Chương 17
Chuyến lái xe trở về New York là một cuộc tra tấn đầy im lặng. Madden không nói câu nào, chỉ ngồi ru rú một chỗ nơi góc xe. Katharine thì nhìn thẳng về phía trước, gương mặt nàng như xác chết tái nhợt, cằm nàng như dính cứng vào cổ áo khoác lông mềm mại. Bằng cách nào mà nàng bước vào nhà mà không bị suy sụp tinh thần, nàng không thể hiểu nổi. Cuối cùng khi họ đã tới nơi, họ lại bị vây quanh bởi vẻ ấm cúng của đèn đuốc và người người.
Đã năm giờ chiều. Nancy từ hý viện trở về, có Bertram, Paula Brent, và John Sidney theo cùng. Cũng đã tới giờ đãi tiệc rượu nhẹ, khi Nancy vui vẻ kết thúc câu nói, nàng vô cùng thích thú với sự hiện diện của Madden.
"Chào anh cưng," nàng bày tỏ cảm xúc thật lớn và nhiệt tình trước cả mọi người. "Em cứ tưởng là anh sẽ về vào ngày mai. Tuyệt quá đi. Lại đây và ôm ghì lấy em nào."
Tâm trạng của Nancy là một trong những niềm hồ hởi hiển nhiên. Nàng không nhận thấy sự do dự đầy đau đớn của Madden khi chàng đứng ở ngay ngưỡng cửa hay sự tranh đấu nội tâm hiện lên trên mặt chàng. Khi chàng với tất cả nghị lực tiến về phía trước, nàng bước tới giang rộng vòng tay ôm lấy cổ chàng và gắn chặt đôi môi mình lên môi chàng.
"Thật là tuyệt khi gặp lại anh, anh yêu," nàng thở hắt ra với vẻ chắc chắn. "Em có ngày làm việc thật mệt mỏi. Bertram quay chúng em cứ như là đuổi chó vậy. Thiệt đúng là thứ em cần mà."
Gò má của nàng hơi ửng đỏ và mắt nàng sáng lên. Vòng tay của nàng vẫn để quanh chàng, nàng kéo chàng đi bên cạnh, đôi mắt chàng cũng như đang cười.
Thế rồi giây phút ngưng đọng không ai nhận thấy cũng đến. Cái nhìn chăm chú của Katharine được đảo sang chỗ khác. Gương mặt của nàng vẫn còn xanh tái, tuy bề ngoài đã lấy lại trầm tĩnh nhưng môi nàng như rung lên với đau đớn.
Paula Brent, ngồi thật vương giả trong một cái ghế cao, liếc nhìn lạ lùng từ Madden tới Katharine.
"Cả hai người mới ở đâu về vậy? Hai người trông có vẻ bơ phờ và lạnh cóng thế kia. Như thể là hai vị mới từ trên núi xuống vậy."
Katharine cảm thấy như những người kia cũng ngó về phía nàng. Nàng chợt động tâm. "Đúng ra thì," nàng nói rời rạc, tháo găng tay ra, "chúng tôi lên núi chơi. Chúng tôi lên ngạn trên sông Hudson để dùng bữa trưa. Trên đó thật là đẹp với tuyết rơi."
"Dòng Hudson!" Sidney kêu lên với giọng thán phục không tưởng nổi. Anh ta là một người trẻ tuổi có mái tóc gợn sóng màu nâu nhạt trong trang phục hết sức chau chuốt. Quần dài không để lộ cả đầu gối của anh ta. Với cái giọng kẻ cả, anh ta thêm: "Trời đất quỷ thần ơi!"
"Không phải thế! Tôi lại thấy hay hay," Paula thì thầm lịch thiệp. "Hy vọng là hai vị không có gây ra vụ tuyết lở nào. Đưa cho em điếu thuốc lá nào anh John."
Katharine không nhận ra mình đỏ mặt. Bây giờ thì cả mắt của Bertram cũng nhìn về phía nàng. Nhưng với nội tâm sáng suốt mà không có gì lay chuyển được, nàng cứ thế mà tiến về phía Nancy và ngồi xuống cạnh cháu nàng.
"Con có một ngày hơi cực hả con yêu?" nàng hỏi khẽ.
Nancy gật đầu có hơi hồ hởi, vẫy vẫy cái ly không với cánh tay không vướng víu. "Đơn giản là khủng khiếp cho tất cả mọi người. Cám ơn Ơn Trên là mở màn vào Thứ Hai. Bertie quay chúng con còn hơn là chó săn. Con nói thế rồi phải không? Dì biết không, Oupla! Oupla! Nhảy qua cái vòng kia nghe không hay là muốn ăn đòn! Nhưng con không thấy mệt nữa vì anh Chris đã có ở đây. Chúng ta sẽ ra ngoài đi chơi và hưởng thụ thôi. Chúng ta sẽ có những giây phút tuyệt vời. Dì muốn một ly rượu trái cây không dì Katharine?"
Katharine từ chối. Sau khi nếm trải bầu không khí trong lành lạnh cóng ở vùng núi Bear Mountains, làn không khí nóng hổi đầy mùi hương, khói thuốc toả ra trong phòng làm nàng muốn cảm. Nàng trông thấy Madden cũng không có uống rượu. Nàng quay sang Bertram.
"Ông có thoả mãn với vở kịch đang tập dượt?"
Ông ta cười to, duỗi thẳng chân mình và lặng ngắm những ngón chân nằm trong đôi giầy với vẻ không tự tin lắm. "Có bao giờ tôi thoả mãn không? Nhưng tôi có thể nói với cô điều này. Cái cô cháu gái láo xược của cô không đến nỗi tệ hại cho lắm."
Nancy làm điệu bộ nhăn nhó với Bertram.
"Lời khen gợi từ người điều khiển chương trình rạp xiếc. Oupla! Ai đó vặn máy thu thanh lên nào. Sau đó tôi nghĩ chúng ta phải vui vẻ đi chơi đâu đó."
Anh chàng Sidney trẻ tuổi vặn máy thu thanh, và Nancy, rời khỏi vòng tay dì mình, ném một cái cười nhanh về phía Madden và bắt đầu trang điểm lại khuôn mặt của mình, cử động của nàng được tính toán chính xác, màu son môi đi đồng bộ với màu đỏ thắm phủ nhiều lần của sơn móng tay.
Đó là một khuôn mặt đáng yêu, hơi xí xọn, Katharine tự nhủ, quan sát Nancy với kiểu nghiên cứu kỹ lưỡng mới mẻ thực thà - cặp chân mày quá mỏng được kẻ chì, có lẽ thế, và cặp môi lúc nào cũng hờn mát, nhưng cặp mày được kẻ khéo léo và đôi mắt lấp la lấp lánh. Và dáng điệu của nàng, được quan sát có hơi không thực, làm Katharine sực nhớ ra dáng vẻ không nghệ thuật có hơi kỳ lạ và có tí nét trẻ trung lâm ly thống thiết. Nàng chợt rùng mình nhè nhẹ. Nàng sẽ không bao giờ làm Nancy đau khổ, không bao giờ, không bao giờ, không bao giờ. Nancy có thể được yêu chiều quá độ, ích kỷ, khó khăn, và có khi quá tinh ranh. Nhưng nàng cũng chỉ là một đứa trẻ. Nhận thức sẽ từ từ đến với nàng, nhất là một nhạy cảm sâu lắng. Việc kết hôn với Madden sẽ tạo cho nàng tính cách đó, cùng với sự hiểu biết sâu xa hơn về ý nghĩa của cuộc sống.
"Có chuyện gì thế hả?" Nancy yêu sách. "Không ai nghe tôi nói à? Tôi muốn đi đâu đó. Chúng ta đi ăn tối ở phòng trà Rainbow Room và thưởng thức giọng ca của những ca sĩ Tyrolese luôn."
Vẻ mặt của Madden vẫn giữ nguyên nét khó hiểu. Chàng nói với giọng khó khăn: "Anh không nghĩ là anh muốn đi ra ngoài chơi tối nay, Nancy."
Phía bên kia, Paula chen ngang với vẻ uể oải: "Những người leo núi này có vẻ hơi mệt!"
"Ồ, không thể nào, anh cưng," Nancy phản đối bằng cách xụ mặt xuống, "con không thể nào để mẹ thất vọng được. Đứa con yêu quý của mẹ hãy ngoan nào!"
Ngay cả Bertram cũng cười lớn. Sự tiếp nhận nhanh chóng thành ngữ Mỹ của Nancy không hề thiếu nét hóm hỉnh. Nhưng Madden, nhìn chăm chăm có vẻ nghiền ngẫm xuống sàn nhà dường như không thấy gì là vui thú. Một sự vật lộn sâu thẳm cay đắng như gào xé trong lòng chàng. Cuối cùng, vẻ sáng suốt trong ánh mắt của Katharine nhìn về chàng, chàng đành làm cử chỉ bằng lòng ngầm. Chàng đứng dậy.
"Được rồi, Nancy," chàng nói. "Anh sẽ đi."
Mọi người cùng đứng dậy hết, chuẩn bị đi, Nancy nắm lấy tay Madden, Sidney uống vội một ly rượu cuối cùng, Bertram thì mặc hộ áo choàng cho Paula. Nhưng Katharine, với cơn nhức đầu cáo từ không đi. Nàng muốn Madden và Nancy được ở với nhau. Nàng cầu nguyện rằng mọi việc sẽ được giải quyết giữa hai người chiều tối hôm đó. Nàng cầu nguyện với cả sức lực của mình cho hai người.