Chương 17 - Phòng văn thục
Ðặng Thành Ðức người phủ Khai Phong du học đến đất Duyện trọ trong một ngôi chùa hư nát, chép thuê cho người làm sổ đinh trong vùng.
Cuối năm, đám nha dịch ai về nhà nấy, riêng Ðặng ở lại, thổi cơm ăn trong chùa.
Tờ mờ sáng, một thiếu phụ nhan sắc tuyệt đẹp gõ cửa đi vào, đến trước bàn thờ Phật đốt hương, lễ bái rồi ra.
Hôm sau, lại cũng làm như vậy.
Ðang giữa đêm, Ðặng dậy khêu đèn, vì có việc cần làm, thì nàng đã đến từ sớm. Ðặng hỏi:
- Sao đến sớm thế?
Nàng đáp:
- Chờ sáng tỏ thì người tới lộn xộn, không bằng lúc đêm hôm. Ðến sớm quá, lại sợ quấy rầy giấc ngủ ngon lành của anh. Vừa trông thấy đèn sáng, biết anh đã dậy, nên tôi đến thôi.
Chàng nói đùa:
- Chùa không có người, ở lại mà nghỉ cho đỡ đi lại vất vả.
Thiếu phụ cười, bảo:
- Chùa không có người, thì dễ anh là ma chăng?
Ðặng xem chừng có thể sàm sỡ được, đợi lễ bái xong, kéo nàng ngồi lại, đòi giao hoan. Nàng nói:
- Trước bàn thờ Phật, làm thế sao được? Tấm thân đã chẳng có chốn nương náu lại còn mơ tưởng vẩn vơ.
Ðặng cứ nài nỉ mãi không thôi. Nàng nói:
- Tại một làng kia, cách đây ba mươi dặm, có sáu bảy trẻ em, mời thầy dạy học mãi chưa được. Chàng hãy tới đó, hỏi thăm nhà ông Lý Tiền Xuyên, có thể được đấy. Hãy nói dối là có mang vợ đi theo, nhờ họ thu xếp cho một gian nhà. Thiếp sẽ thổi cơm nấu nước cho chàng. Ấy mới là kế lâu dài.
Ðặng sợ việc bại lộ sẽ mang tội. Nàng bảo:
- Không ngại, thiếp họ Phòng, tên là Văn Thục, tịnh không có ai thân thuộc, quanh năm ở nhờ nhà ông cậu, có ai biết đâu.
Ðặng sau khi từ giã nàng, liền tới ngay làng nọ, yết kiến Lý Tiền Xuyên, quả nhiên bàn tính xong xuôi, hẹn sẽ mang gia quyến đến ngay sau Tết.
Chàng quay về chùa báo tin cho thiếu phụ biết. Nàng hẹn sẽ đứng chờ ở giữa đường. Ðặng bèn từ biệt bạn bè, thuê ngựa mà đi. Quả nhiên đến nửa đường thì gặp nàng, bèn xuống ngựa, trao dây cương cho nàng cầm, dắt ngựa cùng đi. Tới phòng học, cùng sống chung rất vui vẻ, tương đắc.
Ở với nhau sáu bảy năm, rõ ràng cầm sắc hoà hợp, cũng không có ai theo dõi bắt bớ gì.
Nàng bỗng sinh được một đứa con trai.
Ðặng vì vợ ở nhà không sinh để, nay có con thì mừng quá, đặt tên là Duyên Sinh. Thiếu phụ bảo:
- Tự kết đôi, chung quy cũng khó thành chuyện thật. Thiếp sắp từ giã chàng ra đi, lại sinh ra cái của nợ này, chẳng biết tính sao đây!
Ðặng bảo:
- Ðang tính nếu số mình khấm khá, giành dụm được ít tiền sẽ cùng nàng trốn về quê. Sao lại thốt ra như vậy?
Nàng đáp:
- Cảm ơn! Cảm ơn! Tôi không thể so vai rụt cổ cười lấy lòng để mong chị cả bao dung được. Làm vú em cho người, trẻ nó khóc oe oe khó mà chịu nổi.
Ðặng thanh minh rằng vợ mình không ghen. Thiếu phụ cũng chả nói gì.
Hơn một tháng sau, Ðặng giải tán lớp học, bàn với con trai Lý Tiền Xuyên cùng xuất lực đi buôn. Chàng nói với nàng:
- Tôi nghĩ làm thầy giáo mở lớp dạy học chắc không bao giờ giàu có được. Nay tập đi buôn còn mong sẽ có ngày khá giả về quê.
Nàng cũng không trả lời.
Ðến tối, bỗng thiếu phụ bế con dậy. Ðặng hỏi:
- Làm gì thế?
- Thiếp muốn đi.
Ðặng vội trở dậy, chạy theo để hỏi. Nhưng cửa vẫn chưa mở, mà thiếu phụ đã biến mất. Ðặng sợ hãi hết sức, mới biết rằng cô ta không phải là người. Vì hình tích của nàng cũng đáng nghi nên Ðặng không dám nói với ai, chỉ thác cớ là vợ mình về thăm bố mẹ.
Trước đây, lúc Ðặng rời nhà ra đi, có hẹn với người vợ họ Lâu rằng cuối năm sẽ về. Thế rồi mấy năm không có tin tức gì, lại nghe đồn chàng đã chết. Người anh vợ nghĩ rằng em mình không có con, muốn cho em gái tái giá. Lâu thị hẹn đợi ba năm nữa. Hàng ngày nàng chỉ vò võ phòng không, làm nghề kéo sợi để sinh nhai. Một hôm, trời đã nhá nhem, nàng ra đóng cổng ngoài, thì gặp một thiếu phụ xộc vào, trong lòng ẵm một đứa bé đang nằm trong tã, nói rằng:
- Tôi từ nhà mẹ đẻ trở về, đến đây vừa tối. Ðược biết chị ở một mình, nên xin nghỉ nhờ một đêm.
Lâu Thị mời vào. Ðến nhà trong, nhìn kỹ mới biết là một người đẹp, tuổi trạc ngoài hai mươi làm mừng, để nằm chung giường và đùa với em bé. Thấy đứa bé trắng như hòn bột, bèn than rằng:
- Mụ goá này lại không có được một mụn con như vậy.
Cô gái bảo:
- Tôi đang hiềm vì nỗi nuôi nó phiền hà quá. Muốn cho quách chị làm con nuôi để nối dõi về sau, chị thấy thế nào?
Lâu Thị đáp:
- Chẳng nói gì đến chuyện cô không nỡ lòng dứt tình máu mủ với cháu, dù có thế thật, tôi cũng không có sữa đâu mà nuôi cháu.
Cô gái nói:
- Có khó gì đâu. Ngày sinh cháu, tôi cũng lo mất sữa, chỉ uống nửa liều thuốc là công hiệu ngay. Nay vẫn còn một nửa liều ở đây, xin để biếu chị.
Bèn lấy ra một gói đặt trước cửa sổ.
Lâu thị cũng ừ ào cho qua, chưa nghĩ ngay được có điều gì khác lạ đã ngủ mất. Khi tỉnh giấc, gọi lên, thì đứa trẻ vẫn còn đó, mà cô gái đã bỏ đi rồi. Nàng sợ quá. Ðến nửa buổi, đứa bé đói kêu khóc. Lâu thị bất đắc dĩ phải uống thử tễ thuốc kia. Chốc lát, có sữa xuống cho đứa bé bú.
Hơn một năm sau, đứa bé dần dần bụ bẫm, học nói bi bô. Nàng yêu mến chẳng khác gì con mình đẻ ra. Do đó, định cải giá mới thôi hẳn. Chỉ khốn nỗi từ sáng sớm đã trở dậy bế con, không làm ăn được gì, nên ngày càng túng quẫn.
Một hôm, cô gái bỗng lại tìm đến. Sợ cô ta đòi lại con. Lâu thị trước hết trách ngay cái tội ra đi không nói với mình, rồi mới kể đến nỗi khó nhọc nuôi nấng đứa bé. Cô gái cười:
- Chị kêu ca khó nhọc để tôi không đòi con nữa chứ gì?
Bàn vẫy gọi đứa bé. Nó khóc, sà vào lòng Lâu thị.
Cô gái nói:
- Con nghé con không chịu nhận mẹ nó nữa rồi! Của này dẫu có trăm lạng vàng cũng không thể đổi được. Hãy đem tiền ra đây ta sẽ làm khoán ước hẳn hoi.
Lâu thị tưởng nói thật mặt đỏ bừng. Cô gái cười:
- Chị chớ lo. Em lại đây chính vì cháu đấy! Sau khi ra đi, lo chị không có gì nuôi cháu, nên tìm đủ mọi cách dành dụm được hơn mười đồng vàng đem tới đây.
Bèn trao vàng cho Lâu. Lâu thị sợ rằng nàng giao tiền xong thì sẽ có cớ để bắt con lại, nên nhất quyết từ chối. Cô gái đặt số vàng giữa giường, ra cửa đi thẳng.
Nàng bế con theo ra, thì đi đã xa, gọi cũng không ngoái lại. Ngờ rằng có ác , nhưng được số vàng đem buôn bán kiếm lời, cả nhà cũng no đủ.
Ba năm sau, Ðặng buôn bán dư dật, sắm sửa hành trang trở về nhà. Ðang truyện trò an ủi vợ, Ðặng thấy có đứa bé, hỏi con ai, vợ kể lại duyên do. Hỏi:
- Tên là gì?
- Mẹ nó gọi là Duyên Sinh, thiếp vẫn giữ y tên như thế.
Chàng sửng sốt bảo:
- Thế thì chính nó là con ta đấy.
Lâu hỏi ngày giờ nàng ra đi thì đúng vào đêm thiếu phụ bế con đến nhà. Ðặng bà lần lượt kể lại những chuyện giữa mình với Phòng Văn Thục. Vợ chồng càng thêm khuây khoả, vui mừng. Còn mong cô gái có dịp trở lại nhưng rốt cuộc vẫn biệt tăm.
- Chương 1 - Dế chọi
- Chương 2 - Đạo sĩ
- Chương 3 - Thư sinh họ Diệp
- Chương 4 - Đạo sĩ núi Lao
- Chương 5 - Thụy Vân
- Chương 6 - Mất hút
- Chương 7 - Anh Ninh
- Chương 8 - Không đề
- Chương 9 - Hồng Ngọc
- Chương 10 - Bành Hải Thu
- Chương 11 - Bộ da vẽ
- Chương 12 - Xảo nương
- Chương 13 - Ngũ Thu Nguyệt
- Chương 14 - Cừu Đại Nương
- Chương 15 - Tiểu thu
- Chương 16 - Thanh Phượng
- Chương 17 - Phòng văn thục
- Chương 18 - Công Tôn Hạ
- Chương 19 - Thạch thanh hư
- Chương 20 - Thanh mai
- Chương 21 - Cô gái áo xanh
- Chương 22 - Đảo Tiên
- Chương 23 - Gái thần
- Chương 24 - Thôi Mãnh
- Chương 25 - Liên Hương
- Chương 26 - Trương Hồng Tiệm
- Chương 27 - Cô gái nghĩa hiệp
- Chương 28 - Đại Nam
- Chương 29 - Thư sinh họ Đổng
- Chương 30 - Nhan thị
- Chương 31 - Làm rể thần nhân
- Chương 32 - Vợ chồng tiên
- Chương 33 - Lấy vợ ma
- Chương 34 - Cát cân và ngọc bản
- Chương 35 - Nói đùa, tưởng thật
- Chương 36 - Thần hoa cúc
- Chương 37 - Lấy người, ma sống lại
- Chương 38 - Thay tim, đổi đầu
- Chương 39 - Vân Thúy Tiên
- Chương 40 - Chử sinh
- Chương 41 - Tế Liễu
- Chương 42 - Báo oán
- Chương 43 - Hằng Nương
- Chương 44 - Con trai người lái buôn (Cổ Nhi )
- Chương 45 - Cô Tú
- Chương 46 - Cô tư họ Hồ
- Chương 47 - Vi công tử
- Chương 48 - Uông Sĩ Tú
- Chương 49 - Liên Tỏa
- Chương 50 - Hoa Cô Tử
- Chương 51 - Hương ngọc
- Chương 52 - Tiên ông họ Thành thành tiên
- Chương 53 - Tịch Phương Bình
- Chương 54 - Hoa sen mùa lạnh
- Chương 55 - Vị án bài thơ
- Chương 56 - Mộng thấy chó sói
- Chương 57 - Cô Tiêm
- Chương 58 - Bạch Thu Luyện
- Chương 59 - Cô gái họ Mai
- Chương 60 - Trần Vân Thê
- Chương 61 - Mặc áo lá cây
- Chương 62 - Mê sách
- Chương 63 - Cởi truồng rợt ma
- Chương 64 - Mỹ nhân cứu mạng
- Chương 65 - Kết duyên với ong
- Chương 66 - Thứ cỏ giết người
- Chương 67 - Vạn lý tầm phu
- Chương 68 - Một nhà đĩ chồn
- Chương 69 - Vợ bé là chồn
- Chương 70 - Con gái nhà trời
- Chương 71 - Hồ hay đùa
- Chương 72 - Chuyện lạ chim câu
- Chương 73 - Người nuôi rắn
- Chương 74 - Nước dạ xoa
- Chương 75 - Nàng ba Hoa Sen
- Chương 76 - Ma học đàn
- Chương 77 - Lớp học ma
- Chương 78 - Giấc mộng vợ hồ
- Chương 79 - Lâm Tứ Nương
- Chương 80 - Hồ như thần
- Chương 81 - Tấm gương hiện hình
- Chương 82 - Nghĩa khí cải hóa hồn ma
- Chương 83 - Duyên tiên âm phủ
- Chương 84 - Cắt thịt vì tình
- Chương 85 - Lên chơi trên trời
- Chương 86 - Háo sắc lụy mình
- Chương 87 - Tay áo làm mai
- Chương 88 - Báo ứng trước mắt
- Chương 89 - Đào mả cô Canh
- Chương 90 - Tình nghĩa với chim
- Chương 91 - Bà chúa Tây Hồ
- Chương 92 - Chuyện ở đảo Thần Tiên
- Chương 93 - Người hóa hổ
- Chương 94 - Vương giả
- Chương 95 - Vụ án tình si
- Chương 96 - Con người quốc sắc
- Chương 97 - Cô Tân thứ mười bốn
- Chương 98 - Một đêm lấy ma
- Chương 99 - Đại bợm
- Chương 100 - Đại bợm
- Chương 101 - Tấm gương thu hình
- Chương 102 - Gái báo thù cha
- Chương 103 - Bức họa trên tường
- Chương 104 - Hồ gã con
- Chương 105 - Mưa tiền
- Chương 106 - Thuật mồm
- Chương 107 - Kiếm khách
- Chương 108 - Lấy vợ công chúa
- Chương 109 - Thiên cung
- Chương 110 - Giấc mộng đắc chí
- Chương 111 - Người học trò Phượng Dương
- Chương 112 - Trộm đào
- Chương 113 - Ba ngày làm Diêm Vương
- Chương 114 - Mối tình già
- Chương 115 - Xấu người đẹp nết
- Chương 116 - Mũi dao kinh kha
- Chương 117 - Hóa quạ, lấy vợ thần
- Chương 118 - Nam Nam thành Thần
- Chương 119 - Trương Thành
- Chương 120 - Nối giấc kê vàng
- Chương 121 - Phiên chợ giữa biển
- Chương 122 - Oan nghiệt trường văn
- Chương 123 - Vợ dữ hơn cọp
- Chương 124 - Người nhỏ
- Chương 125 - Liêm sĩ của kẻ làm quan
- Chương 126 - Lộc số
- Chương 127 - Quan Trung Thừa điều tra trộm
- Chương 128 - Quan Tề điều tra cướp
- Chương 129 - Thuốc cường dương
- Chương 130 - Giết sói, báo thù cha
- Chương 131 - Thần miếu
- Chương 132 - Định số
- Chương 133 - Bùa cờ bạc
- Chương 134 - Chồn đầu thai làm người
- Chương 135 - Ghen với Nữ Thần
- Chương 136 - Chồn cuối triều Minh
- Chương 137 - Khỏe như hổ, nhanh như vượn
- Chương 138 - Gái chồn
- Chương 139 - Hồi sinh, khỏi bệnh tê liệt
- Chương 140 - Cướp đội lốt sư
- Chương 141 - Hóa chồn vì hiếu sắc
- Chương 142 - Thi làm Thành Hoàng
- Chương 143 - Để của cho con
- Chương 144 - Hổ trả ơn người
- Chương 145 - Làm bạn với chồn vô hình
- Chương 146 - Kim đan của ma chồn
- Chương 147 - Bảy chị em chồn
- Chương 148 - Thần thánh cũng ưa nịnh (Hết)