Chương 143 - Để của cho con
A ông ngụ tạng tí hà trì.
Cánh đáo sơn cùng thủy tận thi.
Hồi thủ di lưu đương nhật ngữ.
Chấp niên khâm lẫm dĩ tiền tri.
Triều Tống, tỉnh Sơn Ðông có bốc sư họ Lý, tên Xích Vũ, nhà rất giàu. Ngoài ba ngôi nhà lớn, Lý ông còn chôn giấu rất nhiều vàng. Nghe đồn Lý ông có tới tám chum vàng nên người làng đặt cho Lý ông lộng danh là Lý Bát Cang (Lý Tám Chum)
Lý ông không có con gái, chỉ có hai trai là Xích Thành, lên 10, và Nguyệt Sinh, lên 8, theo học cùng một thày đồ.
Tính Xích Thành hiền lành, cần kiệm song vì không thích văn chương nên sau khi biết đọc văn tự, Xích Thành xin cha mẹ cho về quê trông nom gia nhân canh tác. Năm 20 tuổi, Xích Thành được cha mẹ cưới vợ cho rồi cho hai vợ chồng một ngôi nhà để ra ở riêng. Vợ Xích Thành họ Cốc. Cốc thị cũng hiền lành, cần kiệm như chồng nên chỉ ít năm sau, hai vợ chồng đã trở nên giàu có. Xích Thành có ba trai, ba gái.
Tính Nguyệt Sinh cũng đôn hậu nhưng ăn tiêu hoang phí. Vốn ưa thích văn chương, Nguyệt Sinh xin cha mẹ cho theo học tới khi đậu đại khoa. Mười năm sau, Nguyệt Sinh thi đậu thái học sinh (tiến sĩ) song vì không thích ra làm quan nên Nguyệt Sinh xin cha mẹ cho về quê ở chung. Năm 20 tuổi, Nguyệt sinh cũng được cha mẹ cưới vợ cho rồi cho hai vợ chồng một ngôi nhà để ra ở riêng. Vợ Nguyệt Sinh họ Xa, tính rất hiền lành và hay chiều chồng, chẳng bao giờ ngăn cản chồng mình điều chi. Nguyệt Sinh chỉ có hai trai.
Mười năm sau, Lý bà mất. Thấy mình đã già, Lý ông tự biết cũng chẳng còn sống được bao lâu. Bèn đào bảy chum vàng lên rồi cho gọi hai con tới nhà, nói:"Thân mẫu các con đã qua đời mà ta thì cũng chẳng còn sống được bao lâu nữa nên ta muốn chia cho mỗi đứa một phần của cải. Bây giờ ta có bảy chum vàng. Xích Thành đông con, ta cho sáu chum còn Nguyệt Sinh ít con, ta cho một chum. Tuy nhiên, sau khi ta chết thì ngôi nhà ta đang ở với mười mẫu ruộng ta đang cho người cấy sẽ thuộc về Nguyệt Sinh!" Nguyệt Sinh bất mãn nhưng vì sợ cha nên chẳng dám nói. Hai anh em nhận lãnh phần chia rồi tải về nhà.
Biết Nguyệt Sinh bất mãn, một hôm Lý ông cho gọi riêng tới nhà mà bảo:"Chẳng phải là ta thiên vị anh con, cho nó nhiều hơn con đâu. Ta còn một chum nữa, chôn riêng một chỗ, để dành cho con. Khi nào gia đình con vắng người thì ta mới bảo cho biết!"
Ít lâu sau, Lý ông bị bệnh nặng. Nguyệt Sinh sợ cha chết bất thần thì mình sẽ chẳng biết được chỗ chôn vàng, nên sang nhà cha, rình lúc vắng người, lẻn vào hỏi nhỏ:"Chum vàng thân phụ cho con, chôn ở chỗ nào?" Lý ông đáp:"Ta chưa thể nói cho con biết được! Ở đời, mỗi người đều có một phần số riêng, sướng khổ khác nhau. Bây giờ con đang được hưởng cái phước có vợ hiền thì hãy cứ hưởng đi đã! Con thì ăn tiêu hoang phí mà vợ con thì hiền lành thái quá, chẳng biết ngăn cản con. Nếu bây giờ ta có cho con nhiều tiền bạc thì chắc chắn là con cũng sẽ tiêu hết ngay!" Nguyệt Sinh không nghe, cứ năn nỉ xin được biết chỗ chôn vàng. Lý ông liền nổi giận, quát:"Mày thì ăn tiêu hoang phí, chẳng biết giữ của, mà con vợ mày thì chiều mày thái quá, chẳng biết ngăn cản mày. Số mày còn phải nghèo túng trên hai chục năm nữa rồi mới khá được! Bây giờ mà mày có tiền rừng bạc biển thì cũng sẽ hết ngay. Chừng nào mà mày chưa phải là nghèo rớt mùng tơi thì đừng có hy vọng được tao cho thêm!" Nguyệt Sinh sợ cha mà cũng có hiếu nên chẳng dám hỏi chi nữa, chỉ mong sao cho cha chóng khỏi bệnh để mình có dịp dò hỏi được chỗ chôn vàng.
Ba tháng sau, Lý ông trở bệnh nặng rồi mất, Nguyệt Sinh vô cùng thất vọng. Chum vàng cha cho đã đem trả nợ mất gần nửa nên thầm nghĩ bây giờ lại phải chung góp với anh để làm tang lễ cho cha thì sẽ chẳng còn được là bao. May sao, Xích Thành gọi riêng em ra một nơi mà bảo cho biết là mình sẽ đứng ra lo liệu hết tang lễ cho cha. Nguyệt Sinh mừng lắm.
Sau tang lễ, Nguyệt Sinh đưa vợ con tới cư ngụ ở ngôi nhà của cha để lại, còn ngôi nhà của mình thì cho thuê. Ðã ăn tiêu hoang phí, lại có tính hiếu khách, ngày nào Nguyệt Sinh cũng sai gia nhân đi mời khách về nhà ngâm vịnh, có ngày sai vợ làm tới bốn bữa cơm thịnh soạn để đãi khách. Ðã thế, thấy bạn bè nào than túng, Nguyệt Sinh cũng vào bảo vợ xuất tiền cho vay nên bị bọn vô lại trong làng rủ nhau tới nhà bòn của. Vốn không biết cách quản lý ruộng nương, Nguyệt Sinh chẳng thâu nhập được là bao. Càng ngày Nguyệt Sinh càng nghèo.
Mười năm sau, Nguyệt Sinh rơi vào cảnh túng thiếu. May được Xích Thành tốt bụng, thường lén vợ mà chu cấp cho em nên Nguyệt Sinh cũng chưa đến nỗi nào.
Năm năm sau, Xích Thành bị bệnh rồi mất. Từ đó, Nguyệt Sinh chẳng còn biết trông cậy vào ai. Mùa xuân, Nguyệt Sinh phải đi vay thóc về cho gia đình ăn. Mùa thu, thâu hoạch được chút nào thì lại phải đem đi trả nợ hết, cả vốn lẫn lời. Ít lâu sau, lại phải bán rẻ ngôi nhà cho thuê và mười mẫu ruộng cha để lại cho. Nhiều bữa trong nhà chẳng còn gạo ăn, Nguyệt Sinh phải đôn đáo chạy đi vay mượn. Gia nhân thấy chủ nghèo quá, bèn rủ nhau trốn hết. Ba năm sau, con trai lớn của Nguyệt Sinh bị bệnh mà chết. Vì thương con quá, Xa thị cũng bị bệnh mà chết theo con. Bấy giờ, trong nhà chỉ còn Nguyệt Sinh với đứa con trai nhỏ.
Năm sau, hết tang vợ, Nguyệt Sinh đem chút tiền còn lại đi cưới một cô vợ kế, họ Từ, trước kia là vợ của một người lái dê. Nguyệt Sinh hy vọng Từ thị sẽ giúp mình làm ăn khá giả hơn. Thế nhưng, hai năm sau, Nguyệt Sinh lại càng nghèo thêm. Tính Từ thị rất thô bạo, trái hẳn tính Xa thị thủa trước. Ngày nào hàng xóm cũng thấy Từ thị thóa mạ chồng, cấm chồng không được giao du với bè bạn.
Một đêm, Nguyệt Sinh nằm mộng thấy cha về, nói:"Tình cảnh của con bây giờ có thể nói là nghèo rớt mùng tơi rồi đó! Trước kia ta có hứa cho con một chum vàng, bây giờ có thể lấy lên mà chi tiêu" Nguyệt Sinh vội hỏi:"Chum vàng thân phụ cho con, chôn ở chỗ nào?"Ðáp: "Sáng mai ta sẽ chỉ chỗ cho!" Bỗng Nguyệt Sinh tỉnh giấc. Nghĩ lại giấc mộng, Nguyệt Sinh lấy làm lạ nhưng thầm nghĩ chắc mình nghèo quá, ngày nào cũng mơ tưởng tới tiền bạc nên mới sinh ra mộng mị vớ vẩn thế thôi. Vả lại, cha mất đã lâu rồi, chẳng cho mình biết chỗ chôn vàng thì làm sao mà mình có thể tìm thấy được? Vì thế, Nguyệt Sinh cũng chẳng buồn để ý tới giấc mộng nữa.
Sáng sau, đột nhiên bức tường rào ở vườn sau nhà Nguyệt Sinh bị đổ vì đã quá cũ. Từ thị bắt chồng phải ra cuốc đất đắp lại ngay. Sợ vợ, Nguyệt Sinh vội tuân lời. Khi cuốc đất đắp tường, cuốc phải một vật cứng, Nguyệt Sinh nhặt lên coi thì thấy là một mảnh nắp chum. Bèn thử cuốc sâu thêm chút nữa thì thấy lộ ra một chum vàng. Mừng quá, Nguyệt Sinh vội chạy vào nhà tìm vợ con, bảo ra vườn sau giúp mình khuân vàng vào nhà. Từ đó, gia đình Nguyệt Sinh lại trở nên khá giả.
Một hôm, nhớ tới câu nói của cha ngày trước:"Khi nào gia đình con vắng người thì ta mới bảo cho biết!" Nguyệt Sinh chợt nghĩ ra cái nghĩa của câu nói đó "Bây giờ vợ cả và con trai lớn của mình đã chết, gia nhân đã rủ nhau trốn hết, thì gia đình mình trở nên vắng người"
Nhờ chum vàng, Nguyệt Sinh được sống trong cảnh sung túc với Từ thị và đứa con trai cho tới hết cuộc đời.
- Chương 1 - Dế chọi
- Chương 2 - Đạo sĩ
- Chương 3 - Thư sinh họ Diệp
- Chương 4 - Đạo sĩ núi Lao
- Chương 5 - Thụy Vân
- Chương 6 - Mất hút
- Chương 7 - Anh Ninh
- Chương 8 - Không đề
- Chương 9 - Hồng Ngọc
- Chương 10 - Bành Hải Thu
- Chương 11 - Bộ da vẽ
- Chương 12 - Xảo nương
- Chương 13 - Ngũ Thu Nguyệt
- Chương 14 - Cừu Đại Nương
- Chương 15 - Tiểu thu
- Chương 16 - Thanh Phượng
- Chương 17 - Phòng văn thục
- Chương 18 - Công Tôn Hạ
- Chương 19 - Thạch thanh hư
- Chương 20 - Thanh mai
- Chương 21 - Cô gái áo xanh
- Chương 22 - Đảo Tiên
- Chương 23 - Gái thần
- Chương 24 - Thôi Mãnh
- Chương 25 - Liên Hương
- Chương 26 - Trương Hồng Tiệm
- Chương 27 - Cô gái nghĩa hiệp
- Chương 28 - Đại Nam
- Chương 29 - Thư sinh họ Đổng
- Chương 30 - Nhan thị
- Chương 31 - Làm rể thần nhân
- Chương 32 - Vợ chồng tiên
- Chương 33 - Lấy vợ ma
- Chương 34 - Cát cân và ngọc bản
- Chương 35 - Nói đùa, tưởng thật
- Chương 36 - Thần hoa cúc
- Chương 37 - Lấy người, ma sống lại
- Chương 38 - Thay tim, đổi đầu
- Chương 39 - Vân Thúy Tiên
- Chương 40 - Chử sinh
- Chương 41 - Tế Liễu
- Chương 42 - Báo oán
- Chương 43 - Hằng Nương
- Chương 44 - Con trai người lái buôn (Cổ Nhi )
- Chương 45 - Cô Tú
- Chương 46 - Cô tư họ Hồ
- Chương 47 - Vi công tử
- Chương 48 - Uông Sĩ Tú
- Chương 49 - Liên Tỏa
- Chương 50 - Hoa Cô Tử
- Chương 51 - Hương ngọc
- Chương 52 - Tiên ông họ Thành thành tiên
- Chương 53 - Tịch Phương Bình
- Chương 54 - Hoa sen mùa lạnh
- Chương 55 - Vị án bài thơ
- Chương 56 - Mộng thấy chó sói
- Chương 57 - Cô Tiêm
- Chương 58 - Bạch Thu Luyện
- Chương 59 - Cô gái họ Mai
- Chương 60 - Trần Vân Thê
- Chương 61 - Mặc áo lá cây
- Chương 62 - Mê sách
- Chương 63 - Cởi truồng rợt ma
- Chương 64 - Mỹ nhân cứu mạng
- Chương 65 - Kết duyên với ong
- Chương 66 - Thứ cỏ giết người
- Chương 67 - Vạn lý tầm phu
- Chương 68 - Một nhà đĩ chồn
- Chương 69 - Vợ bé là chồn
- Chương 70 - Con gái nhà trời
- Chương 71 - Hồ hay đùa
- Chương 72 - Chuyện lạ chim câu
- Chương 73 - Người nuôi rắn
- Chương 74 - Nước dạ xoa
- Chương 75 - Nàng ba Hoa Sen
- Chương 76 - Ma học đàn
- Chương 77 - Lớp học ma
- Chương 78 - Giấc mộng vợ hồ
- Chương 79 - Lâm Tứ Nương
- Chương 80 - Hồ như thần
- Chương 81 - Tấm gương hiện hình
- Chương 82 - Nghĩa khí cải hóa hồn ma
- Chương 83 - Duyên tiên âm phủ
- Chương 84 - Cắt thịt vì tình
- Chương 85 - Lên chơi trên trời
- Chương 86 - Háo sắc lụy mình
- Chương 87 - Tay áo làm mai
- Chương 88 - Báo ứng trước mắt
- Chương 89 - Đào mả cô Canh
- Chương 90 - Tình nghĩa với chim
- Chương 91 - Bà chúa Tây Hồ
- Chương 92 - Chuyện ở đảo Thần Tiên
- Chương 93 - Người hóa hổ
- Chương 94 - Vương giả
- Chương 95 - Vụ án tình si
- Chương 96 - Con người quốc sắc
- Chương 97 - Cô Tân thứ mười bốn
- Chương 98 - Một đêm lấy ma
- Chương 99 - Đại bợm
- Chương 100 - Đại bợm
- Chương 101 - Tấm gương thu hình
- Chương 102 - Gái báo thù cha
- Chương 103 - Bức họa trên tường
- Chương 104 - Hồ gã con
- Chương 105 - Mưa tiền
- Chương 106 - Thuật mồm
- Chương 107 - Kiếm khách
- Chương 108 - Lấy vợ công chúa
- Chương 109 - Thiên cung
- Chương 110 - Giấc mộng đắc chí
- Chương 111 - Người học trò Phượng Dương
- Chương 112 - Trộm đào
- Chương 113 - Ba ngày làm Diêm Vương
- Chương 114 - Mối tình già
- Chương 115 - Xấu người đẹp nết
- Chương 116 - Mũi dao kinh kha
- Chương 117 - Hóa quạ, lấy vợ thần
- Chương 118 - Nam Nam thành Thần
- Chương 119 - Trương Thành
- Chương 120 - Nối giấc kê vàng
- Chương 121 - Phiên chợ giữa biển
- Chương 122 - Oan nghiệt trường văn
- Chương 123 - Vợ dữ hơn cọp
- Chương 124 - Người nhỏ
- Chương 125 - Liêm sĩ của kẻ làm quan
- Chương 126 - Lộc số
- Chương 127 - Quan Trung Thừa điều tra trộm
- Chương 128 - Quan Tề điều tra cướp
- Chương 129 - Thuốc cường dương
- Chương 130 - Giết sói, báo thù cha
- Chương 131 - Thần miếu
- Chương 132 - Định số
- Chương 133 - Bùa cờ bạc
- Chương 134 - Chồn đầu thai làm người
- Chương 135 - Ghen với Nữ Thần
- Chương 136 - Chồn cuối triều Minh
- Chương 137 - Khỏe như hổ, nhanh như vượn
- Chương 138 - Gái chồn
- Chương 139 - Hồi sinh, khỏi bệnh tê liệt
- Chương 140 - Cướp đội lốt sư
- Chương 141 - Hóa chồn vì hiếu sắc
- Chương 142 - Thi làm Thành Hoàng
- Chương 143 - Để của cho con
- Chương 144 - Hổ trả ơn người
- Chương 145 - Làm bạn với chồn vô hình
- Chương 146 - Kim đan của ma chồn
- Chương 147 - Bảy chị em chồn
- Chương 148 - Thần thánh cũng ưa nịnh (Hết)