Phần mở đầu
Mấy chiếc lá vừa rơi bị một trận gió âm u và nhẹ nhàng thổi tới, bay lả tả, vẫn chưa có chiếc nào rơi thêm nữa, thì lại bị một bóng người loạng choạng va phải làm cho mất phương hướng. Lại một trận gió từ mặt hồ Chiêu Dương cách đó ko xa từ từ thổi tới, mấy chiếc lá phát ra tiếng xào xạc, dường như đang thảo luận về một màn hiếm thấy: một đêm giữa mùa thu khuya khoắt như vậy, một bóng người lầm lũi bước đi, kéo theo một bao dài dài, đi trên con đường đá nhỏ của nghĩa trang Vạn Quốc.
Người đó mặc một chiếc áo khoác dài màu đen, mái tóc dài bạc trắng hiện ra dưới quầng tối của ánh trăng. Y dường như nhìn thấy ánh trăng rọi xuống mình thành một cái bóng méo mó và mờ mờ, ngẩng đầu lên, thở dài.
Đầu tiên là thổi tới hai trận gió, hướng gió bất định, sau đó sẽ mưa, một cơn mưa ko to ko nhỏ làm người ta sốt ruột. Đây là kiểu thời tiết điển hình ở Giang Kinh, y đã quá hiểu.
Lúc đó, một trận gió thổi tới, mạnh dần lên làm áo khoác y bay phần phật, cũng chính ngay lúc đó, thân hình y đông cứng lại.
Y nhìn thấy một con đom đóm.
Trong đêm thu mà trông thấy một con đom đóm, thật không đáng để kinh hoảng như vậy. Nhưng không biết tại sao, y cảm thấy sự xuất hiện của sinh linh nhỏ bé mà lấp lánh kia , hoàn toàn không phải là ngẫu nhiên.
Cơ thể tuy là cứng đờ bất động, nhưng tim y lại run rẩy, nhìn theo ánh sáng nhỏ bé đang bay kia. Con đom đóm hình như cũng biết rõ y định đi về hướng nào, bay thẳng về phía trước, hướng về bậc cao nhất "Phong Tiết Viên" của nghĩa trang Vạn Quốc.
"Phong Tiết Viên" xưa nay chỉ để chôn những người nổi tiếng, từ những liệt sĩ cách mạng đến các quan chức cấp cao. Tương truyền rằng, những vong hồn an nghỉ tại đây, vinh quang và cấp bậc lúc còn tại thế chỉ đứng sau những người chôn ở nghĩa trang quốc gia Bát Bảo Sơn. Những năm gần đây, điều kiện được chôn ở "Phong Tiết Viên" đã được mở rộng ra, dùng bảng giá cao ngất có tính tuyển chọn để thêm vào một số mộ huyệt của những người thường.
Cuối cùng y cũng chậm chạp bước từng bước một, bước đi càng khó khăn hơn. Y đã hơn 80 tuổi, bệnh phong thấp và tiểu đường rất nặng, thường ngày đi một quãng đường dài như vậy đã ko dễ, huống hồ y lại kéo theo một bao dài càng lúc càng nặng.
Con đom đóm nhỏ xíu đó, như ma trơi, không ngớt qua lại như con thoi giữa nghĩa trang, thứ nó mang tới, chắc chắn không phải là ánh sáng, mà là chiếu rọi con đường đi đến địa ngục.
Y sững người lại một lúc, từ lúc nào, mình lại có cái nhìn tiêu cực phiến diện đối với con đom đóm dễ thương này vậy?
Có lẽ chính vì nó đang bay thẳng đến trước một ngôi mộ mới, chần chừ không muốn đi.
Ngay cả y cũng ko đếm nổi, những ngày gần đây đã bao nhiêu lần đến trước ngôi mộ này, nhìn chằm chằm như si dại vào cái tên trên bia mộ. Cái tên đã trở thành ác mộng đeo bám y suốt nửa đời người, để cho tất cả quá khứ cuộn trào mãnh liệt, ngây ngất say sưa như hồi ức về rượu nếp quê nhà, cảm giác cay đắng đau đớn như chính mình chết đi, đang chiếm giữ y một cách trắng trợn, giày vò y, cho đến khi y không cách nào chịu đựng nổi.
Lúc này, y ngồi xổm xuống, nén cơn đau thấu xương do bệnh phong thấp và cuộc hành trình khi nãy mang lại, giơ tay xoa nhè nhẹ lên cái tên trên mộ, lẩm bẩm một mình, nhẹ đến nỗi chỉ mình con đom đóm có thể nghe thấy; hai hàng lệ già nua từ từ rơi xuống, cũng chỉ có com đom đóm kia có thể trông thấy.
Trong lúc xúc động, sống lưng y vẫn toả ra một luồng khí lạnh: con đom đóm đó có ý nghĩa gì?
Có lẽ, nó chỉ là một người bàng quan bé nhỏ; cũng có lẽ, nó báo hiệu một bất hạnh to lớn hơn.
Bất giác y trở nên cảnh giác, đứng thẳng dậy, nhìn xung quanh. Trong đêm khuya, y dùng thang xếp leo vào nghĩa trang, đương nhiên là không muốn bất cứ ai nhìn thấy.
Chỉ có gió ngày càng mạnh, lay động tất cả các loại thực vật trong nghĩa trang. Tuy là vậy, xung quanh vẫn yên lặng một cách đáng sợ, ngoài tiếng lá cây thì ko hề có tiếng động gì khác.
Y lại ngồi xuống mở cái bao dài ra, lấy ra một cái xẻng!
Sau khi khấn thầm thêm một lần nữa, y dùng sức cắm xẻng xuống mặt đất trước mộ mà đào. Không lâu sau, hoa trên bệ đá trước mộ do nghĩa trang trồng đều bị đào lên một cách cẩn thận, xếp ngay ngắn sang một bên.
Việc khai quật chính thức bắt đầu.
Đất không ngừng bị xới lên, cái hố càng lúc càng sâu, càng rộng ra.
Dường như y đã quên mất những đau nhức từ khớp xương truyền lại, càng ko nhớ mình đã hơn 80 tuổi, cật lực đào hố trong nghĩa trang, chẳng có gì quái lạ cả, y chỉ đang cố gắng đào huyệt.
Đột nhiên, dường như y cảm nhận được điều gì, ngẩng đầu lên, tim thót lại một cái: Không biết từ khi nào, trước mộ đã xuất hiện hai con đom đóm, nhởn nhơ bay lượn.
Y cúi đầu nhìn xuống dưới, bắt đầu nghi ngờ chính mình: Tại sao lại có thể đào một cái hố to như vậy, vừa vặn có thể để được thân xác của mình?
Có lẽ, đây chính là nơi trở về của ta!
- Phần mở đầu
- Chương 1
- Chương 2
- Chương 3
- Chương 4
- Chương 5
- Chương 6
- Chương 7
- Chương 8
- Chương 9
- Chương 10
- Chương 11
- Chương 12
- Chương 13
- Chương 14
- Chương 15
- Chương 15
- Chương 16
- Chương 17
- Chương 18
- Chương 19
- Chương 20
- Chương 21
- Chương 22
- Chương 23
- Chương 24
- Chương 25
- Chương 26
- Chương 27
- Chương 28
- Chương 29
- Chương 30
- Chương 31
- Chương 32
- Chương 33
- Chương 34
- Chương 35
- Chương 36
- Chương 37
- Chương 38
- Chương 39
- Chương 40
- Chương 41
- Chương 42
- Chương 43
- Chương 44
- Chương 45
- Chương 46
- Chương 47
- Chương 48
- Chương 49
- Chương 50
- Chương 51
- Chương 52
- Chương 53
- Chương 54
- Chương 55
- Chương 56
- Chương 57
- Chương 58
- Chương 59
- Chương 60
- Chương 61
- Chương 63
- Chương 64
- Chương 65
- Chương 66 - Hết