Chương 13
Chu Tử Toàn... Dung Nhan??? Chu Tử Toàn... La Tân Thành??? Chu Tử Toàn... Tang Tiểu Vân???
Diệp Tiêu viết những dòng này và các ký hiệu vào trong cuốn sổ tay. Bỗng dưng, có tiếng bước chân van glen từ phía sau lưng anh. Anh lập tức đóng quyển sổ lại.
"Cậu đang viết cái gì đó? Diệp Tiêu."
Lại là Trịnh Trọng. Anh đứng đằng sau Diệp Tiêu chỉ tay vào cuốn sổ.
"Chỉ là một chút ghi chú có liên quan đến vụ án Chu Tử Toàn."
"Cậu đúng là thích ghi ghi chép chép." Trịnh Trọng ngồi xuống chiếc ghế trước mặt Diệp Tiêu. Cảm thấy không khí trong phòng làm việc có vẻ bí bức nên anh đứng dậy mở cửa sổ. Từ chỗ này nhìn xuống phía dưới có thể nhìn thấy xe đi vào sân cục cảnh sát.
"Cứ cho là nhà văn thường ghi lại những xúc cảm bất ngờ của họ để viết thì ở một góc độ nào đó cảnh sát cũng giống như nhà văn, cần phải có xúc cảm để có thể tìm ra được manh mối."
Trịnh Trọng bỗng nhiên cười ồ lên: "Giống như các nhà văn? Giống như nữ nhà văn kia ấy hả, một góa phụ xinh đẹp?"
"Dù sao thì cô ta cũng là một nhà văn viết tiểu thuyết trinh thám xuất sắc."
"Nhưng Diệp Tiêu, tớ thấy là các nhà văn viết truyện trinh thám với trinh thám là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Nếu như để cho Arthur Conan Doyle 1 làm thám tử, chắc gì ông ấy đã phá nổi một vụ án của Sherlock Holmes."
Diệp Tiêu cười nói: "Thôi, nói vào chuyện chính đi. Hôm qua phòng pháp y đã khám nghiệm lại xác của Chu Tử Toàn, tớ vốn mong Phương Tân có thể điều tra ra một mầm bệnh nào đó trên người Chu Tử Toàn."
"Giống như cách phá án của vụ Lời nguyền của xác ướp hả? Nói thật là vụ đấy cậu phá án quá xuất sắc."
"Đáng tiếc là, hôm qua Phương Tân đã không thu được thêm điều gì mới, chỉ tội thi thể Chu Tử Toàn lại phải chịu thêm vài nhát dao nữa. Chiều hôm qua, bọn họ đã chuyển xác của Chu Tử Toàn đến nhà tang lễ rồi." Vẻ mặt của Diệp Tiêu trông rất nặng nề.
"Nếu như đã không tìm ra manh mối có giá trị nào từ thi thể và nơi phát hiện ra vụ án thì vụ này chắc sẽ phải mất rất nhiều thời gian." Trịnh Trọng ngồi xuống bệ cửa sổ, "Diệp Tiêu, nếu như đây không phải là một vụ giết người cướp của thì theo cậu ai là nghi phạm lớn nhất của vụ này?"
Diệp Tiêu lắc đầu: "Cái này tôi không thể nói được. Có điều từ những người mà chúng ta đã điều tra, Dung Nhan, La Tân Thành, Tang Tiểu Vân ai cũng có thể là hung thủ cả."
"Tang Tiểu Vân cũng bị nghi ngờ sao?"
"Đúng thế. Từ những gì cô ấy nói có thể thấy rằng cô ấy có mối quan hệ khá là thân thiết với Chu Tử Toàn, đương nhiên, giữa tổng giám đốc và nữ thư ký xinh đẹp có mối quan hệ không rõ ràng cũng là việc bình thường. Có điều tớ luôn cảm thấy trong những lời cô ấy nói có ẩn chứa một điều gì đó."
"Ý cậu là có thể cô ấy biết một manh mối nào đó?"
"Có thể thế." Diệp Tiêu cười nói: "Trịnh Trọng, mấy hôm nay cậu và cô ấy có vẻ cũng gần gũi đấy chứ hả. Đúng là cô ấy rất quyến rũ nhưng cậu cũng nên cẩn thận."
"Yên tâm đi, Diệp Tiên, tớ là cảnh sát mà." Trịnh Trọng từ bệ cửa sổ nhảy bật xuống đất.
Diệp Tiên tất nhiên là rất tin anh, "Tớ chỉ đùa thôi mà. Còn La Tân Thành, tớ thấy anh ta mới gọi là giấu giếm nhiều thứ. Anh ta rõ ràng là đang nói dối."
"Cái này tớ cũng nhận thấy, những lời đồn xung quanh vấn đề Chu Tử Toàn phạm tội về kinh tế rất có thể chính là do La Tân Thành tung ra. Hơn nữa, cái chết của Chu Tử Toàn xét về mặt hành chính thì người được hưởng lợi nhiều nhất rõ ràng là La Tân Thành. Anh ta là phó tổng giám đốc. Tổng giám đốc chết đi, anh ta có thể danh chính ngôn thuận mà ngồi thay vị trí đó." Trịnh Trọng càng nói càng vào mạch, "dựa vào những điều tra của tớ với một số nhân viên của công tu chứng khoán Thiên Hạ, bọn họ nói tuy ngoài mặt Chu Tử Toàn và La Tân Thành đối với nhau rất tốt nhưng thực ra họ rất kị nhau, thường ganh đua ngầm, có lúc còn hại nhau. Tất nhiên, giữa tổng giám đốc và phó giám đốc những chuyện này cũng là chuyện bình thường, chưa chắc đã đến nỗi phải giết nhau."
"Nhưng cũng rất khó nói, mấy năm trở lại đây có rất nhiều những vụ án như vậy."
"Trời đã sinh Du, sao còn sinh Lượng." Trịnh Trọng bỗng dưng đọc câu Chu Du 2nói trước khi chết. "Chu Du do đố kị tài năng của Gia Cát Lượng hơn mình mà đã nhiều lần nghĩ cách giết hại."
"Trịnh Trọng, cậu thông minh quá. Xét về mọi mặt, năng lực và tài cán của Chu Tử Toàn rõ ràng hơn hẳn La Tân Thành, La Tân Thành từ đó mà nảy sinh sự đố kị cũng là chuyện rất đỗi bình thường."
"Thế còn Dung Nhan thì sao? Nhà văn góa phụ đó hay còn gọi là góa phụ nhà văn thì sao?"
"Tớ đã điều tra rồi. Họ mới kết hôn năm ngoái, mới sống với nhau được một năm. Chu Tử Toàn năm nay ba mươi sáu tuổi còn Dung Nhan mới có hai mươi sáu, cách nhau đúng mười tuổi."
"Bây giờ vợ chồng cách nhau mười tuổi cũng không phải là khoảng cách lớn lắm. Hơn nữa diện mạo và phong độ của Chu Tử Toàn đều rất tốt, lại là người có tiền, có địa vị. Dung Nhan chắc là rất thỏa mãn. Tuy sống với nhau không lâu nhưng cũng chính vì vậy tình cảm mới sâu nặng. Nếu như sống với nhau quá lâu thì ngược lại chẳng còn tình cảm gì nữa, cậu nghĩ xem có đúng không?"
Diệp Tiên gật đầu: "Ừ, cậu phân tích cũng rất có lý. Nhưng khi tớ nói chuyện với Dung Nhan, tớ có thể bắt được một chi tiết rất kì lạ. Khi nói về chồng mình cho dù là ngôn ngữ hay sắc mặt đầu không hề biểu hiện chút tình cảm nào. Tớ nghĩ điều này không phù hợp lắm với tình cảm của cặp vợ chồng mới kết hôn không lâu."
Trịnh Trọng suy nghĩ hồi lâu rồi nói: "Ý cậu là... ngoài những động cơ gây án mà chúng ta đã tính đến còn có một khả năng khác sao?"
Diệp Tiêu gật đầu tán thành, chầm chậm nói ra hai chứ: "Vì tình."
--------------------------------
1. Arthur Conan Doyle (1859-1930) là một nhà văn người Scotland nổi tiếng với tiểu thuyết trinh thám.
2. Chu Du, Gia Cát Lượng: hai nhân vật nổi tiếng trong tiểu thuyết Tam quốc diễn nghĩa của nhà văn La Quán Trung, Trung Quốc.