Chương 13 - Hết
Đã sáu năm trôi qua. Sáu năm dài đằng đẵng, nặng trĩu u buồn hoặc tràn ngập những giây phút diệu huyền như trại chăn nuôi, các bộ phim, con trai của anh.
- Chào anh Spencer. Em biết thế nào cũng gặp anh ở đây. Chúc mừng anh!
Crystal nói, giọng bình tĩnh giữa bao tiếng ồn ào nổi lên trong căn phòng. Spencer thấy chưa lúc nào Crystal xinh đẹp như tối nay, mình mặc chiếc áo dài bó trông tựa tấm van phủ trên thân hình tuyệt mỹ anh chẳng giây phút nào quên.
- Cảm ơn em. Em cũng tiến khá xa.
Spencer mỉm cười và suy nghĩ về những lời anh vừa nói. Năm tháng đã góp công vun đắp chị trở thành một ngôi sao lớn mà chị hằng mơ ước, bây giờ, chị sung sướng đã đạt được giấc mơ của mình, nhưng tâm trạng Crystal lại khác. Thấy Spencer, trong lòng chị lại trỗi dậy biết bao kỷ niệm, bao niềm vui, nỗi buồn, quãng đời đã qua khắc khoải trong sự chờ mong người đàn ông chị vẫn yêu.
- Em ở lại Washington lâu không? – Spencer hỏi để gỡ thế bối rối.
- Vài ngày thôi, - Crystal đáp vẻ lơ đễnh, thực ra chị cầu trời Spencer không nghe rõ tiếng con tim chị đang đập rộn. – Em phải quay về California.
Crystal tự hỏi không biết vợ chồng Spencer còn sống với nhau nữa không. Còn ở đầu phòng đằng kia, Elizabeth vênh vang trước niềm quang vinh của mình. Chồng chị là một trợ lý của tổng thống Kennedy. Mới 31 tuổi, Elizabeth đã thành đạt như vậy. Người phụ nữ duy nhất mà chị thấy khát khao là phu nhân tổng thống, nhưng có trời biết được một ngày nào đó chị sẽ đường đường là phu nhân một vị tổng thống. Không gì Elizabeth chẳng làm được. Spencer là một nhân vật quan trọng, ngay cả trước con mắt của gia đình nhà Barclay.
- Em nghỉ ở đâu?
Crystal ngập ngừng, nhưng dẫu sao điều này chẳng quan trọng lắm. Chị đã có cuộc đời chị. Chị có Brian
- Ở Statler.
Đúng lúc đó, Brian quay lại, tay ôm chiếc áo khoác bằng lông cáo bạch của Crystal. Nhà sản xuất phim biết tên tuổi của Spencer, nhưng họ chưa lần nào gặp nhau. Ông tự hỏi do đâu anh lại quen biết Crystal và ông đã nhận rõ ánh mắt anh đang nhìn Crystal. Sau đó chị chào Spencer rồi họ rời khỏi phòng. Trên chiếc xe limousine, Brian nhận thấy Crystal trầm lặng một cách kỳ lạ, chị đưa mắt ngó ra ngoài xe nhìn tuyết rơi trên đường phố. Hai người im lặng suốt đường về. Lúc đã ở trong phòng họ, Brian không ghìm được liền cất tiếng hỏi:
- Do đâu em đã quen biết Spencer Hill?
Theo ông, Crystal chưa bao giờ đặt chân tới Washington. Năm ngoái, vừa thấy Spencer với Kennedy, ông đã đánh giá cao anh ngay lập tức. Theo ông rồi đây Spencer rất có triển vọng. Đúng như ông đã nghĩ, nhà sản xuất phim biết rằng Spencer hữu ích biết bao đối với vị tổng thống trẻ. Crystal cởi áo dài và mỉm cười với Brian vẻ dửng dưng, nhưng ánh mắt chị sầm tối. Brian nhận thấy trong ánh mắt Crystal để lộ một điều mà từ trước tới nay ông chưa từng thấy, trông thật buồn bã ngoài sức chịu đựng.
- Em gặp anh ấy từ lâu lắm rồi, hôm cưới chị em. Anh ấy đã phục vụ ở Thái Bình Dương cùng anh rể em.
Sau đó, Crystal quay lưng lại:
- Chính anh ấy đã bảo vệ em trong vụ án.
Thế là Brian đã vỡ lẽ. Ông chưa bao giờ nghĩ tới điều này. Ông từ từ tiến đến bên Crystal, đưa cặp mắt mất hết mọi vẻ vui tươi nhìn chị.
- Đấy là bố cháu bé đúng không?
Crystal im lặng không đáp một lúc, rồi chậm rãi gật đầu trước khi xoay người lại.
- Anh ấy có biết điều đó không?
- Không. Và chẳng bao giờ anh ấy được biết điều đó. Đây là một câu chuyện dài, nhưng bây giờ anh ấy có cuộc sống của mình và một tương lai rực rỡ. Sống với em, anh ấy vĩnh viễn tự huỷ hoại đời mình.
Crystal đã trao tặng tự do của anh và chị yên tâm công nhận thấy Spencer đã không uổng phí nó. Ngược lại anh đã có ý thức sử dụng nó.
- Anh ấy vẫn yêu em.
Brian nặng nề buông mình xuống chiếc ghế bành. Ông biết rõ trước sau rồi chuyện này cũng sẽ đến, nhưng ông không thể không nuối tiếc. Ông đã nhìn rõ ánh mắt của Crystal và của Spencer.
- Đừng nói dớ dẩn thế. Đã sáu năm nay anh ấy và em chưa hề gặp nhau.
Sáng hôm sau lúc Brian ra ngoài ăn sáng với mấy người bạn quen cũ. Spencer gọi điện cho Crystal. Tim chị đập rộn khi nghe anh xưng tên và chị đã tự rủa mình là một mụ ngốc. Spencer muốn được gặp Crystal trước khi chị ra về, nhưng chị khẳng định rằng mình không thể gặp anh.
- Crystal, anh van em... em nên nghĩ tới những lúc chúng ta bên nhau.
Những lúc hai người bên nhau và do đó có một đứa con...
- Theo em ta chẳng nên gặp nhau làm gì. Mấy ông nhà báo bắt gặp thì sao? Vô ích thôi, anh Spencer.
- Để anh lo thu xếp chuyện này. Anh van em...
Spencer van nài chị, còn chị cũng như anh rất tha thiết được gặp anh. Nhưng để làm gì? Và dù cho có đúng như Brian nói, anh vẫn còn yêu chị, thì gặp lại nhau chỉ gây thêm chuyện phiền luỵ đến Spencer. Chị định từ chối nữa, nhưng chị đã cưỡng lại được.
- Thôi được rồi, - cuối cùng Crystal đáp. - Ở đâu?
Crystal lo lắng, chị vừa sợ báo chí đồng thời sợ thay cả Spencer lẫn Brian. Chưa bao giờ Brian tỏ ra quyền thế với chị, nhưng chị không muốn làm ông bị đau. Nhất là lúc này, một khi ông đã biết rõ chuyện. Chị đã nhận rõ ánh mắt u buồn của ông vào đêm qua và chị muốn thuyết phục ông rằng chẳng đáng để ông bận tâm. Spencer Hill đã không can dự gì vào cuộc đời chị. Và sẽ chẳng bao giờ nữa.
Spencer cho Crystal địa chỉ của một quán nhỏ anh quen biết, chị hẹn tới đấy lúc bốn giờ chiều. Brian vẫn chưa về. Crystal định bụng dùng xe tắc xi chứ không đi chiếc limousine do Brian đã để chị toàn quyền sử dụng.
Crystal đội một chiếc mũ không vành và khoác măng tô bằng lông thú, mắt đeo kính đen. Vừa bước vào quán chị đã thấy Spencer ngồi đợi mình. Mái tóc anh bạc trắng nhiều. Lần cuối cùng hai người gặp nhau ở trại chăn nuôi, Crystal thấy tóc Spencer đã chớm bạc. Nhìn anh lòng chị không thể không bồi hồi nhớ lại buổi gặp thuở ban đầu. Dạo đó anh mặc quần trắng, áo vét màu xanh nước biển, cravat đỏ, mái tóc đen nhánh dưới ánh nắng. Ngoài ra, ngược hẳn với Crystal, anh chẳng thay đổi mấy. Cô bé mười bốn tuổi ở chị hồi đó bây giờ hoàn toàn biến mất hút.
- Cảm ơn em đã tới, - Spencer nói lúc cầm tay Crystal đỡ chị ngồi xuống ghế. – Anh nhất thiết phải gặp lại em, Crystal.
Crystal mỉm cười khi nhận thấy con trai Spencer giống anh như đúc, đứa con trai anh chưa từng hay biết và sẽ chẳng bao giờ biết, đứa con trai đã đem lại mọi ý nghĩa cho cuộc đời Crystal, vun đắp cho cuộc đời chị đầy ắp niềm hạnh phúc.
- Em thành đạt ghê gớm. – Spencer mỉm cười. – Anh đã xem các phim em đóng.
Crystal cười, cảm thấy con tim mình trẻ lại bên Spencer.
- Thật đúng là không ai học chữ ngờ, dạo ấy đã lâu lắm rồi, khi...
- Anh hãy còn nhớ lúc lần đầu tiên em nói với anh rằng em muốn trở thành ngôi sao màn bạc... Em vẫn giữ trại chăn nuôi à?
- Vâng. Anh Boyd và chị Hiroko sống ở đấy với em. Mỗi khi có điều kiện em đều quay về trại.
"... để thăm con trai anh... con của chúng mình..."
- Anh cũng muốn một ngày nào đó có dịp tới thăm trại chăn nuôi.
Ý nghĩ đó làm Crystal run lẩy bẩy. Nhưng chị nhận thấy rằng bốn năm sắp tới anh sẽ bận bù đầu chẳng còn lúc nào nghĩ tới chuyện này. Sau đó, chị mạnh dạn hỏi anh một câu mà chị đã suy nghĩ từ tối qua.
- Anh vẫn sống với vợ à?
Crystal đọc báo không hề thấy đăng tin Spencer ly dị vợ, còn Kenndy là người theo đạo Thiên Chúa, nên anh chẳng thể để chuyện đó xảy ra, nếu không anh ta đã chẳng lựa chọn anh giữ cương vị như hiện nay. Spencer đăm chiêu đáp:
- Thì cứ cho là vậy. Giữa anh và cô ấy chẳng bao giờ có chuyện vợ chồng và sau ngày anh về... cô ấy đã biết mọi chuyện giữa hai chúng mình. Điều khôi hài nhất là cô ấy bất cần. Cô ấy có những lý do riêng để không ly dị, còn đấy chắc chắn không phải là những lý do của anh. Bây giờ, cô ấy đã đạt được điều mình mong ước.
Spencer mỉm cười với Crystal, vẻ tỉnh ngộ.
- Hoặc ít ra thì đấy cũng là do Elizabeth đã tưởng vậy. Như em muốn trở thành ngôi sao điện ảnh, ước mơ hồi thơ ấu của cô ấy là lấy một ông chồng có địa vị quan trọng. Mỗi người trong hai chúng anh theo đuổi con đường riêng của mình.
Spencer tỏ vẻ vô cùng thất vọng. Anh đã từ bỏ một người đàn bà mình yêu quý và suốt mười năm qua đã chung sống với một người xa lạ.
- Anh cho rằng mỗi người chúng ta đều đã toại nguyện, đúng không em?
Một ngôi sao điện ảnh, một người của tổng thống và một bà vợ của một nhân vật quan trọng... Điều trống thiếu duy nhất và lại là điều đáng kể nhất: có được người đàn bà anh yêu quý suốt gần mười lăm năm qua.
- Khi nào em quay về?
- Ngày mai.
- Với Brian Ford?
- Vâng. – Crystal công nhận, ánh mắt nhìn thẳng vào mắt Spencer.
Crystal biết ý Spencer muốn hỏi gì, nhưng không trả lời thẳng, còn Spencer lại chẳng dám hỏi thẳng. Sự thật qua đau lòng.
- Em đã đóng những phim rất tuyệt vời.
- Cảm ơn anh. – Crystal dịu dàng đáp.
Có biết bao điều chị muốn nói với anh nhưng chẳng thể thổ lộ được.
- Anh đã xem vô tuyến lúc em được trao giải Oscar. Anh suýt bật khóc. Trông em xinh đẹp mê hồn. Crystal... bao giờ em cũng vậy. Chẳng bao giờ em thay đổi... càng ngày em càng xinh đẹp...
- Và càng già đi. – Crystal mỉm cười nói tiếp lời. – Em đã trên ba mươi tuổi rồi còn gì nữa, anh.
Spencer cũng cười. Crystal còn rất trẻ và xinh đẹp tuyệt trần. Bên cạnh chị, anh có cảm tưởng mình là một ông lão trăm tuổi và vô cùng cô đơn.
Hai người ngồi nói chuyện dấm dẳng như vậy một lát nữa, sau đó Spencer xem đồng hồ. Anh không chịu đựng nổi ý nghĩ sắp phải chia tay với Crystal, nhưng anh buộc lòng phải xa cô. Một cuộc chiêu đãi đang đợi anh ở Nhà Trắng vào lúc bẩy giờ tối, anh còn phải ghé về nhà đón Elizabeth và thay bộ smoking.
- Anh đưa em về nhé?
- Theo em như vậy hơi thiếu thận trọng. – Crystal đáp vẻ bối rối làm Spencer bật phì cười.
- Em thận trọng hơi quá đấy. Em thừa biết rằng anh đâu phải là tổng thống. Anh chỉ là một người của ông ta. Trái ngược với ý nghĩ của vợ anh, anh chẳng quan trọng tới mức ấy đâu.
Crystal ngồi cạnh Spencer trên chiếc xe limousine đưa họ quay về khách sạn chị trọ. Spencer không hỏi tại sao Crystal chưa lấy chồng, còn chị cũng chẳng hỏi lý do anh chưa có con.
Hai người lại nói chuyện với nhau về buổi dạ hội tối qua và đột nhiên xe dừng lại. Anh nhìn chị vẻ nuối tiếc và xiết tay Crystal trong tay mình.
- Anh chưa muốn rời em. Sáu năm qua không có em thật khủng khiếp đối với anh.
Đúng như ý anh định nói với Crystal khi gọi điện cho chị, chính vì vậy anh đã vật nài xin được gặp. Anh muốn chị biết rằng mình vẫn yêu chị.
- Anh Spencer, không nên... Quá muộn với chúng ta. Anh đã tạo dựng được một sự nghiệp tuyệt đẹp. Anh chẳng nên làm hỏng nó.
- Đừng nói lời hoa mỹ nữa, em. Tất cả những thứ đó sẽ biến sạch trong vòng bốn năm nữa, nhưng chúng ta, chúng ta sẽ còn lại mãi mãi. Em vẫn chưa rõ sao? Em chẳng thấy xúc động khi biết rõ chúng ta vẫn giữ được nguyên tình cảm sau mười lăm năm sao? Em còn muốn chờ bao lâu? Lúc anh chín mươi tuổi chắc?
Crystal cười và nhắm mắt, Spencer cúi xuống hôn chị. Crystal sững sờ và khi anh ngừng, Spencer thấy Crystal rưng rưng nước mắt. Chị chẳng biết nói gì với anh. Tuy lòng cháy bỏng yêu thương, nhưng vì anh, chị không thể buông thả. Còn Spencer lại không tạo điều kiện dễ dàng cho chị.
- Nếu anh tới California, em có chấp thuận anh không?
- Em... không... Brian... không...
Spencer liền thô bạo hỏi điều mà lúc đầu anh còn ngập ngừng.
- Em sống với Brian?
- Không. Em sống một mình...
Spencer mỉm cười sung sướng và lại hôn Crystal, lái xe đã kín đáo rời khỏi xe ngay từ lúc xe vừa dừng.
- Khi nào có điều kiện anh gọi điện cho em.
- Anh Spencer!
Spencer đặt một nụ hôn, rồi nhìn sâu vào đáy mắt chị.
- Anh yêu em... Anh mãi mãi yêu em... Nếu em nghĩ rằng em có thể lay chuyển được anh thì quả thực em đã lầm.
Hai người đã đi quá xa, đã cưỡng lại quá lâu mối tình, qua quá nhiều thử thách, đã giành được, bị mất, rồi giành lại được. Bây giờ họ chẳng còn lối thoát nào nữa. Crystal cũng biết rõ như Spencer, họ thuộc về nhau. Nhưng khoảnh khắc lấy trộm được này có thể trả giá bằng tất cả những gì anh đã tạo dựng nên. Crystal nhìn kỹ anh hồi lâu, lòng lo sợ thay cho Spencer hơn cho chính bản thân mình.
- Anh thực sự muốn vậy à?
- Đúng, Crystal... dù cho quả là ít ỏi... nhưng mãi mãi là như vậy.
- Em yêu anh biết bao, anh Spencer. – Crystal thì thầm bên tai Spencer trước khi anh mở cửa xe.
Ra khỏi xe, Crystal chìa tay cho Spencer bắt, cảm ơn anh, rồi đi khuất vào phòng tiền sảnh của khách sạn, miệng vẫn còn hơi ấm của đôi môi anh và tự hỏi không biết rồi sẽ ra sao.
***
Hôm sau, Crystal và Brian bay về California. Brian thanh thản đọc sách còn Crystal mơ màng nhìn qua cửa sổ máy bay. Ông chưa định trao đổi gì với Crystal, tuy đã biết rõ chuyện. Đầu giờ chiều hôm qua ông đã gọi điện suốt về khách sạn cho Crystal nhưng không được, đến chiều tối, gặp lại chị ông đọc rõ được mọi chuyện qua ánh mắt chị. Lúc này, ông chỉ ước mong sao Crystal được hưởng hạnh phúc tràn trề và khuyên chị nên thận trọng.
Cuối cùng, trước bữa ăn máy bay phục vụ hành khách, hai người trao đổi với nhau. Brian thở dài đưa mắt nhìn ngôi sao điện ảnh ông đã góp sức vun đắp. Nhưng ông cho rằng chị xứng đáng được hưởng mọi điều tốt lành. Lúc thiếu thời, chị đã từng gặp bao điều bất hạnh nên ông cầu mong sao chị sẽ không gặp chuyện rủi ro nữa. Lần này có thể Crystal và Spencer sẽ gặp điều tốt lành.
- Tôi muốn chị hiểu rằng chị có thể luôn tin tưởng vào tôi. Tôi vẫn mãi mãi là một người bạn của chị.
Nghe những lời này, Crystal lại bật khóc. Hai người đến Washington trong tâm trạng vừa là người tình vừa là người bạn, còn bây giờ chẳng là gì nữa. Nhưng Brian biết rõ rằng chuyện đó trước sau sẽ tới. Ông chỉ hy vọng nó tới muồn muộn. Quan hệ giữa hai người kéo dài được hai năm và ông hiểu rõ là không nên đòi hỏi hơn nữa ở chị, và ông cũng chẳng muốn vậy. Ông chẳng bao giờ có thể và mong muốn cưới chị. Rắc rối là ở chỗ, như ông Spencer cũng chẳng thể lấy chị. Brian lưu ý điều đó với Crystal nhưng chị đã biết quá rõ. Chị thở dài sườn sượt, rồi lau nước mắt:
- Em biết rõ điều đó, anh Brian. Trở ngại này ngăn cách chúng em từ mười lăm năm nay.
Brian bị chửng hửng.
- Như vậy là từ trước khi có cháu bé?
- Từ trước đó khá lâu. Em yêu Spencer lúc em mười bốn tuổi.
- Nhưng quái quỷ thế nào sao chị lại không lấy anh ta hoặc sao anh ta lại chẳng cầu hôn với chị.
- Anh ấy đã cầu hôn, nhưng chẳng bao giờ đúng lúc cả. Cuộc đời em là cả một chuỗi những sai lầm. Bọn em gặp lại nhau sau cuộc đại chiến thứ hai. Rồi sau đó vừa lấy vợ xong, anh ấy nhận ra mình không yêu vợ. Anh ấy sang Triều Tiên, còn em rơi vào nanh vuốt của Ernie. Khi Spencer trở về, em cứ nghĩ mình chịu ơn Ernie qua nhiều nên chẳng dám bỏ gã. Thật nực cười, đúng không anh? Thế rồi khi em muốn rời khỏi Ernie, gã chẳng để cho em đi, còn Elizabeth từ chối chẳng chịu ly dị Spencer. Và chúng em phải sống trong cảnh đó suốt bao nhiêu năm ròng, cuồng điên nhớ thương nhau không sao quên nổi. Sau vụ án, anh Spencer lại đề nghị muốn lấy em, dạo đó, một tương lai ngời sáng đang chờ anh ấy nên em đành lòng để anh ấy ra đi. Một phụ nữ bị kết tội giết người có chủ ý không thực sự là kẻ người ta cần đến để giành thắng lợi trong cuộc bầu cử. Do đó, vì quyền lợi của Spencer, em đã phải kết thúc câu chuyện của bọn em.
Brian nhìn Crystal, ánh mắt để lộ một vẻ chân thành khâm phục và ông dễ dàng đoán rõ phần còn lại của câu chuyện.
- Rồi sau đó, chị nhận ra mình có mang và đã chẳng hề bao giờ cho Spencer biết.
Crystal gật đầu xác nhận.
- Cuộc đời chị xem ra chẳng thuận buồm xuôi gió. – Brian bình luận. – Thế còn bây giờ?
- Em chưa biết nữa.
Cả hai đều nhất trí quyết định chấm dứt chuyện dan díu của họ, nhưng như vậy cũng chẳng giải quyết gì được vấn đề của Spencer. Như vậy chỉ có nghĩa là Crystal lại tự do, nhưng, giữa vợ và công việc bên Kennedy, Spencer không thấy hé mở một lối thoát nào.
- Spencer muốn tới trại chăn nuôi khi có điều kiện. Rồi sẽ ra sao?
- Nghe tôi nói này, Crystal. Một ngày nào đó, lúc đã năm chục tuổi, chị vẫn đem lòng yêu một người đã có vợ và mỏi mắt chờ anh ta một năm đảo về một hoặc hai lần. Và nếu có ngày anh ta được bầu làm tổng thống? Mọi chuyện sẽ đổ vỡ, lúc đó chị bao nhiêu tuổi? Theo tôi chị nên tìm một người nào dễ thương nhận lời lấy anh ta và có con với anh ta trước khi chưa quá muộn.
Thế nhưng vấn đề còn lại bây giờ là Spencer. Với tư cách là chỗ bạn bè, Brian không tán thành cách xử lý của Crystal và ông nghĩ rằng chị đã sử xự không ra người lớn, nếu Spencer không thể lấy chị ngay được, Crystal nên bỏ anh ta. Nhưng nói thì dễ, làm mới khó.
Do đó, sáu tuần lễ sau, lúc Spencer tới thăm Crystal ở Los Angeles, hai người đã sống những giây phút chan chứa yêu thương và đắm say như đã từng chia sẻ với nhau từ thuở ban đầu. Hai người không rời khỏi nhà Crystal và hai ngày sau, Spencer quay về đã để lại một khoảng trống mênh mông trong cuộc đời chị mà lòng chỉ còn biết khắc khoải chờ mong ngày anh tới. Phải ba tháng sau Spencer mới lại về bên Crystal. Cuộc sống quả là chẳng lý tưởng, nhưng hai người chỉ mơ có vậy: những khoảnh khắc lấy trộm được, cả ngày ru rú trong nhà với điều bí mật của họ. Tất nhiên họ luôn phải chịu đựng những chuyện ngồi lê đôi mách về những trò đố nhau đoán xem Crystal đi với ai.
Zebediah đã bẩy tuổi và tha thiết muốn tới thăm mẹ ở Hollywood. Cuối cùng chị cũng đón bé và gia đình Boyd tới Hollywood chơi. Chị dẫn mọi người đi thăm các trường quay và đôi lúc tự trách mình sao không đón con đến đây chơi với mình từ sớm hơn. Xem ra chẳng ai nghi ngờ gì hết vì chú bé chẳng có nét nào giống mẹ.
Mùa hè năm 1963, Crystal và Spencer đã nối lại quan hệ được hai năm và dần dần chị cam chịu với số phận của mình. Chị chẳng còn tìm cách thúc Spencer ly dị vì biết rằng dù sao mình không thể đưa anh về sống ở trại chăn nuôi. Chị cũng chẳng thể sống thiếu anh do đó có cưỡng lại chỉ uổng công vô ích. Còn Elizabeth cứ để mặc Spencer, muốn sống kiểu gì tuỳ anh. Elizabeth quá tất bật thăm viếng bạn bè, tham gia hết uỷ ban này hội nọ, rồi học nột cái bằng luật và lại còn những cuộc chiêu đãi nữa.
Tháng 1, Crystal bận túi bụi ngày đêm đóng phim do Brian Ford sản xuất. Ông thề rằng với bộ phim này chị sẽ lại đoạt giải Oscar nữa. Nhưng Crystal nhận được tin dữ đúng lúc đang đứng trò chuyện với mấy diễn viên nam ở bãi quay: tổng thống bị ám sát ở Dallas.
Tim rộn nổi trống vì hoảng hốt, Crystal vội lao vào một văn phòng đang bật vô tuyến để theo dõi bản tin. Thoạt đầu, người ta thông báo rằng nhiều nhân vật của tổng thống cũng bị ám sát. Chị kinh hoàng trước cảnh người bị hạ sát, đầu gối trên lòng vợ ông, sau đó là cảnh bệnh viện nơi tổng thống được đưa tới.
Mười một giờ sáng, giờ California, người phát ngôn của Nhà Trắng thông báo, giọng bồi hồi xúc động, rằng tổng thống đã từ trần. Thi hài ông sẽ được đưa về Washington để tổ chức lễ quốc tang. Sau đó, vô tuyến đưa hình ảnh tổng thống phu nhân với khuôn mặt sầu thảm, nhưng không hề đưa tin về Spencer. Crystal tái mặt, chị bình tĩnh suy nghĩ, trong khi đó quanh chị, mọi người ngậm ngùi khóc. Chị không biết gọi điện hỏi ai. Tuyệt vọng, chị gọi điện tới văn phòng Brian. Ông vừa được biết tin nên đang khóc.
- Tôi phải hỏi bằng được xem anh Spencer có bị thương không. – Brian bảo Crystal, giọng rất xúc động. – Chị có biết nên gọi điện cho ai không?
Crystal im lặng không đáp. Brian hiểu rõ tâm trạng nên chẳng muốn khơi thêm nỗi đau của chị.
- Để tôi hỏi xem sao. Tôi sẽ gọi điện lại ngay cho chị.
Nhưng phải mấy tiếng sau Brian mới bắt liên lạc được với một người quen ở Nhà Trắng. Còn Crystal suốt ngày ngồi thần người ngóng tin.
Cuối cùng, chín rưỡi tối, Brian gọi điện lại cho Crystal. Johnson đã đọc lời tuyên thệ và thi hài John Kennedy đã được đưa về Washington. Cả nước ngậm ngùi khóc ông. Tổng thống phu nhân vẫn mặc bộ đồ màu hồng vấy máu của chồng đến dự lễ nhập quan.
Khi nghe tiếng bạn mình trong ống nghe, Crystal bật khóc vì sợ phải nghe tin dữ. Nhưng Brian đã làm chị yên lòng.
- Spencer không sao, Crystal. Anh ấy đang ở Washington. Tại Nhà Trắng.
Crystal nghe những lời đó như trong mơ và chị đặt ống nghe xuống, ra giường nằm khóc, thương xót cho John Kennedy, vĩnh viễn ra đi và Jack Kennedy.
Nhưng đấy cũng là những hàng nước mắt an ủi, cho Spencer, tai qua nạn khỏi.
***
Tang lễ lặng trong đau thương. Linh cữu tổng thống phủ lá cờ sao đặt trên chiếc xe ngựa kéo dưới những ánh mắt sững sờ của hai cháu bé, cháu trai cúi đầu chào vĩnh biệt bố. Cả nước ngừng thở trong giây lát khóc tiễn vị tổng thống của mình ra đi. Tên sát hại ông đã bị đền tội và cả thế giới đều rụng rời. Sự kiện này đi vào lịch sử và không một ai lãng quên.
Crystal chưa nghĩ ra cách để nói chuyện với Spencer. Không thể biết được anh ra sao và đang gặp chuyện gì. Và chị cũng không được biết rằng anh vẫn tiếp tục làm việc cho vị tổng thống mới. Lyndon Johnson.
Brian cho các diễn viên của ông nghỉ hai ngày chẳng ai còn tâm địa đâu để đóng phim.
Crystal quay về trại chăn nuôi và ngày đêm cùng Boyd và Hiroko ngồi trước vô tuyến theo dõi tin tức. Zebediah cũng khóc và vội nắm tay Jane khi thấy vô tuyến quay tang lễ và những khuôn mặt bé bỏng của các con Kennedy.
Ở Washington, cuối cùng Spencer đã có quyết định dứt khoát. Anh bị choáng váng suốt mấy ngày liền và trong đời chưa bao giờ khóc nhiều như lần này. Có những cảnh ra đi đau lòng xé ruột, rồi đến sự tiếp nhận chua xót của dòng họ Johnson. Nhưng Spencer biết rằng mình chỉ có thể làm việc với không ai khác ngoài J.F.K. Anh quá yêu mến con người này.
Ngay sau hôm tang lễ, Spencer xin từ chức, sau khi chúc mừng Lyndon Johsnon, anh quay về văn phòng mình vừa khóc vừa thu dọn giấy tờ. Sau đó anh quay về nhà với các cặp hồ sơ, sách vở và tài liệu liên quan tới một người anh suốt đời tiếc thương. Thấy chồng về, Elizabeth sững sờ ngạc nhiên. Chị đã cùng bố đi dự tang lễ, còn chồng chị theo đoàn tang lễ cùng các bạn bè của anh ở Nhà Trắng.
- Anh sao thế? – Elizabeth đứng như trời trồng giữa phòng khách và lên tiếng hỏi.
Spencer trông mệt mỏi và già hơn tuổi bốn mươi tư của anh. Anh như một ông lão đã mất hết mọi niềm hy vọng và giấc mơ cuối đời. Chính vì vậy anh đã bỏ đi.
- Anh đã xin từ chức. Anh đi đây, Elizabeth.
- Đúng là rồ rại!
Spencer không thể xử sự như vậy với chị. Elizabeth biết rằng những sự kiện vừa rồi gây xúc động mạnh tới chồng, nhưng nhiệm kỳ tổng thống vẫn tiếp nối, dù có mặt hoặc thiếu vắng Kennedy. Spencer không thể ra đi như thế này được. Elizabeth không để anh làm vậy.
- Em chẳng còn hiểu nổi anh, - Elizabeth nói, giọng gay gắt. – Anh có một giấc mơ nằm ngay trong tầm tay thế mà anh lại xua tan như vậy à?
- Anh chẳng xua tan gì hết, ông ấy đã từ trần. Giấc mơ của anh đã bị sát hại.
- Đúng, em biết đây là giai đoạn khó khăn trong đời anh. Nhưng Johnson vẫn cần có sự hợp tác của anh.
- Đừng chèo kéo nữa, Elizabeth, - Spencer nói và mệt mỏi giơ cao tay. – Chấm dứt rồi! Sáng nay anh đã nộp đơn xin từ chức. Nếu em thích chỗ đứng đó, xin mời em đừng ngại. Anh sẽ rất vui được gọi điện báo với tổng thống giúp em.
- Thôi đừng dớ dẩn nữa. Nếu vậy, anh định làm gì bây giờ?
Spencer xoay người nhìn Elizabeth, miệng mỉm cười với vẻ kỳ lạ. Anh biết rõ mình muốn gì và đi đâu.
- Bây giờ à? Ta nên chấm dứt ở đây thôi, Elizabeth. Lẽ ra chúng ta đã phải xử sự như vậy từ mười bốn năm trước rồi. Còn anh chẳng muốn ngủ dậy vào một buổi sáng, lúc sáu mươi nhăm tuổi, lòng tự hỏi sao mình lại tự làm hỏng đời mình như vậy.
- Lạy Chúa, anh nói gì mà kỳ cục thế?
Tổng thống bị ám sát, nhưng chẳng vì vậy mà mọi chuyện đều chấm dứt. Tại sao đột nhiên anh ta lại giở chứng thế? Spencer chẳng qua đã cố bấu níu giữ giấc mơ cuối cùng còn lại trong đời mình và lần này anh không để nó buột thoát.
- Anh ở lại đã quá lâu rồi. Bây giờ đã chấm dứt đối với anh.
- Ý anh muốn nói với chúng ta? – Elizabeth chữa lại, vẻ như chưa rõ.
- Đúng vậy. Chắc anh chẳng nói ra em cũng thừa sức hiểu rõ.
- Thế nói chính xác ra, anh định đi đâu nào?
- Đi về nhà anh chứ còn đi đâu nữa. Anh đi đây. Về California, để bắt đầu lại từ đầu. Sau đó, đến với Crystal.
- Anh rời bỏ Washington? – Elizabeth hỏi giọng sững sờ.
Đã nói nên nói cho hết.
- Đúng vậy, anh đã tới đây và đã làm hết sức mình còn bây giờ anh ra đi. Có lẽ anh sẽ mở một văn phòng luật sư tư ở một nơi nào đó, nhưng không ở lại đây, nhất là anh không muốn có em làm vợ. Anh muốn ly dị, Elizabeth ạ. Dù em chấp nhận hay không cũng vậy thôi. Từ nay trở đi, anh chẳng cần đến sự ưng thuận của em. Chúng ta đang sống vào năm 1963.
- Anh mất tỉnh táo rồi...
Elizabeth buông mình ngồi xuống chiếc ghế tràng kỷ đệm rồi đưa mắt nhìn chồng, vẻ suy sụp. Chị đã ba mươi tư tuổi và Spencer đang đập nát vụn cuộc đời chị.
- Không, - Spencer buồn bã nói. – Lẽ ra chúng mình chẳng nên lấy nhau, và em cũng biết rõ như vậy.
- Thật phi lý.
Elizabeth như mọi khi, vẫn cố giữ vẻ một bà lớn, cố bắt trước dáng điệu một đệ nhất phu nhân của nước Mỹ. Nhưng vô ích, mọi chuyện đã kết thúc.
- Điều duy nhất phi lý là anh cứ để em xỏ mũi níu giữ lâu như vậy. Em còn trẻ, em còn cả cuộc đời phía trước. Nếu em muốn, em có thể đến tự giới thiệu. Nhưng sau sự việc vừa xẩy ra...
Giọng Spencer nghẹn ngào khi nghĩ tới người anh vô cùng khâm phục.
- ... anh, anh chẳng tha thiết nữa. Em có thể giữ lại tất, lòng kiêu hãnh, những nỗi xúc động, các nỗi thất vọng, những cảm xúc đau lòng.
- Anh là một kẻ hèn nhát. – Elizabeth nói thẳng vào mặt Spencer.
Nhưng cả hai người đều biết rõ anh chẳng hèn tí nào.
- Có lẽ, có lẽ chỉ vì anh bị mệt mỏi.
- Anh quay về với nó, đúng không?
" Nó", đấy là từ duy nhất Elizabeth dùng để gọi Crystal.
- Có lẽ, nếu cô ta còn muốn anh.
- Anh điên rồi, Spencer. Anh lúc nào cũng điên rồ. Anh quá thông minh nên mới hạ thấp mình như vậy.
Spencer xoay người bỏ xuống nhà thu xếp hành trang, lần này, lòng kiên quyết giũ áo bỏ ra đi. Tối đó, khi Spencer rời khỏi nhà, cả hai người biết rằng anh sẽ ra đi mãi mãi.
- Tới California, anh sẽ gọi điện ngay cho luật sư của anh. – Spencer nói lúc ra khỏi nhà.
Đây là một lời chào từ biệt lạ lùng với người đàn bà anh từng chung sống suốt gần mười bốn năm. Nhưng sẽ chẳng biết nói gì hơn, còn Elizabeth không buồn đáp lại khi anh khép cửa. Spencer đến khách sạn ngủ qua đêm để sáng sau rời đi California.
Khuya đêm ấy, Spencer gọi điện cho Crystal để nói về quyết định của mình. Từ lúc đi Dallas tới nay, anh chưa gọi điện cho chị.
Nhưng Crystal không có nhà nên Spencer định làm cho Crystal bị bất ngờ ở Los Angeles. Suốt chuyến bay, anh đắm chìm trong những suy nghĩ u buồn, niềm vui duy nhất của anh là sắp được gặp lại Crystal. Đến Los Angeles, Spencer không thấy Crystal ở nhà, anh liền bổ đến trường quay tìm chị.
Có biết bao điều cần suy nghĩ, thế nhưng Spencer chưa thực sự ngẫm nghĩ xem chuyện gì đã đến với anh. Anh được tự do. Anh đã từ bỏ tất và biết rằng đấy là quyết định đúng đắn. Tất cả những gì anh muốn biết lúc này là Crystal suy nghĩ ra sao. Một nỗi sợ khủng khiếp đột ngột dội lên trong đầu Spencer lúc anh đi đến trường quay. Nếu anh tới quá muộn thì sao? Và nếu Crystal chẳng còn muốn lấy anh nữa thì thế nào? Mọi chuyện đều có thể xẩy ra, nhưng chuyện này vị tất đã xảy ra. Anh biết rõ Crystal rất yêu anh và hai người rất gắn bó với nhau. Đây là điều duy nhất mà suốt bao năm nay Spencer không chút nghi ngờ.
Nhưng khi tới trường quay, anh không thấy ai và được biết rằng mọi người nghỉ làm việc hai tuần lễ để tang. Spencer ngập ngừng hồi lâu chưa biết nên xử sự thế nào. Sau đó, anh đã vỡ lẽ. Anh sẽ không gọi điện cho Crystal. Anh sẽ đến thẳng nơi duy nhất chắc chắn Crystal lúc này đang ở đấy.
Spencer không đi máy bay, anh thuê một chiếc xe ô tô và lái suốt 14 tiếng đồng hồ liền, đầu óc luôn nghĩ tới Crystal và nghĩ xem bây giờ hai người nên như thế nào. Anh chỉ dừng xe bên lề đường một lần để chợp mắt ngủ một lát và hai lần dùng bữa ăn nhẹ. Và khi mặt trời mọc trên thung lũng, anh thấy con tim mình rộn vui và cảm thấy hình bóng bạn mình lởn vởn quanh đâu đây bên anh. Đây là giây phút kỳ lạ trong thế giới kỳ lạ. Nhưng anh tin chắc rằng mình đã hành động đúng.
Spencer đến trại chăn nuôi lúc bẩy giờ sáng. Mặt trời đã mọc cao, nhưng không khí vẫn mát mẻ. Đấy là một ngày tháng 1 tuyệt vời, anh thấy một chú bé chạy băng trên cánh đồng, anh cho xe chạy chậm lại. Anh thoáng nghĩ đấy là Jane nhưng liền nhận ngay ra rằng mình nhầm. Chú bé có mái tóc đen nháy và hình như đang gọi ai. Spencer ra khỏi xe và ngắm chú. Chú khoảng tám tuổi và khi nhận thấy ông khách lạ đang chăm chăm nhìn mình, chú dừng lại và cũng nhìn ông ta, rồi từ từ tiến đến bên khách..
Spencer đứng im tại chỗ và lúc chú bé tiến đến sát anh, anh thảng thốt giật mình. Anh từng được thấy khuôn mặt này từ đã lâu, đã lâu lắm rồi, khi bản thân anh còn là một chú bé. Anh biết rõ khuôn mặt này, khuôn mặt của anh. Anh chậm rãi đi đến bên chú bé và đột nhiên nhận rõ tất, biết rõ điều mà chẳng bao giờ Crystal nói với anh.
- Chào bác! – Chú bé nói rồi dịu dàng và duyên dáng chìa tay ra.
Ánh mắt Spencer nhoà lệ vì xúc động. Anh đứng khựng lại. Anh chẳng còn biết nói gì với chú bé, anh chỉ mỉm cười, nước mắt trào ra chẩy xuống má. Sau đó anh thấy Crystal ở phía xa xa. Chị cũng đứng khựng lại, hốt hoảng thấy anh tới đây, chị muốn gọi Zebediah. Và rồi chị chạy bổ tới định xua anh rời khỏi trại chăn nuôi. Nhưng quá muộn, lúc này chị chỉ còn thấy anh đứng ngay trước mặt mình và mỉm cười với chị, mỉm cười với chú bé. Crystal khẽ bật khóc và bước tới bên Spencer. Anh bình an vô sự trở về, trong giây phút, trong một giờ hoặc một ngày.
Crystal liền chạy bổ tới phía hai người, chị thấy Spencer cầm tay Zebediah. Đã quá muộn! Bây giờ anh đã biết. Bí mật của chị cũng là của anh... và của Zebediah. Crystal chạy lại gần hai người đúng lúc Spencer bế Zebediah trên tay, chị liền giơ tay ôm choàng cả hai bố con. Spencer cúi nhìn Crystal trước ánh mắt hớn hở của Zebediah.
- Em không biết là anh tới, - Crystal nói.
Chị chỉ nói được mấy lời đó... Không xấu hổ là đã khóc trước mặt Crystal, Spencer bật cười, vẻ bồi hồi xúc động.
- Tôi có cảm giác là chị còn quá nhiều điều chưa nói cho tôi biết đấy, chị Crystal Wyatt.
- Thì anh có hỏi em đâu. – Crystal mỉm cười qua hàng nước mắt.
- Lần sau, anh sẽ nhớ hỏi vậy.
Zebediah lách người ra khỏi vòng tay của hai người và chạy băng qua cánh đồng trồng nho, như Crystal đã từng chạy hồi còn là một cô bé gái. Spencer cầm tay Crystal, rồi hai người vừa trò chuyện vừa chậm rãi bước về nhà trước ánh mắt tò mò của chú bé.
Khi tới bậc thềm, Spencer thanh thản nhìn chú, rồi ngước nhìn trời cao. Đó là một ngày chan hoà ánh nắng... nhưng anh thề rằng đã nghe thấy ở phía xa xa dội lên tiếng sấm kèm theo ánh chớp. Anh hôn Crystal và cả hai người bước vào nhà. Cuối cùng, họ đã về tới nhà họ. Ngôi nhà của hai người cùng chung sống.
HẾT