Gửi bài:

Chương 4

"Tiểu Quan Kiện, con làm sao vậy?"

Tiểu Quan Kiện mặt tái xanh, quay đầu nhìn lại hành lang vắng vẻ của nhà trẻ, đèn trong hành lang vừa tắt, bóng tối bao trùm.

Giờ tan học, các bạn nhỏ ngồi xếp hàng ngay trước cửa nhà trẻ của nhà máy, đợi người nhà tới đón. Các bạn khác lần lượt được đón về, mặt trời cũng đã lặn, chỉ còn lại một mình Tiểu Quan Kiện.

Cô giáo Diêu biết rõ nguyên nhân, nhưng lại không biết nên giải thích thế nào với Tiểu Quan Kiện: "Con đừng buồn, không phải ba mẹ quên đón con đâu, họ đã gọi điện thoại đến nói, hôm nay có công việc đột xuất." – Mẹ Tiểu Quan Kiện đã gọi điện đến nói, ông của Quan Kiện đột nhiên trúng gió, đang cấp cứu ở bệnh viện, nhờ cô chăm sóc Quan Kiện dùm, nhưng nhất định đừng nói cho một đứa trẻ chưa đầy 4 tuổi biết ông nội yêu quý của nó đang bệnh nặng. Mẹ Tiểu Quan Kiện là y sĩ, nhà họ Quan và nhà cô Diêu ở cùng một khu.

"Con biết rồi, con sẽ không khóc đâu... nhưng mẹ sẽ khóc đấy" – Tiểu Quan Kiện bình tĩnh nói.

Cô Diêu kinh ngạc hỏi: "Con nói gì vậy? Con biết được những gì?"

"Ông nội bị té. Mẹ khóc dữ lắm."

Cô Diêu cảm thấy toàn thân lạnh toát: "Trời ơi, con... Sao con biết?"

"'Bọn họ' nói cho con biết... chứ con cũng không muốn biết."

"Bọn họ" là những hình ảnh đáng sợ, mơ hồ, phảng phất, lơ lửng, u ám, có lúc có rất nhiều bóng người, nhưng có lúc chỉ có một, hai hình dáng cong cong quẹo quẹo.

Mỗi lần nhìn thấy "bọn họ", luôn luôn sẽ có người khóc, đều là người thân của Quan Kiện.

Hôm nay là mẹ khóc. Ba tất nhiên là cũng muốn khóc, nhưng sẽ cố nén nước mắt, cũng giống như mình bây giờ vậy.

Có thể là ông nội sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa. 2 tiếng trước, ông còn đánh cờ ở nhà văn hoá dành cho người cao tuổi mà.

Còn nhớ lần trước lúc "bọn họ" đến, chị hàng xóm xinh như hoa kia, sau khi bị xe tải tông, cũng không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Nghĩ đến đây, Tiểu Quan Kiện đột nhiên thấy đau lòng, họ đều là những người mà nó rất yêu mến, sao lại có thể không bao giờ tỉnh lại nữa chứ? Có phải là vì nó đã nhìn thấy "bọn họ"?

*

"Bé Quan Kiện nè, con có thể nói cho bác sĩ biết, chiều hôm qua con đã nhìn thấy những gì không?"

Ở đây có cái mùi cồn mà nó ghét cay ghét đắng.

"Bọn họ."

"'Bọn họ' có hình dạng như thế nào? Nói cho chú biết có được không?"

"Con không quen họ, hình như là người lạ."

"Vậy những 'người lạ' đó khoảng bao nhiêu tuổi? Là bác, là dì hay là các bạn nhỏ?"

"Con nhìn không rõ, có lúc thì thấy giống ông nội con, có lúc lại thấy giống một con khỉ, con thực sự nhìn không rõ. Con không lừa chú đâu." Tiểu Quan Kiện nhìn thấy trong ánh mắt của người mặc áo khoác trắng này lộ vẻ hoang mang khó hiểu: "Mẹ con bảo trẻ con nói dối là không ngoan, con thật sự không lừa chú đâu!"

"Bây giờ con có thể nhìn thấy 'bọn họ' không?"

"Không."

"Con nhìn kỹ xem, trước mặt con là ai?"

Hai đồng tử (con ngươi) của Quan Kiện đen nhánh, nhìn chằm chằm về phía trước, nhìn chăm chú có đến mấy phút, sau đó chỉ nói mấy tiếng: "Là chú!"

Sau khi kiểm tra, bác sĩ khẳng định: "Thật ra trong đầu của Tiểu Quan Kiện... có một thế giới tưởng tượng rất phong phú, điều này rất thường gặp ở trẻ trong độ tuổi này, rất phổ biến. Một người bạn thân chỉ có trong tưởng tượng, một lần đi chơi công viên tưởng tượng, gặp mặt người thân trong tưởng tượng... ..."

Nhưng trong lần khám bệnh sau đó, bác sĩ đã thay đổi quan điểm một cách triệt để.

Lúc bắt đầu, cũng là câu hỏi đó, vẫn là câu trả lời đó, tất cả đều giống như lời thoại đã được tập luyện kỹ trong những vở kịch.

"...Con không gạt chú đâu."

"Bây giờ con có thể nhìn thấy 'bọn họ' không?"

"Không."

"Con nhìn kỹ xem, trước mặt con là ai?"

Im lặng hồi lâu, khoảng thời gian im lặng lần này còn dài hơn lần trước nữa.

Đôi mắt Tiểu Quan Kiện được bao phủ bởi một màn sương, một màn sương xám đen, mặt nó càng tái xanh hơn.

"Bọn họ... ..."

"Hả? Hình dáng của 'bọn họ' như thế nào?"

"Con sợ quá... thật ra nó rất dễ thương, con sóc nhỏ đó, còn nữa, màu đỏ chảy tùm lum... máu!"

Trong lòng bác sĩ hơi hoảng, nhưng ngay sau đó liền tự cười mình hoang đường, bèn quay trở lại tập trung vào công việc, nghĩ cách làm sao chữa bệnh thần kinh cho chú bé này. Chuông điện thoại đột nhiên reo vang, là vợ của bác sĩ, cũng là một bác sĩ, vừa tan ca trực đêm, gọi từ nhà đến. Bà nghẹn ngào: "Không biết có phải là do bảo mẫu không đóng chặt cửa lồng hay không, Mao Mao ... bị Bạch Tuyết ăn mất rồi!

Mao Mao là con sóc con nhà bác sĩ mới nuôi [Sao có bạn Sóc con ở đây nữa kà? ], còn Bạch Tuyết là con mèo nhà bác sĩ.

Bây giờ nhớ lại, Quan Kiện rất hối hận. Có lẽ, lúc đó mình không nên nói gì cả, thì sẽ không bị thí nghiệm nhiều năm như vậy, sẽ không "vừa bước ra từ viện nghiên cứu này lại phải bước vô sở nghiên cứu nọ". Tuy nhiên những người nghiên cứu đó lại chẳng thu được bất cứ kết luận nào. Anh dần dần hiểu ra, có lẽ mình có một khả năng thiên phú, mà đồng thời cũng là một bất hạnh, một loại bất hạnh do chính bản thân anh đã trải qua, mắt thấy tai nghe, đã trói buộc thể xác và tinh thần anh suốt bao năm.

"Từ lúc 9h30 cho đến 10h15 tối qua, trong khoảng thời gian đó anh ở đâu?"

Đây là thời gian xảy ra vụ án, mình là đối tượng tình nghi số 1.

"Tôi ở bên Nguyệt Liên Đường trong rừng Tử Trúc của Đại học Giang Kinh."

"Trời mưa, anh đến đó làm gì?"

Chứng cứ không có mặt tại hiện trường của Quan Kiện hoàn toàn không thuyết phục: Vậy xem ra nhân chứng còn "mấu chốt" hơn cả Quan Kiện – "Gia Cát Thắng Nam" – càng không thể nào lần ra. "Email thì có thể tự viết cho mình mà, đúng không? Tìm một mailbox miễn phí trên mạng còn dễ hơn là tìm nhà vệ sinh công cộng trên phố dành cho người đi bộ ở đại lộ Nhân Dân nữa, không phải sao?" Tiếp đó cảnh sát chỉ ra cuộc gọi kết thúc lúc 9:34 trong điện thoại của Hoàng Thi Di. Cho dù là có ở gần ngay nhà giải phẫu, thì hai người cũng có thể nói chuyện bằng điện thoại. Đã xảy ra lâu như vậy, muốn dùng vệ tinh để định vị cũng không được.

"Nhưng... nếu thật sự là tôi sát hại Thi Thi, tôi hoàn toàn không cần thiết phải xuất hiện ở hiện trường một lần nữa". Càng nói càng dở. Quan Kiện biết, cho dù mình không ở hiện trường, nếu không có người chứng minh cho sự trong sạch của anh, thì cảnh sát vẫn coi anh là nghi phạm số 1.

"Anh làm như vậy, có thể là đang dùng logic 'hung thủ làm gì mà ngốc như vậy' để rửa tội cho mình, tiện thể phá hỏng hiện trường, tạo sự đồng cảm cho nhân viên điều tra... ..."

"Tôi không cần sự đồng cảm của các ông!" Quan Kiện dường như hoàn toàn không để ý tới người đối diện là cảnh sát "mặt sắt đen sì", nước mắt tuôn trào, "Chỉ có mình tôi biết mùi vị vĩnh viễn mất đi Thi Thi là như thế nào, tôi không hy vọng các ông hiểu được bao nhiêu".

"Gần đây", ngườii cảnh sát ho nhẹ một tiếng, "giữa 2 người có sự thay đổi nào về mặt tình cảm không, ví dụ như, cô ấy đề nghị chia tay?"

Để loại bỏ khả năng mưu sát vì tình?

"Không có." Đôi mắt Quan Kiện lại ươn ướt, đây là lần thứ mấy rồi?

"Không có cô gái nào biểu lộ tình cảm với anh?"

Để loại trừ khả năng mưu sát "tuyệt tình" sau khi đã thay lòng đổi dạ? Những câu hỏi vô vị như vậy còn kéo dài bao lâu nữa đây?

"Sếp Trần, tôi biết ông là nhân viên điều tra vụ án, cần tất cả sự thật và chứng cứ, nhưng, cô ấy là người con gái mà tôi yêu nhất, trong lúc này, lòng tôi rất rối, không thể giải thích rõ các đầu mối được..."

"Hiểu rõ các manh mối là công việc của chúng tôi, đúng không? 'Lòng rối loạn' luôn luôn là lý do của những kẻ bất hợp tác hoặc có ý che giấu. Đừng quên, cho đến giờ anh vẫn chưa cung cấp cho chúng tôi bất cứ chứng cứ vắng mặt ở hiện trường nào!" Cảnh sát Trần tuy vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ngữ điệu đã rất gay gắt.

Hiển nhiên, tôi là nghi phạm số 1 của các ông. Quan Kiện hít một hơi thật sâu, bắt đầu nhắc nhở bản thân, tập trung tinh thần, phải mau chóng rời khỏi chỗ này, đã từng nghe nhiều chuyện về cách "thẩm vấn Marathon" này, anh không hy vọng trở thành nhân vật chính trong câu chuyện tiếp theo. Nhưng kết quả của sự tập trung này là, anh lại càng không thể tập trung, càng nhớ Hoàng Thi Di mãnh liệt hơn, nụ cười rạng rỡ của cô, hơi thở nhẹ nhàng của cô, mái tóc dài đã từng quấn quít bên gáy anh, giờ lại rũ xuống một bên mép bàn giải phẫu.

Hộp sọ bị xẻ ra, lồng ngực bị cắt ra.

Có lẽ, chỉ có nước mắt mới có thể che mờ được cảnh vô cùng thê thảm này.

*

Cảnh sát Trần chăm chú nhìn Quan Kiện, anh chàng này hình như là một người có cách nghĩ rất riêng, đang cố gắng kềm nén nước mắt. Nước mắt đau khổ? Có thể là nước mắt ân hận, có thể là nước mắt che đậy, cũng có thể là những tình cảm phức tạp khác. Nước mắt không thể chứng minh bất cứ điều gì, chàng trai này còn chưa cung cấp đầy đủ thông tin để chứng minh mình vô tội.

Có nên để cậu ta ổn định 2 ngày rồi mới tiếp tục thẩm vấn? Cho cậu ta đủ thời gian soạn ra một câu chuyện và lý do hoàn hảo? Thực ra hung thủ thật sự căn bản không cần dùng cơ hội "xả hơi" này – thủ đoạn gây án tàn nhẫn như vậy, cách bố trí tỉ mỉ cẩn thận như vậy, nhất định là đã sớm có lý do kỹ càng, thậm chí là có chứng cứ không có mặt ở hiện trường.

Một chàng trai trẻ như vậy, có thể chịu đựng nổi cách "thẩm vấn Marathon" không? Có chịu được tinh thần bị suy sụp, bị tra tấn bức cung ?

Làm cảnh sát đã hơn 20 năm, vụ án giết người tàn nhẫn như vậy, hiện trường đẫm máu như vậy, cách thức phanh thây mổ bụng theo kiểu giải phẫu tử thi, hình như đây mới là lần đầu tiên ông gặp phải. Theo kết luận sơ bộ của phía cảnh sát, tay chân của Hoàng Thi Di từng bị trói chặt, miệng bị nhét khăn, lúc bị giải phẫu vẫn còn đang thở, tim vẫn còn đập. Ban nãy đã có kết quả khám nghiệm của pháp y, trong máu không còn sót lại bất cứ chất gây mê nào. Bất luận là ai gây ra tội ác này, cũng nhất định là một kẻ cực kỳ biến thái.

Anh chàng đẹp trai trước mặt, hình như không phù hợp với hình tượng "sát thủ biến thái" trong lòng ông.

Ông đặt một ly nước đầy trước mặt Quan Kiện.

"Trước khi chúng ta tiếp tục, anh còn có gì muốn nói, về khoảng thời gian... khoảng thời gian Hoàng Thi Di bị giết?"

Quan Kiện nhếch môi suy nghĩ: "Trong khoảng thời gian Thi Thi bị hại, tôi đã trông thấy 'bọn họ'."

*

"Một câu chuyện rất thú vị" – Cảnh sát Trần sau khi nghe xong câu chuyện từ nhỏ mà Quan Kiện đã trải qua, lạnh lùng nói. Bây giờ trên thị trường rất thịnh hành loại tiểu thuyết kinh dị, thần bí. Lần trước chat với đồng nghiệp làm bên Cục quản lý bảo mật mạng, rất nhiều sinh viên cũng thích lên mạng xem, thậm chí là viết những tiểu thuyết ma quỷ như vậy. "Cậu bé" họ Quan này, tuy là sinh viên y khoa, nói không chừng cũng có khả năng sáng tác thiên phú.

"Xem ra ông không tin, nếu đổi là tôi, có lẽ cũng không thể tin, nhưng những gì tôi nói đều thực sự đã xảy ra, có những chuyện tôi nhớ, có những chuyện là do mẹ kể tôi nghe."

Đây là một "cậu bé" thông minh tuyệt đỉnh.

"Có thể tổng kết lại một lần nữa không, lần này nhìn thấy 'bọn họ', là ai? Hình dáng như thế nào?"

"Gần đây khi tôi làm thí nghiệm thôi miên ở Viện nghiên cứu y dược Trung – Tây của giáo sư Nhậm, rất thường trông thấy cảnh này, một hành lang vừa dài vừa tối, cuối hành lang bật sáng một ngọn đèn, ngay dưới đèn là một cái bàn, nằm trên bàn là một người con gái, tối hôm đó, khi tôi đợi Gia Cát Thắng Nam ở Đại học Giang Kinh, cũng nhìn thấy cảnh tượng này... "

"Cũng tức là nói, anh dự đoán được Hoàng Thi Di sẽ bị giết?"

"Nói chính xác hơn là, tôi không thể dự đoán được cái chết, nhưng tôi có thể cùng lúc 'nhìn thấy' cái chết diễn ra. Những thứ nhìn thấy trong lần thí nghiệm thôi miên trước rất mơ hồ, người nằm trên bàn tôi nhìn không rõ là ai, nhưng tối hôm qua trước khi tôi ngất xỉu, nhìn thấy 'bọn họ', người nằm trên bàn, tôi có thể khẳng định là Thi Thi. Tính ra, thời điểm đó trùng khớp với khoảng thời gian Thi Thi bị hại. " Quan Kiện dần dần bình tĩnh trở lại.

"Nói như vậy, sự xuất hiện của 'bọn họ' giúp anh 'thấy được' quá trình bị hại của Hoàng Thi Di, lẽ nào lại thật sự không có chút manh mối nào của hung thủ sao?"

"Có thể là tôi chưa nói rõ, Thi Thi bị hại như thế nào, tôi không thấy được gì hết, nhưng tôi có thể cảm giác được những thương tổn mà cô ấy phải chịu. Đầu tiên tôi cảm thấy ngực đau dữ dội, nếu tôi đoán không lầm, đầu tiên hung thủ dùng hung khí đâm vào tim Thi Thi..." Cảnh sát Trần trong lòng ngạc nhiên, những gì Quan Kiện nói đều trùng khớp với kết luận của pháp y.

"... Tiếp theo hung thủ mở hộp sọ, sau đó, cắt một đường ngay chính giữa lồng ngực, từ chỗ gần xương đòn gánh mở lồng ngực ra, dùng tay xé..." Giọng Quan Kiện ngày càng nhỏ, yết hầu cử động một cách khó khăn, cuối cùng ngừng hẳn lại, nước mắt lại trào ra, nhỏ xuống đôi tay run rẩy.

Trong lòng cảnh sát Trần nảy sinh một cảm giác vô cùng phức tạp đối với Quan Kiện, không biết là nên tin tưởng cậu ta, tin tưởng sự chân thành và đau khổ trong ánh mắt cậu ta, hay là nên coi tất cả những gì cậu ta nói là rác rưởi, bịa đặt? Lúc này ông mới phát hiện, mình cũng như Quan Kiện, cũng hầu như cả đêm không hề chợp mắt.

"Ông có điều tra nhật ký điện thoại trong điện thoại của Thi Thi chưa? Những liên lạc gần đây của cô ấy... Ai hẹn cô ấy đến nhà giải phẫu? Tại sao cô ấy lại không nói với tôi?" Quan Kiện đau khổ ôm đầu.

"Tôi đang muốn hỏi anh đây. Điện thoại của cô ấy, 70% là dùng để nói chuyện yêu đương với anh, mỗi tháng 2 người nhắn cả trăm tin nhắn, một trong số đó là tin này." Trong lúc nói, trên tay cảnh sát Trần đã cầm thêm một cái điện thoại nữa, Nokia N72, [híhí, Nokia N72 mà có nắp gập, tác giả QCN sơ hở òi – xem 2-2], chính là quà sinh nhật 2 tháng trước Quan Kiện tặng Hoàng Thi Di. Trên màn hình là tin nhắn: "Muốn so gan? Nhà giải phẫu cũ Đại học Y Giang Kinh, 8983."

Người nhắn tin, chính là Quan Kiện. Số điện thoại của Quan Kiện được ghi rõ ràng trên màn hình.

"Tôi là một lão già cổ hủ, sau khi điều tra mới biết, thì ra 8983 chính là câu viết tắt 'không gặp không về' của các bạn trẻ các anh. Anh giải thích cho tôi biết xem, thế này là thế nào?"

Nhớ đến chuyện cũ, mũi Quan Kiện lại cay cay. "Chuyện xảy ra ít nhất cũng đã một tháng, hình như tôi giới thiệu với cô ấy một quyển sách có liên quan đến nhà giải phẫu cũ của Đại học Y Giang Kinh, cô ấy xem xong bảo là không sợ, cười tôi nhát gan, tôi mới đề nghị thi gan cùng cô ấy, thật ra chỉ là đùa giỡn mà thôi". Quan Kiện ngước mắt lên, vẻ mặt cảnh sát Trần hoàn toàn không có chút cảm xúc nào. Mặt Quan Kiện càng trắng xanh.

"Tôi biết anh thích xem loại tiểu thuyết này, hy vọng là anh không bị ảnh hưởng..." Cảnh sát Trần do dự, có nên thừa lúc tinh thần của cậu bé này đang mềm yếu mà "truy cùng đuổi tận", dùng cách thức mệt lả của môn chạy Marathon để điều tra?

Lúc này, ông lại thấy nước mắt đọng trên khoé mắt của anh.

Hoặc là cậu ta hoàn toàn vô tội, phải chịu đựng nỗi đau mất người yêu và áp lực bị thẩm vấn; hoặc là cậu ta là kẻ cực kỳ biến thái, kẻ nguỵ trang vô cùng khéo léo.

Trường hợp ngoại lệ duy nhất, chính là tuy cậu ta dày công tính kế giết người, nhưng bản thân lại hoàn toàn không biết.

"Xem ra anh rất mệt, ăn chút gì đi, rồi về phòng tạm giam nghỉ ngơi một chút."

Ngày đăng: 07/11/2013
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?