Chương 24
8:30, Alice cảm thấy đói, và cô cũng nhận ra cái giá buốt đã làm chân cô cứng như đá. Cô cho Snoop ra ngoài rồi cô đặt nồi nước lên bếp, cho mì ống và rau chân vịt vào nối nước đang sôi.
Cô ngồi trên ghế trong bếp ăn tối, cuốn sách vẫn mở ngay trước mặt để có thể tiếp tục đọc, và sau bữa ăn đêm, khi đã dọn rửa bát đũa và phóng bếp sạch sẽ sáng choang, cô cùng Snoop đi lên cầu thang.
Alice mang sách lên giường và bật đèn ngủ, cô đọc sách trong ánh sáng vàng nhẹ còn Snoop nằm dài trên chiếc chăn l6ng vịt ngau bên cạnh.
23:45, cô vẫn đang đọc sách, nhưng những cái ngáp đến mỗi lúc một nhiều và nhanh hơn, vì vậy cô phải miễn cưỡng gập sách lại và ngái ngủ với lấy điện thoại. Chắc chắn là giờ này Joe về nhà rồi, cô chỉ muốn gọi để chúc anh ngủ ngon. Cô giữ điện thoại gần tai và nghe tiếng chuông tút tút cho tới khi chuông tắt. Cô gọi di động cho anh nhưng di động cũng tắt máy. Với một tiếng thở dài, cô tắt đèn và nhắm mắt lại.
Ít phút sau, cô chìm sâu vào giấc ngủ.
23:45, Joe và Josie vừa mới kết thúc cái mà Joe chỉ có thể nói là một cuộc chạy đua. Anh mệt lả, sung sướng và bất chấp cái tuổi ba mươi tám, anh vẫn sẵn sàng làm tình thêm một lần nữa.
Anh nằm nghiêng người vui sướng mỉm cười với Josie, anh đưa tay vuốt ve những lọn tóc lòa xòa trên đôi mắt cô.
"Oa," anh khẽ nói.
"Oa." Cô mỉm cười lại với anh.
"Liệu em có cảm thấy bị xúc phạm không nếu anh nói với em tằng anh đã quên em làm tình tuyệt đỉnh đến mức nào?"
Josie nhún vai."Liệu anh có cảm thấy bị xúc phạm không nếu em nói với anh rằng em đã quên anh làm tình phi thường đến mức nào?"
Joe cười." Josie, anh rất nhớ em. Thề với Chúa là anh luôn nghĩ về em, chỉ có điều anh không muốn làm xáo trộn cuộc sống của em nữa."
Josie ngồi dậy."Nhưng trước kia anh đâu có làm xáo trộn cuộc sống của em. Em biết rõ căn nguyên."
Joe thở dài. "Anh biết. Nhưng đúng là em rất khác biệt."
Josie nheo mắt nhìn anh. "Em khác biệt vì em là người đàn bà thép à?"
"Nếu vậy thì em có thể đập vỡ bi của anh bất cứ lúc nào."
"Ối. Thế thì đau đớn lắm."
Joe cười vang. "Anh nghĩ có thể là vậy đấy. Nhưng Josie, anh nói nghiêm túc đấy, anh không muốn làm em bị tổn thương."
"Em biết." Josie nói. Cô không cần thiết phải hỏi anh xem cô khác biệt như thế nào. Anh nói vậy là đủ rồi. Và cũng không nhất thiết phải nói rằng anh đã làm cô tổn thương. Không nhất thiết phải nói với anh cô quan tâm đến anh nhường nào, hay long cô tan nát ra sao khi anh biến mất. Giờ thì anh đã trở lại. Đó mới là điều quan trọng. "Anh không làm em tổn thương đâu. Giờ thì anh làm em tổn thương đi."
"Em chắc chứ? Bời vì anh sẽ không làm gì khiến em phải đau khổ. Em biết điều đó mà."
"Em biết mà." Josie đáp, và mặc dù không nghĩ vậy nhưng cô vẫn muốn tin điều đó đúng. Josie muốn hỏi anh bây giờ sẽ thế nào. Chỉ là tình một đêm hay họ sẽ quay trở lại thời điểm họ đã phải tạm xa nhau, nhưng cô không muốn làm anh sợ hãi, nhất là khi anh đã trở lại với cô, và cô biết rõ, nhớ rõ ràng Joe rất thích thú với cảm giác ly kỳ khi được đi săn, vì vậy cô không nên cho anh biết cảm giác thật của cô. "Anh nên đi." Cô nói và cúi người xuống hôn anh, tận hưởng niềm vui thú khi thấy nét mặt anh sững sờ.
"Đi ư? Em đùa đấy chứ. Tại sao? Em có nhớ là cuối tuần này anh ở một mình không vậy? Anh có thể ở lại."
"Không, anh không thể." Josie nói, mặc dù cô muốn anh ở lại hơn bất kì điều gì khác trên đời, cô muốn được gọi anh dậy vào buổi sáng và nằm nghiêng nhìn anh ngủ bên cạnh cô. "Em có nhiều việc phải làm và anh nên đi."
Joe lắc đầu không tin, nhưng anh vẫn trèo xuống giường với lấy quần áo. Josie mặc áo choàng rồi cùng anh đi ra cửa, cô quàng hai tay quanh cổ anh dể hôn tạm biệt.
"Ôi Chúa ơi," Joe rên rỉ. "Xin em hãy để anh ở lại với em."
"Không." Josie mỉm cười bởi cô biết, dù rất khó khăn, nhưng đây là chiến thuật đúng đắn nếu cô muốn níu giữ anh lại. "Anh phải về ngay."
"Ngày mai thì sao?" Joe nói với niềm hy vọng tràn trề khi anh đứng ngoài hành lang. "Ngày mai anh gặp em được không?"
"Anh cứ gọi cho em." Josie nói khi cô đóng cửa. "Hãy gọi cho em rồi chúng ta sẽ xem xét."
Joe ngủ say như chết khi ngả lưng xuống giường. Anh thức dậy lúc tám giờ sáng và điều đầu tiên anh nghĩ tới là Josie, hay cụ thể hơn là anh nghĩ đến lúc anh nhảy múa với cô. Thánh thần ơi, thật là tuyệt vời. Anh phải gặp lại cô. Trong hôm nay. Ngay bây giờ. Càng sớm càng tốt. Anh lấy điện thoại gọi cho cô.
Josie vừa từ sân tập thể dục về nhà, cô đang đứng trong bếp pha cà phê và nhìn tên người gọi đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại. Là Joe. Cô đứng đó để máy trả lời tự động.
"Josie à? Anh đây. Joe đây. Anh chỉ muốn gọi xem em thế nào thôi. Nhớ gọi cho anh khi em về nhé. Nói chuyện với em sau. Chào em."
Nửa giờ sau Joe gọi lại cho cô, nhưng lần này anh không để lại lời nhắn, anh chỉ tắt điện thoại khi tiếng máy trả lời vang lên.
Tính đến ba giờ chiều Joe đã gọi cho Josie tới chín lần. Josie thì phải ngồi khoanh tay để ngăn mình không trả lời điện thoại, và cô biết cô đang làm một việc đúng đắn, dù rất khó khăn.
Lúc tám giờ tối, Josie gọi lại cho anh.
"A lô?"
"Joe à? Em Josie đây."
"Chào em! Em khỏe không?" Giọng nói của anh vẫn bình thường, và Josie mỉm cười. Anh không hề biết là cô biết thừa cả ngày hôm nay anh gọi cho cô không biết bao nhiêu lần.
"Em khỏe, cảm ơn anh. Anh thế nào?"
"Anh khỏe lắm. Và rất bận."
"À, thật sao? Hôm nay anh đã làm những gì?"
"Làm việc. Đi tập thể dục. Vài việc lặt vặt nữa." Với cái điện thoại, mọi lúc mọi nơi, và anh tiếp tục cố gắng tìm cách tiếp cận Josie. "Em này, giờ em có phải làm gì không?"
"Ngay bây giờ?" Josie đã nghĩ ra câu trả lời rồi. Cô có thể nói với anh rằng cô phải đi dự tiệc tối, vì vậy cô không những không thể gặp anh mà cô còn ngụ ý cô có đời sống xã hội năng động, rằng mọi người rất cần cô.
"Ừ, ngay bây giờ."
"Em định đi dự tiệc đêm." Josie nói, giống y như kế hoạch.
"Ồ. Em không đi có được không? Cả ngày nay anh chỉ nghĩ đến em, anh thèm được gặp em quá."
"Ừm." Cô biết là cô phải từ chối, nhưng từ ngữ vuột khỏi miệng cô trước khi cô kịp ngăn lại. "Chắc là em từ chối cũng được."
"Tuyệt vời!" Joe không thể giấu được sự phấn khích trong giọng nói. "Mình đi chơi nhé? Tối nay ở khu thương mại có bữa tiệc đấy. Một giờ nữa anh đón em nhé."
"Vâng. Gặp anh sau một giờ nữa nhé."
"Ô la la!" Joe huýt sáo khi Josie bước ra khỏi thang máy trong chiếc váy màu hồng của Diane von Furstenberg bó sát đầy khêu gợi quanh phần eo thon thả, phần chân váy khẽ hé mở theo mỗi bước chân cô.
"Anh có thích chiếc váy này không?"
"Anh yêu nó. Em có thực sự muốn đi ra ngoài không?"
"Ồ, có chứ anh." Josie mỉm cười khi Joe luồn tay quanh eo cô và chầm chậm hôn cô.
"Em vẫn chắc chứ?" Joe mỉm cười với đôi mắt cô.
"Em vẫn chắc chắn" Josie mỉm cười lại. "Mình còn khối thời gian cho việc đó mà."
Bữa tiệc được tổ chức trong căn phòng rất rộng ở Tribeca, trong một tòa nhà sành điệu vốn từng là hầm đông lạnh. Nhân viên gác cửa mệt mỏi hướng dẫn họ lên tầng sáu, ở đó họ nghe thấy tiếng ồn ã huyên náo ngay từ khi cửa thang máy hé mở.
Tiếng nhạc đập ùm ùm và ánh đèn mờ ảo khiến họ khó có thể nhận ra mọi người đông đúc trong đó. Đây là kiểu tiệc mà Alice rất ghét, nhưng Joe lại rất thích. Nó khiến anh có cảm giác được quay lại tuổi hai mươi với cả cuộc đời trải rộng phía trước, như không có gì là không thể đạt được.
Nhìn đâu họ cũng thấy mọi người cười nói trong âm thanh chát chúa và nhảy nhót điên cuồng theo tiếng nhạc mỗi lúc một to hơn; Joe và Josie cố len qua quầy rượu và mỗi người uống hai ly tequila.
"Em có cảm giác như dang được trở lại tuổi mười tám" Josie hét vào tai Joe sau khi cô cắn lát chanh mà anh đưa cho cô.
"Anh biết mà." Joe hét đáp lại. "Tuyệt không em?"
"Anh muốn nhảy không?" Josie nhướng mày, Joe gật đầu khi cô cầm tay đưa anh ra khoảng trống đang nhanh chóng chật ních những thân hình uốn éo nhảy nhót.
Chuyển sang điệu salsa, Josie vừa cười vừa nắm tay Joe và dạy anh nhảy. Anh học rất nhanh, và hai ngươi họ nhảy với nhau một hồi lâu, mỗi người đều hưởng thụ cảm giác phấn chấn từ ly rượu tequila, từ tiếng nhạc, từ thực tế là họ vẫn thấy nhau say mê như họ còn nhớ, nếu như không nói là say mê hơn. Rằng họ đang cưng nựng nhau như đôi trẻ mới lần đầu hò hẹn.
Thực sự thì hôm nay là ngày hẹn hò đầu tiên của Joe và Josie. Mối tình dan díu của họ khi còn ở Luân Đôn luôn được giấu giếm sau những cánh cửa đóng chặt, vì họ sợ có người nhìn thấy. Ớ đó, Joe quen mặt đến nỗi không chấp nhận rủi ro bị bắt gặp với Josie trong tình huống như thế này.
Còn ở đây, tại New York này, Joe có được tự do mà anh chưa bao giờ cảm nhận được khi còn ở Luân Đôn. Anh thực sự sung sướng khi lại được ở bên Josie, được làm tình say đắm – nhưng cuộc làm tình đầy phấn khích, được thưởng thức sự kích động của cuộc tình dan díu vụng trộm. Hơn nữa, ở New York thì Joe vẫn là một kẻ vô danh, và an toàn. Anh có thể liều lĩnh nhảy nhót quấn quýt với Josie trước mặt mọi người. Anh có thể liều lĩnh uống thêm vài ly tequila vì ah biết ngôi nhà đó, hay đúng hơn là nhà Josie, chỉ cách đây vài phút đi taxi. Anh có thể liều lĩnh nhìn sâu vào mắt Josie và vuốt tóc cô, cúi người và đưa lưỡi vào miệng cô trong khi cô hổn hển đón nhận sự mới lạ và quen thuộc của hương vị đó.
"Anh yêu, em mệt rồi." Gina hét vào tai George. "Mình đi được chưa?"
"Được chứ." George mỉm cười với vợ. "Cứ tưởng là em không đòi về đấy."
Gina và George mệt mỏi len qua đám đông, và rồi đột nhiên Gina dừng lại. "Nhìn kìa!" cô nói vẻ kích động, và rồi cô sững người lại. George ngoái lại xem cô có ổn không, sau đó anh cũng quay sang nhìn cái mà cô đang nhìn – cảnh tượng khiến cô đứng im như hóa đá.
Anh quay đầu nhìn theo hướng mắt của cô, và ngay trước mặt họ thôi là Joe Chambers.
Joe Chambers đang hôn say đắm một người rất giống Alice, nhưng chắc chắn không phải Alice.
Gina tưởng đó là Alice, cô định đến vòng tay ôm lấy bạn, cho đến khi Joe ngả người ra, và Gina biết rõ đôi mắt cô đã bị đánh lừa bởi thân hình mảnh dẻ và mái tóc vàng. Đó không phải là khuôn mặt của Alice, và Gina đứng đó một cách ngốc nghếch, không biết phải làm sao.
Giá như cô chưa nhìn thấy gì, giá như cô có thể quay ngược đồng hồ trở về cách đây một phút, giá như cô có thể đi ngang qua người khác, hay đi đường khác, nhưng khi cô đứng đó suy nghĩ miên man thì Joe quay đầu lại, vì anh cảm giác thấy có người đang dán mắt nhìn anh.
"Mẹ kiếp." anh nói nhỏ khi nhìn thấy Gina và George, và anh thấy rõ ánh mắt sững sờ của họ.
"Khốn nạn." Bốn người đứng đó nhìn nhau, không ai biết phải nói gì, Josie không biết đang xảy ra chuyện gì cho đến khi cuối cùng Gina quyết định lên tiếng.
"Xin chào." Cô lạnh lùng nói và gật đầu với Josie."Tôi là Gina. Bạn thân của Alice. À, chị có biết Alice không nhỉ? Cô ấy là vợ Joe."
Josie chỉ biết nhìn Gina. Cô có thể nói gì đây.
"Em không phải nói với cô ấy." Gina đi đi lại lại trên sàn phòng khách với ly rượu wishky trên tay, trong khi George đang khổ sở quan sát cô từ chiếc ghế bành gần lò sưởi."Chết tiệt!" cô rít lên lần nữa.
"Em yêu à, anh nghĩ là em không nên nói với cô ấy. Em sẽ chỉ làm cô ấy đau lòng thôi."
Gina đứng lại một chốc nhìn George với vẻ hồ nghi. "Nhưng cô ấy là một trong những người bạn thân nhất của em, chẳng phải em sẽ làm cô ấy đau lòng hơn nếu cứ để anh ta phản bội cô ấy như thế sao?"
George nhún vai. "Vì biết đâu mọi việc đã được thu xếp. Có thể cô ấy biết. Có thể cô ấy cũng nghi ngờ nhưng không muốn biết sự thật. Ý anh là, thôi nào, Gina, nhìn Joe xem. Anh không tin đây là lần đầu anh ta nhố nhăng với đàn bà."
Gian thở dài và lắc đầu ngồi xuống. "Em thấy ghê tởm quá. EM cứ nghĩ đến việc Alice phải chết gí một mình ở Highfield và nghĩ rằng anh chồng yêu dầu của mình đang phải làm việc mệt nhọc, trong khi thật ra anh ta đang vui thú bởi những cuộc tình vụng trộm. Thật là kinh khủng đối với cô ấy." Cô ngẩn mặt nhìn George. "Anh phải biết là nếu anh mà làm vậy với em, em sẽ bỏ anh ngay lập tức."
George mỉm cười gật đầu. "Ừ, vợ yêu. Anh biết là em sẽ đá đít anh ngay, đấy là lý do tại sao anh không bao giờ làm những chuyện như vậy."
"Em hy vọng đó không phải là lý do duy nhất."
George giơ hai tay ra." Đến hôn anh đi nào."
Gina đi sang và vòng tay ôm anh, dựa đầu lên ngực anh. "Ôi, George của em." Cô buồn bã nói."Mình sẽ làm gì đây anh."
"Không gì cả." anh nói."Mình không ở cái thế có thể làm gì đó em ạ."
"Anh có chắc không?" Gina nói."Bởi vì em sẽ không nói gì cả nếu anh chắc chắn như vậy."
"Tin anh đi." George vuốt tóc Gina."Anh chắc chắn."
"Anh có nghĩ là ả nói với cô ấy không?" Josie quay sang Joe khi họ ngồi trên taxi, và cô nhận thấy nét mặt lo lắng của anh, nhưng Joe chỉ nhún vai nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trông anh rất điềm tĩnh. Lơ đãng nhưng điềm tĩnh, mặc dù tâm trí anh đang rối tung rối mù. Làm sao anh có thể bất cẩn đến vậy cơ chứ? Sao anh lại ngốc nghếch đến vậy khi hôn Josie trước đám đông? Và tệ hơn cả, đây là mối tình dan díu đầu tiên của anh sau nhiều tháng liền, và quỷ tha ma bắt, lần này không được tính mới phải, vì Josie là nhân tình cũ mèm.
Chúa ơi, nếu anh biết là bị bắt gặp thì anh phải bị bắt gặp trong tình huống tồi tệ hơn thế này nhiều lần. Để bị gặp trong cuộc tình vụng trộm đầu tiên kể từ khi họ chuyển nơi ở quả là sự đen đủi khốn nạn nhất. Vì Chúa, cả một năm trời chứ đâu có ít.
Mà lại còn bị bạn của Alice bắt gặp. Gina không thèm liếc mắt đến anh, cô chỉ giới thiệu đôi lời với giọng nói lạnh như băng rồi kiêu hãnh bước đi. Khốn khiếp. Liệu cô ấy có nói với Alice không? Ôi Chúa ơi, xin Người đừng để cô ấy nói với Alice. Anh có nên gọi điện cho Gina để thanh minh với lý do hợp lý về việc anh hôn một người phụ nữ trong quán rượu tại thành phố trong khi vợ anh đang ngủ say ở quê? Đúng rồi. Chính xác là anh nên làm vậy. Cứ nói là anh say, nói là anh đi với bạn bè và người phụ nữ đó gạ gẫm tán tỉnh anh.
Joe nhìn đồng hồ. Muôn quá rồi, không gọi điện được. Và dù sao thì Gina sẽ không gọi điện nói với Alice chuyện ngày ngay sáng mai được. Sáng mai, việc đầu tiên cần làm là anh phải gọi điện cho cô, phải chắc chắn là anh sẽ đưa ra được lý lẽ đủ thuyết phục. Joe thở hắt ra thật mạnh và bắt đầu thư giãn.
"Joe, anh ổn không?" Joe quay sang nhìn Josie và gật đầu.
"Josie, anh xin lỗi. Chỉ là bất ngờ quá. Em này, có lẽ anh nên đưa em về nhà em rồi anh về nhà anh. Em có phiền không? Ngày mai anh sẽ gọi cho em?"
"Em nghĩ như thế là hay nhất." Josie tươi tỉnh nói nhưng tim cô chùng xuống. "Và ngày mai anh cũng đừng lo đến việc phải gọi cho em, vì em sẽ tham dự tiệc trưa ở Purchase. Em sẽ không ở nhà mấy đâu."
"Cảm ơn em." Joe mỉm cười nói với cô, rồi anh cầm tay cô lên hôn."Đây là lý do anh yêu em. Em luôn thấu hiểu mọi chuyện."
Josie chỉ biết cười, rồi cô quay đầu nhìn ra cửa sổ để anh không thấy nỗi đau trong mắt cô.
"Chị Gina à? Tôi Joe đây."
"Chào anh Joe." Giọng cô vẫn lạnh lung. Cô huých huých vào George đang nằm cạnh cô đọc nhật báo Times và nhướng mày lên. George hạ tờ báo xuống để lắng nghe cuộc trò chuyện.
"Chị Gina à, tôi cần phải giải thích."
"Tôi nghĩ như vậy là quá rõ rồi. Và dù sao anh cũng không cần phải giải thích với tôi."
"Nhưng chị Gina à, tôi phải giải thích. Sự việc không như chị nghĩ đâu."
"Tôi nghĩ thế nào không quan trọng. Đó không phải việc của tôi. Anh Joe này, chuyện anh làm gì khi vợ anh không ở bên cạnh không liên quan gì đến tôi cả."
"Chị Gina à, tôi không làm gì cả khi Alice không có bên cạnh tôi."
"Thật sao? Không giống như tôi thấy nhỉ."
"Chính xác thì đây là lý do khiến tôi gọi cho chị. Để giải thích với chị. Bởi vì tôi biết sự việc đó trông như thế nào, nhưng tôi biết chuyện không phải vậy."
"Được rồi. Anh nói đi. Không phải như thế nào?"
"Không giống như chị nghĩ."
"Thật à? Vậy tôi nghĩ thế nào?"
"Chị nghĩ tôi là thằng khốn nạn và tôi đang lừa dối Alice."
"Rất vui vì anh là người nói vậy chứ không phải tôi."
"Chị Gina à, tôi thề có Chúa là tôi yêu Alice. Tôi yêu Alice nhất trên đời, tôi sẽ không làm gì khiến cô ấy đau long cả."
"Vậy chính xác thì anh gọi để nói gì về hành động tối qua của anh?" George lắc đầu lia lịa với Gina, nhưng cô quay lưng về phía anh. George tở dài tiếp tục đọc báo, anh đọc lướt qua phần sau của mục Phong cách để xem anh có quen ai đó kết hôn trong tuần này không.
"Tôi thừa nhận là chị bắt gặp tôi hôn một ả gái điếm, nhưng chị biết sao không? Tôi không biết rõ cô ta là ai, tôi đi chơi với bạn bè và chúng tôi uống hơi quá chén, và cô gái đó cũng vừa mới đến chỗ tôi thôi. Chắc là tôi buồn, vì tôi nhớ Alice, tôi thấy vui khi cô gái trẻ đẹp đó tán tỉnh tôi. Đúng là ngu, tôi biết như thế là ngu, đó chỉ là giải khuây, và quả thực tối qua không xảy ra chuyện gì khác đâu." Ít nhất thì điều cuối cùng này cũng đúng.
Gina ngồi im lặng giữ điện thoại kề tai. Lý do này có vẻ đủ hợp lý rồi, và có vẻ anh ta cũng rất hối lỗi. Có lẽ đúng là chẳng có gì cả. Có thể anh ta không khốn nạn đến vậy.
"Chị Gina? Chị vẫn nghe tôi nói đấy chứ?"
"Vâng. Anh không cần giải thích gì với tôi đâu." Giọng nói của cô mềm mỏng hơn; Joe biết cô đang tha thứ cho anh.
"Tôi biết chứ. Nhưng tôi phải giải thích với chị. Tôi thấy đau khổ lắm, không phải vì tôi nhìn thấy chị, mà bởi vì tôi nghĩ tôi đã làm Alice đau lòng. Chị Gina à, tôi yêu Alice rất nhiều, tôi thề với chị là tôi sẽ không bao giờ làm cô ấy đau lòng."
"Tôi tin anh." Cuối cùng Gina cũng đáp lại với một tiếng thở dài. "Được rồi. Cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra vậy."
"Chị Gina, tôi cảm ơn chị nhiều lắm. Rất nhiều. Cám ơn chị."
"Không có gì. Anh biết đấy, tôi vẫn không tán thành đâu, nhưng tôi hiểu đầu đuôi thế nào, và nếu đó chỉ là việc xảy ra một lần thì tôi sẽ quên chuyện này ngay lập tức."
"Thực sự là chỉ có một lần như vậy thôi. Và tôi chuẩn bị về quê để dành trọn một ngày bên cạnh Alice đây."
"Hay quá. Tôi biết là cô ấy rất nhớ anh khi anh luôn ở lại thành phố. Nhớ gửi tình yêu thương của tôi tới cô ấy nhé. Nhắn cô ấy là ngày mai tôi sẽ nói chuyện với cô ấy."
Joe đặt điện thoại xuống với tiếng thở hắt nhẹ nhõm. Ơn Chúa là anh cũng xoay xở xong vụ này. Ơn Chúa là Gina sẽ không nói gì với Alice. Anh lại nhấc điện thoại lên và bấm số của Alice. "Chào em, cô vợ buồn ngủ."
"Chào anh! Và cám ơn anh, nhưng em không buồn ngủ. Em tỉnh giấc lâu rồi nhé."
"Có gì ngạc nhiên đâu. Em có kế hoạch làm gì nào?"
"Chủ yếu là đọc truyện. Hôm nay em cũng sẽ cắt tỉa cây."
"Nghe hay đấy nhỉ."
"Ồ, hay quá ấy chứ."
"Em có thích đi ăn trưa tại nhà hàng Homestead Inn không?"
"Anh đang về đây đấy à?"
"Ừ. Anh nhớ em. Anh nghĩ là vợ chồng mình sẽ đi ăn ở ngoài, với bữa trưa thật lãng mạn, và sau đó mình sẽ dành trọn buổi chiều nhàn nhã trên giường ngủ."
"Có vẻ thực sự thú vị hơn nhiều so với việc cắt tỉa cây."
"Thật vui vì em nghĩ vậy."
Alice mỉm cười, cô hồi hộp vì chồng cô đang về đây và thực lòng muốn ở đây với cô."Gặp anh sau nhé." Cô nói. "Em và Snoop đang đi dạo."
Joe khăng khăng đòi Alice thay quần áo để đi ăn tại nhà hàng Homestead Inn – "Em yêu à, chiếc quần hiệu Levi's dơ bẩn, mũ thể thao và dép làm vườn thật sự không hợp với Greenwich" – và anh nhíu mày khi ít phút sau cô xuống cầu thang trong chiếc áo cổ chui và áo len cài cúc màu hồng nhạt cùng chiếc quần mày đen.
"Sao vậy anh?" Alice nói."Như thế này vẫn chưa đủ sành điệu ư?"
"Quần áo rất đẹp," Joe nói."Nhưng em làm gì với mái tóc vậy?"
Alice cười."Em muốn được tự nhiên như cũ. Anh đã quên mái tóc quăn tự nhiên của em rồi. Thực lòng em không muốn duỗi thẳng tóc nữa. Anh không nghĩ tóc xoăn sẽ đẹp hơn sao?"
Joe nhú mày."À, chắc chắn là khác lắm. Nhưng em yêu ơi, em phải làm lại tóc tai thôi. Như thế này trông kinh lắm."
"À. Em nghĩ là em không nên để tóc vàng nữa."
Joe lắc đầu."Không, tình yêu của anh. Nếu em muốn anh thành thật thì anh phải nói rằng trông em xinh đẹp hơn nhiều với mái tóc vàng. Anh có thể chấp nhận mái tóc quăn, nhưng em quay lại với màu tóc nâu à? Thế thì không đâu. Anh không nghĩ là nên như vậy."
Alice nhún vai. Cô không sẵn sàng tranh cãi với anh về sự việc nhỏ nhặt đến vậy, nhất là khi anh vừa về nhà một ngày và anh đang cư xử dịu dàng với cô. "Chắc là em sẽ không như vậy đâu." Cô nói dối."Em chỉ quên là trông em như thế nào với mái tóc tự nhiên và em chỉ muốn nhớ xem màu tóc cũ của mình như thế nào thôi."
"Chỉ cần nhớ là tuần này em có một cuộc hẹn." Joe nói. "Nhớ là vợ chồng mình sẽ tham dự hoạt động gây quỹ đó. Có lẽ buổi chiều hôm đó em nên nhờ Carlo làm tóc."
"Có lẽ vậy." Alice nói, nhưng cô biết rằng cô không muốn gọi điện cho chuyên viên làm tóc. Cô chán ngấy khi sáu tuần một lần cô phải ngồi hàng giờ ở tiệm làm tóc để nhuộm lại những lọn tóc highlight. Cô không muốn làm vậy nữa, và màu tóc tự nhiên của cô cũng đâu có tệ. Ừ thì màu nâu, nhưng như thế đơn giản hơn nhiều. "Ngày mai em sẽ gọi." cô nói vậy để Joe vui, và anh gật đầu tán thành trước khi vội vàng kéo cô đi ăn trưa.
Trong khi ăn tráng miệng, Joe cầm tay Alice và làm cô bất ngờ khi tặng cô chiếc xuyến bạc mà anh mua được trên đường (cám ơn Chúa vì Chủ nhật vẫn mua sắm được).
"Đẹp quá!" Alice vui sướng mỉm cười. "Nhưng món quà này là vì cái gì vậy anh?"
"Tại sao phải vì cái gì hả em?" Joe nói, và anh rướn người ra trước để đeo vòng tay cho vợ. "Chỉ vì anh yêu em thôi."
"Anh có chắc là anh không làm gì có lỗi đấy chứ?" Alice cười, và Joe cũng mỉm cười, mặc dù anh bỗng nhiên thấy lành lạnh sống lưng.
"Có lỗi gì hả em?" anh nói và cố gắng giữ giọng bình thường hết mức có thể. Chắc chắn Gina vẫn chưa nói gì với cô, và cô ấy sẽ không nói gì sau cuộc trò chuyện sáng nay.
Alice mỉm cười và hôn anh. "Có lỗi vì anh là chồng đáng yêu. Cám ơn anh. Đẹp quá. Nhiều tháng rồi anh không tặng quà để làm em ngạc nhiên. Hồi còn ở Luân Đôn anh thường tặng quà cho em. Em quên mất là em nhớ hành động này của anh đến dường nào. Cám ơn anh." Đúng hơn thì Alice cũng quên luôn cả cảm giác mỗi khi Joe xuất hiện với những món quà này, cô đã quên sự hoài nghi đối với quá khứ, đã quên nỗi sợ hãi vẫn đeo đẳng cô như đám mây đen kịt.