Chương 23 - Nhà số 74
Cao nhân tóc bạc phơ nói với tôi rằng, bố mẹ của lan lan đều không còn trên đời, trong nhà cũng chẳng còn ai thân thích. ông ấy kể cho tôi nghe thân thế của lan lan, nội dung cơ bản cũng giống như những gì mà ban nãy tôi nghe được. Tôi hỏi cao nhân rốt cuộc nhà của lan lan ở đâu, ông ấy nói nhà của lan lan ở 1 cái huyện nhỏ cách thành phượng hoàng không xa, thậm chí còn nói vị trí cụ thể và số nhà cho tôi biết.
Tôi moi hết số tiền còn lại trong người đưa ra trước mặt cao nhân, nói 1 cách vô cùng cảm kích:
- thưa ông, rất cám ơn ông đã giúp cháu 1 việc lớn như thế này. Số tiền này mặc dù không nhiều nhưng tất cả là những gì cháu có, xin ông hãy nhận lấy, coi như là thù lao vậy!
Vị cao nhân bật cười nói:
- chàng trai, người ta vẫn nói vàng bạc thì có giá mà tình nghĩa thì vô giá, ta nể mặt cậu là 1 người trọng tình nghĩa nên mới đến đây giúp cậu. Tiền của cậu 1 xu ta cũng không động. Nếu như cậu có lòng thì hãy mau mau mà nghĩ cách giúp cho cô gái chết thảm kia đi! Những chuyện khác ta không nói nhiều nữa,sau này cò gì cần đến ta giúp cứ nói. Ta còn có chuyện phải làm, cáo từ nhé!
Tôi vốn sợ cao nhân chê ít tiền, nào ngờ ông ấy lại không lấy tiền của tôi.tôi vô cùng cảm động, kính cẩn khom lưng, cúi đầu tiễn ông đi. Lúc ngẩng đầu lên đã thấy ông biến mất trong màn đêm đen sì.
- chàng trai, chính tình cảm chân thành của cậu với cô gái kia đả khiến cho sư thúc của tôi cảm động đấy. Nếu không, cho dù cậu có dâng lên ông ấy hàng vạn đồng, chưa chắc ông ấy đã giúp cậu đâu! - ông chủ nhà trọ vỗ vỗ vai tôi nói.
Tôi cảm động nói:
- lão bá, giờ tôi không biết phải cám ơn ông như thế nào nữa. Tôi thấy các vị đều là người tốt, những người tốt hiếm có ở trên đời!
Tôi thầm vui mừng vì đã gặp được những người tốt bụng. Tôi từng nghe nói có không ít các thuật sĩ giang hồ, đạo hành của họ không cao nhưng lại chuyên lợi dụng các mánh khoé để lừa tiền của người khác. Thế mà 2 vị thuật sĩ mà tôi vô tình gặp được này lại hết lòng giúp đỡ tôi , còn không lấy 1 xu, chắc chắn họ không phải những thuật sĩ giang hồ chuyên lừa tiền của người khác.
ông lão nói:
- chàng trai, cậu đã biết nhà người bạn của mình ở đâu rồi , cậu sẽ đến đó xem sao chứ? Nếu như muốn tôi đi khuyên cậu nên đi ngay bây giờ.. Như vậy có thể để cho cô gái ấy theo cậu về thăm nhà. đối với cô ấy mà nói thì ban đêm thuận lợi hơn ban ngày !
- vâng ạ, vâng ạ! Cháu cũng nghĩ như vậy, nhưng đêm tối thế này, làm sao cháu tìm được đường về nhà cô ấy đây?
- thế này đây. Giúp người giúp cho trót. Dù sao tôi ở nhà cũng chẳng làm gì, thôi để tôi đưa cậu đi vậy, tôi rất thuộc đường ở đây!
Nói rồi ông đến mở cửa căn phòng tối, nói vọng vào trong:
- cô gái, mau cùng chúng tôi về thăm nhà nhé! - sau đó ông dẫn chúng tôi rời khỏi nhà nghỉ dành cho người chết.
Lúc ra ngaoì tôi có nhìn đồng hồ, đã hơn 10h đêm. Ra khỏi nhà nghỉ húng tôi không đi theo con đường lớn mà đi đường vòng qua núi. Con đường gồ ghề, khúc khuỷu, xung quanh đều là rừng núi hoang sơ đang chìm trong bóng tối chết chóc. Trong lòng tôi có chút lo ngại:
- ông ơi, cái huyện nhỏ nơi lan lan ở cách đây bao xa ạ?
- không xa lắm, ban ngày từ trong thành ngồi xe chỉ mất khoảng 20phút là đến, giờ chúng ta đi đường tắt đến đó, chắc cũng chỉ mất nửa canh giờ thôi!
- thật làm phiền ông quá! Tối thế này còn bắt ông dẫn chúng cháu đi xa như vậy, cháu thấy áy náy quá!
- chúng ta chẳng phải đều vì cô gái tội nghiệp đi theo cậu kia hay sao? Hiện giờ mặc dù chất đ6ọc trong người cô ấy đã được giải nhưng hồn ma của cô ấy vẫn lang bạt khắp nơi, còn phải tránh sự truy nã của diêm la vương, hoàn cảnh sau này càng thêm nguy hiểm!
Bởi vì có hồn ma của lan lan đi theo nên ông lão không mang theo đèn. ông nói những người làm nghề như ông đều lần mò đi trong đêm. ông đi ở phía trước, tôi theo sát phía sau, tôi nghĩ hồn ma của lan lan cũng đang theo chúng tôi trở về nhà. Tôi không tự chủ được lại ngoảnh đầu nhìn phía sau.
Chúng tôi đã đi được hơn 1 nửa hành trình, đến 1 ngọn núi hoang chẳng có lấy 1 bóng người, ông lão liền nói ở chân núi trước ặmt chính là cái huyện nhỏ nơi lan lan ở. Chúng tôi rảo nhanh bước chân. đi 1 lúc lâu, nước chân tự nhiên trở nên nặng nề hơn. Tôi vô tình nghe thấy ngoài tiếng bước chân của mình và tiếng bước chân của ông lão trước mặt còn có 1 âm thanh *xạo xạo* nghe rất khẽ. Tôi thầm nghĩ lẽ nào đó chính là tiếng bước chân của hồn ma lan lan phát ra?
Lại ngoảnh đầu nhìn về phía sau, tôi đột nhiên phát hiện ra trong màn đêm mờ mịt, phía sau tôi không xa có 1 bóng đen phát phơ, chớp mắt đã biến mất.
Tim tôi thót lại, cái bóng đen ấy chắc chắn không phải là lan lan, vì hồn ma lan lan toàn mặc áo màu trắng. Lúc lan lan không muốn tôi nhìn thấy cô ấy thì tôi không thể nào nhìn thấy. Hơn nữa chúng tôi đã dẫn cô ấy đi suốt cả quãng đường dài mà cô ấy đâu có hiện thân?
- ông ơi, hình như phía sau có 1 cái bóng đen! - tôi vội vàng đuổi theo ông lão, giọmg nói có chút run run.
ông lão nghe thấy liền dừng bước, ngảonh đầu lại nhìn 1 lúc rồi noi' với tôi :
-- chàng trai, cậu không phải sợ, đằng sau cậu là cô gái bạn cậu đấy thôi! Sắp đến nhà cũa cô ấy rồi , cô ấy đang vui mừng quá đấy! Tôi nhìn thấy rồi , cô ấy đang đùa nghịch phía sau đấy!
Thấy ông lão nói vậy tôi không hỏi thêm, chỉ có điều tôi vẫn nghĩ cái bóng đen ấy không phải là cũa lan lan.
đi thêm hơn 10phút nữa, chúng tôi đi vào trong 1 cái huyện rất nhỏ, nhỏ như 1 cái thôn ở chỗ tôi . Xem ra ông lão có vẻ rất quen thuộc nơi này. ông dẫn chúng tôi rẽ chỗ này, ngoặt chỗ kia, đến 1 cái ngõ hẹp và sâu hun hút. 1 bên ngõ là bức tường cao., ông lão nói bên trong bức tường này là 1 cái trường học, 1 bên ngõ là hơn chục nhà dân nằm san sát bên nhau. đi đến cuồi ngõ tôi mới biết đây là ngõ cụt, nah2 của lan lan chính là căn nhà cuối cùng ở trong cái ngõ cụt này.
đứng trước cổng nhà lan lan, tôi nhìn qua biển số nhà, đúng là số 74 mà vị cao nhân ấy đã nói. ông lão chủ nhà nghỉ nói rằng con số này thật không may mắn, đọc lên cứ như là *đi chết* ( số 74 được đọc là qisi, nghe na ná như qusi (đi chết)) vậy.
Cửa nhà lan lna kháo chặt, ông lão kéo tay tôi ra sau mấy bước, tôi không hiểu ý của ông, ơng liền giải thích:
- chúng ta đợi 1 chút, để cho cô ấy tự mở cửa nhà mình!
Nghe xong tôi rất kinh ngạc, lần đầu tiên nghe thấy có người nói ma quỷ cũng biết tự mở cửa. Chỉ có điều tôi không dám hỏi nhiều, torng lòng bán tin bán nghi chờ kết quả. Chỉ 1 lát sau, hình như tôi nghe thấy tiếng cửa *cọt kẹt* vang lên, âm thanh rất nhỏ nhưng lại rất rõ giữa không gian tĩnh mịch, ông lão kéo tay tôi nói:
- cửa đã mở, chúng ta có thể vào được rồi!
Chúng tôi tiến lại trước cổng, tôi kinh ngạc nhìn thấy cánh cửa ban nãy đã được mở ra.
ông lão nói:
- chàng trai, chúng ta vào trong xem sao, xem xong thì lập tức quay về, nơi này âm khí qáu nặng, không nên ở lâu!
Tôi hồi hộp đi vào. Bên trong chỉ có 1 ngôi nah2 3 gian, cánh cửa phòng đối diện với cổng. Tôi đến trước cửa phòng, phát hiện ra cánh cửa đang mở, thầm nghĩ chắc là lan lan đã đi vào bên trong.
đứng ở ngoài cửa, tôi chần chừ mất vài giây, ông lão ở bên cạnh lại lên tiếng:
- chàng trai, nếu đã đến rồi thì vào trong xem sao đi! đây là nhà của bạn cậu, cô ấy không làm gì có hại cho cậu đâu!
Dưới sự khích lệ của ông lão, tôi chậm rãi đặt chân vào bên trong gian nhà. Trong nhà tối om om chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì. Tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi. ở trong căn phòng tối đen ấy được mấy phút thì mắt tôi đã bắt đầu thích nghi được với bóng tối. Trên bức tường đối diện cửa ra vào có 1 cánh cửa sổ, cửa sổ không mở, mặc dù ánh sáng từ bên ngoài hắt vào rất mờ nhưng cũng đủ để tôi nhìn láong thoáng căn phòng.
Tôi không biết lan lan về đến nhà sẽ có cảm giác gì, cũng không biết hiện giờ cô ấy đang làm gì trong căn phòng? Trong gian phòng tối om om tràn đầy hơi thở cô ấy, mặc dù tôi không nhìn thấy nhưng tôi có thể cảm nhận được cô ấy ở đâu đó xung quanh đây. Thứ cảm giác này dường như giống hệt với thứ cảm giác ở bên cạnh cô ấy lúc ở bệnh viện phú dụ.
đang đắm chìm trong những hồi ức quá khứ thì đột nhiên bên tai tôi vang lên tiếng thở dài. Tôi giật mình hoảng sợ, vì tôi có thể khẳng định đó chắc chắn không phải là tiếng thở dài của ông lão đứng ở bên ngoài cửa, bởi vì đó là tiếng thở dài của 1 người con gái, hơn nữa tiếng thở dài ấy lại phát ra từ chính căn phòng này.
Tôi hoang mang đưa mắt tìm kiếm trong bóng đêm, giật mình phát hiện ra 1 bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa sổ. Cô mặc đồ màu trắng toát, mái tóc dài óng ả buông xuống bờ vai, đang chăm chú nhìn gì đó trước cửa sổ. Là lan lan, chắc chắn là cô ấy! Cuối cùng thì cô ấy cũng chịu để cho tôi nhìn thấy rồi ! Lúc này tôi đã không còn hoang mang, không còn bàng hoàng, tôi dường như đã quên đi cách biệt âm dương giữa mình và lan lan, quên đi cái bóng đang đứng trước cửa sổ kia không phải là người, mà là 1 hồn ma.
Tôi vui mừng gọi tên cô, không kiềm chế được tiến lại gần, dang rộng đôi cánh tay ôm chặt lấy cô từ phía sau.
...
Tuy nhiên, khi 2 cánh tay của tôi vừa chạm đến thì cái bóng của lan lan đ6ọt nhiên biến mất.cái mà 2 tay tôi ôm được chỉ là cơ thể lạnh ngắt của chính mìh!
- lan lan, đừng có trốn anh nữa! - tôi đau đớn gọi.
- nếu như anh thật lòng yêu em thì hãy nghĩ cách giúp em đi!
Tôi nghe thấy lan lan đang trốn trong bóng đêm nói, sau đó không gian lại trở về với sự yên lặng. Mặc cho tôi có gọi thế nào lan lan cũng chẳng buồn đáp lời. Tôi ngây người đứng ở trước cửa sổ, đột nhiên phát hiện trên đó có đặt 1 chậu hoa, những cành hoa trong chậu đã khô héo hết cả. Tôi tiến lại gần. Nhìn kĩ mới biết đó chính là 1 chậu phong lan đã chết
có thể tôi đã ở trong nhà quá lâu nên ông lão lên tiếng gọi tôi. ông nói hãy để hồn ma của lan lan ở lại trong nhà 1 lát, trước khi trời sáng cô ấy phải đi theo con đường cũ quay về. Nói rồi lão giục tôi mau chóng về. Trong lòng tôi rất muốn ở bên cạnh lan lan thêm lúc nữa, nhưng nghĩ bụng ông lão đã vì mình mà đã vất vả gầnc ả đêm rồi nên đành âm thầm cáo biệt với lan lan.
Trên đường về, trong đầu tôi chợt hiện lên hình ảnh của lan lan. Câu nói ấy lại văng vẳng bên tai tôi.
*nếu như anh thật lòng yêu em thì hãy nghĩ cách giúp em đi!*
lan lan đang cầu cứu tôi. Vị cao nhân râu tóc bạc phơ ấy đã nói với tôi rằng, giờ chỉ có bỏ tiền ra xây cho lan lan 1 toà nhà bằng vàng, giấu linh hồn của cô ấy vào bên trong thì cô ấy mới có cơ hội đầu thai kiếp khác.
Có thể anh cả có thể xây dựng được 1 ngôi nhà như vậy, nhưng hiện giờ anh cả đang bặt vô âm tín, tôi biết làm thế nào để giúp đỡ lan lan đây?
ông lão thấy tôi im lìm không nói gì liền vừa đi vừa nói:
- chàng trai, cậu đã tiễn bạn mình về đến nhà, có lẽ đã toại nguyện rồi . Cậu đối với cô ấy như thế đã là tận tình lắm rồi, ngày mai cậu có thể về nhà được rồi !
- ông ơi, cháu vẫn chưa thể đi..
- hả? Lẽ nào cậu có tâm sự gì sao? Dù gì cũng đang đi đường, cậu không ngại thì cứ nói ra cho lão nghe xem nào!
- ông à, cháu..
Tôi định nói nhưng lại thôi, trong lòng vô cùng mâu thuẫn, không biết có nên nói ra sự thực hoàn cảnh của mình hiện giờ với ông không.
ông lão quan tâm hỏi:
- rốt cuộc cậu làm sao? Cứ ấp ấp úng úng mãi, có chuyện gì khó khăn cứ nói, biết đâu tôi giúp được gì cho cậu?
Tôi cắn chặt răng, quyết định sẽ kể cho ông lão nghe chuyện của anh cả trước, nhưng vẫn không thể nói cho ông ấy biết mình là 1 tên tội phạm truy nã.
- lão bá, là như thế này, lúc nãy ở nhà lan lan. Cháu đã nhìn thấy cô ấy!
- cô ấy có thể hiện thân gặp cậu là biểu thị cảm ơn cậu đấy mà!
- cô ấy muốn cháu ngh4i cách giúp cô ấy! Nhưng cháu...
- chàng trai, ban nãy tôi đã nói với cậu rồi , cậu như vậy là đã tận tình lắm rồi , cô ấy biết rõ ràng cậu không thể lảm được, sao còn cố gượng ép làm chi? - ông lão có vẻ bực mình
- không, chuyện không hoàn toàn như những gì mà ông nói đâu, cháu vốn có cơ hội có thể giúp cô ấy!
- hả? Sư thúc cũa tôi nói muốn giúp cô gái đó cần phải xây dựng 1 toàn nhà bằng vàng mới được, cậu lấy đâu ra lắm thế?
- cháu không có tiền, nhưng anh cả cháu là 1 người khai thác vàng!
ông lão dừng bước xua xua tay với tôi :
- chàng trai, cậu nghe tôi nói 1 câu, cậu đã bỏ ra không ít vì cô gái ấy rồi , thế nên đừng vì chuyện này mà đi cầu xin anh trai của mình nữa! Người ta nói anh em thân thiết đến mấy thì tiền bạc vẫn phải rõ ràng. Tiền của anh cậu là tiền của anh cậu, sao cậu có thể bảo anh ta phải bỏ ra ngần ấy tiền xây toà nhà bằng vàng cho bạn cậu được? Hơn nữa bạn cậu lại chẵng còn ở trên đời, anh trai cậu chắc chắn sẽ không đồng ý đâu!
- lão bá, nếu như anh cháu ở đây thì chắc chắn anh ấy sẽ giúp lan lan, chỉ có điều...
- thế nào, lẽ nào anh của cậu đã mất rồi ?
- cháu hiện giờ cũng không rõ anh ấy sống chết ra sao, nếu như có thể tìm thấy anh cả cháu thì mọi chuyện sẽ đơn giản hơn nhiều!
Sau đó, tôi kể lại chuyện đã xảy ra với anh cả cho ông lão nghe,. ông lão nghe xong, ngẫm nghĩ 1 hồi rồi nói:
- chàngtrai, xem ra sự mất tích của anh cả cậu không những bởi vì cô gái tên linh nhikia mà rất có thể có liên quanđến khối tàisản khổng lồ của anh ta.
- cháu cũng nghĩ như vậy, chỉ có điều cháu hi vọng anh ấy vì chuyện điều tramối liên hệ của linh nhi với lan lan mà đến tương tây này, nếu như vậy cháu sẽ có cơ hội tìm thấy anh ấy!
- nếu là như vậy ngày mai tôi sẽ tìm vài người giúp cậu nghe ngóng tình hình, nếu có thể tìm thấy anh cậu thì lan lan có cơ hội đầu thai rồi !
Tôi với ông lão vừa đi vừa nói chuyện. Lúc về đến nhà nghỉ thì trời đã gần sáng.
Vất vả gần hết cả đêm, ông lão đã mệtmỏi lắm rồi . Tôi tiễn ông lão về phòng xong cũng về phòng mình nghỉ ngơi.
Mùa đông ở tươngtây ấm áp hơn ở quê tôi nhiều, cho dù là lúc nữa đêm cũng cảm thấy chỉ hơi lành lạnh, cái giường gỗ trong phòng tôi ngủ chỉ cần dãi 1 lớp chăn mỏng lên là đã đủ ấm. Cũng chỉ còn hơn 1 tiếng đồng hồ nữa là trời sáng, tôi liền nằm xuống giường rồi đáp cái chăn mỏng lên người.
Trước khi trời sáng, bóng đêm vừa tối vừa yên tĩnh. Mặc dù tôi càm thấy rất mệt nhưng trong lòng vẫn mãi nghĩ đến chuyện của lan lan nên không sao ngủ được. Xét tình hình hiện giờ, không cần phải đi tìm kẻ đã giết lan lan nữa, bởi vì hung thủ giết chết cô ấy chính là những consâu độc trong người cô. Nhưng đến giờ tôi vận không gắn trên mình cái mác *tội phạm giết người *
đồn trưởng hạ và tổ phá án đều cho rằng cái chết của lan lan có liên quan đến vụ hoả hoạn ở nah2 tôi , mà chuyện xảy ra ở nah2 tôi lại có liên quan mật thiết đến khối tài sãn của anh cả. Sự mất tích của anh cả lại khiến cho tôi phải mang thêm tội danh * tham lam của cải hãm hại anh trai*. Bây giờ cho dù họ có không truy cứu cái chết của lan lan mà không tìm được nguyên nhân vì sao anh cả mất tích thì tôi cũng khó mà rửa sạch được nỗi oan. Vì vậy chỉ cò thể tìm được anh cả mới có thể làm rõ mọi chuyện, cũng chỉ có tìm thấy anh cả mới giúp lan lan được.
Dù gì bậy giờ cũng chưa phải là lúc quay về, hơn njữa ông chủ nhà nghỉ đã đồng ý giúp tôi tìm anh cả, tôi quyết định sẽ tiếp tục ở lại đây.
Sau khi quyết định xong, tôi thấy lòng mình có nhẹ nhõm hơn đôi chút. đang định nhắm mắt ngủ 1 lát thì đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa khe khẽ.
Lúc này ông lão chắc đã ngủ say, lẽ nào là hồn ma cũa lan lan đã trở về? Nghĩ đến đây tôi liền lao xuống khỏi giường, châm 1 ngọn nến rồi đi ra cửa. Tiếng gõ cửa lại vang lên, tôi khe khẽ hỏi:
- ai đấy?
Bên ngoài cửa không có tiếng đáp lại, liền hỏi mấy câu cũng chẳng có tiếng trả lời, trống ngực tôi bắt đầu đập thình thịch.
Tôi có thể chắc chắn rằng người đang gõ cửa không phải là ông chủ của nhà nghỉ này, nếu như ông có chuyện cần gấp thì chắc chắn sẽ lên tiếng trảlời tôi.
Thấy tôi mãi không mở cửa, tiếng gõ cửa lần nữa vang lên. Tôi chần chừ 1 lát rồi nhắm mắt kéo cái then cửa ra, lấy hết dũng khí he hé cánh cửa nhìn ra ngoài.
1 luồn gió lạnh ùa vào bên trong qua khe cửa khiến tôi không khỏi rùng mình. Bầu trời bên ngoài đã chuyển từ màu đen sang màu xam xám, báo hiệu bình minh đang thay thế bóng đêm, tôi nhìn thấy 1 cái bóng đen đứng ở khoảng đất trống trước cửa nhà nghỉ đang liên tục vẫy vẫy tay với tôi . Tôi nhanh chóng nhận thức được rằng cái bóng đen nảy đến tìm tôi, nó không chịu lên tiếng chắc chắn lả vì không muốn kinh động đến chủ nhân cũa nhà nghỉ. Cái bóng đen ấy rốt cuộc là người hay al2 ma, nó đột nhiên đến tìm tôi để làm gì?
Tôi hé to cửa phòng thếm chút rồi lách người ra ngoài. đứng trước cửa nhìn cái bóng đen đứng cách đó không xa, tôi cảm thấy hơi do dự. Tôi không biết nó đến tìm tôi là có thiện ý hay ác ý, càng không biết nó sẽ làm gì tôi. Tôi không thề quyết định được là có nên đi về phía đó hay không?
Cái bóng đen ấy hình như rất sốt ruột, cứ vẫy tay với tôi liên tục. Nhìn bộ dạng ấycó vẻ như nó có chuey65n gì đó rất quantrọng muốn nói với tôi, nhưng tại sao không thể nói ở đây? Sau khi đắn đo suy nghĩ, tôi quyết định sẽ đi qua đó xem sao, dù gì trời cũng gần sáng rồi , chắc là nó cũng chẳng làm gì được tôi . Thế là tôi chầm chậm đi về phía nó. Nó gật gật đầu với tôi rồi quay người bước đi, ý muốn tôi cũng đi với nó ra khỏi nơi này.
Tôi đè chặt nỗi sợ hại trong lòng, nghiến răng đi theo cái bóng đen ấy. Cái bóng đen ấy cứ như có mắt ở sau lưng, tôi đi nhanh no cũng đi nhanh, tôi đi chậm lại nó cũng đi chậm lại, nó luôn duy trì 1 khảong cách nhất định với tôi.
Cứ như vậy 1 đoạn đườngd ài, ngoảnh đầu nhìn lại tôi thấy nơi này đã cách xa nhà nghĩ dành cho người chết hơn 1 cây số rồi . Tôi liền gọi với theo cái bóng:
- này, rốt cuộc ngươi là ai?
Thế nhưng tôi vừa dứt lời thì miệng đã há hốc kinh ngạc, đúng vào khoảnh khắc tôi quay lai nhìn thì cái bóng ấy đã biến mất!
Lúc này trời đã tang tảng sáng, tôi kinh ngạc nhìn ra xung quanh, phát hiện mình đang đứng ở 1 ngã rẽ, con đường trước mắt dẫn vào trong thành, 1 con đường khác chính al2 con đường dẫn đến nah2 lan lan mà tối qua ông lão đã dẫn tôi đi. Cái bóng đen dụ tôi ra ngàoi lúc nãy đã biến mất ở con đường dẫn đến nhà lan lan.
Trong lòng tôi rất băn khoăn, cái bóng đen ấy dụ tôi ra ngoài hình như có chuyện gì muốn nói, nhưngt ại sao nó chẳng nói câu gì đã đột nhiên biến mất? ở thành phượng hoàng này, ngaoì vợ chồng lão chủ nah2 nghỉ với vị cao nhân kia thì tôi chẳng quên biết ai hết, làm gì có ai trêu đùa tôi chứ?
Tôi đoán cái bóng đen ấy cũng không phải là hồn ma của lan lan. Cô ấy mà có gì cần nói thì thiếu gì cơ hội, đâu cần thiết phải kéo tôi ra đây, càng không kéo tôi ra đây rồi biến mất tăm nhưvậy> hiện giờ hoành cảnh của cô ấy vô cùng nguy hiểm, làm gì có tâm trạng mà ở đây trêu đùa tôi chứ?
Thế nhưng cái bóng đen ấy tại sao vô duyên vô cớ lại dụ tôi đến nơi này, nó biến mất trên con đường dẫn đến nhà lan lan, lẽ nào lan lan đã xảy ra chuyện gì rồi ? Tôi càng nghĩ càng cảm thấy hình như cái bóng đen ấy đang cố ra hiệu cho mình điều gì đó, hiện giờ điều tôi lo lắng nhất là lan lan, hồn ma của cô ấy tối qua đã đi theo chúng tôi về nhà, nhưng lại không trở về nhà nghỉ với chúng tôi , không biết cô ấy có gặp phải chuyện rắc rối gì không nữa?
Tôi chẳng có thời gian đâu mà nghĩ xem cái bóng đen ấy rốt cuộc là ai, dù gì cũng phải đến nhà lan lan xem tình hình thế nào rồi tính! Nếu như nhà lan lan không xảy ra chuyện gì thì càng tốt, nếu như có chuyện gì biết đâu tôi có thể giúp gì cho lan lan.
Tôi liền đi như chạy, men theo con đường mà ông lão đã dẫn tôi đi tối qua để đến cái huyện nhỏ của lan lan. Lúc này trời đã sáng, ban ngày đi nhanh hơn ban đêm nhiều.
1 tiếng đồng hồ sau, tôi thở hổn hển, lưng áo ướt đẫm, trước mắt chính là cái huyện nhỏ mà chúng tôi đã đến tối hôm qua. Tôi lấy tay quệt mồ hôi trên mặt, sải bước đi vào trong huyện. Trên đường trong huyện đã bắt đầu có người đẩy xe hàng, gánh hàng hoá đi đi lại lại. Tôi không nhớ rõ tối qua mình đã đi vào cái ngõ nào, nhưng tôi nhớ cái ngõ vào nhà lan lan là 1 cái ngõ hẹp và sâu hun hút, ở cạnh 1 ngôi trường. Tôi liền hỏi thăm người trên đường đến trường học như thế nào?
Vốn dĩ cái huyện này không lớn, trong huyện chỉ có 1 ngôi trường nên chẳng mấy chốc tôi đã tìm được cái ngõ ấy. đến đầu ngõ tôi không lập tức đi vào ngay mà hỏi thăm 1 người vừa đi từ bên trong ra xem cái nhà trong cùng có phải là nhà của lan lan không. Tôi làm như vậy cũng là có ý đồ cả, tôi muốn tìm hiểu đôi chút về tình hình nhà lan lan.
Người tôi hỏi thăm là 1 người khảong hơn 40 tuổi, nghe tôi hỏi chú ấy chỉ lắc đầu, nói rằng trong căn nhà đó chỉ có 1 bà điên khùng, mà bà điên ấy cũng không phải tên là lan lan.
Tôi nghe xong cảm thấy rất kì lạ, liền hỏi:
- chú ơi, có phải nhà chú cũng ở trong cái ngõ này không?
Chú ấy cười nói:
- nhà tôi không những ở trong cái ngõ này mà còn ở đây đến mấy đời rồi đấy!
Tôi lại hỏi:
- vậy chắc chú với bà điên ấy đã là hàng xóm của nhau nhiều năm rồi nhỉ?
Chú ấy nghĩ ngợi 1 hồi rồi nói:
- tính ra thì bà điên ấy đã ở đây hơn 10năm rồi , chúng tôi có thể coi là hàng xóm lâu năm của nhau đấy!
- nói như vậy có nghĩa là chú biết bà ấy bao nhiêu tuổi, tên là gì phải không ạ?
- giờ bà điên ấy chắc khoảng hơn 40 tuổi, hình như tên là thuỷ linh nhi gì đó!
Nghe cái tên thuỷ linh nhi khiến tôi há hốc mồm kinh ngạc. Người phụ nữ mà anh cả yêu thương nhất tên là thuỷ linh nhi, thế nhưng người phụ nữ ấy đã sớm qua đời từ hơn 20 năm trước. Tên của họ lại giống hệt nhau, rất có thể đây chỉ là 1 sự trùng hợp. Tôi liền hỏi tiếp:
- cái gì, chú bảo bà ấy tên là thuỷ linh nhi á? Thế chú có biết bà ấy vì sao mà điên không ạ?
Hình như thấy tôi hỏi hơi nhiều nên người kia liền trợn mắt, nghi hoặc hỏi tôi:
- cậu ở nơi khác đến phải không? Chẳng phải lúc nãy cậu đến tìm lan lan hay sao? Tại sao lại hỏi thăm về bà điên?
Tôi vội vàng kéo chú ấy sang 1 bên, cười giả lả nói:
- chú à, là như thế này, bạn cháu tên là lan lan sống ở torng huyện này, cô ấy nói với cháu là cô ấy ỡ trong 1 cái ngõ nhỏ, cũng nói là nhà cuối cùng trong ngõ. Lan lan bảo cháu đến nhà cô ấy nói với mẹ cô ấy chút việc, hơn nữa mẹ lan lan cũng tên là thuỷ linh nhi. Vừa nãy chú nói trong nhà ấy chỉ có 1 bà điên chứ không có ai tên là lan lan cả, vì vậy chú mới hỏi thêm vài câu, mong chú thông cảm!
Hình như chú ấy đã tin lời tôi nói. Nhìn xung quanh thấy không có ai, chú ấy mới thì thầm nói với tôi :
- chàng trai này, nghe cậu nói vậy tôi mới nói ra. Tôi cũng nghe người ta nói rằng cái bà thuỷ linh nhi này hơn 20 năm trước đã sinh ra 1 đứa con gái, tên là gì tôi không biết, nhưng đứa bé ấy đã mất tích lúc 5,6 tuổi rồi. Thuỷ linh nhi đi khắp nơi, tìm kiếm suốt bao nhiêu năm mà không được. Cô ta vì thế mà phát điên đấy!
Nghe đến đây tôi chợt chột dạ, càng thêm tò mò về chuyện của bà điên này. Tôi giả vờ hỏi vẫn vơ:
- à, hoá ra là như vậy, thế chú có biết trước khi chuyển đến đây bà điên ấy sống ở đâu không?
- chuyện này thì tôi biết, nhà họ thuỷ ở trong thành phượng hoàng là 1 gia tộc rất nổi tiếng, bởi vì tổ tiên mấy đời nhà họ đều làm nghề đãi vàng. Hồi xưa, 1 thanh nhiên nhà họ thuỷ bị quan phủ bắt đến 1 nơi khác đào vàng. Từ đó không thấy trở về nữa. Về sau người ta nói là hầm vàng mà ông ấy đào xảy ra sự cố, chắc là ông ta đã gặp nạn trong lần sập hầm ấy. Nhưng thật không ngờ, hơn 20 năm trước , những con cháu đời sau của ông ta lại đến thành phượng hoàng, lúc đó nah2 họ thuỷ đã lụn bại, trong nhà chẳng còn 1 ai, bọn họ đến đây không nơi nương tựa nên đã đến 1 ngọn núi hoang xây dựng vài căn nhà gỗ rồi ở lại đó...
Chú ấy nói với tôi , hơn 20năm trước , con cháu nhà họ thuỷ từ nơi khác trở về chính al2 1 cặp vợ chồng cùng với 1 cô gái tên là thuỷ linh nhi. Lúc ấy thuỷ linh nhi chưa đến 20 tuổi, là 1 cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng kì lạ là gia đình họ quay lại thành phượng hoàng mới nửa năm mà thuỷ linh nhi không chồng đã sinh ra 1 đứa con gái. để tránh miệng lưỡi của người đời, bố mẹ của cô mấy năm sau đã âm thầm mua 1 căn nhà nhỏ ở trong huyện này để ở. Chẳng ngờ con gái cũa thuỷ linh nhi mới được 5,6 tuổi thì đột nhiên mất tích không tìm thấy. Lâu dần,thuỷ linh nhi vì nhớ nhung con gái mà đau khổ tột độ, dần dần phát điên. đến tận giờ thuỷ linh nhi vẫn cứ điên điên khùng khùng, chạy đi khắp nơi. Người trong huyện ai ai cũng biết. đến tận bây giờ thuỷ linh nhi vẫn cứ đi tìm kiếm con gái của mình!
Càng nghe chú ấy kể tôi càng nghĩ bà điên ấy chính là thuỷ linh nhi ở thôn triệu bảo tử mà anh cả yêu thương, còn lan lan có lẽ chính là cô gái thất lạc nhiều năm của thuỷ linh nhi! Bởi vì thời gian mà bố mẹ thuỷ linh nhi dẫn cô con gái bụng mang dạ chửa trở về đây vừa trùng khớp với thời gian nhà họ thuỷ vì cô con gái bị làm nhục đã treo cổ tự vẫn mà rời khỏi thôn triệu bảo tử. Tuổi tác của lan lan cũng trùng khớp với tuổi tác của con gái thuỷ linh nhi.
Nghĩ đến đây tôi lại càm thấy cái bóng dụ tôi đến đây lúc tang tảng sáng càng thêm bí ẩn. Dường như nó biết được vợ chồng ông lão chủ nhà nghỉ với bà điên thuỷ linh nhi ở đây có mối quan hệ gì đó, nhưng nó không nói thẳng ra trước mặt tôi mà ngầm ra hiệu cho tôi đến đây tìm hiễu. ý đồ thật sự của nó là gì? Hành tung bí ẩn của nó rốt cuộc đang ám chỉ cái gì?
Tôi hỏi chú ấy có phải bố mẹ của bà điên chính là đôi vợ chồng già sống ở dưới chân núi bên ngoài thành phượng hoàng không, chú ấy đã cho tôi 1 đáp án khẳng định. điều đó chứng minh rằng ông bà lão chủ nhà nghỉ dành cho người chết chính là bố mẹ của thuỷ linh nhi.
đêm qua bố của linh nhi đã dẫn tôi đến nơi này, rõ ràng nói với tôi rằng nhà số 74 là nhà của lan lan. Nói như vậy có nghĩa là thuỷ linh nhi và lan lan là người 1 nhà, mà nhẩm tính tuổi tác thì họ là 2mẹ con. Chú ấy nói lan lan đã mất tích từ nhỏ, lẽ nào chủ nhân của nhà nghỉ dành cho người chết đã nhận ra lan lan là đứa cháu nhoại đã mất tích nhiều năm nên mới dẫn tôi đến đây? Vậy thì tại sao ông lão ấy phải giấu giếm chuyện thuỷ linh nhi là con gái của mình và lan lan là cháu ngoại của mình?
Anh cả vẫn luôn nghi ngờ thuỷ linh nhi và lan lan có mối quan hệ gì đó, liệu linh nhi sống ở cuối cái ngõ này có phải chính là người phụ nữ mà anh cả vẫn ngày đêm thương nhớ?
Nhưng thuỷ linh nhi ỡ thôn triệu bảo tử hơn 20năm trước đã chết rồi , sao thuỷ linh nhi sống ở trong cái ngõ này có thể là thuỷ linh nhi mà anh cả yêu thương được cơ chứ? Còn nữa, anh cả đã chính miệng nói với tôi rằng, lúc ở trước mộ thuỷ linh nhi, quỷ vô thường đã nói với anh rằng lan lan chính là con ma nữ do hồn ma của linh nhi sinh ra, nếu như bà điên này chính là thuỷ linh nhi ở thôn triệu bảo tử, vậy thì bà ấy không phải là người , mà là ma. Lẽ nào ngôi nah2 số 74 tối qua tôi đến chính là nhà ma?
Không thể nào, tuyệt đối không thể nào! Nếu như bà điên ấy chỉ là linh hồn của thuỷ linh nhi thì làm sao bà ấy sống chung với mọi người ở đây đến hơn chực năm ròng, hơn nữa lại thường xuyên để hàng xóm trông thấy?
Những điểm trùng hợp quá nhiều, những hoài nghi trong tôi càng lúc càng chất đầy. Con gái của bà điên lúc 5,6 tuổi đã mất tích, bà điên cũng vì nhiều năm tìm con gái không được nên mới phát điên. Trong khi đó lan lan lại nói với tôi rằng bố mẹ cô ấy sớm qua đời, hơn nữa lúc ở trong căn phòng tối ở nhà nghỉ dành cho người chết, cô ấy đã nói với cao nhân râu tóc bạc phơ rằng chính cô ấy đã hại chết mẹ của mình, còn cô ấy vì từ nhỏ đã bị mẹ hạ độc nên mới chết. Bà điên này làm sao có thể là mẹ của lan lan được chứ?
T6át cả mọi thứ vừa như có thể vừa như không thể xảy ra. Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác nảy ra trong đầu khiến cho tôi cảm thấy vô cùng rối bời. để giải đáp nhưng nghi vấn trong lòng, tôi quyết định sẽ đến nhà lan lan 1 lần nữa.
Người ấy còn nói cho tôi biết rằng bà điên hàng xóm với chú nửa năm trước đã bỏ đi đến giờ vẫn không thấy quay lại. điều kì lạ là bố mẹ của bà điên chẳng bao giờ tìm con gái của mình. Tôi nhớ rất rõ là tối qua lúc đến đây, cánh cổng nhà số 74 đã khoá kín, chính ông lão đã để cho hồn ma của lan lan mở cửa ra. Mà như người này nói thì ông lão chủ nhà nghỉ cho người chết chính là bố của bà điên, trước khi dẫn tôi đến đây chắc ông ấy đã biết con gái của mình không còn ở đây nữa rồi !
Sau khi tìm hiểu được tình hình, tôi càng lúc càng cảm thấy ông lão chủ nhà nghỉ dành cho người chết rất bí ẩn, và tôi cũng cảm thấy ngôi nhà của bà điên ấy đang ẩn chứa rất nhiều điều bí mật.
Tôi nhờ người đi đường ấy dẫn tôi đến nhà bà điên xem sao, chú ấy chẳng buồn nghĩ mà từ chối luôn. Chú ấy nói mặc dù đã ở chung với bà điên trong cùng 1 ngõ hơn 10năm rồi nhưng chú ấy chưa bao giờ đến nhà bà ta. Bởi vì bà điên không cho phép bất kì ai vào nhà mình. đã từng có người vì tò mò muốn vào xem mà bị bà ấy nổi cơn điên loạn đuổi ra khỏi nhà. Người ta nói bộ dạng của bà ấy lúc nổi điên rất đáng sợ, trông chẳng khác gì 1 con ma nữ! Người đó nói rồi liền viện cớ bỏ đi luôn. Tôi cáng quyết tâm phải đến đó xem cho bằng được!
...
Mặc dù đã là ban ngày nhưng lúc đứng trước cửa ngôi nhà số 74 tôi vẫn cảm thấy tim mình đập thình thịch. Nhớ lại cái bóng con gái đứng trước cửa sổ tối qua tôi lại nghĩ lúc ấy mình cứ tưởng đó là hồn ma lan lan, nhưng giờ nghĩ lại đột nhiên cảm thấy hoài nghi, không biết đó có phải là cái bóng của bà điên không nữa?
Không đâu, không thể nào! Người đi đường ban nãy đã nói với tôi là bà điên đó đã không có ở nhà từ lâu lắm rồi , hơn nữa tối qua tôi đã đưa hồn ma của lan lan về nhà, hồn ma cũa lan lan còn mở cửa nhà nữa mà.
Tôi còn lo sợ mìh không vào cửa được, nào ngờ cánh cửa nhà số 74 không khoá, chỉ cần lấy tay đẩy nhẹ là cánh cửa đã mở ra rồi .
Tôi thầm nghĩ, đêm qua l1uc tôi nói với ông lão chủ nhà nghỉ quay về đã để lan lan ở lại đây, ông lão nói rằng để cô ấy ở lại nhà mình thêm 1 lát, lẽ nào giờ này hồn ma của lan lan vẫn còn chưa quay về?
Mặc dù torng lòng đã không còn sợ hồn ma của lan lan như trước nữa nhưng không hiểu tại sao 1 mình đi vào căn nhà bí ẩn này tôi vẫn cảm thấy 1 nỗi sợ hãi không nói được thành lời.
Tối qua lúc bố của thuỷ linh nhi đã dẫn tôi đến đây, vìtrời tối quá nên nhìn không rõ, giờ thì tôi đã có thể nhìn rõ căn nhà, căn nhà này đã có tuổi thọ tương đối lâu, diện tích không lớn, trong sân mọc đầy cỏ dại. Tôi đứng ở giữa sân đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện ra mọc xen kẽ giữa cỏ dại là rất nhiều khóm hoa lan. Những khóm hoa lan này bởi vì suốt thời gian dài không có người chăm sóc nên đã bị cỏ dại mọc che khuất mất, nếu không nhìn kĩ sẽ không thể thấy được.
Rõ ràng biết rằng trong sân này ngoài tôi ra chẳng còn ai khác, thế nhưng tôi vẫn lớn tiếng gọi:
- xin hỏi có ai ở nhà không?
Qủa nhiên không có ai trả lời, tôi cẩn thận nhấc gót chậm rãi đi đến trước cửa nhà. Bước chân đi khó nhọc như bị ai đó buộc 2 chân lại với nhai, nặng nề như đeo đá, mỗi bước đi đều nặng nhọc. Thêm nữa tim tôi cứ đập thình thịch liên hồi, từ trong sân đến cửa phòng có mấy mét mà tôi đi mất mấy phút đồng hồ. Lúc đi đến trước cửa phòng thì trán tôi đã nhễ nhại mồ hôi.
đúng như tưởng tượng, cửa phòng cũng không khoá, chỉ khép hờ thôi. Tôi đưa tay lên gõ cửa, bàn tay run rẩy dữ dội, mấy lần gần chạm vào cánh cửa rồi tôi lại đột ngột giật tay lại như bị điện giật.
- lan lan, em còn ở trong phòng không? - tôi hỏi bằng giọng run run. Ngay sau khi hỏi xong tôi lập tức phát hiện ra câu hỏi của mình thật nực cười. Chắc là tại tôi căng thẳng quá hoá ra hâm hâm mất rồi ! Dù gì đã đến đây rồi thì phãi vào trong xem thế nào. Những nghi vấn trong lòng quá nhiều, mà cái mớ bòng bong này rất có thể điều lên quan đến lan lan và người phụ nữ torng lòng anh cả.
Tôi nhắm mắt lại cố gắng đè chặt tâm trạng căng thẳng của mình xuống, sau đó mở to mắt, hít thở sâu rồi đẩy mạnh cánh cửa ra.
Trong phòng trống trơn, ngoài mấy thứ dụng cụ gia đình ra thì chẳng còn gì khác. Tôi đến trước bục cửa sổ nhỏ, nhìn lại chậu hoa phong lan đã khô héo, lá của cây hoa lan đã khô lại, điều đó chứng tỏ đã rất lâu rồi không có ai chăm bón cho nó.
đêm qua, cũng trong căn nhà ma quái này, cũng tại vị trí mà tôi đang đứng lúc này, tôi đã nhìn thấy hồn ma của lan lan. Chắc chắn cô ấy cũng đang nhìn cái chậu phong lan đã khô héo kia, cô ấy từng nói với tôi rằng từ nhỏ cô ấy đã thích hoa phong lan, thế nhưng bây giờ hoa phong lan chết rồi, cô ấy cũng đã mất đi tính mạng! Nhìn chậu hoa lan khô héo, tôi lại nhớ đến vẻ đẹp rạng rỡ của lan lan.lan lan xinh đẹp như vậy thế mà phãi sớm rời bỏ cõi đời. Sinh mạng của cô giống hệt như 1 nhánh hoa nở trong chốc lát. Người khác chết còn có cơ hội đầu thai làm người , vậy mà lan lan ngay cả địa ngục cũng không thể xuống!
Nghĩ đến việc căn nhà này từng là nơi lan lan sống hồi nhỏ, tôi đột nhiên lại có cảm giác thân thương, không còn sợ hãi trước căn phòng ma quái này nữa.
Cũng giống như trước các căn nhà khác ở nông thôn, căn nhà này cũng có gian bên trong, thường là phòng ngủ. Gian phòng trong nhà lan lan không có cánh cửa, chỉ để 1 lối đi ra đi vào, được che lại bởi 1 tấm rèm bằng trúc. Trên tấm rèm bằng trúc có in hình hoa lan, qua đó có thể thấy chủ nhà là người rất yêu hoa lan.
Tôi lại gần ngắm nghía cái rèm cửa, thò đầu vào bên trong xem xét. Diện tích gian bên trong chỉ bằng 1 nữa gian ngoài, trong đó có dặt 1 chiếc giườngm trên giường chăn màn được gấp gọn gàng. Trước đầu giường có đặt 1 cái bàn gỗ nhỏ, trên bàn có 1 tấm gương, mặt gương bị phủ 1 lớp bụi dày, chứng tỏ rằng ở đây lâu lắm rồi không có người ở.
Tôi tìm kiếm rất lâu manh mối gì đó về lan lan và thuỷ linh nhi, nhưng những đồ vật trước mắt chẳng nói lên điều gì. Tôi muốn tìm 1 vài tấm ảnh, nhưng ở nông thôn chúng tôi , nhà nghèo thường chẳng có ảnh chụp, mà cho dù có cơ hội chụp ảnh cũng chẳng nỡ bỏ tiền ra mua 1 cuốn album, rất nhiều người thường gài ảnh lên khung gương. Thế nhưng tôi đã tìm khắp phòng, trên tường mà chẳng thấy có tấm ảnh nào cả.
Lúc ánh mắt cũa tôi lại lần nữa đặt trên tấm gương ở trên bàn, tôi đột nhiên nhớ ra có nhiều người không làm khung gương, họ thường cho ảnh của mình vào giữa thuỷ tinh và khung, thế nên ảnh kẹp trong gương phải lật tấm gương lại mới nhìn thấy được.
Thế là tôi liền vội vàng lật tấm gương lại. Kết quả là tôi nhìn thấy đằng sau lớp bụi dày còn có 1 tấm ảnh đen trắng.
Tôi mừng rỡ dùng tay áo của mình lau sách cái gương rồi nhấc lên gần mặt để nhìn cho rõ tấm ảnh đã ố vàng ấy. Khi nhìn rõ người ở trong bức ảnh ấy, tôi đã không khỏi sững sờ kinh ngạc! Trong ảnh là 1 người phụ nữ trẻ tuổi và xinh đẹp cùng với 1 bé gái mới có mấy tuổi. Mà người phụ nữ xinh đẹp kia lại giống hệt lan lan đã chết.
- Chương 1 - Chị dâu được mua về
- Chương 2 - Ông anh trai quái gở
- Chương 3 - Ông anh trai quái gở
- Chương 4 - Bí mật thân thế
- Chương 5 - Bí mật lớn
- Chương 6 - Ảo giác
- Chương 7 - Ám ảnh
- Chương 8 - Một phen hú vía
- Chương 9 - Bí mật của mỏ vàng
- Chương 10 - Trừ ma
- Chương 11 - Chạy trốn
- Chương 12 - Chạy trốn
- Chương 13 - Vụ án giết người tại thôn Nam
- Chương 14 - Tôi đã trách nhầm anh cả
- Chương 15 - Bị ma đeo bám
- Chương 16 - Lời nguyền rủa độc ác
- Chương 17 - Nhà mộ
- Chương 18 - Chuyện đời không tưởng
- Chương 19 - Kết luận không thể tưởng tượng
- Chương 20 - Hàm oan bỏ trốn
- Chương 21 - Âm hồn không tan
- Chương 22 - Nhà nghỉ dành cho người chết
- Chương 23 - Nhà số 74
- Chương 24 - Người đàn bà điên
- Chương 25 - Cuộc đọ sức của ma quỷ
- Chương 26 - Lưới trời
- Chương 27 - Câu đố về cái chết của Lan Lan