Chương 9
Thứ tư ngày 11 tháng năm, mọi người đã trở về nhà. Họ đặt Regan vào giường, móc một ổ khoá lên các cánh cửa chớp, lột hết tất cả các gương soi ra khỏi phòng ngủ và phòng tắm của cô bé.
... "những lúc tỉnh trí càng lúc càng hiếm hoi, và tôi e rằng, giờ đây trong những lúc lên cơn, cô bé đã hoàn toàn bị mất ý thức. Điều này mới mẽ và dường như xoá đi cơn chứng loạn thần kinh ít-tơ-ri đích thực. Lâm thời, một hoặc hai triệu chứng trong lĩnh vực MacNeil, chúng tôi gọi là những hiện tượng siêu tâm lý đã... "
Bác sĩ Klein đến. Chris có mặt cùng Sharon khi ông huấn luyện họ cách thức truyền dịch Sustagen cho Regan trong những thời kỳ cô bé bị hôn mê. Ông nhét ống truyền dịch qua đường lỗ mũi - dạ dày. " Trước tiên... "
Chris bắt mình quan sát mà cố không trông thấy mặt con gái, nắm bắt từng lời chỉ dẫn của bác sĩ và dẹp qua những điều khác mà nàng đã nghe thấy ở Y viện. Những lời lẽ đó thấm qua vùng ý thức nàng như lớp sương mù len lách qua những cành lệ liễu. ... " Bây giờ ở đây bà phát biểu là "không tôn giáo", thưa bà MacNeil, có phải đúng thế không ạ ? Không hề có một chút giáo huấn nào về mặt đạo giáo phải không ?"
" Ồ thì, đại khái chỉ có một từ " Chúa" chung chung vậy thôi. Bác sĩ cũng biết đó. Sao bác sĩ lại hỏi ?"
" Vâng, vì một lý do, đó là nội dung những lời cô bé hay nói trong nhiều lúc mê sảng - không phải những lúc lảm nhảm những vần vô nghĩa đâu - đều có khuynh hướng tôn giáo. Vậy theo bà, cô bé đã nhiễm được tư tưởng đó ở đâu ?"
" Xin bác sĩ cứ ột ví dụ."
" Như thể là, " Giê-su và Maria, sáu mươi chín, chẳng h... " Klein đã đưa ống truyền vào đến dạ dày Regan. " Trước tiên bà phải kiểm soát xem chất dịch có bị len vào phổi không," bác sĩ chỉ dẫn, vừa bóp trên ống truyền để chận nguồn chảy của dịch Sustagen. " Nếu nó... "
... "triệu chứng của một thể loại rối loạn mà người ta hiếm khi còn gặp, ngoại trừ ở những nền văn hoá nguyên thủy. Chúng tôi gọi đó là chứng bị ám ảnh dưới dạng mộng du. Thẳng thắng mà nói, chúng tôi cũng không biết gì nhiều về chứng đó, chỉ biết là nó xuất phát với một vài xung đột hay tội lỗi, rồi rốt cuộc dẫn dắt bệnh nhân đi đến ảo tưởng rằng thân xác anh ta đã bị một trí tuệ ngoại lai xâm nhập, một hồn ma, nếu người ta muốn gọi như thế. Trong thời xa xưa, lúc niềm tin vào quỷ dữ còn khá mạnh, thì các thực thể ám ảnh kia thường là một ác quỷ. Tuy nhiên, trong những trường hợp tương đối hiện đại, đa phần thì đó là linh hồn của một kẻ chết, thường là một kẻ mà bệnh nhân có quen biết hay đã gặp gỡ, và bệnh nhân có thể bắt chước một cách vô thức giống y giọng nói và cử chỉ của người đó. Thậm chí đôi lúc cả đến nét mặt của người đó nữa. Họ... "
Sau khi bác sĩ Klein sầu muộn kia đã cáo từ, Chris gọi điện thoại cho người đại diện của nàng ở Beverly Hills và thẫn thờ thông báo cho anh ta biết rằng nàng sẽ không đạo diễn phân đoạn phim ấy nữa. Sau đó nàng gọi cho bà Perrin. Bà ta vắng nhà. Chris gác điện thoại với một cảm giác tuyệt vọng càng lúc càng tăng. Nàng cần phải được sự giúp đỡ của một...
... "ở những trường hợp mà hồn linh là của kẻ chết thì tương đối dễ ứng xử hơn nhiều, trong hầu hết những trường hợp này, người ta không tìm thấy những cơn giận hoảng, hay là những cơn tăng vận động và kích thích cơ vận động. Tuy nhiên, trong cái thể loại hội chứng bị ám ảnh dưới dạng mộng du quan trọng kia, cái bản ngã mới bao giờ cũng hung ác, bao giờ cũng thù nghịch đối kháng lại bản ngã thứ nhất. Thật vậy, mục tiêu chính của nó là hủy diệt, khảo đả và thậm chí đôi khi là giết chết bản ngã thứ nhất."...
Một bộ dây đai đã được giao đến tận nhà và Chris đứng chứng kiến, nhợt nhạt và kiệt sức, lúc Karl máng dây đai vào giường rồi buộc vào hai cổ tay Regan. Sau đó, lúc Chris xê dịch chiếc gối cho ngay vào giữa đầu Regan, người Thụy Sĩ vươn thẳng người lên và nhìn gương mặt thảm thiết của đứa bé với đôi mắt xót thương. " Cháu bé sẽ khỏe chứ ?" Anh ta hỏi. Một thoáng tình cảm vương vấn trong những lời anh ta nói, những ngôn từ e ấp nỗi ưu tư. Nhưng Chris chẳng thể trả lời được. Lúc Karl đang ngỏ lời với nàng, nàng nhặt lên một vật đã được nhét dưới gối của Regan. " Ai bỏ cái tượng thập ác này vào đây ?" nàng căn vặn.
... ." Hội chứng đó chỉ là biểu hiện của một xung đột nào đó, một tội lỗi nào đó, vì vậy, chúng tôi cố lần cho ra, tìm cho được xem nó là điều gì.. Vâng, biện pháp hay nhất trong một trường hợp thế này là dùng thôi miên liệu pháp, tuy nhiên, dường như chúng ta không thể thôi miên cô bé được. Thế là chúng ta chích cho cô bé một liều thuốc tổng hợp thôi miên - một biện pháp sử dụng đến chất ma tuý - nhưng tình thật mà nói, có vẻ như biện pháp ấy cũng lại đi vào một ngỏ cụt khác mà thôi."
" Vậy thì biện pháp tiếp theo là gì ?"
" Chỉ còn trông chờ vào thời gian, tôi e vậy, chỉ còn chờ thời gian mà thôi. Chúng ta chỉ còn biết tiếp tục cố gắng và hy vọng vào một sự thay đổi. Lâm thời cô bé cần được nhập viện để... "
Chris tìm gặp Sharon trong bếp đang đặt máy chữ lên bàn. Cô gái vừa mang máy chữ dưới phòng giải trí ở tầng hầm lên. Willie thái cà rốt ở bồn rửa chén chuẩn bị nấu ra-gu.
" Có phải cô đã đặt cái tượng thập ác dưới gối con bé không, Shar ?"
Chris nói với một giọng căng thẳng.
" Chị nói gì vậy ?" Sharon hỏi, hoang mang thấy rõ.
" Cô không đặt à ?"
" Kìa, Chris, thậm chí em còn chẳng hiểu chị nói gì nữa là khác. Em đã nói với chị rồi, em đã nói với chị lúc ở trên máy bay rồi, tất cả những gì em đã nói với Regan đó là " Chúa dựng nên thế giới", và có lẽ những điều về... "
" Đựơc rồi, Sharon, được rồi, tôi tin cô, nhưng mà... "
" Tôi, thì tôi không có đặt cái tượng đó." Willie lầu bầu, giọng tự vệ.
" Mẹ kiếp, thì cũng phải có ai đó bỏ nó vào đó chứ ?" Chris bùng nổ, rồi quay sang Karl lúc anh ta đang đi vào bếp và mở cửa tủ lạnh. " Này, tôi hỏi lại anh lần nữa," nàng nghiến răng, giọng gần như rít lên. " Anh đã để cái thập ác đó dưới gối con bé phải không ?"
" Không, thưa bà," anh ta điềm đạm trả lời. Anh ta đang gói mấy cục nước đá vào một chiếc khăn lau mặt. " Không. Không có thập ác nào hết."
" Cái thập ác khốn kiếp đó đâu có tự dưng mà dẫn xác lên đó được, bọn khốn ạ ! Các người phải có kẻ nói dối !" nàng rít lên trong cơn giận hoảng làm choáng váng cả phòng. " Bây giờ mấy người nói dùm tôi là ai đã bỏ cái đó vào đấy, ai ?" Thình lình nàng quỵ xuống ghế rồi vật khóc nức nở vào đôi bàn tay run rẩy. " Ôi, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không còn biết mình đang làm gì nữa !" Nàng khóc. " Ôi, Chúa tôi, tôi không còn biết mình đang làm gì nữa !"
Willie và Karl lặng lẽ nhìn lúc Sharon trờ tới bên Chris và xoa nắn cần cổ nàng bằng bàn tay an ủi. " Nào, ổn cả thôi. Ổn cả thôi !"
Chris đưa lưng tay áo lên lau mặt. " Vâng, tôi đoán là ai đó làm việc ấy," - nàng sụt sịt - " cũng chỉ có hảo ý muốn giúp đỡ thôi."
... ."Này, tôi xin nhắc lại với các ông và các ông nên tin điều ấy, đó là tôi nhất định không đưa con tôi vào một nhà thương điên khốn kiếp nào hết !"
" Đó chỉ là... "
" Tôi không cần biết các ông gọi đó là cái nhà gì hết! Tôi nhất định không chịu để người ta bắt con tôi đi khuất mắt !"
" Tôi xin lỗi."
" Ừ, xin lỗi, Chúa tôi ! tám mươi tám ông bác sĩ các ông mà chỉ nói với tôi có mấy điều thối như cứt là... "
Chris đốt một điếu thuốc, nóng nẩy dụi tắt nó, rồi lên thang gác ngó chừng Regan. Nàng mở cửa. Trong bóng tối lờ mờ của phòng ngủ, nàng nhận ra một bóng người bên giường Regan, ngồi trên một chiếc ghế gỗ có lưng dựa thẳng. Karl. Anh ta đang làm gì vậy ? Nàng tự hỏi.
Lúc Chris lại gần hơn, anh ta vẫn không nhìn lên, mà vẫn chú mắt vào khuôn mặt đứa trẻ. Anh ta duỗi thẳng tay và đang sờ lên khuôn mặt nó. Cái gì trong tay anh ta thế ? Lúc Chris đến bên giường, nàng mới thấy rõ vật đó, bọc nước đá dã chiến mà lúc nãy anh ta chuẩn bị trong bếp. Karl đang lau mát trán cho Regan.
Chris xúc động, đứng nhìn ngạc nhiên, rồi thấy Karl vẫn không động đậy hay nhận ra sự có mặt của nàng, nàng quay ra rồi lẳng lặng rời phòng.
Nàng xuống bếp, uống cà phe đen rồi đốt một điếu thuốc khác. Rồi do một xung động thúc đẩy, nàng đi vào phòng. Có lẽ... có lẽ...
... " một cơ hội thật mong manh, vì sự ám ảnh chỉ liên quan rất mơ hồ với chứng loạn thần ít-tơ-ri, xét vì căn nguyên của hội chứng đó gần như bao giờ cũng có tính cách tự kỷ ám thị. Con gái bà hẳn đã biết về chuyện quỷ ám, đã tin vào chuyện quỷ ám, và đã biết về một vài triệu chứng của nó, cho nên giờ đây, chính phần vô thức của cô bé đã sản sinh ra hội chứng đó. Nếu điều đó có thể xác minh được, thì người ta có thể thử áp dụng một phương thức chữa trị, đó là trị liệu bằng tự kỷ ám thị. Trong những trường hợp như thế này, tôi nghĩ đó như cách trị liệu cơn sốc, mặc dù đa số các nhà trị liệu khác không đồng ý, tôi nghĩ thế. Ồ, vâng - như tôi đã nói - đó là một cơ hội rất mong manh, rất ít có khả năng xảy ra, và vì bà chống đối không chịu cho con gái bà nhập viện, tôi sẽ... "
" Lạy Chúa, ông cứ gọi tên điều đó ra đi! Đó là việc gì ?"
" Bà có từng nghe về PHÉP ĐUỔI QUỶ chưa, thưa bà Mac Neil ?"
Đám sách trong văn phòng là một phần của đồ đạc gia dụng và Chris rất xa lạ với chúng. Lúc này, nàng đang nhìn kỹ từng tựa sách, tìm kiếm, tìm kiếm...
... " nghi lễ đúng quy cách ngày nay đã lỗi thời, trong nghi lễ đó, các giáo sĩ Do Thái Giáo và các linh mục cố gắng trục đuổi tà linh ra. Chỉ còn giới công giáo là chưa loại bỏ nghi lễ đó nhưng họ giữ điều đó kín như bưng, coi như một điều khá bối rối, tôi nghĩ. Nhưng đối với một kẻ tự cho rằng mình bị quỷ ám thực sự, thì tôi nghĩ lễ nghi đó sẽ khá gây ấn tượng. Thực vậy, lễ nghi đó trước đây đã thường có tác dụng dù rằng dĩ nhiên là không phải vì lý do mà họ tưởng, mà thuần tuý chỉ là sức mạnh của sự ám thị. Niềm tin của nạn nhân vào việc bị quỷ ám đã giúp tạo ra tác dụng đó, hay chí ít thì cũng là tạo ra bề mặt của hội chứng đó, và cùng một thể ấy, chính niềm tin của anh ta vào quyền năng đuổi quỷ có thể làm chứng ấy biến mất. Đó là... chà, bà lại cau mày rồi. Vâng, có lẽ tôi cần thuật cho bà nghe về những thổ dân ở Úc. Những thổ dân này tin rằng nếu một thầy phù thủy nghĩ đến một "tia tử thần" nhắm vào họ từ xa thì chắc chắn là họ sẽ phải chết, bà thấy đó. Và thực tế là họ đã chết thật! Họ chỉ việc nằm xuống và từ từ chết! Và, lắm khi, điều duy nhất cứu được họ cũng chính là một hình thức ám thị tương tự, một "tia" phản tác dụng do một thầy phù thủy khác phóng ra !"
" Có phải bác sĩ định bảo tôi mang con bé đến một thầy lang phù thủy chăng?"
" Vâng, tôi cho rằng mình định nói đúng như vậy thật: xét như nó là một biện pháp cùng đường, có lẽ nên tìm một vị linh mục. Thực vậy, tôi biết lời khuyên này nghe ra có vẻ trái cựa, kỳ cục, nguy hiểm nữa là khác, trừ phi ta có thể xác quyết được chắc chắn là Regan có biết chút gì về chuyện quỷ ám, đặc biệt là phép đuổi quỷ, trước khi mọi chuyện này xảy ra không. Bà có nghĩ là cô bé có thể đã đọc về điều đó không ?"
" Không, tôi không nghĩ như vậy."
" Hay xem một phim về đề tài đó ? Hoặc một chương trình truyền hình chẳng hạn ?"
" Không ?"
" Hay là đọc Phúc Âm, có lẽ thế ? Kinh Tân Ước chẳng hạn ? Vì có rất nhiều đoạn kinh thánh kể về chuyện quỷ ám, về quyền năng đuổi quỷ của Chúa Ki-Tô, thực vậy, những đoạn mô tả về các triệu chứng trong Kinh Thánh cũng y hệt như chuyện quỷ ám ngày nay. Nếu như bà... "
" Này, chuyện đó chẳng có ích lợi gì đâu. Bây giờ tôi chỉ cần cho bố con bé nghe thấy là tôi đã cho triệu tập cả một bọn những... " Móng tay ngón trỏ của Chris khẽ tanh tách từ bìa sách này đến bìa sách nọ, không có gì cả. Không Kinh Thánh, không Tân Ước. Không một...
Mắt nàng đảo nhanh lại một tựa sách nằm ở ngăn kệ dưới cùng. Bộ sách biên khảo về thuật phù thủy mà Mary Jo Perrin đã gửi cho nàng. Chris nhấc cuốn sách đó ra khỏi kệ và lật trang mục lục, ngón cái cứ lướt nhanh xuống...
Đó rồi ! Tựa đề một chương sách đập rộn ràng như một nhịp tim : " CÁC TRẠNG THÁI QUỶ ÁM" . Chris gấp sách và nhắm mắt lại cùng một lúc, thắc mắc, thắc mắc rất lung...
Có lẽ... rất có lẽ...
Nàng mở mắt và thong thả bước xuống bếp. Sharon đang đánh máy chữ. Chris giơ quyển sách lên."Cô đọc cuốn này chưa, Shar ?"
Sharon vẫn đánh máy, không hề nhìn lên. " Đọc cái gì cơ ?" Cô gái nói.
" Cuốn sách về phù thủy này nè."
" Chưa."
" Có phải cô để nó trong văn phòng không ?"
" Không. Không hề đụng tới."
" Willie đâu ?"
" Đi chợ."
Chris gật đầu đắn đo. Sau đó nàng lên thang gác đến phòng Regan. Nàng cho Karl xem cuốn sách. " Có phải anh để cuốn sách này trong văn phòng không, Karl ? Trên kệ sách ấy ?"
" Thưa bà, không."
" Chắc là Willie," Chris thì thầm lúc nàng nhìn đăm đăm cuốn sách. Những dự đoán như những gợn sóng lăn tăn suốt người nàng. Như vậy là các bác sĩ ở y viện Barringer có lý chăng ? Có phải đúng là điều đó rồi không ? Có phải Regan đã thuỗn được cơn chứng rối loạn của nó từ những trang sách này thông qua tự kỷ ám thị chăng ? Có phải con bé đã tìm thấy những triệu chứng của nó được liệt kê ở đây chăng ? Một cái gì đó đặc biệt mà Regan đang làm ?
Chris ngồi xuống bàn, mở ra chương luận về quỷ ám và bắt đầu tìm tòi, tìm tòi, và đọc:
... " Xuất phát trực tiếp từ niềm tin phổ biến vào quỷ dữ chính là hiện tượng được biết dưới tên gọi là quỷ ám, một trạng thái trong đó nhiều cá nhân tin rằng các chức năng tâm thần và thể xác họ đã bị xâm lấn và điều khiển bởi một ác quỷ ( thường thấy nhất trong thời kỳ chúng ta đang bàn đến ở đây ) hoặc bởi hồn của một người chết. Không có một thời kỳ nào trong lịch sử hay ở phần đất nào trên thế giới mà lại không thấy đề cập đến hiện tượng này, bằng những mô tả khá nhất quán, dù vậy, hiện tượng này vẫn chưa được giải thích một cách thoả đáng. Kể từ công trình nghiên cứu nghiêm chỉnh của Traugott Oesterreich được xuất bản lần đầu tiên vào năm 1921, có rất ít điều được bổ sung vào vốn kiến thức về lĩnh vực này, cho dù đã có nhiều tiến bộ trong ngành tâm thần học... ."
Chưa được giải thích một cách đầy đủ ? Chris cau mày. Nàng có một ấn tượng khác các bác sĩ.
... " Người ta chỉ mới biết được như sau : đó là, có những người khác nhau, ở vào những thời điểm khác nhau đã trải qua những sự biến đổi lớn lao hoàn toàn cho đến nỗi những kẻ chung quanh họ có cảm tưởng là mình đang tiếp xúc với một người khác hẳn. Chẳng những giọng nói, dáng điệu cử chỉ, nét mặt và những động tác đặc trưng bị biến đổi, mà thậm chí bản thân người đó cũng cho rằng mình hoàn toàn khác hẳn với nhân cách (hay bản ngã) nguyên thủy, cũng như cho rằng mình có một cái tên - tên người hay tên quỷ - và một lịch sử hoàn toàn khác biệt... "
Các triệu chứng. Các triệu chứng ở đâu nhỉ ? Chris thắc mắc một cách nôn nóng.
... " Ở quần đảo Mã Lai, nơi chuyện quỷ ám xảy ra thường xuyên, hằng ngày ngay cả trong thời đại này, hồn của kẻ chết thường khiến cho người bị nó ám bắt chước được những cử chỉ, giọng nói và dáng điệu của nó một cách cực kỳ giống thực đến nỗi bà con của kẻ chết phải khóc oà lên. Nhưng loại trừ cái gọi là cơn chứng giống quỷ ám - tức là những trường hợp xét cho cùng chỉ là trò giả tạo, chứng loạn thần pa-ra-noi-a hay ít-tê-ri - vấn đề luôn luôn đặt ra với việc giải thích các hiện tượng quỷ ám, lối giải thích cổ xưa nhất là lối giải thích mang tính chất thông linh học, một ấn tượng có vẻ được củng cố bởi sự kiện rằng cái nhân cách (hay bản ngã) xâm nhập này có thể tạo ra những thành tích hoàn toàn xa lạ với nhân cách nguyên thủy. Chẳng hạn, trong hình thức quỷ dữ ám, con "quỷ" đó có thể nói những ngôn ngữ hoàn toàn xa lạ đối với nhân cách nguyên thủy, hoặc giả... ."
Đó ! Một cái gì đó rồi ! Những lời lẽ huyên thuyên của Regan ! Một toan tính nói tiếng lạ chăng ? Nàng đọc tiếp rõ nhanh.
... " hoặc giả biểu hiện những hiện tượng siêu tâm lý khác nhau, chẳng hạn như hiện tượng thần kích : tức là sự chuyển động các vật thể mà không cần viện đến lực vật chất... "
Những tiếng gõ đây chăng ? Động tác nẩy người lên xuống trên giường chăng ?
... " Trong những trường hợp bị hồn người chết ám ảnh,có những biểu hiện như bài tường thuật của Oesterreich về một tu sĩ, ông này, đang khi bị ma ám, chợt trở nên một vũ công xuất sắc và tài năng, mặc dù trước khi bị ám, ông chưa hề nhảy múa lấy một bước. Lắm lúc, những biểu hiện này gây ấn tượng mạnh cho đến nỗi nhà tâm thần học Jung, sau khi trực tiếp nghiên cứu một trường hợp, đã chỉ có thể đưa ra một lời giải thích phiến diện về điều mà ông chắc chắn là "không thể nào ngụy tạo được..."
Đáng ngại thật. Giọng điệu của đoạn văn này quá đáng quan ngại.
... " và Willie James, nhà tâm lý học vĩ đại nhất mà Châu Âu từng sản sinh ra, cũng đành phải thừa nhận "tính chất khả thể của lối giải thích theo tinh thần thông linh học về hiện tượng đó" sau khi ông đã nghiên cứu tường tận cái gọi là "Kỳ quan Watseka" : một cô gái vị thành niên ở Watseka, bang Illinois. Cô bé này đã mang lấy bản ngã giống hệt của một cô gái tên là Mary Roff đã chết cách đó 12 năm trước khi Watseka bị ám, trong một nhà thương điên ở tiểu bang... "
Cau mày, Chris không nghe thấy tiếng chuông cửa ngân vang, không nghe thấy Sharon dừng đánh máy lại, đứng lên ra mở cửa.
... " Hiện tượng quỷ ám thường được cho là đã bắt nguồn từ thời kỳ sơ khai của Thiên Chúa giáo, tuy nhiên, trên thực tế, cả hai hiện tượng quỷ ám lẫn phép đuổi quỷ đều xuất hiện trước công nguyên rất xa. Các người Cổ Ai Cập và các nền văn minh tối cổ trên vùng sông Tigre và sông Euphrate đều tin rằng các rối loạn về tâm linh và thể xác đều phát sinh do lũ quỷ xâm lấn vào thân thể. Chẳng hạn như sau đây là câu chú trừ tà ma trong những bệnh trẻ em tại Cổ Ai Cập : " Hãy đi khỏi đây, hỡi hồn linh đến từ cõi tối, kẻ có mũi lật ngược, có mặt lật úp. Có phải ngươi đến toan hôn đứa trẻ này chăng ? Ta không để cho ngươi... "
" Chris ?"
Nàng vẫn đọc, mê mãi. " Shar, tôi đang bận."
" Có một thanh tra Ban Án Mạng muốn gặp chị."
" Chúa ôi, này Sharon, bảo ông ta... "
Nàng ngưng bặt. " Khoan, khoan, hượm đã." Chris cau mày, vẫn chăm chăm cuốn sách. " Khoan, mời ông ấy vào đi. Cứ để ông ấy vào."
Có tiếng bước chân. Có tiếng chờ đợi.
Ta đang chờ cái gì thế này ? Chris tự hỏi. Nàng an toạ trên nỗi mong đã được biết đến nhưng vẫn chưa thể định nghĩa, giống như một giấc mơ sống động mà người ta chẳng hề nhớ được.
Ông ta bước vào cùng Sharon, vành mũ nhúm nhó túm trong tay, ông ta vừa thở khò khè, vừa đi nghiêng ngả, vẻ cung kính. " Rất lấy làm tiếc. Cô bận quá, bận quá. Tôi thật là quấy rầy."
" Thế giới ra sao rồi ?"
" Rất tệ, rất tệ. Con gái cô thế nào ?"
" Chẳng có gì thay đổi."
" Chà, tiếc quá, tôi lấy làm tiếc kinh khủng." Lúc này, ông ta lúng ta lúng túng bên cạnh bàn, mắt ông ướt sũng vẻ âu lo. " Lẽ ra tôi không được phép quấy rầy. Con gái cô, thật là một nỗi âu lo. Có Chúa biết, lúc Ruthie của tôi sụm xuống vì chứng - à, không, không, Sheila cơ, con bé... "
" Mời ông ngồi xuống đi." Chris cắt ngang.
" Ồ, vâng, cảm ơn cô," ông ta thở ra, với vẻ biết ơn, ông ta đặt người xuống trên một chiếc ghế bên kia bàn, đối diện Sharon lúc này đã quay trở lại với việc đánh máy thư từ.
" Xin lỗi, ông đang nói gì nhỉ ?" Chris hỏi nhà thám tử.
" Ồ, con gái tôi ấy mà, con bé, à, thôi đừng quan tâm." Ông bỏ qua chuyện đó. "Cô đang bận, tôi xin bắt đầu ngay đây, tôi sẽ kể lại câu chuyện đời tôi, cô có thể đem đóng thành phim được đấy. Thật đấy ! Khó mà tin được ! Giá cô chỉ cần biết một nữa những điều thường diễn ra trong cái gia đình khùng điên của tôi, cô biết chứ, giống như thế - à được, cô là - Một chuyện, tôi sẽ kể cho cô nghe một chuyện ! Chẳng hạn như chuyện mẹ tôi, mỗi thứ sáu bà đều làm cho chúng tôi món chả cá, đấy! Duy có điều là suốt một tuần liền, suốt tuần ấy, chẳng ai tắm táp gì được vì mẹ tôi đã rộng con cá chép đó trong bồn tắm, nó cứ bơi tới bơi lui, bơi tới bơi lui, suốt tuần, vì mẹ tôi cho như thế sẽ trục hết được chất độc trong ruột cá! Cô sẵn sàng rồi chứ ? Vì nó... À, kể thế đủ rồi, bây giờ kể thế là đủ." Ông ta thở dài mệt mỏi, phác tay ra dấu bỏ qua chuyện đó. " Thỉnh thoảng ta cũng phải cười một phát cho khỏi phải khóc."
Chris cứ nhìn ông ta, đờ đẫn, chờ đợi...
" À, ra cô đang đọc sách." Ông liếc cuốn sách khảo về thuật phù thủy. " Lấy tài liệu ột cuốn phim chăng ?" ông hỏi.
" Chỉ đọc vậy thôi."
" Hay chứ ?"
" Tôi mới bắt đầu."
" Phù thủy," ông lẩm bẩm, đầu ông nghiêng ngả, đọc tựa sách trên đầu trang.
" Ông có việc gì nào ?" Chris hỏi ông ta.
" Vâng, tôi rất tiếc. Cô đang bận quá. Cô bận quá. Tôi xong ngay đây thôi. Như tôi đã nói rồi, tôi không muốn quấy rầy cô, trừ ra... "
" Trừ ra cái gì ?"
Ông ta chợt nghiêm mặt lại, hai tay chắp trên bàn. " Vâng, vụ ông Dennings, thưa bà MacNeil."
" Thì... "
" Mẹ kiếp," Sharon buột miệng vì bực bội, vừa lôi toạt bức thư ra khỏi trục máy chữ. Cô vò viên nó lại rồi ném nó vào giỏ rác cạnh Kinderman. " Ôi, tôi xin lỗi." Cô tạ lỗi lúc nhận ra tiếng rủa bực dọc của cô đã làm gián đoạn câu chuyện của họ.
Chris và Kinderman đều nhìn trừng trừng.
" Cô là Fenster ?" Kinderman hỏi cô gái.
" Spencer," Sharon lên tiếng, vừa kéo ghế chớm đứng lên ra nhặt bức thư.
" Không sao, không sao," Kinderman nói, vừa với tay xuống sàn gần chỗ chân và nhặt tờ giấy vò nhàu lên.
" Cám ơn," Sharon nói.
" Không có chi. Xin lỗi. Cô là thư ký ?"
" Sharon, đây là.." " Kinderman," nhà thám tử nhắc nàng. " William Kinderman."
" Được rồi. Còn đây là Sharon Spencer."
" Hân hạnh," Kinderman ngỏ lời cùng cô gái tóc vàng lúc này đã khoanh tay trên bàn máy chữ, nhìn nhà thám tử với vẻ hiếu kỳ. " Có lẽ cô có thể giúp ích được," ông nói thêm. " Vào đêm ông Dennings qua đời, cô rời nhà đi ra hiệu thuốc, để ông ta lại một mình ở nhà, đúng không ?" " Ồ không, có Regan ở đây nữa."
" Đó là con gái tôi." Chris nói rõ.
Kinderman tiếp tục hỏi Sharon. " Ông ta đến gặp bà MacNeil ?"
" Vâng, đúng thế."
" Ông ta mong là bà MacNei sẽ về sớm ?"
" Vâng, tôi có bảo ông ta là chắc chị ấy sẽ về ngay đấy thôi." " Tốt lắm. Còn cô rời nhà lúc mấy giờ ? Cô nhớ chứ ?"
" Để xem. Lúc đó tôi đang xem phần tin tức, cho nên tôi nghĩ - Ồ không, hượm đã - phải rồi, đúng rồi. Tôi còn nhớ lúc đó tôi bực mình vì nhà bào chế bảo là nhân viên giao hàng của họ đã ra về rồi.Tôi nhớ mình đã nói. " Ủa, mới bây giờ ấy à," một câu gì đại loại là mới có 6 giờ 30 phút. Thế rồi Burke đến đúng mười phút hay hai mươi phút sau đó.
" Vậy thì bù qua sớt lại," nhà thám tử kết luận, " cứ cho là ông ta đã đến đây hồi 6 giờ 45 phút đi."
" Thế tất cả mọi chuyện này là nghĩa gì ?" Chris hỏi, nổi căng thẳng ảm đạm trong người nàng càng lúc càng tăng.
" Vâng, điều đó đặt ra một câu hỏi, thưa bà MacNeil." Kinderman nói, giọng khản đặc, quay đầu lại nhìn nàng. " Đến nhà này cứ cho là vào lúc 7 giờ kém 15 phút và chỉ 20 phút sau đã cáo lui rồi..."
" Ồ, thì Burke là thế đó." Chris đáp. " Đúng anh ta là như thế."
" Cũng đúng là ông Dennings," Kinderman hỏi, " hay lui tới các quán rượu trên phố M. chứ ?"
" Không."
" Không, tôi đã nghĩ là không. Tôi đã làm một kiểm chứng nhỏ. Và cũng đúng là ông ta không có thói quen di chuyển bằng taxi chứ ? Cũng đúng là ông ta không từ nhà gọi một chiếc taxi lúc ông ta cáo lui đấy chứ ?"
" Có, ông ta có gọi."
" Thế thì người ta phải thắc mắc - phải không nào ? - là làm thế nào ông ta lại cuốc bộ tà tà trên thềm đường ở đầu dãy bậc cấp ấy, và người ta phải thắc mắc tại sao các hãng taxi lại không thể xuất trình được một hồ sơ ghi lại những cú điện thoại gọi thuê xe phát xuất từ ngôi nhà này vào đêm hôm ấy chứ ?" Kinderman nói thêm, " ngoại trừ có một cú gọi cho chiếc taxi đã đến đón cô Spencer của bà đây vào lúc đúng 6 giờ 47 phút ?"
" Tôi không biết," Chris đáp, giọng nàng không còn chút sinh khí...và nàng chờ đợi.
" Ông đã biết hết mọi chuyện!" Sharon há hốc nhìn Kinderman, đầy bối rối.p>
" Vâng, xin bà bỏ lỗi cho tôi," nhà thám tử bảo cô gái. " Tuy nhiên, sự việc bây giờ đã trở nên nghiêm trọng." Chris thở không đầy hơi, mắt dán vào nhà thám tử. " Về phương diện nào ?" nàng hỏi. Giọng nàng thều thào trong họng.
Ông nghiêng người qua, đôi tay vẫn chắp trên bàn, trang giấy đánh máy vo tròn giữa đôi tay ông. " Thưa bà MacNeil, bản phúc trình của chuyên viên bệnh lý dường như đã chứng tỏ rằng vẫn rất có thể cái chết của ông ta là do tai nạn. Tuy nhiên..."
" Có phải ông định nói là anh ta đã bị giết không ?" Chris căng thẳng.
" Tư thế - tôi biết điều này thật rất đau đớn... "
" Cứ nói."
" Tư thế đầu của Dennings và vết lột của các cơ bắp trên cổ đã..."
" Ôi, Chúa ơi !" Chris rúm người lại. " Vâng, thật là đau xót. Tôi rất tiếc. Tôi thật hối tiếc kinh khủng. Nhưng bà thấy đó, một tình trạng như vậy ta có thể bỏ qua các tiểu tiết không bao giờ có thể xảy ra trừ phi ông Dennings đã bị ngã và rơi qua một khoảng cách nào đó rồi mới chạm vào bậc cấp, ví dụ như rơi khoảng bảy hay mười thước trước khi lăn lông lốc xuống đến chân bậc cấp. Như vậy, một khả năng hiển nhiên, nói trắng ra có lẽ là...Chà, trước hết để tôi hỏi cô đã..."
Lúc này ông quay sang một cô Sharon đang cau mày. " Lúc cô rời nhà, thì ông ta ở đâu, ông Dennings ấy ? Với đứa trẻ chăng ?"
" Không, ông ta ở trong văn phòng ngay dưới này. Ông ta đang pha rượu uống."
" May ra con gái bà còn nhớ," ông quay sang Chris, " là ông Dennings có ở trong phòng cô bé đêm đó hay là không chăng ?"
Không biết con bé có từng ở một mình với anh ta không ?p>
" Sao ông hỏi vậy ?"
" May ra con gái bà còn nhớ chăng ?"
" Không đâu, tôi đã bảo ông rồi, cháu đã được chích thuốc an thần với liều lượng mạnh, và..."
" Vâng, vâng, bà đã kể cho tôi rồi, đúng vậy. Tôi nhớ rồi. Nhưng có lẽ cô bé có tỉnh giấc chăng, và..."
" Không thể có chuyện đó. Và..."
Ông ta ngắt ngang. " Vậy lần trước chúng ta nói chuyện với nhau, cô bé cũng được tiêm thuốc an thần đấy chứ ?" " Thì, vâng, đúng là cháu đã được chích thuốc," Chris hồi tưởng. " Vậy thì sao ?"
" Tôi nghĩ là tôi có trông thấy cô bé nơi cửa sổ phòng vào ngày hôm ấy."
" Ông lầm rồi." Ông ta nhún vai. " Có thể lắm. Có thể lắm. Tôi không dám chắc."
" Nghe đây, tại sao ông lại hỏi mọi chuyện này ?" Chris căn vặn.
" Vâng thì, một khả năng thấy rõ, như tôi đã nói đó, là có lẽ người chết đã quá say đến độ ông ta vấp chân và ngã xuống từ phòng ngủ của con gái bà chứ sau."
Chris lắc đầu. " Tuyệt không. Không thể có trường hợp đó. Trước hết, cửa sổ phòng đó luôn luôn đóng kín, hai nữa, Burke bao giờ cũng say, nhưng anh ta không bao giờ bất cẩn chút nào. Đúng không, Shar ?"
" Đúng vậy."
" Burke thường đạo diễn phim khi anh ta say mèm. Vậy thì có lý nào anh ta lại sẩy chân và rơi ra ngoài cửa sổ được."
" Có thể đêm đó bà đang chờ đợi một ai khác nữa không ?" Ông ta hỏi nàng.
" Không."
" Bà có người bạn nào ghé thăm mà không thông báo trước không ?" " Chỉ có Burke thôi," Chris trả lời. " Sao vậy ?"
Nhà thám tử cúi đầu, lắc lia lịa, cau mày ngó mảnh giấy vò nhàu trong đôi tay. " Lạ lùng... rối rắm thật." Ông thở dài mệt mỏi. " Rối rắm thật." Rồi ông ngước lên nhìn Chris. " Người chết đã đến thăm, lưu lại có hai mươi phút, thậm chí chưa kịp gặp bà, rồi bỏ đi để lại mỗi mình đứa bé gái bệnh rất nặng. Ngay thẳng mà nói, thưa bà MacNeil, như lời bà, không lý gì ông ta lại ngã từ cửa sổ xuống. Với lại một cái ngã không thể nào gây ra cớ sự cho cái cổ của ông ta như chúng tôi đã mục kích, hoặc có đi nữa, thì cũng chỉ là trường hợp ngàn lần có một mà thôi." Ông gật đầu về phía cuốn sách khảo về thuật phù thủy. " Bà có đọc trong sách đó về mục giết người theo nghi lễ chưa ?"
Một dự cảm nào đó làm nàng lạnh cóng người. Chris lắc đầu.
" Có lẽ cuốn sách này không đề cập đến chuyện đó," ông bảo. " Tuy nhiên - xin tha lỗi cho tôi, tôi chỉ đề cập đến việc này để có lẽ giúp bà suy nghĩ kỹ hơn một chút nữa - ông Dennings khốn khổ được khám phá với cần cổ bị vặn quặt ra sau theo cái kiểu giết người trong nghi lễ thờ phượng bởi cái gọi là những ác quỷ đấy, thưa bà MacNeil." Chris tái hẳn mặt.
" Một kẻ điên loạn nào đó đã giết ông Dennings," nhà thám tử tiếp tục, mắt vẫn dán chặt lấy Chris. Lúc đầu, tôi không hề nói với bà điều ấy để tránh làm thương tổn đến bà. Vả lại xét về mặt kỷ thuật, nó vẫn có thể là một tai nạn. Nhưng tôi, tôi không nghĩ như vậy. Linh tính nghề nghiệp. Ý kiến của tôi thế đấy.Tôi tin rằng ông ta đã bị một người mạnh mẽ giết chết, điểm thứ nhất. Rồi xương sọ của ông ta bị vỡ, điểm thứ hai; cộng thêm nhiều điểm khác mà tôi đã đề cập đến khiến ta phải nghĩ rằng - rất có thể chứ không phải là chắc chắn - là người chết đã bị giết rồi sau đó bị đẩy xuống cửa sổ phòng con gái bà. Vậy thì làm sao có thể xảy ra việc đó được ? Có thể là thế này: nếu có ai đó đến vào khoảng giữa lúc cô Spencer rời nhà với lúc bà trở về. Không phải thế sao ? Có lẽ là thế. Vậy tôi xin lập lại câu hỏi: ai có thể đến vào lúc ấy ?"
" Trời đất ơi, xin đợi ột giây thôi !" Chris thì thầm, giọng khản đặc, vẫn còn trong cơn sốc.
" Vâng, tôi xin lỗi. Thật hết sức đau đớn và có lẽ tôi hoàn toàn sai, tôi công nhận như vậy. Nhưng bây giờ bà chịu khó suy nghĩ chứ ? Ai ? Cho tôi biết ai có thể đến ?"
Chris cuối đầu, cau mày nghĩ ngợi. Rồi nàng ngước lên nhìn Kinderman. " Không, không, chẳng có một ai hết."
" Có lẽ đến lượt cô vậy, cô Spencer," ông ta hỏi cô gái. " Có ai đó đến thăm cô chăng ?"p>
" Ồ không, không có ai cả." Sharon đáp, mắt nàng mở to.
Chris quay sang cô gái, " Chàng kỵ mã đó có biết chỗ cô làm việc không ?"
" Chàng kỵ mã ?" Kinderman hỏi.
" Bạn trai của cô a," Chris giải thích.
Cô gái tóc vàng lắc đầu. " Anh ta chưa bao giờ đến đây. Hơn nữa, đêm đó anh ta ở Boston. Dự một hội nghị gì đó."
" Anh ta là một thương nhân ?"
" Một luật sư."
Nhà thám tử quay trở lại Chris. " Đám gia nhân ? Họ có khách khứa gì không ?"
" Không bao giờ. Không hề."
" Hôm đó, bà có chờ đợi một kiện hàng nào không ? Một vụ giao hàng nào đó ?"
" Theo chỗ tôi biết thì không. Tại sao vậy ?"
" Ông Dennings - ta không dám nói xấu người đã chết, cầu cho ông ta được yên nghỉ - thể theo lời bà nói, khi say sưa ông ta khá là, chà, ta cứ gọi là bẳn tính: rất có thể ông ta đã gây ra một vụ cãi cọ, một cơn giận, trong trường hợp này có lẽ là cơn giận dữ của một nhân viên giao hàng đến giao một kiện hàng tại nhà. Vậy lúc đó bà có đang mong đợi một cái gì không ? Một mớ quần áo giặt ủi chẳng hạn ? Hàng thực phẩm ? Rượu ? Một kiện hàng ?"
" Thực sự tôi cũng không biết nữa," Chris bảo ông ta. " Ba cái vụ đó đã có Karl lo cả."
" À, tôi hiểu."
" Ông muốn hỏi anh ta chăng ?"
Nhà thám tử thở dài và ngồi dựa ngửa cách xa bàn, hai tay thủ trong túi áo khoác. Ông nhìn chăm chú cuốn sách khảo về thuật phù thủy với vẻ u sầu. " Không sao, không sao, điều đó chẳng có gì liên hệ. Bà có cô con gái rất đau yếu, và, chà, không sao cả." Ông phác một cử chỉ phỉ phui rồi đứng dậy khỏi ghế. " Rất vui được gặp cô, thưa cô Spencer."
" Đây cũng vậy," Sharon gật đầu, vẻ xa vắng.
" Rối rắm thật," Kinderman nói với một cái lắc đầu. " Lạ lùng thật." Ông ta tập trung một tư tưởng sâu kín nào đó. Rồi ông nhìn Chris lúc nàng đứng dậy khỏi ghế. " Vâng. Tôi rất tiếc. Tôi đã quấy rầy bà vì một chuyện không đâu. Xin thứ lỗi cho."
" Để tôi đưa ông ra cửa." Chris trầm ngâm bảo ông ta.
" Không dám phiền bà."
" Chẳng có gì phiền."
" Vâng, nếu bà đã khăng khăng như thế. À này," ông ta nói lúc họ rời khỏi nhà bếp, " tôi biết đây chỉ là một trường hợp hú hoạ triệu lần may ra có một, nhưng con gái bà, bà có thể hỏi xem cô ta có thấy ông Dennings ở trong phòng cô vào đêm hôm ấy được không ?"
Chris bước đi, hai tay khoanh lại, " Chà, trước hết phải nói là ông ta chẳng có lý do gì để ở trong phòng con bé cả."
" Tôi biết điều đó, tôi hiểu, đúng là như vậy, nhưng nếu các bác sĩ người Anh nào đó đã chẳng bao giờ hỏi " Cái loại nấm này là gì vậy ?" thì có lẽ ngày nay chúng ta đã không có trụ sinh penicillin. Đúng không ? Vậy xin bà cứ hỏi giúp cho. Bà vui lòng hỏi chứ ?"
" Khi con bé đủ khỏe, vâng, tôi sẽ hỏi."
" Không gây thương tổn gì đâu. Còn bây giờ thì... " Họ đã ra đến cửa trước và Kinderman cứ ấp a ấp úng, đầy bối rối. Ông đặt mấy đầu ngón tay lên miệng với dáng điệu ngập ngừng. " Chà, tôi rất ngại phải hỏi, thế nhưng... "
Chris căng người vì một cơn sốc mới, mối dự cảm kia lại lăn tăn trong mạch máu nàng. "Gì vậy cơ ?"
" Bà vui lòng tặng chữ ký ... cho con gái tôi được không ạ ?" Mặt ông đỏ bừng, và Chris suýt bật cười vì nhẹ nhõm, cười cho chính nàng, cho nỗi thất vọng và tình cảm con người. " Dĩ nhiên là được, ông có bút chì chứ ?" nàng nói.
" Có ngay đây !" Ông đáp tức thì, móc trong túi ra một mẩu bút chì cụt ngủn đã bị nhai nham nhở cả đầu bút, còn tay kia ông ta thò vào túi áo vét rút ra một tấm danh thiếp. " Con gái tôi sẽ thích lắm," ông ta nói, vừa trao giấy bút cho Chris.
" Cô bé tên gì nhỉ ?" Chris hỏi, tựa tấm thiếp trên cửa và đặt ngay ngắn mẩu bút chì, chực viết. Tiếp theo đó là một sự lưỡng lự nặng trĩu. Nàng chỉ nghe được tiếng thở khò khè. Nàng nhìn ra sau. Trong mắt Kinderman nàng nhìn ra được vẻ phấn đấu lớn lao, khủng khiếp.
" Tôi đã nói dối," rốt cuộc ông ta nói, đôi mắt ông thoắt nên liều lĩnh và thách thức. " Tôi xin chữ ký cho tôi đây."
Ông nhìn chăm tấm danh thiếp và đỏ mặt. " Hãy viết tặng William, William Kinderman, tên có ghi rõ ở mặt lưng ấy."
Chris nhìn ông với một thiện cảm không ngờ và bâng khuâng, kiểm soát lại chính tả của tên ông ta và viết, William F. Kinderman, tôi yêu ông ! Rồi nàng ký tên. Sau đó, nàng trao tấm thiếp cho ông, ông đút nó vào túi, không đọc hàng chữ viết.
" Bà là một mệnh phụ khả ái," ông rụt rè bào nàng, mắt nhìn chỗ khác.
" Ông là một bậc nam nhi dễ mến." Trông ông có vẻ đỏ mặt tợn hơn nữa.
" Không, không phải thế đâu. Tôi chỉ là kẻ quấy rầy." Ông mở cửa. " Đừng bận tâm về những điều tôi vừa nói bữa nay. Điều đó bực mình lắm. Quên nó đi. Hãy để tâm trí lo cho con gái bà. Con gái của bà." Chris gật đầu, nỗi chán chường lại dậy lên trong nàng lúc Kinderman bước ra sân trước và ngả nón.
" Nhưng bà sẽ hỏi cô bé chứ ?" Ông nhắc nhở lúc quay lại.
" Tôi sẽ hỏi," Chris thì thào. " Tôi hứa là tôi sẽ hỏi."
" Thôi, tạm biệt bà, và hãy bảo trọng."
Một lần nữa, Chris gật đầu, rồi thêm, " cả ông nữa."
Nàng khẽ đóng cửa lại. Rồi lập tức lại mở nó ra khi ông ta gõ.
" Thật quấy quả quá ! Tôi thật quấy rầy quá. Tôi bỏ quên cây bút chì." Ông nhăn mặt xin lỗi.
Chris nhìn mẩu bút chì trong tay nàng, cười héo hắt rồi trả nó cho Kinderman.
" Còn một việc nữa," ông ta ngần ngừ. "Không nghĩa lý gì. Tôi biết - chỉ tổ quấy rầy, ngốc nghếch - nhưng tôi biết tôi sẽ không thể nào ngủ được khi nghĩ rằng có lẽ có một tên điên nào đó xổng chuồng hay một tên xì ke ma tuý còn tự tung tự tác chỉ vì tôi chưa sâu sát coi ngó đến tất cả mọi tiểu tiết, vô luận là nhỏ nhặt đến đâu. Bà nghĩ rằng tôi có thể - ồ, không, không, thế thì ngớ ngẩn quá, đúng là - vâng, vâng, tôi cần phải tiến hành thôi.Có lẽ tôi xin phép được nói một lời với ông Engstrom, bà nghĩ sao ? Các chuyến giao hàng...câu hỏi về các chuyến giao hàng. Tôi nhất thiết phải..."
" Được thôi, mời ông vào." Chris mêt mỏi nói.
" Không, bà bận rộn quá. Đủ rồi. Tôi có thể nói chuyện với ông ta tại đây. Thế là tốt rồi. Ngay chỗ này là tốt rồi."
Ông ta nghiêng người trên lan can.
" Nếu ông cứ khăng khăng," Chris mỉm cười nhợt nhạt. " Anh ta đang ở bên Regan. Tôi sẽ cho gọi anh ta xuống."
" Đa tạ bà."
Chris nhanh chóng đóng cửa lại. Một phút sau, Karl lại mở cánh cửa ấy. Anh ta bước xuống sân trước, một tay đặt trên quả đấm cửa, giữ cửa mở hé. Đứng cao lêu nghêu như cây tre miễu, anh ta nhìn Kinderman với đôi mắt trong sáng và bình thản. " Vâng ?" Anh ta hỏi, không một nét biểu lộ.
" Ông có quyền giữ yên lặng," Kinderman nghinh tiếp anh ta, tia nhìn sắt thép của ông khoá chặt lấy tia mắt Karl. " Nếu ông từ bỏ quyền giữ yên lặng," ông ta nói nhanh với một âm điệu phẳng lì, trí mạng, " thì bất cứ điều gì ông nói đều có thể và sẽ được sử dụng để chống lại ông trước toà án. Ông có quyền nói trước mặt một luật sư và vị luật sư đó sẽ hiện diện trong lúc thẩm vấn. Nếu ông muốn như thế, và không đủ khả năng mướn một luật sư, chúng tôi sẽ cử đến một luật sư miễn phí cho ông trước khi thẩm vấn. Ông có hiểu rõ mọi quyền lợi mà tôi vừa giải thích cho ông không ?"
Chim chóc ríu rít líu lo trong đám cành cây cổ thụ. Tiếng xe cộ lưu thông từ Phố M. vẳng lên đến họ, nghèn nghẹn như tiếng bầy ong vò vẻ từ một đám cỏ xa tắp. Tia nhìn của Karl không hề chao đảo lúc anh trả lời, "CÓ". " Ông muốn từ bỏ quyền giữ im lặng không ?"
" Vâng."
" Ông muốn từ bỏ quyền nói trước mặt luật sư và có sự hiện diện của ông ta trong lúc thẩm vấn không ?"
" Vâng."
" Có phải trước đây ông đã khai rằng vào hôm 28 tháng Tư, đêm xảy ra cái chết của ông Dennings, ông đã đi xem một phim trình chiếu tại rạp Crest không ?"
" Phải."
" Ông vào rạp đó lúc mấy giờ ?"
" Tôi không nhớ." " Trước đây, ông đã khai rằng ông xem xuất chiếu 6 giờ. Chi tiết đó có giúp ông nhớ lại được không ?" " Vâng, vâng, đúng xuất 6 giờ. Tôi nhớ rồi."
" Vậy là ông đã xem tuồng đó - phim đó - từ đầu chứ ?"
" Đúng vậy."
" Không trước đó chứ ?"
" Không, tôi xem đến hết phim."
" Rời rạp chiếu bóng, ông lên chuyến buýt Thành phố ngay trước rạp, xuống xe tại góc phố M. và Đại lộ Wisconsin vào khoảng 9 giờ 20 phút tối."
" Vâng."
" Rồi đi bộ về nhà ?"
" Tôi đi bộ về."
" Và về đến nhà này vào khoảng 9 giờ 30 tối ?"
" Tôi về đến đây đúng 9 giờ 30." Karl đáp.
" Ông chắc vậy ?"
" Vâng, tôi có xem đồng hồ. Tôi quả quyết là như vậy."
" Và ông đã xem trọn bộ phim từ đầu đến cuối ?"
" Vâng, tôi đã nói rồi."
" Các câu trả lời của ông đang được ghi âm lại, thưa ông Engstrom. Tôi muốn ông phải tuyệt đối khẳng định."
" Tôi khẳng định."
" Ông có biết một vụ gây gổ giữa một nhân viên xếp chỗ trong rạp với một ông khách say xảy ra vào năm phút cuối của phim chứ ?"
" Có."
" Ông có thể cho tôi biết lý do vụ đấu khẩu đó không ?"
" Ông khách đó say rượu và gây lộn xộn."
" Cuối cùng họ xử trí với ông ta ra sao ?"
" Đuổi ra. Họ tống cổ ông ta ra ngoài." " Không hề có vụ lộn xộn như thế cả. Và ông có biết là trong xuất chiếu sáu giờ đó đã xảy ra một trục trặc kỹ thuật kéo dài đâu khoảng mười lăm phút làm gián đoạn việc chiếu phim không ?"
" Tôi không biết." " Ông có nhớ là khán giả la ó phản đối không ?"
" Không, không có chuyện gì cả. Không có biến cố kỹ thuật nào hết."
" Ông chắc chứ ?"
" Không có chuyện gì cả."
" Đã có đấy, như đã được phản ảnh trong sổ nhật ký của nhân viên phòng chiếu, buổi chiếu phim hôm đó đã kết thúc không phải lúc 8 giờ 45 phút tối, mà là khoảng 8 giờ 55 phút, điều đó có nghĩa là chuyến xe buýt sớm nhất khởi hành từ rạp hát đưa ông về đến góc phố M. và Đại lộ Wisconsin không phải lúc 9 giờ 20, mà là lúc 9 giờ 45, do đó, thời điểm sớm nhất mà ông có thể về đến nhà này là khoảng 10 giờ kém 05 phút, chứ không phải là 9 giờ 30 như điều bà MacNeil cũng đã làm chứng. Bây giờ xin ông bình luận về điểm mâu thuẫn khó hiểu này cho."
Không hề có một giây phút nào mà Karl đánh mất vẻ bình tĩnh và anh ta vẫn giữ vững thái độ đó khi đáp, " Không."
Suốt một lúc, nhà thám tử cứ câm lặng nhìn anh đăm đăm, rồi ông ta thở dài ngó xuống, lúc ông tắt núm điều khiển máy ghi âm được nhét trong lần lót áo khoác. Ông cứ ghìm tia nhìn xuống một lúc, rồi ngước lên nhìn Karl. " Ông Engstrom... " Ông bắt đầu bằng một giọng chán chường trĩu nặng thông cảm. " Một tội ác nghiêm trọng có lẽ đã xảy ra. Ông đang bị tình nghi. Ông Dennings đã sỉ nhục ông, tôi được biết điều đó do nhiều nguồn tin khác nhau. Và rõ ràng là ông đã nói dối về nơi chốn ông có mặt lúc xảy ra cái chết của ông ta. Ồ, chuyện đó đôi khi vẫn xảy ra - chúng ta là con người mà, tại sao không ? - một người đàn ông có vợ, có mặt ở một nơi mà anh ta bảo là anh ta không hề đến đó. Chắc hẳn ông nhận thấy là tôi dàn xếp để chúng ta nói chuyện thật riêng tư, kín đáo đấy chứ ? Không có mặt ai khác ? Không có mặt vợ ông ? Lúc này tôi cũng không ghi âm đâu. Máy đã tắt. Ông có thể tin ở tôi. Nếu tình cờ đêm hôm đó ông đi đâu với một phụ nữ không phải là vợ ông, ông cứ bảo cho tôi biết, tôi sẽ kiểm chứng việc đó, ông sẽ thoát khỏi chuyện rắc rối này mà vợ ông cũng sẽ không hay biết gì hết. Vậy bây giờ ông hãy nói tôi nghe, ông đã ở đâu vào thời điểm Dennings chết ?"
Trong thoáng chốc, một nét gì đó lóe lên từ cõi thẳm của đôi mắt Karl rồi bị dập tắt ngay. " Ở rạp chiếu phim !" Anh ta nói, khăng khăng, môi mím chặt.
Nhà thám tử nhìn anh ta đăm đăm, lặng lẽ, không nhúc nhích, không một tiếng động nào ngoại trừ tiếng thở khò khè của ông ta lúc từng giây đồng hồ cứ tích tắt, tích tắt trôi qua một cách nặng nề, thật nặng nề.
" Ông sẽ bắt giữ tôi chứ ?" Rốt cuộc, Karl hỏi vào cõi yên lặng, bằng một giọng thoáng dao động.
Nhà thám tử không đáp mà cứ tiếp tục nhìn anh không chớp, và lúc Karl có vẻ dợm muốn nói nữa, nhà thám tử chợt đẩy bật người ra khỏi thành lan can, di chuyển về phía xe tuần cảnh, hai tay thủ trong túi. Ông bước đi không vội vã, ngắm nhìn chung quanh từ trái qua phải như một vị khách hiếu kỳ đến thăm thành phố.
Từ sân trước, Karl nhìn theo, sắc mặt anh ta thản nhiên và lạnh lùng lúc Kinderman mở cửa xe, với tay vào hộp khăn giấy Kleenex để trong hộc gắn trên mặt đồng hồ điều khiển, rút ra một tấm, hỉ mũi vào, vừa nhìn lãng đãng qua bên kia sông như thể suy nghĩ đến một nơi ăn trưa. Sau đó, ông ta lên xe, không hề ngoái lại.
Lúc chiếc xe lao đi, quặt qua góc Phố Ba Mươi Lăm, Karl nhìn bàn tay không đặt trên quả nắm cửa và thấy nó run rẩy.
Lúc nàng nghe tiếng cánh cửa trước đóng lại, Chris đang ngồi trầm tư ở quầy rượu trong văn phòng, rót rượu vốt-ka vào ly nước đá. Có tiếng bước chân. Karl đang đi lên cầu thang. Nàng cầm ly vốt-ka lên, thong thả trở lại bếp, khuấy ly rượu bằng ngón tay trỏ, vừa lần từng bước với đôi mắt thẩn thờ. Một điều gì đó... một điều gì đó tồi tệ kinh khủng. Giống như ánh sáng từ một căn phòng len lách qua ngạch cửa, một cảm giác hãi hùng thẩm thấu vào cõi hành lang tăm tối của thần trí nàng. Đằng sau cánh cửa đó có cái gì đang chực sẵn ? Cái gì vậy ?
Đừng nhìn !
Nàng bước vào bếp, ngồi xuống bàn và nhắm nháp món rượu. ... " Tôi tin rằng ông ấy đã bị giết bởi một người mạnh mẽ... "
Nàng thả tia nhìn xuống cuốn sách khảo về thuật phù thủy.
Một điều gì đó...
Tiếng bước chân. Sharon từ buồng ngủ của Regan quay trở lại. Bước vào. Ngồi xuống bàn cạnh máy chữ. Lắp một trang giấy mới vào trục máy.
Một điều gì đó...
" Thật rợn tóc gáy," Sharon thì thầm, mấy ngón tay cô nghĩ yên trên bàn chữ, mắt nhìn vào bản ghi tốc ký bên cạnh.
Không có tiếng trả lời. Vẻ bất ổn bàng bạc trong căn phòng. Chris thờ ơ nhấp rượu.
Sharon thăm dò cõi yên lặng, bằng một giọng trầm, căng thẳng. " Có một lô một lốc các tụ điểm hippi quanh Phố M. và Đại lộ Wisconsin. Bọn hút cần sa. Bọn tín đồ đạo thần bí. Cảnh sát gọi chúng là "bọn chó ngao". Nàng dừng lại như thể chờ lời bình luận, mắt vẫn nhìn chăm chú bản tốc ký, rồi tiếp tục. " Em thắc mắc không biết có phải Burke đã... " " Trời đất ơi, Shar ! Cho tôi xin, quên phắt chuyện đó đi !" Chris nổ tung. " Tôi đã đủ rối trí về chuyện Rags rồi ! Cô không phiền chứ ?" Nàng nhắm mắt lại. Nàng gấp sách lại.
Sharon quay phắt lại với chiếc máy chữ, đánh với một tốc độ kinh khủng trong suốt một phút, rồi chợt đứng bật dậy khỏi ghế, tuôn ra khỏi bếp. " Em đi bách bộ một lúc !" Cô gái nói lạnh như băng.
" Hãy tránh cho xa cái Phố M. khốn kiếp đó !" Chris quát tháo cô gái một cách bực dọc, nàng vẫn nhìn cuốn sách qua đôi tay khoanh lại.
" Vâng."
" Cả phố N. nữa."
Chris nghe tiếng cánh cửa trước mở ra, rồi đóng lại. Nàng thở dài. Cảm thấy bàng hoàng hối hận. Nhưng chuyện nổi cáu này lại giúp làm giảm bớt căng thẳng. Không phải là hết hẳn. Vẫn còn cái cảm giác đó trong hành lang. Nhưng rất mờ nhạt.
Rứt nó ra khỏi tâm trí đi ! Chris hít một hơi dài, cố chú mục vào cuốn sách. Nàng tìm ra đoạn đọc dở, trở nên nôn nóng, vội vội vàng vàng lật lướt các trang, đọc loáng, tìm ra những chỗ mô tả các triệu chứng của Regan. " ... quỷ ám... triệu chứng... trường hợp một cô bé tám tuổi... dị thường... bốn người đàn ông lực lưỡng kềm chặt anh ta cho khỏi... " Lật qua một trang. Chris trợn mắt và lạnh cóng người.
Có tiếng động. Willie đi mua thực phẩm về.
" Willie ? Willie ?" Chris hỏi, giọng lạc hẳn.
" Vâng, thưa bà." Willie đáp, đặt mấy túi xách xuống. Không nhìn lên, Chris giơ cao cuốn sách. " Có phải chị đã để cuốn sách này trong văn phòng không, Willie ?"
Willie liếc nhìn cuốn sách và gật đầu, rồi quay lại bắt đầu xếp các thứ trong các túi xách ra.
" Willie, chị tìm thấy cuốn sách này ở đâu ?"
" Trong phòng ngủ trên lầu." Willie đáp, vừa bỏ thỏi giăm-bông vào ngăn đựng thịt trong tủ lạnh.
" Phòng ngủ nào, Willie ?"
" Cô Regan. Tôi tìm thấy nó dưới giường khi dọn dẹp."
" Chị tìm thấy nó lúc nào ?" Chris hỏi, mắt nàng vẫn dán chặt vào các trang sách.
" Sau khi mọi người vào y viện, thưa bà, khi tôi đang hút bụi trong phòng ngủ của Regan."
" Chị chắc chứ ?"
" Dạ chắc, thưa bà. Vâng, tôi đoan chắc là vậy."
Chris không động đậy, không nháy mắt, không thở lúc cái hình ảnh sừng sững của cánh cửa sổ mở toang trong phòng ngủ Regan vào cái đêm tai biến của Dennings cứ lao thẳng đầu về phía hồi ức nàng, các móng vuốt của nó vươn ra, như một con chim săn mồi quen biết tên nàng, lúc nàng nhận ra được một cảnh tượng quen thuộc đến lịm người, lúc nàng nhìn đăm đăm vào trang sách trước mặt.
Một rẻo sách nhỏ đã được rọc ra khỏi rìa trang sách như vết rạch của một nhà phẫu thuật, suốt theo chiều dọc.
Chris bật nẩy đầu lên trước những tiếng huyên náo vang dậy trong phòng Regan.
Những tiếng gõ nhanh, với âm thanh vang dội như cơn ác mộng, đầy khắp, giống như một chiếc búa tạ nện trong một hầm mộ.
Regan kêu thét đau đớn, khủng khiếp, van xin !
Karl! Karl đang giận dữ quát tháo Regan !
Chris tung chạy khỏi bếp.
Chúa ơi, chuyện gì thế này ! Điên cuồng, Chris phóng lên cầu thang, về phía phòng ngủ, nghe thấy một cú đấm, tiếng ai đó lăn lông lốc, có ai đó dọng xuống sàn đánh rầm như một cục đá cùng với tiếng con gái nàng kêu thét, " Không! Đừng, đừng mà! Xin đừng mà !" và Karl gầm thét - Không, không phải Karl! Một người nào khác! Một âm thanh trầm đục như sấm dậy đầy đe doạ, đầy phẫn nộ !
Chris tuôn xuống hành lang, ào vào phòng ngủ, mồm há hốc đứng mọc rễ trong cơn chấn động đến tê cóng lúc những tiếng gõ đập bùm bùm vang dậy, rung chuyển cả tường, lúc Karl nằm bất tỉnh trên sàn nhà, gần chiếc tủ ngăn kéo, còn Regan, hai chân hẩy lên, dạng háng trên giường, nẩy tưng tưng và lắc lư dữ dội, hai bàn tay trơ khớp ghìm chặt cỗ thập ác trắng phếu như xương, cỗ thập ác lơ lửng trước cửa mình cô bé, cỗ thập ác trắng như xương mà cô bé cứ nhìn đăm đăm trong nỗi hãi hùng, đôi mắt cô bé lồi ra trên khuôn mặt đẫm máu mũi, chiếc ống truyền dịch vào đường mũi-dạ dày đã bị rứt ra ngoài.
" Ôi, xin thôi đi mà ! Ôi, xin đừng thế nữa mà." Con bé rít lên lúc hai tay nó đưa cỗ thập ác vào sát hơn, lúc như thể nó đang ráng sức để đẩy cỗ thập ác ra.
" Mày phải làm theo lệnh tao, đồ rác rưởi! Mày phải làm chuyện đó đi !"
Tiếng quát tháo sấm sét đó, những ngôn từ đó, phát ra từ Regan, giọng nói của con bé khàn khàn, nhám nhúa trong cổ họng, chơm chởm những nọc độc, trong khi đó nhanh như ánh chớp, vẻ mặt và những nét đặc trưng của cô bé bị biến đổi một cách gớm ghiếc ra hình dong của bản ngã quỷ dữ hung hiểm đã từng có lần xuất hiện trong lúc thôi miên. Giờ đây, những khuôn mặt và những giọng nói, lúc Chris nhìn sũng sờ, cứ lần lượt xen kẻ nhau, nhanh loang loáng.
" Không !"
" Mày phải làm !"
" Cho xin mà !"
" Mày phải làm, đồ chó, nếu không tao giết mày !"
" Thôi mà !"
Regan lúc đó mắt mở trợn trừng, chao đảo trước sức rấn tới của một sự chung quyết hung hãn nào đó; miệng há hốc, rít lên trước nỗi kinh hoàng của một sự kết thúc nào đó. Rồi đột nhiên, gương mặt ác quỷ lại một lần nữa ám ảnh lấy con bé, làm đầy tràn nó, căn phòng bỗng chốc nồng nặc mùi hôi thối sặc mũi, cùng với một cơn lạnh băng giá thấm qua tường lúc các tiếng gõ chấm dứt, và tiếng thét hãi hùng bằn bặc biến thành một trận cười ăng ẳng trong cổ họng, nó chất chứa một nỗi thù ghét ác ôn và cơn cuồng nộ toàn thắng trong khi cô bé cứ đâm cỗ thập ác vào cửa mình và bắt đầu thủ dâm một cách tàn bạo, vừa rống lên bằng cái giọng chát chúa, nhám nhúa sâu ngun ngút, " Bây giờ mày là của tao rồi, mày là của tao rồi, con bò cái hôi hám ạ ! Đồ chó kia ạ !" Chris đứng như trời trồng trong nỗi kinh khiếp, tê cóng cả người, hai tay nàng áp chặt hai bên má khi tiếng cười khằng khặc như sấm của quỷ dữ lại cất lên hoan hỉ. Thình lình, với một tiếng rít cào ra từ cuống họng, Chris xông đến giường, giằng đại lấy cỗ thập ác, và nàng vẫn la hét lúc Regan nhìn tóe lửa vì phẫn nộ, nét mặt cô bé nhúm nhó lại trong vẻ cùng hung cực ác, nó đưa một tay ra nắm lấy tóc Chris, ghì đầu nàng xuống, làm dây bê bết máu trên mặt nàng trong lúc vùng xương chậu của nó cứ sàn như sóng lượn một cách điên loạn.
" A ha ha ! Con heo mẹ bé bỏng đây rồi !" Regan ngâm nga với giọng điệu khích dục khằng khặc, ken két trong cổ họng.
Thế rồi bàn tay đang ghì đầu Chris xuống kia vội giật ngửa đầu nàng lên trong khi cánh tay kia giáng một đòn vào ngực nàng, ném nàng lăn lông lốc qua tuốt bên kia phòng, đánh "rầm" vào tường với một sức mạnh choáng váng giữa lúc Regan cười hể hả trong nỗi oán hận như sấm động.
Chris quỵ xuống sàn trong nỗi sảng sốt kinh khiếp, trong cõi quay cuồng cơ man những hình ảnh, những tiếng động trong phòng, lúc thị giác nàng xoay tít điên cuồng, chao mờ, không rõ nét, tai nàng u u vang vang những loạn âm hỗn độn lúc nàng cố nhấc người lên, nàng quá sức yếu mòn, lảo đảo nhìn về chiếc giường vẫn còn chao mờ, về phía Regan đang quay lưng lại nàng, vẫn khẽ khàng đẩy cỗ thập ác vào cửa mình, khi ra, khi vào, với cái giọng ngân nga trầm đục, sâu suốt. " Á á a, con heo của tao đây rồi, đúng rồi, con heo bé bỏng cục cưng của tao đây, con heo con, con heo... "
Mấy tiếng đó bị cắt ngang lúc Chris khởi sự bò một cách khốn khổ về phía giường với khuôn mặt bê bết máu, với đôi mắt vẫn nhìn chưa rõ, tứ chi nhức nhối, ngang qua Karl. Thế rồi nàng co rúm, rùn hẳn người lại trong nỗi kinh hãi khó thể tưởng tượng lúc nàng nghĩ là nàng đã thấy một cách lờ mờ, trong một màn sương mông lung, cái đầu của con gái nàng cứ từ từ xoay tròn trên phần thân trên bất động, nó cứ xoay một cách quái đản, một cách tàn nhẫn, cho đến cuối cùng hình như nó bẻ quắt hẳn ra sau lưng.
" Mày có biết nó đã làm gì không, đứa con gái đĩ bợm của mày ấy ?" Một giọng quen thuộc như của loại yêu quỷ cười khúc khích.
Chris chớp mắt trước bản mặt cười nhăn nhở, với tia nhìn trừng trừng điên loạn kia, trước đôi môi khô ráo, nứt nẻ và đôi mắt như của loài chồn cáo kia.
Nàng hét lên cho đến ngất xỉu.