Chương 107 - Kiếm khách
Đổng sinh, người Từ Châu ưa thích kiếm thuật thường hay khoe khoang tự phụ. Một hôm đi cùng đường với một người lạ. Sinh gợi chuyện làm quen tuôn ra toàn giọng an hùng quá đáng. Được biết người ấy họ Đổng ở đất Liêu Dương, Sinh hỏi ông ta đi đâu. Người ấy đáp:
- Tôi xa nhà lang bạc đã hai mươi năm nay, vừa từ hải ngoại về.
-Ông ngao du bốn bể, gặp người cũng nhiều, có thấy bậc dị nhân nào không?
- Dị nhân về mặt nào?
Đổng kể sở thích của mình và lấy làm tiếc không được bâc dị nhân nào truyền cho kiếm thuật. Người lại hỏi:
- Ở đâu mà chẳng có dị nhân. Song phải là tôi trung, con hiếu thì mới mong được dị nhân truyền cho.
Đổng hứng chí huênh hoang là mìn sẽ làm được như thế. Rồi rút gươm ra, vỗ vào gươm mà hát. Nhân đà hưng phấn, Đổng phạt một cây nhỏ bên đường để khoe kiếm sắc. Khách vuốt râu mỉm cười, tiện thể mượn gươm ngắm xem, Đổng đưa cho xem lấy lệ. Khác chê:
- Đây là thứ kiếm xoàng, thép đã non lại ám mồ hôi. Kẻ hèn này tuy chưa nghe về kiếm thuật nhưng cũng sẳn có một thanh dùng được.
Nói rồi ông rút trong áo ra một thanh đoản kiếm chừng một thước, lấy nó gọt gươm của Đổng ngọt như cạo khoai. Tiện tay lại phạt một ô đất chằn chặn như tiện. Đổng phát khiếp nằng nặc đòi xem, rồi lại ngứa ngáy nghề cầm lấy múa máy trông như phủi bụi. Rồi Đổng mời người nọ về nhà cố lưu lại một đêm, lân la hỏi han về kiếm pháp. Khách một mực tạ từ không biết. Đổng phải quỳ gối xin, lời lẽ vẫn hùng hồn trống rỗng. Khách chỉ kính cẩn lặng im ngồi nghe.
Đêm đã khuya. Bỗng ở nhà bên-nhà cha mẹ Đổng ở- có tiếng ồn ào mã bắt. Đổng sợ hãi không biết chuyện gì, vội chạy đến sát tườnội giámnghe. Có tiếng quát tháo:
- Gọi con mày ra chịu tội chết. Nếu không sẽ bắt mày.
Rồi tiếng đánh đập tới tấp. Tiếng rên rỉ không dứt. Đúng là tiếng cha của Đổng.
Đổng vớ lấy ngọn mác muốn xông sang. Khách ngăn lại:
- Ra khỏi đây, e anh khó thóat chết. Hãy nên xét kỹ được vẹn toàn.
Đổng đâm hoảng xin chỉ giáo cho, khách nói:
- Quân cướp tìm bắt anh là rắp tâm muốn giết anh. Anh không còn ai là cốt nhục ở đây, vậy nên dặn dò trối trăn lại vợ con đã. Tôi sẽ mở cửa giúp anh trị tội bọn ấy.
Đổng theo lời, vào nói với vợ. Vợ níu lấy áo khóc. Thế là bao "hùng khí" ở Đổng bỗng chốc xẹp hết. Anh ta theo khách lên lầu, tìm cung, tìm tên để đề phòng bọn cướp đánh sang. Anh ta còn hoảng hốt đã nghe tiếng khách trên mái lầu cười ha hả:
- May quá, cướp chạy rồi!
Đổng vội đốt đuốc lên, thì khách đã biến đâu mất, thập thò cổ ngó sang nhìn nhà bên thì Đổng ông đang ở hàng xóm uống rượu. Đốt đèn mời ông về nhà chỉ thấy trên sân đầy cỏ may và than bụi.
Mới biết ông khách lạ đó chính là dị nhân.
Trung hiếu là quý tính của người xưa. Xưa nay những kẻ là con không thể xả thân vì cha, lúc đầu há không có một chút toan cầm mác xông ra như Đổng ư? Cuối cùng chỉ cần trong nháy mắt lại nhầm lẫn u mê. Ngày xưa Giả Đại Thân và Phương Hiếu Nhu đã thề cùng nhau sống chết thế mà sau lại nuốt lời (1). Biết đâu khi về nhà lại nghe tiếng bạn cầu cứu ở đầu giường.
Làng ta có một anh lính thuộc loại vô lại. Một hôm đi đâu trở về, hắn bắt gặp một chàng trai trẻ từ trong buồng vợ mình ra. Ngờ vực, căn vặn vợ, vợ khăng khăng chối. Sau hắn bắt được tang chứng gã trai kia để lại ở đầu giường, vợ không chối được quỳ xuống khóc lóc xin tha tội. Hắn giận lắm, vứt cho cuộn dậy bắt phải thắt cổ chết. Vợ xin vào buồng trang điểm, hắn ngồi đợi ngoài, vừa rót rượu uống vừa chửi mắng thúc giục. Lát sau, cô vợ lộng lẫy trong y phục choáng lộn bước ra, nuốt lệ trách:
- Anh nhẫn tâm quá, nỡ bắt tấm thân xấu xa hèn mọn này chết thật ư?
Hắn vẫ làm vẻ tức giận, đùng đùng quát tháo ầm ĩ. Vợ không làm thế nào được đành trở vào buồng, vừa định tròng dây vào cổ thì chồng nâng chén rượu giật giọng gọi ra cười hềnh hệch:
- Thôi ra đây ta bảo: Một thằng khăn xanh (2) như ta lẽ nào bắt người khác chết được ư?
Rồi lại ăn ở với nhau khắn khít nồng nàn như thuở ban đầu.
Anh này cũng loại Đại Thân, Đổng Sinh. Đáng buồn cười vậy.
(1) theo Minh sử: Giả Đại Thần thời Hồng Vũ (Minh Thái Tổ, từ năm 1368) kết nghĩa cùng với một số danh sĩ trong đó có Hiếu Nhu, thề sống chết hoạn nạn có nhau. Sau Hiếu Nhu bị phanh thây ngoài chợ, có vài người bạn chết theo, còn phần lớn nuốt lời làm ngơ.
(2) thời Xuân Thu, ở TQ có những kẻ chuyên buôn bán đổi chác vợ kiếm lời, gọi là "xuớng phu". Bọn này phải lấy khăn xanh bịt đầu để phân biệt với các loại người sang. Sau gọi chung những kẻ bịt đầu xanh (lục đầu cân) là loại ti tiện.
- Chương 1 - Dế chọi
- Chương 2 - Đạo sĩ
- Chương 3 - Thư sinh họ Diệp
- Chương 4 - Đạo sĩ núi Lao
- Chương 5 - Thụy Vân
- Chương 6 - Mất hút
- Chương 7 - Anh Ninh
- Chương 8 - Không đề
- Chương 9 - Hồng Ngọc
- Chương 10 - Bành Hải Thu
- Chương 11 - Bộ da vẽ
- Chương 12 - Xảo nương
- Chương 13 - Ngũ Thu Nguyệt
- Chương 14 - Cừu Đại Nương
- Chương 15 - Tiểu thu
- Chương 16 - Thanh Phượng
- Chương 17 - Phòng văn thục
- Chương 18 - Công Tôn Hạ
- Chương 19 - Thạch thanh hư
- Chương 20 - Thanh mai
- Chương 21 - Cô gái áo xanh
- Chương 22 - Đảo Tiên
- Chương 23 - Gái thần
- Chương 24 - Thôi Mãnh
- Chương 25 - Liên Hương
- Chương 26 - Trương Hồng Tiệm
- Chương 27 - Cô gái nghĩa hiệp
- Chương 28 - Đại Nam
- Chương 29 - Thư sinh họ Đổng
- Chương 30 - Nhan thị
- Chương 31 - Làm rể thần nhân
- Chương 32 - Vợ chồng tiên
- Chương 33 - Lấy vợ ma
- Chương 34 - Cát cân và ngọc bản
- Chương 35 - Nói đùa, tưởng thật
- Chương 36 - Thần hoa cúc
- Chương 37 - Lấy người, ma sống lại
- Chương 38 - Thay tim, đổi đầu
- Chương 39 - Vân Thúy Tiên
- Chương 40 - Chử sinh
- Chương 41 - Tế Liễu
- Chương 42 - Báo oán
- Chương 43 - Hằng Nương
- Chương 44 - Con trai người lái buôn (Cổ Nhi )
- Chương 45 - Cô Tú
- Chương 46 - Cô tư họ Hồ
- Chương 47 - Vi công tử
- Chương 48 - Uông Sĩ Tú
- Chương 49 - Liên Tỏa
- Chương 50 - Hoa Cô Tử
- Chương 51 - Hương ngọc
- Chương 52 - Tiên ông họ Thành thành tiên
- Chương 53 - Tịch Phương Bình
- Chương 54 - Hoa sen mùa lạnh
- Chương 55 - Vị án bài thơ
- Chương 56 - Mộng thấy chó sói
- Chương 57 - Cô Tiêm
- Chương 58 - Bạch Thu Luyện
- Chương 59 - Cô gái họ Mai
- Chương 60 - Trần Vân Thê
- Chương 61 - Mặc áo lá cây
- Chương 62 - Mê sách
- Chương 63 - Cởi truồng rợt ma
- Chương 64 - Mỹ nhân cứu mạng
- Chương 65 - Kết duyên với ong
- Chương 66 - Thứ cỏ giết người
- Chương 67 - Vạn lý tầm phu
- Chương 68 - Một nhà đĩ chồn
- Chương 69 - Vợ bé là chồn
- Chương 70 - Con gái nhà trời
- Chương 71 - Hồ hay đùa
- Chương 72 - Chuyện lạ chim câu
- Chương 73 - Người nuôi rắn
- Chương 74 - Nước dạ xoa
- Chương 75 - Nàng ba Hoa Sen
- Chương 76 - Ma học đàn
- Chương 77 - Lớp học ma
- Chương 78 - Giấc mộng vợ hồ
- Chương 79 - Lâm Tứ Nương
- Chương 80 - Hồ như thần
- Chương 81 - Tấm gương hiện hình
- Chương 82 - Nghĩa khí cải hóa hồn ma
- Chương 83 - Duyên tiên âm phủ
- Chương 84 - Cắt thịt vì tình
- Chương 85 - Lên chơi trên trời
- Chương 86 - Háo sắc lụy mình
- Chương 87 - Tay áo làm mai
- Chương 88 - Báo ứng trước mắt
- Chương 89 - Đào mả cô Canh
- Chương 90 - Tình nghĩa với chim
- Chương 91 - Bà chúa Tây Hồ
- Chương 92 - Chuyện ở đảo Thần Tiên
- Chương 93 - Người hóa hổ
- Chương 94 - Vương giả
- Chương 95 - Vụ án tình si
- Chương 96 - Con người quốc sắc
- Chương 97 - Cô Tân thứ mười bốn
- Chương 98 - Một đêm lấy ma
- Chương 99 - Đại bợm
- Chương 100 - Đại bợm
- Chương 101 - Tấm gương thu hình
- Chương 102 - Gái báo thù cha
- Chương 103 - Bức họa trên tường
- Chương 104 - Hồ gã con
- Chương 105 - Mưa tiền
- Chương 106 - Thuật mồm
- Chương 107 - Kiếm khách
- Chương 108 - Lấy vợ công chúa
- Chương 109 - Thiên cung
- Chương 110 - Giấc mộng đắc chí
- Chương 111 - Người học trò Phượng Dương
- Chương 112 - Trộm đào
- Chương 113 - Ba ngày làm Diêm Vương
- Chương 114 - Mối tình già
- Chương 115 - Xấu người đẹp nết
- Chương 116 - Mũi dao kinh kha
- Chương 117 - Hóa quạ, lấy vợ thần
- Chương 118 - Nam Nam thành Thần
- Chương 119 - Trương Thành
- Chương 120 - Nối giấc kê vàng
- Chương 121 - Phiên chợ giữa biển
- Chương 122 - Oan nghiệt trường văn
- Chương 123 - Vợ dữ hơn cọp
- Chương 124 - Người nhỏ
- Chương 125 - Liêm sĩ của kẻ làm quan
- Chương 126 - Lộc số
- Chương 127 - Quan Trung Thừa điều tra trộm
- Chương 128 - Quan Tề điều tra cướp
- Chương 129 - Thuốc cường dương
- Chương 130 - Giết sói, báo thù cha
- Chương 131 - Thần miếu
- Chương 132 - Định số
- Chương 133 - Bùa cờ bạc
- Chương 134 - Chồn đầu thai làm người
- Chương 135 - Ghen với Nữ Thần
- Chương 136 - Chồn cuối triều Minh
- Chương 137 - Khỏe như hổ, nhanh như vượn
- Chương 138 - Gái chồn
- Chương 139 - Hồi sinh, khỏi bệnh tê liệt
- Chương 140 - Cướp đội lốt sư
- Chương 141 - Hóa chồn vì hiếu sắc
- Chương 142 - Thi làm Thành Hoàng
- Chương 143 - Để của cho con
- Chương 144 - Hổ trả ơn người
- Chương 145 - Làm bạn với chồn vô hình
- Chương 146 - Kim đan của ma chồn
- Chương 147 - Bảy chị em chồn
- Chương 148 - Thần thánh cũng ưa nịnh (Hết)