Chương 25
Tôi thấy khó thở quá. Tôi có muốn nghe chuyện này không? Christian nhắm nghiền mắt và nuốt khan. Khi anh mở mắt ra, đôi mắt sáng rực nhưng khác hẳn, chan chứa những kí ức đầy lo lắng.
"Hôm đó là một ngày hè nóng nực. Anh làm việc rất chăm chỉ." Anh cười nhạt và lắc đầu, đột nhiên vui vẻ. "Công việc nặng nhọc phải vận chuyển gạch đá. Anh làm một mình, và Ele - bà Lincoln bíỗng nhiên đi ra đưa anh một cốc nước chanh. Bọn anh nói dăm ba câu chuyện, rồi anh có lời bình phẩm thô thiển nào đấy... thế là bà ta tát anh. Rất mạnh." Trong vô thức, anh đưa tay lên mặt, xoa xoa bên má, mắt mơ màng trong kí ức dạo nào. Trời đất ơi!
"Nhưng rồi bà ấy hôn anh. Và khi hôn xong, lại tát anh." Anh chớp mắt, dường như vẫn còn ngơ ngác mặc dù chuyện đã xảy ra từ bao lâu rồi.
"Anh chưa bao giờ được hôn hay bị đánh như thế."
Ôi. Bà ta chủ động tấn công. Một đứa trẻ.
"Em có muốn nghe không?" Christian hỏi.
Có... mà không...
"Nếu anh muốn kể em nghe." Giọng tôi thật khẽ trong khi tôi nằm đối diện anh, đầu óc chao đảo.
"Anh đang cố phác cho em hình dung được bối cảnh lúc ấy."
Tôi gật đầu và hy vọng rằng đây là biểu hiện cần được khích lệ. Nhưng tôi ngờ rằng mình trông sẽ ngây ra như tượng, lạnh lùng và mắt mở tròn xoe vì sốc.
Anh nhăn mặt, mắt anh tìm kiếm mắt tôi, cố đoán chừng phản ứng của tôi. Thế rồi anh xoay người nằm ngửa lưng, nhìn chăm chăm lên trần nhà.
"Ừm, thì đương nhiên anh cực bối rối, vừa giận vừa bị kích thích điên lên được. Ý anh là, một phụ nữ gợi cảm lớn tuổi hơn chủ động đến với mình như thế..." Anh lắc đầu như thể vẫn không sao tin nổi chuyện ấy.
Gợi cảm ư? Tôi thấy nôn nao cả người.
"Bà ta bỏ vào trong nhà, để mặc anh ở ngoài sân. Bà ta xử sự như thể chẳng hề có chuyện gì xảy ra cả. Anh thấy mình hoàn toàn lạc lõng. Rồi anh lại tiếp tục làm việc, bốc vác đám gạch đá vào thùng rác. Khi anh đi về buổi chiều tối hôm đó, bà ta bảo ngày hôm sau quay lại. Bà ấ không đả động gì đến chuyện đã xảy ra. Thế là hôm sau anh lại tới. Anh chỉ muốn gặp bà ta," anh thì thầm như thể đấy là lời thú tội kín đáo... bởi lẽ quả tình là như thế.
"Bà ta không chạm vào anh khi hôn anh," anh lẩm bẩm và quay đầu nhìn tôi. "Em phải hiểu rằng... cuộc đời anh như địa ngục trần gian. Anh đang trổ mã, mười lăm tuổi, cao lớn hơn so với tuổi, hoóc-môn phát triển mạnh. Đám con gái ở trường..." Anh ngừng bặt, nhưng tôi đã hình dung ra: một cậu bé dậy thì lo sợ, cô đơn và quyến rũ. Lòng tôi thắt lại.
"Anh đã rất cáu kỉnh, giận dữ với tất cả mọi người, với chính mình, với người thân. Anh không có bạn bè. Bác sĩ tâm lý của anh lúc đó cực kì vớ vẩn. Người thân của anh thì chẳng hiểu được gì, cứ trói buộc anh trong vòng kiểm soát gắt gao." Anh lại ngước nhìn lên trần nhà, rồi luồn ngón tay vào tóc. Tôi cũng ước gì được đưa tay mình vào tóc anh, nhưng tôi vẫn nằm im.
"Anh không thể chịu đựng được ai đó chạm vào mình. Anh không thể. Không thể chịu được bất kể ai gần mình. Anh thường gây gổ... quỷ thật, thường xuyên đánh lộn. Anh dính vào mấy vụ ẩu đả vô cùng tồi tệ. Anh bị đuổi học ở một vài trường. Nhưng đấy là một cách để xả hơi. Để chịu đựng một vài tiếp xúc thể chất." Anh lại ngừng lời. "Haiz, em biết rồi đấy. Rồi khi bà ta hôn anh, bà ta chỉ đỡ lấy mặt anh. Bà ta không hề chạm vào anh." Giọng anh khẽ chỉ vừa đủ nghe thấy.
Chắc bà ta đã biết. Có thể mẹ Grace đã kể với bà ta. Ôi, chàng trai tội nghiệp của tôi. Tôi cuộn tròn tay dưới gối rồi nằm tì đầu lên trên để cưỡng lại sự thôi thúc ôm chầm lấy anh.
"Hôm sau, khi quay lại ngôi nhà đó, anh không hề biết chuyện gì đang chờ mình. Thế rồi mối quan hệ của bọn anh bắt đầu."
Ôi, quái quỷ thật, nghe điều này mới đau đớn làm sao.
Anh lại cựa mình để nằm đối diện tôi.
"Và em biết không, Ana? Cuộc sống của anh trở nên rõ nét hơn. Rõ ràng và dễ thấy. Tất cả mọi thứ. Đấy chính là điều anh cần. Bà ta chính là làn gió mới mẻ. Ra quyết định, xua đi mọi chuyện vớ vẩn khỏi anh, để anh được sống."
Quỷ thần ơi.
"Và cho dù sau này, khi mối quan hệ kết thúc, cuộc sống của anh vẫn cứ rõ ràng được là nhờ bà ấy. Và nó cứ giữ nguyên như thế tới khi anh gặp em."
Tôi sẽ phải nói cái quái gì để đáp lại chuyện này đây? Anh ngập ngừng vén một lọn tóc ra sau tai tôi.
"Em làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của anh." Anh nhắm mắt lại, và khi mở ra, ánh mắt ấy thật thô ráp. "Cuộc sống của anh vốn rất ngăn nắp, êm đềm, được kiểm soát, thế rồi em bước vào đời anh với tài nói năng lém lỉnh, sự ngây thơ, vẻ đẹp đẽ và tính táo bạo kín đáo của mình... Và rồi mọi thứ đặt trước em thật mờ nhạt, trống rỗng, tầm thường... như chẳng là gì hết."
Ôi chao.
"Anh đã yêu," anh thì thào.
Tôi nín thở. Anh vuốt ve má tôi.
"Em cũng thế," tôi thì thầm với chút hơi thở ít ỏi còn sót lại.
Mắt anh thật dịu dàng. "Anh biết," miệng anh mấp máy.
"Thật ư?"
"Ừ."
Ô la la!Tôi bẽn lẽn mỉm cười với anh. "Rốt cuộc anh cũng hiểu rồi ư," tôi thủ thỉ.
Anh gật đầu. "Mọi thứ với anh dần dần được vào đúng quỹ đạo. Khi anh ít tuổi hơn, Elena là trung tâm thế giới của anh. Chẳng có gì anh không làm cho bà ấy. Và bà ấy cũng làm rất nhiều điều cho anh. Bà ấy ngăn anh uống rượu. Khiến anh học hành chăm chỉ ở trường... Em biết đấy, bà ta mang lại cho anh khả năng đương đầu với mọi thứ mà trước kia anh không hề có, cho phép anh trải nghiệm những điều anh chưa từng nghĩ mình có thể."
"Đụng chạm," tôi khẽ nói.
Anh gật đầu. "Một chút."
Tôi nhăn mặt, thắc mắc không biết ý anh là gì.
Anh ngập ngừng trước phản ứng của tôi.
Kể em nghe đi! Tôi nài ép anh.
"Nếu phải lớn lên trong cảnh nhận thức về bản thân hoàn toàn tiêu cực, nghĩ rằng mình là đồ bỏ đi, loại người man rợ không có gì thú vị, ta sẽ nghĩ mình đáng bị đánh đập."
Christian... anh không hề có chút nào như thế cả.
Anh dừng lại và luồn tay vào chải tóc. "Ana, thật dễ dàng hơn khi bộc lộ nỗi đau ra bên ngoài..." Lại một lần nữa, lời thú tội.
Ôi chao.
"Bà ấy chuyển hướng cơn giận dữ của anh đi." Miệng anh mím lại thành một đường lằn mỏng dính. "Hầu hết là chuyển vào nội tâm - giờ anh đã nhận ra rồi. Bác sĩ Flynn đã liên tục làm như thế rồi. Chỉ mới gần đây anh mới thấy được mối quan hệ này là vì cái gì. Em biết đấy... Vào hôm sinh nhật anh."
Tôi rùng mình khi kí ức về cuộc nói chuyện tâm tình giữa Elena và Christian hôm sinh nhật của anh hiện lên không mong đợi trong tâm trí tôi.
"Với bà ta thì mối quan hệ của bọn anh chỉ là tình dục và được kiểm soát, một phụ nữ cô đơn tìm thấy nguồn an ủi ở một cậu bé đồ chơi của mình."
"Nhưng anh thích kiểm soát," tôi lẩm bẩm.
"Đúng thế. Anh sẽ luôn là thế, Ana. Đó là anh. Anh đã từ bỏ nó một thời gian ngắn ngủi. Để người khác quyết định thay mình. Anh không thể tự mình làm được - anh đã quá đau khổ. Nhưng qua việc anh khuất phục bà ta, anh tìm thấy chính mình và thấy được sức mạnh để chịu trách nhiệm với cuộc sống của chính mình... giữ quyền kiểm soát và tự ra quyết định."
"Trở thành kẻ thống trị ư?"
"Ừ."
"Các quyết định là của anh?"
"Ừ."
"Và bỏ dở việc học tại Harvard?"
"Quyết định của chính anh, và đó là quyết định đúng đắn nhất mà anh có. Tới khi anh gặp em."
"Em ư?"
"Ừ." Môi anh nở một nụ cười thật âu yếm. "Quyết định tuyệt vời nhất của anh là đã cưới em."
Ôi chao. "Chứ không phải việc gây dựng công ty ư?"
Anh lắc đầu.
"Không phải việc học lái máy bay?"
Anh vẫn lắc đầu. "Là em," anh mấp máy môi. Anh ve vuốt má tôi bằng những ngón tay. "Bà ấy biết," anh thì thầm.
Tôi nhăn mặt. "Bà ấy biết gì?"
"Rằng anh thực lòng mê đắm em. Bà ấy đã khích lệ anh đi tới Georgia để gặp em, và mừng là bà ấy đã làm thế. Bà ấy cho rằng em đã giận mà bỏ đi. Và quả là thế."
Tôi tái nhợt. Tôi chẳng hề muốn nghĩ tới chuyện này.
"Bà ấy nghĩ anh đã cần t những mắc mớ trong phong cách sống mà anh từng thích thú."
"Của một người thống trị?" tôi khẽ hỏi.
Anh gật đầu. "Nó giúp anh giữ mọi người trong một khoảng cách hợp lý, khiến anh có khả năng kiểm soát, và giúp anh tách biệt, hoặc anh nghĩ là như thế. Anh chắc chắn em hiểu tại sao," anh nhẹ nhàng nói thêm "Về mẹ đẻ của anh ư?"
"Anh không muốn bị tổn thương lần nữa. Thế rồi em bỏ anh đi." Lời anh nói chỉ còn rất khẽ khàng. "Và anh thấy mình chỉ là mớ lộn xộn."
Ôi không.
"Anh tránh né sự thân mật quá lâu rồi - anh không biết cách làm thế nào nữa."
"Anh đang tỏ ra rất tuyệt mà," tôi lẩm bẩm, đưa ngón tay trỏ của mình miết lên môi anh. Anh mím môi lại hôn lên tay tôi. Anh đang nói chuyện với em đây này.
"Anh có nhớ nó không?" tôi khẽ hỏi.
"Nhớ gì?"
"Cách sống đó."
"Có, nhớ chứ."
Ồ!
"Nhưng chỉ trong chừng mực nhớ tới sự kiểm soát mà nó mang lại. Và thành thực mà nói, trò mạo hiểm ngốc nghếch của em" - anh dừng lại - "đã cứu sống em gái anh," anh thì thào, giọng nói chất chứa sự nguôi ngoai, ngưỡng mộ và cả hoài nghi.
"Và anh đã hiểu ra."
"Hiểu ra?"
"Thực sự hiểu rằng em yêu anh." Tôi nhíu mày. "Thật ư?"
"Ừ. Vì em đã hết mình hy sinh... Vì anh, vì gia đình anh."
Vết nhăn giữa trán tôi càng sâu lại. Anh với tay miết vào khoảng giữa hai lông mày, phía trên mũi tôi.
"Em tạo ra chữ V ở đây khi em nhăn mặt đấy," anh khẽ nói. "Hôn lên đây sẽ nhẹ nhàng lắm nhỉ. Anh cứ cư xử thật tệ hại... thế mà em vẫn ở đây."
"Sao anh lại ngạc nhiên khi em còn ở đây thế? Em từng bảo anh rằng em sẽ không rời xa anh mà."
"Bởi vì cái cách anh đã cư xử khi em báo tin mình có thai." Anh lướt ngón tay xuống má tôi. "Em nói đúng đấy. Anh như một đứa trẻ đang lớn." Ôi khỉ thật... tôi có nói thế. Cô nàng Tiềm Thức trừng mắt. Bác sĩ của anh ấy bảo thế chứ.
"Christian, em đã nói những điều tệ hại."
Anh đặt ngón trỏ lên môi tôi. "Yên nào. Anh nghe thế là đáng đời lắm. Với cả, đang là lúc anh kể chuyện đêm khuya cơ mà." Anh lại xoay người nằm ngửa.
"Khi em bảo anh rằng mình đang mang bầu..." Anh dừng lại. "Anh cứ tưởng sẽ chỉ có em và anh trong một thời gian. Anh có nghĩ tới trẻ con, nhưng chỉ trong tưởng tượng. Anh cũng láng máng có ý nghĩ chúng ta sẽ có một đứa con lúc nào đó trong tương lai."
Chỉ một đứa ư? Không được... Không thể một đứa thôi. Chẳng giống ý tôi. Có lẽ giờ chưa phải lúc thích hợp để bàn về việc này.
"Em vẫn còn rất trẻ, và anh biết em còn nhiều tham vọng."
Tham vọng ư? Tôi á?
"Chà, em đột nhiên lấy đi mọi sự chống đỡ ở anh. Chúa ơi, quá là bất ngờ. Chưa bao giờ trong đời mình, khi anh hỏi em có chuyện gì thế, anh chẳng thể ngờ được đó lại là việc em có thai." Anh thở dài. "Anh đã giận điên lên. Giận em. Giận chính mình. Giận tất cả mọi người. Và điều đó kéo anh trở lại cá cảm giác không còn gì trong tầm kiểm soát của mình cả. Anh phải ra ngoài. Anh đi tìm Flynn, nhưng ông ấy đi dự buổi họp phụ huynh tối ở trường." Christian dừng lại và nhướng mày lên.
"Trớ trêu thật," tôi lẩm bẩm. Christian tủm tỉm cười đồng tình.
"Thế là anh cứ đi, đi mãi, đi mãi, rồi anh chợt... nhận ra mình ở trước thẩm mĩ viện. Elena đang chuẩn bị về. Bà ta ngạc nhiên khi thấy anh. Và, thành thật mà nói, anh cũng ngạc nhiên khi thấy mình ở đó. Bà ấy bảo chắc anh đang giận chuyện gì và mời anh uống một ly."
Ôi quỷ quái thật. Vào thẳng vấn đề rồi đây. Tim tôi đập nhịp đôi. Tôi có thực tình muốn biết rõ chuyện này không? Cô nàng Tiềm Thức trừng mắt nhìn tôi, một bên lông mày tỉa mỏng dính nhướng lên cảnh cáo. "Bọn anh đến một quán bar yên tĩnh mà anh biết rồi gọi một chai rượu. Bà ấy xin lỗi vì cách xử sự lần trước gặp chúng mình. Bà ấy bị tổn thương khi mẹ anh không còn qua lại với bà nữa - việc ấy thu hẹp các mối quan hệ xã hội của bà ta lại - nhưng bà ấy hiểu được. Bọn anh nói chuyện về công việc, mọi thứ vẫn ổn, mặc dù đang có tình trạng suy thoái kinh tế... Anh nhắc đến việc em muốn có con."
Tôi nhăn mặt. "Em tưởng anh để bà ta biết rằng em đang có mang." Anh nhìn sang tôi, vẻ mặt vô cùng ngây thơ. "Không, anh không nói thế"
"Sao anh không kể với em như thế?"
Anh nhún vai. "Anh không có cơ hội."
"Có chứ, anh nói được."
"Anh không tìm thấy em sáng hôm sau, Ana. Và khi thấy thì em lại đang giận phát điên..."
Ồ phải rồi. "Đúng thế."
"Dù sao thì, trong buổi tối đó - uống đến nửa chai thứ hai - bà ấy nhoài người sang để chạm vào anh. Và anh tê cứng người lại," anh thì thào, vắt cánh tay qua mắt.
Tôi nổi cả da gà. Thế là sao?
"Bà ta thấy anh tránh né. Điều này khiến cả hai đều choáng váng." Anh hạ thấp giọng, thật khẽ.
Christian, hãy nhìn em! Tôi kéo tay anh ra, và anh hạ tay xuống, quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi. Mặt anh nhợt nhạt, đôi mắt mở lớn.
"Gì cơ?" tôi thốt lên.
Anh nhăn mặt và nuốt khan.
Ôi... Anh không muốn kể điều gì với tôi thế? Tôi có muốn biết không?
"Bà ấy đã ve vãn anh." Anh đã bị sốc, chắc chắn thế.
Mọi hơi thở như bị rút sạch khỏi người tôi. Tôi thấy hụt hơi, và tim mình như khựng lại. Mụ Quỷ Cái khốn khiếp!
"Chỉ mất một lát thôi, trong tích tắc. Bà ấy trông thấy vẻ mặt anh, và nhận ra mình đã đi quá trớn thế nào. Anh đã nói... không. Anh đã không nghĩ đến bà ta theo cách đó từ nhiều năm nay rồi, và hơn nữa," - anh nuốt xuống, "Anh yêu em. Anh bảo bà ta, anh yêu vợ mình."
Tôi cứ nhìn anh, chẳng biết phải nói gì.
"Bà ấy rụt ngay lại. Lại xin lỗi, liến thoắng như thể vừa đùa thôi. Ý anh là, bà ấy nói mình hạnh phúc với Isaac, và với việc kinh doanh, rồi bà ấy không thể chịu đựng được khi bọn anh nghĩ về nhau theo kiểu thù hằn. Bà ấy nói nhớ tình bạn với anh, nhưng bà ấy có thể thấy cuộc sống bây giờ của anh đang rất suôn sẻ với em. Và thật nực cười, khi chuyện xảy ra lần cuối cùng hai người cùng ở trong một căn phòng. Anh không còn thấy thoải mái với bà ta nữa. Bọn anh nói tạm biệt - lời từ biệt cuối cùng. Anh nói anh sẽ không gặp lại bà ta nữa, thế rồi bà ấy đi về."
Tôi nuốt xuống, nỗi sợ thắt lấy tim tôi. "Anh có hôn không?"
"Không!" Anh khịt mũi. "Anh không thể chịu nổi ở gần bà ấy nữa."
Ôi. Tốt rồi.
"Anh thật khổ sở. Anh muốn về nhà với em. Nhưng... lại biết mình vừa cư xử thật tệ hại. Anh ở lại và uống nốt chai rượu, rồi gọi thêm uýtki nữa. Trong lúc đang uống, anh nhớ lại lời em đã từng nói với anh trước kia, 'Nếu đó là con anh...' Và anh nghĩ tới Bé Con và về việc Elena và anh đã bắt đầu ra sao. Chuyện ấy khiến anh thấy... khó chịu. Anh chưa bao giờ nghĩ về điều này trước kia." Kí ức gần đây bật ra trong suy nghĩ của tôi - cuộc nói chuyện khe khẽ khi tôi nửa tỉnh nửa mê - giọng Christian nói rằng: "Nhưng thấy cô ấy cuối cùng lại đặt con vào tình cảnh ấy. Mẹ biết đấy... chuyện đứa bé. Lần đầu tiên con cảm thấy... Những gì bọn con làm... thật là sai trái." Bấy giờ anh đang nói chuyện với mẹ Grace.
"Thế thôi à?"
"Tất cả đấy."
"Ôi."
"Sao?"
"Hết rồi ư?"
"Ừ. Chấm dứt từ lúc anh để mắt tới em. Cuối cùng anh đã nhận rõ điều đó trong đêm ấy và bà ta cũng thế"
"Em xin lỗi," tôi lẩm bẩm.
Anh nhăn mặt. "Vì chuyện gì?"
"Hôm sau đã giận dữ quá thể."
Anh cười nhạt. "Em yêu, anh hiểu sao em lại giận mà." Anh dừng lại rồi thở dài. "Em thấy đấy, Ana, anh muốn em cho riêng mình. Anh không muốn chia sẻ em. Những gì ta có, anh chưa từng có trước đây. Anh muốn là trung tâm vũ trụ của em, và chí ít cũng trong một thời gian đã." Ôi, Christian. "Đúng là thế mà. Và sẽ không bao giờ đổi khác cả."
Anh nở nụ cười buồn bã, nhẫn nhịn, nhu mì. "Ana à," anh lẩm bẩm. "Không phải thế đâu."
Nước mắt dâng lên trên khóe mắt tôi.
"Làm sao thế được?" anh vẫn thủ thỉ.
Ôi không.
"Thôi nào - đừng khóc, Ana. Xin em, đừng khóc mà." Anh vuốt má tôi.
"Em xin lỗi." Môi dưới tôi run run, anh đưa ngón tay cái đặt lên đó, dỗ dành tôi.
"Không đâu, Ana, không phải thế. Đừng xin lỗi. Em sẽ có thêm người nữa để yêu thương. Và em nói đúng. Nên là như thế."
"Kẹo Con cũng sẽ yêu anh. Anh sẽ là trung tâm vũ trụ của Kẹo Con - hay gọi là Bé Con cũng được," tôi thủ thỉ. "Con cái yêu cha mẹ mình vô điều kiện, Christian. Đó là cách bọn trẻ bước vào thế giới này. Được lập trình sẵn để yêu thương. Đứa trẻ nào cũng vậy... kể cả anh. Hãy nhớ tới cuốn sách thiếu nhi mà anh thích lúc còn bé ấy. Anh vẫn muốn có mẹ mình. Anh đã yêu thương bà."
Anh nhíu mày, rụt tay về, nắm thành nắm đấm dưới cằm.
"Không phải thế," anh bối rối. "Đúng đấy. Thực sự đấy." Giờ thì nước mắt trên mặt tôi tuôn rơi không ngăn nổi. "Dĩ nhiên là thế rồi. Điều này không lựa chọn được. Chính đó là lý do tại sao anh lại bị tổn thương nhường ấy."
Anh nhìn tôi trân trối, ánh nhìn thật thô ráp.
"Đó cũng là lý do vì sao anh có thể yêu em," tôi nói tiếp. "Tha thứ cho bà. Bà đã có cả một cuộc đời đau đớn phải đối phó rồi. Dù bà có là người mẹ tệ hại, thì anh vẫn yêu thương bà."
Anh nhìn tôi đăm đăm, không nói gì, mắt nhìn thẫn thờ - bởi những kí ức tôi không thể dò tìm được.
Ôi, xin anh đừng ngừng nói chuyện.
Cuối cùng, anh đáp, "Anh thường chải tóc cho bà. Bà ấy rất đẹp."
"Mới thoáng nhìn anh thôi thì đã không ai nghi ngờ điều đó cả."
"Bà ấy là người mẹ tệ hại." Giọng anh khẽ đến mức chỉ vừa đủ nghe thấy.
Tôi gật đầu, anh nhắm nghiền mắt lại. "Anh sợ mình sẽ là người cha tồi tệ."
Tôi vuốt ve khuôn mặt thân yêu của anh. Ôi, Năm Mươi ơi là Năm Mươi. "Christian, sao anh lại nghĩ đến việc em sẽ để anh trở thành một người cha tồi tệ được nhỉ?"
Anh mở bừng mắt và nhìn tôi trong giây phút tưởng chừng bất tận. Anh mỉm cười trong khi sự thanh thản dần dần tỏa sáng trên khuôn mặt anh. "Không, anh không nghĩ em lại để chuyện đó xảy ra." Anh lật khớp ngón tay ve vuốt mặt tôi, nhìn tôi đầy kinh ngạc. "Chúa ơi, em thật mạnh mẽ, bà Grey. Anh yêu em nhiều lắm." Anh hôn lên trán tôi. "Anh không hề biết anh lại làm được thế."
"Ôi, Christian," tôi khẽ gọi, cố kìm nén cảm xúc của mình.
"Giờ thì tới phần kết câu chuyện kể trước khi ngủ của anh rồi."
"Đó dường như là một câu chuyện..."
Anh nở nụ cười nuối tiếc, nhưng tôi nghĩ anh đã thoải mái rồi. "Đầu em thế nào rồi?"
"Đầu em sao?" Thực sự thì nó suýt nổ tung vì những điều anh vừa kể em nghe!
"Có đau không?"
"Không."
"Tốt rồi. Anh nghĩ giờ em nên ngủ đi."
Ngủ ư! Làm sao em ngủ được sau tất cả những chuyện như thế?
"Ngủ đi," anh nghiêm giọng. "Em cần ngủ."
Tôi bĩu môi. "Em có một câu hỏi."
"Ơ kìa! Gì thế?" Anh cảnh giác nhìn tôi.
"Sao anh đột nhiên trở nên rất... sẵn sàng thế, không biết nói sao nhưng đại ý như thế?"
Anh nhíu mày.
"Anh đang bộc bạch tất cả với em, khi mà việc moi tin từ anh thường thì cực kì khó khăn và phải rất giàu kinh nghiệm."
"Thế à?"
"Anh biết thừa còn gì."
"Sao anh lại sẵn lòng đến thế. Anh không thể nói được. Có lẽ vì việc khi nhìn em gần như im lìm nằm trên nền bê tông. Hay thực tế anh sắp làm cha. Anh không biết nữa. Em bảo mình muốn biết, và anh không muốn Elena chen vào giữa hai chúng mình. Bà ta không thể làm thế. Bà ta là quá khứ, và anh đã nói với em rất nhiều lần rồi."
"Nếu bà ấy không ve vãn anh, liệu hai người có còn là bạn bè không?"
"Điều này quá đà một câu hỏi đấy."
"Em xin lỗi. Anh không phải trả lời đâu." Tôi đỏ mặt. "Anh vừa tự nguyện tâm tình hơn em mong đợi rất nhiều."
Ánh mắt anh dịu dàng hẳn.
"Không, anh không nghĩ là còn bạn bè được đâu, nhưng bà ấy giống như thể vẫn chưa xong chuyện từ dạo sinh nhật anh. Bà ấy đã bước qua lằn ranh, và anh đã dứt khoát. Xin em, hãy tin anh. Anh sẽ không gặp bà ta nữa đâu. Em đã bảo, với em bà ta là thứ rất quá đáng. Anh hiểu rõ điều đó," anh khẽ đáp rất chân thành.
Được rồi. Em sẽ để chuyện này qua đi. Cô nàng Tiềm Thức thả mình lọt thỏm vào chiếc ghế bành. Cuối cùng cũng xong!
"Chúc ngủ ngon, Christian. Cảm ơn anh về câu chuyện kể trước giờ đi ngủ sinh động ấy." Tôi nhoài người sang hôn anh, môi chúng tôi chạm vào nhau chớp nhoáng, nhưng anh lùi ngay lại khi tôi cố hôn thật mạnh.
"Đừng thế," anh nhắc nhở. "Anh đang tuyệt vọng vì không được yêu em đây."
"Thế thì làm đi."
"Không được, em cần nghỉ ngơi. Và muộn rồi. Ngủ ngay đi." Anh tắt đèn ngủ, để chúng tôi chìm vào bóng tối.
"Em yêu anh vô điều kiện, Christian," tôi lẩm bẩm khi cuộn mình bên cạnh anh.
"Anh biết," anh khẽ đáp, và tôi cảm thấy nụ cười duyên dáng quen thuộc của anh.
Tôi choàng tỉnh giấc. Căn phòng ngập tràn ánh sáng, Christian không còn ở trên giường. Tôi liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ năm mươi ba phút. Tôi hít vào một hơi thật sâu và nhăn nhó khi chỗ xương sườn nhói đau, mặc dù đã đỡ hơn hôm qua kha khá rồi. Tôi nghĩ mình có thể đi làm được. Đi làm - phải rồi. Tôi muốn đi làm.
Hôm nay là thứ Hai, mà tôi đã nằm ườn trên giường cả ngày hôm qua rồi còn gì. Christian để tôi dậy có một chốc một lát để thăm Ray. Thành thực mà nói, anh ấy vẫn cứ là cỗ máy kiểm soát. Tôi cười vu vơ. cỗ máy kiểm soát yêu dấu của tôi. Anh ấy thật chu đáo, đáng yêu và hay chuyện... Và bớt can thiệp hơn từ lúc tôi về đến nhà. Tôi trợn tròn mắt.
Mình phải làm gì đó cho việc này mới được. Đầu tôi không đau nữa, những vết thương ở mạn sườn đã dịu bớt rồi - mặc dù cũng phải thừa nhận rằng lúc cười lớn thì cũng phải giữ gìn - nhưng tôi đang hụt hẫng. Tôi nghĩ đây là quãng thời gian dài nhất tôi không có sex kể từ... ừ thì từ lần đầu tiên biết đến chuyện đó.
Tôi nghĩ cả hai chúng tôi đã khôi phục lại sự cân bằng rồi. Christian đã thoải mái hơn rất nhiều; câu chuyện thật dài anh kể trước lúc đi ngủ dường như đã xua đi một vài bóng ma trong quá khứ, đối với cả anh lẫn tôi. Để rồi xem sao.
Tôi tắm vội tắm vàng, rồi sau khi lau khô người, tôi chọn lựa thật kĩ lưỡng trang phục cho mình. Tôi muốn món đồ nào thật gợi cảm. Phải là kiểu dáng nào khiêu khích Christian đến mức anh phải động tay động chân mới được. Ai mà tưởng tượng được một anh chàng vốn cực kì 'háu đói' lại có thể cư xử kiềm chế đến nhường ấy? Tôi thực tình không muốn cứ nghĩ đi nghĩ lại làm thế nào Christian học được cách khắc chế cơ thể mình đến thế. Chúng tôi không nhắc đến mụ Quỳ Cái lần nào nữa từ lúc anh thú nhận mọi chuyện. Tôi hy vọng chúng tôi sẽ không phải động đến nữa. Với tôi bà ta coi như đã chết và được đặt hoa lên mộ rồi.
Tôi chọn một chân váy đen ngắn và một áo cánh lụa trắng có diềm đăng ten xếp nếp. Tôi xỏ tất dài đến đùi có cạp ren và đi giày đế mềm màu đen hiệu Louboutin. Một chút mascara và tô môi bóng trông cho tự nhiên, và sau khi chải tóc thật mạnh tay, tôi buông xõa tóc. Đúng đấy. Phải thế này chứ.
Christian đang ăn sáng ở kệ bar. Đĩa trứng tráng của anh dừng lại ở lưng chừng khi anh trông thấy tôi. Anh nhíu mày.
"Chào buổi sáng, bà Grey. Định đi đâu a?"
"Đi làm." Tôi mỉm cười thật duyên dáng.
"Anh không nghĩ thế đâu." Christian phì cười khoái chí. "Bác sĩ Singh dặn nghỉ một tuần cơ mà."
"Christian, em sẽ không nằm ườn cả ngày trên giường một mình thế đâu. Thế nên em có thể đi làm cũng tốt mà. Chào buổi sáng, bà Gail."
"Chào cô Grey." Bà Jones cố giấu một nụ cười. "Cô muốn ăn sáng món gì nào?"
"Cảm ơn bà."
"Ngũ cốc nhé?"
"Tôi thích trứng chưng với bánh mì nướng."
Bà Jones cười tươi rói và Christian tỏ ra ngạc nhiên.
"Tuyệt lắm, cô Grey," bà Jones vui vẻ dáp.
"Ana, em sẽ không đi làm đâu nhé."
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị gì cả. Chắc chắn thế. Không nói nhiều." Christian tỏ ra rất cứng rắn. Tôi liếc sang anh, và giờ mới để ý thấy anh vẫn đang mặc quần pijama và áo phông từ tối hôm qua.
"Anh không đi làm à?" tôi hỏi.
"Không."
Tôi sắp phát điên rồi hay sao? "Hôm nay là thứ Hai cơ mà?"
Anh cười. "Theo anh thấy thì đúng thế."
Tôi nheo mắt. "Anh đang chơi trò trốn việc đấy à?"
"Anh sẽ không để em một mình ở nhà rồi vướng vào rắc rối đâu. Bác sĩ Singh dặn cần một tuần nghỉ ngơi rồi mới đi làm được. Nhớ không?"
Tôi nhón ngồi lên chiếc ghế đẩu kê cạnh anh rồi hơi vén chiếc chân váy lên. Bà Jones đặt một tách trà trước mặt tôi.
"Trông em tuyệt đấy," Christian nhận xét. Tôi vắt chéo chân. "Rất tuyệt. Nhất là ở đây." Anh lướt ngón tay qua vùng da để trần phía trên viền tất. Nhịp tim tôi đập rộn ràng hơn khi tay anh miết trên da tôi. "Chiếc váy ngắn quá nhỉ," anh lẩm bẩm vẻ như không tán thành trong khi đưa mắt theo ngón tay mình.
"Thế à? Em không để ý."
Christian ngước nhìn tôi, miệng chúm chím vừa buồn cười vừa phản đối.
"Thật hả, bà Grey?"
Tôi đỏ mặt.
"Anh không chắc mặc thế này hợp với chỗ làm việc đâu," anh khẽ nhận định.
"À thì, vì em sẽ không đi làm nữa, nên có thể bàn bạc được."
"Có thể bàn bạc hả?"
"Bàn bạc," tôi mấp máy môi. Christian lại mủm mỉm cười và tiếp tục ăn món trứng. "Anh có ý này hay hơn."
"Thế ư?"
Anh liếc nhìn tôi qua làn mi dài và đôi mắt xám đang tối thẫm lại. Tôi hít vào thật mạnh, ôi chao. Đến lúc rồi đây.
"Ta có thể đi xem Elliot đang xúc tiến cho ngôi nhà tới đâu rồi."
Gì cơ? Ô hay! Đùa đấy ư! Tôi láng máng nhớ ra chúng tôi định làm chuyện này trước khi dượng Ray bị thương.
"Em thấy hay đấy."
"Tốt." Anh cười rạng rỡ.
"Anh không phải làm việc à?"
"Không. Ros từ Đài Loan về rồi. Mọi việc đều ổn cả. Hôm nay, công việc đều tốt."
"Em tưởng anh mới phải đi Đài Loan chứ."
Anh lại phì cười. "Ana, em đã nằm viện mà."
"Ờ nhỉ."
"Ờ, đấy. Thế nên hôm nay anh sẽ dành thời gian nghỉ phép của mình bên vợ." Anh khép hai làn môi lại khi nhấp một ngụm cà phê.
"Thời gian nghỉ phép ư?" Tôi không giấu giếm được vẻ hy vọng trong giọng nói của mình.
Bà Jones đặt món trứng chưng lên trước mặt tôi, và lại không giấu nổi nụ cười trên nét mặt bà.
Christian tủm tỉm. "Thời gian nghỉ phép." Anh gật đầu.
Tôi đói ngấu nên không thèm bỡn cợt chồng nữa.
"Ngắm em ăn tuyệt thật," anh lầm rầm, nhướng người dậy, nhoài sang hôn lên tóc tôi. "Anh đi tắm cái đã."
"Ơ... em có thể vào kỳ lưng cho anh được không?" tôi vừa ăn trứng với bánh mì vừa lắp bắp hỏi.
"Không được. Ăn đi."
Đi ra khỏi kệ bếp, anh kéo chiếc áo phông qua đầu, để tôi được mãn nhãn với toàn cảnh bờ vai đẹp như tạc và tấm lưng trần quyến rũ trong khi anh thong thả bước ra khỏi phòng. Tôi ngừng nhai ngẫm nghĩ. Anh ấy làm thế có chủ ý đây mà. Tại sao nhỉ?
Christian đang rất thoải mái khi lái xe về hướng bắc. Chúng tôi vừa tạm biệt dượng Ray và bác Rodriguez ở lại xem bóng đá trên chiếc tivi màn hình phẳng mới mà tôi đoán Christian đã mua và lắp trong phòng bệnh của Ray.
Christian đã thư thái rất nhiều từ sau "cuộc tâm tình lúc nửa đêm". Như thể đã trút bỏ được gánh nặng, bóng ma mang tên bà Robinson không còn lởn vởn quanh chúng tôi nữa, có lẽ bởi tôi đã quyết định để chuyện đó qua đi - hay vì chính anh là người đã bước qua tất cả, tôi không biết nữa. Nhưng tôi cảm thấy mình gần gũi với anh hơn hẳn trước kia. Có lẽ vì cuối cùng anh cũng đủ tin tưởng để giãi bày với tôi. Tôi hy vọng anh sẽ còn tiếp tục làm thế. Thêm nữa, anh cũng sẵn lòng chấp nhận đứa bé hơn trước rồi. Anh chưa đến mức chạy nhào ra ngoài mua giường cũi cho trẻ, nhưng tôi vẫn hy vọng tràn trề.
Tôi cứ say sưa ngắm anh trong lúc anh lái xe. Anh trông... gợi cảm tuyệt vời một cách thật tự nhiên với mái tóc rối bồng bềnh, đeo kính râm Ray- Bans, áo vest kẻ sọc nhỏ, áo sơ mi lanh trắng và quần jean.
Anh liếc sang tôi rồi đặt tay lên chân tôi phía trên đầu gối, những ngón tay vuốt ve nhè nhẹ. "Anh mừng là em không đổi váy."
Tôi đã khoác thêm áo vest ngoài và thay giày đế bệt, nhưng vẫn mặc váy ngắn. Bàn tay anh vẫn nấn ná phía trên đầu gối tôi. Tôi đặt tay lên trên tay anh.
"Anh vẫn cứ định tiếp tục khiêu khích em đấy à?"
"Có lẽ thế." Christian mỉm cười.
"Tại sao?"
"Vì anh có thể." Anh cười toe toét, hồn nhiên như đứa trẻ.
"Chơi trò này được đấy," tôi lẩm bẩm.
Những ngón tay anh nhích lên phía trên đùi tôi đầy trêu ngươi. "Cùng chơi nào, bà Grey." Nụ cười trên mặt anh rạng rỡ hơn.
Tôi nhấc tay anh lên rồi đặt trả lại đầu gối anh. "Được rồi, anh có thể tự giữ lấy tay mình được đấy."
Anh tủm tỉm cười. "Theo ý em, bà Grey."
Quỳ quái thật. Trò đùa này sắp khiến tôi nhấp nhổm không yên rồi.
Christian rẽ vào lối dẫn tới ngôi nhà mới của chúng tôi. Anh dừng xe ở cột an ninh rồi nhập mã và bảng phím, cánh cổng kim loại hoa văn cầu kì màu trắng mở ra. Xe chúng tôi lăn bánh trên con đường giữa hai hàng cây ngả bóng, những tán lá xen lẫn màu xanh, vàng và đỏ rực. Những đám cỏ cao trên cánh đồng đang chuyển màu vàng óng, nhưng vẫn còn pha điểm một vài bông hoa dại lẫn trong cỏ. Hôm nay trời thật đẹp. Mặt trời chiếu sáng rực rỡ, vị mằn mặn của muối biển theo gió trộn lẫn với hương mùa thu mới sang lan tỏa khắp không gian. Nơi đây thật thanh bình và đẹp đẽ. Hãy tưởng tượng mà xem, chúng tôi sắp biến chốn này thành mái ấm của mình.
Con đường ngoặt vào khúc quanh, và ngôi nhà của chúng tôi hiện ra trong tầm mắt. Có mấy xe tải cỡ lớn, bên hông in lô-gô CÔNG TY XY DỰNG GREY đang đỗ ở phía trước. Có nhiều giàn giáo dựng quanh ngôi nhà, và các công nhân đội mũ bảo hộ đang bận rộn trên mái.
Christian táp xe vào phía trước nhà rồi tắt máy. Tôi có thể cảm nhận thấy sự phấn khởi ở anh.
"Đi tìm Elliot xem sao."
"Anh ấy đang ở đây à?"
"Anh mong là thế. Anh trả tiền cho anh ấy kha khá đấy."
Tôi phì cười, còn Christian thì tươi roi rói khi chúng tôi bước xuống xe.
"Ô kìa, em trai!" Elliot gọi toáng lên từ đâu đó. Cả hai chúng tôi cùng ngó nghiêng xung quanh.
"Trên này!" Anh ấy đang ở trên mái nhà, vẫy vẫy tay xuống dưới và cười rạng rỡ. "Cuối cùng cũng được gặp hai người ở đây. Ở nguyên đấy đi. Anh sẽ xuống ngay."
Tôi liếc sang Christian, anh đang nhún vai. Mấy phút sau, Elliot xuất hiện ở cửa chính.
"Này, em trai." Anh bắt tay Christian. "Còn cưng thế nào rồi, cô nàng bé bỏng?" Anh nhấc bổng tôi lên rồi xoay tôi một vòng.
"Khỏe rồi ạ, cảm ơn anh," tôi cười không thở ra hơi, nơi mạn sườn có ý phản đối. Christian nhăn mặt với anh trai, nhưng Elliot mặc kệ anh.
"Cùng tới phòng làm việc thôi. Em sẽ cần một cái đấy." Anh gõ gõ lên chiếc mũ bảo hộ.
Ngôi nhà là một kết cấu thật vững chắc. Nền nhà được che phủ bởi một lớp vật liệu cứng trông từa tựa tấm vải bố sợi thô; một vài bức tường có từ trước đã được dỡ đi và mấy bức tường mới được dựng lên đúng chỗ. Elliot dẫn chúng tôi đi một vòng, giải thích những việc đang tiến hành, trong khi các nhân viên nam - có cả nữ - làm việc khắp nơi xung quanh chúng tôi. Tôi nhẹ người khi thấy cầu thang bằng đá với tay vịn bằng sắt uốn cầu kì đã được dựng lên, và hoàn toàn được che phủ bởi tấm phủ chắn bụi màu trắng.
Ở khu vực sinh hoạt trung tâm, bức tường hậu đã được rời đi dọn đường cho bức tường kính của Gia, công việc đang bắt đầu ở chỗ sân hiên. Mặc dù vẫn còn lộn xộn, cảnh trí vẫn gây ấn tượng vô cùng. Việc sửa sang mới này vẫn giữ được mối gắn kết gần gũi với sức hấp dẫn cổ xưa của ngôi nhà... Gia đã làm rất giỏi. Elliot kiên nhẫn giải thích các quy trình và cho biết khoảng thời gian dự kiến sẽ hoàn thành với từng hạng mục. Anh hy vọng chúng tôi sẽ chuyển về đây quãng Giáng sinh, mặc dù Christian nghĩ thế là hơi lạc quan quá.
Trời đất ơi - Giáng sinh với biết bao kì thú. Tôi không chờ đợi nổi nữa. Niềm háo hức bùng lên như bong bóng trong lòng tôi. Tôi tưởng tượng ra viễn cảnh chúng tôi đang trang trí cây thông noel khổng lồ trong khi một bé con có mái tóc màu đồng ngắm nhìn đầy kinh ngạc.
Elliot kết thúc chuyến tham quan khi tới bếp. "Anh sẽ để hai em tự thưởng ngoạn lòng vòng nhé. Hãy Cẩn trọng đấy. Nơi đây vẫn còn xây dựng ngổn ngang."
"Chắc chắn rồi. Cảm ơn anh, Elliot," Christian đáp rồi nắm lấy tay tôi. "Vui không em?" anh hỏi ngay khi Elliot để chúng tôi lại với nhau. Tôi ngắm nghía những bức tường trống ở trong phòng và tự nhủ mình sẽ treo bức tranh vẽ trái ớt mà chúng tôi đã mua ở Pháp vào đâu thì hợp.
"Có chứ. Em thích lắm. Anh thế nào?"
"Cũng thế." Anh cười tươi rói.
"Hay lắm. Em đang tưởng tượng mấy bức tranh trái ớt trong này." Christian gật đầu. "Anh muốn treo những bức ảnh chân dung em mà José chụp trong nhà. Em cứ chọn xem sẽ để ở đâu."
Tôi đỏ mặt. "Chỗ nào em ít phải nhìn thấy ấy."
"Đừng có thế chứ." Anh trách tôi, miết ngón tay cái trên làn môi dưới tôi. "Đấy là những bức chân dung anh thích nhất đấy. Anh thích đặt một bức ở văn phòng làm việc."
"Em không biết tại sao nữa," tôi lí nhí đáp lại rồi hôn lên phần da mềm mại ở ngón tay anh.
"Được ngắm gương mặt xinh đẹp của em cả ngày rồi thì những việc khác chỉ còn chán ngắt. Đói chưa?" anh hỏi.
"Đói gì cơ?" tôi vặn lại.
Anh cười mủm mỉm, đôi mắt tối thẫm lại. Khát khao và mong muốn dâng lên trong tôi.
"Thức ăn thôi, bà Grey." Anh đặt một nụ hôn phớt lên môi tôi.
Tôi bĩu môi làm xấu và thở dài. "Phải rồi. Mấy ngày nay lúc nào em cũng đói."
"Ba chúng mình có thể đi pic-nic được đấy."
"Ba người ư? Có ai đi cùng mình nữa à?"
Christian nghiêng đầu sang một bên. "Trong khoảng bảy hay tám tháng nữa đấy chứ."
À.. Kẹo Con. Tôi nhìn anh và cười hì hì.
"Anh nghĩ em sẽ thích đi ăn ngoài trời."
"Ở đồng cỏ à?" tôi hỏi lại.
Anh gật đầu.
"Dĩ nhiên rồi." Tôi cười hớn hở.
"Nơi đây sẽ là chốn tuyệt vời để vun đắp một gia đình," anh lẩm nhẩm, và cúi xuống nhìn tôi.
Gia đình ư! Phải hơn một bé con nữa chứ? Tôi có dám nhắc đến chuyện này luôn bây giờ không nhỉ?
Anh xòe bàn tay đặt lên bụng tôi. Ôi thiên địa ơi. Tôi nín thở rồi đặt tay mình lên trên tay anh.
"Khó mà tin nổi," anh thủ thỉ, và đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy vẻ ngỡ ngàng trong giọng anh.
"Em biết. Ồ, đây này, em có bằng chứng đây. Một bức ảnh."
"Thật ư? Nụ cười đầu tiên của bé con à?"
Tôi lấy hình ảnh chụp siêu âm của Kẹo Con ra khỏi ví.
"Thấy không anh?"
Christian nhìn ngắm bức ảnh chụp thật kĩ lưỡng, mát đến vài giây thẫn thờ. "Ơ kìa... Kẹo Con. Phải rồi, anh thấy rồi." Anh có vẻ hốt hoảng, sững sờ lắm.
"Con anh đấy," tôi khẽ bảo.
"Con của chúng ta." Anh phản đối. "Bé đầu lòng của nhiều bé nữa."
"Nhiều nữa ư?" Mắt Christian mở thật lớn hớt hải.
"Ít nhất cũng hai bé."
"Hai à?" Anh ngẫm nghĩ câu chữ. "Ta chỉ được một bé một lần có phải không nhỉ?"
Tôi phì cười. "Dĩ nhiên rồi."
Chúng tôi cùng bước ra ngoài tận hưởng không khí chiều thu ấm áp.
"Em định khi nào thì báo cho mọi người?" Christian hỏi.
"Sớm thôi," tôi đáp. "Em định kể cho dượng Ray biết sáng nay, nhưng bác Rodriguez lại ở đấy." Tôi nhún vai.
Christian gật đầu và mở cốp xe R8. Bên trong là một chiếc giỏ đan đựng đồ ăn dã ngoại và tấm chăn kẻ chúng tôi đã mua ở London.
"Đi nào," anh vừa nói vừa nhấc chiếc chăn và chiếc giỏ bằng một bên tay và chìa tay kia ra đón tôi. Chúng tôi cùng dạo bước ra đồng cỏ.
"Chắc chắn rồi, Ros, cứ thế đi." Christian ngắt máy. Anh đã nhận đến cuộc gọi thứ ba từ đầu bữa picnic đến giờ. Anh đã tháo giày và tất, rồi ngồi khoanh hai tay quanh đầu gối ngắm nhìn tôi. Áo khoác của anh trải phía trên đầu tôi vì mặt trời chiều đang rất ấm áp. Tôi nằm dài trên tấm chăn trải trên mặt cỏ, bên cạnh anh. Bao quanh chúng tôi là những cây cỏ xanh xen lẫn vàng óng vươn cao, cách xa tiếng ồn ã từ phía ngôi nhà và tránh được những ánh mắt tò mò của đám công nhân xây dựng.
Chúng tôi đang trốn giữa nơi ẩn náu thôn dã. Anh đút cho tôi thêm một trái dâu tây nữa, tôi nhai rất ngon lành và ngậm trong miệng để tận hưởng hương vị tuyệt vời của nó, mắt ngước nhìn đôi mắt tối thăm thẳm của anh.
"Ngon không?" anh khẽ hỏi.
"Tuyệt vời."
"Đủ chưa?"
"Ăn đủ dâu chưa á? Rồi."
Đôi mắt anh ánh lên đầy dữ dội, rồi anh toét miệng cười. "Bà Jones đã đóng gói một bữa pic-nic thật chu đáo.
"Đúng thế," tôi đáp.
Anh đột ngột thay đổi tư thế, nằm nhoài xuống, đầu gối lên bụng tôi. Anh nhắm mắt lại và dường như rất mãn nguyện. Tôi đưa tay xới tung mái tóc anh.
Anh thở dài thườn thượt, rồi nhăn nhó kiểm tra số gọi đến ở màn hình chiếc BlackBerry đang đổ chuông. Anh đảo tròng mắt rồi nhận điện.
"Welche," anh xẵng giọng. Anh gồng người lên, nghe một vài giây, rồi đột nhiên ngồi bật dậy.
"Hai mươi tư trên bảy... Cảm ơn anh," anh đáp qua hàm răng nghiến chặt rồi ngắt máy. Tâm trạng anh thay đổi chỉ trong chớp nhoáng.
Bóng dáng người chồng dí dỏm và ưa tán tỉnh của tôi mất tăm mất tích, thay vào đó là một bá chủ thiên hạ lạnh lùng và đầy toan tính. Anh nheo mắt lại trong giây lát, rồi nở nụ cười lạnh lẽo đáng sợ. Cơn ớn lạnh chạy dọc lưng tôi. Anh nhấc điện thoại lên rồi nhấn phím gọi nhanh.
"Ros này, chúng ta có bao nhiêu vốn ở Lincoln Timber?" anh tiên cơ.
Tôi nổi hết da gà. Ôi không, chuyện gì thế kia?
"Thế thì hợp nhất cổ phiếu vào GEH, rồi sa thải ban điều hành... trừ CEO ra... tôi không chấp nhận cái trò đó... Tôi nghe anh nói rồi, cứ làm thế đi... cảm ơn anh... cứ tiếp tục báo tin cho tôi." Anh ngắt máy rồi thẫn thờ nhìn tôi một lúc.
Quái quỷ thật! Christian đang nổi khùng rồi.
"Có chuyện gì thế?"
"Là Line," anh đáp.
"Line ư? Chồng cũ của Elena?"
"Đúng đấy. Chính ông ta là người đã đóng bảo lãnh cho Hyde."
Tôi choáng váng nhìn Christian. Miệng anh đang mím lại thành một đường hằn dữ dằn.
"Rồi thì ông ta trông sẽ chẳng khác gì gã khờ," tôi lẩm bẩm, mất hết cả dũng khí. "Ý em là, Hyde lại mắc vào trọng tội khác trong khi tại ngoại."
Mắt Christian nheo lại rồi anh tủm tỉm cười. "Nghĩ sao thì cũng làm vậy đấy, bà Grey."
"Anh đã làm gì rồi?" Tôi quỳ dậy, đối diện với anh.
"Anh tung hê ông ta đi."
Ô kìa! "Ưm... thế thì hơi hấp tấp quá," tôi nhận xét.
"Anh là kiểu người đã-quyết-là-làm-ngay-lắp-tự mà."
"Em nhận ra rồi mà."
Mắt anh nheo lại, môi mím chặt. "Anh từng có kế hoạch dự phòng này từ trước rồi," anh lạnh lùng kể.
Tôi nhíu mày. "Ồ, thế à?"
Anh dừng lại, như thể đang cân nhắc gì đó, rồi hít một hơi thật sâu.
Tôi tái nhợt. Quỷ thần ơi. "Nghĩ sao làm vậy rồi, ngài Grey," tôi lẩm bẩm.
"Ana, anh chỉ làm được thế. Không phải lúc nào anh cũng bị thôi thúc phải trả thù, nhưng anh không thể để ông ta nhơn nhơn thoát khỏi chuyện này. Việc ông ta đã làm với Elena... ừ thì đáng lẽ bà ta có thể kiện, nhưng bà ấy lại không làm. Đó là quyền lựa chọn của bà ấy."
"Nhưng ông ta đã vượt quá xa với vụ Hyde lần này. Line đã biến thành chuyện cá nhân khi đeo bám gia đình anh. Anh sẽ bóp nghẹt ông ta, phá tan công ty ông ta ngay trước mũi ông ta, rồi bán đấu giá cho người trả giá cao nhất. Anh sẽ làm ông ta phá sản."
Ôi...
"Vả lại." Christian nhếch miệng cười. "Ta sẽ kiếm được khá tiền từ vụ này."
Tôi trân trối nhìn vào đôi mắt xám sáng long lanh đột nhiên trở nên dịu dàng hơn.
"Anh không định làm em sợ," anh khẽ vỗ về.
"Không đâu," tôi nói dối.
Anh nhướng cao lông mày, thích thú.
"Chỉ là anh khiến em ngạc nhiên quá," tôi lí nhí rồi nuốt khan. Đôi khi Christian thực sự thật đáng sợ.
Anh lướt làn môi lên môi tôi. "Anh sẽ làm mọi thứ để em được an toàn. Để gia đình anh được an toàn. Để bé con được an toàn," anh thì thào rồi áp bàn tay xòe rộng lên bụng tôi, xoa nhè nhẹ.
Đã hai ngày trôi qua từ hôm đi pic-nic. Christian vẫn cứ cư xử như thể tôi làm bằng gương bằng kính vậy. Anh vẫn chưa chịu cho tôi đi làm, thế nên tôi đành làm việc ở nhà thôi. Tôi gác cả chồng thư thắc mắc vừa đọc xong sang một bên bàn rồi thở dài thườn thượt. Christian và tôi chưa quay lại phòng giải trí kể từ lần tôi phải dùng đến mã an toàn.
Thế mà anh nói anh nhớ chuyện ấy. Ừ thì, tôi cũng thế...
Những suy nghĩ dang dở của tôi bị ngăn lại bởi tiếng nhạc nhẹ nhàng, êm ái ngân vang khắp nhà. Christian đang chơi đàn; không phải giai điệu rền rĩ anh thường đánh mà là một giai điệu du dương, tràn trề hy vọng - một bản nhạc tôi có biết, nhưng chưa từng thấy anh chơi.
Tôi nhón chân khẽ khàng tới vòm cửa dẫn vào phòng sinh hoạt chung rồi ngắm Christian ngồi bên chiếc đàn piano. Đang lúc trời chiều chạng vạng. Trời đổ ráng đỏ, ánh nắng phản chiếu lên mái tóc bóng láng màu đồng của anh. Tâm trí anh còn mải mê chơi nhạc, chưa nhận ra sự có mặt của tôi. Mấy ngày nay anh luôn rất sẵn lòng, rất ân cần chu đáo - giãi bày rất tận tình những việc trong ngày của mình, từng suy nghĩ hay dự định của anh nữa. Cứ như thể anh vừa thoát ra khỏi tổ kén và sẵn lòng cho tôi khám phá.
Tôi biết thế nào anh cũng vào kiểm tra tôi trong ít phút nữa, thế là tôi nảy ra một ý tưởng. Quá háo hức, tôi lẻn ra ngoài, mong rằng anh chưa phát hiện ra, rồi chạy về phòng, vừa đi vừa cởi quần áo, tới khi chẳng còn mặc gì ngoại trừ chiếc quần lót ren màu xanh lơ nhạt. Tôi tìm một chiếc áo dây cũng màu xanh nhạt rồi mặc vội. Thế này sẽ che được mấy vết bầm tím. Nháo nhào vào phòng để đồ, tôi lôi chiếc quần jean mài bạc màu của anh từ ngăn kéo ra - chiếc quần anh vẫn mặc khi ở phòng giải trí, món đồ tôi thích nhất. Nhấc chiếc BlackBerry của mình đặt trên bàn cạnh giường, gấp chiếc quần lại thật vuông vức, tôi quỳ xuống cửa phòng ngủ. Cánh cửa đang khép hờ, tôi chợt nghe thấy một giai điệu khác cất lên, bản nhạc này thì tôi không biết. Nhưng vẫn là âm điệu tràn trề hào hứng; rất dễ thương. Tôi hối hả gõ một email.
Từ: Anastasia Grey
Chủ đề: Khoái lạc của chồng yêu
Ngày: 21 tháng 9 năm 2011 20:45
Tới: Christian Grey
Thưa ngài
Em đang chờ chỉ thị của ngài.
Luôn là của anh.
Bà G x
Tôi nhấn nút "gửi".
Một lát, tiếng nhạc ngưng giữa chừng. Tim tôi nhảy tưng lên và bắt đầu nện thình thịch. Tôi chờ đợi, cuối cùng chiếc BlackBerry cũng rung lên.
Từ: Christian Grey
Chủ đề: Khoái lạc của chồng yêu
- Quyển 1 - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 26
- Quyển 2 - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Quyển 3 - Tự do - Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26 - Phần kết
- Chương 27 - Ngoại truyện - Những ẩn ức của Christian
- Chương 28 - Gặp gỡ ông Grey (Hết)