Chương 10
"Tớ không thể chịu đựng được nữa." Cổ họng Alice khô rát và nghèn nghẹn vì cô phải cố kìm nước mắt. "Tớ không biết tại sao tớ lại đi kết hôn, tớ chẳng bao giờ thấy mặt anh ấy, và tớ cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ nói ra điều này, nhưng thề có Chúa là tớ không biết tớ đang sống vì cái quái gì."
Emily ngồi cạnh Alice trên ghế sofa và quàng tay quanh vai bạn, siết nhẹ, cô không biết phải nói gì; cô đợi Alice khóc và muốn nói với bạn rằng cô luôn luôn ở bên bạn.
Alice ngẩng mặt lên nhìn Emily. "Thử hình dung nếu cậu chưa bao giờ gặp Harry. Cậu sẽ không chịu đựng được điều đó, đúng không?"
Emily nhún vai.
"Sẽ không đâu. Tớ biết cậu sẽ không chịu được đâu. Tớ biết không ai chịu được cả. Trừ Alice già nua ngốc nghếch này."
"Cậu không phải Alice già nua ngốc nghếch. Cậu là Alice dễ thương và đây chỉ là thăng trầm trong cuộc sống hôn nhân. Cậu đã vượt qua giai đoạn này rồi, vì vậy chắc chắn lần này cậu cũng sẽ vượt qua, cậu luôn làm được."
"Ôi Chúa ơi, Emily ơi. Tớ không thể chịu đựng được nữa. Tớ nghĩ anh ấy đang ngoại tình."
Thời gian như đứng im.
Sắc mặt của cả hai tái nhợt trong vài phút.
"Có thật cậu nghĩ là anh ấy ngoại tình không?" Emily nói chậm rãi, thận trọng bởi cô không tin là cuối cùng, sau ngần ấy năm chung sống, Alice mới nói ra điều mà tất cả mọi người đều nghi ngờ.
"Có. Mà không." Alice thở dài. "Chúa ơi, tớ cũng không biết. Ý tớ là, một mặt, tớ nghĩ anh ấy sẽ không làm vậy với tớ, anh ấy biết tớ sẽ bỏ anh ấy nếu tớ phát hiện ra điều đó, nhưng mặt khác..." Cô vùi đầu vào hai bàn tay, rồi cô lại ngẩng mặt lên nhìn Emily. "Nếu ai đó đang bàn tán về cuộc đời tớ, tớ nghĩ rằng anh ấy đang tằng tịu với anh đó. Suốt ba tháng qua, hầu như không có hôm nào anh ấy về nhà trước mười giờ tối. Lúc nào anh ấy cũng nói là bận họp hành và không bao giờ nghe điện thoại của tớ. Anh ấy đi công tác mà không nói cho tớ biết địa chỉ khách sạn. Tớ chỉ biết đợi anh ấy gọi điện về, và suốt ba tháng liền, vợ chồng tớ cũng không quan hệ chăn gối."
"Cậu nói nghiêm túc hả?" Emily không thể che giấu cảm giác bàng hoàng. "Ba tháng trời? Lý do của anh ấy là gì?"
"Anh ấy nói anh ấy mệt, và khi anh ấy làm việc vất vả đến vậy thì chẳng còn tha thiết gì chuyện làm tình nữa."
"Thật vậy sao?"
"Ừ, lần trước, khi vợ chồng tớ đối mặt với giai đoạn tương tụ, anh ấy cũng làm việc miệt mài y như thế này và không quan hệ gì hết, nhưng bây giờ tớ tự hỏi, liệu có phải mỗi khi anh ấy nói anh ấy phải làm việc vất vả thì thực tế là anh ấy đang ngoại tình hay không. Ôi Chúa ơi." Alice đứng lên ôm ngực, một cơn nóng bất ngờ trào lên trong người cô, mồ hôi vã ra trên trán. "Chắc tớ bị ốm rồi."
Năm phút sau, Alice bước ra từ phòng tắm, xanh xao, mệt mỏi, mặt đẫm mồ hôi.
Emily pha trà trong bếp. Cô mang trà vào phòng và quan sát Alice khi Alice hớp ngụm nước ngòn ngọt âm ấm với cảm giác biết ơn.
"Ali à, cậu đã nói chuyện này với anh ấy chưa?" cô dịu dàng hỏi.
"Rồi chứ. Anh ấy chỉ nói là tớ ăn nói linh tinh. Emily à, tớ cô đơn lắm." Cuối cùng Alice cũng để nước mắt lăn dài xuống hai gò má. "Tớ không biết tớ sẽ làm cái quái quỷ gì nữa."
Ba hôm trước, Alice cũng thử nói chuyện này với Joe. Ba tháng là khoảng thời gian quá dài để chịu đựng đời sống không tình dục, không có hơi ấm hay sự thân mật dưới mọi hình thức khi bạn yêu chồng mình và muốn được ở bên anh ấy, và Alice nghĩ rằng có lẽ cô vẫn chưa cố gắng hết mức. Có thể nếu cô cực kỳ khiêu gợi và quyến rũ, biết đâu cô lại kéo anh trở về từ bất cứ thứ gì đã cướp anh khỏi vòng tay cô.
Lần trước, khi Joe tỏ ra xa cách, Alice cũng thử cách này rồi. Cô mua quần áo lót mới, khiêu khích anh bằng rượu, và mặc dù phương cách này chưa bao giờ phát huy hiệu quả nhưng lần này cô quyết tâm khôi phục lại sự mãnh liệt đó.
Vậy là cô thức đợi Joe trong bộ đồ ren mặc ở nhà. Rồi chờ. Và chờ. Lúc 0:6, khi nghe tiếng cửa trước lạch cạch mở ra, cô mệt đến mức chỉ muốn lăn ra ngủ, nhưng đã đợi đến lúc này rồi thì cô phải đợi cho trót.
Cô mong Joe sẽ đi thẳng lên giường. Nói cho cùng thì cũng muộn rồi, và anh cũng đã làm việc vất vả, nhưng hai mươi phút sau anh vẫn chưa xuất hiện, cô đành nhón gót xuống cầu thang để xem anh đang làm gì.
Không thấy dấu hiệu của anh trong phòng khách hay phòng bếp. Cô nghe thấy tiếng rì rầm nho nhỏ từ phòng làm việc của anh, và ngay lập tức, tim cô đập nhanh hơn, cơn buồn nôn bắt đầu trào lên trong lồng ngực.
Cô muốn đứng ngoài cửa nghe ngóng, cô muốn có bằng chứng cô cần, nhưng cô không thể. Cô không muốn bắt quả tang anh ngoại tình, cô không muốn nghe thấy thứ bằng chứng không thể chối cãi, thay vào đó, cô muốn Joe trấn an cô, nói với cô rằng mọi việc đều rất ổn.
Cô nghe thấy tiếng cười nho nhỏ và mở cửa thật mạnh để anh biết rằng cô đang đứng đó. Cô đã nghe đủ để hoài nghi, nhưng cô không thể chịu đựng việc nghe thêm chút nữa để kết án anh.
Joe đột ngột quay lưng lại, nỗi sợ hãi hiển hiện trong đôi mắt anh.
"Em đang làm gì vậy?" anh nói, cố gắng tỏ ra bình thường hết mức và tay anh vẫn cầm điện thoại.
"Anh đang làm gì vậy?" Alice rít lên và chỉ vào điên thoại. "Anh đang nói chuyện với ai? Anh đang bồ bịch đúng không?"
"Tôi sẽ gọi lại cho anh vào ngày mau," Joe nói qua điện thoại, lúc này giọng nói của anh rất to, rất chuyên nghiệp, mang đúng tính chất điện thoại công việc. "Cho đến lúc đó, anh đừng làm gì với ý kiến của ngân hàng đầu tư nhé."
"Em sẽ như vậy," Josie cười khàn khàn. "Đồ quỷ sứ, suýt bị bắt quả tang. Mai gặp cưng nhé." Và cô gửi một nụ hôn qua điện thoại trước khi cúp máy.
"Được rồi," Joe nói với đầu dây bên kia lúc này chỉ còn tiếng tút tút. "Được rồi, ngày mai tôi và anh sẽ thảo luận về kết quả định giá. Tôi xin lỗi nhưng tôi phải cúp máy đây." Anh quay sang phía Alice - người đang ấp a ấp úng và bắt đầu tự hoài nghi chính mình. Liệu có phải cô đã nghe thấy tiếng cười khe khẽ khi cô đứng ngoài cửa không? Có phải cô đã nghe thất tiếng trò chuyện rầm rì, với giọng nói cho thấy có vẻ như chồng cô đang nói chuyện với một người phụ nữ, hay một ả nhân tình không?
"Em làm cái chết tiệt gì vậy?" Nỗi lo sợ được thay thế bằng cơn giận dữ. Joe đã thoát, anh biết mình đã thoát, và giờ thì anh đang tỏ ra tức giận và tự vệ, với thái độ ngay thẳng của một kẻ có tội biết mình đã trắng án. "Sao em dám," anh nói tiếp, "tại sao em dám vào phòng làm việc của anh trong khi anh nói chuyện điện thoại với khách hàng Nhật Bản, nghe lén rồi buộc tội anh ngoại tình?"
Alice ghét giọng nói lớn tiếng. Ghét những cuộc trang cãi. Phản ứng đầu tiên của cô luôn là thoái lui và bỏ chạy, và chắc chắn rồi, cô bắt đầu xin lỗi.
"Em xin lỗi," cô nói. "Em nghĩ anh đang... có vẻ như anh đang..."
"Sao cơ?" anh rít lên. "Có vẻ như tôi làm sao? Cô nói là cô đứng bên ngoài nghe lén cuộc trò chuyện của tôi sao?" Trong một giây thôi, nỗi sợ hãi quay trở lại trong anh, nhưng không, chắc chắn vợ anh chưa nghe thấy hoặc cô chưa biết chuyện gì, nếu không cô sẽ không thoái lui nhanh như vậy được.
Hóa ra Josie rất khác so với những người phụ nữ khác. Họ ăn nằm với nhau đã ba tháng, và trong ba tháng đó, Joe nhận thấy anh không phải là người nắm quyền kiểm soát – khác hoàn toàn so với vị thế của anh khi anh dan díu với những người đàn bà khác.
Những trận mây mưa say mê và hân hoan không thể tin được, và đối với anh, Josie giống như ma túy loại A. Càng gặp cô càng muốn gặp cô thêm nữa, và anh càng muốn gặp cô thì cô càng có khả năng kiểm soát anh nhiều hơn.
Suốt một thời gian dài, anh lo sợ mình đã phải lòng cô. Anh lo lắng bởi thực lòng anh không bao giờ muốn làm tổn thương Alice, anh lo lắng bởi anh không thể điều khiển người phụ nữ như Josie mọi lúc mọi nơi. Giờ đây anh nghĩ đó không phải là tình yêu, đó chỉ là sự ám ảnh mà trước sau gì cũng sẽ biến mất khỏi não bộ của anh.
Trước đây Joe cũng có những kiểu ám ảnh như vậy, nhưng thông thường, ngay khi những người phụ nữ bắt đầu đòi hỏi, hay bắt đầu phải lòng anh, anh sẵn sàng quất ngữa truy phong và đi tìm thử thách mới.
Nhưng Josie vẫn là một thử thách. Cô thấy anh rất ngộ nghĩnh. Những câu nói vốn hiệu quả với các cô nàng khác nay chỉ khiến Josie cười đầy khinh miệt.
Anh thấy cô thật cứng rắn, không phải việc gì anh muốn cô cũng sẵn sàng làm, những điều đó khiến anh say mê, và, cũng giống như tối nay, anh bắt đầu chấp nhận nhiều rủi ro hơn.
Anh mới tạm biệt cô bốn mươi phút trước, nhưng trên đường về nhà anh chỉ nghĩ đến cô, và anh phải nói chuyện với cô một lần nữa trước khi đi ngủ. Alice thường lên giường từ lúc 8:30, và cô sẽ không thức dậy vào giờ này.
Ôi Chúa ơi, anh suýt bị bắt quả tang. Anh nhìn Alice đang đứng đó trong bộ đồ ren anh chưa thấy bao giờ, và ơn Chúa, anh lại trót lọt vụ này. Chỉ một chút nữa. Một chút xíu nữa thôi là xong rồi. Bất kể nghiện Josie đến đâu thì anh cũng không muốn cuộc hôn nhân của mình chấm dứt. và anh biết Alice đã nghe thấy những lời anh nói với Josie, nghe thấy anh nói với Josie rằng anh muốn đưa cô đến miền thôn quê; đến một khách sạn có giường bốn cọc, anh sẽ trói cô lại, hai chân cô sẽ dang ra để anh mặc sức làm những gì anh muốn, và cuộc hôn nhân của anh sẽ kết thúc.
"Sao?" anh nhắc lại, sự tức giận trào lên, chỉ có một tia sợ hãi lóe lên trong mắt anh. "Cô nghe thấy gì rồi? Cô nghĩ cô nghe thấy gì rồi nào?"
"Em... không có gì. Chỉ là do giọng nói của anh thôi, nghe không giống như một cuộc điện thoại công việc."
"Tôi không biết cô đang nói về cái quái gì nữa." Joe đứng lên và xô nhẹ Alice. "Tôi làm việc cả ngày dài. Tôi mệt là. Và tôi trở về nhà để thấy vợ tôi đứng đây buộc tội tôi một cách nhảm nhí. Cô có nghĩ là tôi phải làm việc rất vất vả không? Cô có nghĩ gi là tôi vô cũng bận rộn, là tôi đã kiệt sức ngay khi về đến nhà không?"
"Em xin lỗi," Alice ngoan ngoãn nói.
"À, giờ mới xin lỗi thì quá muộn rồi." Giờ thì Joe đang nắm thế thượng phong. "Có chuyện quái gì xảy ra thì tôi cũng không đời nào cần vợ tôi vô cớ buộc tội tôi dan díu tằng tịu khi tôi về nhà lúc" – anh nhìn đồng hồ - "quá nửa đêm."
"Nhưng Joe." Alice cố gắng tìm từ ngữ để diễn đạt, cô không muốn đầu hàng dễ dàng như thế này, cô muốn nói với anh về nỗi sợ hãi của mình, cô muốn được củng cổ tinh thần. "Vợ chồng mình không quan hệ suốt ba tháng nay. Lúc nào anh cũng đi vắng và không để lại cho em địa chỉ liên lạc, và hầu như anh không bao giờ ở nhà. Anh cũng phải thấy rằng những điều đó thật đáng ngờ."
"Vậy là cô thực sự nghĩ tôi ngoại tình à?"
"Không... em không biết." Alice thở dài. "Em nghĩ là em không thực lòng nghĩ vậy, em thực lòng không nghĩ anh lại làm vậy với em, nhưng khi anh có vẻ không ham muốn em nữa, em không biết nghĩ thế nào cho phải."
"Ôi, em yêu." Joe đã thắng. Giờ thì anh có thể xoa dịu cô. Anh đi về phía cô và vòng tay ôm cô. "Tất nhiên là anh không bồ bịch với anh hết. Anh yêu em. Em là gà con bé nhỏ của anh, không còn ai khác đâu em."
Alice nhẹ nhõm mỉm cười, rúc đầu dưới cánh tay anh. "Em cũng yêu anh." Cô thở dài và tưa đầu lên cổ anh.
Joe mỉm cười hôn mái tóc cô. "Anh yêu em nhiều hơn."
"Em yêu anh nhiều hơn."
"Anh biết mà." Cái dụi đầu của Alice bên dưới cổ anh trở nên mạnh mẽ hơn, cô xoay đầu và hôn môi anh. Joe cũng hôn đáp lại, nhưng ngay khi đôi môi cô bắt đầy mở ra, anh lùi lại và ôm cô thật chặt trước khi quay lưng đi. "Muộn rồi em ạ," anh nói, cầm tay cô kéo khỏi phòng làm việc. "Đến giờ đi ngủ rồi."
Alice trườn sang phần giường của Joe và rúc vào lưng anh. Joe cố gắng hết mức để thở thật đều. Anh yêu vợ, nhưng anh không muốn làm tình với vợ. Anh không muốn làm tình với bất kỳ ai khác ngoài Josie, mặc dù kiều như vậy không thực sự là làm tình mà chỉ là mây mưa vui vẻ.
"Ngủ ngon em nhé," anh lầm bầm như thể anh ngủ rồi. Alice mơn trớn lưng anh thêm chút nữa với nỗ lực miễn cưỡng để khơi dậy cảm xúc trong anh, nhưng cuối cùng cô phải đầu hàng và trườn về phần giường của mình.
"Vậy thì, vào buổi tối hôm đó, nếu cậu không nghĩ là anh ấy ngoại tình," Emily đánh bạo hỏi khi Alice kể cho cô nghe chuyện này, "tại sao bây giờ cậu lại nghĩ anh ấy đang ngoại tình?"
"Tớ biết chuyện này có vẻ điên rồ, nhưng khi anh ấy ở bên tớ, an ủi tớ, tớ tuyệt đối tin là mình quá ngu ngốc khi nghi ngờ anh ấy. Nhưng khi anh ấy đi xa, hoặc khi anh ấy gọi điện thông báo về muộn, tâm trí tớ rối tung rối mù lên và tớ cam đoan là anh ấy có người đàn bà khác. Và cậu biết điều tồi tệ nhất là gì không? Điều tồi tệ nhất là tớ đã ba mươi lăm tuổi và tớ muốn có con, và làm sao tớ có thể có con cho đước nếu chồng tớ không ngủ với tớ?"
"Ý cậu là cuối cùng Joe cũng đồng ý có còn à?"
Alice khịt mũi. "Đừng ngớ ngẩn thế chứ. Chồng tớ không bao giờ về nhà để thảo luận về việc con cái đâu. Nhưng thời gian đang cạn dần, Em ạ. Tớ sẵn sàng, Chúa ơi, tớ sẵn sàng đã từ nhiều năm rồi, và ai biết liệu tớ có thể có con được không chứ? Có thể phải mất nhiều năm tớ mới có con, và nếu vợ chồng tớ không sớm bắt đầu thì sẽ muộn mất."
"Vậy làm sao cậu có con cho được nếu anh ấy không ngủ với cậu?"
:Chính xác. Tớ nói cậu nghe nhé. Tớ còn nghĩ đến việc xin tinh trùng để thụ thai đấy."
"Không phải vậy chứ!"
"Phải mà, nhưng tớ chỉ nghĩ vậy thôi chứ không làm đâu. Tớ muốn có con với chồng tớ, chứ không phải với ống thụ tinh. Tớ còn không tin là tớ lại hào hứng sự tưởng tượng ấy."
"Tớ nói cho cậu biết điều gì mới thực sự đáng buồn nhé. Giấc mơ của tớ là còng tay, khăn lụa, và ba người đàn ông lực lưỡng với ba cái chứng chỉ bậc thầy trong lĩnh vực tình dục. Vậy mà giấc mơ của cậu lại là ống thụ tinh nhân tạo."
Alice nghẹn cả nước trà. "Ba? Ba người đàn ông? Cậu nói thật đấy chứ?"
Emily đỏ bừng mặt và nhún vai. "Như vậy là quá đáng à?"
"Một chút. Nào tiếp đi. Cậu gặp ba người đàn ông này ở đâu?"
"À... ờ. Tớ sẽ không kể thêm với cậu nữa, trừ phi cậu kể cho tớ nghe giấc mơ của cậu."
"Được rồi. Giấc mơ của tớ là một túp lều tranh..."
"Ôi, cậu thôi ngay đi không!" Emily đấm Alice, còn Alice cứ ngồi cười khúc khích. "Giấc mơ về tình dục của cậu cơ mà. Nào kể đi chứ. Tớ kế cho cậu nghe về giấc mơ của tớ rồi, giờ cậu phải kể cho tớ nghe phần của cậu."
"Tớ sẽ không kể gì hết trước khi tớ có thêm thông tin về ba người đàn ông vạm vỡ đó. Một trong số họ có phải là Harry không vậy?"
Emily dứt khoát lắc đầu. "Chắc chắn là không. Tưởng tượng tình dục không nên dính dáng gì đến người đàn ông mà cậu yêu thương, nhất là khi họ chưa suy đồi đến thế."
"Ố ồ, sự việc càng lúc càng gay cấn đây, Tiếp tục đi nào, kể cho tớ nghe đi."
Sau nửa giờ cười đùa khúc khích, Emily cúi xuống xoa đầu Humphrey. Humphrey nhắm mắt vui sướng và nhanh chóng nằm nhoài người ra, để lộ cái bụng béo phị cho Emily thấy và cô vừa xoa bụng chó cưng vừa cười sảng khoái. "Humphrey, mày là đồ mập ú. Ali, cậu biết sao không, nếu cậu không có con, cậu phải có ai đó khác."
"Gì cơ?" Alice sửng sốt ngẩng lên nhìn bạn. "Tớ không muốn ai khác. Cậu đang nói về chuyện gì vậy?"
"Tớ nói về thứ gì đó giống với Humphrey."
"Một cái gì?"
"Một con chó. Cậu cô đơn đến vậy, tại sao cậu không nuôi chó nhỉ?"
"Vì Joe ghét động vật. Mặc dù tớ cũng thích chó."
"À, cậu phải thử thách Joe. Hãy nói với anh ấy hoặc là anh ấy phải dành nhiều thời gian hơn ở nhà với cậu, hoặc là cậu sẽ nuôi chó để có bầu có bạn."
"Tớ nghĩ là anh ấy không đồng ý nuôi chó đâu. Cứ nhìn những gì đã xảy ra với Molly đâu nếu cậu thử một lần? Cô bạn cũng lớp tớ có giống cho Westie rất đẹp và nàng chó này mới sinh con, cô ấy đang tìm nhà ở cho đàn cho con này."
"Ôi, dễ thương quá! Tớ thích giống chó Westie lắm."
"Ừ, không phải chó thuần chủng đâu. Thật ra là nàng chó này có chửa khi cô ấy cứu nó, vì vậy có Chúa mới biết giống chó này có thuần chủng hay không, nhưng phải nói là chúng dễ thương không chịu được."
"Nếu tớ may mắn thì đàng chó con sẽ lai giữa giống Westie và giống Rottweiler."
Emily cười. "Ít nhất nó cũng sẽ là một con chó giữ nhà tốt. Và sẽ rất thú vị nữa, cậu có thể tham gia lớp huấn luyện chó. Ôi thôi nào, cậu nên nuôi một con chó thôi. Đi mà!"
Alice rất sung sướng trước viễn cảnh này. "Ừ." cuối cùng cô cũng nói, "cậu nói rất đúng, và chắc chắn việc này đáng để tớ thử. Tớ hứa sẽ đề cập đến vấn đề này nếu có hôm nào chồng tớ lại về nhà vào lúc thích hợp."
Một tuần sau đó, Snoop có nhà mới. Tất nhiên là Joe phản đối, nhưng Alice đã chuẩn bị kĩ lưỡng cho cuộc tranh luận, và anh không có lý lẽ gì để bào chữa cho mình.
Alice vui sướng tột độ khi cuối cùng cô cũng có ai đó để thể hiện tình yêu thương và sự quan tâm, ai đó sẽ yêu thương cô vô điều kiện, ai đó muốn ở bên cô mọi lúc mọi nơi.
Cô cũng mới tham gia lớp huấn luyện chó, và hớ mối quan hệ của Harry với Emily, cô luôn được đối xử đặc biết, Harry nói rằng cô có thể gọi cho anh bất cứ lúc nào nếu cô có thắc mắc hoặc cần giúp đỡ.
Snoop mở ra một thế giới hoàn toàn mới cho Alice. Cô có thể từ chối lời mời với lý do là cô mới nuôi một chú chó còn và không thể để nó ở nhà một mình, hoặc nếu nhà hàng không cho phép cô mang Snoop vào trong, cô không hối tiếc gì khi ra về, vì nhờ thế cô có cơ hội từ chối những lời mời ăn trưa nồng nhiệt.
Cô đưa Snoop đi dạo quanh nơi mình ở ít nhất năm lần mỗi ngày, cô cũng đột nhiên nhận thấy có rất nhiều người nuôi chó, và cô dừng lại trò chuyện với tất cả bọn họ.
Hàng xóm nhất trí cho rằng một nửa dòng máu của Snoop là chó săn thỏ hoặc giống chó lùn Baxer. Rõ ràng là một sự kết hợp kỳ cục, nhưng các mảng lông màu nâu trên khắp mình chú chó rất giống với loại chó sục ở West Highland.
Đó là thế giới mà Alice yêu mến, và mặc dù Joe không ở nhà nhiều hơn trong vài tháng qua, dù anh vẫn xa cách và dửng dưng, Alice nhận thấy cô không còn quan tâm đến thái độ của anh nhiều như trước nữa. Giờ đây, ngoài Joe, cô có một thứ khác để nghĩ đến, và thứ đó sinh ra để dành cho cô.
Ngay cả Joe cũng nghĩ Snoop là một ý tưởng hay ho. Con chó là lý do hoàn hảo để anh đi dạo lúc đêm muộn và gọi điện thoại cho Josie. Và, trong trường hợp Joe chưa có con, Snoop là chứng cớ ngoại phạm hoàn hảo cho cuộc hẹn hò cuối tuần.
"Em cứ ngủ đi," anh nói rồi hôn Alice khi đang đứng cạnh giường với quần jeans và mũ bóng chày. "Anh đưa Snoop đến công viên Hyde đi dạo lâu lâu một chút." Khi đó Alice thường mỉm cười chui lại vào tấm chăn lông vịt. Ai ngờ được là Joe lại thích chó cơ chứ? Và nếu anh tốt đến vậy với Snoop, hãy tưởng tượng xem anh sẽ tốt như thế nào với con cái. Chắc chắn họ sẽ sớm có con thôi.
Và Snoop rất vui vẻ. Phòng khách nhà Josie chẳng có nhiều thứ để cho chú chó con đùa nghịch, vì vậy cu cậu thường thích thú tè vào góc phòng trong khi đợi Joe chui ra từ phía sau cánh cửa phòng ngủ đóng chặt.
"Không, Joe, đừng lố bịch thế." Josie rùng mình khi Joe luồn bàn tay dày dạn kinh nghiệm lên đùi cô. "Không phải ở văn phòng."
"Tại sao không?" Joe rì rầm. "Tám giờ tối thứ Sáu, em nghĩ còn ai lảng vảng ở đây nữa?"
Josie im lặng. Anh nói đúng. Vào ngày thứ Sáu, tầng giao dịch luôn vắng vẻ, và người ta chỉ ở lại làm việc muộn nhất là đến sáu giờ. Cô dừng lại nghe ngóng, sau đó cô đứng dậy liếc ra cửa. Anh nói đúng. Nơi đây hoàn toàn vắng vẻ.
"Em cứ để cửa mở đi," Joe toét miệng cười và phần khích trước cảm giác hồi hộp, anh đang dựa lưng vào bàn hội thảo trong phòng họp ở cuối hành lang. "Đến đây với anh."