợ. Còn có cả thời gian để cô hầu của nàng làm điều gì đó ngụy trang cho sự ẩm ướt của tóc nàng sau khi nàng thay quần áo. Nàng xuống với Gwen và dì, cả hai người ghé phòng nàng trước và cho nàng hay ấn tượng tốt đẹp của họ khi được chào đón ở Alvesley, và rằng họ thích Quý ngài Ravensberg đến mức nào. Và họ thấy hạnh phúc làm sao cho nàng, dĩ nhiên rồi.
Cả gia đình đã tập hợp ăn sáng, trừ bà bá tước thừa kế, người luôn yên lặng ở trong phòng riêng hầu hết các buổi sáng trước khi đi dạo hàng ngày, nữ bá tước giải thích. Ngài bá tước ngồi giữa các quý bà quý cô, với Lauren ở bên phải ông, và Dì Clara ở bên trái.
"Cô đi cưỡi ngựa với Ravensberg sáng nay," ông quan sát Lauren. "Tôi thấy cô rời chuồng ngựa."
"Vâng, thưa ngài." Nàng mỉm cười. "Không khí ban sớm rất trong lành và tiếp thêm sinh lực. Chúng tôi đã cưỡi ngựa qua rừng cây đến ngôi tiểu đình ở xa bên kia bờ hồ. Phong cảnh từ chỗ đó khá đẹp.
"Phải, đúng vậy," ông đáp.
"Cháu đã ra ngoài sáng nay ư?" Dì Clara kêu lên, rất sửng sốt. "Cháu ư, Lauren? Cưỡi ngựa?"
Và bơi nữa, Lauren nghĩ. Nàng sẽ bị xấu hổ khủng khiếp nếu ngài bá tước chứng kiến điều ấy. Nhưng nàng đã nổi. Một mình. Và nàng đã mất kiểm soát - điều mà một quý cô không bao giờ làm – và ném mình vào Kit trong cơn phấn khích. Và anh đã hôn nàng. Hay nàng đã hôn anh? Nhưng nghĩ đến khả năng đó thật không thể chịu nổi.
Gwen cười. "Lauren chưa bao giờ dậy sớm," cô nói. "Và cưỡi ngựa chưa bao giờ là kiểu vận động ưa thích của cô ấy. Tôi tin là ngài đang có ảnh hưởng tích cực đến cô ấy đấy, Quý ngài Ravensberg."
"Tôi hy vọng thế. Nhưng có lẽ, thưa cô," anh đáp lại, vẻ tinh quái trong ánh mắt, "hoàn toàn là ảnh hưởng ép buộc thôi. Tôi đã đe dọa sẽ lôi cô ấy ra khỏi giường nếu cô ấy không tự nguyện có mặt ở chuồng ngựa."
Lauren thấy hai má mình nóng bừng.
"Kit!" mẹ anh quở mắng.
Dì Clara bật cười.
"Có hiệu quả đấy," Gwen vui vẻ nói.
"Vận động mang lại vẻ rạng rỡ khỏe khoắn cho làn da của cô, cô Edgeworth," bá tước nói với nàng. "Sydnam, sau bữa sáng con giúp ta kiểm tra cái mái lợp mới trong khu nhà của người làm nhé."
"Chắc rồi, thưa cha," con trai ông đáp.
Kit, Lauren chú ý, không được mời tham gia với họ. Và anh cũng không đề nghị. Dĩ nhiên, cậu Butler là người quản lý của cha anh. Nhưng dù thế...
Nữ bá tước lên kế hoạch đi thăm hàng xóm suốt buổi sáng để đưa các lời mời cá nhân đến dự buổi lễ mừng sinh nhật mẹ chồng.
"Kit sẽ đi chung với quý vị sáng nay," bà nói với những vị khách.
"Nhưng cháu không thể phụ người một tay được sao, phu nhân?" Lauren hỏi.
"Cô thật là tốt," nữ bá tước có vẻ hài lòng với nàng. "Phải, cảm ơn cô, Cô Edgeworth. Chắc chắn là sẽ rất đúng đắn nếu tôi giới thiệu người hứa hôn của Kit với hàng xóm. Quý bà Kilbourne, Quý cô Muir, hai vị cùng đi với chúng tôi nhé?"
Thế là quyết định bốn quý bà quý cô cùng đi mời.
Nhưng Sydnam là người đưa ra điểm lưu ý khó xử khi thảo luận về những kế hoạch buổi sáng. "Mẹ có đến nhà Lindsey không, Mẹ?" cậu hỏi. "Mẹ có mời chỗ ấy không?"
"Nó hơi xa," bà đáp. "Mẹ nghĩ mẹ sẽ bảo người hầu đưa thiệp tới."
"Trong khi những lời mời khác được mẹ đưa đi?" Kit nói. "Người ta có thể nghĩ là làm qua loa đấy, không phải sao, mẹ?"
"Ta dám nói là," bà nhanh nhẹn nói, "dù sao thì họ cũng không thể tham dự. Dù dĩ nhiên là vẫn gửi thư mời. Giờ thì, ta tin là chúng ta nên-
"Con sẽ cưỡi ngựa đến đấy và làm người đưa tin cho mẹ," Kit nói. "Nó cho con việc gì đấy để làm sáng nay."
Một khoảng im lặng nho nhỏ khó chịu.
"Nhưng em muốn đi với anh, Kit," Lauren nói với anh. "Anh có thể chờ đến khi chúng em về không? Sẽ rất kỳ cục nếu em được giới thiệu ở mọi nhà trừ nhà Lindsey."
Bá tước hắng giọng nhưng khi mọi người nhìn ông, ông lại có vẻ chẳng có gì để nói.
"Cháu hiểu tất cả những bất tiện của những mối quan hệ hiện giờ giữa Alvesley và Lindsey Hall," Lauren nói với ông bà bá tước. "Cháu biết chuyện gì đã xảy ra và cháu đã giải thích nó với Dì Clara và Gwen. Cháu thực sự tin rằng Kit và cháu nên cố hết sức để ngăn chặn bất cứ sự bất hòa lâu dài nào. Chúng cháu sẽ cùng đi vào chiều nay. Công tước Bewcastle tiếp đón chúng cháu thế nào và ông ấy cùng gia đình có tham dự buổi lễ sinh nhật hay không sẽ là quyết định của họ."
"Ôi, cháu yêu quý," nữ bá tước thở dài. "Thực sự cháu không cần phải làm điều này đâu. Ngài Công tước và gia đình có thể sẽ rất... Ừ, họ không tử tế lắm đâu khi bị qua mặt. Đây hoàn toàn là vấn đề chúng ta phải tự giải quyết."
"Nhưng cháu là người trong nhà mà, thưa bà," Lauren nhắc bà.
"Chắc chắn đây là điều đúng nên làm. Ta khen ngợi lòng dũng cảm của cô đấy, Cô Edgeworth." Ngài bá tước nhìn cô với nhiều khâm phục. "Ravensberg sẽ đợi cô."
Kit, Lauren thấy khi nàng nhìn anh qua bàn, đang chăm chú nhìn nàng với đôi mắt điềm tĩnh, không hề cười.
Phần còn lại của buổi sáng rất bận rộn, nhưng không có gì vượt ngoài tầm hiểu biết của Lauren. Họ đến thăm sáu gia đình, ba ở trong làng, ba trong thị trấn bên kia làng. Một phần là để thực hiện thỏa thuận của nàng với Kit, một phần là vì bản chất thứ hai của nàng, nàng làm cho mình rất dễ thương và quyến rũ. Nàng, dĩ nhiên, là tâm điểm những chú ý tò mò của mọi người vì là cô dâu hứa hôn của ngài Ravensberg. Nàng đã nhận được phần thưởng lớn của mình khi Bà Heath khoe vườn hoa của bà với Dì Clara và Gwen trước khi họ quay về xe ngựa, nàng bước đến bên nữ bá tước.
"Cháu là một sự ngạc nhiên rất dễ chịu đó," nữ bá tước nói.
Lauren nhìn bà tò mò.
"Chúng ta rất ít khi được nghe điều tốt về Kit từ khi nó trở về Anh năm ngoái," mẹ anh nói. "Chúng ta khá là mất tinh thần khi nó về nhà hai tuần trước và nói với chúng ta về cháu. Chúng ta đã chờ đợi điều tồi tệ nhất, ta phải công nhận thế. Thật là vô cùng nhẹ nhõm khi khám phá ra rằng nó đã chọn được một quý cô đẹp đẽ toàn vẹn."
"Cháu cảm ơn, phu nhân." Lauren đỏ mặt vì vui mừng. "Nhưng người đã bị thất vọng? Ý cháu là về Quý cô Freyja Bedwyn?"
"Redfield và Công tước Bewcastle – cả cậu ấy và cha cậu ấy – thường mơ đến một sự liên minh giữa hai nhà chúng ta từ khi đất đai chúng ta kế bên nhau," nữ bá tước giải thích. "Con trai lớn của chúng ta mất trước khi cưới Quý cô Freyja. Redfield đã nghĩ hôn nhân với cô ấy sẽ hợp với Kit. Cả hai chúng ta. Chúng ta hoàn toàn ngạc nhiên khi nó về nhà với thông tin người hứa hôn của nó là một người khác. Ta không thể nói ta hoàn toàn thất vọng, đặc biệt là sau khi gặp cháu. Ta nghĩ cháu sẽ rất tốt với con trai ta. Có lẽ cuối cùng cháu sẽ có thể thuyết phục nó ổn định cuộc sống." bà thở dài. "Và lại được hạnh phúc nữa."
Không có lúc nào để cùng nhau trò chuyện nữa. Họ sớm ra tới xe ngựa và Dì Clara kêu ầm lên về khu vườn đẹp đẽ của Bà Heath.
Lauren được để giải quyết tội lỗi của mình trong im lặng. Cha mẹ Kit sẽ cảm thấy thế nào khi nàng phá vỡ hôn ước vào cuối hè? Họ là những con người thật sự. Họ không phải là những kẻ bạo ngược không có trái tim mà nàng đã tưởng tượng khi Kit kể chuyện về anh ở Vauxhall, nhưng cha mẹ luôn muốn điều tốt nhất cho con trai họ. Họ muốn anh hạnh phúc.
Làm sao nàng có thể đồng tình với trò gian dối này? Không – làm sao nàng đã có thể đề xuất ra nó kia chứ?
Nhu cầu cần kể cho ai đó đột nhiên trở nên gần như không thể chịu đựng được. Nàng bắt gặp ánh mắt của Gwen ở phía bên kia cỗ xe. Gwen đang mỉm cười với nàng và trông hạnh phúc – hạnh phúc cho nàng. Cô đã cực kỳ đau lòng vì nỗi đau của Lauren năm ngoái. Cô thấy mình phản bội, Lauren biết, vì yêu quý Lily và thấy hạnh phúc cho hạnh phúc của anh trai cô. Giờ cô biết rằng Lauren đã tìm thấy hạnh-phúc-cả-đời của mình.
Nhưng thỏa thuận là thỏa thuận, Lauren quyết định. Nàng không thể nói với bất cứ ai sự thật cho đến khi tất cả kết thúc.
Gần hai giờ sau Lauren đang ngồi cạnh Kit trong cỗ song mã của anh. Một buổi chiều hè tuyệt vời, nhưng Lauren, che chắn làn da dưới tán cây dù, không có tâm trạng thưởng thức nó. Nàng không thoải mái vì hai lý do. Nàng vẫn nhớ đến lúc sáng sớm với nhiều ngượng ngùng, và nàng còn căng thẳng nhiều hơn về chuyến viếng thăm sắp tới hơn là mức độ nàng dám thú nhận.
Kit có vẻ không thích trò chuyện khi anh điều khiển xe đi dọc con đường nhỏ của thị trấn với tốc độ hết sức nhanh một cách liều lĩnh. Nhưng nàng không quở trách anh. Nàng chỉ ước anh nói gì đó về thời tiết hay một chủ đề an toàn nào khác. Có đúng là nàng đã thực sự ở trong hồ cùng anh sáng nay chỉ với áo lót trong khi anh chẳng hề mặc gì từ eo trở lên? Có thể nào đó hoàn toàn là một giấc mơ không? Nhưng không, những giấc mơ của nàng không bao giờ kỳ cục như vậy. Nàng xoay tròn cây dù.
"Tôi nhận ra," anh nói mà không ngoái đầu lại, "đấy là dấu hiệu của sự xúc động dù em trông hoàn toàn bình tĩnh."
"Cái gì cơ?" nàng nhìn anh vô hồn.
"Em xoay tròn cái dù của mình," anh đáp, "và quạt vào má tôi bằng hơi gió nó gây ra. Dấu hiệu của cảm xúc. Nó để lộ em đấy."
"Thật là ngớ ngẩn," nàng nói, giữ cây dù đứng yên.
"Em căng thẳng à?"
"Không, dĩ nhiên là không."
"Vậy thì em nên thế," anh nói.
Một chiếc xe bò xưa rích chất đầy nhóc nhách cỏ khô đang ì ạch đi về phía họ. Kit khéo léo lái cỗ song mã sang bên đường đến nỗi hàng cây làm hàng rào quẹt đầy báo động vào bánh xe, và cười toét ra ý nhận lời chào của người nông dân đang gật đầu chào và kéo kéo mớ tóc trên trán với vẻ kính trọng trong khi gương mặt đầy nếp nhăn tươi cười. Mấy con ngựa không hề giảm tốc độ. Lauren chậm chạp nhẹ thả cái nắm chặt chết người lên cán dù khi họ đi qua và cỗ xe lại vào lại con đường nhỏ.
"Có sáu người trong nhà Bedwyn," Kit tiếp tục nói như giữa hai câu nói anh chưa hề đặt mạng sống của cả hai vào nguy hiểm, "em sẽ không gặp phần lớn bọn họ hoặc tất cả. Và không ai trong số họ sẽ có thiện ý với bất cứ ai trong hai ta. Họ gồm, theo ngày sinh, Bewcastle, người được hưởng tước vị từ cha khi mới mười bảy tuổi, Aidan, Rannulf, Freyja, Alleyne và Morgan. Mẹ họ rõ ràng là một độc giả tham lam về lịch sử và văn học Anh cổ - vì thế mới có mấy cái tên kỳ cục đó. Bewcastle là Wulfric, dù không nhiều người ngoài gọi anh ta như thế. Chúng tôi từng là bạn bè và chơi chung với nhau hồi niên thiếu trừ Bewcastle, quá cao quý, và Morgan, quá nhỏ. Aidan đang thực hiện bổn phận ở Peninsula. Những người khác đều ở nhà mùa hè này, tôi tin thế. Họ là những người khó chịu, Lauren ạ, bất kể giới tính. Từ sáng nay khi tôi đồng ý với đề nghị đi cùng của cô đến đây, có lẽ tôi cũng đã đồng ý đưa cừu vào miệng sói."
Tất cả vang lên sự báo động khủng khiếp. Nhưng nàng đã được dạy rằng phép lịch sự và vẻ cao quý là câu trả lời cho tất cả những bất hạnh rủi ro trong cuộc sống, rằng cách xử sự là rất quan trọng, bất kỳ sự bấp bênh nào trong lòng cũng chỉ nên được giữ hoàn toàn cho bản thân mà thôi.
"Tôi không sợ đâu," nàng nói. "Tôi đến Alvesley để giúp ngài ổn định ở đây dựa trên các điều khoản của ngài. Đây là một phần của thỏa thuận. Nỗ lực hàn gắn mối bất hòa giữa hai gia đình ngài là cần thiết."
Họ đã rời khỏi con đường hẹp, đi thêm vài dặm nữa và đang ở trên một con đường lộ rộng rãi, thẳng tắp với những cây đu về phía một dinh thự bằng đá sừng sững bệ vệ, một sự pha trộn quá nhiều kiểu kiến trúc đến nỗi không thể định nghĩa nó với chỉ một từ. Nhưng nó vĩ đại. Lindsey Hall, Lauren nghĩ. Nàng liên tục lờ đi cơn buồn nôn trong dạ dày.
"Với tôi," Kit nói, "em đang thực hiện phần của mình với sự chuyên tâm hết lòng, Lauren à. Tôi sẽ phải buộc mình siêng năng hơn. Tôi nợ em vài chuyến phiêu lưu vui vẻ sau buổi chiều nay. Và vài niềm đam mê hay ho nữa."
"Hôm nay tôi sẽ bơi lội gì nữa đâu," nàng vội vàng nói. "Hay hôn ngài nữa – không bao giờ."
Anh cười thầm. "Thật ra," anh nói, "tôi đã nghĩ xa hơn thế."
Đầu nàng nổ bùng báo động, nhưng không có thì giờ theo đuổi vấn đề này. Con đường lộ khi đến sát ngôi nhà chia làm hai ngả và bọc quanh một khu vườn hoa lộng lẫy với đài phun nước cẩm thạch ở chính giữa. Nước bắn lên cao đến ba mươi feet, tạo ấn tượng như có cả triệu viên kim cương và một đường cầu vồng trong ánh nắng chiều hè. Kit giúp Lauren xuống xe trước cửa chính và để ngựa và xe cho người coi ngựa – vừa chạy ra từ chuồng ngựa – trông nom.
"Ngôi nhà là một mớ hổ lốn nhiều kiểu kiến trúc khác nhau," Kit giải thích khi anh gõ nhẹ cái nắm đấm cửa. "Với tất cả phép lịch sự, các đời công tước và bá tước trước họ đã mở rộng và cải tiến nó mà không phá bớt phần nào hết. Tòa nhà chính, như em thấy đấy, hoàn toàn từ thời Trung cổ."
Anh khá đúng, Lauren nhận ra ngay khi họ đi vào trong. Trần nhà bằng gỗ sồi, những bức tường phẳng treo vũ khí, huy hiệu và những biểu ngữ cũ đã ngả màu. Một lò sưởi khổng lồ chiếm ngự bức tường đối diện cửa ra vào, và một cái bàn bằng gỗ sồi to tướng chiếm gần hết diện tích giữa nhà.
"Tôi sẽ đi xem đức ông có ở nhà hay không, thưa quý ngài," người quản gia già nói khi nhận ra họ.
Nếu ngài công tước ở nhà, anh chắc chắn sẽ bắt họ chờ rất lâu. Dĩ nhiên, anh ta có thể khéo léo từ chối gặp họ cho dù có ở đây. Nhưng Lauren đã chối bỏ cảm giác sợ hãi. Họ đã thực hiện chuyến viếng thăm lịch sự cần thiết này, và đó chính là vấn đề. Kit im bặt. Anh dừng bên trong cánh cửa ra vào, hai bàn chân đi giày hơi dạng ra, hai bàn tay chắp lại sau lưng, trông khá dữ tợn.
Có một bức tranh những người hát rong ở cuối một đầu của sảnh, bằng gỗ sồi được chạm khắc phức tạp, kéo dài từ chỗ lan can lồi ra của ban công xuống tận đến sàn nhà. Lauren thong dong đến gần hơn để có thể xem xét dễ dàng hơn những chi tiết của bức chạm trổ. Rồi một giọng nói vang lên chính xác ngay trên đầu nàng.
"À," nó nói – một giọng nam trầm, đủ dễ chịu nhưng mơ hồ cũng có nét khó chịu "Trung úy – Đại tá quý ngài Ravensberg."
Kit nhìn lên sắc nhọn trong khi Lauren đứng tại chỗ bên dưới bức tranh treo chìa ra. "Ralf?" anh gật đầu cộc lốc.
Vậy ra, đấy là quý ngài Rannulf Bedwyn? Anh ta lại nói. "Một chuyến viếng thăm xã giao hử, Kit? Không phải điều khôn ngoan nhất cậu từng làm đâu, anh bạn già. Cho mình một ân huệ và quay về với cô dâu lỡ làng của cậu đi. Hai người sẽ hợp với nhau đấy. Liên minh của những kẻ bị bỏ rơi, tôi biết mà."
Lauren thấy khó chịu sâu sắc và khá lưỡng lự không biết có nên lộ mình ra không.
"Thứ lỗi cho tớ," Kit nói, giọng cũng dễ chịu như người đàn ông ẩn mặt kia, "nhưng tớ chưa được thông báo là cậu là chủ nhân của Lindsey Hall hay có bất cứ quyền đưa ra mệnh lệnh nào ở đây, Ralf à. Việc của tớ là với Bewcastle kia. Tớ đến để giới thiệu người hứa hôn của mình với anh ấy vì chúng ta sẽ là hàng xóm trong tương lai."
Quý ngài Rannulf cười nhẹ nhàng. "Có một cô dâu tương lai đang nép dưới bàn chân tôi à?" anh ta hỏi. "Tôi đã sống ở Lindsey Hall gần hết cuộc đời và bị xấu hổ theo kiểu này quá nhiều lần nên giờ tôi phải học nhìn xem dưới bức tranh trước khi mở miệng. Xin chấp nhận lời xin lỗi của tôi, thưa quý cô. Lời cằn nhằn của tôi là dành cho Kit, không phải cô."
Lauren bước dịch ra khỏi bức tranh và nhìn lên. Anh ta đang hờ hững nghiêng người ra khỏi ban công, một người đàn ông khổng lồ với mái tóc dày phóng túng và những đường nét khỏe mạnh, đẹp trai. Anh ta làm nàng nghĩ đến sức mạnh của những chiến binh Viking mà nàng đã đọc trong những cuốn sách lịch sử.
"Lời xin lỗi được chấp nhận, thưa quý ngài," nàng nói. "Luôn luôn gây ngạc nhiên, phải không, khi bị nghe lỏm một cách ác ý bởi người bị nói tới? Đặc biệt khi người ta chê trách dựa trên sự thật là một người không biết người kia chút nào – mà thật ra, thậm chí chưa từng gặp cô ta. Nhưng không ai trong chúng ta không có được lợi lộc từ những bài học về sự thận trọng và lòng tử tế."
Anh ta cười toét tán thưởng nàng. "Giới thiệu cho tớ đi, Kit," anh ta yêu cầu. "Tôi tin là tôi vừa bị một quý cô coi thường, người sẽ nhớ ra trong khoảnh khắc là sẽ không xứng là một quý cô khi có bất cứ bình luận gì thẳng tới quý ông mà cô ấy chưa được giới thiệu một cách đúng đắn."
"Gặp quý ngài Rannulf Bedwyn đi, Lauren," Kit nói, "người sẽ không nhận ra những phẩm cách tốt đẹp nếu chúng không giận dữ đứng dậy và đấm vào mũi anh ta. Cô Edgeworth cao quý, Ralf. Người cậu nợ một lời xin lỗi."
Người khổng lồ vẫn cười toét với nàng. "Một người đẹp, vì Chúa," anh ta nói. "Cái nhận xét lỡ làng hơi không phù hợp, thưa cô, và dứt khoát sẽ là không nếu tôi nhìn thấy cô trước. Lời xin lỗi khốn khổ nhất, khiêm nhường nhất của tôi. Nhưng chủ nhân của Lindsey Hall sẽ chấp nhận tiếp kiến cô. Hay là, tôi cho là, cô đã được thông báo là anh ấy ở nhà. Cái nào, Fleming?"
Người quản gia lờ anh ta. "Xin theo tôi, thưa quý ngài," ông nói với Kit, cúi chào cung kính và quay người dẫn đường băng qua sảnh theo hướng đối diện với bức tranh.
Lauren có thể nghe thấy tiếng cười lặng lẽ nhẹ nhàng của ngài Rannulf khi nàng choàng cánh tay Kit. Một quý ông rất nguy hiểm, thật vậy, nàng nghĩ. Kit đã mô tả anh ta là một kẻ khó chịu – và tất cả anh chị em của anh ta nữa.
Người ta hẳn sẽ đoán ra điều ấy từ cảnh tượng đập vào mắt nàng trong phòng khách. Một căn phòng dài, khổng lồ, và tất cả những người ở trong nó đã tụ tập ở góc xa cuối bên kia phòng. Tất cả đều im lặng và bất động hoàn toàn khi Kit và Lauren đi dọc theo chiều dài căn phòng. Đầy cố ý, Lauren đoán. Kích cỡ và sự lộng lẫy của bản thân căn phòng dường như được thiết kế để làm cho khách kính sợ, hạ thấp kích thước của họ và cùng lúc làm họ run rẩy với sự khúm núm hèn mọn. Nhưng Lauren được tạo ra từ chất liệu cứng rắn. Nàng nhìn xung quanh thay vì nhìn thẳng xuống tấm thảm Nga dưới chân, như nàng cho là nàng được định phải làm vậy.
Ngài công tước Bewcastle – chắc chắn là người đứng trước lò sưởi ở cuối bức tường – cao, da ngăm nguy hiểm, môi mỏng, và ngạo mạn không thể nhầm lẫn. Không dấu hiệu nụ cười trong đôi mắt sùm sụp, không dấu hiệu chào đón trong tư thế của anh ta. Một cô gái trẻ ốm tong, màu da sẫm như của công tước, ngồi bất động và không cười ở một bên anh ta cạnh một quý cô lớn tuổi hơn mặc đồ đen. Bên kia công tước, với bàn tay đã đeo nhẫn để trên lưng ghế sofa, là một người đàn ông trẻ, da sẫm, mảnh khảnh trông giống công tước không thể nhầm được đang đứng dù cho anh ta cực kỳ đẹp trai và có một biểu hiện trên gương mặt – một vẻ giễu cợt lạnh giá. Rất phù hợp với quý cô ngồi trên ghế sofa. Lauren biết ngay là nàng hẳn đang nhìn Quý cô Freyja Bedwyn, dù cái liếc nhìn đầu tiên này thật là sửng sốt. Bất chấp lời khuyến cáo của Kit về gia đình này, bằng cách nào đó, nàng đã vẽ nên một sinh vật khốn khổ, nhút nhát, xinh đẹp, xanh xao, người chẳng có quyền lực gì trước ý muốn của ông anh.
Quý cô Freyja Bedwyn mặc đồ cưỡi ngựa, cả giầy ống, giữa một buổi chiều và trong phòng khách. Cô ta không hẳn là đẹp hay nữ tính mềm mại trong dáng vẻ bên ngoài. Cô có mái tóc vàng xoăn rất nhẹ, những cuộn tóc xoăn phóng túng trên vai và nửa xuống cổ. Cô ngồi vắt một chân qua chân kia trong tư thế rất khó coi không hề ra dáng quý cô và đung đưa bàn chân gác trong không khí trong khi nhìn Lauren kỹ lưỡng từ đầu đến chân qua khe mắt hẹp.
Chuyến đi dọc theo phòng của họ mất vài phút, Lauren cho là thế. It nhất là mất năm phút. Ngài công tước khẽ nghiêng đầu khi họ đến gần.
"Ravensberg," anh ta nói. Giọng rất nhẹ nhàng và khá lạnh lẽo.
"Bewcastle?" Kit đáp lại với giọng hài hước thông thường. Anh hẳn là, Lauren đột nhiên nhận ra, đang thưởng thức sự tiếp đón này của những người hàng xóm và những người bạn ngày xưa mà rõ ràng là đang phối hợp với nhau để làm anh thấy không thoải mái. "Tôi rất vui được giới thiệu người hứa hôn của tôi, Cô Lauren Edgeworth cao quý của Newburry Abbey. Quý ngài này, là công tước của Bewcastle, Lauren."
Lauren thấy mình đang được nhìn chăm chú từ một đôi mắt màu bạc sắc nhọn với hàng mi dày nặng làm nàng nghĩ đến những con sói. Một vấn đề về liên tưởng, có lẽ thế? Kit đã chẳng bảo rằng tên anh ta là Wulfric sao?
"Cô Edgeworth," anh ta nói với cùng tông giọng lịch sự, lạnh lẽo khi nàng khẽ nhún chào. "Tôi xin giới thiệu Quý cô Freyja Bedwyn, Quý cô Morgan với gia sư, Cô Cowper, và Quý ngài Alleyne."
Phải rồi, nàng đã xác định chính xác Quý cô Freyja, Lauren nhìn khi nàng nhún chào mỗi người họ và quý ngài Alleyne Bedwyn cúi chào lại nàng, mắt anh ta nhìn nàng hệt như kiểu bà chị, ngoại trừ lần này nàng cảm thấy như thể áo quần bị lột hết cả ra trong cái nhìn của anh ta.
"Chúng tôi đến vì mục đích của mẹ tôi. Bà mời tất cả quý vị tham dự buổi lễ mừng sinh nhật của bà tôi," Kit tươi tỉnh nói. "Dù vậy chúng tôi sẽ rất hạnh phúc được đón tiếp sự có mặt của quý vị bất cứ lúc nào trước lúc ấy. Những vị khách của gia đình sẽ đến vào ngày mai, và chúng tôi đã tiếp đón bà Bá tước thừa kế Kilbourne và Quý cô Muir, con gái bà ấy."
"Quý bà Redfield thật tử tế," công tước nói. "Cô Edgeworth. Mời ngồi. cô Cowper, đi xem mang trà ra đi."
Cô gia sư đứng dậy, nhún chào mà không ngước mắt lên nhìn ông chủ, rồi vội vã rời khỏi phòng.
Lauren ngồi vào chiếc ghế được chỉ định.
"Kilbourne," Quý cô Freyja nói, vẻ tư lự, một ngón tay trỏ để móng dài tì lên cằm. "Nghe rất quen. A, phải rồi. Không phải là nữ bá tước hiện thời ở Newburry trong một tình huống khá là thu hút chú ý đã ngăn cản bá tước khỏi một đám cưới hai vợ sao?"
"Rất kịp lúc, tôi nghĩ thế," quý ngài Alleyne nói với vẻ ngạo mạn uể oải. "Đám cưới đã bắt đầu. Cô dâu đã rất xấu hổ."
"À, phải, giờ tôi nhớ ra rồi," Quý cô Freyja nói – và rồi như ngừng lại. "Nhưng cô dâu bị bỏ rơi... không phải cô sao, Cô Edgeworth?" Ác ý lóe lên trong mắt cô.
"Cô đã được thông tin khá là chính xác về chuyện này đấy," Lauren nói.
"Nhưng tôi thật là thô lỗ không thể tha thứ khi sơ xuất nhắc cô về sự nhục nhã ấy," Quý cô Freyja nói, vẫn thờ ơ đung đưa bàn chân đi giày. "Thứ lỗi cho tôi."
Chính kiểu nhạo báng này là thứ Lauren đã lo sợ khi nàng đến London. Đây là lần đầu tiên nàng thực sự đối mặt với nó. "Chẳng có gì để thứ lỗi hết," nàng đáp. "Thỉnh thoảng tất cả chúng ta nói chuyện quá hấp tấp." nàng mỉm cười và xoay hướng chú ý của mình sang ngài công tước. "Tôi có thời gian được chiêm ngưỡng một bức tranh bằng gỗ sồi trong sảnh bên dưới, thưa đức ông. Bức khắc họa được bảo quản thật tuyệt vời. Chúng là nguyên bản phải không ạ?"
Trong mười lăm phút, gần như cho đến thời điểm họ có thể lịch sự rời khỏi, Lauren khéo léo lèo lái cuộc trò chuyện, tập trung vào những chủ đề không riêng tư mà tất cả họ đều có thể tham gia, từ chối bị sợ hãi bởi sự miễn cưỡng cố ý từ nhà Bedwyns làm đông đặc không khí để làm ấm áp nó dưới mức độ cá nhân.
"Cô có cưỡi ngựa không, Cô Edgeworth?" Quý cô Freyja thình lình hỏi ngay giữa cuộc trò chuyện về những xứng đáng khi sống ít nhất một thời gian trong năm ở miền quê.
"Dĩ nhiên," Lauren trả lời.
"Với chó săn?"
"Không, tôi không bao giờ làm thế."
"Nhưng cô xem mình là một người phụ nữ cưỡi ngựa có tài năng mà?"
"Nó còn tùy thuộc ý cô là gì khi nói chữ tài năng," Lauren đáp. "dĩ nhiên tôi có thể-"
"Cô có phi nước đại băng qua thị trấn không? " Quý cô Freyja hỏi. "Cô có nhảy qua bờ rào hơn là tìm cái cửa để mở ra không? Cô có mạo hiểm cái cổ của mình với cảm giác run rẩy thẳng đứng khi cảm nhận con ngựa giữa hai đùi mình không?"
Một người được huấn luyên thành một quý cô đôi khi cũng có có lợi, thật thế. Sự thô bỉ của những lời cuối ấy đã được cố tình tung ra với dụng ý gây sốc, và chúng đã thành công. Làm thế nào Quý cô Freyja có thể nói như thế với sự có mặt của các quý ông? Cô ta đã thực sự ngồi cưỡi ngựa hai bên ư? Nhưng Lauren không hề để lộ sự khó chịu vô cùng của nàng dù chỉ khẽ rung mi mắt.
"Không," nàng nói, và mỉm cười. "Tôi e là tôi không có tài năng chút nào theo kiểu đó."
"Cô có bơi không?"
"Không." Đây không phải lúc để khoe khả năng nằm nổi.
"Hay chơi cricket?"
Một môn thể thao của các quý ông ư? "Không."
"Bắn súng?"
Trời đất! "Thực sự không."
"Câu cá?"
"Tôi chưa bao giờ thử."
"Chơi bi da?"
"Không."
"Vậy cô làm được gì, Cô Edgeworth?" Quý cô Freyja hỏi, vẻ khinh thường rõ rệt trong cả giọng nói lẫn ánh mắt, đã thành công khi làm Lauren thấy mình buồn tẻ và không có khả năng tự lực như một con người phải thế.
Không ai lao vào giúp nàng – cả Kit, anh chỉ nhìn nàng đầy tò mò. Mọi người khác đều tập trung với vẻ khó tin nổi vào sự ngu dốt của nàng trong vẻ lịch sự lạnh lùng, có lẽ ngoại trừ Cô Cowper, trông lo âu, như thể cô ta biết như thế nào khi trở thành mục tiêu khinh miệt của Quý cô Freyja.
"Tôi có rất nhiều tài năng được kỳ vọng đối với một quý cô của giới thượng lưu," Lauren nói, nhìn thẳng vào mắt Quý cô Freyja, "dù tôi không lấy gì làm kiêu hãnh về sự thiên tài của bất cứ cái nào trong số đó hết. Tôi rất rành các dạng may vá, tôi quản lý sổ sách gia đình, tôi nói được tiếng Pháp và tiếng Ý cũng giỏi bằng tiếng Anh, tôi biết vẽ phác họa, chơi piano, hát, viết những lá thư mà gia đình tôi và những người quen đều thấy rõ ràng, dễ dọc và thích thú, đọc sách để cải thiện đầu óc và khả năng trò chuyện. À, và tôi đã học thứ nghệ thuật khó khăn của phép lịch sự trong tất cả mọi trường hợp. Cụ thể tôi luôn xem đó là bổn phận của mình khi giúp các khách khứa tại nhà mình thấy thoải mái dễ chịu và dẫn dắt cuộc trò chuyện vào những đề tài mà không làm cho họ thấy khó chịu hay để lộ sự ngu dốt của mình ra." (Oii, đối đáp mới tuyệt vời làm sao!!!)
Quý ngài Alleyne ngồi xuống mím môi, đôi mắt bừng lên nụ cười, Lauren nhìn thấy khi nàng đứng dậy để rời đi và các quý ông cũng làm điều tương tự.
"Chúng tôi hy vọng sẽ sớm gặp tất cả mọi người ở Alvesley," Kit nói.
"Thật là rất thú vị, thưa đức ông," Lauren nói, nhắm vào ngài công tước. "Cảm ơn vì lòng hiếu khách của ngài."
Anh ta nghiêng đầu mà không rời mắt khỏi nàng. "Tất cả chúng tôi đều rất vui, Cô Edgeworth," anh ta nói.
Kit chìa cánh tay ra và họ lại đi dọc theo chiều dài của căn phòng, lần này trong sự im lặng và mọi con mắt đều hướng thẳng vào lưng họ.
"Một cô nàng thật đơn điệu!" Quý cô Freyja nói với sự khinh bỉ không che giấu gần như trước khi cánh cửa phòng khách đóng lại hoàn toàn sau lưng những người khách đang rời đi. "Chắc chắn Kit không thể nghiêm túc như vậy!"
Quý ngài Alleyne cười tủm tỉm. "Nhưng em tin rằng quý cô đó đã thắng vòng một về khả năng phản công," anh ta nói. "Khá lừng lẫy, thật đấy. Cô ta làm chị phải há hốc miệng ra kia kìa."
"Ăn nói bậy bạ!" cô ta gắt lên. "Cô ta sẽ làm cho Kit buồn chán vì sự ngớ ngẩn trong vòng một tháng. May vá, vẽ vời, sổ sách gia đình, tiếng Pháp, tiếng Ý, hát hò –yawn, yawn! Một người trông như vừa nuốt phải một quả mận và ngồi đấy thật-là-đúng-đắn, mà không chạm lưng vào ghế, và nhấp trà nhưng chưa bao giờ nghe thấy một điều như khát nước thật sự, và nói chuyện về – về những bức tranh của thời Trung cổ, về tình yêu của Chúa – một sinh vật đáng thương như thế có thể làm gì cho Kit chứ?"
"Một lời khuyên nhé, Freyja," ngài công tước nói với giọng dễ chịu, nhẹ nhàng mà bằng cách nào đó lại thành công trong việc gây nên sự run rẩy vì sợ hãi dọc theo xương sống của gần hết những người ở trong tầm nghe thấy nó. "Luôn là khôn ngoan khi một người tham gia một môn thể thao nào đó để trông cậy vào sự hỗ trợ của nó và không tự nâng mình ra vẻ một người tài năng không cần thiết."
"Em không-" cô ta bắt đầu.
Nhưng ngay cả Freyja cũng không chống lại được cái nhướng mày ngạo mạn và cái nhìn chằm chằm màu bạc điềm tĩnh của đức ông.
"Và không bao giờ đáng để một người Bedwyn," anh ta kết luận trước khi rời khỏi lò sưởi và rời phòng, "bọc trái tim bằng tay áo."
Lỗ mũi Freyja nở ra và cô ta há miệng. Nhưng cô ta biết tốt hơn là ném sự phản đối vào lưng ông anh. Cô ta chờ cho đến khi ngài công tước rời khỏi trước khi trút cơn giận dữ vào một mục tiêu dễ tấn công hơn.
"Dẹp cái nụ cười ranh ma đó đi," cô ta ra lệnh cho cậu em, "hoặc là chị buộc phải làm điều đó cho em đấy."
Quý ngài Alleyne lập tức làm một khuôn mặt cứng ngắc làm bà chị điên tiết hơn.
"Và em nữa," cô ta nói, xỉa ngón trỏ về hướng cô em gái, "nên về phòng học đi. Chị không thể tưởng tượng Wulf đang nghĩ gì nữa, cho phép em xuống đây tiếp những người khách mà anh ấy không nên tiếp tí nào hết."
Cô Cowper đứng dậy vẻ báo động ngay tức khắc.
"Em dám nói rằng, chị Freyja à," Quý cô Morgan điềm tĩnh nói, không hề nhúc nhích, "anh ấy muốn có sự thỏa mãn khi nhìn thấy Cô Edgeworth bị run lẩy bẩy trong cái nhìn của rất nhiều người lặng lẽ, nghiêm trang của nhà Bedwyns. Em dám nói rằng anh ấy đã bị Ralf chọc giận vì đã né tránh lời triệu hồi. Nhưng em tin rằng, với Alleyne và Wulf, thì cô ấy là một kẻ thù xứng đáng. Cô ấy không suy sụp chút nào, đúng không? Và anh Kit thì cười suốt. Em có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh ấy."
"Em phải gọi là quý ngài Ravensberg," Freyja nói sắc nhọn.
"Anh ấy bảo em," Quý cô Morgan cãi lại, "hồi em năm tuổi và trong một bữa, khi anh ấy cõng em vì em không theo kịp các anh chị, là em có thể gọi anh ấy là Kit. Nên chị đừng có bận tâm, Freyja."
Cô đứng lên và đi ra trong chiến thắng, cô Cowper theo liền ngay sau cô trong khi quý ngài Alleyne lại cười tủm tỉm.
"Hơi nóng nảy," cậu ta nói. "Nhưng nó sáng sủa hơn tất cả chúng ta, hà."