Chương 50
Sau khi đã đi suốt ngày, chiếu tối họ tới được một tu viện Côptic. Nhà luyện kim đan bảo đoàn tháp tùng quay về rồi xuống ngựa.
"Từ đây cậu có thể tự mình đi tiếp được rồi đấy", ông nói. "Chỉ cần ba tiếng nữa là tới Kim Tự Tháp".
"Cám ơn ông đã dạy cháu ngôn ngữ vũ trụ", cậu đáp.
"Ta chỉ gợi cho cậu nhớ lại những gì cậu đã biết từ trước thôi". Nhà luyện kim đan gõ cổng tu viện.
Một tu sĩ mặc toàn đen ra mở cửa. Họ nói với nhau mấy câu bằng tiếng Côptic rồi nhà luyện kim đan bảo cậu vào.
"Ta vừa mới yêu cầu tu sĩ nọ cho phép sử dụng cái bếp một lúc", ông nói.
Họ đi vào bếp. Nhà luyện kim đan nhóm lửa còn tu sĩ nọ lo mang chì đến để nhà luyện kim đan nấy chảy trong một thùng sắt. Khi chì đã hóa lỏng, nhà luyện kim đan móc túi ra quả trứng lạ lùng bằng thủy tinh màu vàng. Ông cạo một chút, mảnh như sợi tóc, lấy sáp bọc lại rồi bỏ vào thùng. Chất lỏng biến thành đỏ như máu. Rồi ông bưng thùng khỏi bếp, để nguội. Trong khi chờ đợi ông trò chuyện với người tu sĩ về cuộc xung đột giữa các bộ lạc.
"Sẽ còn kéo dài lâu", ông nói.
Người tu sĩ tỏ vẻ bực dọc. Từ lâu nay các đoàn lữ hành đã phải nằm ở Gizeh chờ cuộc xung đột kết thúc.
"Nhưng rồi đâu cũng sẽ vào đấy, như ý Thượng Đế muốn cả thôi", tu sĩ nói.
"Đúng thế", nhà luyện kim đan đáp.
Khi thùng nguội, người tu sĩ và cậu nhìn vào mà kinh ngạc. Chì đã khô lại dưới đáy thùng hình tròn, song không phải là chì nữa mà là vàng.
"Một ngày nào đó cháu cũng sẽ làm được như vậy chứ?" Cậu hỏi
"Đó là vận mệnh của ta chứ không phải của cậu", nhà luyện kim đan đáp. "Ta làm chỉ để cho cậu thấy rằng có thể làm được".
Rồi ông chia chỗ vàng đó làm bốn phần.
"Để cám ơn thầy", ông nói và đưa tu sĩ một phần.
"Thế là quá nhiều so với những gì tôi đã làm", tu sĩ nói.
"Thầy chớ nói thế nữa, kẻo Đời nghe thấy thì lần tới thầy sẽ được ít hơn đấy".
Rồi ông quay sang cậu.
"Phần này để đền cậu số tiền đã trả cho viên tư lệnh".
Cậu muốn nói rằng như thế là quá nhiều so với số tiền nọ song lại thôi, vì vừa được nghe những gì nhà luyện kim đan nói với người tu sĩ.
"Phần này tôi giữ", ông nói và cất đi. "Vì tôi còn phải vượt sa mạc và vùng có chiến sự để về nhà".
Phần thứ tư ông đưa cho tu sĩ "Phần này để phòng khi cậu nhỏ đây cần đến".
"Nhưng mà cháu sắp tìm thấy kho báu rồi còn gì", cậu đáp
"Ta tin rằng cậu sẽ tìm thấy", nhà luyện kim đan nói
"Vậy phần cháu thêm làm gì nữa?"
"Vì cậu đã hai lần mất sạch: một lần bị gã lưu manh bịp, một lần trả thù cho viên chỉ huy nọ. Ta là một lão già Arập mê tín, tin vào châm ngôn nước mình. Châm ngôn đó như thế này: "Những gì đã xảy đến với anh một lần có thể không bao giờ xảy ra nữa; nhưng những gì đã xảy ra hai lần thì nhất định sẽ thêm lần thứ ba".
Rồi họ lại lên ngựa.
- Chương 1
- Chương 2 - 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13 - 14
- Chương 15 - 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20 - 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29 - 32
- Chương 32 - 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46 - 47
- Chương 48 - 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương kết