Hồi kết
MỘT NĂM SAU
Julian mở cửa phòng bệnh viện. Dắt theo mẹ mình và Selena đi cùng, anh nhẹ nhàng bước vào trong phòng, không muốn đánh thức Grace nếu cô đang nghỉ ngơi.
Một nỗi sợ hãi bóp nghẹt tim anh khi anh thấy cô đang nằm trên giường. Trông cô xanh xao và yếu đến nỗi anh phát hoảng. Anh không thể chịu đựng được khi nhìn thấy cô thế này.
Cô là sức mạnh của anh. Là trái tim. Là tâm hồn anh. Là tất cả những gì tốt đẹp nhất trong cuộc đời anh.
Ý nghĩ sẽ mất cô vượt quá sức chịu đựng của anh.
Grace khẽ mở mắt va mỉm cười với họ. "Chào mọi người." - Cô nói khẽ.
"Này, cô gái!" - Selena nói. "Cậu cảm thấy thế nào rồi?".
"Mình kiệt sức, nhưng cảm thấy khá ổn".
Julian cúi xuống hôn cô. "Em có cần gì không?".
"Em đã có tất cả những gì em có thể cần rồi." - Grace nói, mặt sáng bừng lên.
Anh mỉm cười.
"Thế các cháu của tôi đâu?" - Mẹ anh lên tiếng.
"Người ta mang chúng đi kiểm tra cân nặng rồi." - Grace trả lời.
Như nhận được ám hiệu, các nữ y tá đẩy chiếc xe nôi đưa chúng vào. Họ đối chiếu vòng tay củ Grace với những đứa trẻ rồi lặng lẽ rút lui.
Julian chỉ rời Grace đủ để nhẹ nhàng bế cậu con trai lên. Niềm vui sướng tràn đầy trên gương mặt anh khi anh bế sinh linh bé nhỏ trong tay. Grace đã mang đến cho anh nhiều hơn những gì anh mong đợi rất nhiều. Và nhiều hơn những gì anh đáng được hưởng.
"Đây là Niklos James Alecxander". - Anh nói rồi trao đứa bé cho mẹ mình. Anh nhấc cô con gái nằm bên cạnh lên. "Đây là Vanessa Anne Alexander". Rồi đặt cô bé vào tay kia của mẹ anh.
Đôi môi mẹ anh run lên khi nhìn cô cháu gái nhỏ. "Con đặt nó theo tên mẹ à?".
"Cả hai chúng con đều muốn vậy." - Grace nói.
Nước mắt giàn giụa trên gương mặt Aphrodite khi bà nhìn hết đứa cháu nọ sang đứa cháu kia. "Ôi, ta có quà cho hai cháu đây".
"Mẹ!" - Julian ngắt lời bà giọng dứt khoát. "Xin mẹ đừng tặng quà gì cả. Hãy chỉ cho chúng con tình yêu của mẹ thôi".
Aphrodite ngừng khóc và cười. "Được lắm. Nhưng nếu con thay đổi ý định thì cứ cho mẹ biết nhé".
Grace nhìn Julian khi anh cứ vuốt ve cái đầu hói của Niklos. Cô không nghĩ điều đó có thể xảy ra, nhưng giây phút đó cô còn thấy yêu anh hơn cả trước đây.
Mỗi ngày họ bên nhau là một ngày hạnh phúc.
"À, này." - Selena nói khi đón Vanessa từ tay Aphrodite. "Hôm qua mình có ghé qua hiệu sách và Priapus đã biến mất. Cách đây vài ngày là rằm. Có ai muốn cá là ngay lúc này anh ta đang làm tình như một con khỉ hoang dại với ai đó không?".
Họ đều phá lên cười.
Tất cả đều cười trừ Julian.
"Có chuyện gì hả anh?" - Grace hỏi.
"Anh đoán là anh đang cảm thấy hơi có lỗi với anh ấy.
"Có lỗi á?" - Selena hỏi lại giọng đầy nghi ngờ. "Có lỗi với Priapus á?".
Julian chỉ vào những đứa trẻ và Grace. "Làm sao tôi có thể thù hận anh ấy được? Nếu không có lời nguyền của anh ấy, tôi sẽ chẳng bao giờ có được tất cả mọi người. Đó là một kẻ gây rắc rối. Nhưng tôi phải công nhận rằng cuối cùng thì mọi việc cũng kết thúc tốt đẹp hơn cả mong đợi".
Họ quay sang nhìn Aphrodite chờ đợ. "Gì vậy?" - Bà hỏi giọng đầy ngây thơ. "Con không định nói với mẹ là con muốn nó được tự do ngay bây giờ đấy chứ? Mẹ đã nói rồi, khi nào nó học được bài học..."
Selena lắc đầu. "Tội nghiệp bác Priapus già!' - Cô nựng Vanessa. "Nhưng ông ấy là một gã tồi".
Một nữ y tá mở cửa và đứng ngập ngừng ở bậu cửa ra vào. "Tiến sĩ Alecxander," - cô nói với Julian - "có một cặp vợ chồng ở ngoài kia nói là họ có họ hàng với anh. Họ..ừm..". Cô hạ thấp giọng thì thầm: "Họ là những người đua xe".
"Này, Julian." - Eros nói vọng vào từ sau lưng cô y tá. "Nói với nhà vua Hung Nô ngày là bọn anh không gây hại gì để bọn anh còn được vào ngắm nghía mấy đứa trẻ".
Julian cười. "Không sao đâu, Trish." - Anh nói với cô y tá. "Anh ấy là anh trai tôi đấy".
Eros làm điệu bộ trêu chọc Trish khi anh ta và Psyche lướt vào trong. "Nhớ nhắc tôi khi nào về thì bắn cho cô ta một mũi tên đen nhé." - Anh ta nói khi Trish đóng cửa lại.
Julian nhướng mày nhìn Eros. "Em có cần phải tịch thu cung tên của anh lần nữa không đấy?".
Eros bĩu môi nhìn anh khi anh ta tới bên Selena để đón Vanessa từ tay cô. "Ôi, cháu sẽ trở thành một cô bé nhỏ xinh đẹp lắm đây. Ta cá là cháu sẽ có hàng đàn những cậu bé nhỏ chạy theo khi đi dạo đấy".
Julian tái mặt. Anh quay sang mẹ. "Mẹ, con muốn có một món quà".
Aphrodite ngước mắt nhìn lên đầy hy vọng.
"Mẹ nói với Thần Thợ rèn Hephaestus làm một chiếc thắt lưng trinh tiết cho Vanessa được không?".
"Julian!" - Grace bật cười.
"Con bé sẽ không phải đeo nó lâu đâu. Chỉ ba mươi hay bốn mươi năm là cùng".
Grace trợn tròn mắt. "Thật may là con có mẹ đấy." - Cô nói với đứa bé đang nằm trong tay Eros. "Bởi vì bố con không vui tính chút nào cả".
Julian ném sang cô cái nhìn kiêu ngạo. "Không vui tính chút nào á?" - Anh hỏi lại. "Vui tính, em đâu có nói chuyện đó vào cái ngày em thụ thai hai đứa bé này".
"Julian!" - Grace ngắt lời, mặt cô đỏ bừng lên. Nhưng cô cũng đã biết từ lâu rằng anh là người rất ngang ngạnh.
Và cô yêu anh vì điều đó.
Hết.