Gửi bài:

Chương 1 - Vùng hắc ám

THỨC GIẤC

..Rừng rậm Hắc Ám.

Đêm..

Trời mưa tầm tã, sấm rền vang, từng tia chớp lóe lên làm sáng khu rừng trong chốc lát. Thần Gió hung dữ quật ngã một vài thân cây. Gia đình những chú chim bé bỏng rũ rượi dưới mưa cất lên tiếng kêu chiêm chiếp bất lực. Mặt đất từ từ nứt ra, bầy động vật ăn đêm bỗng kinh hoàng khi thấy chui từ dưới đó lên là một người đàn bà da trắng bệch với đôi mắt đỏ rực. Mụ ta lắc cổ, xương cổ kêu từng tiếng răng rắc. Ánh mắt tắt dần, mụđưa tay hứng lấy những giọt mưa nặng hạt lạnh băng cho vào miệng với cái nhìn đầy man dại. Nhấp nhô sau lưng mụ là một đám quái vật Khát Máu ghê tởm. Cơ thể chúng nhớp nháp những chất nhờn như nước dãi, một mùi hôi thối kinh khủng như mùi xác chết bốc lên. Chúng ngơ ngác như thể lần đầu được thấy thế giới bên ngoài.

Mụ "Thiên Sứ Quỷ" nhìn lên trời, ngày này mụđã chờ cách đây lâu lắm rồi.

- Cuối cùng thì thời đại của ta đã đến...

Mụ ta cười vang, làm chấn động cả một góc cánh rừng.

Mưa vẫn cứ rơi, gió vẫn cứ gào thét, khu rừng lại bắt đầu chìm vào yên lặng.

***

CẬU BÉ LÀM THUÊ

Làng Hắc Ám...

Bà Chúa Tuyết ngạo nghễ ném những đám hoa trắng xóa xuống tất cả mọi thứ. Chắc hẳn bà ta rất đắc chí khi thấy đâu đâu cũng được phủ một màu trắng xóa. Đắc chí hơn khi chàng trai ngang ngược treo mình trên cao kia phải kiêng nể bà mà tắt đi vài ngọn lửa.

Ánh nắng mai yếu ớt buổi sáng không làm ấm cái căn nhà nhỏ bé phía cuối làng lên được. Tuyết đã rơi hơn hai tháng nay, từng cơn gió se se lạnh khiến người ta chỉ muốn ngồi lì trước lò sưởi trong nhà. Mùa đông năm nay đến khá sớm, thời tiết khắc nghiệt như muốn báo trước một điều không hay sắp xảy ra.

Lũ chim không đi tránh đông nhảy nhót quanh mấy cánh đồng lúa mạch trơ gốc, hy vọng đào bới được thứ gì đó dưới đống tuyết. Cả nho, đậu cũng được người ta thu hoạch xong khá lâu rồi và nhà nào cũng dự trữđầy đủ lương thực, củi,...để dùng trong suốt mùa đông.

Black uể oải mở mắt, thực tình hắn chẳng muốn dậy chút nào, nhưng còn công việc ở xưởng rượu? Hắn không muốn dậy, càng không muốn bịđuổi việc. "Đành phải dậy thôi!" Hắn tự nhủ rồi ngồi bật dậy lấy chiếc áo khoác dài phủ lên người.

Xỏ chân vào đôi dép lép kẹp, lạnh ngắt, Black bước tới bồn rửa mặt. Nhưng nước lạnh quá khiến hắn rụt tay lại vặn mình một chút cho ấm. Vài động tác uốn éo, vươn người đơn giản tuy không làm cơ thể nóng lên nhưng cũng đủ cho tinh thần hắn phấn chấn.

Ngắm nghía con dao ngắn, Black miễn cưỡng gọt vài củ khoai tây, cắt khúc ra rồi đổ lên chảo nước sôi, thêm chút muối là đã có một bữa điểm tâm tương đối với hắn. Tuy chẳng ngon lành gì nhưng hắn quen rồi, cần gì cầu kì, no bụng là ổn. Vừa ăn hắn vừa nghĩ xem mình sẽ làm gì vào mùa xuân tới. Mùa xuân thì công việc luôn nhiều hơn. Hắn có thể làm những việc nặng nhọc, vì hắn đă lớn hơn trước rồi. Hắn cần nhiều tiền lo cho tương lai sau này.

Magic Black là một thằng nhóc 15 tuổi, mồ côi. Cha mẹ hắn mất trong một trận dịch đậu mùa khi hắn mới lên 7. Hắn phải tựăn uống, tắm giặt, chăm sóc bản thân,... Vì không có ruộng đất nên hắn phải vào thị trấn kiếm việc nuôi sống chính mình. Ban đầu, dường như tất cảđều là quá sức với hắn. Không ai chịu thuê hắn làm việc, một ngày hắn chỉ cho phép mình được ăn một ổ bánh mì nên luôn trong tình trạng đói và gầy. May mắn thay trong một lần lên núi hái cây thuốc đem vào thị trấn đổi lấy lương thực, hắn cứu lão Bia, chủ xưởng rượu lớn khỏi tai nạn. Lão mò mẫm trên núi tìm thuốc quý về ngâm rượu nhưng thật khốn khổ cho cái thân lão, sơ ý sảy chân ngã từ trên đỉnh đồi xuống gãy cả hai chân, chỉ có thể nằm yên một chỗ mà rên hừ hừ. Trong khi lão đang sắp chết vì đói, khát thì Black xuất hiện. Hắn để nước và phần bánh ít ỏi còn lại của mình cho lão rồi chạy về làng gọi người tới giúp.

Để trảơn Black, lão Bia nhận hắn vào làm vài việc lặt vặt trong xưởng. Song, lão là một kẻhà tiện nên Black chẳng dư dã gì khi làm việc ởđó. Tuy vậy, vẫn tốt hơn là bị chết đói.

Cuộc sống nhàm chán đó của Black cứ kéo dài từ ngày ấy cho tới bây giờ. Sống một mình nên mỗi ngày của hắn trôi qua rất đơn giản. Ngày quần quật với công việc, tối vềngủ một mình. Cô độc, lẻ loi. À không, hắn cũng có bạn chứ, một cô bé đáng yêu. Cô ta luôn khiến hắn bực mình, đôi khi hắn thấy ghét cô ta kinh khủng.

Sau bữa sáng, Black đứng dậy chuẩn bị vào thị trấn làm việc. Từ ngôi làng này đến thị trấn phải băng qua hai cánh đồng lúa mạch. Tuy không xa lắm nhưng hai nơi dường như là hai thế giới hoàn toàn khác nhau. Một nơi ồn ào, nhộn nhịp, còn nơi kia lại yên ắng, tẻ nhạt vô cùng.

Black mở cửa, một bóng dáng quen thuộc, bên kia đường là mụ Hình Dâu. Mụ ta đang ngó đăm đăm vào khoảng trống nơi Black đứng. Mụ già này khá bí ẩn, mụ thường xuyên quan sát hắn từ xa. Trên tay mụ lúc nào cũng có một chiếc gậy chạm trổ hình đầu con phượng hoàng rất tinh xảo và đẹp mắt. Mụ dùng nó để chống trong khi đi lại. Bộ áo rộng thùng làm mụ như quắt đi trong mớ vải lùng bùng. Mụ nhỏ bé, lưng lại còng, cái mũi diều hâu khoằm khoằm kiêu hãnh nằm giữa khuôn mặt nhăn dúm khiến mụ chẳng khác gì phù thủy.

Mụ già này làm Black phải để tâm rất nhiều. Ngày nào mụ ta cũng nhìn hắn với ánh mắt dò xét, hắn phải mất khá nhiều thời gian để làm quen với việc nhiều đêm khi mở cửa ra chợt thấy mụđứng như bóng ma trước sân khiến hắn khiếp đảm mất vía.

Điều đặc biệt, mụ già Hình Dâu không bao giờ mở miệng nói với ai lời nào. Không phải mụ bị câm nhưng lí do mụ không nói chẳng ai biết được. Mụ sống lặng lẽ như cái bóng vô hồn cùng đám cháu trong căn nhà có cánh cửa sổ làm bằng gỗ hạnh nhân.

Khóa cửa, đóng hàng rào lại, Black nhanh chóng băng qua hai cánh đồng lúa mạch phủđầy tuyết. Mùi tuyết lạnh thốc vào mũi hắn, gió táp vào mắt cay xè. Sao sáng nay trời bỗng dưng lạnh lạ thường. Black vừa đi vừa hà hơi vào lòng bàn tay cho ấm. Chà...giá như bây giờ mà có một tách trà nóng, đôi chân hắn như muốn đóng băng chặt dưới tuyết.

Thị trấn Hắc Ám...

Hôm nay Black đến thị trấn khá sớm, dường như không khí ởđây khá hơn chút ít. Mới bước chân vào ngưỡng cửa, hắn gặp ngay lão Bia.

- Ồ..Black, sao hôm nay mày đến sớm vậy? Thế là tốt, chiều tao sẽ trả thêm tiền công cho. - Lão ta cười hể hả ra vẻ khoái trá.

- Chỉ mong không kiếm cớ cắt xén tiền công của tôi thôi.

Black nói rồi vòng ra phía sau để lại lão Bia với cục tức nghẹn trong cổ họng. Black nói vậy vì hắn biết đời nào lão hà tiện này chịu trả thêm tiền cho ai bao giờ. Hắn hít sâu, nhún vai chuẩn bị cho một ngày làm việc mới.

- Ồ...hôm nay tới sớm vậy? Bình thường bồ là người tới trễ nhất mà.

Giọng nói lanh lảnh của Ghi Ta cất lên sau lưng Black. Hắn giật mình quay lại, là con gái lão Bia, cô bé đứng sau cánh cửa từ khi nào. "Cái kiểu 'ồ' của hai cha con nhà đó sao mà giống nhau đến thế?" Black tự nhủ.

- Liên quan gì tới bồ? Biết điều thì đi đi trước khi nơi này làm bẩn quần áo bồ.

Black khẽ lườm Ghi Ta rồi xỏ tay vào đôi bao. Hắn không ưa gì mỗi khi Ghi Ta có mặt ởđây. Hắn liếc nhìn bộ váy sạch sẽ của nhỏ, cảđôi hài xinh xắn lộ ra sau mỗi bước đi nữa. Không thể phủ nhận rằng tất cả những thứấy rất xinh đẹp. Tuy nhiên, Black luôn nghĩ loại con gái diêm dúa này không hợp với hắn chút nào.

Ghi Ta xắn tay áo xông xáo giúp Black xếp những vò rượu vào đúng vị trí của chúng.

- Đã nói nơi đây không dành cho cậu mà. - Black quát Ghi Ta.

Ghi Ta cười toe:

- Cậu đang lo cho tớ sao? Tớ cố tình đến đây sớm để gặp cậu nhưng hình như..không được chào đón.

- Gặp tớ? Làm gì? - Black đột nhiên có linh cảm không hay. Hắn giằng lấy vò rượu trên tay Ghi Ta và tránh cái nhìn của nhỏ.

Ghi Ta vui vẻ lau tay rồi lấy trong người ra một cái túi lụa nhỏ màu trắng thêu hoa.

- Tớ mang thuốc đến cho cậu. Cậu xem tớđă tán nhuyễn nó ra, luyện thành viên và cho thêm đường vì biết cậu sợđắng rồi này.

- Th..thuốc gì? - Black cảm thấy tim mình đập nhanh hơn trong lồng ngực, cuối cùng thì linh cảm của hắn đã đúng.

Ghi Ta hồn nhiên:

- Chẳng phải mấy hôm nay cậu than bịđau đầu thường xuyên à? Chắc là do gió lạnh đây mà. Ngoài việc giữấm tai cậu còn phải uống thuốc nữa. Tớđã dồn hết tâm sức bào chế ra những viên thuốc này cho cậu đấy.

Black giơ tay ra trước mặt khi thấy Ghi Ta bước lại gần mình.

- Cám ơn, nhưng tớ nghĩ là tớ không cần.

- Tại sao? Cậu từ chối sự quan tâm của tớ à? Chẳng phải chúng ta là bạn sao? À..tớ hiểu rồi, có phải do cha tớ không? Ông lại cấm cậu chơi với tớ hả?

Ghi Ta như mởđường cho Black, hắn gật đầu liền:

- Phải, vậy nên tớ không muốn có bất kì rắc rối nào đâu.

Ghi Ta cong môi, nhỏ biết thừa Black đang nghĩ gì. Nhìn những viên thuốc màu nâu trong túi, Ghi Ta bỏ ra ngoài.

Mặt trời nhô ra khỏi rặng núi Hắc Ám là lúc mọi người bắt đầu lục tục kéo vào xưởng rượu. Khoảng thời gian yên tĩnh duy nhất đầu ngày của Black đã hết. Hắn ghét mọi tiếng ồn, kể cả tiếng ồn nhỏ nhất, nhưng nếu là tiếng mưa rơi thì có thể loại trừ.

- Nhanh tay lên! Đây là số rượu chuẩn bịđược chuyển tới kinh thành, hãy nhẹ nhàng một chút.

Đó là giọng nói sang sảng của chú Lim, thợ chính trong xưởng. Chú luôn đánh dấu sự có mặt của mình bằng cách quát tháo như vậy. Có sai đâu, khi đánh tiếng với mọi người là mình đã có mặt xong, chú sáp lại ngay gần Black, rỉ tai hắn:

- Cậu với tiểu thư Ghi Ta lại cãi nhau sao?

- Ý chú là gì?

- Ta thấy tiểu thư tìm thằng khác, cũng có lúc tiểu thư rời bỏ chú mày cơ à?

- Chú chưa ăn sáng phải không? Đói quá sảng rồi.

- Lúc nãy ta thấy tiểu thư Ghi Ta chuyện trò rất tình cảm với thằng bếp, tiểu thư có vẻ quan tâm tới nó.

Black cười:

- Vậy là cô ấy đã tìm được người để thử nghiệm đợt thuốc mới này.

- Hả? Tiểu thư lại mày mò nghiên cứu ra loại thuốc mới rồi sao?

- Mới sáng sớm cô ấy vội vàng đến đây tìm, cháu đã thấy nghi rồi. May là cháu đã từ chối tình cảm của nàng.

Chú Lim lắc đầu:

- Xui cho thằng bếp rồi, cứ tưởng được tiểu thư quan tâm nên hí hửng thích chí. Phen này thì...

- Bớ người ta!...Thằng bếp tự nhiên sùi bọt mép, mắt trợn trắng ghê lắm. Mau đến cứu nó đi!

Hàng loạt công nhân trong xưởng rượu chạy về phía tiếng kêu cứu, nháo nhào cả lên. Cả Black lẫn chú Lim đều thảng thốt:

- Tài năng của tiểu thư lại tăng nữa rồi. Lần này có tác dụng nhanh quá.

Không phải cứ say mê là đủ, ngoài ra còn phải có chút khả năng nữa. Có lẽ thiên bẩm Ghi Ta không có khả năng về lĩnh vực y học nên dù có thầy giỏi cũng chưa bao giờ nghiên cứu ra một loại thuốc nào có tác dụng tích cực đối với người bệnh cả. Black luôn nhớ rő về những thứ Ghi Ta cho mình uống, lúc thì toàn thân nổi mẩn đỏ, lúc lại nóng lạnh không ngừng,... Qua nhiều lần bịđem ra thử thuốc, Black không còn dám nhận sự quan tâm đặc biệt của Ghi Ta nữa.

Ghi Ta chắp tay lại sau lưng chậm rãi đi trên phố. Nhỏđang thắc mắc tại sao lại kì cục như vậy. Gandy là loại lá cây có tác dụng làm ấm cơ thể, xua tan mệt mỏi. Ove là loại củ có khả năng điều hòa hệ thần kinh, làm giảm các cơn đau. Vậy mà khi trộn hai loại thuốc này lại với nhau lại khiến cho thuốc phản tác dụng như vậy. Thật đau đầu. Thành công là một món quà xa xỉđối với nhỏ.

- Nó đúng là tranh của danh họa Linh Văn mà. - Ông chủ cửa hàng bán tranh nói to khiến Ghi Ta giật mình.

"Mụ Hình Dâu?" Nhỏ ngạc nhiên.

- Đúng là mụ già quái gở. - Ông chủ bán tranh làu bàu khi mụ Hình Dâu bỏđi.

Ghi Ta bước lại gần ông, hỏi:

- Mụ già ấy đến để mua tranh sao, thưa ông?

Ông chủ hàng tranh vẫn chưa hết bực mình về mụ Hình Dâu, định quay lại gắt gỏng với Ghi Ta nhưng khi vừa nhìn thấy khuôn mặt khả ái của nhỏ, ông ta có vẻ dịu lại.

- Mụ ta đến lựa tranh, tranh của ta toàn của các danh họa nổi tiếng nhưng cầm tấm nào lên mụ cũng lắc đầu rồi bỏđi. Mới sáng sớm đã xui xẻo vậy rồi thì hôm nay chắc chẳng bán buôn được gì.

Ghi Ta lấy trong người ra hai đồng đặt vào tay ông chủ hàng.

- Tôi lấy bức này.

- Ôhô...tiểu thư Ghi Ta đến chơi à? Mời vào! Mời vào!..

Đang ăn mì bỗng thấy Ghi Ta, vị lang y đáng kính Côn Y vội vàng chạy ra kéo Ghi Ta vào rồi ấn nhỏ xuống ghế.

- Con đến để chữa bệnh hay khám bệnh? Há miệng ra nào!

- Không, không...con tới hỏi thầy chút chuyện.

Ông lang Côn Y bỏống nghe ra, nhíu mày. Ghi Ta nhăn mũi:

- Con học hành rất cẩn thận, thầy là người biết rő điều đó nhất. Các bài giảng của thầy con cũng nắm vững... Con đã kết hợp lá gandy với củ ove..và kết quả là anh ta đang được cấp cứu.

Chàng lang y điển trai đánh vào đầu Ghi Ta khá mạnh:

- Đồ ngu! Gandy và ove là hai thứ thuốc có tính khắc nhau. Người uống vào nhẹ thì co giật, nặng thì lẩn thẩn. Mi học hành kiểu gì vậy? Mà không phải mi nói từ nay không thèm hỏi ta về kiến thức y học nữa sao?

Cú đánh đau điếng, Ghi Ta ôm đầu xuýt xoa:

- Thầy không thể nhẹ tay hơn được à? Tại vì sách của thầy con thuộc hết rồi nên tưởng cái gì mình cũng biết. Để xin lỗi và rút lại những lời đó con mang tặng thầy bức tranh "Địa ngục" của danh họa Linh Văn này.

Ghi Ta đưa bức tranh cho Côn Y nhưng chàng ném ngay nó vào lò sưởi đang cháy.

- Ơ...

- Mi muốn xin lỗi thì cũng phải thật lòng một chút chứ. Ba cái thứ hàng giả này mà dám đem ra gạt ta à?

- Nó là hàng giả sao thầy?

- Ta là người hiểu rő về tranh của Linh Văn hơn bất kì ai. Mà con theo ta vào phòng thí nghiệm, ta vừa bào chế ra một loại độc dược rất ghê gớm, ta sẽ cho con thử.

Trời càng vềchiều càng lạnh, bầu trời cứ xám ngắt lại. Ghi Ta lững thững đi đến xưởng rượu, khuôn mặt tái mét, đôi mắt mọng nước. Vừa nhìn thấy nhỏ, Black đă chào hỏi bằng giọng giễu cợt:

- Ôi chao...bà lang Tiểu Ghi Ta đây mà..sao chưa về nhà đi? Bộ vừa nghiên cứu ra loại thuốc mới rồi sao?

Khẽ lườm Black một cái thật nhanh, Ghi Ta ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh.

- Rồi một ngày nào đó tớ buộc cảđất nước này đều phải nhắc đến tên tớ...

- ...Là một bà lang khiến nhiều người bệnh mất mạng nhất phải không? - Black tiếp lời.

- Hãy tỏ ra đáng yêu một chút đi! - Ghi Ta cáu.

Có vẻ công việc của ngày hôm nay chấm dứt tại đây, Black lau tay vào cái giẻ treo trên cây móc rồi hỏi:

- Có chuyện gìhả? Sao sắc mặt kém vậy? Cậu lại làm trň ngốc với ông lang quái dịđó sao?

Ghi Ta nhìn Black:

- Mặc dù là vật thử thuốc nhưng như vậy không phải là không có lợi đâu nhé.

- Người dân ởđây hình như chẳng ai được bình thường cả.

- Tớ có chuyện muốn nói với cậu đây.

- Chuyện gì?

- Về mụ...Hình Dâu. - Ghi Ta nở một nụ cười ranh mãnh.

- Hả?

- Không phải cậu thấy rất khó hiểu khi mụ Hình Dâu cứ suốt ngày xoáy cặp mắt diều hâu của mụấy vào cậu sao?

- Ừ. Nhưng tớ nghĩđây chắc là chứng bệnh lẩn thẩn của người già thôi.

Black rót cho Ghi Ta một tách trà nóng. Cô bé đón lấy áp hai tay vào tách trà để hơi ấm được truyền qua tay, nói:

- Sáng nay tớ gặp mụ Hình Dâu, cậu nghĩ mụ ta là một kẻđiên, mắc chứng mất trí...nhưng chắc chắn cậu không biết mụ tài giỏi đến mức nào đâu. Ngay cả tớ còn không phân biệt được mà mụ lại biết đó không phải là bức tranh thật. Mụ có vẻ tỉnh táo đấy.

- Tỉnh táo ư? Cậu có nhầm không?

Ghi Ta nhấp một ngụm trà.

- Tớ nghĩ có khi nào mụ Hình Dâu là người thân của cậu không? Bà chẳng hạn.

- Không thể nào! - Black phản ứng mãnh liệt. - Chuyện đó là không thể, nếu tớ là cháu của mụ ta thì cha mẹđã cho tớ biết rồi.

- Tớ nghĩ vậy vì mụ chỉ chú ý tới cậu mà không phải ai khác. Cũng có khả năng đó chứ bộ. À, hay để ngày mai tớđến làng cậu điều tra xem sao nhé.

- Nếu cậu rảnh vậy thì lo học hành tử tếđể trở thŕnh một bà lang giỏi đi.

- Sẽ học. Nhưng đó là chuyện của cảđời, không thể một sớm một chiều là học xong ngay được. Tớ thích tìm hiểu những chuyện xung quanh cậu hơn.

Hai đứa nhóc rời khỏi xưởng rượu. Tạm biệt Ghi Ta, Black lại băng qua hai cánh đồng lúa mạch, trở về ngôi làng quen thuộc. Hắn thấy lấp ló phía sau bóng cây sồi cổ thụ là một ngôi nhà nhỏ bé quét vôi trắng, có một ống khói bằng gạch nhô cao khỏi mái nhà.

Đẩy cánh cổng hàng rào cao ngang hông người lớn ra, Black tiến vào nhà. Công việc đầu tiên của hắn là đốt đèn lên, chuẩn bị nhóm lửa, tối nay hắn sẽăn món thịt hun khói kèm bánh mì. Nhưng trước đó, hắn phải vòng ra sau lấy củi nấu nước tắm. Giữa thời tiết này tắm là một hành động "xa xỉ". Thử dạo quanh làng một vòng xem được mấy người "chấp nhận" ở sạch. Vừa ăn Black vừa liếc mắt ra cửa sổ, hắn thấy tuyết đang rơi. Hắn suy nghĩ về những điều Ghi Ta nói. Liệu có đúng như lời cô bé không? Rằng mụ Hình Dâu là bà hắn. Chà...chuyện này thật thú vị.

Nhắm mắt lại, kéo chăn che kín đầu, ngày mai Black quyết định sẽ hỏi mụ Hình Dâu xem mụ là gì của hắn.

Hôm sau, mới ngủ dậy Black xỏ ngay chân vào đôi ủng rồi chạy xộc ra ngoài. Hắn thấy đứng bên kia đường vẫn mụ già Hình Dâu. Mụ ta co ro đứng trong gió lạnh, mặt mụ tái đi, môi thâm tím lại. Không biết mụđã đứng đó từ bao giờ. Black vội chạy đến bên mụ, mụ ta giương cặp mắt nhăn nheo, lờđờ lên nhìn hắn.

- Con muốn hỏi mụ vài chuyện...mụ có thể vui lòng cho phép con không?

Mụ Hình Dâu không nói gì, dường như mụđã đồng ý. Black nhìn sâu vào mắt mụ.

- Tại sao mụ lại để ý con nhiều như vậy? Phải chăng mụ có quan hệ gì đó với con?

Rồi hình như nhận ra câu hỏi của mình hơi đường đột, Black bối rối:

- Vâng...mụ có thể nói cho con biết vềđiều gì đó mà mụđang giấu trong lòng.

Mụ Hình Dâu lắc đầu, đưa cặp mắt đờđẫn ngó trân trân Black, sau đó quay người đi từng bước vào nhà. Black chặn đường mụ lại:

- Mụ không muốn nói sao?

Mụ Hình Dâu vẫn yên lặng, không nói một lời nào lặng lẽ bước đi. Black chau mày nhìn theo mụ già kì lạđó. Với tính hiếu kì, hắn cảm thấy khó chịu, bứt rứt không yên khi không có lời giải đáp cho câu hỏi của mình.

Giờ nghỉ trưa, Black thấy Ghi Ta chạy xồng xộc vào xưởng rượu, trên khuôn mặt hiện lên nét hoan hỉ. "Lúc nào cũng vậy..." Black tặc lưỡi.

- Thế nào? Đã hỏi mụấy chưa?

- Rồi, mà mụkhông nói, nếu không bị câm thì tớ chắc rằng mụ ta không có lưỡi.

- Nói gì vậy? Nghe này! Người nhà mụ Hình Dâu nói rằng trước đây mụ ta từng làm việc trong cung một thời gian dài, khi đất nước Mưa Đá của chúng ta bị bọn Tàn Độc thôn tính thì mụ mới trở vềđây. Mụ không có chồng, chỉ có cháu gọi bằng cô, dì và bà thôi. Tớ nghĩ cha hoặc mẹ cậu là con của mụ ta...với một vị quan nào đó.

- Vớ vẩn.

- Nếu giả thiết tớđưa ra không đúng thì chỉ còn một trường hợp duy nhất thôi.

- Gì?

- Mụ ta có tình ý với cậu.

- Chấm dứt ngay những trò suy đoán ngốc nghếch của cậu lại cho tớ nhờ.

- Tiểu thư Ghi Ta, đến giờ luyện kiếm rồi.

Tiếng gọi của Lý Thị, cô hầu gái thân nhất của Ghi Ta khiến hai đứa nhóc nhìn ra cửa. Black nhún vai:

- Y học rồi vő thuật, kiếm pháp. Không biết lão lang băm đó còn nhồi nhét vào đầu cậu bao nhiêu thứ nữa.

- Thôi nào, tớ biết cậu ghét thầy Côn Y nhưng đừng có quá khó chịu thế chứ.

Black quay mặt đi không thèm nhìn Ghi Ta. Cô ta chẳng dịu dàng chút nào. Hắn nghĩ vậy. Hắn đoán lão Côn Y chẳng phải là hạng tốt đẹp gì. Ai đời thầy lang mà lại giỏi đánh nhau hơn cứu người, lão ta còn rất rành về pha chếđộc dược, tính tình thì quái gở. Lão ta buộc Black phải nghi ngờ.

Đột nhiên Black ôm trán, một cơn đau kéo đến làm hắn xây xẩm mặt mày, hắn quờ quạng tìm ghế ngồi xuống. Mọi vật như múa trước mắt hắn, các dây thần kinh thì nhảy tưng tưng trong đầu. Black nhíu mày nghiến chặt răng hy vọng có thể làm giảm đau đôi chút. Thật đáng ghét, dạo này các cơn đau như tìm hắn để tránh đông. Đầu hắn muốn vỡtung ra. Nếu có ai đó nện cho hắn một búa có lẽ còn dễ chịu hơn. Phải một hồi lâu sau cơn đau mới rút dần, Black thở gấp trong khi người đầm đìa mồ hôi. Hắn rất sợ những cơn đau kiểu này nhưng lại luôn bị chúng hành hạ.

Nới lỏng cái tay đang bóp mạnh trán ra, Black đủ lí trí để nhận thấy bốn cây đinh tí hon lúc nào cũng là vật nhô lên cao nhất. Hắn không biết cây Thánh giá màu đen to bằng con tằm này được đóng lên đầu mày trái của hắn từ khi nào. Nó khiến cho Black đau đớn, khổ sở vô cùng và cậu nhóc phải luôn dùng tóc mái phủ lòa xòa để che lại.

Black không muốn nhiều người biết việc này vì có thể hắn có dính dáng đến hội Ác Ma. Lúc còn nhỏ, hắn thường xuyên phải đội mũ len để che nhưng giờ thói quen đó đã gần hết, thay vào đó là tóc mái. Rất nhiều lần Black hỏi cha mẹ hắn về cây Thánh giá này nhưng cha mẹ hắn không trả lời. Họ chỉ nói với hắn không được để người khác biết chuyện nếu muốn sống bình yên.

Tất nhiên Black tin lời cha mẹ hắn và dường như là một thói quen, hắn không hềđể lộ ra cây Thánh giá mọi lúc, mọi nơi. Mà cũng chẳng mấy ai để tâm tới hắn.

Có bóng người đi vào, Black vội vuốt tóc xuống, lấy tay lau hết mồ hôi trên mặt. Lão Bia nhìn hắn với cặp mắt ti hí sắc lẹm, lão nói:

- Mày lại bịđau đầu à? Hóa ra từ nhỏ tới giờ vẫn chẳng thay đổi gì. Mày biết không, tao hiểu rất rő về cây Thánh giá trên trán mày. Chắc hẳn phải khéo léo lắm tên thợ kim hoàn hay ai đó mới dán nó vào đầu mày một cách tài tình như vậy. Để nó lún sâu thế chắc mất nhiều máu lắm nhỉ? Mày quả thật phi thường.

- Ông có ý gì?

- Tao đã nhận ra mày là ai khi mày cứu tao dưới chân núi Hắc Ám. Cây Thánh giá trên trán mày chẳng tốt đẹp chút nào. Mày còn sống đến ngày hôm nay là rất may mắn, nhưng trước sau gì mày cũng không sống yên ổn được đâu. Bởi vì sớm muộn gì mày cũng phải biết về thân phận của mày và một cuộc chiến bùng nổ là điều hiển nhiên. Mỗi khi mày xuất hiện là chúng tao lại rơi vào thời kì đen tối kinh hoàng nhất.

- Nghe có vẻ như tôi là ác quỷ vậy. Có gì ông nói thẳng ra đi. Tôi là người không được học hành gì nên không hiểu lối nói vòng vo đó đâu.

- Vậy thì nghe cho rő đây! Hãy tránh xa con gái tao ra! Đừng để con bé phải gặp rắc rối với hội Ác Ma đang ẩn nấp ởđâu đó.

- Ông nói cứ như ông biết tất cả mọi chuyện vậy. Hãy bảo con gái ông tránh xa tôi ra thì đúng hơn. Tôi cũng đang muốn biết mình có quan hệ gì với bọn Ác Ma đó đây.

- Đừng bỏ ngoài tai lời tao nói nhóc ạ. Mày có muốn hay không thì đó cũng là sự thật. Cẩn thận với cái mạng của mày ngay từ bây giờđi thì hơn. Đừng cuốn theo mày quá nhiều người vô tội.

- Ông đang đe dọa tôi hả? Nhưng xin lỗi nhé, điều đó khiến tôi chẳng sợ chút nào.

Nói rồi Black đứng dậy bỏđi. Hắn không biết có nên tin những lời này của lão Bia không, vì suy nghĩ của cha mẹ hắn ngày xưa cũng giống lão bây giờ. Black đă vài lần nhìn thấy bức tranh "Địa ngục" của họa sĩ Linh Văn. Trong bức tranh có một người đàn ông cởi trần đang quằn quại đau đớn vì bị bọn quỷ Satan tra tấn. Trên ngực trái của ông ta cũng được đóng một cây Thánh giá giống hệt cây Thánh giá trên trán hắn. Có rất nhiều lời đồn đại xung quanh cây Thánh giá này. Có người nói những kẻ xấu xa, bị Thượng đếđày xuống trần gian chịu khổ sẽ bịđóng Thánh giá lên bất kì bộ phận nào trên cơ thểđể kẻđó mãi mãi bị những cơn đau trừng phạt. Có người lại nói đó chính là "Thánh Kỵ Sĩ" chuyên tiêu diệt kẻ có dã tâm.

Black lơ ngơđi giữa đường, không định hướng trước sẽđi đâu, đến khi dừng lại Black ngạc nhiên khi thấy mình đứng trước nhà Côn Y. Nhà chàng ta nằm đầu thị trấn, nhỏ nhắn và sạch sẽ. Đang định bỏđi thì Black chợt nghe tiếng hét của Ghi Ta, hắn đưa mắt nhớn nhác tìm, một tiếng thét khác to hơn. Nó phát ra ngoài vườn. Black lắng tai nghe rồi chạy nhanh ra. Hắn không tin vào mắt mình, Ghi Ta đang nằm trên đống gạch đổ nát, mặt mày xây xước, đầu tóc rối bù, áo váy thì rách tươm, cảthân mình nhỏ dường như bầm dập không sót chỗ nào. Trong tay có một thanh kiếm nhưng có vẻ nhỏ không đủ sức để cầm nó nữa.

- Đỡđòn!

Côn Y lao nhanh đến bên Ghi Ta, khuôn mặt sát khí đằng đằng, con đao lớn nhằm đầu Ghi Ta bổ thẳng.

- Ớ...ớ... - Ghi Ta hoảng hốt không nói thành lời.

- Dừng lại - Black hét to.

Nhưng không vì vậy mà Côn Y dừng tay, một nhát chém mạnh xuống...đống gạch đổ nát. Ghi Ta từ từ mở mắt ra. Ơn Chúa, nhỏ vẫn còn sống. Black giận dữ bước tới.

- Ông làm cái quái gì vậy? Tính lấy mạng người ta hả?

- Hm...Black tới chơi à? Mời cậu vào đây! Cậu thấy trong người không khỏe sao? Có cần ta khám cho không? - Côn Y niềm nở.

- Không cần. - Rồi hắn quay sang Ghi Ta. - Cậu đến đây để chơi những trò nguy hiểm này sao? Không phải là vật thử thuốc thì cũng là bao cát cho người ta đấm đá. Cậu là loại người ngu ngốc hay là gì vậy nhỉ?

Ghi Ta chống tay xuống đất gượng ngồi dậy.

- Cậu tới đây chi vậy? Không phải làm việc hả?

- Tớ ghét phải nhìn thấy cha cậu.

- Này cậu bé! - Côn Y ném một cây gậy vừa nhặt dưới đất cho Black. Black chụp nhanh lấy cây gậy nếu không thế nào mặt hắn cũng có vết bầm.

- Đằng nào cũng tới đây rồi, sao không thư giãn một chút.

Chàng lang y đưa tay ra, Ghi Ta bò dậy nhặt một cây gậy khác đưa cho chàng.

- Sư phụ nhẹ tay chút, Magic không biết trò đánh đấm này đâu.

- Sẵn sàng chưa cậu nhóc?

Black lo lắng, hắn không biết phải sử dụng cây gậy này như thế nào.

- Không! Tôi không muốn bỏ mạng dưới một cây gậy.

- Cậu không muốn nhưng ta thì có.

Côn Y nhếch mép cười rồi lao tới Black cùng với một tiếng thét lớn. Black hốt hoảng cầm chắc cây gậy dùng hết sức đỡ cú đánh của chàng thầy thuốc. Không cầm cự nổi một giây, cây gậy rơi ra khỏi tay Black, hắn nghiêng đầu, cú đánh của Côn Y chỉ sượt nhẹ qua tai rồi giáng xuống vai Black. Tay hắn tê rần còn xương vai như muốn nát vụn ra.

Black cau có:

- Ông định lấy mạng tôi thật à?

- Phản ứng nhanh lắm. Suýt nữa thì đầu cậu nát tươm ra rồi. Có tư chất.

Black không quan tâm tới lời khen của chàng bác sĩ biết đấu kiếm, hắn đang cố gắng tìm lại cảm giác cho bàn tay đang giật nhẹ và phừng phừng đau.

- Này cậu nhóc, có muốn theo ta học kiếm pháp không? Nếu cậu đồng ý ta sẽ biến cậu trở thành một chiến binh thực thụ.

- Cám ơn, tôi không ham.

- Sao vậy? Ta sẽ giảm tiền học phí cho cậu. Đồng ý không?

- Câu trả lời vẫn là không cho dù ông có dạy miễn phí.

- Chà...cái thằng oắt này, gần chục năm rồi thì tâm tính phải thay đổi đi chứ! Ngày xưa bằng tuổi cậu ta đã hẹn hò rồi đấy.

Black chép miệng rồi nhìn Ghi Ta.

- Về thôi!

Côn Y ném cho Black một lọ thuốc:

- Dùng nó bôi lên vết thương trên vai cậu, bất kì khi nào muốn, hãy tới đây gặp ta, ta sẽ dạy cho cậu những gì ta biết.

- Cám ơn về lọ thuốc, còn lời đề nghị thì chắc tôi không thực hiện được đâu. - Black quay người đi với cái vai ngày càng sưng, Ghi Ta chạy theo Black:

- Tạm biệt thầy, hôm nay con dừng tại đây. Chúc thầy có một buổi chiều tốt lành.

Côn Y đẩy gọng kiếng ngay ngắn trên sống mũi, nở một nụ cười bí ẩn.

"Thánh Kỵ Sĩ...? Thật thú vị..."

Tuyết lại rơi, gió từ ngoài luồn qua các khe hở thổi vào nhà làm Black run lên vì lạnh. Tấm ván lót sàn đã cong vênh lên vì tuyết tan. Chắc hắn phải dành một ít thời gian vào ngày mai để sửa lại mái nhà.

Ngồi trước lò sưởi, Black cởi áo ra bôi cao lên vết thương trên vai, nó đã tím ngắt lại, sưng vù lên. Black nhẹ nhàng xoa bóp vết thương. Hắn ngắm nghía lọ thuốc của Côn Y rồi mở nắp lọ ra. Mùi hắc khiến hắn nhăn mặt khó chịu. Cái mùi này y chang mùi trên người Ghi Ta. Bây giờ thì Black đã hiểu vì sao những cô gái khác xài nước hoa có mùi rất thơm mà mùi "nước hoa" của Ghi Ta lại khó ngửi như vậy. Điều đó chứng tỏ không ngày nào là trên người cô bé không có vết thương. Black đổ thuốc ra tay, nó ở dạng lỏng, suýt nữa thì cậu nhóc đã làm đổ hết cả lọ thuốc. Hắn đắp lên vai, khẽ rùng mình vì lạnh. Nhưng chỉ một lát sau hắn thấy dễ chịu hẳn, cơn đau rút đi rất nhanh. Umh...không ai có thể phủ nhận tài năng của chàng lang y kỳ lạ này.

Ngoài trời tuyết vẫn rơi, chắc lối ra trước cửa nhà đã ngập tuyết. Black thoáng nghĩ đến việc sẽ lạnh biết chừng nŕo nếu phải dậy sớm cào tuyết. Hắn rùng mình chui đầu vào chăn. Gió rít qua vài kẽ hở trên mái nhà, mang theo làn hơi nước vào tận trong dòng suy nghĩ lan man của Black rồi chìm vào giấc ngủ.

QUÁI VẬT VÀ NGƯỜI THỢ SĂN

Sáng...

Tuyết ngừng rơi, gió thổi từng cơn nhè nhẹ. Black thò đầu ra khỏi cái kén ấm áp của hắn. Đây là thời điểm hắn ghét nhất trong ngày. Hắn phải chiến đấu rất khổ sởđể dành phần thắng cho cái thiện. Cuối cùng cái ác vẫn luôn bịđẩy lùi. Black kéo mũ len sụp xuống gần tới mắt, tới góc nhà lấy cây cào tuyết.

Tuyết bít kín lối đi, Black phải cào mấy lượt mới vơi bớt. Khoảng ba tuần nữa mùa đông sẽ kết thúc. Lúc đó hắn tha hồ bay nhảy và tìm một công việc khác khá hơn. Chợt nhớ ra điều gì đó, Black quay người lại nhìn qua phía ngôi nhà bên kia đường. Hắn không thấy mụ Hình Dâu đâu cả. Hắn cố nhớ lại xem lúc nãy khi mở cửa ra có trông thấy mụ không. Hình như là không? Hắn nghi ngờ. "Mụ ta ốm à?" Cũng đúng, mụ ta già yếu rồi, lại hay ra đứng giữa cái lạnh buốt xương này thì sao mà chịu nổi. Black bỗng cảm thấy xót xa cho mụấy. Nhìn mụ ta thì sợ thật đấy, giống như một con ma cà rồng. Nhưng nhìn kĩ mụ thật đáng thương, suốt ngày lủi thủi một mình, không người bầu bạn.

Thấy lối đi đã sạch sẽ, Black kéo cây cào tuyết vào nhà, hắn không hề biết mụ Hình Dâu đang dői theo hắn qua khe cửa sổđược làm bằng gỗ hạnh nhân.

Hôm nay Black đi làm với một tâm trạng khá hơn. Vừa rời khỏi làng được mấy trăm mét hắn thấy một bộ da báo bị tuyết che phủ gần hết. Hắn từ từ tiến lại gần xem đó là bộ da báo hay con báo thật. Nếu là con báo thật thì hắn sẽ mất mạng ngay. Black hồi hộp rút con dao ngắn luôn dắt bên người ra tiến sát vật nghi vấn. Hắn dụi mắt nhìn kĩ, không phải báo mà là người, tấm áo choàng của người ấy được làm từ da một con báo hoa tội nghiệp nào đó. Hình như là một gười đàn ông và ông ta đã nằm đó suốt đêm qua. Black vội vàng chạy đến phủi tuyết ra, nâng đầu người đàn ông đó lên. Hắn lay người, vỗ má nhưng ông ta vẫn không hề có phản ứng. Người ông ta lạnh ngắt, tay chân, mặt mũi, toàn thân thể chi chít những vết thương lớn nhỏ. Black thấy nhớp nháp ở tay, hắn hốt hoảng buông người đŕn ông đó ra khi thấy tay mình ôm trúng phần bị thương nặng nhất của ông ta. Có vết móng vuốt của một loài dã thú cào lòi cả xương trên bắp tay gã đàn ông khốn khổ. Ởđó thoảng bốc lên một mùi hôi thối. Black đặt hai ngón tay lên cổ ông ta, mạch vẫn còn đập. Hắn mừng rỡđỡ người đàn ông đó dậy. Hắn định cőng ông ta vào thị trấn tìm thầy thuốc nhưng sức hắn có hạn, mà người này lại lực lưỡng gấp đôi hắn.

Black nhìn quanh hy vọng có ai đi ngang qua để gọi họ tới giúp nhưng không có ai cả. Chỉ còn cách quay về làng tìm người nhờ vả thôi, hắn nghĩ vậy. Chợt hắn thấy một chiếc xe trượt tuyết mà bọn trẻ con trong làng thường hay chơi. Hắn chạy tới kéo cái xe lại gần người đàn ông rồi cố gắng để ông ta ngồi vừa vặn vào cái xe. Nhìn quần áo với mớ cung tên sau lưng, Black đoán người này là một thợ săn. Hắn dùng hết sức kéo chiếc xe trượt tuyết vào thị trấn. Không chần chừ, hắn kéo lê cái xe tới nhà Côn Y, mặt mũi hắn lấm tấm mồ hôi.

Côn Y lật đật chạy ra kéo Black vào nhà, chàng ta lúc nào cũng có thái độ niềm nở quá khích như vậy.

- Sao? Cậu đã suy nghĩ lại lời đề nghị của ta rồi phải không? Bây giờ cậu muốn ta dạy cho cậu cái gì trước tiên nào?

- Không phải, tôi muốn ông trị thương...

- Cậu bị thương sao? Hôm qua ta đã đưa thuốc cho cậu rồi mà. Thế thương có nặng lắm không? Cởi áo ra ta xem nào!

- Sao chẳng bao giờ ông để tôi nói hết câu vậy? Tôi muốn ông trị thương cho người kia kìa.

Black chỉ ra ngoài sân, người thợ săn vẫn đang nằm gọn trong chiếc xe trượt tuyết, tay đặt lên bụng, chân chìa ra ngoài, còn cái đầu thì ngoẻo qua một bên. Côn Y nghiêm nét mặt lại, đi ra giúp Black dìu người thợ săn vào nhà.

Đặt người thợ săn xuống cái giường đă ọp ẹp, cũ nát, Côn Y lấy một chiếc hộp sắt trên bàn tới. Black liếc sơ qua, hắn thấy phòng mạch của chàng thầy lang này quả thật rất nghèo nàn, thứ gì cũng cũ, mục nhưđă xài hơn một trăm năm nay rồi.

Côn Y hơi giật mình khi nhìn thấy vết thương trên bắp tay phải của người thợ săn, nhưng chỉ trong chốc lát chàng lấy lại bình tĩnh, mở hộp sắt ra, chàng sai Black:

- Lấy cho ta cái khay đựng!

Black nhìn quanh, hắn chẳng thấy cái khay nào cả, chỉ thấy một cái đĩa đựng mứt trên bàn, hắn đổ mứt đi và mang cái đĩa tới.

- Cái này được không?

- Cũng được, giúp ta cởi áo ông ta ra! Người thợ săn mang tận bốn lớp áo dày cộm nhưng cả người ông ta không khỏi bầm dập. Các sợi vải dính bết vào vết thương trên tay ông. Black cẩn thận gỡ nhẹ ra để tránh hư tổn thêm. Người thợ săn bắt đầu run rẩy, mặt mày xám ngoét lại, tình trạng ngày càng tệ hơn.

Côn Y lựa trong hộp ra một con dao nhỏ sắc ngọt, một cái kẹp. Chàng dùng mảnh vải sạch nhúng vào thuốc sát trùng rồi lau sạch hai thứấy. Vết thương để lâu ngày cộng thêm móng vuốt chứa đầy hại khuẩn của ác thú nên đă bị nhiễm trùng, cần cắt bỏ phần thịt thối trước.

Nghĩ là làm, chàng cầm dao xoen xoét cắt những lát thịt đă bốc mùi của người thợ săn. Black hãi hùng nhăn mặt, nhất là khi những lát thịt đó được ném lên chiếc đĩa trên tay hắn. Hắn thoáng tưởng tượng đó là những lát bít-tết thơm ngon cho vơi cảm giác ghê sợ.

Xong, Côn Y đưa cho Black một lọ cao.

- Dùng nó xoa bóp thân thể ông ta lẹđi! Khi nào người ông ta nóng lên là ổn.

Còn chàng thì lấy vài lọ thuốc khác cẩn thận đổ lần lượt lên vết thương của người thợ săn. Black để ý thấy trán Côn Y lấm tấm ướt. Nửa giờ sau, cơ thể người thợ săn ấm dần lên, Black giúp chàng mặc áo vào cho ông ta, tình trạng xem ra có khá hơn.

- Chuyện gì đã xảy ra với ông ta vậy nhỉ? - Black hỏi.

- Còn chuyện gì nữa, ông ta đang bị bọn quái vật Khát Máu của hội Ác Ma tấn công, chỉ có móng vuốt của bọn chúng mới sắc bén vậy.

- Khát Máu?!?... - Black sửng sốt.

- Nhưng chẳng phải chúng đă bị tiêu diệt gần một trăm năm trước rồi sao?

Côn Y gật đầu:

- Vẫn còn một số may mắn sót lại. Chúng độc ác, luôn coi con người là kẻ thù. Người chỉ huy tối cao nhất của chúng là nữ vương "Thiên Sứ Quỷ" , mụ không việc gì là không dám làm. Bọn Khát Máu xuất hiện nghĩa là mụ ta đã thoát khỏi lời nguyền 100 năm trước.

- Lời nguyền?

- Phải.

- Lời nguyền nào? Mụ"Thiên Sứ Quỷ" thoát khỏi lời nguyền là sao? - Black tò mò.

Côn Y giả lơ:

- Sao ta phải nói chuyện này cho cậu biết? Cậu vốn không ưa ta mà.

- Hừm...ông thật kiêu ngạo, tôi cũng không có hứng thú với câu chuyện bịa đặt của ông đâu.

- L...là thật...kh...không phải...bịa đặt... - Người thợ săn thều thào nói, ông ta đã tỉnh lại.

- Là lũ Khát Máu phải không?

Người thợ săn gật đầu thay câu trả lời cho Côn Y. Ông ta cố gượng dậy, Black kê thêm cho ông ta cái gối để dựa lưng.

- Bọn tôi đă gặp chúng...thật đáng sợ... Bọn tôi không chịu nghe lời khuyên của mọi người, mò vào sâu trong khu rừng cấm Nanna...và rồi...chúng xuất hiện...hai con quái vật Khát Máu...

- Chúng có thật sao? Ông có nhìn nhầm không?

Người thợ săn trả lời Black:

- Không...chúng gớm ghiếc y như những gì tôi nhìn thấy trong các bức tranh. Chúng có răng nanh, sừng nhọn hoắt, thân hình gần giống người nhưng to cao gấp hai lần chúng ta. Chỉ cần một cái tát của chúng là hạđược bất kě người khỏe mạnh nào. Tôi may mắn sống sót nhờ chạy nhanh, 13 người bạn thợ săn của tôi đều đã bỏ mạng ởđó.

- Chúng ăn thịt tất cả bọn họ ạ?

- Uống máu. - Côn Y nói. - Lũ Khát Máu chỉ uống máu.

- Đúng vậy...Chúng hạ gục bọn tôi chất thành đống sau đó lần lượt hút máu từng người một. Tôi là người duy nhất không bị bất tỉnh sau khi bịđánh. Lừa lúc chúng không để ý tôi liền cắm đầu chạy thẳng... Tôi nghe có tiếng đuổi theo nhưng chỉ một đoạn, có lẽ...13 người kia đủ cho chúng rồi nên chúng quyết định bỏ tôi... Tôi lang thang trong rừng, vừa đi vừa chạy năm ngày năm đêm mới ra được khỏi khu rừng quái ác đó. Thật là một cơn ác mộng hãi hùng.

"Vậy là người đó lại sắp xuất hiện nữa rồi." Côn Y trầm ngâm.

"KẺ SÓT LẠI"

Rời khỏi nhà Côn Y, Black một mình đi tới xưởng rượu. Trong đầu hắn đầy thắc mắc, tò mò vềđám quái vật này muốn phát điên.

Vừa bước chân vào xưởng rượu, hắn thấy một đám thương nhân, bọn họđến từ kinh thành Tàn Độc, là chỗ làm ăn quen với lão Bia. Họđến đây mua rượu mang vào cung. Rượu nho của lão Bia vốn rất nổi tiếng, năm nào lão cũng hốt bạc từ những thùng rượu thơm ngon này. Ông Ngô-chủđoàn ngồi tán gẫu với lão Bia, họ nói chuyện rất ăn ý, toàn những lời mua lợi về cho mình. Chợt ông Ngô đổi đề tài:

- Ông có biết không? Nhà vua đang ráo riết truy tìm "Kẻ Sót Lại" đấy. Người gán cho hắn tội danh hành thích mình và ra lệnh truy nã.

- "Kẻ Sót Lại" ư? Là ai vậy?

- Có người đến báo tin Thái tử của vương triều cũ vẫn còn sống nên bọn Tàn Độc không thể nào khoanh tay ngó lơ. Họ cho rằng đó là mối nguy hại cho nhà vua, cần phải tiêu diệt gấp.

Lão Bia hỏi vội:

- Chẳng phải tiểu Thái tử cùng Quốc vương La King, Hoàng hậu Phi Lan đă bị giết cách đây mười mấy năm về trước rồi sao?

Ông Ngô nói nhỏ lại:

- Thật may mắn cho đất nước Mưa Đá của chúng ta. Năm đó Hoàng hậu Phi Lan sinh hạđược hai tiểu Hoàng tử. Một người được bí mật đem ra khỏi cung, còn một người được giữ lại che mắt bọn Tàn Độc. Và suốt bấy lâu nay, bọn chúng cứ ngỡ rằng không còn ai mang dòng máu hoàng tộc vương triều Mưa Đá nữa. Đây là tin mừng đối với người Mưa Đá, họ luôn hy vọng một ngày nào đó bọn Tàn Độc sẽ bịđuổi cổ ra khỏi đất nước xinh đẹp này. Ông có nghĩ vậy không?

- Ông không sợ nói vậy là bất kính với nhà vua sao? Nếu để ai đó nghe được thì chẳng hay ho chút nào đâu.

Ông Ngô nhún vai:

- Tôi là người Mưa Đá, tôi chỉ mong đất nước mình được phục hưng. Cầu mong "Kẻ Sót Lại" vẫn còn sống.

Câu nói cuối cùng thoát ra khỏi miệng ông Ngô như hơi thở. Nói những lời đó ông ta vẫn biết rằng nếu có kẻ mách lẻo đi tố giác mình với nhà vua thì cái mạng của ông ta khó mà giữ nổi.

Black không cố tình nhưng hắn đã nghe hết câu chuyện của hai người kia. Hắn được sinh ra vào thời điểm mất nước nên không hề biết vương triều Mưa Đá tốt với người dân như thế nào. Còn vương triều Tàn Độc thì không cần nói, bọn chúng tàn ác, coi mạng người như cỏ rác với một ông vua độc tài, chèn ép dân chúng. Phục vụ cho nhà vua có hàng vạn đội quân tinh nhuệ cùng vài trăm tên giáo đồ xứ Ba Tư. Bọn chúng rất trung thành, luôn hoàn thành xuất sắc mệnh lệnh nhà vua ban. Nếu "Kẻ Sót Lại" muốn báo thù, phục quốc chẳng phải là điều dễ dàng. Các cung nữ, thị vệ trong cung cũng chỉ là người Tàn Độc. Nhà vua không tin dùng một người Mưa Đá nào cả.

Một cơn gió nhẹ thổi qua làm bay tóc Black, hắn vội vàng vuốt thẳng lại rồi nhìn quanh xem có ai để ý tới mình không. Chẳng có ai, hắn hít một hơi dài rồi bước tới phụ giúp mọi người khiêng rượu lên xe ngựa. Black lại loáng thoáng nghe lão Ngô nói:

- Nhà vua đang gấp rút săn lùng "Kẻ Sót Lại". Chỉ cần bắt được hắn, không cần biết còn sống hay đã chết đều được trọng thưởng. Rồi chẳng mấy chốc họ sẽ mò đến cái thị trấn này thôi. Nhưng chắc chắn "Kẻ Sót Lại" không sống ở nơi nhỏ bằng cái lỗ mũi này đâu nhỉ?

- Đó là sự thật, ngay cả một đứa con nít cũng biết. - Lão Bia trả lời.

- Mà này, thông tin này là tuyệt mật, tôi may mắn nghe lỏm được hai tên quan nói chuyện với nhau. Ông hãy giúp tôi giữ bí mật này nhé!

- Tôi hiểu.

Black rất thích suy nghĩ, hầu hết thời gian rảnh hắn đều dành cho việc đó. Đôi khi hắn thấy buồn cười khi mọi việc rơi vào đầu hắn được suy diễn quá mức. Từ lúc nghe được câu chuyện đó, hắn không ngừng nghĩ về "Kẻ Sót Lại". À, ra là vương triều Mưa Đá vẫn còn hậu duệ cơđấy. Không biết nên buồn hay nên vui. Một Thái tử trẻ của vong quốc sẽ làm gì được một Quốc vương cáo già, thâm hiểm tới mức được gọi là Tàn Độc.

Chiều tối, trước khi về nhà, Black tranh thủ tạt qua nhà Côn Y thăm người thợ săn gặp nạn đó. Ông ta có vẻổn hơn nhiều so với hồi sáng.

- Bác ăn được chứ?

- À vâng, tôi đỡ nhiều rồi. Cậu Côn Y đã nói cho tôi biết chính cậu đưa tôi tới đây, rất cám ơn cậu.

Black cười gượng:

- Có gì đâu, mà người nhà của bác đâu rồi? Hình như họ không biết bác ởđây.

- Tôi sống một mình.

- Ồ...chúng ta thật giống nhau.

- Vậy ư? Cậu tự lập sớm nhỉ?

- Vâng. Từ năm 7 tuổi, buồn chán, tẻ nhạt.

- Cô độc vậy cậu có muốn ở lại đây tối nay không? - Ghi Ta bưng chén thuốc từ dưới bếp lên cho ông bác thợ săn, đồng thời cũng chen vào nói được một câu.

Black ngó chăm chăm Ghi Ta.

- Sao giờ này cậu vẫn còn ởđây?

- Chăm sóc bệnh nhân cũng là một cách học. Cậu có muốn giúp tớ không?

- Giúp kiểu sao?

- Thì nấu cho bác ấy ăn, nấu thuốc cho bác ấy uống, khi bác ấy cần gì thì lấy cho bác ấy.

- Sao giống bảo mẫu vậy? Tớ chịu thôi.

- Này cậu bé, Chúa sẽ ban ơn cho những ai có tấm lòng tốt đấy. - Người thợ săn vừa đỡ lấy chén thuốc trên tay Ghi Ta vừa nói.

- Thếạ? Mà bác có thể kể cho cháu nghe về bọn Khát Máu nhiều hơn không? Cháu...khá tò mò.

- Ồđược thôi, cậu nhóc muốn biết gì nào?

- Gì cũng được. Tốt hơn hết là tất cả những gì bác biết.

- Có hứng thú vậy sao không làm học trò của ta? Ta sẽ cho cậu biết nhiều điều rất thú vịđấy. - Côn Y đi từ trong phòng thí nghiệm ra và nói.

- Cám ơn. Tôi không bán linh hồn cho ông đểđổi lấy một câu chuyện cũ kĩ rồi đâu.

- Nhưng chẳng phải cậu rất muốn biết câu chuyện cũ rích đó đến mức đặt chân vào ngôi nhà mà cậu chẳng ưa tẹo nào sao?

Black cố tìm lí do để chống chế:

- Cái đó...còn tuỳ thuộc vào người mà tôi sẽ hỏi nữa. Cứ tưởng ởđây thú vị lắm nhưng xem ra tôi đã nhầm. Chào.

- Dừng lại đã cậu bé! - Ông bác thợ săn nhoài người ra, các vết thương trên cơ thểđột ngột căng ra khiến ông ta đau đớn nhăn mặt.

- Chuyện gì ạ?

- Tôi thấy cậu có vẻ rất thích thú với những chuyện này. Tôi thì không rő lắm nhưng anh trai tôi rất am hiểu. Ông ấy sống trong một tòa lâu đài phía Tây rừng Hắc Ám. Ông ấy có nhiều thứ khá hay ho về quái vật, phép thuật và cả thần tiên nữa.

CHÌA KHOÁ

Hai đứa men theo con đường mòn quen thuộc băng qua hai cánh đồng lúa mạch, trăng đã bắt đầu lên nhưng không sáng lắm vì mây đen từng đợt kéo qua che lấp nó. Bầu trời ngày càng xám hơn cho thấy tuyết sắp rơi. Mà đúng là tuyết rơi thật, vài bông đã bay lất phất trước mặt chúng. Thật xui xẻo. Ông bác thợ săn nói anh trai ông ta chỉ tiếp khách vào buổi tối nên hai đứa nhỏ phải mò mẫm trong đêm. Black rất nóng ruột, hắn muốn tìm hiểu ngay câu chuyện này. Từng hạt tuyết rơi vào bó đuốc nghe xèo xèo khó chịu.

- Tuyết rơi rồi, tớ e không thấy lối đi đâu, hay là cậu về nhà tớ đi,cũng sắp đến làng tớ rồi.

- Vậy còn cậu?

- Một mình tớ đi cũngđược.

- Ngốc. Tớ sẽ đi với cậu.

Một con đường mòn nhỏ tách hai đứa ngày càng xa ngôi làng, con đường với cây cối rậm rạp hai bên chỉ đủ cho một người đi. Black đi trước gạt cành cây tìm đường.

- Tụi mình đang vào sâu trong rừng. Có khi nào bọn Khát Máu xuất hiện không?

- Ngốc. Khu rừng bị ếm bùa nằm ở hướng Đông, còn mình đang đi về hướng ngược lại kia mà.

- Thì cũng thuộc rừng Hắc Ám... - Ghi Ta nắm chặt cánh tay Black, mắt dớn dác nhìn quanh. Nhỏ vốn là người yếu bóng vía mà lại thích những chuyện kì bí, ma quỷ.

Ra khỏi con đường mòn nhỏ, hai đứa đến một khoảng đất trống ngập đầy tuyết. Xa xa bên kia khu đất có ánhđèn le lói. Hai đứa mừng rỡ nhìn ra tòa lâu đài dưới trăng. Chúng đi nhanh tới. Black soạn sẵn lời chào hỏi trong đầu, hắn biết rằng mình phải lễ phép, lịch sự khi nhờ vả người ta.

Tòa lâu đài phủ đầy rong rêu, dây leo hiện lên trước mặt hai đứa. Một lâu đài cổ có tuổi thọ hàng trăm năm rồi. Chắc hẳn người xây nên nó là người rất giàu sang. Những đường nét tinh xảo, kì công lấp ló ẩn hiện dưới đám rêu cho chúng biết điều đó.

- Nó lớn quá. - Ghi Ta thấy ngợp khi nhìn lên.

Black gõ cửa, đợi một lát không thấy ai ra mở, hắn đưa tay gõ tiếp kèm theo một lời chào. Không thấy động tĩnh gì mặc dù các ô cửa đều sáng ánh đèn. Hắn đẩy mạnh. Cửa không khóa? Hai đứa ngạc nhiên nhìn hau. Sau một hồi do dự, hai đứa nhỏ quyết định đánh liều đi vào. Trên trần nhà giữa phòng khách có một chùm đèn rất đẹp, lộng lẫy nhưng... Xung quanh căn phòng bàn ghế, đồ đạc đều bị đổ nát nằm ngổn gang. Hai đứa không biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì. Black đi lên lầu, vừa đi vừa cất tiếng chào hỏi. Tòa lâu đài hoàn toàn yên lặng. Không gian âm u, tĩnh mịch làm hai đứa dựng tóc gáy. Ghi Ta kè kè sát sau Black. Từ dưới phòng khách trở lên,chỗ nào cũng có đồ đạc bị vất lung tung. Black cúi xuống nhặt một bức tranh, trong tranh là một cô gái xinh đẹp với...đôi tai nhọn. Hai đứa nhận ra ngay cô gái này là thần tiên. Vài bức tranh khác cũng có thần tiên và cả quái vật. Bỗng có tiếng động mạnh khiến hai đứa giật mình. Chúng dỏng tai lên nghe.

- Xin chào. Có ai ở đây không?

Không một lời đáp trả. Black và Ghi Ta nhìn nhau, chúng tiến thêm vài bước nữa. Có âm thanh lạ nghe như tiếng rên rỉ. Hai đứa lắng tai đi theo tiếng động mà chúng vừa nghe thấy. Cả hai đến trước cửa một căn phòng, Black áp sát tai vào cánh cửa, hình như âm thanh lạ phát ra từ đây, cậu nhóc đẩy cửa bước vào. Giữa căn phòng toàn là sách, chúng bị ném bừa bãi trên bàn,dưới sàn nhà.

- Xin chào. Có ai không?

Ánh sáng yếu ớt từ một ngọn đèn mờ ảo không làm sáng căn phòng lên được. Ghi Ta đảo mắt liên hồi ôm chắc cánh tay Black.

- Nơi này ghê quá...hay mình về đi...

- Lúc nãy tớ đã bảo cậu ở nhà mà không chịu nghe, lỡ tới đây rồi không thể bỏ về ngang như vậy được.

- Nhưng...tớ sợ...

Black nhìn Ghi Ta tỏ vẻ nghi ngờ:

- Cậu mà cũng biết sợ sao?

- Ý gì vậy?

Phải một lát sau hai đứa trẻ mới nhận ra tiếng rên rỉ phát ra từ một vật thể sống nằm dưới chân bàn. Chúng lại gần xem cho rõ, bỗng chúng giật mình khi thấy một người đàn ông nằm sóng xoài ở đó, cơ thể ông ta bê bết máu, môi máy liên tục, hình như đang kêu cứu. Thì ra tiếng rên là của người đàn ông này. Black vội vàng nâng người đàn ông dậy, hắn thoáng bất ngờ khi người này có dung mạo gần giống với ông bác thợ săn ở nhà Côn Y, chỉ có điều ông ta trông già hơn một chút.

- Này! Ông không sao chứ?

Ghi Ta bắt mạch, xem vết thương trên đầu rồi trên người ông ta, nhỏ cắn môi:

- Ông ấy mất nhiều máu quá, tớ e...

- Tớ sẽ cho ông ấy máu.

Người đàn ông dùng hết sức lực cuối cùng cầm con dao rạch vào bắp tay trái của mình.

- Ông có điên không đấy? Muốn chết sao?

Dường như con dao chạm phải vật gì đó cưng cứng không thể đâm sâu được nữa người đàn ông mới rút con dao ra lấy tay phải thọc sâu vào vết rạch. Ghi Ta có vẻ quen với những cảnh tượng này nhưng nhỏ vẫn nhăn mặt vì hành động đó. Còn Black thì muốn nôn ngay. Hai đứa đã định cản nhưng chúng hiểu người đàn ông này muốn làm gì đó trước khi chết bèn để yên. Ông ta moi trong bắp tay mình ra một vật gì đó dúi vào tay Black, thều thào những từ không rõ:

- Đi...đ...đi!... V...và hãy c...cẩn thận...!

- Sao cơ? Ông muốn nói gì?

- Đi...đi đi! N...nhanh lên! Đưa nó...cho Th...Thánh........

Trong khi Black đang cố gắng hiểu và hỏi xem tại sao người đàn ông này lại đưa cho mình cái vật kì lạ này thì Ghi Ta đang chăm chú nhìn cuốn sách mà nhỏ vô tình liếc qua. Ghi Ta cầm cuốn sách lên, "Thần chú thuật", nhỏ nhíu mày.

- Ghi Ta giúp tớ cầm máu cho ông ấy! Ông hãy nghỉ ngơi đi! Đừng nói thêm bất kì điều gì trước khi khỏe lại.

Người đàn ông không còn chút sức lực nào. Môi ông ta chỉ mấp máy chứ không phát ra âm thanh nữa. Chỉ cần bắt mạch, xem những nhát dao chí mạng trên người ông, Ghi Ta đã biết ông ta khó lòng qua khỏi. Nhỏ bất lực giương mắt nhìn Black.

- Đi nhanh đi...!.. - Lời nói cuối cùng của gười đàn ông thoát ra khỏi miệng như hơi thở. Sau đó ông ta bỗng trợn mắt giật mình mạnh rồi tắt thở.

- Này! Tỉnh lại đi! Nói rõ cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra!

Có tiếng bước chân vội vã tiến về phía phòng sách. Hai đứa hơi hoảng sợ nhìn nhau. Black để người đàn ông xuống đất rồi kéo Ghi Ta chạy lại góc phòng. Hắn tháo chốt mở toang cửa sổ ra, sau đó đẩy Ghi Ta nấp sau một cái tủ lớn.

Vừa lúc ấy cánh cửa chính bị xô mạnh vào, một đám người mặc quân phục triều đình mang theo đao kiếm xông vào. Chúng nhìn quanh như thể đang tìm kiếm ai đó.

- Tao vừa nghe tiếng người nói chuyện ở đây.

Một tên khác phóng cái nhìn qua cánh cửa đang đung đưa. Hắn nhào tới nhìn xuống đất.

- Khỉ thật. Chắc hắn thoát rồi.

- Dám nhảy từ trên này xuống chắc hắn không phải tay mơ.

Đúng là từ lầu ba này mà nhảy xuống không chết cũng nát xương. Ghi Ta không dám thở mạnh nhìn Black, cậu ta cũng được việc đấy chứ, nhỏ nghĩ. Tên cầm đầu đá vào người đàn ông đã chết nằm dưới đất.

- Thật đáng ghét. Đến chết cũng không chịu nói ra nó được cất ở đâu. Chúng bay iếp tục lùng sục trong tòa nhà này đi! Tao tin chắc nó chỉ ở quanh đây thôi.

Rồi hắn tự lèm bèm một mình:

- Khốn kiếp, làm ông đây tốn không ít thời gian.

Một tên sắc mặt lạnh ngắt trong đám người ấy nheo mắt lại khi phát hiện ra vết thương trên bắp tay trái người đàn ông. Hắn nhớ lại lúc nãy chúng đâu có gây ra vết thương này. Ánh sáng nhờ nhờ cùng với cơ thể đầy thương tích của người đàn ông khiến cho bọn kia không phát hiện ra vết thương mới này. Đợi bọn người đó bỏ đi, Black mới từ trong chỗ ẩn nấp lò đầu ra:

- Chúng ta phải rời khỏi đây ngay!

Ghi Ta ôm cuốn sách "Thần chú thuật" đi theo Black. Chúng hoang mang không biết bọn người độc ác kia là ai. Còn người đàn ông bị tra tấn chođến chết đó? Chắc hẳn là anh trai ông bác thợ săn vì trong họ khá giống nhau.

Tay Black vẫn nắm chặt vật mà người đàn ông đó đưa, dính lem nhem máu. Hai đứa nhẹ nhàng mở cửa ra, ngó trước ngó sau rồi lẹ làng biến khỏi căn phòng chạy nhanh xuống cầu thang. Đồ vật nằm tứ tung khiến hai đứa mấy lần suýt ngã. Chợt Ghi Ta đụng phải một cái bình hoa, nó lăn xuống đất vỡ tan tành. Bọn người lạ cảnh giác lắng nghe rồi tên cầm đầu ra lệnh:

- Vẫn còn ai đó trong tòa nhà này. Bắt lấy nó! Tra hỏi thật kĩ, nếu chống cự giết không tha.

Bọn thuộc hạ tuân lệnh. Cái bình hoa vỡ đồng nghĩa với việc đánh động cho bọn kia. Black nắm lấy tay Ghi Ta kéo cô bé chạy nhanh xuống phòng khách, lao ra cửa. Chúng vừa thoát ra ngoài thì bọn kia mới ập tới đầu cầu thang. Bọn chúng loáng thoáng nhìn hấy hai bóng người.

- Bắt lấychúng!

Hai đứa nhỏ nhanh như hai con sóc chạy ra khoảng đất trống phủ đầy tuyết. Ra được ngoài trời là may, bởi tuyết rơi dày đặc chúng không dễ gì bị bọn người kia phát hiện. Bọn người lạ tức tối gầm ghè:

- Khốn kiếp! - Lại câu chửi của tên cầm đầu.

Tuyết rơi mù mịt, không thấy động tĩnh gì hai đứa biết tụi nó đã thoát một cách êm đẹp. Giờ thì thở phào nhẹ nhõm. Nhưng tuyết thế này e rằng tụi nhóc khó tìm thấy đường về. Black cố căng mắt nhìn xem lúc nãy mình đi đường nào. Ra khỏi khu đất trống, tới rừng cây hai đứa thấy an tâm phần nào vì các tán cây rộng sẽ chắn bớt tuyết. Ghi Ta đỏ mặt lúng túng:

- M...Magic...

- Gì?

- T...tay tớ...cậu nắm chặt quá.......

- Á...xin lỗi... - Black giật mình thả tay Ghi Ta ra. Hắn vẫn luôn nắm tay cô bé từ trong nhà tới giờ.

Ghi Ta rụt tay lại, có lẽ Black đã làm nhỏ bị đau. Sau một hồi lòng vòng hai đứa cũng tìm ra con đường mòn dẫn tụi nó tới đây.

- Bọn người kia là ai vậy nhỉ? Chúng muốn tìm vật gì mà giết luôn cả người?

Black nắm chặt tay trả lời Ghi Ta:

- Chắc vật đó rất quan trọng.

- Cậu có thể cho tớ xem được không?

- Xem cái gì?

- Thứ mà ông bác ấy nhét vào tay cậu trước lúc chết.

- Này! Cậu không nghĩ đây là vật bọn kia đang tìm kiếm đấy chứ?

- Chứ còn gì nữa. Ông ấy xẻ thịt mình ra bỏ thứ đó vào rồi may lại. Đau lắm cậu có biết không? Hơn nữa không dễ gì để làm được việc đó, vật đó giống như một khối u nhọt sẽ hành hạ ông ấy cả đời. Chắc chắn đây là một vật rất quý nên ông ta mới làm thế.

Black xòe tay ra cho Ghi Ta xem, nằm giữa bàn tay cậu nhóc là một viên đá màu xanh lam đậm hình chóp xù xì. Thật kì lạ, bàn tay Black dính loang lổ máu của ông bác kia nhưng viên đá vẫn không hề hấn gì. Nó sạch sẽ phát ra thứ ánh sáng dịu dàng, tinh khiết.

- Cái họ muốn tìm là viên đá này sao? Chắc nó đắt lắm.

- Tớ không biết.

Black không hiểu vì sao người đàn ông đó lại đưa viên đá cho mình. Chắc vì thấy hắn muốn cứu ông ta nên ông ta nhận ngay ra hắn là người tốt chăng? Ông ta muốn giao vật quan trọng cho hắn bảo vệ, hắn nghĩ vậy. Hắn thoáng nhớ lại hai từ "cẩn thận" mà người đàn ông ấy nói với hắn. Chắc là có lí do ông ta mới dặn vậy. Black nhét viên đá vào người rảo từng bước nhanh.

Điều đầu tiên hai đứa làm là đến nhà Côn Y báo tin buồn cho ông bác thợ săn. Tất nhiên hai đứa không hề nhắc tới chuyện viên đá xanh lam đó. Ông bác thợ săn sững sờ trong giây lát rồi ông ta khẽ làm dấu. Những vết nhăn càng hằn sâu trên khuôn mặt người đàn ông này khi ông ta chau mày suy nghĩ. Chỉ một thời gian ngắn thôi mà ông đã mất đi biết bao bạn bè và cả người thân duy nhất. Hai hàng nước mắt chảy dài trên má ông.

- Mấy chục năm nay anh trai tôi luôn bị săn lùng như vậy. Ông ấy đã rong ruổi, ẩn dật trên khắp các miền đất nước, nhưng không nơi nào sống yên ổn được quá lâu. Cho đến 10 năm trước, ông ấy phát hiện ra tòa lâu đài bị bỏ hoang đó. Cứ tưởng được sống yên ổn đến phút cuối đời... Số phận thật quá ác nghiệt.

- Bọn người đó muốn cái gì ở bác ấy vậy ạ?

- Ta cũng không biết đó là vật gì. Một viên đá hay mộ vtiên ngọc thì phải. Dường như đó là một vật rất quý. Anh trai ta nói ông được sinh ra là để bảo vệ cho viên đá ấy và giao nó lại cho người hùng.

Ghi Ta ngước mắt nhìn Black. Chắc chắn là viên đá ấy rồi,cho nên ông ấy mới dùng thân thể mình bảo vệ bằng được nó.

- Nhưng vật ấy có gì mà bọn người kia muốn đoạt tới mức không coi mạng người ra gì vậy?

- Đó là đá Mặt Trăng-viên đá thần cuối cùng còn sót lại trên Trái Đất. Đồng thời nó chính là chìa khóa kho báu dưới lòng đất của vương triều họ La 100 năm về trước. Và cũng chính là chìa khóa hóa giải lời nguyền cho thanh Huyết Kiếm. - Côn Y trả lời thay cho ông bác thợ săn.

- Huyết Kiếm?

- Viên đá ấy là niềm mơ ước, khát khao của nhiều thế lực khác nhau. Thật đáng tiếc khi người bảo vệ nó chết đi mà không nói ra nơi cất giấu nó.

Tiếng quạ kêu càng làm não nề thêm bầu không khí ảm đạm. Bốn con người ngồi gần nhau im lặng nhưng đầu óc họ không ngừng suy nghĩ về cái chết của anh trai ông bác thợ săn và đuổi theo những suy nghĩ riêng của mình.

(Còn tiếp)

 

Mục lục
     
Ngày đăng: 10/07/2014
Người đăng: Hiền Nhơn Võ
Đăng bài
Bạn thích truyện này?