Gửi bài:

Phần 5 - Hữu hồ

Hữu hồ tuy tuy, tại bỉ kỳ lương

Tâm chi ưu hỉ, chi hữu vô thường.

— (Kinh Thi – Hữu Hồ)(1)

1.

"Đi ra ngoài!"

Ta cầm lấy cây chổi, giục đuổi sinh vật trước mắt.

Đó là một tiểu hồ ly rất đặc biệt, một thân lông trắng dính đầy bùn đất, lại bị nước mưa làm ướt sũng, bộ dáng vô cùng thảm hại. Nhưng ta sẽ không thông cảm cho sinh vật xâm chiếm địa bàn của mình, bởi vậy, ta vẫn tiếp tục trừng mắt với nó, quát lên: "Đi ra ngoài đi ra ngoài! Không được vào đây! Đây là nhà của ta!"

Nói là nhà, kỳ thực chẳng qua chỉ là nhà tranh hai gian được dựng giữa sườn núi, bởi vì đã nhiều năm không có người ở nên rách nát kinh khủng. Chẳng qua đối với một quỷ hồn mà nói, như vậy đã đủ lắm rồi.

Bởi vậy, ta cương quyết phải bảo vệ thiên đường này của mình, cho dù tiểu hồ ly kia thoạt nhìn thật tội nghiệp, chân trái bị thương, máu vẫn còn đang chảy ròng ròng, nhưng ta cũng sẽ không vì vậy mà thông cảm.

"Ngươi còn không đi ra ngoài? Ta nói cho ngươi biết, núi này đi lên nữa chính là Thiên Nhất Thánh Quan. Thiên Nhất Thánh Quan có nghe qua chưa hả? Là nơi của nhóm đạo trưởng tu chân lợi hại nhất. Bọn họ ấy à, thích nhất là tiểu hồ yêu như ngươi vậy. Bắt ngươi luyện thành đan dược ăn vào thì đại bổ!"

Ta không có nói sai.

Ngọn núi này tên là Bà La Sơn, cao tới 2340 trượng, mà nơi cao nhất trên đỉnh núi chính là Thiên Nhất đạo quan tiếng tăm lừng lẫy. Đương triều quốc sư, tiền triều quốc sư, còn có tiền tiền triều quốc sư đều từ đó mà ra. Vì thế, hàng năm đều có hàng ngàn hàng vạn người lặn lội từ ngàn dặm xa xôi đến đây, dáng vẻ vô cùng tiều tụy, ba quỳ chín lạy lên núi thỉnh nhóm đạo trưởng tróc yêu trừ tà, thông linh cầu phúc...

Chẳng qua bọn họ đều đi từ hướng bắc chính diện của núi, mà nhà tranh của ta thì lại ở phía nam sau núi, bốn phía đều là sườn dốc cây cối rậm rạp, bởi vậy hiếm có dấu chân lui tới.

Cho nên trong một ngày mưa to như thế này, tiểu hồ ly kia vì sao lại xuất hiện tại nơi này, ta lười nghĩ, cũng lười quản, nhất quyết đuổi nó đi để tiếp tục làm chuyện của mình.

Tiểu hồ ly ngẩng đầu nhìn thẳng vào ta, một tia sét nổi lên bên ngoài cửa sổ, phản chiếu làm đôi mắt trong suốt vô hạn của nó sáng lên, giống như tia nắng ban mai đầu tiên xuyên thấu màn đêm, làm cho tim ta đột nhiên giật một cái.

Còn nó, từ đầu đến cuối vẫn không nói gì, gục đầu xuống, yên lặng xoay người, chân trái khập khễnh đi từng bước. Bên ngoài có một gốc đại thụ ngàn năm, bởi vì không có người quét dọn nên lá rơi xuống tích lại thành một chồng thật dày trên mặt đất, giờ phút này cũng bị nước mưa làm ướt. Nó đi tới đó, nằm rạp trên đống lá cây ướt sũng, thân người run lên có vẻ rất lạnh.

Hình ảnh đó làm ta cảm thấy khó chịu, dứt khoát đóng cửa lại không nhìn nữa, cầm lấy áo gai để trên ghế tiếp tục bện.

Cái áo gai này, vào mười năm trước ta chờ cây tầm ma trưởng thành, sau đó ngâm vào trong nước, tróc vỏ, chẻ nhỏ ra, lại tách ra thành từng sợi, từng sợi rồi bện lại. Trong quá trình này, thường xuyên lực bất tòng tâm, có đôi khi ngón tay không khống chế được mà xuyên qua sợi gai, căn bản không dùng sức được. Mỗi lúc như vậy ta đều căm ghét chính mình đã thành quỷ, tâm tình cũng trở nên xấu đi.

Mưa to rơi xuống, nóc nhà bắt đầu dột, ta chạy nhanh đến dời cái sọt đi, ướt ta thì không hề gì, nếu gai bảo bối của ta bị ướt hỏng là sợi thì làm sao đây? Thế nhưng, tuy rằng giờ phút này cả trời tối đen, nhưng lại là trước buổi trưa, mỗi ngày vào lúc này năng lực của ta yếu nhất, bởi vậy dồn toàn bộ niệm lực kết quả chẳng qua cũng chỉ dời cái sọt đi được mấy phân mà thôi.

Ta nhìn sợi gai trong giỏ, cảm thấy tự đáy lòng có một loại tuyệt vọng mơ hồ.

Ta dậm chân, cắn răng, cuối cùng đứng dậy, mở cửa, hướng về phía bên ngoài gọi: "Ngươi vào đây cho ta!"

Tiểu hồ ly ngẩng đầu, trong ánh mặt lộ ra vài phần kinh ngạc, ta lại giận tím mặt, giọng nói lạnh như băng: "Không phải là giữ ngươi lại suông, ngươi phải giúp ta làm việc."

Vì câu nói đó, ta chính thức quen biết Ly Hi.

2.

Ly Hi là thằng nhóc rất kỳ quái.

Tuổi của hồ ly ta nhìn không ra, nhưng căn cứ vào bộ dáng khi biến thành người, ta đoán hắn nhiều nhất cũng không vượt quá 100 tuổi.

Hắn cùng những loài yêu quái khác hoàn toàn không giống nhau, thực trầm mặc, không ăn thịt, bước đi rất chậm, nét mặt trầm tĩnh, vĩnh viễn là bộ dáng một ông cụ non điềm tĩnh, làm cho người ta nhìn thấy liền nổi giận. Bởi vậy ta thường xuyên làm khó dễ hắn, vênh mặt hất hàm ra lệnh cho hắn, bắt hắn giúp tìm cây gai, lợp lại mái nhà, xuống chân núi trộm guồng quay tơ, làm hết thảy những việc mà vào ban ngày ta không thể làm được.

Hắn thủy chung vẫn không nói một lời, yên lặng chấp nhận.

Vì thế, mái nhà tranh được sửa lại, không còn bị dột nữa, trong phòng đầy những sợi gai mà ta cần, hắn thậm chí còn trồng rất nhiều loại hoa trên mảnh đất trống trước nhà, khi gió xuân tháng ba thổi đến, hoa màu tím nở rộ. Ta tuy rằng không ngửi được hương hoa, nhưng nhìn thấy vẻ đẹp kia, vẫn cảm thấy thật vui sướng.

Ta hỏi hắn: "Ngươi chỉ có một mình thôi sao? Tộc nhân của ngươi đâu?"

Hắn khẽ lắc đầu.

Ta lại hỏi: "Ngươi từ đâu tới đây? Vì sao lại chạy đến Bà La Sơn này?"

Hắn vẫn lắc đầu.

Ta hỏi tiếp: "Trước khi ngươi bị thương đã xảy ra chuyện gì?"

Mắt nhìn thấy hắn vừa định lắc đầu, ta tức giận, dùng sức giữ lấy hai bên mặt hắn: "Cái gì cũng không nói là sao? Nói cho ngươi biết, ta hỏi, ngươi phải trả lời, nếu không ta đuổi ngươi đi ngay lập tức! Không cho ngươi ở đây nữa!"

Hắn giương mắt, yên lặng nhìn ta, ánh mắt trong suốt kia, phảng phất như nhìn thấu đến nơi sâu thẳm trong hồn phách ta. Ta hơi chột dạ, hắn rốt cuộc mở miệng, thanh âm thật thấp, mang theo một chút khàn khàn, nhưng rất êm tai: "Ngươi sẽ không làm vậy."

"Cái, cái cái gì?"

Hắn chậm rãi nói: "Ngươi muốn ta giúp ngươi quay sợi, cho nên, sẽ không đuổi ta đi."

Ta nhất thời không nói gì... Khó trách người ta thường nói, trong số tất cả sinh vật hồ ly là bị ghét nhất, cho dù là một hồ ly trầm mặc ít lời, cũng có bản lĩnh làm cho người ta tức chết.

Vì che lấp sự bối rối của mình, ta thẹn quá hóa giận hét vào mặt hắn: "Ngươi biết mình là nô bộc của ta thì tốt rồi, mau đi làm việc cho ta! Cái đó, cái này, còn có bên kia nữa, toàn bộ trong ngày hôm nay phải xong hết cho ta!"

Hắn theo lời ta đi đến guồng quay tơ trước, bắt đầu quay tơ, căn phòng trở lại im ắng chỉ còn tiếng quay tơ đều đều, song cửa sổ mở ra được một nửa, ta ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng thê lương kia, giống như xuyên qua cơ thể ta, rơi trên mặt đất, không phản chiếu lại được cái bóng của ta.

Ta bỗng nhiên cảm thấy có chút phiền não.

Bởi vì, ngày mai... Ngày mai lại là mùng một.

Mỗi mùng một đầu tháng, là ngày Thiên Nhất Thánh Quan khai đàn luận đạo, mỗi khi tới thời điểm đó, trên đỉnh núi đều ồn ào tiếng người, vô cùng náo nhiệt. Náo nhiệt đến mức khiến ta khổ sở.

"Ê". Ta mở miệng gọi hắn, "Ngươi nói, ngày mai... trời có mưa không?"

Hắn ngẩng đầu nhìn trời, ánh mắt mang theo nghi vấn lướt về phía ta.

Ta lại gục đầu xuống, tựa đầu vào giữa hai cánh tay, thanh âm như trang giấy chìm trong nước khi ra khỏi mặt nước liền thay đổi hình dạng: "Nếu như trời mưa thì tốt quá..."

Nếu như trời mưa... thì tốt quá.

Có điều, ánh sao bên ngoài sáng như ngọc, trời cao không gợn mây, hiển nhiên có thể thấy, ngày mai lại là một ngày đẹp trời.

Thật là... buồn gì đâu.

3.

Tuy rằng quỷ hồn kỳ thực không cần ngủ, nhưng vì phải tích tụ niệm lực để bện trường bào, ta mỗi ngày vẫn giống như người sống, nghỉ ngơi đúng giờ. Khi ngủ sẽ tiến vào trạng thái trôi nổi mê man, cái loại cảm giác này rất giống với nằm mơ.

Một đêm kia, ta nằm mơ thấy một giấc mộng ly kỳ.

Ta thấy một đôi mắt đỏ yêu dị cùng răng nanh sắc bén, trong ánh lửa đầy trời, có một người lướt qua rất nhanh, tựa hồ như đang tìm kiếm gì đó, thế nhưng ta biết, hắn vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không tìm thấy. Ngay lúc đó, ta cảm giác có ai đang thúc ta, tỉnh dậy mở mắt, là Ly Hi.

Đối với việc đang nghỉ ngơi mà bị quấy rầy ta rất phẫn nộ, vì thế liền trừng mắt nhìn hắn, tức giận nói: "Cái gì?"

Hắn quay mặt về hướng khác, ta nhìn theo tầm mắt hắn, trông thấy trên bệ cửa sổ đang hé mở, nước đọng lại rơi xuống thành từng chuỗi — trời mưa!

Ta vù một cái bay đến cửa sổ, thò đầu nhìn ra bên ngoài, không sai, không phải ảo giác, bên ngoài quả thực đang mưa, cơn mưa nhỏ rơi tí tách, bầu trời âm u, mây đen dày đặc che đi thứ ánh sáng mà ta sợ hãi nhất.

Ta run rẩy đưa tay ra, hạt mưa xuyên qua đầu ngón tay rơi xuống, ta phảng phất có thể cảm nhận được cái lạnh này, nhất thời kích động vô cùng, quay lại ôm lấy bả vai Ly Hi nói: "Trời mưa trời mưa! Thật sự là mưa rồi!"

Hắn nhìn ta, vẻ mặt vẫn không có biểu tình gì như trước.

Có điều, lúc này ta không quan tâm đến phản ứng của hắn nữa, cả người nhảy cẫn lên, vui mừng nói: "Thật tốt quá, như vậy là ta có thể lên núi! Còn có thể vào xem bên trong..."

Hắn rốt cuộc lắp bắp kinh hãi: "Ngươi muốn đi Thiên Nhất quan?"

"Đúng vậy! Hôm nay là mùng một, bọn họ sẽ thiết đàn thuyết pháp, tất cả đạo trưởng đều sẽ tham gia! A, khẳng định là rất náo nhiệt..."

Hắn dùng ánh mắt nhìn một kẻ điên để nhìn ta, hồi lâu, bật ra hai chữ: "Sẽ chết"

Ta le lưỡi nhìn hắn: "Không đời nào! Ai nói một con quỷ thì không được nghe bọn họ giảng đạo? Ta đây phải đi". Nói là làm, ta lập tức bay ra từ cửa sổ, bay lên núi.

Quả nhiên đúng như ta dự đoán, tuy rằng trời mưa, nhưng thiện nam tín nữ bộ dạng tiều tụy vẫn che ô đổ xô lên núi như trước, từ xa đã trông thấy từng đám người dồn về trước cửa đạo quan, chật như nêm cối.

Ta bay lên ngồi trên nhánh cây đại thụ nhìn vào, từ vị trí này có thể nhìn thấy chính điện rất rõ ràng, pháp đàn cao bảy trượng, đạo trưởng ngồi xếp hàng hai bên theo thứ tự, mà ngồi ngay giữa, cũng là ngay vị trí dễ nhìn thấy nhất, chính đương nhiệm quan chủ của Thiên Nhất quan – Trang Duy.

Ánh mắt vô hạn của ta dừng trên người chàng, không muốn rời đi.

Chàng là một nam tử vô cùng vô cùng tuấn mỹ. Tuấn mỹ đến nỗi một nam nhân như vậy mà xuất gia căn bản chính là một cái tội.

Cho là tất cả đạo sĩ đều mặc cùng một đạo bào màu xanh, có điều, không ai mặc đẹp như chàng, cái gọi là siêu phàm thoát tục chính là như thế, cái gọi là tiên phong đạo cốt cũng là như thế.

Đúng vậy, sở dĩ ta lưu luyến tại Bà La Sơn chậm chạp không muốn rời đi, cho dù biết một khi bị phát hiện, nhất định sẽ bị nhóm đạo sĩ diệt trừ nhưng vẫn lưu luyến không rời, chính là vì...

Trang Duy.

4.

Mười năm nay ta đến nơi này, là để nghe Trang Duy thuyết pháp.

Chỉ cần không có ánh sáng mặt trời, là ta có thể bay lên núi, sau đó ngồi trên tán cây đại thụ, nhìn chàng, thỉnh thoảng ngọn gió từ chính điện xẹt qua góc áo của chàng thổi về phía ta, vì thế trong ngọn gió đó còn có hơi thở của chàng.

Cho dù là ngắm nhìn chàng từ xa như thế này ta cũng đã thấy thỏa mãn.

Có đôi khi chàng xuống núi, nhưng mỗi mùng một đầu tháng chắc chắn sẽ trở về. Ta vô cùng tha thiết hy vọng trời mưa, bởi vì như vậy ta lại có thể nhìn thấy chàng.

Như giờ phút này, nhìn thấy chàng ung dung bình thản nói chuyện với các tín đồ, một loại hạnh phúc tràn đầy từng ngõ ngách trong thân thể, một loại cảm giác ấm áp đã lâu không thấy.

Nhánh cây hơi chùng xuống, nhận thấy có sự khác thường, ta nhịn không được nghiêng đầu nhìn lại, nhất thời kinh ngạc: "Tại sao ngươi cũng theo tới đây?"

Ly Hi khôi phục lại bộ dáng hồ ly, ngồi xổm bên cạnh ta trên nhánh cây khô, đôi tai không ngừng chuyển động, cái đuôi vung vẩy lên xuống, ta luống cuống: "Ngươi tại sao lại xuất hiện trong bộ dạng này? Đi mau! Nếu như bị phát hiện thì nguy. Ngươi tự mình tìm cái chết cũng đừng liên lụy tới ta à!" Lấy tay xua hắn đi, hắn lại nhún người một cái nhảy xuống trước điện.

Trong đám người tức thì nổi lên những tiếng kinh hô.

Tiêu rồi — Ta nghĩ, đến nước này, đúng là tự chui đầu vào lưới mà!

Đám đạo sĩ lập tức đứng dậy, xôn xao một hồi, giữa những chiếc áo màu xanh, bộ lông trắng của Ly Hi vô cùng nổi bật, cứ như vậy mà lao thẳng về phía Trang Duy.

Trang Duy vẫn ngồi khoanh chân tại chỗ như trước, không kinh hoảng như những người bên ngoài, thấy nó bổ nhào tới cũng chỉ nhẹ nhàng vẫy cây phất trần trong tay.

Trong một khắc dường như ta thấy một đóa hoa sen giữa cây phất trần nở rộ trong chớp mắt, lại thản nhiên biến mất.

Còn Ly Hi đã bị đánh lui.

Hắn lộn nhào mười mấy vòng về phía sau mới dừng lại, khi rơi xuống đất, đã bị nhóm đạo sĩ vây quanh.

Tên ngốc này! Muốn chết cũng không phải dùng cách này.

Ta thực bực mình, không muốn quản tới hắn, nhưng không biết vì sao, thân thể lại hành động trước suy nghĩ, bay qua đó, lướt trên một cơn gió lạnh lẽo, thổi mê mắt mọi người, sau đó nắm lấy chân trái của hắn gấp giọng nói: "Đi"

Loáng thoáng nghe thấy đám đạo sĩ kinh hô: "Như thế nào lại còn có quỷ? Mau! Ngăn bọn chúng lại..."

Lúc này, Ly Hi tung ra một cái pháp quyết, tạo thành một mảnh kết giới chặn bọn đạo sĩ lại bên ngoài kết giới. Ta cũng không quay đầu lại nhìn kỹ, chỉ dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà bay xuống núi, trở lại gian nhà tranh.

Tin chắc rằng không có người đuổi theo sau nữa, ta vứt chân hắn xuống, giận dữ nói: "Ngươi cố ý phải không?"

Hắn rơi xuống mặt đất, biến trở lại bộ dáng một thiếu niên, khẽ ngước khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như tuyết lên, nhìn ta không nói một lời, nét mặt có chút buồn bã, cũng có chút cổ quái.

"Ngươi là heo sao? Heo so với ngươi còn thông minh hơn! Cư nhiên đi khiêu khích bọn họ! Thật là, ta sao lại đi cứu ngươi chứ, làm hại ta cũng bị lộ, ngươi đúng là phiền toái mà! Sớm biết như vậy ngày đó ta đã không cho ngươi ở lại. Ngươi có biết đã bao lâu rồi ta không được gặp Trang Duy không? Một trăm bảy mươi ba ngày a!! Vì liên tục mấy tháng vào ngày mùng một đều có ánh mặt trời, thật vất vả mới đợi được một ngày mưa như thế này, lại bị ngươi phá hỏng! Ngươi đền! Ngươi đền cho ta! Ngươi đền cho ta!" Ta liều mạng túm lấy vạt áo hắn, càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng không cam tâm, cuối cùng đuổi hắn ra khỏi nhà "Ngươi đi đi! Ta không muốn gặp ngươi nữa! Ta cũng không cần ngươi giúp ta quay tơ, canh cửi, ngươi đi, đi mau, từ đâu đến thì về nơi đó đi, sau này đừng xuất hiện nữa!"

Ta hung hăng đóng sầm cửa lại, mặt đất nơi đó cũng rung lên, sau đó thân mình rốt cuộc không trụ được nữa, trượt theo cánh cửa ngồi bệt xuống mặt đất.

Một cảm giác mệt mỏi cùng mất mát gắt gao bao trùm lấy ta, ta biết ta đã không nói lý, ta cũng biết bên ngoài trời còn đang mưa, ta càng biết kỳ thực tiểu hồ ly kia không còn nơi nào để đi, nếu như hắn có, đã đi từ sớm rồi, làm sao lại còn ở nơi này chịu sự sai khiến của ta. Nhưng mà, những điều đó đều không quan trọng bằng Trang Duy.

Nghĩ đến việc trải qua rối loạn lần này, khẳng định là đạo quan sẽ đề phòng cẩn mật hơn, nghĩ sau này có lẽ ta cũng sẽ không thể nhìn trộm Trang Duy nữa, ta cảm thấy khổ sở vô cùng. Đều là Ly Hi tại Ly Hi, tại Ly Hi làm hại.

Ngày đó ta nhất thời nghĩ quẩn trong lòng mà cho hắn ở lại, nếu như không có hắn, sẽ không phát sinh sự tình hôm nay, nếu như không có hắn thì tốt rồi... Ta tựa đầu vào giữa hai chân, mặc cho mưa gió tạt vào tấm ván cửa mỏng manh, bên tai ta chỉ quanh quẩn một giọng nói, dường như đều gọi cùng một cái tên...

Trang Duy, Trang Duy, Trang Duy...

5.

Lần đầu tiên ta gặp Trang Duy, là vào ngày chàng lên núi bái sư học nghệ.

Đó là một ngày trời đông giá rét vô cùng lạnh giá, tuyết trắng nhiều như lông ngỗng chồng chất biến Bà La sơn này thành một tòa băng sơn. Mà chàng, tóc rối tung, toàn thân đầy máu, đi từng bước một lên bậc thang, quỳ rạp xuống trước cửa.

Lúc đó quan chủ Anh Đồng vốn không có ý định thu nhận đệ tử, nhưng chàng nhất quyết không rời đi, cứ quỳ như vậy ngoài cửa suốt ba ngày ba đêm.

Tuyết vẫn rơi nhiều không ngừng, chàng vẫn quỳ không nhúc nhích, trong tay ôm chặt một tấm áo rách nát, trên gương mặt tuấn mỹ không có chút biểu tình.

Cuối cùng Anh Đồng cũng mềm lòng, chờ đến khi nhóm đạo sĩ đỡ chàng dậy, hai chân chàng đã gần như bị tổn thương hoàn toàn do giá rét, từ đó về sau, không có cách nào bước đi được nữa.

Trong ba ngày ba đêm ba mươi sáu canh giờ đó, ta vẫn dõi theo chàng, bị sự kiên định và bền lòng này làm cảm động vô cùng. Trước đó, ta chưa từng gặp qua người nào như vậy, từ đó về sau, chàng là cả thế giới của ta.

Đúng vậy, Trang Duy, chính là nam tử ta dành tình cảm sâu đậm chân thành nhất trong trời đất này. Mặc kệ chàng là người, ta là quỷ, chàng là đạo sĩ, ta là nghiệp chướng.

Ta thấp kém như vậy cũng không ôm hy vọng có được tình yêu của chàng, chỉ cần có thể nhìn thấy chàng, đó là hạnh phúc lớn nhất. Mà nay, đều bị Ly Hi phá hủy. Sao không đau lòng cho được?

Cứ như thế thật lâu sau, ánh sáng trong phòng càng lúc càng nhạt dần, bầu trời tối đen, chắc là buổi thuyết pháp cũng đã xong. Từ hai năm trước, sau khi Trang Duy được bổ nhiệm làm tân quan chủ, chàng trở nên vô cùng vô cùng bận rộn, đã hết ngày mùng một, nhất định là đang xuống núi, ta nghĩ có nên trộm liếc nhìn chàng một cái trên đường xuống núi hay không.

Nghĩ đến đây, ta vội vàng đứng dậy, mở cửa phòng ra, chạm mặt người bên ngoài cửa, thiếu chút nữa bị dọa đến... Là Ly Hi. Hắn vẫn chưa đi sao.

Mưa tí tách rơi trên người, trên đầu cùng y phục của hắn đều ướt sũng nước, ta trừng mắt nhìn hắn, hắn nhìn ta, sau đó lui về phía sau vài bước, ta đóng cửa phòng lại cái rầm.

Trong phòng tối như mực, góc tường phía tây, chất đống gọn gàng nhiều thùng và sọt, nhìn những vật này ta lại nhớ tới tiểu hồ ly đang bị ta nhốt bên ngoài kia, đôi mắt không tự chủ được mà nóng lên. Ta mím môi, cắn răng, dậm chân, cuối cùng phát ra một tiếng thét chói tai, mở cửa ra, liền mắng hắn xối xả: "Không phải kêu ngươi đi rồi sao? Quay trở lại làm gì hả? Nói cho ngươi biết ta sẽ không tha thứ cho ngươi, đừng tưởng đứng dầm mưa bên ngoài là ta sẽ mềm lòng, sẽ tha thứ cho ngươi..."

Hắn bỗng nhiên mở miệng: "Vì sao lại cứu ta?"

Ta ngạc nhiên: "Cái, cái gì?"

Hắn ngẩng đầu, đôi đồng tử như ngọc lưu ly sáng lên như sao sớm, xuyên qua mái tóc ướt sũng, ánh lên trên gương mặt không chút huyết sắc, nhìn ta chằm chằm không chớp mắt, nói rất chậm: "Đừng xuống cứu ta thì tốt rồi có phải không? Vẫn đợi ở trên cây thì tốt rồi có phải không? Vì sao lại không nghĩ tới hậu quả mà bay xuống cứu ta?"

"Ta..." Ta bị hắn hỏi ngược, làm sao ta biết lúc ấy căn bản có thích hợp hay không, không hiểu tại sao lại bay xuống "Ta không định cứu ngươi! Ta với ngươi vốn không có quan hệ gì, là ngươi đột nhiên chạy đến địa bàn của ta, rồi lại không chịu đi, ta không phải là thương cảm ngươi, thấy ngươi có điểm dùng được nên mới chia cho ngươi một chỗ để trú ngụ... Đều là tại vì... haizz, tóm lại là ta không hề muốn cứu ngươi! Đó là ngòai ý muốn, ngoài ý muốn, ngoài ý muốn..."

Khi ta đang hét lên ba chữ ngoài ý muốn, hắn đột nhiên lao đến, ôm cổ ta, cùng lúc thân mình tiếp xúc với hắn, thanh âm ta đột ngột bị đứt quãng...

Cả người trở tay không kịp, cứ như thế mà bị hắn ôm ngã xuống đất.

Mặc kệ là thân thể hắn ấm áp, nhưng phía dưới đều là bùn, đều không thật.

Ta nhìn chằm chằm lên trần nhà, không rõ là rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao mà hắn muốn ôm ta, lại vì sao mà hắn ôm được ta?

Khoảng cách gần như vậy, làm thanh âm hắn trở nên vô cùng rõ ràng, cùng với tiếng tim đập truyền vào tai ta...

"Cám ơn..."

Mũi ta đau xót, bỗng nhiên còn có điểm sụp đổ, rơm rạ trên xà nhà bị gió thổi đung đưa trên đỉnh đầu ta, ta nghĩ khẳng định là ta khóc, nói cách khác, vì sao mà tầm mắt ta càng lúc càng mơ hồ?

"Ly Hi... Ta, ta, ta..." Tại sao quỷ hồn không thể rơi lệ? Cho dù là vô cùng bi thương, cho dù trong mắt thấy chua xót khó chịu, cho dù ta biết chính mình đang khóc, có điều, không có nước mắt, thân thể hư ảo không sinh ra được chất lỏng, cái loại chất lỏng này mới chính là nguồn suối minh chứng sự tồn tại của sinh mạng. "Ta thực sự yêu Trang Duy..."

Hắn vùi đầu vào vai ta, ta không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ có thể cảm giác được thân hình hắn khẽ run rẩy, sau đó ôm ta chặt hơn.

"Thế nhưng, thế nhưng... Tại sao ta lại là quỷ, còn chàng là đường đường là đạo sĩ tróc quỷ chứ? Vì cái gì trời cao lại muốn an bài một con quỷ như ta gặp một người như chàng?"

Không cách nào vượt qua được ranh giới đó.

Không cách nào nói được lời yêu thương.

Không cách nào kỳ vọng vào tương lai.

Trong chốn u minh này, vận mệnh tại sao lại an bài để ta gặp một kiếp số như vậy?

Đồng thời, trong lúc ta đã trở thành quỷ, vì sao lại xuất hiện một hồ ly như vậy?

Ta thật không hiểu.

6.

Ta và Ly Hi không hiểu vì sao cứ như thế đã giảng hòa với nhau. Ta không đuổi hắn đi nữa, hắn cũng tiếp tục lặng lẽ giúp ta thu thập sợi gai, dệt vải, làm hết thảy những chuyện mà ta không làm được.

Mùa xuân từ từ trở nên ấm áp, hoa nở trước sân nhà càng thêm đẹp, ta mỗi ngày đều tưới nước cho chúng, dẫu cho cánh hoa sẽ rơi rụng khi đêm xuống.

Một ngày nọ, Ly Hi xuống núi tìm cho ta kim khâu, khi ta đang tưới nước ở bụi hoa, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bước chân. Đó là tiếng chân người, hơn nữa lại là hai người. Ta có chút kinh ngạc, là ai lại tới nơi này?

Tuy biết rõ đối phương không nhìn thấy ta, nhưng ta vẫn trốn trên trần nhà, ghé mắt nhìn ra bên ngoài xem xét, thấy y phục màu xanh xuyên qua rừng cây, càng lúc càng gần – đúng là đạo sĩ của Thiên Nhất quan.

Chẳng lẽ hành tung của ta và Ly Hi bị lộ nên bọn họ truy ra tới nơi này? Ta đang căng thẳng, lại thấy từ trong rừng bước ra một bộ y phục màu đỏ, người thứ hai, là một cô nương trẻ tuổi.

Cô nương kia cười duyên dáng nói: "Chàng thật khéo chọn, như thế nào lại biết nơi này có một gian nhà, a, phía trước còn có hoa Ngu Mỹ Nhân nữa"

Đạo sĩ kia khẽ than một tiếng: "Ta nhớ rõ nơi này trước kia không có hoa đó mà..." Lời còn chưa dứt, cô nương đã tiến tới, giống như dây leo ôm lấy hắn, dịu dàng nói: "Từ biệt ở kinh đô, ta vẫn nhớ chàng, chàng... có nhớ ta không?"

"Hồng Châu..." Đạo sĩ gọi tên nàng một cách thâm tình, hai người đứng ôm nhau.

Ta nhất thời khẽ thở nhẹ, thì ra không phải đến vì ta, mà là không tuân thủ thanh quy đạo sĩ ở trong này lén gặp tình nhân. Ta nhìn hai người họ, cảm thấy có điểm buồn cười, lại có điểm hâm mộ, mặc kệ là như thế nào, cái chính là bọn họ yêu nhau.

Ôm được nhau.

Cảm nhận được hơi thở của nhau.

Vui mừng vì tình đầu ý hợp... Thật là làm cho người ta hâm mộ biết bao.

Ta kìm lòng không được mà thở dài, tới khi ta ý thức được là nguy rồi, chỉ thấy đạo sĩ kia lập tức nhảy dựng lên, quát: "Là ai?"

Ánh mắt hắn vô cùng sắc bén quét đến chỗ ta đang ẩn thân, nhất thời ta có cảm giác mình bị nhìn thấu, người này pháp lực không kém, ta tuyệt đối không phải là đối thủ!

Ta vội vàng xoay người, đang muốn trốn thì hai con hỏa long bay về phía ta, màu lửa đỏ rừng rực, làm ta nhớ ra được một ít chuyện mà ta cực kỳ sợ hãi, ta không tự chủ được cước bộ hơi lảo đảo, chính lúc sơ sẩy trong nháy mắt như vậy, một cái lưới lớn trên trời rơi xuống, bao trùm lấy ta.

Đạo sĩ vọt tới trước mặt ta, cười lạnh: "Yêu nghiệt! Còn muốn trốn sao?"

Hồng Châu run giọng nói: "Đây, đây đây là cái gì?"

Đạo sĩ ôm nàng: "Đừng sợ, chẳng qua chỉ là cô hồn dã quỷ mà thôi. Đúng rồi, không phải nàng vẫn muốn xem ta trừ yêu như thế nào sao? Ta trừ con quỷ này cho nàng xem được không?"

Hồng Châu đảo con ngươi một vòng, nở nụ cười xinh đẹp: "Được được, ta muốn nhìn xem chàng rốt cuộc có bản lĩnh gì"

Tim ta chùng xuống.

Càng bất lực hơn nữa chính là ngón tay của đạo sĩ điểm một cái, trên lưới lập tức nổi lên một tầng lửa nuốt lấy ta.

Ánh lửa... người đã xuất hiện vô số lần trong giấc mộng của ta, chạy điên cuồng, kêu gào, tìm kiếm...

Những chuyện trước kia lại hiện ra trước mắt vào thời khắc này, mà ta chỉ có thể co người lại ôm đầu thét lên chói tai "Đừng mà! Đừng mà... Đừng..." Ta không hề hại bất cứ ai mà! Ta không muốn bị hồn phi phách tán! Ta không muốn cứ như vậy biến mất! Ta còn muốn gặp lại Trang Duy! Cứu ta! Ai tới cứu ta với... cứu ta...

Một trận gió mạnh đột nhiên thổi tới, nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt lạnh tới cực điểm, ta quay đầu lại liền thấy Ly Hi.

Hắn đã trở lại.

"Đi mau! Đừng tới đây! Ngươi không phải đối thủ của tên đạo sĩ này, đến đây nạp mạng vô ích. Chạy mau đi, tên ngốc! Ngu ngốc!" Ta hét lớn, thế nhưng, hắn lại làm như không nghe thấy lời nói của ta, đột nhiên hóa thành hình dáng hồ ly giữa không trung, hơn nữa thân thể lại vô cùng to lớn.

Ta bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc há hốc mồm... chuyện này, chuyện này là thế nào? Hắn không phải chỉ là tiểu hồ ly sao? Như thế nào chỉ trong vài ngày ngắn ngủi lại trở nên lớn như vậy? Theo tu chân mà nói, linh khí càng dày đặc, đạo hạnh càng cao thì yêu quái khi hiện hình cũng càng lớn. Mà Ly Hi, nhìn thế nào chẳng qua cũng là một tiểu yêu tinh thôi, sao lại có thể trở nên hình dạng lớn như long nhất được?

Đạo sĩ bắt quyết, bay ra mấy trăm đạo phù, mỗi một đạo phù đều kèm theo một mũi kiếm lửa sắc bén. Hiển nhiên Ly Hi sẽ chết dưới đạo phù này, ta không đành lòng nhìn, nhưng trong nháy mắt, tất cả đã thay đổi...

Cái đuôi trắng to lớn mang theo một dáng vẻ tao nhã khó có thể nói bằng lời nhẹ nhàng đảo qua, những đạo phù đó liền hóa thành tro bụi, phiêu tán theo gió. Ly Hi đánh về phía sau gáy đạo sĩ, hàm răng trắng sắc bén cắn vào cổ hắn, máu lập tức chảy ra, làm cô nương kia kinh sợ, cả ta cũng kinh sợ.

Ký ức có liên quan đến màu đỏ như một thanh chủy thủ cắm vào trong đầu ta, xé toạt những thứ hỗn độn, từ từ hé mở ra những hình ảnh ta từng thấy, cùng với cảnh tượng trước mắt ta giờ phút này, chồng lên nhau...

Đúng vậy, cảnh tượng này vô cùng quen thuộc.

Quen thuộc đến nỗi trong mười năm nay, nó vẫn là đao nhọn treo trên tim ta, tra tấn ta, ghi khắc trong ta, nhắc nhở ta...

Ta chính là đã chết như vậy.

Ta nhớ ra rồi, ta bị một con hồ ly cắn chết.

Hồ ly kia, cũng có một thân lông trắng sáng như tuyết, cũng có răng nanh vô cùng sắc bén như vậy, bốn chân có lửa, cắn ta, đốt ta, ăn ta...

Ta thét lên một tiếng chói tai, rốt cuộc không thể nhìn đến cùng.

Trước mắt ta tối sầm.

7.

"A Ngu... A Ngu..."

Ai? Là ai đang gọi ta?

Màn đen tối tăm khôn cùng từ từ sáng lên, trước mắt ta là một biển hoa, giống như cùng một loại với loại hoa được trồng phía trước gian nhà tranh của ta và Ly Hi.

"A Ngu... A Ngu..."

Giọng nói trong sáng, mang theo ôn nhu vô hạn, như là ngâm xướng chú ngữ ngàn năm, tiếng tiếng rót vào tai, chữ chữ đánh động lòng.

Ngươi là ai? Ngươi là ai?

Ta thấy một bóng dáng thật mờ nhạt, lướt giữa biển hoa, người đó không ngừng tìm khắp nơi, có điều, ta biết rằng chàng sẽ vĩnh viễn tìm không thấy, vĩnh viễn tìm không thấy.

Trong lòng đau xót, lập tức tỉnh lại. Mở to mắt, trong tầm mắt hiện lên một khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần.

Đôi mắt đen lại sáng lên, giống như trân châu dưới suối đêm trăng, nơi sâu thẳm nhất trong đôi mắt đó, sóng gợn lăn tăn, như những ánh sao, rất nhiều cảm xúc lắng đọng lại, khi ẩn khi hiện.

Trên đời này chỉ có một đôi mắt như vậy. Mà chủ nhân của đôi mắt đó, tên là Ly Hi.

Ta giơ một tay lên đẩy hắn ra, sau đó ngồi dậy, bay ra bên ngoài, một vùng trống trải, không có đạo sĩ, không có cô nương, chỉ có một bệt máu đọng lại tại đó, nhìn thấy ghê người.

"Ngươi đi đi". Những lời này ta đã nói với Ly Hi rất nhiều lần, chỉ duy lúc này đây, lời nói suy yếu vô lực.

Nhưng khi hắn nghe thấy, gương mặt luôn bình tĩnh không dao động, nhất thời biến sắc.

"Ngươi ăn hắn rồi phải không?" Giống như hồ ly kia đã ăn ta. "Ta không thể tiếp tục ở chung với ngươi. Tuy ta biết ngươi vì cứu ta mới đối phó với đạo sĩ kia, có điều... Thực xin lỗi, ta không làm được. Hiện tại người có biết nguyên nhân vì sao ngay từ đầu ta bài xích ngươi như vậy không? Mà sau khi trải qua chuyện vừa rồi, ta không có cách nào tiếp tục đối mặt với ngươi. Vừa nhìn thấy ngươi, ta lại nhớ đến ta chết như thế nào, từ một người biến thành bộ dạng hình quỷ như hiện tại ra sao..."

Hắn đưa tay tới định chạm vào ta, lại bị ta nghiêng người tránh đi, cùng lúc đó, ta dùng sức ôm mặt, rốt cuộc chịu không nổi, gào khóc lên: "Ngươi đi đi... Ta van ngươi, ta thật sự, thật sự không muốn gặp lại ngươi! Van ngươi về sau đừng xuất hiện trước mặt ta, cho dù ta có thảm như thế nào cũng vậy, van xin ngươi..."

Thân thể ta vô cùng khó chịu, có cái gì đó bùng nổ, không ngừng trào ra bên ngoài, thậm chí làm ta cảm thấy, ngay sau đó ta sẽ tan ra, hồn phi phách tán, không còn tồn tại nữa.

Ly Hi vẫn yên lặng nhìn ta, cánh tay kia dừng lại một chút, cuối cùng đặt trên đầu ta.

Trên thế gian này, chỉ có hắn chạm đến ta, có điều, ta cũng đã không thể đối mặt với hắn. Ta biết hồ ly ăn ta không phải hắn, chỉ là bọn hắn có bộ dáng giống nhau.

Tại sao? Tại sao ông trời lại đối với ta như vậy? Để ta gặp Trang Duy còn chưa đủ, còn muốn ta gặp Ly Hi?

Ly Hi khẽ thở dài một tiếng, sau tiếng thở dài, bỏ tay ra khỏi người ta. Xung quanh một màn tĩnh mịch, đến khi ta ngẩng đầu, đã không thấy hắn nữa.

Lúc này đây, là đi thật rồi.

Cũng không phải giống như lần trước, ta đuổi hắn, hắn vẫn cố chấp dầm mưa đứng ở ngoài cửa.

Rõ ràng đây là kết quả ta muốn, nhưng nhìn thấy hoa ngu mỹ nhân lay lay trong gió, lại cảm thấy được đã mất gì đó trong chốn u minh, hay là nói, ba hồn của ta đã mất đi một, không còn trọn vẹn nữa.

Một trận gió nổi lên, thổi rung cánh cửa gian nhà tranh kêu lạch cạch, ta quay đầu lại, thấy áo gai đặt trên bàn... có lẽ, hiện tại với ta mà nói, chỉ có chuyện này... chính là hoàn thành bộ y phục này.

Ta nhất định phải hoàn thành nó, vô luận là tiêu tốn bao nhiêu năm.

Bởi vì, đó là chấp niệm sâu sắc nhất để quỷ hồn như ta lưu lại chốn nhân gian.

Vì thế, ta đi vào nhà, cầm lấy áo gai tiếp tục bện, mấy ngày này, dưới sự trợ giúp của Ly Hi, ta đã bện xong hơn phân nửa, chỉ còn lại một tay áo, có điều, hiện giờ Ly Hi đi rồi, một mình ta muốn làm xong tay áo này, không biết sẽ mất bao nhiêu năm tháng.

Bất quá cũng tốt, chấp niệm không tiêu tan, ta sẽ vĩnh viễn không thể chuyển nhập luân hồi, như vậy, ta có thể tiếp tục nhìn thấy Trang Duy, nhìn chàng già đi từng chút, như vậy cũng tốt...

Khi ta nghĩ tới Trang Duy, trong lòng vì việc Ly Hi rời đi mà lạnh lẽo thật vất vả đã khôi phục lại một chút ấm áp, ngoài cửa đột nhiên ồn ào náo động.

Một thanh âm nói: "Ở trong này! Quan chủ, chỉ có con hồ yêu cùng con quỷ kia ở trong này!"

Giọng nói này có vẻ quen, áo gai rớt xuống giữa hai tay, ta từ từ quay đầu lại, liền thấy bên ngoài gian nhà tranh, đông nghịt mấy chục tên đạo sĩ, đứng ở chính giữa, đúng là đạo sĩ mà ta nghĩ rằng đã bị Ly Hi ăn.

Thì ra hắn chưa chết?!!

Tại sao có thể như vậy...

Có điều, đầu óc ta không kịp nghĩ về vấn đề này, bởi vì, khi ánh mắt ta di chuyển đến trên người một người khác, trời sập, đất rung, thế giới của ta ầm ầm nứt toạt...

Người kia ngồi trên chiếc xe lăn, áo bào váy dài, ngọc diện cao quan, phảng phất như tiên giáng trần.

Không phải ai khác, chính là... Trang Duy.

8.

Ta đụng ngã cái bàn, đứng dậy muốn chạy tiếp. Một đạo bạch quang lướt tới, phảng phất như một cánh tay dịu dàng lại vô cùng kiên cường dẻo dai, lập tức bắt lấy thắt lưng ta, ta nhất thời không thể nhúc nhích.

Ngay lập tức, cả người ta bị cuốn ra, đến trước mặt Trang Duy.

Lúc này ta mới nhìn rõ, thì ra bắt lấy ta, chính là phất trần của chàng.

"Quan chủ! Nàng chính là con quỷ kia, còn có hồ ly tinh, đạo hạnh vô cùng cao thâm... Này, yêu nghiệt, nói mau, đồng bọn của ngươi đi đâu?" Tên đạo sĩ lúc nãy vọt tới trước mặt ta, còn giữ tay trên cổ, có điều miệng vết thương cũng đã khép lại không còn chảy máu. Nói cách khác, Ly Hi không thật sự muốn ăn hắn, thả hắn đi, còn hắn trở về nhờ giúp đỡ, dẫn Trang Duy tới bắt chúng ta.

Trang Duy yên lặng nhìn ta, hơi nhướng mày: "Ngươi tên là gì?"

Ta nhìn nam tử ngày nhớ đêm mong trước mắt, lộ vẻ sầu thảm cười... thật không nghĩ tới, vẫn là kết cục này.

Tuy rằng sớm biết người và quỷ không đi chung một đường, hơn nữa chàng là khắc tinh của ta, có điều, luôn ôm hy vọng cùng may mắn, ảo tưởng chính mình có thể nhìn chàng bình an cả đời từ từ già đi, cũng đã cảm thấy hạnh phúc.

Cuối cùng, vẫn là đi tới bước này.

Việc đã đến nước này, ta ngược lại trở nên bình tĩnh lại, ảm đạm cười: "Cô hồn dã quỷ, làm gì có tên?"

Chàng nhìn thoáng qua nhà tranh phía sau ta: "Những năm gần đây ngươi ở nơi này sao?"

"Ừ."

"Hồ ly kia đâu?"

"Hắn đi rồi."

"Đi đâu?"

"Không biết. Chỉ biết một điều là hắn sẽ không trở lại nữa."

Trang Duy trầm mặc.

Tên đạo sĩ kia lại nói: "Hừ, nó biết chính mình gây đại họa, cho nên liền bỏ ngươi lại một mình mà chạy đi. Ngươi vì sao không chạy? Lúc trước Thẩm gia thôn dưới chân núi đã chết ba người, là các ngươi làm sao?"

Ta phì cười.

Hắn trừng ta: "Ngươi cười cái gì?"

"Ta ở trong này mười năm, chỉ hại chết ba người, thật sự là thẹn với thân phận của ta quá đi... Cho nên mới cười."

Gương mặt hắn nhất thời đỏ lên, thẹn quá hóa giận nói: "Yêu nghiệt! Chết đến nơi còn dám cười nhạo chúng ta?" Nói xong, năm ngón tay mở ra hướng tới huyệt thiên linh của ta định chụp lại.

Một tia sáng trắng nhẹ nhàng nâng tay hắn.

Ra lại là phất trần của Trang Duy. "Tử Ngôn chờ một chút, ta còn có việc muốn hỏi."

Đạo sĩ gọi là Tử Ngôn kia vội vàng lui ra.

Ánh mắt Trang Duy, tựa như ánh trăng đảo từ trên người ra, rơi xuống trên đống sợi gai chất trong phòng: "Ngươi vì sao lại muốn ở nơi này?"

"Ta thích."

"Những thứ này từ đâu có?"

"Tại sao ta phải nói cho ngươi?"

Tử Ngôn ở bên cạnh cả giận nói: "Nghiệp chướng, ngươi dám nói chuyện với quan chủ như vậy hả?"

Trang Duy khẽ nâng tay lên, chặn lời nói của hắn, ánh mắt nhìn về phía ta, trước sau vẫn bình tĩnh tao nhã: "Bà La sơn trong phạm vi mười dặm, không cho phép có yêu vật. Đây là giới luật của Thiên Nhất quan, ngươi hẳn đã biết?"

Biết, ta ở trên núi mười năm, sao lại không biết? Nếu không, lần đầu gặp Ly Hi, ta sao có thể tuyệt vọng như vậy.

"Như vậy" Đôi môi chàng khép mở, phảng phất như tận lực, từng chữ từng chữ một, giống như trải qua ngàn năm chậm rãi truyền vào tai ta "Ngươi muốn tự mình đi, hay là muốn ta giết ngươi?"

Ngươi muốn tự mình đi, hay là muốn ta giết ngươi?

Ngươi muốn tự mình đi, hay là muốn ta giết ngươi...

Những lời này quanh quẩn bên tai, hai con đường trước mặt ta: Một là chết, hai là sống không bằng chết.

Ta rõ ràng muốn khóc, nhưng tới môi cuối cùng lại nở nụ cười: "Ta... Ta đi..."

Đạo bạch quang trên lưng lập tức thu hồi, cả người ta buông lỏng, khôi phục tự do.

Trang Duy nhìn ta nói: "Tốt, giờ ngươi đi đi"

Ta cắn môi, chậm rãi khom xuống nhặt tấm áo gai trên mặt đất, không biết có phải ảo giác không, ta cảm giác được biểu tình của Trang Duy có chút thay đổi, mà ngay lúc đó, một trận gió mạnh thổi tới, trong gió truyền đến một mùi quen thuộc...

Ly Hi!

Ta vội vàng quay đầu, nhưng thấy ánh lửa giống như cự long, đỏ như máu bay đầy trời hướng thẳng về phía Trang Duy, mà bên trong ánh lửa, ánh sáng lấp lánh bay vọt tới, đúng là Ly Hi lông trắng như tuyết.

Không phải hắn đã đi rồi sao? Như thế nào lại trở lại?

Hắn cư nhiên tấn công Trang Duy? Ta vội kêu lên: "Đừng..."

Nhưng đã không kịp.

Trang Duy nâng tay lên, phất trần đánh trúng người Ly Hi, vốn là đánh về phía ngọn lửa bay ngược trở lại Ly Hi. Vì thế lông trắng bị lửa đốt, Ly Hi kêu lớn bên trong ngọn lửa, tiếng kêu như kiếm, như đao, như hết thảy những gì sắc bén nhất, xuyên qua cơ thể ta, chém hồn phách ta thành từng mảnh.

Cơ thể của ta bay đến chỗ hắn trước khi kịp suy nghĩ, sau đó...

Dùng thân thể của chính mình, hấp thu ngọn lửa này.

"Đừng!" Ly Hi hóa thành hình người, ôm lấy ta, biểu tình cuống quýt mà ta chưa từng thấy qua, quát lên "Ngươi làm gì vậy? Ngươi, ngươi, ngươi... tại sao lại cứu ta?"

Hồn phách của ta từ từ bị ngọn lửa đốt thành tro, bay khắp nơi, ý thức càng lúc càng trở nên rời rạc, nhưng ta cố gắng mở to hai mắt như trước, nhìn thấy hắn, lộ vẻ sầu thảm mà cười: "Ta cũng không biết nữa... vì sao mà lần nào ta cũng phải ra cứu ngươi? Rõ ràng... rõ ràng năm đó hại chết ta chính là... chính là..."

Ta không nói được.

Nhưng mà, Ly Hi yên lặng nhìn ta, nói ra đáp án: "Là mẹ ta. Hồ yêu năm đó ăn ngươi, là mẹ ta."

Ta ngước nhìn hắn, sau đó trong nháy mắt, ở sâu trong lòng có gì đó được tháo bỏ, thân thể bắt đầu trở nên rất nhẹ.

Hắn ôm lấy ta, sống chết ôm lấy, bật khóc: "Thực xin lỗi, Ngu Cơ, thực xin lỗi! Ta thay mẹ ta xin lỗi ngươi, ngươi đừng biến mất, đừng biết mất, sau này ta đều nghe lời ngươi, vĩnh viễn hầu hạ ngươi, làm cho ngươi vui, cho ngươi cười, cho ngươi tốt hơn so với bất cứ ai..."

"Ngốc quá..." Thật sự là đứa ngốc mà "Mẹ ngươi, bởi vì muốn sinh ngươi, cho nên không thể không ăn thịt người, mà ta chẳng qua bị bất hạnh rơi xuống người mà thôi..."

Một đôi tay đột nhiên từ phía sau vươn tới, giữ chặt lấy bả vai ta, đồng thời vang lên là thanh âm với vẻ vô cùng khiếp sợ của Trang Duy: "A Ngu! Là nàng?"

Ta quay đầu lại, rơi vào tầm mắt ta, là khuôn mặt đã khắc sâu trong trí nhớ...

Trang Duy... Trang Duy...

Kỳ thực ta gặp qua chàng, không chỉ có mười năm...

"A Ngu..." Ác mộng hóa thành hiện thực, hình bóng từ trước đến nay vẫn không thấy rõ trong mộng rốt cuộc hiện ra đầy đủ, hợp thành người trước mắt ta, là chàng, nhưng lại không giống chàng.

Khi đó, nến đỏ bập bùng, khăn voan nhẹ nhàng nhấc lên, chàng mặt cát phục màu đỏ, nhìn ta cười: "Nương tử, hữu lễ"

Khi đó bên trong gương đồng, chàng cúi người về phía ta, cầm bút vẽ mi trong tay nói: "A Ngu, nàng thật đẹp."

Khi đó chơi thuyền trên hồ, thanh thanh trong nước phản chiếu bóng hình, chàng ôm thắt lưng ta, cảm khái nói: "Nguyện đời này vĩnh viễn làm bạn với A Ngu, cho đến bạc đầu."

Khi đó, khi đó, nhiều cái khi đó như vậy... Khi đó chàng là một thiếu niên dòng dõi cao quý, bất chấp sự phản đối của người trong nhà, cưới người con gái nhà nghèo là ta, cùng nhau bỏ trốn, quyết không xa rời.

Cho đến một hôm, ta thấy y phục của chàng đã hư rách, lên núi tìm cây gai, kết quả bị hồ ly mẹ ăn thịt vì thiếu dinh dưỡng mà khó sanh. Tới khi chàng tìm được ta, chỉ còn lại một bộ quần áo dính đầy máu.

Chàng ôm bộ quần áo dính máu kia lên Bà La sơn, còn ta cũng theo bộ quần áo dính máu đó mà ở lại nhân gian, không được siêu thoát.

Đây là... Tất cả những chuyện của chúng ta đã xảy ra trước kia.

Nhìn xem, thật là trêu ngươi biết bao...

Trang Duy, phu quân của ta, là vì báo thù cho ta mới gia nhập đạo giáo, trở thành một đạo trưởng.

Còn ta, thê tử của chàng, lại biến thành quỷ hồn, bị chàng đuổi đi.

Hồ ly mẹ ăn ta, đã chết sau khi hạ sinh hồ ly con, hồ ly con kia lại tới tìm ta, trả nợ cho tội nghiệt mà mẫu thân hắn tạo ra...

Một vòng rồi lại một vòng, đã xích lại với nhau như thế nào? Lại như thế nào mà tháo ra?

Cũng giống như giờ phút này, thiêu hủy hồn phách của ta, là lửa hồ ly của Ly Hi, hay là phản kích của Trang Duy?

Ta cười, khẽ chạm vào gương mặt của Ly Hi nói: "Đừng khóc, ngoan. Thật ra... ta thật sự không có ghét ngươi."

Ta làm sao lại ghét hắn chứ? Để kéo dài sinh mạng của hắn phải trả giá bằng chính sinh mạng của ta mà. Huyết nhục của ta, dung nhập trong cơ thể hồ lý mẹ, nuôi dưỡng hắn. Trong cơ thể của hắn có một phần của ta, ta làm sao có thể chán ghét chính mình? Cho nên, khi hắn gặp phải nguy hiểm, ta chỉ có thể làm một điều duy nhất, chính là liều mình đi cứu hắn.

Nước mắt của Ly Hi lại rơi càng nhiều.

Ta quay lại nhìn Trang Duy, vừa giơ tay lên, đã bị chàng nắm chặt: "A Ngu! A Ngu! A Ngu... Ta sẽ cứu nàng! Ta dùng tất cả pháp lực để cứu nàng. Nàng hãy cố kiên trì một chút, một chút nữa là được..."

Ta lại cười, dùng khí lực cuối cùng cầm áo choàng đưa tới trước mặt chàng: "Phu quân, tặng cho chàng."

Trang Duy run rẩy tiếp lấy áo choàng. Trong chớp mắt áo chòang rời khỏi tay ta, ngọn lửa đã đốt tới gương mặt ta, mặt ta liền vỡ vụn thành bọt nước, bay tản ra.

Thì ra, ta sở dĩ không thể đầu thai chuyển thế, không phải bởi vì ta chưa hoàn thành chiếc áo kia, mà là do ta chưa giao chiếc áo đó cho chàng.

"A Ngu! A Ngu..."

"Ngu Cơ! Ngu Cơ.."

Đó là những lời nói cuối cùng ta nghe thấy.

9.

Người đời đều biết, Trang Duy, kỳ nhân biết thuật thông thiên, cũng chính là con trai của quan thị lang ở đế đô, đã cùng chức nương Tiểu Ngu rời nhà bỏ trốn. Sau khi Ngu Cơ bị yêu hồ hãm hại, vì báo thù cho thê tử đã nguyện quy y nhập đạo. Ngày hai tháng tư năm Tân Tử, đã yên lặng đi về cõi tiên.

Sau đó vài ngày, Thẩm gia thôn dưới chân núi, có hai vị Trương thị và Vương thị, hàng xóm láng giềng, cùng sinh được một trai một gái, trai gọi là Thủ, nữ gọi là Lưu. Hai đứa trẻ từ nhỏ là thanh mai trúc mã.

10.

"Ê! Tại sao ngươi lại cướp con bướm của ta? Con bướm kia là ta bắt! Mau trả lại cho ta, mau trả lại cho ta!" Đứa bé gái ra sức vươn tay bắt lấy, bất chấp đứa bé trai so với nó còn cao hơn một cái đầu, dù như thế nào nó cũng không nhảy tới.

Đứa bé trai cười ha ha: "Không trả cho ngươi là không trả cho ngươi, xem ngươi làm thế nào để lấy."

Đứa bé gái dậm chân mắng: "Ngươi bắt nạt ta, ta đi méc thím Trương" Xoay người định chạy, bỗng nhiên đụng phải một người.

Đó là một thiếu niên vận bạch y trắng như tuyết, có vẻ lạnh lùng, nhưng khi nhìn nàng, trong mắt tràn đầy ôn nhu: "Muội thích con bướm kia?"

"Ừm. Con bướm kia, rõ ràng là muội bắt được mà..." Đứa bé gái vô cùng ấm ức nói.

Thiếu niên giơ một ngón tay ra, con bướm trong tay đứa bé trai liền bay đến trên ngón tay hắn.

Cả hai đứa trẻ đều mở to hai mắt nhìn.

Thiếu niên đưa con bướm cho đứa bé gái: "Cho muội"

Đứa bé gái vừa mừng vừa sợ, nhảy lên nói: "A! Cám ơn!"

Đứa bé trai bất mãn kêu lên: "Ê, ngươi là ai? Vì sao lại giúp nàng?"

"Ta là ai?" Ánh mắt thiếu niên lưu chuyển, đôi mắt đẹp nhất trên thế gian này, sau đó cầm tay đứa bé gái, đứng dậy nói "Ta là người thủ hộ của nàng"

"Hả?" Đứa bé trai há hốc mồm.

Đứa bé gái ngẩng đầu lên hỏi: "Đại ca ca, người thủ hộ là cái gì?"

"Người thủ hộ chính là... sẽ luôn ở cạnh muội, bảo vệ cho muội, giúp muội thực hiện nguyện vọng, để muội vĩnh viễn được vui vẻ"

"Woa, không phải là lợi hại giống như Bồ Tát chứ?"

"Đúng vậy. Muội có đồng ý không?"

"Đương nhiên muội đồng ý! Muội đang muốn tìm một người giúp đỡ, giúp muội giáo huấn tiểu Thủ thối cho tốt đây!"

Đứa bé trai trừng mắt: "Cái gì? Ta là tiểu Thủ thối, vậy ngươi là tiểu Lưu xấu xí!"

Đứa bé gái lập tức quay sang thiếu niên xin giúp đỡ: "Đại ca ca..."

Thiếu niên khẽ vẫy nhẹ lóng tay, mũ của đứa bé trai đã bị gió thổi bay mất, hắn sợ tới mức vội vàng đuổi theo: "A, mũ của ta! Chậm lại, chờ một chút, đó là mũ mẹ vừa mới may cho ta mà... Đợi ta với..."

Đứa bé gái cười phì một tiếng.

Thiếu niên ôn nhu nhìn nàng: "Có vui không?"

"Ừm!" Dừng lại một chút, bổ sung "Đại ca ca, ngươi thật tốt"

Thiếu niên lặng lẽ nhìn nàng, cuối cùng mỉm cười.

Ngu Cơ, kiếp trước nàng gặp đầy bất hạnh. Có điều, ta cam đoan, cả đời này của nàng, sẽ là nữ tử hạnh phúc hơn bất kỳ ai trên thế gian này.

Cuối cùng nàng cũng gặp được hạnh phúc.

Hạnh phúc cùng với Trang Duy.

"Ngu Cơ, thực xin lỗi! Ta thay mẹ ta nói xin lỗi với ngươi, ngươi đừng biến mất, đừng biến mất, sau này ta đều nghe lời ngươi nói, vĩnh viễn hầu hạ ngươi, làm cho ngươi vui, cho ngươi cười, cho ngươi tốt hơn so với bất kỳ ai..."

Ánh mặt trời chiếu lên người thiếu niên, trải trên mặt đất một cái bóng thật dài, cái đuôi khẽ lắc lư.

Đó chính là cái gọi là hạnh phúc cuối cùng.

(1)Bài thơ Hữu Hồ trong Kinh Thi nói về nỗi lòng người quả phụ muốn tái giá. "Hữu Hồ" có 3 bài.

Ngày đăng: 20/01/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?