Gửi bài:

Chương 12

Amanda giật mình tỉnh giấc. Phải một lúc sau cô mới nhận ra mình đã ngủ quên trong phòng bệnh của Tabitha, tựa vào người Nick. Mẹ cô đang cuộn người trên chiếc võng trong khi cô và Nick chiếm dụng hai cái ghế kê sát cửa.

Tabitha vẫn còn mê mang trên giường bệnh, các bác sĩ vẫn thường xuyên ra vào theo dõi tình trạng cô cho đến sáng. Một gã Daimon đã cứa một đường dài ngay dưới má cô để lại một vết sẹo lồi xấu xí. Khắp người cô đầy những vết bầm tím và thương tích, nhưng bác sĩ đoan chắc cô sẽ mau chóng bình phục.

Sau khi mẹ thúc giục một hồi, các chị cô cũng đã trở về nhà nhưng Amanda kiên quyết ở lại phòng khi cần đến. Trái tim cô đập điên cuồng, ngước đầu nhìn lên, cô nhận ra cha đang trở về phòng cầm hai ly café trong tay. Ông đưa một ly cho Nick. "Con uống ly của ba nha, mèo con ?" ông hỏi Amanda, đưa ly café đang cầm trong tay cho cô.

Amanda mỉm cười đón nhận tình cảm nồng ấm của người cha và rồi cô cảm ứng thấy điều gì đó.

"Con không sao chứ ?" cha cô hỏi.

Cô nhìn Nick, trái tim điên loạn gào thét, "Kyrian có chuyện rồi."

Nick cười to rồi nhận ly café. "Cô lại ngủ mơ nữa rồi."

"Không phải đâu, Nick. Anh ấy gặp rắc rối. Tôi có thể nhìn thấy anh ấy."

"Thoải mái đi, Amanda. Cô đã trải qua một ngày tồi tệ và cô đang quá lo lắng chuyện của Tabitha. Cũng dễ hiểu thôi, nhưng Kyrian không bao giờ có chuyện gì đâu. Anh ấy có thể tự lo liệu được. Tin tôi đi."

"Không," cô quả quyết. "Nghe tôi này. Tôi là người đầu tiên thừa nhận là mình rất ghét năng lực của bản thân, nhưng tôi biết năng lực đó không bao giờ sai đâu. Tôi có thể cảm nhận được sự hoảng loạn và đau đớn của anh ấy. Chúng ta phải đi tìm anh ấy."

"Con không thể ra ngoài." Cha cô nói. "Nếu như Desiderius đang đợi con ngoài đó thì sao ? Nếu như gã lại cử người đến làm hại con như Tabby thì sao ?"

Nhìn thấy mặt cha tái nhợt vì lo lắng, cô mỉm cười "Cha, con phải đi. Con không thể để anh ấy chết."

Nick thở dài. "Thôi nào, Amanda. Anh ấy làm sao mà chết được."

Cô lục lọi túi áo khoác của anh. "Đưa chìa khóa xe cho em, em tự đi."

Nick tinh nghịch giữ chặt chìa khóa trong tay cô. "Nếu vậy thì Kyrian sẽ chặt đầu tôi mất."

"Nếu bọn chúng giết chết anh ấy thì anh ấy sẽ không lấy đầu anh được đâu."

Cô nhìn thấy sự do dực trên gương mặt anh. Nick đặt ly café lên sàn, nhấc điện thoại bấm số.

"Thấy chưa," cô nói. "Anh ấy không trả lời máy."

"Trong tình huống như tối nay thì chuyện đó cũng không có nghĩa gì cả. Có thể anh ấy đang đánh nhau."

"Hoặc có thể anh ấy đang bị thương rất nặng."

Nick lấy cái PDA ra khỏi túi, mở máy. Vài giây sau, gương mặt anh tái nhợt.

"Có chuyện gì thế."

"Mất dấu anh ấy rồi."

"Là sao ?"

"Không thể tìm thấy anh ấy. Không Kẻ Săn Đêm nào lại tắt tin hiệu cả. Đó là cứu tinh duy nhất nếu họ gặp rắc rối." Nick đứng bật dậy, vội vàng khoác áo. "Được rồi, đi thôi."

Cha cô đứng lên ngăn giữa họ và cửa ra vào. Ông cũng cao cỡ Nick và rõ ràng ông đã chuẩn bị sẵn sàng cho một trận so găng. "Cậu không được mang con gái tôi đi đâu cả. Cho dù có phải giết cậu tôi cũng không để con gái tôi bị thương đâu."

Amanda đi vòng qua Nick, hôn nhẹ lên má cha mình. "Không sao đâu, ba. Con biết mình đang làm gì."

Cô nhìn thấy sự nghi ngờ trong mắt ông.

"Cứ để nó đi đi, Tom." Mẹ cô nói vọng ra từ chiếc võng. "Tối nay con bé sẽ không gặp nguy hiểm gì đâu. Linh hồn nó rất thuần khiết."

"Bà chắc chứ ?" ông hỏi.

Bà gật đầu đáp lời.

Cha cô thở dài, trong mắt vẫn còn ngờ vực. Ông nhìn trừng trừng vào Nick. "Đừng để cho con bé gặp nguy hiểm."

"Tin cháu đi," Nick nói. "Cháu sẽ không để cô ấy gặp chuyện gì đâu. Nếu cô ấy có chuyện cháu phải trả lời cho một người còn đáng sợ hơn bác nữa kìa."

Cha cô bất đắc dĩ phải cho cả hai đi.

Amanda chạy vội ra khỏi bệnh việc đến bãi đổ xe, cô phóng như bay đến chỗ chiếc Jag của Nick.

Khi đã ngồi yên trong xe, Amanda cố nhớ lại cảnh tượng nơi Kyrian đã ở trong cảm ứng của mình. "Đó là một khoảng sân nhỏ và tối."

Nick khịt mũi. "Chỗ này là New Orleans, cô bạn thân mến. Tả thế cũng như không."

"Tôi biết. Tôi nghĩ nó ở khu dân cư. Nhưng tôi không chắc. Chết tiệt, không biết nữa." Mắt cô lướt dọc theo những con đường tối mờ. "Có Kẻ Săn Đêm nào có thể giúp chúng ta tìm anh ấy không ? Gọi cho Talon được không ?"

"Không, Talon có con mồi của anh ấy." Anh đưa cô di động của anh. "Bấm nút gọi lại đi, cố gọi cho được Kyrian."

Cô làm theo lời anh, cứ gọi đi gọi lại nhưng vẫn không có ai trả lời. Bình minh sắp ló dạng, Amanda gần như tuyệt vọng. Nếu họ không tìm được anh, anh sẽ chết mất thôi.

Một sự hoảng sợ vô hình lan tỏa, chưa bao giờ cô từng cảm thấy sợ hãi thế này. Cô ngồi dựa lưng vào ghế, cố đánh thức cái năng lực siêu nhiên đang chìm sâu ở một nơi nào đó trong cơ thể. Chưa bao giờ cô thử làm chuyện này, sợ hãi càng lúc càng tăng, giáng mạnh xuống cô, và rồi cô cảm thấy ấm áp, và hồi hộp.

Những hình ảnh bơi trong đầu cô, có những cảnh tượng đã xảy ra, có những thứ không rõ ràng gì mấy.

Trong khi cô đinh chắc năng lực của cô cũng không thể giúp cô thấy được cái gì thì một hình ảnh rõ ràng hơn bất chợt xuất hiện. "Đường thánh Philip," cô thì thầm. "Chúng ta sẽ tìm thấy anh ấy ở đó."

Bọn họ dừng xe trên đường Thánh Philip rồi nhảy ra khỏi xe. Amanda không biết tại làm sao nhưng cô đang dẫn Nick chạy theo những con đường hẻm hẹp, chìm trong bóng tối, đến thẳng một khoảng sân tối tăm. Bọn họ đi vòng quanh tòa nhà nhưng không nhì thấy gì cả.

"Chết tiệt, Amanda, anh ấy không có ở đây."

Cô gần như không nghe thấy anh nói gì cả. Theo bản năng, cô băng mình qua một bức tường cao, đứng sững lại.

Kyrian đang bị treo trên hàng rào. Cả người rũ xuống.

"Ôi trời ơi," cô hổn hển chạy đến bên anh, dịu dàng nâng đầu anh lên, gần như chết lặng khi nhìn thấy gương mặt đầm đìa máu của anh. Bọn chúng đã đánh anh thậm tệ đến nỗi anh không thể mở mắt ra nổi.

"Amanda ?" Anh thì thầm. "Thật là em hay anh đang mơ vậy ?"

Mắt cô đẫm lệ. "Đúng vậy, là em, Kyrian."

Nick nguyền rủa không ngớt khi chạy đến bên cô, tay chạm vào những cây đinh đóng chặt lên tay Kyrian. Anh vội rụt tay lại, tránh không để Kyrian bị thương hơn nữa. Cô có thể nhìn thấy sự giận dữ trong mắt Nick, "Chúa ơi, tôi sẽ đóng đinh bọn chúng."

Amanda muốn ném suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Chỉ cần nhìn vết thương, cô biết chính xác Desiderius đã làm gì. Gã đã tái hiện cảnh tra tấn Kyrian lần nữa. "Bọn em sẽ đưa anh ra khỏi chỗ này," cô nói.

Kyrian nghẹn giọng, rồi ho ra một bụm máu. "Không còn thời gian nữa đâu."

"Anh ấy nói đúng," Nick đồng tình. "Năm mười phút nữa là trời sáng. Chúng ta làm sao có thể đưa anh ấy về nhà trước bình minh được chứ."

"Vậy thì gọi Tate đi."

"Anh ấy không đến kịp đâu." Hàm Nick đanh lại khi anh chạm vào vết đinh đóng giữa lòng bàn tay Kyrian. "Mà cho dù Tate có đến kịp, tôi cũng không biết làm sao thả anh ấy xuống được."

"Được rồi," Kyrian gắng sức nói. Anh cố chịu đựng khi nhìn thấy sự dằn vặt trong mắt Nick. "Đưa Amanda tới chỗ Talon, nói cậu ấy bảo vệ cô ấy và cả Tabby."

Nick vội bỏ chạy.

Amanda mặc kệ Nick, cô tập trung vào Kyrian. "Em sẽ không để anh chết đâu," cô cương quyết nhấn mạnh bằng một âm vực hơi cao.

"Chết tiệt, Kyrian. Anh không thể cứ thế mà chết rồi trở thành một linh hồn vất vưỡng. Em không để anh làm thế đâu."

Ánh mắt dịu dàng khiến cô như ngừng thở. "Anh xin lỗi đã khiến em thất vọng. Anh ước gì có thể làm một anh hùng để xứng đáng với em."

Amanda giữ chặt mặt anh, buộc anh nhìn thẳng vào cô. Tay cô run run lau máu trên môi và mũi anh. "Anh dám bỏ cuộc sao ? Anh có nghe em nói gì không ? Nếu anh chết, ai dám đảm bảo Desiderius sẽ không làm hại Talon ? Hãy chiến đấu vì em đi, Kyrian. Làm ơn đi mà."

Kyrian nhăn nhó. "Được rồi, Amanda. Anh rất vui vì em đã tìm được anh. Anh không muốn lại chết trong cô đơn lần nữa."

Trái tim cô đau nhói khi nghe những lời nói đó, nước mắt như mưa cứ không ngừng tuôn. Không ! Từ nơi sâu thẳm trong linh hồn cô vang lên tiếng hét phản kháng mạnh mẽ.

Cô không thể để anh chết. Không thể chết như thế này. Sau tất cả những gì anh đã làm cho cô, bảo vệ cô, lo lắng chăm sóc cô. Với cô anh là tất cả.

Trong đầu cô cứ không ngừng nhắc đi nhắc lại hình ảnh Kẻ Săn Đêm mà cô yêu quý đang gầm thét, bị kẹt giữa hai thế giới. Vĩnh viễn đói khát. Vĩnh viễn cô độc. Cô không thể để chuyện đó xảy ra.

Nick quay trở lại với một cái xà beng.

"Anh định làm gì vậy ?"

Nick nhìn cô trừng trừng. "Tôi không thể để anh ấy chết như thế này được. Tôi phải thả anh ấy ra ." Anh cố cạy những chiếc đinh ra khỏi tay Kyrian.

Kyrian cứng người vì đau đớn.

"Đừng !" Amanda hét lên.

Nick nhảy dựng lên. "Chuyện quỷ gì thế ?"

Amanda không biết chuyện gì đang xảy ra, chỉ là năng lực đang trỗi dậy mạnh mẽ đòi phát tác ra ngoài, như một luồng thác cuồn cuộn và cô không cách nào kiểm soát được.

Chính vào lúc đó, tất cả đinh bứt mạnh ra khỏi người Kyrian, anh ngã vào vòng tay cô. "Giúp tôi, Nick," cô hổn hển cố đứng vững, giữ chặt lấy anh.

Nick đờ người vì kinh ngạc.

Cố xua đi sự ngạc nhiên, Nick đón lấy Kyrian. Anh lảo đảo vì trọng lượng Kyrian dồn lên người, nhưng vẫn cố gắng nhanh chóng dìu Kyrian ra xe. "Chúng ta vẫn không có thời gian đưa anh ấy về nhà trước khi mặt trời mọc." Anh lúng búng nói không thành tiếng.

"Chúng ta có thể đưa anh ấy tới chỗ chị em. Chị ấy sống cách đây năm tòa nhà thôi."

"Bà chị nào ?"

"Esmeralda. Anh đã gặp chị ấy rồi, người có mái tóc dài màu đen đó."

"Nữ tu có giọng the thé đó hả ?"

"Không, người trung niên kia."

Không nói thêm lời nào nữa, Nick vội vàng đánh xe tới nhà Essie trong thời gian kỷ lục. Phái mất một lúc họ mới có thể đưa được Kyrian vào hiên nhà, vừa kịp lúc mặt trời chiếu những tiên nắng đầu tiên lên mái hiên nhà đối diện.

Amanda giọng rầm rầm lên cánh cửa Victoria nhỏ xíu của bà chị gái. "Esmeralda ? Nhanh lên. Mở cửa đi."

Cô trông thấy bóng bà chị thấp thoáng sau tấm rèn đăng ten Victoria và ngay lập tức tay nắm cửa xoay một vòng. Amanda vội đẩy cửa để Nick dìu Kyrian phóng vào trong.

"Kéo rèm xuống," Nick ra lệnh cho Esmeralda khi anh đặt Kyrian nằm xuống chiếc ghế sofa hiện đại màu xanh lá.

"Gì chứ ?" Esmeralda hỏi lại. "Cái gì thế này ?"

"Làm đi, Essie, Em sẽ giải thích sau."

Essie bất đắc dĩ làm theo lệnh Nick.

Amanda chạm nhẹ vào mặt Kyrian. "Bọn chúng đánh đập anh dã man quá."

"Tabitha thế nào rồi ?" Kyrian thều thào hỏi. Amanda thật quá là cảm động, bị thương đến thế này vậy mà anh vẫn còn lo lắng cho chị cô.

"Để chị gọi xe cứu thương," Esmeralda nói, nhấc điện thoại phía cuối bàn.

Nick dằn lấy điện thoại trong tay cô. "Đừng."

-----------

Lời người dịch : hơi ngắn vì ngay đoạn hấp dẫn, không để mọi người hồi hộp lâu, vừa dịch mà vừa run cho anh Kyrian dù biết rõ mười mươi là không thể có chuyện gì xảy ra cho Kyrian hết.

Giờ phải về nhà rồi, tối dịch tiếp, nếu kịp sẽ post bổ sung nhé, chương 12 tạm chia làm 3 phần.

Chỉ còn 6 chương nữa thôi.

Cố lên !!!

Ánh mắt Esmeralda có thể chế ngự bất cứ người đàn ông nào nhưng Nick chỉ nhìn trừng trừng cô không chút nao núng.

"Được rồi, Essie," Amanda nài nỉ. "Chúng ta không thể đưa anh ấy đến bệnh viện được đâu."

"Nếu không làm thế anh ta sẽ chết đó."

"Không," Nick nói, "anh ta sẽ không sao đâu."

Esmeralda nghiêng đầu hoài nghi.

Amanda giải thích. "Anh ấy không phải là người."

Esmeralda nhíu mày ngờ vực. "Vậy anh ta là cái gì ?"

"Ma cà rồng."

Mặt cô bừng bừng giận dữ, suốt ngần ấy năm cô luôn tìm cách săn đuổi bọn ma cà rồng. "Em đem một con ma cà rồng đến nhà chị sao ? Sau tất cả những chuyện đã xảy ra cho Tabitha ? Chúa ơi, Amanda, em mất trí à ?"

"Anh ấy sẽ không làm tổn thương chị đâu," Amanda khẳng định.

"Em điên rồi. Chị sẽ gọi –"

Nick đứng lên ngăn giữa Esmeralda và máy điện thoại. "Nếu cô còn gọi cho ai thì tôi sẽ kéo điện thoại ra khỏi tường đó."

"Chàng trai," Essie đe dọa, "đừng cho rằng chỉ trong hai giây là cậu –"

"Thôi đi !" Amanda la lên. "Kyrian cần sự giúp đỡ của chị, Esmeralda, và với tư cách là em gái chị, em van chị đấy."

"Em có –"

"Essie, làm ơn đi mà."

Cô thấy sự do dự trong mắt Essie và cô biết chị ấy đang nghĩ gì. Một mặt, Esmeralda hoàn toàn không muốn giúp những kẻ xấu xa, nhưng cô không thể nói không với em gái mình."

"Làm ơn đi, Es, có bao giờ em xin chị điều gì đâu."

"Không đúng. Em đã mượn cái áo len mà chị thích nhất hồi học trung học để đến xem trận bóng của Bobby Daniels."

"Es !"

"Được rồi," cô nhượng bộ, "Nhưng nếu hắn cắn ai trong nhà này, chị sẽ thiêu sống hắn đó."

Kyrian nằm im trong khi Esmeralda và Amanda cởi bỏ bộ quần áo dính đầy máu của anh ra, anh bị thương nặng đến nỗi gần như không thở được. Anh cứ không ngừng thấy hình ảnh bọn Daimon tấn công mình. Anh muốn máu trả bằng máu.

"Để mặt trời giải quyết phần còn lại," giọng nói giễu cợt của Desiderius vang lên bên tai anh.

Thằng khốn đó sẽ phải trả giá. Kyrian quyết tâm phải trả thù.

Trái tim Amanda giật thốc khi nhìn thấy những vết thương trên cơ thể Kyrian.

Cánh tay và bàn tay Kyrian lỗ chỗ những lỗ đinh ghim.

Trong cuộc đời mình, chưa bao giờ cô căm ghét một ai, nhưng giờ thì cô căm ghét Desiderius đến độ, nếu hắn đứng trước mặt cô, cô sẽ xông lên, xé xác hắn bằng chính đôi tay mình.

Cô chỉ rời Kyrian một lúc để gọi điện thoại cho ba mẹ và hỏi thăm tình trạng Tabitha.

Trong khi Essie băng bó vết thương cho Kyrian, Nick cứ đi tới đi lui không ngừng.

"Anh muốn tôi giải quyết tên Desiderius đó thế nào ?" Nick hỏi Kyrian.

"Tránh xa hắn ra."

"Nhưng nhìn anh mà xem"

"Tôi là kẻ bất tử. Tôi sẽ sống. Còn cậu thì không."

"Vậy sao, nếu bọn tôi tới trễ chừng ba phút thôi, anh vẫn sống được sao."

"Nick," Amanda cảnh cáo. "Anh không giúp gì cả. Anh ấy cần được nghỉ ngơi."

"Tôi xin lỗi," anh nói, chùi đôi tay lo lắng vào mớ tóc nau rối bù. "Khi lo lắng tôi thường hơi quá khích. Chỉ là một cơ chế tự vệ thôi."

"Được rồi, Nick," Kyrian nói. "Về nhà, ngủ chút đi."

Quai hàm anh đanh lại nhưng Nick vẫn gật đầu. Anh nhìn Amanda. "Gọi tôi nếu có chuyện gì."

"Được rồi."

Ngay khi anh đi khỏi, Esmeralda đã băng bó cho Kyrian xong xuôi. "Anh bị thương nặng đó. Chuyện gì xảy ra vậy ?"

"Tôi là một thằng ngốc."

"OK, thằng ngốc," Esmeralda châm chọc. "Chân của anh cần được băng bó nhưng tôi không có nẹp chân."

"Tôi mượn điện thoại được chứ ?" Kyrian hỏi.

Esmeralda nhướng mày đưa điện thoại cho anh.

Amanda cẩn thận lau sạch vết máu trên mặt trong khi anh bấm số. "Sao anh vẫn còn tỉnh táo vậy ? Mấy vết thương này nhất định là đau lắm."

"Anh đã bị bọn La Mã tra tấn cả tháng trời, Amanda. Tin anh đi, mấy vết thương này không à gì cả."

Dù vậy, nó vẫn khiến cô đau nhói. Làm sao anh có thể chịu đựng nỗi chứ ?

Cô lắng nghe anh nói trong điện thoại.

"Ok, biết rồi. Hẹn gặp lại."

Amanda cầm lấy điện thoại trong tay anh.

Kyrian nhắm mắt nghỉ ngơi trong khi Esmeralda đi vào bếp.

"Giờ thì chị cần một lời giải thích. Tại làm sao lại có một con ma cà rồng thương tích đầy mình nằm trên ghế nhà chị ?"

"Anh ấy đã cứu mạng em, em chỉ trả ơn thôi."

Esmerada nhìn cô chằm chằm. "Em có biết Tabitha sẽ phản ứng thế nào khi nó biết chuyện này không ?"

"Em biết nhưng em không thể để anh ta chết được. Anh ta là người tốt, Es."

Má cô nhợt nhạt hẳn đi, nó khiến Esmeralda há hốc kinh ngạc. "Đừng, không phải gương mặt đó nữa chứ."

"Gương mặt nào."

"Chính là gương mặt muốn khóc của Brendan Fraser trên truyền hình đó."

"Sao chứ ?" Amanda chống chế.

"Em đang mê tít anh ta."

Amanda cảm thấy mặt mình đỏ bừng.

"Mandy ! Em mất trí rồi hả ?"

Cô nhìn về phía chỗ Kyrian đang nằm, lẩn tránh ánh mắt bà chị gái. "Nghe này, Essie, em không phải một con ngốc, cũng không phải một đứa trẻ. Em biết giữa bọn em là không thể nào."

"Nhưng ?"

"Nhưng gì chứ ?"

"Em nói cứ như sẽ có phần nhưng tiếp theo sau vậy."

"Ay... không đâu," Amanda dịu dàng đẩy bà chị gái lên lầu. "Giờ quay lại giường ngủ tiếp đi."

"Được thôi. Nhưng canh chừng đừng để quý ngài ma cà rồng của em lấy bọn chị làm món ăn vặt trong lúc chị ngủ đó."

"Anh ấy không hút máu."

"Làm sao em biết ?"

"Anh ta đã nói thế mà."

Essie vòng tay trước ngực giận dữ nhìn cô em gái. "À, ra là nó còn được tuyên bố công khai nữa cơ đấy"

"Chị có thôi đi không ?"

"Thôi nào, Mandy," cô nói, huơ tay về phía cái ghế bành. "Người đàn ông này là một tên giết người."

"Chị đâu biết gì về anh ấy đâu."

"Chị cũng đâu có biết gì về bọn cá sấu, nhưng chị dám chắc là không bao giờ chị để cá sấu trong nhà mình. Em không thể thay đổi thú tính bẩm sinh đâu."

"Anh ấy đâu phải là quái vật đâu."

"Em chắc chứ ?"

"Chắc."

Dù vậy, cô vẫn nhìn ra sự hoài nghi trong mắt chị gái. "Tốt nhất là em nên chắc, em gái bé bỏng ạ, nếu không chúng ta phải trả giá đắt đó."

Trong khi Esmeralda thay đồ chuẩn bị đi làm, Amanda chuẩn bị điểm tâm nhanh cho Kyrian. "Anh cảm ơn nhưng anh không đói." Anh dịu dàng nói.

Cô đặt đĩa thức ăn lên bàn. Dịu dàng chạm vào miếng vải băng vết thương trên tay anh, máu đã rịn cả ra ngoài. "Phải chi anh chịu nghe em mà ở nhà."

"Anh không thể làm thế được, Amanda. Anh còn lời tuyên thệ, còn trách nhiệm phải hoàn thành."

Công việc. Đó là tất cả với anh, cô tự hỏi không biết anh bảo vệ cô là vì lo lắng cho cô hay tất cả cũng chỉ là một phần công việc anh phải hoàn thành. "Nhưng mà, chẳng phải anh đã nói anh tin năng lực của em sao, vậy mà khi em nói với anh -"

"Amanda, làm ơn đi. Anh đâu có lựa chọn nào khác."

Cô gật đầu. "Hy vọng là anh có thể giết chết gã."

"Anh sẽ làm thế đó."

Amanda bóp tay anh. "Giờ anh nói không còn chắc chắn như lúc trước."

"Là vì anh đã bị đóng đinh cả đêm rồi, và sáng nay anh thấy rất là không khỏe."

"Chẳng buồn cười gì cả."

"Anh biết, điều khiến anh khó chịu nhất là có vẻ như gã biết làm thế nào thì sẽ gây ra thương tổn nặng nề nhất. Chính là ở -"

Cô im lặng lắng nghe nhưng anh không nói tiếp. "Ở đâu ?" cô giục.

"Không có gì."

"Kyrian, nói cho em biết đi. Em muốn biết làm sao gã lại có thể khiến anh thành ra thế này."

"Anh không muốn nhắc lại chuyện đó nữa."

Cô chưa kịp ép anh phải nói ra thì có ai đó gõ cửa.

"Làm ơn," anh lặng lẽ nói, "cho D'Alerian vào đi."

"Dream Hunter sao ?"

Anh gật đầu.

Cô tò mò đứng lên mở cửa trước rồi bước lùi về sau. Người đàn ông đứng trước hiên nhà hoàn toàn không giống trong tưởng tượng của cô. Cao hơn hẳn cô, Dream Hunter có mái tóc đen như màn đêm, đôi mắt không có màu sắc nào ngoài sự tái nhợt, trông như đang phát sáng. Cũng mặc toàn đồ đen như Kẻ Săn Đêm, người đàn ông đứng trước mặt cô lẽ ra sẽ trông rất uy quyền nếu như tia mắt cô cứ không muốn tránh xa hình bóng đó. Lạ. Rất kỳ lạ. Cô phải buộc bản thân nhìn người đàn ông mà bất cứ người phụ nữ nào cũng sẽ há hốc mồm nhìn theo trong sự kính ngưỡng và mê đắm.

Không nói một lời, anh bước qua cô, tiến về phía Kyrian. Cánh cửa bật khỏi tay cô, đóng mạnh, trả lại bóng tối cho căn phòng. D'Alerian phong nhã bước đến chỗ Kyrian. Anh giũ áo khoác ngoài, rồi săn tay áo lên.

"Biết gõ cửa từ khi nào thế ?" Kyrian hỏi.

"Bởi vì tôi không muốn khiến loài người hoảng sợ thôi." D'Alerian lướt nhìn thân thể Kyrian. "Trông cậu như một đống giẻ rách."

"Ai cũng nói với tôi thế đó."

Trên mặt D'Alerian không lộ chút nét cười nào cả. Trông anh ta còn có vẻ thản nhiên và bình tĩnh hơn cả Talon. Cứ như thể không hề có chút cảm xúc nào.

D'Alerian giơ tay ra, một cái ghế dịch đến ngay cạnh ghế bành Kyrian đang nằm.

Không thèm để ý đến cô, anh chạm vào vai Kyrian nói. "Ngủ đi, Kẻ Săn Đêm." Anh chưa nói hết câu, Kyrian đã chìm vào giấc ngủ. Amanda nhìn Dream Hunter cứ để tay lên vai Kyrian và nhắm nghiền mắt lại. Chỉ khi đó cô mới nhìn thấy chút biểu cảm trên mặt D'Alerian. Trông anh đau đớn và thở hổn hển như gần hết hơi, cứ như thể người bị tra tấn là anh vậy. Đó chính là nỗi đau mà cô nghĩ sẽ nhìn thấy từ Kyrian.

Vài phút sau, D'Alerian nhấc tay khỏi vai Kyrian, ngồi dựa lưng vào ghế, khó nhọc thở. Anh đưa tay ôm mặt như cố xua đi một cơn ác mộng.

Khi anh ngước đầu nhìn cô, sự dữ dội trong ánh mắt anh khiến cô nhảy dựng lên.

"Trong suốt cuộc đời mình, chưa bao giờ tôi nhìn thấy cái gì như thế cả," anh khàn giọng thì thầm.

"Như gì chứ ?"

Anh thở thật sâu. "Cô muốn biết làm sao Desiderius lại khiến cậu ấy thành ra thế này sao ?"

Cô gật đầu.

"Ký ức của cậu ấy. Chưa bao giờ tôi gặp một ai từng phải chịu đựng nỗi đau khổ đến thế này. Khi ký ức quay về, nó khiến cậu ấy trở nên yếu đi. Thời gian càng kéo dài, cậu ấy càng mất đi bình tĩnh."

"Tôi có thể làm gì để giúp anh ấy không ?"

"Không, trừ khi cô có thể tìm được cách xóa sạch ký ức đó. Nếu nó cứ tiếp tục giày vò cậu ấy như thế này, cậu ấy sẽ bị hủy diệt hoàn toàn." D'Alerian nhìn Kyrian. "Cậu ấy sẽ ngủ cho đến tối. Đừng làm phiền cậu ấy. Khi tỉnh dậy, cậu ấy có thể đi lại nhưng vẫn còn yếu lắm. Trong mấy ngày tới, đừng để cậu ấy đuổi theo Desiderius. Tôi sẽ nói chuyện với Artemis và xem xem chúng ta có thể làm gì."

"Cám ơn."

Anh gật đầu và biến mất sau một tía chớp nháy. Hai giây sau, cái áo khoác của anh cũng tan biến.

Amanda ngồi xuống cái ghế bỏ trống, ngước nhìn trần nhà, lo lắng cười to. Điều duy nhất cô mong muốn có được trong đời là một cuộc sống bình thường. Nhưng giờ thì cô vừa là người yêu của một con ma cà rồng, vừa chứng kiến một Dream Hunter – mặc kệ anh ta thực sự là cái gì – xuất hiện rồi biến mất ngay trong nhà chị gái mình trong khi một con ma cà rồng khác lại đang tìm cách giết chết cô. Thiệt là biết trêu người mà.

Cô quay đầu nhìn Kyrian. Hơi thở anh đã ổn định hơn khi nãy, hàng lông mày cũng đã giãn ra. Dù đã hơi mờ đi nhưng những vết thương trên cơ thể anh trông cũng rất khủng khiếp.

Desiderius đã làm gì anh ?

Kyrian bừng tỉnh khi ánh trăng dịu dàng hắt xuống ô cửa sổ để mở. Ban đầu, anh không thể nhớ nổi mình đang ở đâu, cố động đậy thân mình, một cơn đau thấu xuyên suốt cơ thể.

Anh nghiến răng, chầm chậm ngồi dậy nhận ra Esmeralda đang đứng sừng sững, tay cầm cây thánh giá to tướng, quanh cổ đeo một xâu tỏi.

"Ở yên đó, anh bạn. Và đừng thử mấy trò thôi miên hay đại loại những thứ như thế."

Cho dù đang ở trong tình trạng khá là tồi tệ, Kyrian cũng không nhịn được bật cười to. "Cô biết không, thánh giá không công hiệu đối với bọn tôi đâu, mà tỏi thì cũng thế."

"Oh, vậy sao ?" cô nói, tiến đến gần anh. "Nếu tôi dùng mấy thứ này chạm vào người anh, anh cũng vẫn nói thế chứ ?"

Khi cô đến gần anh một khoản cách vừa phải, anh đưa tay rút cây thánh giá ra khỏi tay cô. "Ow, ow, ow" anh giả vờ đau đớn, ôm cây thánh giá trước ngực. "Thật đó," anh nghiêm túc nói, trả cây thánh giá lại cho cô. "Không có tác dụng gì đâu. Còn với tỏi thì nó bốc mùi kinh quá, nhưng nếu cô chịu được thì tôi cũng chịu được thôi."

Esmeralda cởi xâu tỏi xuống khỏi cổ. "Vậy anh sợ cái gì ?"

"Bộ cô nghĩ tôi sẽ nói cho cô nghe sao ?"

Cô tự gõ đầu mình. "Mandy nói đúng, anh đúng là khiến người khác tức điên lên được."

"Lẽ ra cô phải nói chuyện đó với ba tôi trước khi tôi ăn ông ấy."

Esmeralda tái mặt, lùi về sau hai bước.

"Anh ấy chọc chị đấy, Es. Anh ấy không bao giờ ăn cha mình đâu."

Kyrian quay đầu, trông thấy Amanda đang đứng ngay cửa ra vào cạnh anh. "Em chắc chứ ?"

Cô mỉm cười. "Tất nhiên rồi. Còn anh nữa, nếu có chọc ghẹo mọi người như vậy nghĩa là anh đã khá hơn rồi." Amanda bước đến gần, xem lại chỗ băng bó trên cánh tay anh. "Tạ ơn trời đất, vết thương hầu như biến mất hoàn toàn rồi."

Anh gật đầu, cầm một cái áo sơ mi Nick đã mang đến lúc chiều trong khi anh còn ngủ, mặc vào. "Cũng nhờ D'Alerian. Chỉ sau vài giờ nữa là chúng sẽ biến mất hoàn toàn thôi."

Amanda nhìn anh rời khỏi ghế bành. Động tác chậm chạp đã tố cáo thái độ anh đã hồi phục hoàn toàn rồi. "Anh đứng lên được không ?"

"Anh cần phải đi tới đi lui, Sẽ hồi phục nhanh hơn." Khi anh bước qua, cô nghe thấy anh lầm bầm.

"Ít nhất là phần nào đó."

Cô đỡ anh vào bếp. "Essie, còn spaghetti không ?"

"Anh ta ăn spaghetti sao ?"

Amanda ngước nhìn anh. "Ăn chứ ?"

Anh nhìn Esmeralda đe dọa. "Cũng không ngon như việc hút máu bọn người Ý, nhưng cũng không tệ."

Amanda cười phá lên khi nhìn thấy vẻ kinh hoản trên gương mặt bà chị gái. "Tốt nhất là để chị ấy yên đi, nếu không chị ấy sẽ thiêu sống anh khi anh ngủ đó."

Anh ngồi xuống một cái ghế trong bếp, nhìn cô đắm đuối. "Còn anh thì anh muốn thiêu sống em trong khi cả hai ta còn thức."

Cô mỉm cười trước câu nói đầy ẩn ý, chuẩn bị spaghetti cho anh. "Rất vui là anh lại có thể mỉa mai em nữa rồi. Sáng nay khi tìm thấy anh, em sợ chết khiếp được, cứ tưởng sẽ mất anh rồi."

"Tabitha sao rồi ?"

"Chị ấy khỏe rồi. Giờ này có lẽ đã xuất viện rồi."

"Tốt". Nhìn biểu cảm trên mặt anh, cô biết anh đang gặp vấn đề nghiêm trọng.

"Có chuyện gì sao ?" cô vừa hỏi vừa bấm giờ microwave.

"Desiderius vẫn còn ở ngoài kia, gã sẽ tiếp tục giết người. Anh không thể cứ nằm mãi ở đây và –"

Amanda đặt tay lên môi anh ngăn không cho anh nói tiếp. "Nếu anh bị bọn chúng giết chết thì sẽ có lợi cho ai chứ ?"

"Chắc là Nick rồi, cậu ấy sẽ thừa kế toàn bộ tài sản của anh."

"Không buồn cười chút nào."

"Em nói câu đó nhiều lần lắm rồi."

Cô cười nhẹ. "Trước khi anh lại đuổi theo Desiderius lần nữa, chúng ta phải bàn đối sách đi. Hiện giờ, gã tin chắc rằng anh đã chết, thế nên chúng ta phải khiến gã bất ngờ."

"Chúng ta sao ?"

"Em sẽ không để anh chiến đấu một mình đâu. Gã đã đe dọa em và cả gia đình em, cho nên em không thể cứ ngồi một bên đợi gã đến giết đâu."

Kyrian chồm lên, ôm mặt cô trong tay. "Anh không muốn em bị thương đâu."

"Vậy thì chỉ em cách đá đít gã đó đi."

Anh mỉm cười khi nghe cô nói thế. "Suốt hai ngàn năm nay anh chưa hề chiến đấu với một người nào khác."

"À, không bao giờ là quá già để mà học cái gì đó."

Anh khịt mũi. "Em đâu thể dạy một con chó già làm được trò gì mới đâu."

"Nhưng đây là cơ hội tốt đó."

"Thời gian mới là vấn đề cốt lõi."

"Nhân định thắng thiên."

Anh bật cười. "Có vẻ em quyết không để anh thắng trong chuyện này nhỉ ?"

"Tất nhiên là không. Giờ thì để em lo thức ăn cho anh trước đã. Rồi em sẽ cho anh thấy em đã nghiên cứu được những gì trong lúc anh ngủ."

Kyrian nhìn cô làm tan bơ trên món mỳ Ý. Trong đời mình, chưa bao giờ anh gặp một người phụ nữ nào giống như cô.

Sau khi Desiderius bỏ đi, còn anh bị treo ở đó chờ chết, anh đã nhắm mắt chờ đón giây phút cuối cùng của cuộc đời, trong đầu vẫn nhớ ánh mắt cô nhìn anh khi họ ở trên giường. Anh vẫn nhớ cảm giác ôm cô trong vòng tay.

Cảm xúc đó khiến anh thoải mái hơn chút ít.

Nếu như lần này anh cũng không thể giết chết Desiderius thì sao ?

Suy nghĩ đó khiến anh hoảng sợ. Amanda sẽ chỉ còn có một mình. Anh nhắm mắt tưởng tượng cảnh cô nằm dài trong bệnh viện giống như Tabitha. Hoặc thậm chí còn tệ hơn thế nữa.

Không, Amanda nói đúng, anh phải chỉ cô cách tự vệ. Desiderius là một kẻ rất nguy hiểm. Đầy mánh khóe. Tệ hơn cả, gã biết rõ lời thề của anh. Gã biết rõ nhược điểm của anh.

"Kyrian ?"

Anh ngước nhìn Amanda.

Cô đang bê đĩa mỳ Ý và salad đến chỗ anh, đặt lên bàn, rồi đưa tay vuốt hàng lông mày đang nhíu lại. "Đừng nghĩ về chuyện đó nữa."

"Nghĩ chuyện gì cơ ?"

"Desiderius. Anh đã nghĩ quá nhiều rồi, em thề là em cũng có thể đọc được suy nghĩ của anh đó."

Esmeralda thò đầu vào bếp nói. "Chị phải đi rước con của Cara đây. Em chắc là ở lại một mình với anh ta không sao chứ ?"

"Em ổn mà, Essie. Đi đi, shoo, biến đi."

"Được rồi. Nhưng chị sẽ gọi về đó."

Amanda càu nhàu bà chị rồi quay sang Kyrian. "Có bao giờ anh thử sống với chín bà mẹ không ?"

"Không, chưa bao giờ."

Sau khi ăn xong, anh gọi Nick, Amanda đỡ anh lên lầu tắm rửa.

Kyrian đứng thẳng người khi cô cởi nút chiếc áo sơ mi và ném nó sang một bên. Rồi cô cũng cởi quần của anh ra. Những ngón tay cô chạm vào đủ khiến cả cơ thể anh căng cứng. "Em biết không, cả mấy thập kỷ rồi anh chưa hề tắm bồn, chỉ toàn tắm vòi sen không thôi."

"À, vậy thì lần này tận hưởng đi nhé." Cô kiễng chân hôn nhẹ lên môi anh. Kyrian để mặc cô dìu mình vào trong bồn tắm. Nước nóng mơn man da thịt khi cô bắt đầu xoa xà phòng và kỳ cọ khắp người. Anh đưa tay vuốt nhẹ lên cằm cô.

Amanda cũng tự cởi quần áo của mình và bước vào bồn tắm.

Kyrian ôm chặt cô trong lòng, khi cô dựa vào người anh, kỷ niệm cũ lại ùa về.

Bất thình lình, anh như đang ở ngôi nhà cũ lúc trước, anh có thể cảm nhận Theone đang dựa vào lòng mình. Anh có thể trông thấy gương mặt lạnh lùng của cô.

Amanda thấy anh đột nhiên như hóa đá. "Đau sao ?"

"Để anh bước ra," anh đẩy cô sang một bên.

Nhất định là có chuyện gì, phải có chuyện gì đó. "Kyrian ?"

Anh không dám nhìn vào mắt cô và bỗng nhiên cô chợt hiểu ra những gì D'Alerian đã nói lúc sáng.

Cô quyết định phải xóa sạch ký ức đau buồn khỏi Kyrian. Cô ôm trọn gương mặt anh, buộc anh nhìn thẳng vào mắt cô. "Kyrian, em không phải Theone và em sẽ không bao giờ phản bội anh."

"Để anh –"

"Nhìn em đi," cô cương quyết. "Nhìn thẳng vào mắt em đi."

Anh làm theo lời cô.

"Em chuẩn bị thức ăn cho anh, em không hề đầu độc anh. Em sẽ không bao giờ khiến anh bị tổn thương. Không bao giờ."

Kyrian nhướng mày.

Cô trườn lên bụng anh, cả người cô dựa hẳn vào anh. "Hãy yêu em đi, Kyrian," cô nói, đặt tay anh lên ngực mình. "Hãy để em xóa tan đi mọi ký ức của anh."

Anh không biết liệu có thể làm thế hay không, nhưng khi anh cảm nhận làn da trần trụi của cô đang áp lên da thịt, cảm nhận hơi thở nóng rát phả vào cổ, anh biết anh không hề muốn đẩy cô ra. Đã lâu lắm anh không hề có bất cứ người phụ nữ nào bên cạnh. Cũng đã lâu lắm anh không hề cảm nhận được những cái vuốt ve âu yếm thế này.

Cô đang phản kháng lại, cố vô hiệu hóa mọi suy nghĩ của anh. "Tin em đi, Kyrian," cô thì thầm bên tai anh và ngay lập tức, chiếc lưỡi cơ cuộn tròn, thưởng thức vành tai anh.

Một cơn chấn động xuyên suốt cơ thể Kyrian. "Amanda," anh hổn hển gọi tên cô như đang thầm cầu khấn đấng tối cao cứu rỗi linh hồn mình. Anh đã cố tìm quên những chuyện trong quá khứ, cố xua đuổi mọi ký ức đi, nhưng nó vẫn ở đó. Chỉ là nó đang tạm thời lẩn trốn của dưới lớp vỏ bọc bên ngoài, chờ cơ hội đâm một nhát vào tim anh.

Nhưng không phải lúc này. Không thể lợi dụng cô để làm điều đó.

Amanda nhìn thấy mắt anh như phủ một màn đêm. Lần đầu tiên, cô nhìn thấy linh hồn của một kẻ không có linh hồn. Thậm chí cô còn cảm thấy cả sự nồng nhiệt và khát khao. Anh cần cô.

Cô mỉm cười, dịu dàng hôn lên môi anh, cẩn thận không để anh bị đau thêm nữa.

Trong sự ngạc nhiên của cô, anh hôn đáp trả, siết chặt cô trong vòng tay. Bàn tay anh luồn sâu vào tóc cô, ôm thít cô vào lòng khiến cô muốn nghẹt thở. Cái lưỡi anh tiến sâu vào trong, thèm khát thiêu cháy cô.

Amanda đưa tay xuống, nắm chặt. Anh chầm chậm tiến vào trong cô, từng chút một, chậm chạp đưa cô đến thiên đường.

Cô cố gắng làm thật chậm, cẩn thận không để anh bị đau.

Kyrian ngả đầu về sau, nhìn vẻ thỏa mãn trên mặt cô khi anh tiến sâu vào hơn nữa. Anh ra trong cô, và rồi anh vòng tay ôm lấy má cô. "Em còn hơn cả những gì anh xứng đáng được có."

Amanda ngậm chặt môi anh, bạo liệt hôn lên đôi môi đó, hai hàm răng chắc khỏe kéo mạnh bờ môi mềm mại. Chúa ơi, người đàn ông này đúng là bậc thầy hôn môi. Lưỡi cô trượt qua mấy cái răng nanh khi cô tiến sâu vào trong miệng anh. Tiếng rên rỉ của anh càng kích thích cô hơn.

Hai tay anh trân quý ôm lấy đầu cô trong khi môi anh mạnh mẽ hôn cô. Cô khựng người trước cái thứ cảm giác mới lạ này. Anh lại cuồng nhiệt hôn cô.

"Thế đó, Amanda," anh thì thầm, đôi bàn tay đặt lên ngực cô, bắt đầu xoắn xuýt. "Vì cả hai chúng ta."

Amanda mở to mắt và nhìn thấy vẻ ham muốn trong bóng đêm nhập nhoạng. "Nhưng như vậy là không công bằng với anh."

Anh mỉm cười. "Anh không quan tâm đâu, chỉ cần được vào trong em là đủ."

Cô không thể tin nổi những gì anh vừa nói. Sững người một lúc, Amanda giúp anh bước ra khỏi bồn tắm và bắt đầu lau người anh. Cô đỡ anh vào giường kê trong phòng khách, cẩn thận kháo chặt cửa lại, không để ánh mặt trời rọi đến tận chỗ này.

Cô nhìn Kyrian nằm thiêm thiếp, cơ thể đầy vết thương của anh đang hồi phục một cách nhanh chóng, những vết thương hầu như không còn thấy được gì nữa cả.

Phải chi vết thương lòng của anh cũng có thể dễ dàng bình phục như thế. Cô vợ trước của anh đáng bị ném vào hỏa ngục.

Cô nghe thấy tiếng gõ cửa dưới lầu.

Giờ này thì chỉ có thể là một người duy nhất, cô rón rén ra khỏi phòng, xuống lầu, mở cửa và trông thấy Nick đang đứng trước hiên, trong tay anh cầm một chiếc cặp nhỏ.

"Tôi nghĩ anh ấy cần thêm quần áo và một vài thứ khác."

Amanda mỉm cười, quả là một người chu đáo. Cô cho anh bước vào nhà. "Cám ơn, chắc chắn Kyrian sẽ cảm kích lắm."

Anh đặt cái cặp lên trên ghế bành, "Anh ấy đâu ?"

"Trên lầu, đang ngủ, mong là thế."

"Nghe này," Nick nghiêm nghị nói. "Talon đang theo sát Tabitha để đưa cô ấy về nhà mẹ, anh ấy sẽ đảm bảo an toàn cho cô ta. Có mấy cận vệ cũng đang cảnh giới xung quanh Esmeralda và các thành viên còn lại trong nhà. Giờ thì Desiderius cho rằng Kyrian đã chết, không ai biết gã có thể sẽ làm gì, hoặc là ai trong nhà cô sẽ là mục tiêu kế tiếp của gã. Hãy dặn với mọi người trong nhà nhớ nhìn trước ngó sau."

Kyrian đang nằm trên giường nhưng anh vẫn nghe rõ những gì họ nói. Anh có thể nghe thấy giọng nói của Amanda. Lo lắng, bất an. Anh biết phải làm thế nào mới xua tan tâm trạng đó.

Nếu Desiderius biết anh còn sống, gã sẽ mai phục một trong các bà chị của Amanda. Kyrian là mục tiêu chính của bọn Daimon, gia đình Amanda chỉ là mồi nhử.

Anh chậm chạp rời khỏi giường, đau đớn mặc quần áo.

Ngày đăng: 11/09/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?