Chương 134 - Chồn đầu thai làm người
Mạn thuyết tiền thân dữ hậu thân.
Nam sơn hữu khách cánh thông thần.
Ngọc hồ thảng bất phân minh ngữ.
Thùy thức giai nhi thị cố nhân.
Tiên sinh Hoài Lợi Nhân ở thủ phủ Tế Nam, tỉnh Sơn Ðông, thuật truyện:
Cuối triều Minh, huyện Nam Sơn, tỉnh Sơn Ðông, có văn nhân họ Lưu, tên Cảnh, làm nhà dưới chân núi Nam, cùng vợ và gia nhân cư ngụ.
Một hôm, có một lão khách tới gõ cổng, xin vào diện kiến. Gia nhân vào báo, Lưu ông bảo ra mời vào. Khách theo gia nhân vào nhà, chắp tay vái chào. Lưu ông chắp tay đáp lại. Khách tự giới thiệu:"Ngu mỗ họ Hồ, tên Lượng Thái!" Lưu ông hỏi:"Huynh ông tới tệ xá, có điều chi dạy bảo?" Khách đáp:"Ngu mỗ muốn tới chào tiên sinh để xin làm quen!" Hỏi:"Nhà huynh ông ở đâu?" Ðáp: "Cũng ở trong núi này! Ngoài gia đình tiên sinh và ngu mỗ, chẳng ai thèm vào núi này cư ngụ. Vì thế ngu mỗ muốn tới xin làm quen cho có bạn!" Lưu ông bèn mời khách ngồi đàm đạo. Thấy khách nói chuyện hoạt bát, cao nhã, Lưu ông thích lắm, sai gia nhân làm tiệc khoản đãi. Hai người yến ẩm, đàm đạo rất tương đắc. Ngà ngà say, khách đứng dậy xin cáo biệt. Lưu ông nói:"Ngày mai, nếu rảnh rỗi, xin mời huynh ông lại tới chơi!" Khách đáp: "Xin vâng!"
Hôm sau, quả nhiên khách lại tới. Lưu ông sai gia nhân làm tiệc, thịnh soạn hơn hôm trước. Trong lúc yến ẩm, Lưu ông nói:"Ðược kết giao với huynh ông, thực là một điều hân hạnh, song vẫn còn điều thắc mắc, chẳng biết huynh ông có giải cho chăng?" Khách hỏi:"Tiên sinh thắc mắc điều chi?" Lưu ông nói:"Dám hỏi huynh ông quý xá ở đâu!" Khách nói:"Ngu mỗ xin nói, song xin tiên sinh tin lời, chớ kinh hãi!" Lưu ông nói:"Xin cứ nói!" Khách nói:"Ngu mỗ tới đây, chủ ý là để xin làm quen chứ chẳng phải là để gieo họa! Chẳng giấu gì tiên sinh, tệ xá là cái hang trong núi, còn ngu mỗ là chồn già trong hang!" Nghe thấy thế, Lưu ông đã chẳng sợ hãi mà còn kính trọng khách hơn. Bèn đề nghị kết nghĩa anh em. Khách nhận lời. So tuổi, khách lớn hơn, làm anh. Từ đó, hai người giao du rất thân mật, coi nhau như ruột thịt, có điều gì cũng đem ra nói cho nhau nghe, chẳng giấu diếm.
Một hôm, Lưu ông than:"Tiểu đệ cũng đã nhiều tuổi rồi mà chưa có con nối dõi tông đường!" Khách nói: "Hiền đệ chớ lo. Ngu huynh sắp chết rồi. Ðể khi nào ngu huynh chết, ngu huynh sẽ đầu thai vào làm con cho hiền đệ!" Lưu ông kinh hãi, nói:"Sao đại ca lại nói gở thế?" Khách cười, đáp:"Già rồi thì phải chết chứ sao lại gọi là nói gở?" Lưu ông hỏi:"Nghe nói ai đã tu luyện thành tiên cũng trường sinh bất tử! Ðại ca đã tu luyện thành tiên, sao lại nói là sắp chết?" Khách lắc đầu, đáp:"Riêng điều này thì chẳng thể tiết lộ cho hiền đệ biết được, xin chớ hỏi nữa! Ngu huynh đã hết kiếp làm chồn, kiếp tới được đầu thai làm người. Song đầu thai làm con cho người khác, chẳng biết người ta có thích mình hay không, chi bằng đầu thai làm con cho hiền đệ, chắc hiền đệ sẽ chẳng ghét bỏ vì chúng ta là chỗ anh em kết nghĩa mà hiền đệ lại đang muốn có con!" Nói xong, đứng dậy xin cáo biệt.
Ðêm ấy Lưu ông nằm ngủ, mộng thấy khách tới nói:"Ðêm nay ngu huynh vào làm con cho hiền đệ đây!" Giật mình tỉnh giấc, Lưu ông thấy gia nhân chạy vào báo: "Phu nhân vừa sinh công tử" Lấy làm lạ, Lưu ông bèn đặt tên đứa bé là Lượng Thái. Từ đó, khách biệt tăm. chẳng lui tới nhà Lưu ông nữa.
Lượng Thái lớn lên, ăn nói hoạt bát, cao nhã, giống hệt khách. Học hành thông minh xuất chúng, năm mười tuổi đã nổi tiếng thần đồng. Năm Nhâm Thìn (1652), niên hiệu Thuận Trị thứ 9, thi hội, đậu tiến sĩ, được triều đình bổ làm quan, tức Lưu công. Lưu công nổi tiếng hào hiệp, hay giúp đỡ kẻ nghèo khó. Có rất nhiều kẻ chẳng kể thân sơ, tới nhờ vả, đều được giúp đỡ.
Khi về hưu, thấy dân làng tới cổng nhà, mở quán bán bánh quà, tương rượu, Lưu công cứ để mặc, chẳng ngăn cản. Ít lâu sau, bãi đất trước cổng nhà Lưu công trở thành một khu chợ mới.
- Chương 1 - Dế chọi
- Chương 2 - Đạo sĩ
- Chương 3 - Thư sinh họ Diệp
- Chương 4 - Đạo sĩ núi Lao
- Chương 5 - Thụy Vân
- Chương 6 - Mất hút
- Chương 7 - Anh Ninh
- Chương 8 - Không đề
- Chương 9 - Hồng Ngọc
- Chương 10 - Bành Hải Thu
- Chương 11 - Bộ da vẽ
- Chương 12 - Xảo nương
- Chương 13 - Ngũ Thu Nguyệt
- Chương 14 - Cừu Đại Nương
- Chương 15 - Tiểu thu
- Chương 16 - Thanh Phượng
- Chương 17 - Phòng văn thục
- Chương 18 - Công Tôn Hạ
- Chương 19 - Thạch thanh hư
- Chương 20 - Thanh mai
- Chương 21 - Cô gái áo xanh
- Chương 22 - Đảo Tiên
- Chương 23 - Gái thần
- Chương 24 - Thôi Mãnh
- Chương 25 - Liên Hương
- Chương 26 - Trương Hồng Tiệm
- Chương 27 - Cô gái nghĩa hiệp
- Chương 28 - Đại Nam
- Chương 29 - Thư sinh họ Đổng
- Chương 30 - Nhan thị
- Chương 31 - Làm rể thần nhân
- Chương 32 - Vợ chồng tiên
- Chương 33 - Lấy vợ ma
- Chương 34 - Cát cân và ngọc bản
- Chương 35 - Nói đùa, tưởng thật
- Chương 36 - Thần hoa cúc
- Chương 37 - Lấy người, ma sống lại
- Chương 38 - Thay tim, đổi đầu
- Chương 39 - Vân Thúy Tiên
- Chương 40 - Chử sinh
- Chương 41 - Tế Liễu
- Chương 42 - Báo oán
- Chương 43 - Hằng Nương
- Chương 44 - Con trai người lái buôn (Cổ Nhi )
- Chương 45 - Cô Tú
- Chương 46 - Cô tư họ Hồ
- Chương 47 - Vi công tử
- Chương 48 - Uông Sĩ Tú
- Chương 49 - Liên Tỏa
- Chương 50 - Hoa Cô Tử
- Chương 51 - Hương ngọc
- Chương 52 - Tiên ông họ Thành thành tiên
- Chương 53 - Tịch Phương Bình
- Chương 54 - Hoa sen mùa lạnh
- Chương 55 - Vị án bài thơ
- Chương 56 - Mộng thấy chó sói
- Chương 57 - Cô Tiêm
- Chương 58 - Bạch Thu Luyện
- Chương 59 - Cô gái họ Mai
- Chương 60 - Trần Vân Thê
- Chương 61 - Mặc áo lá cây
- Chương 62 - Mê sách
- Chương 63 - Cởi truồng rợt ma
- Chương 64 - Mỹ nhân cứu mạng
- Chương 65 - Kết duyên với ong
- Chương 66 - Thứ cỏ giết người
- Chương 67 - Vạn lý tầm phu
- Chương 68 - Một nhà đĩ chồn
- Chương 69 - Vợ bé là chồn
- Chương 70 - Con gái nhà trời
- Chương 71 - Hồ hay đùa
- Chương 72 - Chuyện lạ chim câu
- Chương 73 - Người nuôi rắn
- Chương 74 - Nước dạ xoa
- Chương 75 - Nàng ba Hoa Sen
- Chương 76 - Ma học đàn
- Chương 77 - Lớp học ma
- Chương 78 - Giấc mộng vợ hồ
- Chương 79 - Lâm Tứ Nương
- Chương 80 - Hồ như thần
- Chương 81 - Tấm gương hiện hình
- Chương 82 - Nghĩa khí cải hóa hồn ma
- Chương 83 - Duyên tiên âm phủ
- Chương 84 - Cắt thịt vì tình
- Chương 85 - Lên chơi trên trời
- Chương 86 - Háo sắc lụy mình
- Chương 87 - Tay áo làm mai
- Chương 88 - Báo ứng trước mắt
- Chương 89 - Đào mả cô Canh
- Chương 90 - Tình nghĩa với chim
- Chương 91 - Bà chúa Tây Hồ
- Chương 92 - Chuyện ở đảo Thần Tiên
- Chương 93 - Người hóa hổ
- Chương 94 - Vương giả
- Chương 95 - Vụ án tình si
- Chương 96 - Con người quốc sắc
- Chương 97 - Cô Tân thứ mười bốn
- Chương 98 - Một đêm lấy ma
- Chương 99 - Đại bợm
- Chương 100 - Đại bợm
- Chương 101 - Tấm gương thu hình
- Chương 102 - Gái báo thù cha
- Chương 103 - Bức họa trên tường
- Chương 104 - Hồ gã con
- Chương 105 - Mưa tiền
- Chương 106 - Thuật mồm
- Chương 107 - Kiếm khách
- Chương 108 - Lấy vợ công chúa
- Chương 109 - Thiên cung
- Chương 110 - Giấc mộng đắc chí
- Chương 111 - Người học trò Phượng Dương
- Chương 112 - Trộm đào
- Chương 113 - Ba ngày làm Diêm Vương
- Chương 114 - Mối tình già
- Chương 115 - Xấu người đẹp nết
- Chương 116 - Mũi dao kinh kha
- Chương 117 - Hóa quạ, lấy vợ thần
- Chương 118 - Nam Nam thành Thần
- Chương 119 - Trương Thành
- Chương 120 - Nối giấc kê vàng
- Chương 121 - Phiên chợ giữa biển
- Chương 122 - Oan nghiệt trường văn
- Chương 123 - Vợ dữ hơn cọp
- Chương 124 - Người nhỏ
- Chương 125 - Liêm sĩ của kẻ làm quan
- Chương 126 - Lộc số
- Chương 127 - Quan Trung Thừa điều tra trộm
- Chương 128 - Quan Tề điều tra cướp
- Chương 129 - Thuốc cường dương
- Chương 130 - Giết sói, báo thù cha
- Chương 131 - Thần miếu
- Chương 132 - Định số
- Chương 133 - Bùa cờ bạc
- Chương 134 - Chồn đầu thai làm người
- Chương 135 - Ghen với Nữ Thần
- Chương 136 - Chồn cuối triều Minh
- Chương 137 - Khỏe như hổ, nhanh như vượn
- Chương 138 - Gái chồn
- Chương 139 - Hồi sinh, khỏi bệnh tê liệt
- Chương 140 - Cướp đội lốt sư
- Chương 141 - Hóa chồn vì hiếu sắc
- Chương 142 - Thi làm Thành Hoàng
- Chương 143 - Để của cho con
- Chương 144 - Hổ trả ơn người
- Chương 145 - Làm bạn với chồn vô hình
- Chương 146 - Kim đan của ma chồn
- Chương 147 - Bảy chị em chồn
- Chương 148 - Thần thánh cũng ưa nịnh (Hết)