Chương 9
Kit không có ở chuồng ngựa khi Lauren đến đó. Chỉ mới hơn sáu giờ sáng một chút. Trước khi rời nhà, anh đã gửi người hầu đến thông báo cho cô hầu của nàng đánh thức nàng dậy, nhưng nàng đã dậy rồi và đến đây rất sớm – và trông thanh nhã trong bộ đồ cưỡi ngựa màu xanh lá rừng với một cái mũ đồng bộ trên mái tóc sẫm màu đúng mốt cẩn thận, một chiếc lông màu hoa oải hương cong cong hấp dẫn ở một bên tai.
Anh đang chờ tự đến đánh thức nàng. Anh dám làm thế. Mọi người sẽ nhìn thấy sự sỉ nhục của nàng.
"Xin chào," anh cười ranh mãnh. "tôi đã thắng yên con ngựa đực yên lặng nhất trong chuồng cho em. Con ngựa thuần thục duy nhất sẽ bị què cả bốn chân. Tôi sẽ đi ngay cạnh em. Em chẳng có gì phải sợ cả."
"Tôi không sợ cưỡi ngựa," nàng đáp. "Tôi chỉ không thích nó như một dạng thể dục thôi. Tôi bực bội với điều này, ngài biết không. Ngài được mong đợi mang đến cho tôi một mùa hè thú vị - thú vị với tôi – chứ không phải ép buộc tôi làm những điều mà tôi rõ ràng không thích, như thức dậy vào giờ này để cưỡi ngựa."
"Không, không," anh nói, cười thầm. "Tôi hứa với em một mùa hè kỷ niệm, và tôi luôn giữ lời hứa. Nhưng nếu nó làm em thấy tốt hơn, thì tôi có thể nói với em rằng chúng ta sẽ chỉ cưỡi một đoạn đường ngắn thôi. Tôi có thứ khác nhìn chung là một kế hoạch vui vẻ hơn cho em. Chúng ta sẽ đi bơi."
"Cái gì?" nàng khinh khỉnh nhìn anh thay vì bật lùi lại vì kinh hãi như anh mong đợi. Rất khó làm xù lớp lông bên ngoài của Lauren Edgeworth. Chúa toàn năng, anh đã khuấy động buổi tối gần nhất của nàng, và nàng đứng đỏ mặt trước anh và hẳn đã nhận ra điều đó trừ phi nàng quá ngây thơ hơn mức nàng có thể có ở độ tuổi này. Nhưng nàng biểu thị lạnh lùng như một ngọn gió xuân khi nàng quay đi khỏi anh và thông báo cho anh biết nhiệm vụ của anh đã hoàn thành được một ngày. "Tôi không bơi, thưa quý ngài."
"Kit."
"Kit. Tôi không bơi, Kit. Đó là lời cuối cùng của tôi."
"Vẫy được hai cái và nổi bong bóng hả?" anh hỏi đầy cảm thông, khum tay vào hai bàn chân đi giày bốt của nàng và hất mạnh nàng lên yên. "Em chìm như một cục đá hả?"
"Tôi thực sự không biết," nàng nói, chỉnh lại váy và ngồi thật duyên dáng như thể nàng hẳn được sinh ra trên lưng ngựa. "Tôi chưa bao giờ thử."
Chưa bao giờ thử. Chúa toàn năng! Nàng có kiểu tuổi thơ gì vậy? Hay nàng cũng hoàn toàn bỏ qua tuổi thơ luôn rồi? Có lẽ nàng được sinh ra là một quý cô.
"Vậy em hãy bắt đầu buổi sáng hôm nay," anh bảo nàng, tung người lên ngựa và dẫn đường ra khỏi sân trải sỏi. "Tôi sẽ là người hướng dẫn của em."
"Tôi sẽ không," nàng cưỡi ngựa theo sau anh. "Và ngài cũng không."
Nếu Vauxhall không xảy ra, anh hẳn đã bị nàng cự tuyệt. Phẩm cách lạnh lùng. Một quý cô quá toàn vẹn. Quá thiếu sót tình cảm và khiếu hài hước. Hoàn toàn không biết đến niềm vui. Dù, có lẽ, anh sẽ không thể ngăn mình trêu chọc nàng. Nhưng Vauxhall đã xảy ra. Và anh biết rằng nơi nào đó bên dưới hàng lớp lớp đoan trang lãnh đạm, bên dưới hàng lớp mặt nạ quý phái, là một người phụ nữ tuyệt vọng muốn bước ra ánh sáng nhưng không biết cách nào. Như một đứa trẻ đang chờ được sinh ra nhưng níu lấy sự an toàn giam cầm, thân thuộc của tử cung.
Giữ lời hứa của anh với nàng là hành động chuộc lại mà anh có thể làm trong đời mình. Một hành động nho nhỏ, không phải để tha thứ cho cá nhân anh, nhưng nó có thể cho phép một người đàn ông chết thoải mái. Anh có thể dạy nàng ôm chặt lấy niềm vui. Đó là điều anh không bao giờ có thể làm cho mình, dù những người anh quen biết có lẽ hoài nghi nếu có bao giờ anh nói thế. Anh chấp nhận rất nhiều chiếc mặt nạ rất khác biệt của Lauren. Nhưng có thể dạy một điều mà bản thân người dạy không thể làm được. Phải có thể.
Anh dẫn đường xuống lối đi và băng qua cây cầu trước khi rẽ sang phải vào con đường nhỏ chạy dọc theo con suối và men theo bờ hồ. Cây cối bên phía này dày đặc hơn phía gần hơn tòa nhà. Đôi khi con đường quanh co sâu hơn vào rừng cây đến nỗi mặt nước hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn chỉ sau một hay hai phút. Anh dừng lại tại chỗ đó và nhìn lại để chắc chắn là Lauren không gặp vấn đề gì khi theo sau anh.
"Em nghĩ sao?" anh hỏi nàng.
Nàng nhìn anh quở trách. "Tôi nghĩ," nàng nói, "là tất cả những con người văn minh đều vẫn còn đang ở trên giường vào giờ này. Và tôi nhớ ra là ngài đã hứa chỉ cho tôi những khu vườn thực sự, ngay hàng thẳng lối hôm nay, chứ không phải những rừng cây hoang dã. Nếu đây là ý của ngài để cho tôi niềm vui thú, thì tôi đã có một cuộc thương lượng tồi rồi."
Vậy là, anh đã chạm sâu hơn vào nàng. Cô Lauren Edgeworth thực-là-đúng-mực đã để sự bực bội len vào giọng nói của mình. Kit cười ranh mãnh.
Đích đến của anh là cái tiểu đình. Nó được xây sát mép nước cách đây nhiều năm để tạo ấn tượng cho phong cảnh, chủ yếu cho góc nhìn từ phía bên kia sông, nơi hình bóng bằng đá cẩm thạch của nó có thể được nhìn thấy phản chiếu trong hồ vào ngày lặng gió. Nhưng nó cũng có một chức năng thực tiễn là làm nơi nghỉ chân để lấy đủ sức đi tản bộ hết chu vi của hồ. Nó cũng được các anh em trai của anh và thời niên thiếu của anh sử dụng để làm nơi đi tắm. Tắm luôn được cho phép ở trong hồ - miễn là họ được một người lớn giám sát. Nhưng rất hiếm hoi có người lớn nào đó ở không và sẵn sàng đi với họ, và mặc dù thế luôn có tiếng một người lớn la hét cấm họ không được nhảy xuống từ những nhánh cây, không được bơi dưới nước, không được ra chỗ quá sâu, không được rình rập hay té nước vào người khác hay kéo người khác xuống nước. Nên họ đã tắm ở đây, nơi họ ở ngoài tầm nhìn của ngôi nhà mà không bị phát hiện.
Anh xuống ngựa khi họ đến cái công trình xây dựng đó và buộc ngựa vào một nhánh cây. Rồi anh nâng Lauren xuống trước khi gỡ cái gói anh cột sau yên ngựa mình ra. Anh dẫn đường đi vòng ra phía trước tiểu đình và lướt lên những bậc thang cẩm thạch mở cánh cửa đôi bên kia bốn cái cột ra.
Những băng ghế gỗ dàn hàng suốt ba bức tường bên trong. Sàn nhà lát đá, những bức tường trống trơn ngoại trừ một trụ ngạch khắc tạc phức tạp, khắc hình những chàng trai trẻ tóc xoăn khỏa thân đuổi theo những nữ thần đang chạy nhanh qua những lùm hoa và trái chín. Anh và các anh em trai đã hơn một lần đứng trên băng ghế để nhìn hau háu và cười khúc khích với những nữ thần, mà những chiếc áo trong mờ, mỏng manh không che được bất cứ thứ gì sự quyến rũ nữ tính bên dưới chúng. Cái hay nho nhỏ chính là những người trẻ tuổi đó trong cuộc rượt đuổi vĩnh viễn.
"Ngồi xuống đi," anh mời, và Lauren ngồi xoay lưng lại với bức tường, nhìn ra phía hồ, bàn chân đặt cạnh nhau, hai bàn tay nắm lấy nhau đặt trong lòng. Kit để túi đồ xuống và ngồi xuống một trong những băng ghế ở bên. Nàng trông giản dị và có vẻ dễ vỡ.
"Newburry Abbey sát ngay biển, phải không?" anh hỏi nàng.
"Phải," nàng đáp. "Bãi biển là một phần của công viên."
"Nhưng cô chưa bao giờ bơi ở đó?"
Nàng lắc đầu. "Tôi chưa bao giờ thích bãi biển," nàng nói. "Cát len vào giày và quần áo, và những ngọn gió mặn từ biển làm khô da. Còn biển thì... dữ dội quá."
"Dữ dội?" anh nhìn nàng tò mò. "Cô không thích thiên nhiên hoang dã sao?" không phải mọi người đều yêu biển sao? Có thật là, có lẽ, chẳng có gì ngoài tính đứng đắn cứng nhắc trong xương tủy nàng?
"Không phải biển," nàng nhìn chằm chằm ra hồ, như tấm gương phẳng lặng phản chiếu những tia nắng mặt trời vào đầu sớm mai. "Nó quá rộng, quá không thể đoán trước, quá... tàn nhẫn. Không có gì quay lại từ biển cả."
Cái gì hay ai đã không quay lại từ biển? Ai đó nàng biết đã chết đuối chăng? Và rồi anh có một ý niệm mơ hồ.
"Khi mẹ cô và bố dượng đi hưởng tuần trăng mật," anh hỏi, "họ đi ngang qua biển à?"
Nàng quay mặt lại nhìn anh, giật mình nhiều hơn, như thể anh đã đổi đề tài.
"Đầu tiên họ đến Pháp," nàng nói, "suốt thời gian chiến tranh tạm lắng, rồi dần dần sang phía nam và đông. Lần cuối cùng tôi nghe tin thì họ đang ở Ấn độ."
Biển đã không mang mẹ nàng trở về.
"Tôi được bảo rằng chú và dì đã dẫn tôi tiễn họ đi," nàng nói tiếp. "Hiển nhiên là tôi đã vẫy khăn tay cho đến khi con tàu biến mất sau đường chân trời. Hẳn là rất lâu rồi. Nhưng tôi chẳng nhớ gì về việc đó hết. Lúc đó tôi mới ba tuổi."
Không nhớ? Hay ký ức đó đẩy vào quá sâu đến nỗi nó không thể hiện ra trong đầu óc nàng khi nàng tỉnh táo?
Biển đã không mang mẹ nàng trở về.
Nhưng đây không phải là biển, và anh không mang nàng đến đây để làm nàng sầu muộn. Anh đứng dậy và đứng ở ngưỡng cửa, nhìn ra ngoài.
"Không có người bạn nào chơi chung hồi còn bé của cô bơi à?" anh hỏi nàng. "Ngay cả trong cái ao mà cô kể tôi ấy?"
"À, có chứ," nàng đáp. "Neville và Gwen. Điều ấy bị cấm, dĩ nhiên, nhưng bất cứ khi nào họ đến từ phía sau nhà với mái tóc ướt vào một ngày nắng nóng, Dì Clara sẽ vờ như không để ý và chú tôi sẽ trề môi và hỏi trời có mưa không."
"Nhưng cô thì chưa bao giờ phá vỡ luật lệ đó?"
"Tôi thì khác," nàng đáp.
Anh nhìn lại qua vai. "Khác sao?"
"Tôi không phải con của họ," nàng giải thích. "Tôi thậm chí chẳng có quan hệ máu mủ gì. Tôi là một người lạ được đánh tráo vào với họ do hoàn cảnh."
Anh thấy giận dữ thay cho nàng. "Họ đối xử với cô như với một người ngoài hả?" anh hỏi.
"Không." Câu trả lời của nàng rất dứt khoát. "Họ rất yêu thương tôi. Họ đối xử với tôi chẳng khác gì với con họ. Tôi giống em gái Neville hơn là Gwen. Và Gwen và tôi là bạn thân từ ngày tôi đến đó. Ngài phải thấy hôm qua khi cả Dì Clara và Gwen ôm lấy tôi yêu thương. Họ đến đây với tôi. Nhưng họ... ừ, tôi nợ họ quá nhiều, ngài thấy đấy. Làm sao tôi lại có thể không vâng lời dì và chú được chứ? Làm sao tôi lại không làm mọi thứ trong khả năng của mình mỗi ngày trong đời để tỏ lòng biết ơn của tôi, chứng tỏ bản thân tôi xứng đáng được họ yêu quý chứ?"
Anh tin rằng Lauren vừa cho anh thấy câu trả lời cho vài câu hỏi anh có về nàng. Đây là lý do tại sao nàng đóng khung chính mình trở thành người phụ nữ nàng muốn – không, không phải phụ nữ. Quý cô là từ phù hợp hơn nhiều. Để được chấp nhận và yêu thương? Là tại sao cả đời nàng cho đến khi bị Kilbourne – người bảo nàng khi anh ta đi Peninsula là đừng đợi hắn ta – bỏ rơi cách đây một năm rưỡi? Vì cha mẹ nuôi của nàng đã dự kiến một cuộc hôn nhân cho họ? Vì với cuộc hôn nhân với Kilbourne, nàng đã thấy trước sự chấp nhận sau cùng, sự bảo vệ sau cùng?
Nhưng sự bảo vệ ấy đã bị phá hủy một cách tàn nhẫn.
Thật sự thì, bất kể tất cả sự tự chủ và phẩm giá của mình, nàng có phải là người dễ tổn thương nhất mà anh từng biết không?
"Cô có nhiều thứ phải làm với gia đình bên nội không?" anh hỏi nàng.
"Không, chẳng có gì cả." nàng đáp. "Sau khi mẹ tôi đi khoảng một năm hay cỡ đó, chú tôi viết thư hỏi gia đình tôi có muốn đưa tôi về chỗ họ cho đến khi mẹ về không. Tử tước Whitleaf, chú tôi, nhận được tước vị sau cái chết của cha, đã nói không. Nhưng tôi không biết điều ấy cho đến khi chính tôi viết thư cho ông khi tôi mười tám tuổi và ông viết thư trả lời tôi rằng – rằng thói quen của ông là không bao giờ khuyến khích những kẻ thấy sang bắt quàng làm họ hay những người họ hàng nghèo khổ."
Kit nhìn nàng qua vai, nhưng nàng đang nhìn vào đôi bàn tay xòe ra trong lòng, giống như nàng đã làm ở Vauxhall, anh nhớ lại. Cái quái gì thế? Anh chắc chắn ước gì anh đã biết điều này cách đây hai tuần.
"Ông tôi sẽ nhận tôi, tôi tin thế, nếu ông được hỏi," nàng nói tiếp, ngước lên nhìn anh, cằm hơi nghiêng nghiêng ngang ngạnh, như nàng đang đợi anh phản đối lại điều ấy. "Nhưng hẳn ông đã nghĩ, một cách chính xác, là tốt hơn tôi nên ở cùng với những đứa trẻ cùng độ tuổi tôi."
Vậy là, Galton chưa bao giờ đề nghị nhận nàng?
Kit bất thần cười toét với nàng. "Chúng ta đang phung phí thời gian đẹp nhất của buổi sáng," anh nói. "khi nước còn phẳng lặng và trong lành."
"Vậy, đi mà thưởng thức đi," nàng nói có chút chanh chua. "Tôi sẽ ngồi đây nhìn ngài, dù tôi sẽ yêu cầu ngài không cởi áo ra. Đó là điều không đúng đắn nhất."
Anh cười phá ra. "Vậy, vì mục đích đúng đắn," anh nói, "tôi phải tắm với áo khoác và giày, còn em trong bộ đồ đi ngựa và cái mũ gắn lông chim hả? Chúng ta sẽ làm hỏng hoàn toàn mấy bộ quần áo tươm tất này và trông như cặp chuột nhúng nước khi kết thúc đấy."
"Tôi không tắm gội gì hết," nàng đáp. "Ngài có thể bỏ cái ý tưởng ấy ra khỏi đầu đi, thưa quý ngài. Và có lẽ ngài sẽ lịch sự làm điều ấy ở đâu đó mà tôi sẽ không phải thấy ngài."
Anh lột áo khoác ra và mắc nó lên cành cây. Rồi giật mạnh một chiếc giày ống ra.
"Em sợ cái gì hơn?" anh hỏi. "Làm ướt ngón chân? Hay để tôi trông thấy chúng để trần?"
Hai má nàng hơi hồng lên. "Tôi chẳng sợ cái gì hết." nàng đáp.
"Tốt." anh quăng chiếc giày xuống dưới băng ghế và xử lý chiếc thứ hai. "Em có năm phút để cởi hết ra trừ áo lót. Sau đó em sẽ bị quăng xuống hồ, dù đã sẵn sàng hay chưa."
"Cái gì?"
"Bốn phút năm mươi giây."
"Áo...áo lót của tôi?" hai má nàng nóng bừng.
"Tôi cho là," anh nói, "em đang mặc một cái đấy. Tôi sẽ có vấn đề nho nhỏ nếu em không có. Tôi không thể ngăn mình đỏ mặt đâu."
Nàng đứng dậy, tất cả sự chính đáng cực điểm khi chiếc giày thứ hai của anh biến mất dưới băng ghế. Anh đang cởi nút chiếc áo gi lê.
"Tôi sẽ quay lại nhà," nàng thông báo. "Tôi bắt đầu thấy rằng tôi đã nên nghe lời người thân ở London. Tránh ra khỏi ngưỡng cửa, vui lòng, thưa ngài."
Anh cười ranh mãnh, và chiếc áo gilê đáp lên trên áo khoác. Anh bắt đầu xử lý đến áo sơ mi ra khỏi cái quần ống túm cưỡi ngựa. "Bốn phút."
Hai lỗ mũi nàng loe ra. "Ngài không dám đâu."
"À. Lại là cái từ đầy-hiểu-biết-phát-ốm đó." Áo sơ mi tuột ra khỏi đầu anh và anh tự hỏi nàng có ngất đi không.
Nhưng nàng được cấu tạo từ thứ vật liệu lạnh lùng hơn. "Ngài không phải là một quý ông, thưa ngài."
Anh nghiêng đầu sang bên khi anh cân nhắc trong đầu là liệu anh nên tắm với cái quần ống túm này hay – hợp lý hơn nhiều – với quần đùi thôi. "Em thực sự nên nhắm tới cái gì căn bản thôi, em biết không. Ba phút năm mươi giây." Anh do dự với cái quần dài. Dù sao thì, anh đã mang thêm một cái quần dự phòng. Anh nhấc một chân lên để tháo vớ.
"Vui lòng," nàng lặng lẽ nói, "để tôi đi."
Anh sẽ thực sự ném nàng vào hồ à, với nguyên quần áo? Có lẽ không, anh quyết định. Thật ra thì, chắc chắn là không.
"Em cần một chút phiêu lưu, Lauren," anh nói. "Em muốn một mùa hè khác biệt với bất kỳ mùa hè nào khác em từng biết. Em muốn biết cảm thấy thế nào khi sống như những người khác – những người không phải tìm kiếm sự kính trọng và yêu quý từ những người nuôi nấng họ. Em muốn biết sự hồ hởi và hạnh phúc, sự tự do, thoát khỏi kềm chế. Em không thể có cả hai. Em không thể hy vọng những điều này tự rơi vào lòng nếu em không với tay ra ôm lấy chúng. Tôi không thể giữ phần cam kết của mình nếu em không để tôi làm điều đó."
"Tôi không biết bơi," nàng nói.
"Tôi sẽ dạy em," anh bảo nàng. "Nước không sâu lắm ở chỗ này đâu. Sâu chưa tới vai."
"Tôi không thể cởi... tôi không thể," nàng nói.
Đây thực sự là vấn đề. Anh có thể thấy điều ấy, với loại phụ nữ như nàng.
"Tôi sẽ nhảy xuống và bơi vài phút," anh nói. "Tôi thậm chí sẽ không liếc về hướng này. Thậm chí trong một lúc tôi sẽ không biết em có quyết định lẩn về nhà hay không. Khi em sẵn sàng, quàng một cái khăn tắm vào – chúng bự lắm – và ra bờ hồ. Tôi sẽ giúp em xuống nước. Hoặc em có thể nhảy xuống mà không cần hỗ trợ nếu thích và tôi cũng sẽ không nhìn em đâu."
"Kit," nàng nói, "Tôi không biết sẽ thế này. Tôi không có ý này."
"Hay những nụ hôn. Hay đam mê. Hay cưỡi ngựa. Vậy ý em là gì hở?" anh hỏi nàng. "Quay về nhà đi nếu em muốn. Tôi không cản em đâu."
Anh quay người và sải bước ra bờ hồ. Anh chúi đầu nhảy xuống và trồi lên trong hồ cách bờ một quãng ngắn, thở hổn hển vì cú sốc do nước lạnh. Anh gạt những giọt nước ra khỏi mắt và rồi cúi mặt xuống và bắt đầu những sải bơi chậm về hướng bờ bên kia.
"Kit?"
Vài phút đã trôi qua và, dù không nhìn lại tiểu đình, anh đã bị thuyết phục rằng nàng hẳn đã bắt đầu quay về ngôi nhà, có lẽ đi bộ. Nhưng trước khi anh có thể quay đầu lại để xem, nàng lại gọi tên anh.
"Kit."
Nàng gọi vội vàng từ bờ hồ, đang quỳ gối, mọi thứ từ cằm trở xuống được bọc trong cái mền anh dùng bọc mấy cái khăn tắm. Anh bơi vài sải đến gần nàng hơn.
"Nước lạnh quá," nàng nói. "Tôi không thể làm điều này được. Đừng ép tôi."
Điều nàng không thể làm, anh đoán, là ra khỏi cái mền đó và để lộ nàng ra trước cái nhìn của anh, chỉ mặc mỗi áo sơ mi. Anh cảm thấy nhiệt độ cơ thể đang tăng lên, dù nước lạnh băng, khi nhận ra nàng thực đã cởi phần lớn quần áo ra rồi. Anh bơi hết phần còn lại khoảng cách vào bờ và đứng trước nàng, đưa cả hai tay ra.
"Thời điểm của sự thật," anh nói. ""Mong muốn phiêu lưu của em mạnh đến mức nào? Sự dũng cảm cố gắng làm điều gì mới và khác biệt của em nhiều đến mức nào? Và sự liều lĩnh không thể chối cãi được. Là lúc này đây, Lauren. Bây giờ hoặc không bao giờ."
Nàng siết cái mền chặt hơn vào người, nếu còn có thể.
"Nắm lấy tay tôi," anh nói. "Hoặc quay về nhà."
Quay về nhà, anh đã nói đầy cố tình. Không phải là về ngôi nhà anh. Anh có thể nhìn thấy từ cái nhìn trong đôi mắt nàng là nàng hiểu ý anh. Nếu nàng muốn, toàn bộ trò chơi đố chữ này sẽ kết thúc trong sáng nay, gần như trước khi nó bắt đầu. Nàng có thể quay về Newburry hoặc London với dì và chị họ.
Nàng cúi mình, đặt một bàn tay rồi bàn tay nữa vào tay anh, và vì không còn gì giữ nó trên người nàng, cái mền rơi tuột xuống cỏ. Hai má nàng nóng bừng, anh siết mạnh bàn tay nàng, và nàng nhảy xuống – cái ít hại hơn, anh cho là thế, khi đôi chân thon thả, cân đối của nàng lộ ra từ đùi trở xuống cũng như đôi cánh tay, lưng và bộ ngực căng tròn. Nàng trông trẻ trung hơn bình thường.
Nàng hơi hoảng nắm và bấu chặt cả hai bàn tay vào anh vì hoảng sợ thực sự. Anh nắm chặt eo nàng và kéo nàng xuống với anh cho đến khi nước phủ qua vai họ và nàng chỉ còn mỗi việc phải đấu tranh với nhiệt độ nước chứ không phải là với không khí ban mai nữa. Anh đang cười – chủ yếu là vì điều không đứng đắn mà anh đã dụ nàng làm. Đôi chân trần của nàng chạm nhẹ vào chân anh và anh nhận thức rất rõ là gần như chẳng có gì giữa đôi bàn tay anh và làn da trần mời gọi đó.
"Em sẽ không chìm," anh trấn an nàng, "hay chết cóng đâu. Sẽ sớm quen với nước thôi. Không lạnh lắm mà. Giữ hơi thở nhé."
Anh kéo nàng xuống với anh cho đến khi họ hoàn toàn chìm dưới mặt nước. Anh cảm thấy những móng tay nàng cắm sâu vào vai cánh tay anh và thấy mắt nàng nhắm chặt, mái tóc bồng bềnh trong đám mây thẫm màu quanh mặt nàng. Anh nâng cả hai lên mặt nước hầu như ngay lập tức.
Rồi nàng làm anh kinh ngạc. Nàng mở mắt, nhìn vào bờ hồ và vào mặt nước, và rồi vào mắt anh, những giọt nước lấp lánh trên làn mi dày. "Tôi làm được rồi," nàng nói. Và rồi lần nữa, như thể đó là khoảnh khắc của một chiến thắng vĩ đại, "Tôi làm được rồi."
Anh ngửa đầu ra bật cười.
Anh bắt đầu bài học đầu tiên cho nàng, dạy nàng cách giữ mặt trên mặt nước mà không hoảng sợ, cách thở ra cả bằng mũi và miệng. Nàng là một học sinh thông minh đáng ngạc nhiên. Dù có lẽ không rất ngạc nhiên. Anh ngờ là nàng luôn siêng năng trong những nỗ lực của mình để có thể làm giỏi bất cứ thứ gì nàng muốn làm.
Cuối cùng anh dạy nàng cách nằm ngửa trên mặt nước. Anh đã thuyết phục nàng là nàng sẽ không đơn giản chìm xuống đáy như một cục chì và không được nhìn thấy hay nghe thấy nữa, và nàng thư giãn làm theo những hướng dẫn của anh. Nhưng nàng chỉ làm khi anh đỡ dưới vai nàng. Lần cuối nàng thử, anh giữ tay anh bên dưới nàng cho đến khi anh biết nàng thả lỏng và đã nổi, anh thu tay lại. Nàng tự nổi, cánh tay dang thẳng ra hai bên, mắt nhắm lại. Sau vài phút anh bước dịch ra và lội vòng quanh cho đến khi anh đứng trước mặt nàng, chỉ cách bàn chân nàng một chút.
"Trời sáng nay rất đẹp," anh nói. "Chỉ có vài đám mây trắng nhẹ nổi trên nền trời xanh thôi."
Nàng mở mắt ra nhìn lên. "Phải," nàng tán đồng – và rồi nhận ra anh đang ở đâu. Nàng chìm xuống, thổi phì phì, và dùng cả hai bàn tay gạt nước khỏi mắt.
"Tôi đã có thể chết đuối!" nàng gắt gỏng. Và rồi nàng hạ tay xuống, gắn chặt vào anh một cái nhìn mở to sửng sốt từ đôi mắt đẹp màu tím, rồi... cười. Một nụ cười thực sự, hớn hở làm sáng bừng gương mặt nàng và làm nàng đột nhiên trở nên đẹp rạng rỡ. "Tôi làm được rồi, Kit. Tôi tự nổi được."
Nàng lội về phía anh và bằng cách nào đó – đầu óc anh không theo kịp toàn bộ chuỗi sự kiện xảy ra – cánh tay nàng quấn chặt quanh cổ anh và tay anh ôm quanh eo nàng, anh quay tròn nàng trong nước, làm họ rùn thấp hơn xuống nước khi anh làm thế, và phủ môi nàng bằng môi anh ngay trước khi họ chìm xuống nước.
Mọi âm thanh ngừng bặt. Thời gian ngừng trôi. Chỉ có hơi nóng của cơ thể và của đôi môi trong những khoảnh khắc vô tận khi họ tràn ngập trong hân hoan, tình cảm chứa chan, niềm kiêu hãnh và cả niềm vui, tất cả trộn lẫn vào nhau với niềm ham muốn thuần túy.
Và khi họ trồi lên mặt nước và tách nhau ra, nàng lại là nàng – và anh lại là anh.
"Chuyến phiêu lưu đầu tiên của cô, thưa quý cô," anh nói, nụ cười bất cẩn thong thả trong giọng nói của anh, "kết thúc an toàn và được thưởng thích đáng."
"Phần thưởng đáng hổ thẹn," nàng nói, mắt nhìn anh cảnh giác. "Nhưng tôi có thể kỳ vọng gì từ Tử tước Ravensberg đầy tai tiếng chứ? Chắc là trễ rồi."
"Vì Chúa, đúng vậy," anh đáp. "Và bất kỳ ai hay tất cả những người thân của chúng ta sẽ nghĩ là em ra ngoài hưởng không khí buổi sáng với người hứa hôn của mình. Thật sự gây sốc đấy."
"Tôi đến Alvesley để cho ngài mượn sự đứng đắn của tôi," nàng nhắc anh, "chứ không phải để lôi ngài vào một vụ ầm ĩ khác nữa."
Anh cười nhẹ và leo lên bờ. Anh chạy vài bước đến ngôi tiểu đình và quay lại với một cái khăn tắm quấn quanh người và cái khác trong tay. Lạnh khủng khiếp khi ra khỏi nước.
"Nắm lấy tay tôi này." Anh cúi xuống để kéo mạnh nàng lên.
Nàng trông như chẳng mặc gì. Anh bị nhắc phải nhớ một cách rất không thoải mái đến những nữ thần trên cái trụ ngạch trong tiểu đình - và phản ứng của anh với họ khi còn là một cậu bé. Mặc quần áo, nàng là một quý cô xinh đẹp. Chỉ mặc một chiếc áo lót ướt sũng, dính sát vào những đường cong mảnh mai, nàng là một người phụ nữ, khêu gợi và quyến rũ nguy hiểm – và một người cùng giường xuất sắc. Anh ném cho nàng cái khăn khô, quay đi tìm quần áo ở trong nhà, và không liếc nhìn lại khi đem chúng đi vòng vào rừng cây để thay quần áo và để nàng chút riêng tư làm điều tương tự.
Họ trên đường quay về nhà mười phút sau, ngựa nàng đi trước. Ngoài sự thật là tóc nàng còn ẩm và quăn hơn bình thường, nàng trông như cô gái bằng băng tao nhã mà anh đã quen. Khăn tắm của nàng cuộn tròn để phía trước một bên ngựa. Nàng từ chối đưa nó cho anh, có lẽ, anh nghĩ, cố không nhớ lại những hình ảnh đến trong đầu, vì chiếc áo lót ướt của nàng được bọc bên trong nó. Điều đó có nghĩa là, đương nhiên, là nàng không mặc gì dưới bộ đồ đi ngựa quyến rũ đó.
Mọi thứ rất tốt, anh nghĩ, khi đồng ý trao cho nàng một mùa hè đáng nhớ và cả hương vị của đam mê. Đó còn là điều gì khác nữa khi thấy những đường nét khêu gợi của người phụ nữ đã thú nhận tham vọng là được sống tự do như một bà cô. Đầu óc anh cần vài điều làm xao lãng.
"Gần đây quý cô Muir tự làm mình bị thương à?" anh hỏi nàng. "Hay bị khập khiễng bẩm sinh?"
"Chị ấy ngã ngựa," nàng nói, "hồi chị ấy còn có chồng. Bị gẫy chân và rõ ràng là không còn đi bình thường nữa. Chị ấy cũng bị sẩy thai."
"Và góa chồng không lâu sau đó?" anh hỏi tiếp. "Cô ấy không thể lớn tuổi hơn em."
" Hơn tôi một tuổi," nàng đáp. "Quý ngài Muir mất do một tai nạn khủng khiếp ở nhà họ. Anh ấy ngã qua lan can xuống sảnh bên dưới. Chị ấy đang ở đó lúc ấy. Ngài có thể tưởng tượng ra, chị ấy rất, rất lâu sau mới hồi phục lại được – dù bây giờ đã hoàn toàn hồi phục. Đó là vì tình yêu, ngài biết đấy."
Kit không bình luận gì. Nói được gì về một phụ nữ trẻ đã quá ngoan cường với bi kịch trong cuộc đời? Ngoài bị khập khiễng, người ta không biết cô đã gánh chịu nhiều đến thế. Cô cười rất tươi, duyên dáng và xinh đẹp.
Làm sao có thể, anh nghĩ như vừa có một khám phá mới mẻ đầy sửng sốt, biết con người từ cách xử sự bên ngoài của họ. Con người ta đeo bao nhiêu là mặt nạ cho mình.
Lưng của Lauren cứng ngắc với sự nghiêm trang của một quý cô. Chưa đầy nửa giờ trước nàng đã cười rạng rỡ tươi tắn và ném mình vào vòng tay anh. Đơn giản vì đấy là lần đầu tiên trong đời nàng nằm nổi trên nước.
Anh mỉm cười với niềm vui thầm lặng và cùng lúc cảm thấy một cú nhói đau kỳ lạ nơi cổ họng, giống như anh sắp khóc vậy.