Gửi bài:

Trang lưu bút định mệnh - Chương 1 - Cái chết của một người bạn

Ngọc Nga khá vất vả mới khiến cho chiếc Mobilet nổ máy được. Vừa buông tay ra, cô đã phải ngồi bẹp xuống lề đường vừa ôm ngực thở dốc.

Nhìn bộ dạng của bạn mình, Hạnh Dung vừa lo vừa thương:

- Mày có sao không?

Ngọc Nga ra dấu chỉ vào miệng chứ không nói được nhưng Hạnh Dung hiểu được là Nga đang đòi uống nước, cô cũng ra dấu trả lời, rồi chạy băng qua đường nơi có xe nước mía. Con đường rộng mà xe cộ lại rất đông, nên phải mất đến một phút sau Dung mới len qua được bên kia, cô mua luôn hai bịch nước mía, định bụng sẽ dành cho bạn uống hết chứ mình không uống.

Cô quay về ngay khi vừa mua xong, quên cả tiền thối lại. Nhưng vừa bước được chưa đầy chục bước thì một chiếc xe lao tới...

- Chết rồi, đụng...

Ai đó la lớn khi thấy Hạnh Dung ngã xuống, hai bịch nước mía văng tung t óe. Từ bên kia đường, Ngọc Nga cũng nghe tiếng kêu và nhìn thấy xe cộ dồn cục lại, nhưng cô không nghĩ bạn mình bị nạn, nên cô đợi...

Bỗng người ngồi bán thuốc lá bên vệ đường gọi to vừa chỉ tay qua bên kia đường:

- Cô gì ơi. Cô đi xe Mobilet ơi! Bạn cô bị xe đụng bên kia kìa!

Lúc ấy Ngọc Nga mới hốt hoảng:

- Đâu? Đụng ở đâu?

Cô quên cả mệt nhọc vội băng qua đường. Tuy nhiên Nga bước chưa tới nửa đường thì đã thấy một chàng trai to cao, đang bế xốc Hạnh Dung trên tay vừa bước nhanh hướng ngược lại.

- Dung, mày có sao không?

Anh chàng kia biết Nga là bạn của nạn nhân nhưng không dừng lại mà vẫn tiếp tục bế Dung bước nhanh vào lề. Khi anh ta vừa đặt Dung xuống, đã thấy cô bật ngay dậy và nói lí nhí gì đó trong miệng, không nghe rõ. Ngọc Nga lao tới hỏi dồn:

- Mày có sao không? Thằng cha này đụng mày hả?

Cô nàng quay liền qua anh chàng kia, sừng sộ:

- Mắt mũi để đâu mà đụng vào người ta vậy hả?

Anh chàng chưa kịp trả lời đã nghe Dung nói:

- Không phải đâu, tại tao...

Cô ngừng nói, vừa nhăn mặt vừa bước nhích ra khỏi vòng tay của anh chàng. Thấy vậy, Nga còn dữ dằn hơn:

- Mày gần chết như vậy mà không sao gì! Để tao hỏi tội thằng cha này!

Lúc này anh chàng mới lên tiếng:

- Muốn hỏi tội thì cũng để người ta băng bó vết thương cho nạn nhân đã chứ. Bộ cô muốn nhìn bạn mình chảy hết máu sao?

Anh ta định xem chỗ đau dưới chân của Dung, nhưng cô đã vội xua tay:

- Không sao, hổng có máu đâu, chỉ đau vì... vì...

Ngọc Nga nhanh nhảu vén ngay ống quần của bạn lên, vừa tía lia:

- Coi vết thương sâu cạn thế nào đây?

Đúng như Hạnh Dung nói, chỉ là một vết bầm trên ống chân, chứ không có chảy máu. Hạnh Dung mắc cỡ vội kéo ngay ống quần xuống, càu nhàu:

- Con này... bộ muốn tao khoe...

Hiểu ý của bạn, Ngọc Nga đang lo mà cũng phải bật cười:

- Mày sợ phải khoe cặp ống sậy của mày hả?

Anh chàng kia cũng phải bật cười theo, vừa thở phào nhẹ nhõm. Điều ấy lại khiến Ngọc Nga nổi xung thiên:

- Đụng người ta gần chết sung sướng lắm sao mà còn cười?

Hạnh Dung lại phải biện hộ giùm anh chàng:

- Tại tao băng qua đường không ngó nên đâm vào xe người ta mà. Cho tôi xin lỗi...

Ngọc Nga quay qua bạn mình tru tréo lên:

- Con nhỏ này điên rồi chắc! Ai lại xin lỗi người đụng mình gần chết!

Dung phải bước đi mấy bước để cho Nga nhìn thấy, vừa nói:

- Chết đâu mà chết! Tao còn đủ sức lái Mobilet đưa mày đi mấy chục cây số cho coi!

Anh chàng hạ giọng từ tốn:

- Dẫu sao cô cũng để tôi đưa tới bác sĩ gần đây coi lại vết thương. Rồi có gì tôi sẽ lo...

Hạnh Dung sợ Ngọc Nga lại làm lôi thôi, nên vội nói:

- Không sao thật mà. Chỉ vì mất thăng bằng nên tôi bị ngã, cũng may... không đụng đâu hết.

Ngọc Nga đâu để yên:

- Phải đưa nó đi bệnh viện ngay, không nói năng lôi thôi gì hết!

Hạnh Dung bấy giờ mới nghiêm giọng:

- Làm gì phải đi bệnh viện, tao xức dầu một chút là xong thôi.

Anh chàng nghe vậy vội đứng ngay dậy và phóng đi. Ngọc Nga la lớn:

- Tính chuồn hả, anh kia?

Anh ta quay lại nói nhanh:

- Chuồn đi mua dầu xoa!

Lát sau anh ta trở lại với lọ dầu nóng trên tay, đưa cho Hạnh Dung:

- Cô xoa lên vết thương. Còn thuốc này để uống cho tan máu bầm. Còn hộp này là... kẹo the của Pháp, tặng cô này để cô... chửi cho âm thanh lớn hơn!

Vừa nói, anh ta vừa lấy ra tấm danh thiếp đưa cho Dung:

- Đây là tên và địa chỉ của tôi, có gì các cô cứ gọi, tôi sẽ có trách nhiệm...

Sợ Ngọc Nga lại gấu ó, nên Hạnh Dung chụp lấy tấm danh thiếp rồi cầm chặt trong tay, vừa nói với anh chàng:

- Được rồi, anh cứ đi đi, không sao đâu!

Anh chàng ái ngại nên chưa dám đi, Hạnh Dung phải giục:

- Anh ra dựng xe lên, để cản đường người ta kìa!

Nghe vậy anh chàng mới chạy vội đi. Ngọc Nga quay sang cự bạn:

- Mày dễ quá, để nó đi rồi lỡ có gì thì sao. Chà, thấy anh chàng đẹp trai rồi bủn rủn tay chân hả!

Hạnh Dung phải đập tay vào lưng bạn một cái rõ đau:

- Con quỷ, vô duyên! Mày cứ quen cái tật chuyện gì cũng ào ào, người ta bị tao đụng chứ nào có lỗi gì.

- Nhưng hễ xe đụng người là xe có lỗi! Gặp tao thì... tao níu lưng luôn.

Hạnh Dung trả đũa:

- Níu lại vì anh ta quá đẹp trai hả?

Bây giờ cả hai mới cùng cười phá lên. Hạnh Dung giục bạn:

- Sẵn xe còn nổ máy mình đi lẹ lên, trễ rồi đó!

Họ vọt xe đi rồi thì anh chàng lúc nãy chạy chiếc Vespa đảo qua, anh ta quan sát không thấy thì vội vọt đi nhanh, hình như anh ta cũng khá gấp gáp chuyện gì đó.

***

Hạnh Dung chở Ngọc Nga hướng về phía cầu Bình Lợi rồi thẳng về quốc lộ 13. Ngọc Nga tỏ ra rành đường, cô nhắc:

- Mình đi xe đạp phải mất cả buổi, nhưng xe gắn máy, dẫu là xe cà tàng này cùng lắm là hai tiếng đã tới. Chắc chắn là không trễ.

Họ đi Lái Thiêu dự cuộc họp cắm trại ở vườn măng cụt mà đám bạn hơn chục người đã đi trước từ sáng sớm.

- Mày coi lại xăng chưa, không lại dẫn bộ ná thở luôn đó!

- Xong rồi! Xăng đầy bình. Chỉ sợ nửa đường chiếc xe này giở chứng thôi. Tao sợ cái cục sắt này quá.

Ngọc Nga lại tỏ ra sành sỏi:

- Có chuyên gia đây thì khỏi lo. Ở nhà chiếc xe Mobilet của ông già tao, tao là chuyên gia đạp nổ máy và chùi bugi!

Đang tán chuyện xe cộ, bỗng dưng Hạnh Dung nhắc lại chuyện lúc nãy:

- Tao nghe mày chửi anh ta mà... tội nghiệp. Anh ta chịu trận cũng giỏi chứ gặp người khác thì...

Ngọc Nga vẫn chưa chịu:

- Người khác thì sao? Hễ đi xe mà va quẹt với người đi bộ thì thằng xe bị lỗi thôi. Xưa nay vậy mà!

Hạnh Dung cãi lại:

- Mày nói bậy! Bộ đi bộ rồi có quyền cứ lăn đùng ra rồi muốn gì cũng được sao? Ba tao nói đi bộ hay đi xe đều phải phân lỗi, phải đàng hoàng. Có khi người đi bộ còn phải bồi thường cho người đi xe nữa đó!

Ngọc Nga phá lên cười:

- Chắc mày đang muốn tìm anh ta để tạ lỗi và bắt đền... vài chiếc hôn chứ gì!

Đang lái xe, chứ nếu không thì Hạnh Dung đã đánh cho con nhỏ mấy cái. Cô phải đe dọa:

- Mày còn nói giọng đó tao lủi xe vào đống rơm bên đường bây giờ!

- Nè, con khỉ... mà cũng phải công nhận thằng ấy đẹp trai thật đó chứ! Lại đi chiếc Vespa láng cón nữa, ra dáng công tử lắm! Thảo nào...

- Lại bắt đầu nữa rồi... Tao cấm mày chọc ghẹo kiểu đó nghe!

- Ừ thì cũng được, tao muốn hỏi anh chàng tên gì thôi.

- Tao làm sao biết?

Ngọc Nga châm chọc:

- Chưa gì đã giấu kỹ rồi! Chứ cái gì trong túi mày đó?

Chợt nhớ ra, Hạnh Dung móc trong túi áo tấm danh thiếp đưa ra cho Nga:

- Mày coi thì biết, tao chưa đọc thì lấy gì biết!

Ngọc Nga đọc rất nhanh:

- Nguyễn Hoàng Phi, kỹ sư.

Rồi cô nàng xuýt xoa:

- Kỹ sư nghe! Ái chà, kỹ sư mà hợp với hoa hậu thì chắc cho ra đời cả lô kỹ sư và công chúa con quá!

Hạnh Dung lủi ngay xe vào lề, với tay nhéo bạn một cái đau điếng!

- Tao không lái xe nữa! Nếu mày không...

Ngọc Nga kêu lên một tiếng, nhưng vẫn không quạu mà tiếp tục đùa:

- Biết đâu đấy là cơ duyên?

- Con quỷ, mày có im đi không!

Họ chọc ghẹo nhau mãi cho đến khi tới ngã rẽ từ quốc lộ vào một con đường nhựa nhỏ hơn, tức hướng đi về Thuận An, Lái Thiêu.

Hai mươi phút sau, họ tới bãi gửi xe và nhanh chóng đi bộ qua cầu ván để thẳng vào khu vườn trái cây nổi tiếng. Nơi đó đã có đầy đủ các bạn bè. Trong số những bạn cùng lớp Đệ Nhị A1 còn có vài bạn lạ mà theo lời giới thiệu của Châu trưởng lớp thì sẽ còn vài vị khách đặc biệt hơn. Châu nói:

- Bữa nay sẽ dành cho các bạn ở đây một sự ngạc nhiên. Nhất là với Hạnh Dung, cô hoa khôi của nhóm chúng ta một sự bất ngờ!

Hạnh Dung vừa tới còn mệt, nhưng cũng lên tiếng:

- Dung thì cũng giống như các bạn, làm gì có bất ngờ khi mọi cái đều bình thường cả.

- Vậy mà có đấy!

Châu vừa dứt lời thì lấy từ trong giỏ xách ra một quyển sổ được gói giấy cẩn thận, vừa nói to lên:

- Các bạn có đồng ý bắt chủ nhân của quyển sổ này phải khao chúng ta một chầu trái cây hôm nay không?

Một tràng pháo tay vang lên:

- Ý kiến quá hay!

Hạnh Dung ngơ ngác:

- Sổ gì vậy?

Châu mở luôn quyển sổ ra, đưa lên trước mặt Dung:

- Chắc Dung nhận ra đây là gì rồi phải không? Thú thật mình rất tôn trọng sự riêng tư của chủ nhân quyển sổ, nên chỉ đọc những dòng trên bìa thôi, còn bên trong thì đã được người gửi yêu cầu bí mật và niêm phong cẩn thận rồi.

Vừa trông thấy, Dung đã kêu lên:

- Quyển lưu bút!

Châu xác nhận:

- Đúng, đây là quyển lưu bút của Hạnh Dung.

- Nhưng... làm sao nó lại trong tay Châu? Mình nhớ là...

Biết tính Dung rất thẳng, lại nóng và thường hay nổi xung thiên mỗi khi có ai phạm tới chuyện riêng tư của mình, nên Châu phải giải thích ngay:

- Mình nói rồi, có người bạn nhờ mình chuyển cho Dung vật này chứ mình không thể nào lại xen vào chuyện của bạn. Người đó tuy không có mặt đây, nhưng sẽ có một đại diện giải trình thêm với Dung. Người ấy kia...

Theo tay chỉ của Châu, Hạnh Dung nhìn về phía bờ đất tường dẫn vào vườn cây, có một chàng trai đang bước chậm vào.

- Ủa, anh chàng Hoàng Phi của mày kia!

Người la lên đó là Ngọc Nga. Riêng Hạnh Dung thì ngơ ngác mất vài giây rồi cũng lúng túng nói lí nhí trong miệng:

- Anh... anh ta...

Đến phiên Châu ngạc nhiên:

- Ủa... đã quen nhau?

Hạnh Dung chưa kịp đáp thì lúc ấy anh chàng đã bước tới và đến lượt anh ta khựng lại, nhìn sững vào Dung:

- Cô... cô cũng...

Trong Iúc Dung còn đang ngỡ ngàng thì Ngọc Nga đã nhanh nhảu:

- Sự tình cờ đáng nghi ngờ! Thì ra người ta vờ đụng xe để hẹn nhau ở đây!

Châu ngạc nhiên:

- Ai đụng xe?

Lúc này Hoàng Phi phải chủ động lên tiếng:

- Thì ra cô cũng đến dự buổi họp mặt hôm nay?

- Phải vậy, lúc sáng mình cùng đi một thể.

Châu cũng nói luôn:

- Đây là người đại diện cho Giáng Hương để đến trao cho Dung quyển lưu bút này!

Hạnh Dung càng lúng túng hơn:

- Vậy mà Dung không biết. Anh... anh là...

Chàng trai Hoàng Phi cũng giật mình:

- Vậy đây là Hạnh Dung?

Châu nói:

- Hạnh Dung và Giáng Hương là hai người bạn thân nhất, trong lớp luôn ngồi cạnh nhau, cho đến khi Giáng Hương đi du học hồi đầu năm.

- À, thì ra...

Anh chàng lịch sự nói thêm:

- Em gái tôi vẫn thường nhắc Dung luôn, kể cả khi đã sống ở Pháp. Việc nó giữ quyển lưu bút này quá lâu cũng đã khiến cho nó luôn áy náy... Chắc là cô Dung không giận em tôi chứ?

Ngọc Nga luôn tìm dịp để chen vào trêu chọc:

- Giận làm sao được khi bạn mình có ông anh đẹp trai như thế kia?

Cả bọn được dịp cười ồ lên, khiến cho ngay cả anh chàng Phi cũng ngượng, đừng nói gì Hạnh Dung. Cô nàng phải quay sang các bạn nghiêm giọng:

- Không phải chuyện đùa đâu các bạn. Mình xin lỗi...

Cô cầm lấy quyển sổ từ trên tay Châu, vừa nói:

- Khi Giáng Hương đi Pháp mà cầm luôn quyển lưu bút này, tôi cứ chờ hoài mà không thấy nó gửi về thì cũng có hơi buồn, nhưng sau đó nghĩ như thế cũng tốt, bởi nó sẽ có thì giờ đọc lại những dòng trong đó của nhiều bạn bè, ắt là vui hơn khi ở xứ người. Nên từ đó tôi không còn chờ nữa.

Châu phá tan bầu không khí còn bỡ ngỡ đó bằng câu nói:

- Thôi, chuyện gì đó để chút nữa nói, bây giờ anh Phi đã chịu khó vượt mấy chục cây số để đến đây rồi thì bọn này xin mời anh cùng tham dự buổi cắm trại cho vui!

Hoàng Phi lịch sự từ chối:

- Mình chỉ muốn trực tiếp đến đây để gửi vật này về cho chủ nhân của nó, và đã gặp rồi thì xin kiếu, phải về ngay vì hôm nay nhà có giỗ, mình không thể vắng mặt được. Một lần nữa xin cám ơn cô Châu đã vui lòng cho mình biết hôm nay có buổi cắm trại này, và có mặt của cô Hạnh Dung đây để mình có dịp gặp và xin lỗi.

Châu nhân dịp giải thích luôn:

- Do anh Phi đây không biết địa chỉ của Dung, nên hôm qua tới nhà mình hỏi, mình muốn nhân dịp này mời anh ấy cùng lên đây chơi và gặp Dung luôn. Vậy mà cô nàng Dung này để cho anh ấy về, quả là quá vô tình!

Phi lại phải lên tiếng lần nữa:

- Tôi xin lỗi, bởi hôm nay nhà có giỗ tôi phải về cho kịp giờ. Chứ nếu không thì ở lại chơi tới bao giờ cũng được!

Ngọc Nga nhanh nhảu:

- Tiễn người ta ra xe đi, còn chần chừ gì nữa?

Châu cũng nói:

- Thôi được rồi, anh Phi có chuyện nhà thì bọn này không giữ. Để Dung tiễn anh ra xe. Xin mời anh hôm nào rảnh thì chúng ta gặp lại.

Ngọc Nga phá lên cười:

- Chuyện hẹn hò không cần tới Châu đâu!

Hạnh Dung cấu vào hông bạn mình một cái đau điếng rồi chủ động bước đi ngay để tránh sự trêu chọc của các bạn. Hoàng Phi đi theo sau và phải bước thật nhanh mới theo kịp cô nàng. Anh phải lên tiếng:

- Bộ Dung quen chốn này lắm sao mà đi qua cầu, đường đất giỏi quá!

Lúc đi xa chỗ các bạn rồi Hạnh Dung mới thấy tự tin hơn, cô hỏi thăm:

- Giáng Hương ra sao rồi mà chẳng thấy nó thư từ gì hết. Lần này nó có về không anh?

Hoàng Phi hơi chùng giọng:

- Nó... có chút việc, nên không về được. Nó nhờ tôi gửi lời cáo lỗi về sự giữ quá lâu quyển lưu bút này. Chắc Dung không giận?

Hạnh Dung xua tay:

- Em đã nói rồi, chỉ có mong đợi thôi và bây giờ đã nhận lại được rồi, còn giận gì nữa? Vậy khi nào thì anh Phi liên lạc được với Giáng Hương. Em muốn gửi cho nó mấy món quà...

- À, việc đó...

Thấy anh chàng có vẻ ngập ngừng, Dung nói liền:

- Cũng không sao, nếu anh thấy không tiện thì thôi.

Hoàng Phi vội nói:

- Không, không, chỉ là vì... tôi chưa định ngày trở qua bên đó. Để khi nào đi, tôi sẽ báo cho Dung.

Dung thích thú:

- Vậy ra anh Phi cũng ở bên Pháp như Giáng Hương!

- Phải...

- Anh tốt nghiệp rồi, chắc là làm việc bên ấy? Và chắc... đã lập gia đình ở bên đó?

Phi lắc đầu lia lịa:

- Làm gì có! Bộ Dung thấy tôi già lắm sao? Tôi còn đang...

Chẳng hiểu sao tự dưng Dung thấy vui vui, cô nói một câu chẳng ăn nhập gì với nội dung đang bàn:

- Con gái Pháp nghe nói đẹp lắm!

- Thua xa Dung!

Không ngờ anh chàng lại biết nịnh một câu thẳng như thế, Dung quay nhìn anh ta và bất chợt bốn ánh mắt chạm nhau. Dung cúi mặt xuống và nghe tim mình đập nhanh hơn gấp bội.

Khi ra tới Cầu Ván thì Hoàng Phi đột ngột nói:

- Bây giờ tôi mới dám nói lời xin lỗi... Tôi đã mạo muội viết mấy dòng trong cuốn lưu bút của Dung. Chắc Dung không trách chứ?

Hạnh Dung hơi bất ngờ, nhưng cô không tỏ sự khó chịu:

- Chắc là... Giáng Hương đã cho phép anh? Mà cũng đâu có sao, lưu bút là nơi ghi nhận tất cả tình cảm của bạn bè dành cho mình, mà anh thì còn hơn là bạn nữa...

Hoàng Phi nhìn sững cô:

- Dung nói thế nghĩa gì?

Hạnh Dung phải nói rõ ngay:

- Bởi vì anh là anh của Hương, bạn em, tức anh còn hơn là bạn rồi còn gì!

- À thì ra...

Cả hai cùng cười bẽn lẽn và tự dưng trong lòng họ cảm thấy thân thiện hơn, cho đến lúc Phi ra lấy xe. Anh nói với lại khi đã rồ máy xe:

- Châu đã nói địa chỉ của Dung rồi, có thể ngày mai tôi xin phép tới thăm và nói chuyện nhiều hơn. Cả quà của Giáng Hương nữa...

Hạnh Dung reo lên:

- Vậy thì mai em sẽ ở nhà chờ anh!

Nhưng rồi cô khựng lại:

- À mà không được, ngày mai em có việc phải đi với mẹ rồi. Hay là để thứ năm được không? Thứ năm em được nghỉ.

Phi hơi lưỡng lự, nhưng cũng gật đầu:

- Được rồi, mình sẽ gặp lại nhau.

Anh ta rồ xe chạy đi khá xa rồi mà Dung vẫn còn ngẩn ngơ nhìn theo. Chính cô cũng chẳng hiểu tại sao như vậy...

- Bị hớp hồn rồi sao cô nương?

Giọng nói của Ngọc Nga ngay phía sau khiến cho Dung giật mình, cô quay lại đưa tay dứ dứ như sắp đánh vào bạn, Nga lại càng có dịp trêu chọc:

- Si anh chàng rồi thì chịu đi, nếu không ta tấn công phỗng tay trên thì đừng có trách!

- Con khỉ!

Dung đuổi theo dọa đánh, Ngọc Nga thì cố tình trêu chọc, vừa chạy trước vừa nói với lại:

- Anh chàng đẹp trai cỡ đó thì coi chừng đó!

***

Suốt đêm qua, Dung cứ đọc đi đọc lại hoài bốn trang lưu bút của Hoàng Phi viết trong sổ. Trước dòng chữ của Phi có bút tích của Giáng Hương, nhưng lạ một điều là Giáng Hương chỉ viết vắn tắt và viết chưa tròn câu thì đã ngưng ngang:

"Mình biết việc đưa cho anh mình viết trong lưu bút của Dung là không đúng, bởi Dung và anh Phi chưa hề quen biết nhau. Tuy nhiên do anh ấy quá ái mộ Dung, cứ nằng nặc đòi phải viết để làm quen, nên cuối cùng mình đành phải chiều lòng anh ấy. Mình xin lỗi Dung, còn có điều này nữa, mình muốn nói riêng với Dung..."

Những dòng chữ của Giáng Hương ngưng ngang ở đó, rồi tiếp theo là những trang viết của Hoàng Phi. Mà cũng thêm một điều nữa rất lạ, mạch văn của Phi viết đang ngon trớn thì bỗng khựng lại, như bỏ dở nửa chừng.

Hạnh Dung đọc đi đọc lại và tính khi gặp lại anh, cô sẽ hỏi cho ra lẽ. Phải chăng Phi hết ý, mất hứng hay không muốn nói hết lòng mình?

Cũng may, sáng hôm nay là ngày thứ năm, Dung được nghỉ học, nên cô ngủ nướng thêm một chút. Khi thức dậy thấy đã chín giờ, cô giật mình, nhảy ngay xuống giường và dọn dẹp rất nhanh phòng ngủ của mình, và sau đó ra phòng khách dọn tươm tất trước sự ngạc nhiên của mẹ.

Bà Hồng lên tiếng hỏi ngay:

- Bữa nay chắc trời sắp có bão hay sao mà cô nương nhà này dọn dẹp kỹ vậy hả?

Biết mẹ trêu chọc mình, Dung nũng nịu:

- Mẹ này... bộ con gái mẹ làm biếng lắm hay sao?

- Không làm biếng, nhưng không được siêng cho lắm. À, hay là bữa nay đón khách?

Hạnh Dung tranh thủ ngay sự ủng hộ của mẹ:

- Đúng là con có khách. Có mấy người bạn...

Bà Hồng cười vừa xoa đầu con gái:

- Có vậy nên con tôi mới siêng đây! Mà cũng được, con ở nhà đón bạn, rồi muốn vui chơi gì đó cứ lấy đồ trong tủ lạnh ra mà làm. Mẹ có việc phải qua nhà bà Phán Giáo chiều mới về.

Hạnh Dung mừng rơn:

- Cám ơn mẹ!

- Sao lại cám ơn?

Dung lúng túng, sợ mẹ biết mình sẽ đón bạn trai:

- Dạ... dạ không. Con cám ơn vì mẹ cho con lấy đồ trong tủ lạnh.

- Con khỉ này, bộ mẹ cấm mày vui chơi với bạn hay sao?

Mười lăm phút sau bà xách giỏ đi, còn dặn lại:

- Con nhớ ở nhà chơi, đừng rủ rê bạn đi ra ngoài. Giờ này trộm đạo nhiều, bỏ nhà trống không nên.

- Dạ, mẹ cứ yên tâm đi... điều binh khiển tướng!

Bà Hồng tròn mắt nhìn con gái:

- Sao mày biết mẹ đi đánh bài?

Dung nheo mắt:

- Mỗi lần mẹ qua bà Phán Giáo thì chỉ có cầm tướng xanh tướng đỏ thôi, chứ có làm gì khác đâu, ai không biết!

- Mày giống hệt thằng cha của mày hồi trước! Lúc nào cũng nghĩ tao đi đánh bài.

- Thì ba nói đâu có sai! Vả lại đánh tứ sắc là để vui, giết thì giờ chứ phải cờ bạc ăn thua đủ đâu mà ngại?

Mẹ đi rồi Dung mới chạy đi thay bộ đồ mới mà từ tết đến giờ cô mới có dịp thử.

Bộ đồ bằng lụa hơi mỏng, nên Dung cứ đứng trước gương ngắm hoài, cứ sợ bị cho là khêu gợi! Thật ra cô khá hài lòng với bộ đồ tự tay đi mua hôm trước Tết, nhưng mặc lần đó chẳng có ai khen, ngoại trừ bị mẹ mắng cho:

- Con gái con lứa gì mà ăn mặc cứ... hơ hớ ra thế kia, bộ muốn trêu ngươi thiên hạ hả?

Do vậy Dung đã treo nó cho tới hôm nay. Nhìn ngắm kỹ lại, cô tự nhủ:

- Đẹp thấy mồ, đâu có gì khêu gợi đâu!

Bữa trước không có hẹn giờ với Phi, nên Dung đoán nếu anh ta có tới thì chắc sẽ tới buổi sáng, và giờ tới theo nguyên tắc lịch sự là vào khoảng chín đến mười giờ. Không ai tới chơi mà đi vào giờ trưa, gần bữa cơm. Vậy mà sao bây giờ đã gần mười một giờ rồi mà anh chàng vẫn chưa tới?

Chờ tới mười hai giờ mà vẫn chưa thấy, Dung gọi điện tới nhà Ngọc Nga và rủ:

- Tao với mày tới nhà của Giáng Hương, tao qua đón mày nghen!

Ngọc Nga cười to trong điện thoại:

- Nhớ rồi phải không con khỉ?

Lát sau Hạnh Dung chạy Velo Solex qua chở Ngọc Nga. Cô nàng vẫn chưa hết chọc:

- Bộ mày mê anh chàng thật hả?

Dung càu nhàu:

- Mê gì mà mê, chẳng qua anh ta hẹn qua nhà chơi và đem theo quà của con Giáng Hương gửi về mà tao chờ suốt buổi sáng không thấy. Nhân mẹ tao đi vắng nên tao muốn chủ động sang bên ấy lấy quà luôn. Có thể anh chàng tìm không ra địa chỉ, hay bỏ lạc địa chỉ rồi cũng nên.

Họ đã từng tới nhà Giáng Hương trước đây nhiều lần, chỉ gần một năm nay không sang vì Hương đi du học, nên họ đi rất nhanh đã tới. Ngọc Nga thắc mắc hỏi Dung:

- Sao trước giờ mình tới chơi mà không hề gặp anh chàng này hả mày? Mà có đúng anh ta là anh của con Hương không?

- Chắc chắn rồi!

- Sao mày dám quả quyết khi chỉ mới gặp anh ta có một lần?

Hạnh Dung thú nhận việc quyển lưu bút:

- Chính anh ta viết trong cuốn lưu bút của tao gửi cho con Giáng Hương. Anh em tụi nó viết chung cho tao.

Ngọc Nga kêu lên:

- Vậy mà mày dám giấu há! Đưa tao coi anh ta viết gì vậy!

- Thì từ từ đã, để hôm nào...

Đến nhà Giáng Hương chỉ còn mình bà ngoại ở, còn ba má Hương thì cũng đã định cư ở Pháp từ lâu, nên Hạnh Dung gọi tên của Hoàng Phi, chứ không gọi bà:

- Anh Phi ơi!

Cô gọi đến ba lần mà vẫn không nghe ai trả lời, mặc dù nhà có mở cửa. Phải gọi đến lần thứ tư thì mới có tiếng dép lê đi ra, rồi giọng bà ngoại của Hương hỏi vọng ra:

- Ai kêu có gì vậy?

Nhận ra ngoại, Hạnh Dung nói to:

- Con là bạn của Giáng Hương đây ngoại, con hỏi có anh Hoàng Phi ở nhà không ngoại?

- Cái gì? Hỏi gì?

- Dạ, con là Hạnh Dung, bạn học ngày trước của Giáng Hương, con muốn hỏi anh Hoàng Phi, anh của Hương?

Bà ngoại bước hẳn ra ngoài, bà nhận ra ngay Hạnh Dung và Nga, nên nói ngay:

- Hai đứa bây mà bà tưởng là ai. Con Giáng Hương đi bên Pháp từ lâu nay rồi, còn... Hoàng Phi thì cũng đâu có về.

Hạnh Dung nhìn sững bà:

- Con mới gặp anh Phi hôm chủ nhật rồi, anh ấy nói là về có mang theo quà của Giáng Hương gửi cho con.

Bỗng dưng sắc mặt bà cụ tái xanh, bà bước thụt lùi và lắp bắp hỏi:

- Con... con nói... gặp ai?

- Dạ, con gặp anh Hoàng Phi hôm chủ nhật rồi.

- Trời ơi!

Bà cụ kêu lên một tiếng thảng thốt rồi suýt nữa đã ngã xuống đất, khiến cho Hạnh Dung và Ngọc Nga hốt hoảng:

- Bà ngoại! Bà sao vậy?

Họ đỡ kịp nên bà không ngã, nhưng toàn thân bà bỗng lạnh ngắt, bà xua tay mấy cái rồi ra dấu cho hai đứa dìu vào nhà. Vào trong rồi còn hỏi Iại:

- Con nói gặp ai?

- Dạ, anh Hoàng Phi.

Bà đưa tay chỉ lên tủ thờ có hai ảnh chân dung:

- Có phải thằng đó không?

Hạnh Dung nhìn lên cùng lúc với Ngọc Nga, rồi cả hai cùng kêu lên:

- Chính anh ấy và cả... Gláng Hương nữa! Mà cái gì vậy ngoại? Đây là ảnh... ảnh của họ sao ngoại lại đặt trên tủ thờ?

Bà thều thào:

- Thì cả hai đứa nó giờ đã... ở trên đó rồi mà. Chúng nó...

Hạnh Dung lặp lại như người mất hồn:

- Sao lại như vậy? Sao lại... sao lại...

Ngọc Nga bình tĩnh hơn, hỏi lớn:

- Ngoại nói vậy có nghĩa cả hai đã chết rồi sao?

Bà cụ nhẹ gật đầu:

- Chết hết rồi...

- Ngoại!

Hạnh Dung thét lên một tiếng rồi đứng chết lặng. Cô tưởng chừng mình đang nghe lầm hoặc đang trong mơ... Cho đến khi Nga kéo cô về thực tế:

- Ngoại nói rõ hơn coi, Giáng Hương mất hồi nào?

Lúc này bà cũng có vẻ tỉnh táo hơn, bà từ từ kể:

- Nó chết cách đây sáu tháng, cùng với thằng anh của nó.

Hạnh Dung như đang trong cơn mộng du:

- Không thể nào... không thể như thế được...

Ngọc Nga rùng mình:

- Vậy ra người gặp mình hôm qua là... hồn ma! Anh chàng đụng xe vào mày cũng là... ma!

Bà cụ nghe vậy thì lại hoảng vía:

- Thằng Phi gặp tụi con thật sao?

Dung chưa kịp đáp thì Ngọc Nga đã nhanh miệng:

- Chẳng những gặp thôi, anh ấy còn đụng xe vào con Dung đây, suýt chết! Rồi anh ấy còn chạy xe lên Lái Thiêu nữa...

Bà cụ hỏi nhanh:

- Chạy Vespa?

Rồi bà chỉ ra nhà xe:

- Hèn chi chiếc Vespa lâu nay để trong nhà kho, bỗng hôm qua bà thấy ai đem ra nhà ngoài, mà còn lau chùi bóng loáng nữa! Chiếc xe này trước đây là của ba nó, từ khi ba nó chết thì cứ để trong kho, còn thằng Phi thì ngay từ năm lên sáu tuổi đã theo ông cậu nó qua Pháp ở rồi, đâu có về đây...

Hạnh Dung thất thần:

- Không thể nào đâu ngoại!

Ngọc Nga thì vừa rùn vai lại vừa nói bằng giọng run run:

- Tụi này gặp ma mà đâu có biết ngoại ơi...

Bà cụ vừa khóc vừa nói:

- Thằng Phi đâu phải là ma. Nó là thằng hiền lành. Hơn hai chục năm rồi bà không gặp nó, nhưng chắc chắn nó không phải là ma.

Ngọc Nga muốn nói gì đó, nhưng nhìn gương mặt thẫn thờ của Dung nên cô nín thinh cho đến lúc Hạnh Dung kiếu bà cụ ra về... Hỏi gì Dung cũng không nói.

Mục lục
Ngày đăng: 25/03/2014
Người đăng: Bùi Phương Linh
Đăng bài
Bạn thích truyện này?
Nấm Linh Chi khô Điện Biên

Mục lục