Chương 6
Mike Martin nhìn thấy đứa trẻ trước, nếu không cậu bé Kuwait đã chết ngày hôm đó. Anh đang lái chiếc xe tải kéo moóc cũ kĩ, xấu xí của mình, chở đầy dưa hấu mà anh đã mua tại một trong những trang trại nằm ngoài rìa Jahra, khi anh nhìn thấy cái đầu nổi lên quấn vải trắng đang nhấp nhô bên lề đường. Anh cũng đã bắt được cái nòng khẩu súng trường cậu bé ôm trước ngực trước khi nó biến mất sau đám cây.
Cái xe tải rất hợp với mục đích này. Anh đã yêu cầu nó bởi vì anh cho rằng, mà cũng đúng, rằng sớm hay muộn - có thể là sớm - lính Iraq sẽ bắt đầu tịch thu những cái xe ngon mắt để sử dụng.
Anh nhìn thoáng gương chiếu hậu, và lái ra khỏi đường Jahra. Đi ngay sau anh là một chiếc xe tải đầy lính của Quân đội Nhân dân.
Cậu bé Kuwait đang nhắm theo tốc độ của chiếc xe trong hướng súng của mình khi một bàn tay bịt ngang mồm nó và một bàn tay khác tước súng của nó.
- Tôi không nghĩ em thực sự muốn chết vào hôm nay, có phải không nào? một giọng nói thì thầm vào tai nó. Chiếc xe đang lăn bánh qua. và vào lúc lướt qua và biến mất. Cậu bé đã sợ đủ bởi những hành động của chính mình; giờ nó đang kinh hãi.
Khi chiếc xe tải đã biến mất, vòng tay quanh mặt và đầu nó giảm xuống. Nó cựa mình thoát ra và nhảy lùi về phía sau.
Đứng sừng sững trước mặt nó là một người Bedouin cao lớn, rậm râu, khó nhìn mặt.
- Ông là ai, nó thì thầm.
- Ai đó biết rõ hơn cách giết một thằng Iraq khi chúng có 20 đứa khác trên cùng xe. Em để xe ở đâu rồi?
- Ngay kia thôi, cậu bé nói, nó vào chừng 20 tuổi, đang nuôi bộ râu đầu tiên của mình. Đó là một chiếc xe máy, đang được dựng cách đó 20 yard gần những cái cây. Người Bedouin nháy mắt. Anh hạ khẩu súng trường xuống, một khẩu Lee Enfield 303 đã cũ mà cậu bé chắc là đã thó từ một cửa hàng đồ cổ và dẫn cậu bé đi đến cái ôtô. Anh lái ra xa khỏi đám đá một chút; khẩu súng trường được giấu dưới những quả dưa hấu. Rồi anh nổ máy chiếc xe máy, dắt nó lên trên đống hoa quả. Nhiều quả dưa hấu bị vỡ.
- Lên đi, anh nói.
Anh lái đến một địa điểm yên ắng gần cảng Shuwaikh và dừng xe
- Thế chính xác cậu nghĩ cậu sẽ làm gì? người Bedouin hỏi.
Cậu bé nhìn chằm chằm qua tấm chắn gió. Đôi mắt cậu ươn ướt, và môi thì rung lên nhè nhẹ.
- Chúng đã hiếp chị gái tôi. Một y tá - Ở bệnh viện Al Adan. Bốn thằng trong xe. Chị ấy bị giết rồi.
Người Bedouin gât đẩu.
- Có nhiều chuyện như thế thật, anh nói. Thế là cậu muốn giết bọn Iraq à?
- Phải, càng nhiều càng tốt. Trước khi tôi chết.
- Vấn đề là không chết ấy chứ. Nếu mà đó là điều cậu muốn, tôi nghĩ tốt hơn là tôi huấn luyện cậu.
Cậu bé ngơ ngác.
- Người Bedouin không đánh nhau cơ mà.
- Đă nghe thấy Quân lê dương Arập chưa? Đứa trẻ im lặng. Và trước đó, hoàng thân Faisal và cuộc nổi dậy của người Arập? Đều Bedouin cả đấy. Có ai nữa cũng giống như cậu không"
Cậu bé hoá ra đang là sinh viên luật, học ở Đại học Tổng hợp Kuwait trước cuộc xâm lược.
- Có năm người trong số chúng tôi. Tất cả chúng tôi đều muốn. Tôi thử đầu tiên.
Hãy ghi nhớ địa chỉ này, người Bedouin nói. Anh đưa nó ra - một biệt thự ở một phố vắng vẻ ở Yarmuk. Cậu bé đọc hai lần sai, rồi đọc đúng được. Martin bắt nó nhắc lại 20 lần.
- 7 giờ tối nhé. Sẽ tối lắm đấy. Nhưng thế mới an toàn.
Hãy đến từng người một. Đỗ xe cách đó ít nhất 200 yard và đi bộ vào. Hăy vào cách nhau 2 phút một. Cửa ngõ và cửa nhà sẽ mở.
Anh nhìn cậu bé lái xe đi xa trên chiếc xe máy của mình và nháy mắt. Chất liệu khá là thô đây, anh nghĩ, nhưng lúc này đó là tất cả nhưng gì ta có thể có được.
Những người trẻ tuổi đến rất đúng giờ. Anh dựa lưng vào tường căn hộ bên kia đường và nhìn ngắm họ. Họ đang bồn chồn và không chắc chắn, nhìn qua vai họ, dõi vào đường cổng, rồi lại ra ngoài. Giống phim của Bogart. Khi tất cả đã vào trong, anh cho họ thêm 10 phút nữa. Không nhân viên an ninh Iraq nào xuất hiện hiện. Anh trượt xuống từ mái nhà, đi ngang qua đường, và đi vào nhà từ cửa sau. Họ ngồi trong căn phòng chính với những ngọn đèn bật và rèm không buông xuống. Bốn chàng trai trẻ và một cô gái. da ngăm đen và có vẻ căng thẳng.
Họ đang nhìn về phía trước về cánh cửa dẫn ra sảnh khi anh đi vào từ bếp. Một phút anh còn chưa ở đó, đến phút sau anh đã ớ đó. Những người trẻ tuổi nhìn thoáng vào anh trước khi anh đến và tắt đèn đi.
- Hãy kéo rèm lại, anh bình tĩnh nói. Cô gái làm. Công việc phụ nữ mà. Rồi anh bật đèn lại.
- Không bao giờ được ngồi trong một căn phòng sáng đèn mà rèm còn mở- anh nói-Các cô cậu không muốn bị nhìn thấy cả đám chứ.
Anh chia sáu ngôi nhà của mình ra làm hai nhóm. Anh sống trong bốn cái: chuyển từ hết nhà này sang nhà khác không theo quy luật nào cả. Mỗi lần, anh để lại những dấu hiệu nhỏ cho mình - một mẩu giấy ở bệ cửa, một cái lon thiếc ở lối lên. Nếu chúng biến mất, anh có thể biết được là ngôi nhà đã bị viếng thăm. Trong hai căn nhà còn lại anh trữ một nửa số vũ khí anh mang theo từ cái hố trong sa mạc-. Địa điểm anh chọn để gặp các sinh viên là nơi ít quan trọng nhất trong số những chỗ ở của anh, và giờ đây có thể sẽ không ai thấy anh đến đây ngủ nữa.
Họ đều là sinh viên, trừ một người đang làm việc trong một ngân hàng. Anh để họ tự giới thiệu.
- Bây giờ các bạn cần có tên mới. Anh cho mỗi người trong số họ một cái tên mới. Các bạn đừng nói cho ai khác nhé - cả bạn bè, bố mẹ, anh em, không ai hết - những cái tên này.
- Thế chúng tôi gọi anh là gì? cô gái hỏi, người mới trở thành Rana xong.
- Bedou nhé, anh nói. Anh bạn - nhắc lại địa chỉ xem nào?
Chàng trai trẻ mà anh chỉ chìa ra một mảnh giấy. Martin cầm lấy nó từ tay cậu ta.
- Không được dùng một mẩu giấy nào hết- Ghi nhớ tất cả. Quân đội Nhân dân có thể là ngu ngốc nhưng Cảnh sát mật thì không đâu. Nếu các bạn bị tóm, các bạn sẽ giải thích thế nào?
Anh bảo người đã viết địa chỉ ra đốt những mẩu giấy của mình đi.
- Các bạn biết thành phố của mình như thế nào?
- Khá rõ. Người nhiều tuổi nhất trong số họ đáp, anh ta vào khoảng 25 tuổi.
- Chưa tốt đủ đâu. Mai phải mua bản đồ, bản đồ đường phố. Hãy nghiên cứu như là đang đi thi kỳ thi tốt nghiệp ấy. Hãy học thuộc mọi phố mọi ngõ, mọi quảng trường và vườn tược, mọi đại lộ và ngõ ngách, mọi ngôi nhà công cộng chính, mọi nhà thờ và nhà tu. Các bạn có biết dấu hiệu đường phố?
Họ gật đầu. Trong 15 ngày của cuộc tấn công, sau khi đã hồi lại được từ cú sốc: người Kuwait đã bắt đầu một dạng của kháng chiến thụ động, của sự bất tuân lệnh dân sự. Đó là tự phát và không có phối hợp với nhau. Một trong những phong trào là hạ những biển đường. Kuwait là một thành phố phức tạp: không có biển chỉ đường, nó trở thành một mê cung các đội lính lraq rất hay lạc đường. Đối với cảnh sát mật, tìm kiếm một địa chỉ khả nghi là cả một cơn ác mộng.
Đêm đầu tiên đó, Martin giảng cho họ những vấn đề cơ bản trong hai giờ. Luôn có một câu chuyện dự phòng làm vỏ bọc để đưa ra, cho mọi chuyến đi và cuộc hẹn. Không bao giờ mang những giấy tờ làm lộ mình. Luôn lừa lính lraq với sự nhã nhặn vâng lời. Không tin tưởng vào một ai hết cả.
- Từ giờ trở đi trong các bạn có hai con người. Một là chính bạn, người mà bạn biết rất rõ, là sinh viên. là công chức. Con người đó rất lịch sự, chu đáo, tuân thủ pháp luật, vô tội vô hại. Người Iraq sẽ để anh ta thoải mái bởi vì anh ta không đe doạ gì chúng. Anh ta không bao giờ chửi rủa đất nước của chúng, cờ của chúng, hay lãnh đạo của chúng. Anh ta không bao giờ rơi vào sự chú ý của AMAM. Anh ta sống sót được và tự do. Chỉ vào trường hợp đặc biệt, trong một điệp vụ, con người khác kia mới xuất hiện. Anh ta có kỹ năng và nguy hiểm và luôn sống.
Anh dạy họ về an toàn. Để đến một cuộc họp ở một cuộc hẹn, thì phải đi sớm, đỗ xe lại từ xa. Đi trong bóng tối. Nhìn ngó 20 phút. Nhìn vào những ngôi nhà xung quanh, tìm kiếm những cái đầu thập thò, những kẻ đón lõng. Cẩn trọng với lính tráng, mẩu thuốc lá, tiếng kim loại đập vào nhau.
Rồi họ còn có thời gian để về nhà trước khi thiết quân luật, anh cho họ đi. Họ thất vọng.
- Thế còn bọn xâm chiếm? Bao giờ chúng tôi mới được bắt đầu giết họ
- Khi nào các bạn biết được.
- Chúng tôi không thể làm được việc gì sao?
- Khi người Iraq đi lại. thì chúng sẻ làm gì? Chúng đi bộ chắc?
- Không, chúng sử dụng xe tải, xe van, Jeeps, những xe ăn cắp được, cậu học sinh luật nói.
- Chúng phải chạy bằng xăng, Bedou nói. Cho đường vào - 20 viên đường một thùng xăng. Nó hoà tan vào trong xăng, chuyển lên cácburator. và biến thành caramel trong bộ máy. Nó sẽ phá huỷ máy móc. Hãy cẩn thận để không bị tóm. Hãy làm việc thành nhóm và khi trời tối ấy. Một người quan sát. người kia thả đường vào. Hãy mở nắp bình xăng. Mất 10 giây đấy. Một mẩu gỗ, 4 inch, với 4 móc sắt. Thả chúng xuống dưới thob của các bạn, để nó tuột xuống chân các bạn. Dùng dầu ngón chân cắm nó vào bánh xe. Có chuột cống ở Kuwait, do đó có nhiều cửa hàng bán thuốc diệt chuột. Hãy mua loại màu trắng, không mùi. Mua bánh từ hiệu bánh. Trộn lẫn thuốc độc, sử dụng găng tay, rồi huỷ găng đi. Hơ bánh lên bếp. nhưng chỉ khi nào các bạn ớ nhà một mình thôi nhé.
Các sinh viên há hốc mồm lắng nghe.
- Chúng tôi phải đưa nó cho bọn Iraq à?
- Không, các bạn hãy chở bánh trong giỏ trần để trên xe máy, hay xe tải hay ôtô. Chúng sẽ chặn các bạn lại ở các trạm và cướp lấy chúng. Chúng ta sẽ gặp lại tại đây trong 6 ngày nữa.
Bốn ngày sau, các xe tải Iraq bắt đầu hỏng. Một số được sửa lại còn số khác bị vứt bỏ, 6 xe tải và 4 xe jeep. Các thợ máy kiểm tra nhưng không thể phát hiện tại sao, khi nào hay tại ai. Lốp xe bắt đầu nổ và các quảng trường được chỉ cho Cảnh sát mật, những người vây bắt và bắt giữ hú hoạ người Kuwait gặp trên đường.
Các trạm xá bắt đầu đông đặc lính ốm, tất cả đều nôn mửa và đau dạ dày. Vì họ hiếm khi được phát lương thực và sống lay lắt ở các chốt chặn xe và trong những lán trại bằng đá trên đường, giả thiết cho rằng họ đã uống phải nước nhiễm bẩn.
Rồi ở bệnh viện Amiri ở Dasman, một kỹ thuật viên phòng thí nghiệm người Kuwait đã phân tích một mẫu nôn mửa từ một trong số những người Iraq đó. Anh ta lại gần trưởng khoa của mình đang rất lúng túng.
- Chúng ăn phải thuốc diệt chuột rồi, giáo sư ạ. Nhưng hắn nói hắn chỉ ăn bánh trong suốt 3 ngày, và một số hoa qủa.
Giáo sư bối rối.
- Bánh mỳ của quân đội Iraq à?
- Không, chúng không được chuyển đến trong vài ngày. Hắn ta đã lấy nó từ một thằng bé bán bánh người Kuwait đi qua.
- Các mẩu của anh để đâu rồi?
- Trên ghế băng, trong phòng thí nghiệm. Tôi nghĩ tốt hơn hết là đến gặp ông trước đã.
- Tốt đấy. Anh đã làm tốt- Hãy huỷ chúng đi. Anh đã thấy cái gì, anh có hiểu không?
Giáo sư đi lui lại vào văn phòng của mình và ôm lấy đầu.
Thuốc chuột. Không biết tay quái quỷ nào nghĩ ra trò đó vậy?
Nhóm thanh niên trong sa mạc yên lặng nằm ngắm nhìn bình minh ghi dấu ấn lên khắp các đụn cát. Khi đến nhà Bedou tối hôm trước họ không biết mình sẽ phải ở sa mạc cả đêm. Họ nghĩ sẽ có một bài giảng khác. Họ không mặc quần áo ấm: và đêm trên sa mạc thật lạnh thấu xương, ngay cả vào cuối tháng Tám. Họ co ro và tự hỏi bằng cách nào họ có thể giải thích sự vắng mặt của mình cho những ông bố bà mẹ khó tính của mình. Dính thiết quân luật? Rồi tại sao không gọi diện? Vô tổ chức... có thể là như thế đấy.
Ba trong số năm người tự hỏi liệu họ đã lựa chọn đúng không, nhưng dù sao đã quá muộn để quay trở về rồi. Bedou chỉ nói với họ đã đến lúc họ phải học hành động và đã dắt họ ra khỏi nhà đến một chiếc xe bốn bánh cũ kỹ đỗ cách đó hai phố. Họ đã ở bên ngoài thành phố trước giờ thiết quân luật. Từ khi đi vào sa mạc. họ không nhìn thấy ai hết cả.
Họ đã lái xe về phía nam trong 20 dặm ngang qua cát cho đến khi họ cắt một con đường hẹp mà họ ngờ là chạy từ vùng dầu Manageesh sang phía Tây đến Outer đường môto trong phía Đông. Tất cả các vùng dầu, họ biết, đều được người lraq gác và những đường lộ chính đều có quân canh. Ở một vài nơi phía Nam họ, 16 sư đoàn Quân đội và Vệ binh Cộng hoà đã xâm nhập, để đề phòng A rập Xêut và làn sóng dâng lên của người Mỹ đang tràn vào. Họ cảm thấy bồn chồn.
Ba người trong nhóm nằm trên cát gần Bedou: nhìn con đường trong ánh sáng đang lên. Nó khá là hẹp. Xe cộ phải rất khó khăn mới lại gần được . Từng cái một. Nằm giữa đường là một tấm ván cắm đinh tua tủa. Bedou đã lấy nó từ xe tải của mình và đặt nó ở đấy, phủ lên nó một cái chăn làm từ những cái túi Hessian cũ kỹ. Anh phủ cát lên cái chăn để biến nó giống với đống cát trong sa mạc bị gió vun lên.
Hai người khác, nhân viên nhà băng và sinh viên luật, đang nhấp nhổm. Mỗi người dựa vào một đụn cát một trăm yard phía trên và nhìn xuống đường để tìm kiếm xe cộ. Họ được lệnh nếu có xe tải lraq lớn hoặc đi thành đoàn thì phải vẫy tay theo một cách thức nhất định.
Quá 6 giờ, sinh viên luật vẫy tay. Dấu hiệu của cậu ta có nghĩa: "Quá nhiều". Bedou kéo cái dây lại. Đống cát lùi lại khỏi con đường. 30 giây sau, hai xe tải đầy nhóc lính Iraq đi đến.
Bedou chạy ra đường và chuyển chỗ cái tấm, các túi, và cát.
Nhiều phút sau, nhân viên nhà băng vẫy tay. Đó là dấu hiệu đúng. Từ hướng của con đường một xe chở đồ đang bò xuống trên con đường dẫn đến vùng đất dầu. Người lái xe không bao giờ nghĩ là cần cẩn thận tránh đống cát. Lốp trước chạm nhẹ vào đó. Thế là đã đủ. Lốp xe nổ tung, cái chăn quấn quanh lốp và xe rung lên dữ dội. Chiếc xe đứng khựng lại. chệch một nửa ra khỏi đường. Bụi tung mù lên.
Người lái xe nhảy ra từ phía trước và hai sĩ quan nhổm lên từ phía sau, một thiếu tá và một thiếu uý. Họ kêu lên với người lái xe: anh ta nhún vai và lắc người, chỉ vào cái lốp. Cái kích không thể giúp được gì - cái xe đã ở vào một vị trí thật kỳ khôi.
Người Bedou thì thầm với các học sinh mặt tái nhợt, "ở lại đây", rồi nhổm lên và đi ra đường. Anh ta có một cái chăn lạc đà của người Bedouin trên vai phải, trùm lên tay bên phải. Anh ta cười rạng rỡ và chào kính cẩn viên thiếu tá.
- Salaam aleikhem. Sayid thiếu tá. Tôi thấy ông gặp vấn đề rồi đấy Có thể là tôi giúp được. Người của tôi chỉ ở cách đây không xa đâu.
Viên thiếu tá nắm lấy báng súng lục. rồi thoải mái trở lại. Hắn nhìn quanh và gật đầu.
- Aleikhem salaam, Bedou. Cái của nợ này đã làm xe của tôi bật khỏi dường.
- Sẽ phải kéo nó lên thôi. sayidi. Tôi có nhiều anh em. Khoảng cách đã được rút ngắn chỉ còn 8 fít khi cánh tay người Bedou giơ lên. Anh ta bắn theo cách của SAS, hai phát liền, ngừng một lát, hai phát, ngừng...
Thiếu tá bị bắn trúng tim ở khoảng cách 8 fít. Một cử động nhẹ của khẩu AK sang phía phải bắn trúng viên thiếu uý vào ngực. làm hắn ta ngã nhào lên tay lái xe, người đang làm ngồm bò ra từ dưới bánh xe. Khi người đàn ông đứng thẳng lên được, anh ta chỉ còn đủ thời gian để chết với cặp đạn thứ ba vào ngực.
Tiếng ồn của tiếng súng có vẻ như vang vọng trong các cồn cát, nhưng sa mạc và con đường vẫn vắng teo. Anh gọi ba người đang sợ sệt từ những chỗ trốn của họ.
- Hãy đẩy những xác chết lại vào trong xe - tên lái xe thì ở dưới bánh xe, các sĩ quan ở đằng sau, anh nói với hai người đàn ông. Với cô gái anh đưa cho một cái tuốcnơvít ngắn chỉ vào một chỗ.
- Đâm vàn thùng xăng ba phát.
Anh nhìn những người cảnh giới. Họ báo hiệu không có gì bất ổn. Anh nói cô gái cầm lấy khăn tay, quấn nó bọc xung quanh một hòn đá, buộc lại, và ném vào thùng xăng. Khi ba xác chết đã được đưa vào trong xe, anh đẩy cái khăn tay nặng và nhét nó vào trong thùng dầu.
- Giờ thì đi thôi.
Họ không chần chừ gì, chạy qua những đụn cát đến nơi họ đã đỗ chiếc ôtô. Chỉ có người Bedou nghĩ đến chuyện cầm thanh gổ và mang theo. Khi anh quay trở lại những đụn cát, phần dầu trong cái xe cháy đã bắt lửa và bùng lên. Cái xe chở lính biến mất trong lửa.
Họ lái xe trở lại Kuwait trong sự im lặng sợ hãi. Hai trong số hai người ngồi với anh ở băng ghế trên, những người khác ngồi ở đằng sau.
- Cậu đã thấy chưa? Cuối cùng Martin hỏi. Cậu có nhìn không?
- Có Bedou ạ.
- Thế cậu nghĩ gì?
- Thật thật là nhanh quá, cô gái Rana cuối cùng lên tiếng.
- Tôi nghĩ đó là một quãng thời gian dài quá thể, nhân viên nhà băng nói.
- Nó rất nhanh, và rất tàn bạo, Martin nói. Các bạn nghĩ chúng ta đã ở trên đường bao nhiêu thời gian?
- Nửa tiếng.
- Sáu phút thôi. Các bạn có bị sốc không?
- Có Bedou ạ.
- Tốt. Chỉ bác sĩ tâm lý mới không bị sốc lần đầu. Có một ông tướng Mỹ, tên là Patton. Đã nghe tên ông ta chưa?
- Chưa. Bedou.
- Ông ta nói việc của ông không phải là đảm bảo lính của ông chết vì đất nước, mà là chắc chắn bọn bên kia phải chết cho đất nước của chúng. Hiểu không?
Triết lý của George Patton không được dịch chuẩn sang tiếng Arập, nhưng nó cũng có tác dụng.
- Khi các bạn đang trong chiến tranh, đến một điểm nào đó các bạn còn có thể trốn được, qua đó rồi các bạn có sự lựa chọn của mình. Bạn chết hay hắn chết. Hãy lựa chọn bây giờ đi, tất cả các bạn. Các bạn có quay trở về với học tập hay là đi chiến dấu.
Họ nghĩ ngợi trong nhiều phút. Rana là người nói trước tiên.
- Tôi sẽ đi vào chiến tranh, nếu anh có thể chỉ cho tôi cách, Bedou ạ.
Sau đó các thanh niên trẻ bắt đầu đồng ý.
- Rất tốt, nhưng trước hết tôi sẽ dạy các bạn cách phá hoại, giết người, và cách tồn tại sống sót. Nhà tôi, trong khoảng thời gian hai ngày nữa. vào lúc bình minh, khi giờ thiết quân luật đã hết. Hãy mang theo giấy bút đi học, tất cả các bạn. cả anh nữa, nhân viên nhà băng ạ. Nếu bị chặn lại. hãy tỏ ra tự nhiên, các bạn chỉ là sinh viên đi học thôi mà. Đúng thế, theo một nghĩa nào đó, nhưng là những môn khác lắm. Các bạn sẽ phải đi khỏi đây. Mỗi người hãy tìm cách ra khỏi thành phố trong những chiếc xe tải khác nhau.
Họ gặp lại những con đường đông người và đến được đường môto Ring số 5. Martin chỉ một cái gara nơi những chiếc xe tải có thể dừng lại và những người lái xe có thể sửa sang. Khi họ đã đi, anh quay lại sa mạc, lôi chiếc đài của mình lên, đi cách xa ba dặm vùng cháy, mở đĩa vệ tinh, và bắt đầu nói bằng chiếc Motorola mật mã để đến ngôi nhà đã được chỉ định trước ở Riỵadh.
Một giờ sau cái xe bị cháy nổ được đội tuần tra tiếp sau tìm thấy. Các xác chết được đưa đến bệnh viện gần nhất. Al Adan.
Nhà pháp y sau khi khám nghiệm dưới con mắt săm soi của một đại tá của AMAM đã chỉ ra những lỗ đạn - những lỗ nhỏ còn mới. Ông ta là một người đàn ông của gia đình, với các con gái của mình. ông biết cô y tá trẻ đã bị hiếp.
Ông rút mấu giấy từ cái xác chết thứ ba và bắt đầu cởi găng tay ra.
- Tôi e rằng họ đã bị ngạt hơi khi xe bị cháy sau một vụ đâm va, ông nói. Cầu thánh Allah che chở.
Viên dại tá lắc đầu và bỏ đi.
Ở cuộc gặp thứ ba với đội tình nguyện của mình: người Bedou lái xe đưa họ đi xa vào trong sa mạc, đến một điểm nằm ở phía tây Kuwait City và phía nam Jahra nơi họ có thể được yên tĩnh. Ngồi bên một bữa tiệc ngoài trời, năm người trẻ tuổi xem thầy giáo của mình lấy ra một cái túi và trùm lên cái chăn lạc đà một loạt những thiết bị lạ mắt. Anh chỉ đích danh từng cái một.
- Ngòi nổ dẻo. Dễ vận hành, rất chắc chắn.
Họ thử nhiều dạng rồi anh quấn cái đó lại trong tay giống như một cái vòi. Một trong số những người thanh niên, mà bố là chủ một cửa hiệu thuốc lá, đã mang theo như được yêu cầu một số vỏ bao thuốc lá cũ.
- Cái này- Bedou nói- là một cái bút chì ghi thời gian, một kíp nổ có kèm đồng hồ. Khi anh quấn cái con bướm này ở đầu. một dòng axit chảy ra. Axit hắt đầu cháy theo cái đường của nó từ biểu đồ. Nó sẽ như thế trong một phút. Sau đó, thủy ngân sẽ trào ra và làm nổ ngòi. Nhìn này.
Anh bảo họ chú ý đặc hiệt. Cầm một mẩu Semtex-H cỡ một gói thuốc lá, anh đặt nó vào trong một hộp thuốc lá nhỏ và nhét vào một ngòi nổ vào giữa đống đó.
- Bây giờ khi các bạn quấn con bướm lại như thế này, các bạn gắn nó vào cái hộp và quấn xung quanh bằng dây cao su... thế này này... để giữ thật chặt. Các bạn chỉ làm thế vào lúc cuối cùng
Anh đặt cái hộp lên trên cát ở trung tâm vòng tròn.
- Tuy nhiên, một phút là đủ dài hơn là các bạn nghĩ dấy. Các bạn có thời gian đi đến cái xe tải, xe bungker của lraq, đặt cái hộp vào, và bỏ đi. Hãy đi bộ - đừng bao giờ chạy. Một người chạy ngay lập tức sẽ làm báo đông. Hãy để đủ thời gian để đi lại quanh một góc nào dấy. Tiếp tục đi bộ. không chạy, ngay cả sau khi bạn đã nghe tiếng nổ. Anh hé mắt nhìn vào cái đồng hồ trên cổ tay mình. 30 giây.
- Bedou này, nhân viên nhà băng nói.
- Gì hả?
- Đó không phải là thật đấy chứ ?
- Cái gì?
- Quả bom anh vừa làm ấy. Giả phải không?
45 giây. Anh tiến lên và nhặt nó.
- Ồ không đâu. Nó là thật đấy. Tôi chỉ muốn chỉ cho các bạn 60 giây thực ra dài đến thế nào thôi- Đừng bao giờ hoảng sợ với những điều thế này. Hoảng sợ sẽ giết chết bạn, làm cho bạn bị bắn. Chỉ cần bình tĩnh vào mọi lúc thôi.
Với một cái xoắn cổ tay anh ném cái hộp ra xa trên những đụn cát. Nó rơi xuống một đụn và nổ tung. Tiếng nổ làm rung đám người đang ngồi, và cát bay cuốn lên trong gió.
Trên cao phía bắc Vịnh, một máy bay AWACS Mỹ nhận ra vụ nổ qua những cảm ửng nhiệt của nó. Người lái bắt đầu chú ý nói người kiểm soát bay, người đang dán mắt vào màn hình. Nhưng tiếng nổ đã lắng xuống.
- Mạnh không?
- Đủ để làm tung một chiếc xe tăng, tôi nghĩ thế, thưa ngài.
- Tốt. Bỏ đi. không có hành động nào hơn.
- Có thể làm việc này vào cuối ngày. Cầm những ngòi nổ và bút đánh dấu thời gian này đi. người Bedou nói.
Anh cầm một cái tuýp thuốc lá bằng nhôm. cuốn ngòi nổ trong vỏ vải, và nhét nó vào trong ống, rồi đẩy nó lùi trở lại
- Các bạn cũng làm vậy với chất dẻo.
Anh cầm cái hộp đã được cuộn lại của một thanh xà phòng, lăn 4 ounce thuốc nổ vào trong một thanh, và quấn nó lại gắn nó bằng một inch băng dính.
- Cần có những chiếc hộp xì gà. Không phải loại lớn như Havans - loại nhỏ cheroot thôi. Luôn giữ xì gà trong hộp, để đề phòng trường hợp các bạn bị bắt và bị khám. Ngay cả một người Iraq cũng có thể muốn lấy tuýp xì gà hay cái hộp hay xà phòng đi cứ để cho hắn lấy.
Anh cho họ thực hành dưới mặt trời cho đến khi họ đã làm cứng được "xà phòng", làm rỗng được xì gà, chuẩn bị được bom. và quấn được cái hộp trong 30 giây.
- Các bạn có thể nhét nó vào sau một cái xe ôto, căn phòng có người hay quán cà phê ở một cửa ra vào, hay ban đêm sau một cái cây, anh bảo họ. Trước hết hãy đặt ra các mục tiêu. Hãy chắc rằng ở đó không có lính canh, để mà còn sống sót được chứ. Rồi quấn con bướm, đóng cái hộp, cho băng vào, đi, nhét quả bom, và đi xa. Từ lúc các bạn quấn con bướm, hãy đếm từ từ cho đến 50. Nếu ở giây 50 không có gì xảy ra, thì hãy gỡ nó đi nếu có thể Còn bây giờ, các bạn chủ yếu sẽ phải làm trong bóng tối, đó là cách chúng ta sẽ làm bây giờ đây.
Anh bảo cả nhóm từng người một đứng riêng ra, rồi xem từng người thao tác. Vào cuối buổi chiều, họ đã thực hành được.
Sáng sớm anh đưa cho họ phần còn lại trong cái túi, đủ cho mỗi sinh viên làm được 6 thanh xà phòng và 8 bút chì. Con trai người bán thuốc lá đồng ý cung cấp mọi họp nhỏ và ống nhôm. Họ có thể tự mua túi vải, xà phòng, và dây cao su cho chính mình. Rồi anh chở họ về thành phố.
Qua tháng chín, đại bán doanh AMAM ở khách sạn Hilton nhận được cả một đợt thác báo cáo của một mức độ tấn công ngày càng gia tăng vào lính lraq và các trang thiết bị quân sự. Đại tá Sabaawi ngày càng trở nên điên tiết và ngày càng rối tung lên.
Đó không phải là điều được dự định. Người Kuwait, như ông ta được biết, là một dân tộc hiền lành không thể gây ra xáo động nào. Nhưng đã không thế. Trên thực tế đã có những phong trào kháng chiến đang tồn tại, phần lớn trong đó là tự phát và không có liên lạc với nhau.
Tại quận Shi'a của Rumaithiya, lính Iraq biến mất. Những người Hồi giáo của Shi'a có lý do đặc biệt để xử lý quân lraq, vì lý do tôn giáo, quân Shi'a của Iran, đã bị tàn sát hàng trăm nghìn người trong chiến tranh Iran-lraq. Lính lraq đi lang thang vào quận Rumaithiya bị cắt cổ, và xác của họ nổi lên trên mặt cống. Không được nhận dạng.
Giữa những người Sunnis, kháng chiến được tập trung ở các nhà thờ Hồi giáo, nơi mà người lraq hiếm khi khám đến. Ở đó những thông tin được truyền nhau, vũ khí được che giấu. và các vụ tấn công được lên kế hoạch.
Phần lớn cuộc kháng chiến có tổ chức đến từ các lãnh đạo của những người quý tộc Kuwait, những người có giáo dục và tài sản. Ông La-Khalifa trở thành chủ nhà băng, dùng tiền của mình cung cấp lương thực cho người Kuwait, và những hàng hoá khác được giấu dưới lương thực đã được đưa vào từ bên ngoài.
Tổ chức nhắm đến sáu mục tiêu, năm trong số đó là kháng chiến thụ động, và mỗi cái lại có nhánh riêng. Một là thu thập tài liệu: mỗi người kháng chiến được cung cấp tài liệu hoàn hảo do những người kháng chiến trong Bộ Nội vụ cung cấp. Nhánh thứ hai là cho tình báo - giữ một đường dây thông tin về hành tung của người Iraq đến sự chỉ đạo của Liên quân ở đại bán doanh Riyadh, nhất là về nhân lực và sức mạnh vũ khí của quân lraq: phòng thủ bờ biển: và tiềm năng tên lửa. Nhánh thứ ba chịu trách nhiệm vận hành -nước, điện, các đội cứu hoả. và y tế. Khi lraq thất bại, rời khỏi những vòi dầu và bắt đầu tàn phá biển: các kỹ sư dầu hoả Kuwait chỉ lối cho máy bay ném bom của Mỹ chính xác phải đánh vào đâu.
Những Hội đồng đoàn kết cộng đồng cũng hoạt động tại mọi quận, thường là liên lạc với người châu âu và những người dân của thế giới thứ nhất thường xuyên chú ý và theo dõi cách của quân lraq.
Một hệ thống điện thoại vệ tinh được đưa lậu từ Arập Xêut trong bình xăng của một chiếc xe jeep. Nó không được mã hoá giống cách của Martin, nhưng giữ nó liên tục hoạt động kháng chiến Kuwait có thể tránh sự theo dõi của Iraq và liên lạc được với Riyadh mọi lúc có gì đó xảy ra. Một trạm phát thanh cổ lỗ làm việc dưới sự chiếm đóng. gửi đi 7.000 thông điệp đến một trạm khác ở Colorado, những thứ được đưa ngay đến Bộ Ngoại giao.
Và có một cuộc kháng chiến tấn công: chủ yếu dưới sự lãnh đạo của một đại tá người Kuwait đã thoát ly Bộ quốc phòng xây dựng từ ngày đầu tiên. Bởi vì ông có một con trai tên là Fouad, nên tên bí danh của ông là Abu Fouad, hay cha của Fouad.
Saddam Hussein cuối cùng cũng phải từ bỏ việc thử thành lập một chính phủ mới và chỉ định em mình Ali Hassan Majid trở thành thống đốc. Kháng chiến không phải chỉ là một trò chơi. Một cuộc chiến tranh nhỏ nhưng hết sức bẩn thỉu đã được phát triển một cách ngấm ngầm. AMAM trả lời bằng cách dựng lên những trung tâm tra hỏi ở trung tâm thể thao Kathma và sân vận động Qadisiỵad. Tại đó các phương pháp của giám đốc AMAM, Omar Khatib được nhập khẩu từ nhà tù Abu Ghraib bên ngoài Baghdad và sử dụng với cường độ cao. Trước ngày giải phóng. 500 người Kuwait đã chết, trong số đó 250 người bị hành quyết. nhiều người bị tra tấn kéo dài.
Giám đốc cục phản gián Hassan Rahmani ngồi ở bàn mình trong khách sạn Hilton và đọc những bản báo cáo do nhân viên tại chỗ viết. Anh đang làm một chuyến viếng thăm ngắn từ những công việc Baghdad của mình ngày 15 tháng Chín. Các bản báo cáo phải được đọc thật kỹ.
Có một sự tăng lên đều đều những cuộc tấn công vào các điểm của người Iraq ở những con đường vắng vẻ, những lều canh, xe cộ, và các điểm dừng xe. Đó chủ yếu là vấn đề của AMAM - kháng chiến địa phương do họ quản lý và - được báo trước theo cách nhìn của Rahmani - cái trò tàn bạo Khatib đang tiến hành chỉ là một trò không dẫn đến đâu.
Rahmani có ít thời gian cho sự tra tấn mà địch thủ của anh trong cấu trúc tình báo Iraq rất thích thú. Anh thích dựa vào những điều tra tỉ mỉ hơn, suy luận, và phán đoán, ngay cả nếu anh phải thừa nhận rằng ở Iraq có bạo lực và phải thế mới giữ được Rais ở lại quyền lực trong suốt ba năm nay. Anh phải chấp nhận, với tất cả nền giáo dục mình được hưởng, rằng những người khôn ngoan trên đường phố, nhà tâm bệnh học say mê từ những lối đi của Tikrit đang đe doạ anh.
Anh đã cố thuyết phục vị tổng thống của mình cho anh quyền chịu trách nhiệm về tình báo trong Kuwait. Nhưng câu trả lời luôn như đinh đóng cột là không. Đó là vấn đề chủ chốt. Bộ trưởng Ngoại giao Tarig Aziz đã giải thích cho anh. Anh, Rahmani, đã được giao trách nhiệm bảo vệ nhà nước khỏi sự do thám và phá hoại từ nước ngoài. Rais không muốn nhân nhượng rằng Kuwait là một nước ngoài - đó là tỉnh thứ mười chín của lraq. Do đó Omar Khatib phụ trách địa bàn này.
Nhìn đống báo cáo buổi sáng hôm nay trong khách sạn Hilton, Rahmani có cảm giác mình không hoàn thành nhiệm vụ Đó là một cơn ác mộng, và như anh đã dự tính trước. Saddam Hussein đã chơi những quân bài của mình một cách sai lầm hoàn toàn.
Việc bắt giữ những con tin phương Tây như lá chắn người chống lại tấn công đã tỏ ra một thảm hoạ, hoàn toàn phản tác dụng. Ông ta đã để mất cơ may đi xuống phía nam và chiếm lấy các vùng dầu của Xêut, buộc vua Fahd phải vào bàn thương lượng. và giờ đây người Mỹ đang tràn lên sân khấu. Mọi cố gắng để quản Kuwait đã thất bại, và trong vòng một tháng, có thể còn ít hơn, A rập Xêut có thể cùng với lá chắn người Mỹ của mình tiến lên biên giới phía bắc.
Saddam Hussein, anh tin vậy, vẫn có thể rút khỏi Kuwait mà không nhục nhã tẹo nào, không ở lại đây để tấn công hơn nữa. Nhưng Rais vẫn rất tự tin, như là ông ta tin có thể điều gì đó biến chuyển được. Ông ta đang chờ đợi cái quái gì? Rahmani tự hỏi. Thánh Allah từ trên thiên đường xuống hạ giới và nghiền nát kẻ thù trước mặt ông ta chăng ?
Rahmani nhổm dậy từ bàn của mình và đi ra cửa sổ. Anh thích đi lại khi nghĩ ngợi, nó làm đầu óc anh đở căng. Anh nhìn xuống từ cửa sổ.
Có cái gì đó trong những báo cáo trên bàn đã làm anh xáo trộn. Anh quay trở lại và nhìn vào chúng thêm nữa. Phải. có cái gì đó trục trặc. Một vài vụ tấn công vào quân Iraq có súng ngắn và súng trường; những cái khác với bom tự tạo với thuốc nổ TNT. Nhưng ở đây có những cái khác, rõ ràng có sử dụng ngòi nổ dẻo. Kuwait chưa từng bao giờ có thứ đó, ít nhất là không hề có Semtex-H. Tại sao lại có chúng ở đây, bằng con đường nào?
Rồi lại còn những báo cáo về một máy phát mã hoá ở đâu đó trong sa mạc luôn di động, chuyển không trung vào những thời gian khác nhau, phát khoảng mươi mười lăm phút rồi lại im lặng, và luôn luôn với tần số khác.
Rồi lại còn những bản báo cáo về một người Bedou lạ thường có vẻ như dạo chơi khắp nơi, xuất hiện, rồi biến mất. và lại xuất hiện, và luôn là một dấu hiệu phá hoại ở đâu hắn ta đi qua. Trước khi họ chết vì bị thương, hai người lính bị thương nặng đã báo cáo nhìn thấy người đàn ông đó, cao lớn và tự tin trong một cái keffiyeh đỏ trắng, một cái khăn che ngang qua mặt.
Hai người Kuwait bị tra tấn đã khai ra huyền thoại về người Bedou vô hình nhưng nói họ chưa bao giờ gặp ông ta hết cả Những người của Sabaawi cố công thuyết phục những người tù với nhiều đau đớn hơn để chấp nhận là họ đã gặp. Ngu thế cơ chứ, bọn họ thừa sức bịa ra mọi thứ để khỏi bị đánh tiếp.
Hassan Rahmani càng nghĩ về điều đó, anh càng bị thuyết phục rằng anh đang phải đối mặt với một đường dây nước ngoài, hẳn là một phần trong trách nhiệm của anh. Anh thấy thật là khó để tin mà có người Bedou nào đó lại biết về thuốc nổ dẻo và biết chuyển tin mã hoá - nếu chúng đều đi từ một người đàn ông đó. Hắn có thể huấn luyện một số tay đặt bom, nhưng hắn cũng có thể chính tay mình thực hiện một số cuộc tấn công.
Đúng là có thể bắt mọi tên Bedou đi lang thang trong thành phố và sa mạc - đó là cách của AMAM nhưng họ di chuyển suốt và chẳng ở đâu nhất định hết cả.
Với Rahmani, bài toán được giải quyết bằng ba lựa chọn: bắt người đàn ông trong một cuộc tấn công của hắn - Bắt một trong số những tên Kuwait liên kết với hắn và tìm dấu vết tên đó theo dấu hiệu. Hay tóm hắn đang phục đâu đó chuyển tin ở trong sa mạc.
Rahmani quyết định chọn cách cuối cùng. Anh có thể mang đến từ Iraq hai hay ba trong số đội dò radio tốt nhất của mình. đặt họ ở các điểm khác nhau, và cố tìm ra chỗ phát sóng. Anh cũng có thể cần một máy bay trực thăng quân sự luôn túc trực, với một đội không lực đặc biệt luôn sẵn sàng. Ngay khi về đến Baghdad, anh có thể bắt đầu tiến hành được.
Hassan Rahmani không phải người duy nhất ở Kuwait hôm nay đang quan tâm đến người Bedou. Trong một biệt thự ngoại ô hàng dặm cách Hilton, một đại tá quân đội Kuwait trẻ tuổi đẹp trai có ria trong một cái thob màu trắng ngồi trong một cái ghế bành và nghe một người bạn vừa đến chỗ anh với một tin đáng chú ý.
Tôi đã ngồi ngay trong xe của mình ở chỗ đèn đỏ, không thấy có gì đặc biệt cả, thì đúng lúc tôi nhận ra cái xe tải của quân đội Iraq đang ở bên kia ngã tư. Nó đỗ ở đó: với một nhóm lính quanh đó, đang ăn và hút thuốc. Rồi một người đàn ông trẻ, một trong số người của ta, từ một quán cà phê đi ra, cầm một cái hộp nhỏ. Nó thật sự rất nhỏ. Tôi chẳng nghĩ gì về nó cho đến khi tôi thấy anh ta luồn tay dưới cái xe. Rồi anh taquay ra góc phố và biến mất. Đèn chuyển sang xanh, nhưng tôi vẫn ở yên tại chỗ.
Trong 5 giây cái xe tan thành từng mảnh. Tôi nói thế đấy. đúng là nó bùng lên. Bọn lính nằm la liệt trên mặt đất chân cẳng gẫy hết cả. Tôi chưa bao giờ thấy một gói nhỏ lại gây ra thiệt hại lớn đến thế. Tôi nói với anh, tôi vòng xe lại và đi khỏi đó trước khi bọn AMAM đến.
- Thuốc dẻo, người sĩ quan quân đội say mê. Tôi không có nó. Tôi sẻ phải gặp ai đó trong số những người của Bedou mới được. Nhưng dù sao anh ta là ai chứ? Tôi thích được gặp anh ta lắm.
Vấn đề là ở chỗ đó. Tôi có thể nhận ra cậu bé.
- Gì cơ? viên đại tá trẻ tuổi hướng về trước, khuôn mặt anh sáng bừng tia sáng thích thú.
- Tôi không bỏ ra chặng đường dài đến thế để chỉ nói với anh tôi đã nghe ngóng được gì đâu. Abu Fouad, tôi đã mua thuốc lá từ cửa hàng của bố cậu ta trong suốt nhiều năm.