Chương 47 - Hắc đạo
Trương Sinh đang hào hứng báo cho Tư Dao biết về phát hiện mới nhất của mình thì điện thoại đột nhiên bị ngắt.
Trương Sinh biết rất ít về cuộc sống của Tư Dao, chỉ biết cô là một người con gái dễ thương. Anh chỉ lờ mờ cảm thấy cô đang có phần bối rối. Một cô gái bị khống chế máy tính từ xa, chắc chắn gặp phải không ít phiền phức. Đây chỉ là suy nghĩ rất đơn giản của anh.
Cho nên việc cô đột ngột ngắt máy trong khi đang cười nói chỉ có thể là một biểu hiện của sự bối rối. Anh thích nghe giọng nói của cô, vui cười hay cáu giận gì cũng được. Cô ấy ngắt máy, đương nhiên có cái lý của mình, rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, thì mình chẳng thể đoán ra.
Sở trường của mình chỉ là cái khối hộp chữ nhật liên kết rất nhiều đầu dây đặt trên chiếc bàn này.
Để tiện phân tích, đêm qua sau khi được Tư Dao đồng ý, Trương Sinh đã "bắt" tất cả mọi dữ liệu của Tư Dao trên QQ nhồi vào đĩa CD. Đêm khuya trở về phòng máy, áo khoác cũng chưa cởi, anh liền ngồi ngay xuống trước máy tính. Mục tiêu thứ nhất của anh là tra xem Kiều Kiều, Viên Thuyên, Tiểu Mạn lần cuối cùng gửi tin nhắn ở vị trí truy cập mạng cụ thể nào. Ba đại lý tuyệt mật khác nhau, ba tên "ma nữ" này làm thế nào để công phá được mật khẩu? Lẽ nào người trần hễ chết đi là trở thành "hắc khách" như trong truyền thuyết? Như vậy thì, chuyển dịch từ "hacker" thành cái tên "hắc khách", là một từ kiêm hai tầng nghĩa.
Muốn biết "ma nữ" rốt cuộc liên kết ba máy dịch vụ uỷ quyền từ IP vào, phương pháp trực tiếp nhất là xâm nhập vào máy dịch vụ đó, xem trộm ghi chép về những lần đăng nhập của máy đó, nói cách khác, anh phải làm hacker.
Anh bắt đầu tấn công vào máy dịch vụ "quá giang" của Kiều Kiều. Sau nửa tiếng, trán anh bắt đầu vã mồ hôi hột, không hiểu vì căng thẳng hay là vì tấm áo khoác nỉ dày nặng đang mặc trên người.
Chủ nhân của máy dịch vụ rành rành là một tay nhà nghề. Mật khẩu thiết lập là "Tiêu chuẩn công nghiệp", lại cài thêm phần mềm cao cấp tăng cường bảo mật an toàn và bức tường lửa được bố trí cẩn thận; những cao thủ có thể thâm nhập được vào máy dịch vụ này, dù không phải cực hiếm thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Trương Sinh vẫn luôn rất tự tin về "võ công" của mình trên mạng, đặt mình ở đẳng cấp của "Lệnh Hồ Xung", không hạ được "Đông Phương Bất Bại" nhưng chắc chắn thuộc loại "cao thủ hàng đầu". Một "ma nữ" trước đây chưa hề giỏi về máy tính, sao lại có thể công phá máy dịch vụ này một cách quá dễ dàng như vậy? Hơn nữa, ba người lại dùng một thủ đoạn giống nhau? Đủ để chứng tỏ rằng trong đó có điều kỳ quặc.
Anh mất gần hai tiếng đồng hồ mới xâm nhập được vào máy dịch vụ ẩn mà Kiều Kiều sử dụng. Anh copy lại IP đêm qua đã kết nối với máy dịch vụ, rồi bắt đầu tấn công vào máy dịch vụ mà Viên Thuyên đã dùng. Nó cũng được bố trí mật khẩu chuyên nghiệp, có phần mềm tăng cường bảo mật và cài đặt tường lửa chặt chẽ như vậy.
Đến lúc trời sáng, anh đã xâm nhập thành công cả ba máy dịch vụ. Sau khi đọc lướt qua những nhật ký lưu thông tin đăng nhập trên máy, anh thấy kinh hãi. Có một IP đăng nhập và cả ba máy tối hôm qua.
Thì ra là "một con ma phân thân làm ba". Trương Sinh cười hì hì. Nào, ta xem mày chạy được đi đâu. Anh cười nhạt, dùng lệnh ping vào IP này, lại nhận được một kết quả rất không mong muốn: IP này vẫn là một máy đại lý cung cấp dịch vụ, một đại lý công cộng, cùng một lúc có thể có hàng nghìn vạn máy lẻ liên kết. Công việc tiếp theo chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Anh gọi điện cho Tư Dao là vì muốn biết ba người bạn gái đã qua đời liệu có quen một cao thủ mạng vi tính nào không, bởi vì mọi dấu vết cho thấy, dù là ma quỷ có tồn tại thì bọn họ cũng phải dựa vào một mạng có thực để trò chuyện với Tư Dao. Đã muốn chuyện trò, tại sao họ phải dùng máy đại lý công cộng, dùng mọi cách để che dấu vị trí thực của mình? Nếu quả thực là ma quỉ thì thân thể không còn hình hài, người trần mắt thịt không thể nào nhìn thấy, vậy họ trốn tránh cái gì?
Tiếc là cuộc gọi cho Tư Dao lại ngắt nửa chừng, Trương Sinh chuyển sự chú ý sang một góc độ khác: giả thiết mọi việc này không phải do ba tên "ma nữ" đó làm mà là có người đang giở trò ma quỷ , thì giống như Tư Dao đã nói-những cao nhân in-tơ-nét có "bàn tay đen" tài ba, ít như sao buổi sớm - tại sao mình không điểm mặt từng người?
Anh điểm qua một lượt những cao thủ có danh tiếng trong giới "hắc đạo", không nghĩ ra được người nào vô duyên đến nỗi đi khiêu chiến với Tư Dao - một cô gái không thuộc "thế lực ác" cũng không phải là "cao thủ tuyệt đỉnh". Nhưng dù người này là ai, rõ ràng là hắn hoặc ả ta rất quen với Tư Dao và những người bạn đã chết kia.
Ý nghĩ này đột nhiên xuất hiện. Anh bắt đầu lướt qua danh sách bạn thân của Tư Dao. Ánh mắt anh dừng lại ở cái tên Hoàng Dược Sư
Nhất định là "phiên bản của Hoàng Dược Sư" trên diễn đàn rồi. Trương Sinh nhớ rõ cái tên này. Xem IP, thì ra là một anh chàng ở Mỹ, thảo nào hắn không biết trời cao đất dày là gì, lại còn tự xưng là "Lão Đông Tà" nữa! Chỉ có cao thủ thứ thiệt mới dám lấy biệt hiệu này, ví dụ những cao thủ về mạng ở tình này mới được gọi là "Đông Tà", "Tây Độc", "Bắc Cái", "Nam Đế", "Trung Thần Thông" . Anh nhớ đến một vài thông tin đồn trên giang hồ đã từng được nghe: "Trung Thần Thông" là một kỹ thuật viên cao cấp của một cơ quan X. Cũng có người nói anh ta là một chuyên gia chống hacker của Sở Công An; "Nam Đế" vốn là cố vấn Ban công nghệ thông tin trang web "Bách Độ", nhờ trang "Bách Độ" tung ra thị trường mà trở thành một triệu phú, rồi giải ngũ'; trở thành Hội trưởng Hiệp hội Công nghệ thông tin thành phố Giang Kinh; "Bắc Cái" là một nhân viên tiêu thụ sản phẩm công nghệ thông tin, luôn nói mình phải sống nhờ "đi ăn mày"; "Tây Độc" là người duy nhất từng có quá trình phạm tội, đã từng có hành vi trộm cắp rất dáng khinh trong giới hacker, từng xâm nhập vào hệ thống máy tính của ngân hàng Hối Phong tiến hành hoạt động chuyển tiền, cuối cùng bị "Trung Thần Thông" và cao thủ của Ban an ninh quốc gia tóm được. Còn "Đông Tà"? Không ai biết rõ về anh ta, chỉ nghe nói anh ta "vừa chính vừa tà"...
Trương Sinh trịnh trọng cầm điện thoại lên.
"Huyết Trích Tử3 hãy giúp mình việc này, có thể tra được thông tin về Đông Tà không?"
"Con Cóc à? Anh có điên không đấy? Đông Tà của Giang Kinh? Chưa có ai từng thấy anh ta!"
"Anh ta có thể nổi danh như hiện nay, chắc chắn có người từng gặp"
"Tên anh ta xuất hiện trong hắc đạo trên mạng, không phải là trên vô tuyến, tại sao nói chắc có người từng gặp?"
Trương Sinh thất vọng ngồi xuống trước máy tính, bắt đầu tiến hành phân tích IP của Hoàng Dược Sư
Chú thích
3 Tên nhân vật trong truyện võ hiệp của Hoàn Châu Lâu Chủ .
- Phần I - Vạn kiếp - Chương 1 - Tấm giấy mời chết chóc
- Chương 2 - Nỗi buồn ly biệt
- Chương 3 - Món quà nhói tim
- Chương 4 - Mình đang ở ngay bên cậu
- Chương 5 - Ác mộng chưa cáo chung
- Chương 6 - Những vị khách của U Cốc
- Chương 7 - Bỏ lỡ Niết bàn
- Chương 8 - Hang Thập Tịch - Quan tài treo - Và má
- Chương 9 - Rơi
- Chương 10 - Đôi mắt nhìn lén trong đêm
- Chương 11 - Người lênh đênh
- Chương 12 - Hồn đã trở về
- Chương 13 - Cùng lãng quên giữa màn sương khói
- Chương 14 - Phiên bản Hoàng Dược sư và con cóc lõi đời
- Chương 15 - Nhảy múa với linh hồn
- Chương 16 - Dù không muốn nhớ, cũng rất khó quên
- Chương 17 - Theo gió lặng vào đêm
- Chương 18 - Con chim bị giam cầm
- Chương 19 - Mình có phải là người cậu yêu thương nhất
- Chương 20 - "Giang Nam" của Viên Viên Khuyên Khuyên
- Chương 21 - Vụ án mưu sát mới 405
- Chương 22 - Trương Sinh
- Chương 23 - Thất kiếm
- Chương 24 - Tín hiệu
- Chương 25 - Tai nạn thảm khốc ở Đại Lý
- Chương 26 - Ẩn số về kẻ bày đặt
- Chương 27 - Mười bốn từ tám
- Chương 28 - Bước tiếp theo
- Chương 29 - Chuyện ở thành phố Vũ Hán
- Chương 30 - Cuộc tình bí mật
- Chương 31 - Xoáy nước
- Chương 32 - Chuyến đi của Người đẹp
- Chương 33 - Quy y
- Chương 34 - Lời nhắn để lại
- Chương 35 - Blog chỉ dành cho cậu đọc
- Chương 36 - Bí mật của hang Thập Tịch 1
- Chương 37 - Tình yêu đến
- Chương 38 - Bí mật của hang Thập Tịch 2
- Chương 39 - Biết làm sao đây?
- Chương 40 - Mùi vị của chết chóc
- Chương 41 - Trò chơi của tử thần
- Chương 42
- Chương 43 - Chốn cũ
- Chương 44 - Giải sầu
- Chương 45 - Công lực của cóc nhái
- Chương 46 - Ám hại
- Chương 47 - Hắc đạo
- Chương 48 - Sa lưới
- Chương 49 - Trò chơi của thần chết
- Chương 50 - Rớt
- Chương 51 - Khúc Vĩ thanh chưa kết thúc
- Phần II - Luân hồi - Chương 1 - Luân hồi rồi vạn kiếp trở lại
- Chương 2 - Thôn quái dị
- Chương 3 - Người ngoài cuộc sáng suốt hơn
- Chương 4 - Xương khô thiên táng thê lương
- Chương 5 - Hành trình kỳ lạ
- Chương 6 - Thư trong bụng sóc
- Chương 7 - Chân trần chạy trong đêm tuyết rơi
- Chương 8 - Nỗi sợ hãi bị khép kín
- Chương 9 - Món ngon, chén vàng mời ảo ảnh
- Chương 10 - Nhân thân trống rỗng của Maggie
- Chương 11 - Huyết trích tử
- Chương 12 - Lệnh bỏ nước cờ
- Chương 13 - Nỗi nhớ của người chị
- Chương 14 - Phục kích
- Chương 15 - Chôn sống
- Chương 16 - Con mắt thứ ba
- Chương 17 - Một đêm với chùm chìa khóa
- Chương 18 - Một mũi tên bắn hai con chim
- Chương 19 - Phong tục dân gian
- Chương 20 - Nhà máy Louvre
- Chương 21 - Dưới làn khói đen, dưới đám hoang tàn
- Chương 22 - SUV (1) đi tới thiên đường
- Chương 23 - Ánh sáng niết bàn
- Chương 24 - Không gian không tồn tại
- Chương 25 - Đêm man rợ
- Chương 26 - Giết nhầm
- Chương 27 - Thôn chết
- Chương 28 - Lối quanh co dẫn đến chỗ tối tăm
- Chương 29 - Tan nát trái tim
- Chương 30 - Khai quật kho báu
- Chương 31 - Yêu lầm
- Chương 32 - Đồng bệnh mà chẳng thương nhau
- Chương 33 - Đắc quảng
- Chương 34 - Mặt trái và mặt phải
- Chương 35 - Quân địch đã áp sát
- Chương 36 - Giương cờ trắng
- Chương 37 - Tội ác và trừng phạt
- Chương 38 - Tiên lượng 1
- Chương 39 - Khử độc 1
- Chương 40 - Thôi miên
- Chương 41 - Khử độc 2
- Chương 42 - Nguồn cơn
- Chương 43 - Chết đau thương
- Chương 44 - Tấm ảnh ngày xưa
- Chương 45 - Bước chân phục thù
- Chương 46 - Sinh tử bên nhau
- Chương 47 - Trái tim tan vỡ
- Chương 48 - Luân hồi
- Chương 49 - Đi mãi
- Chương 50 - Đau thương đến chết
- Chương 51 - Vĩ thanh (Hết)