Người chẳng đẹp chút nào của tôi
Tôi đang ngồi đọc truyện, loại sách bỏ túi, dưới một vòm cây trong rừng. Một cô bé vạch lá nhìn tôi. Thoạt nhìn, cô chỉ là một cô bé bình thường, nét mặt không có cá tính, đóng khung bằng mái tóc kết bím ở sau gáy, còn lâu mới chấm ngang vai. Cô ăn mặc thật sạch sẽ, chân mang dép, không có vớ.
Cô nhìn tôi chằm chằm, thẳng vào mặt:
- Xin lỗi ông.
- Không có chi. Rừng còn rộng lắm, em có thể kiếm chỗ khác chơi để tôi đọc.
Tôi cố nói thân mật.
Tôi tiếp tục đọc, nhưng chẳng chú ý được vào các hàng chữ, vì cô vẫn nhìn xoáy vào tôi.
Tôi cố thuyết phục lần nữa:
- Xin em để tôi yên, phải ngoan chứ, cô bé.
Cô chẳng tỏ dấu hiệu nào là sẽ đi. Cô đang suy nghĩ theo ý cô chẳng theo gợi ý của tôi. Sau một lúc cô nói:
- Có một ông đang ức hiếp một thiếu nữ dưới gốc cây kia.
Cô xoay qua và chỉ về hướng đó.
Tôi cảm thấy nhột nhạt trong cổ và nói:
- Đó không phải là chuyện của tôi, và cả của cô. Chạy về nhà đi, cô bé soi mói, tôi không thích làm quen với cô.
Cô không nhúc nhích, im lặng khoảng một phút, hai mắt cá chân bắt chéo vào nhau. Sau cùng cô nói:
- Ông có thích người ta đâm cho ông một dao vào người không?
Tôi đứng bật dậy, gập cuốn sách lại cái bộp:
- Cái gì? Sao em không nói ngay từ đầu? Ở đâu? Dưới cây nào?
Cô lao nhanh như tên bắn và tôi theo sau. Chúng tôi xuống đồi khoảng sáu, bảy mét thì cô gái đã biến mất vào giữa các lùm cây rậm. Tôi cố luồn lách theo hút cô, nhưng khi tới gốc cây, tôi đứng khựng lại, yên lặng nhìn.
Người thiếu nữ nằm đó, trên đám lá vàng, đầu gối lên một thân cây ngã ngang. Con dao chắc đâm thấu tim, vì cô chỉ mới chết giống như những chiếc lá vàng, chỉ có điều cô ấy mới 'rụng' đây thôi. Luôn có cái gì gây sốc trong cái chết bất đắc kỳ tử. Cô ấy không quá hai mươi tuổi và khá xinh đẹp, cái chuôi dao còn ló trên ngực.
Thình lình tôi phát hoảng, quẹo đầu sang một bên ói mửa, giật mình nhớ lại cô bé đã làm tôi tới đây và bỏ đi mất. Cô ấy tan vào mây khói khi tôi dấn sâu vào tình cảnh nguy hiểm. Tôi chẳng còn kịp bệnh nữa, cái cô bé ranh mãnh quỉ quái ấy, còn quí đối với tôi hơn cả khi cơ thể cô bằng kim cương. Cô là một chứng cớ ngoại phạm duy nhất mà tôi, bằng cớ là tôi chỉ đến xem hiện rường thôi, không làm gì khác. Bởi vậy tôi phải tìm cho ra cô ấy ngay.
Tôi lao ngay xuống đồi, xuống tận khoảng trũng có cái hồ bơi thuyền đang động nghẹt trẻ con. Mặc dầu tôi đôn đáo chạy từ đầu này đến đầu kia, thấy vài chục bé gái đang tắm nhưng không thấy cô bé tôi định tìm. Nói để các bạn biết tôi đứng như trời trồng, mồ hôi chảy thành dòng, ướt đẫm. Mười phút sau tôi mới hết tìm kiếm. Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi có thể ba chân bốn cẳng, chạy bán xới ngay khỏi nơi này. Nếu có một cái mũ tôi sẽ kéo sụp xuống mí mắt để che mặt. Làm ngay, đừng chần chờ gì nữa. Nhưng tôi lại đầu trần, và hành động tìm kiếm vừa rồi của tôi, chắc đã nhiều người chứng kiến. Nếu chạy, họ sẽ lấy làm lạ ngay. Có vài bà mẹ đang chờ con cái họ mặc quần áo, chắc đã có một ý niệm là tôi đang tìm một bé gái. Có thể là họ đang có ý báo cảnh sát cũng nên. Và trời ơi, có một ông cảnh sát đang đứng trong bóng cây, như trông chừng lũ trẻ, sẵn sàng tiếp cứu những người đang tung tóe nước dưới hồ. Tôi nghĩ mà rùng mình khi bị tình nghi là hung thủ sát hại thiếu nữ. Thôi được nếu phải chọn một trong hai điều, đành chọn điều ít tệ hại hơn vậy. Thế là tôi băng băng đến trước ông cảnh sát, như thể cái thân hình hộ pháp của ông là niềm hy vọng cứu rỗi của tôi vậy.
- Thưa ông cảnh sát. - Giọng tôi vỡ ra, ngập ngừng. Thưa ông, tôi muốn báo cho ông một án mạng.
Ông ấy rúng động, mặt ông ấy còn non choẹt, ông nhìn thẫn thờ, mặt tái xanh như máu của ông dồn hết xuống đôi ủng. Rồi ông cũng cố trấn tĩnh lại được, ông hỏi tôi vài câu và bắt đầu cùng tôi leo lên đồi. Tim tôi đập thình thịch, và mệt hơn những lúc leo đồi thông thường.
Dĩ nhiên sau đó tôi được dẫn đến cho cấp trên phỏng vấn, đầu tiên là ông trung sĩ trinh sát, sau đó là ông thanh tra. Sau đó cả hai phối hợp điều tra. Tôi giữ vững lời khai và xem ra hai viên chức này làm việc đúng đắn và có vẻ tin tôi.
Điều làm họ khó nghĩ là một sự trùng hợp kỳ lạ, ngay trong tiểu thuyết giả tưởng cũng khó có. Khi người cảnh sát dẫn tôi về đồn, tôi vẫn cầm cái cuốn tiểu thuyết đen chết tiệt đó. Khi họ cầm lên xem, cái bao bìa có hình một cô gái tóc vàng, ngực còn cắm một con dao, máu chảy ròng ròng.
Tôi đọc mà chưa hề để ý đến cái hình quái quỉ này, họ chỉ cho tôi xem, tôi mới thấy. Vì chẳng có vật chứng cụ thể như máu ở người tôi, cọng tóc hay dấu tay ở hiện trường nên họ vịn vào cái bìa sách tối đa. Để biện hộ tôi chỉ trưng ra cái cô bé dẫn tôi đến đó. Tôi chỉ có bằng chứng đó.
Ông thanh tra nêu ý:
- Rất tiếc là ông không nhớ tên cô bé.
Ông nói lạnh lùng như ông mặt sắt.
- Tôi không có thói quen hỏi tên những em nhỏ chỉ gặp thoáng qua.
Ông thanh tra gật đầu:
- Nếu những điều ông khai là thật thì đừng lo. Chúng ta sẽ kiếm ra cô bé ở phạm trường lúc đó thôi.
- Vậy thì tôi còn lo gì nữa.
Ông trung sĩ tiếp:
- Cũng may là chưa bãi trường. Chúng ta sẽ sàng lọc kỹ, vậy là đủ kiếm ra.
O^ng gãi mũi. Tôi thấy ông có vẻ không tin có cô bé ấy.
Tôi hiểu ông trung sĩ hơn trong những ngày điều tra, cả những trường ở địa phương. Các em rất hoan nghênh chuyện cắt ngang giờ học của các em, nhưng các cô thầy ít hài lòng hơn. Cuối cùng, chúng tôi đã đào trúng mỏ dầu ở trường nữ học sinh, đường Omega.
Sau khi nói chuyện với cô Hiệu trưởng, chúng tôi được dẫn vào một lớp đúng lứa tuổi. Có khoảng hai mươi ba, hai mươi bốn thiên thần bé bỏng trong lớp, có cả cô bé chúng tôi đang tìm kiếm. Cô sắc sảo nổi bật nhất trong lớp, đặc biệt đối với tôi. Cô ngồi ở bàn hai, chúng tôi đã được dặn không được làm các em sợ, bởi vậy giọng ông trung sĩ ngọt như mía lùi. Ông hỏi có em nào trong lớp đã trông thấy quí ông này trước đây, bất cứ ở đâu không. (Chỉ vào tôi). Các em đều đưa tay, trừ cô bé ở bàn hai vẫn khoanh tay trên bàn.
Ông trung sĩ hỏi:
- Các em thấy ông ấy ở đâu?
- Em ạ, em ạ.
Cả lớp nhao nhao đòi trả lời. Cô giáo chỉ một em phát biểu:
- Thưa cô, chúng em đều thấy ông ấy ở rừng Hammer, vào ngày cô gái bị giết ạ.
Cô hiệu trưởng nhìn tôi lạnh băng, lên án tôi đã đầu độc các tâm hồn trẻ thơ bằng những cảnh rùng rợn. Tức khắc tôi yêu cầu nói chuyện riêng với trung sĩ nửa phút. Chúng tôi chụm đầu rù rì với nhau sau tấm bảng đen nhỏ. Tôi cho ông biết cô bé ngồi bàn hai, không đưa tay lên, chính là người ta muốn tìm. Ông bước ra giữa phòng, vuốt ria mép, bên này rồi bên kia, rồi nói:
- Tôi muốn hỏi em ngồi ở bàn hai, không giơ tay lên, là em đã có trông thấy ông đây lần nào chưa?
Cô giáo nói:
- Trả lời đi Ruby Gaut, không có chi hại cho em đâu.
Cái cô bé không có nét quả quyết, chẳng biểu lộ cảm giác nào trên mặt. Cô ấy tính toán và thăm dò tôi chẳng chút nào tỏ ra vội vã.
- Thưa cô, em chưa hề trông thấy ông này, cũng chẳng quen ông ta nữa và... - Cô nhành môi ra, để lộ một hàm răng trắng, đều - em không biết dù em có muốn chăng nữa.
Cả lớp khúc khích cười và cô giáo cũng không có ý bảo các em im lặng. Cô hỏi nhỏ nhẹ:
- Vậy em không ở cùng các bạn ở hồ à?
Một cô ngồi sau Ruby Gaut đứng dậy nói:
- Thưa cô, Ruby không ở hồ với chúng em, chị ấy nói phải về nhà ngay.
- Đúng vậy không, Ruby?
- Thưa cô đúng, em phải về coi em trai để mẹ em được nghỉ một chút.
Mái tóc vàng nhạt của em rực lên như hào quang trên đầu một vị thánh.
Cô giáo nói nhỏ với ông trung sĩ:
- Tôi thấy Ruby rất trung thực.
Chuyện như vậy, thử hỏi tôi còn làm gì được?
Sau cùng họ phải thả tôi ra vì chẳng có chút bằng cớ cụ thể nào. Họ chẳng tìm ra được một liên hệ nào giữa tôi và cô gái nạn nhân. Nếu truy tốc mà chỉ dựa vào cái bao bìa sách thì hề quá. Rồi cả hàng chục bà khai là có thấy tôi ở hồ buổi trưa đó. Các bạn biết, vẫn là thói thường, những cặp mắt long lên hung tợn, bệnh hoạn điên cuồng vân vân và vân vân. Tôi vẫn giữ vững lời khai mặc dù tôi có dịp phản cung. Những người quen biết tôi, không ai phát biểu gì bất lợi cho tôi cả, tôi có việc làm ổn định.
Tới nay, tôi thấy rằng họ vẫn chưa phá được vụ án, chưa tìm ra thủ phạm. Cô thiếu nữ nạn nhân cũng chẳng có bạn trai nào. Bề ngoài, cô là loại thiếu nữ hiền lành, kín đáo và tự trọng. Giờ đây cô là nạn nhân đáng thương. Con dao hung khí là loại dao thường của hướng đạo sinh thường dùng, nhưng được mài sắc đặc biệt. Chẳng có dấu tay nào ở đó cả.
Lá cây rụng ở đó lại dầy đến độ không lưu lại dấu chân nào. Quả thực, nếu tôi có phạm tội đó, cũng không thể nào làm gọn như vậy được.
Sau cùng Sở Điều Tra hình sự chịu thua, và tôi bước ra khỏi sở cảnh sát không hề bị sứt mẻ danh dự. Nhưng tôi mất việc và chỗ ở, mất bạn bè và chẳng còn đi với cô nào được trong hạt này nữa. Tuy nhiên sau đó vài tuần lễ, nhiều cô đã cùng đi với tôi và chắc chắn họ là những cô gái được bảo đảm an toàn nhất thế giới. Tôi không đi đâu một bước không có cảnh sát theo dõi, rất mực kín đáo. Nhưng nếu ở chỗ tôi có mặt, có cái gì khả nghi là cái đuôi của tôi vắt đến bên cạnh tôi ngay. Tôi cũng không được đi xa nơi cư trú dù là một buổi. Tôi tìm được một chỗ ở mới với bà chủ câm điếc, một công việc mới được trả bằng nửa lương lúc trước. Tôi ráng sống kiên nhẫn ở đây đợi thời gian trôi qua, vì thời gian vốn là phương thuốc hữu hiệu.
Tôi chờ đợi một cách có mục đích Sau ba tháng quản chế, tôi lại cô đơn vì không còn cảnh sát theo dõi nữa. Tôi nghĩ là đến lúc tích cực hoạt động được rồi, và trẻ em rất mau quên, nên tôi phải tìm gặp cô bé ấy ngay. Tôi quanh quẩn ở ngoài trường nữ đường Omega vào giờ tan học, bốn giờ chiều. Tôi nhận ra đối tượng của tôi. Ba tháng qua cô cũng chẳng thay đổi gì rõ rệt. Tôi tách riêng cô ta ra khỏi nhóm học sinh cùng lớp với cô thật dễ dàng, vì cô quẹo ngay vào con đường mòn gần nhất về nhà. Tôi đoán cô luôn là một cá thể độc đáo, luôn có thể tách riêng ra khỏi nhóm bạn cùng lớp, cũng như buổi trưa ở hồ bơi. Tôi quyết định dùng mẹo, nên mấy hôm nay tôi luôn thủ theo mình một bịch kẹo sô cô la.
- Này, em Ruby.
Tôi gọi rồi tiến lên cạnh cô, đưa ra bịch kẹo mời:
- Biếu em vài cái kẹo sô cô la.
Cô ấy nhận ra tôi ngay, chẳng có vẻ gì là sợ hãi cả. Cô lắc đầu nói:
- Mẹ cháu nói cháu không được nhận kẹo của người lạ.
- Tôi không phải người lạ. Tôi là người mà em suýt nữa làm tôi phải ở tù chung thân đấy, em nhớ không?
- Đáng đời ông thôi, ông còn nói lộn xộn gì với cháu?
Rồi cô nhăn răng cười, không một chút hận thù hay khinh bỉ gì tôi cả mới lạ. Thật trứ danh.
- Ngoài ra... - cô nói.
- Còn cái gì nữa?
- Cháu không muốn dính vào chuyện ấy. Cháu không muốn người ta chú ý đến cháu, ông hiểu không?
Quỉ thần ơi, cô bé đã có những tư tưởng như vậy trong cái bộ óc nhỏ xíu của đứa trẻ tám tuổi hay khoảng đó. Cô chẳng nghĩ gì đến những chuyện đã xảy đến cho tôi, cô chỉ lo được an thân thôi.
Chắc chắn cô ta biết ai đã giết thiếu nữ đó. Tôi cố gắng không tỏ ra kích động, nói càng tự nhiên càng tốt. Tôi điều chỉnh bước đi song hành với cô.
- Vậy là em đã trông thấy người giết thiếu nữ ấy. Đây là một trong những điều em nói dối.
- Ông đừng có hờn giận. Dĩ nhiên là tôi trông thấy ông ta. Ít ra là cái lưng, ông ấy đang cúi xuống.
- Như vậy là em đâu có nhìn thấy mặt ông ấy. Thế thì chẳng ích gì. Em không thể nhận diện được ông ta.
- Cháu nhận diện được và biết hết mọi thứ nếu cháu muốn. Ông ấy mặc bộ đồ xanh dương.
- Cậu Ben nhà tôi cũng mặc đồng phục xanh dương. Em nói cái quỉ quái gì vậy! Thiếu gì người...
- Ông đừng có chửi thề. Mẹ cháu bảo chửi thề xấu lắm.
- Mẹ cô và cô? Tôi sẽ nói cho cô biết mẹ cô là ai, bà ấy cùng một giuộc nói láo như cô, nếu như bà ấy nói là cô giữ em, trong khi thực ra cô rình mò những người khác ở trong rừng.
- Bà ấy không thể để mắt tới mọi chuyện hai mươi bốn trên hai mươi bốn giờ được. phải không nào? Ngay cả em bé cháu, mẹ cháu cũng không phải coi cả ngày. Và cháu cũng chẳng rình mò ai, ông Thông Minh ạ. Cháu đang chơi làm nhà trong rừng, dưới lùm cây.
- Và em nói là em biết kẻ sát nhân?
- Cháu không nói là cháu biết kẻ đó. Cháu nói là cháu có thể chỉ ra người đó, nếu cháu muốn.
- Vậy tại sao cháu không tố cáo ông ta?
- Vì đó không phải chuyện của cháu. - Cô ấy nói với vẻ đắc thắng ngầm.
Nhưng đó lại là chuyện của tôi và đặc biệt tôi còn phải tiếp tục dụ dỗ cô ấy, cho đến khi cô ấy có phản ứng có lợi.
Tôi nghe nói phụ nữ thường khích nhau sẽ biết được sự thật. Bởi thế tôi vận dụng mọi năng lực, dồn hết mọi khinh bỉ lên mắt, lên mặt để khích cô.
- Này, Ruby Gaut, em còn chưa biết một việc!
- Em biết chứ.
- Em chỉ bịa ra thôi.
- Cháu không bịa.
- Chắc chắn là em bịa. Em cũng chẳng trông thấy hắn gì cả nếu em có nhìn thấy, thì em cũng chẳng nhận diện được hắn là ai.
- Cháu đã bảo là ông ta mặc đồng phục xanh mà.
- Vậy thì nhà ông ấy ở đâu?
- Cháu không biết nhà ông ấy, nhưng cháu biết hiện giờ ông ấy ở đâu.
- Cô chỉ bịa chuyện, kinh tởm.
- Cháu không bịa.
- Cô bịa.
Tôi nắm ngay được cốt lõi câu chuyện, khi cô bất thình lình:
- Nếu cháu đưa ông đến chỗ ông ta thì ông có tin không?
- Cháu đã nói vậy. Cứ dẫn tôi đến chỗ ông ta, tôi sẽ tin.
Cô ấy nhìn tôi đăm đăm nhưng ánh mắt vẫn xa xăm vô cảm, đó là một phần kiểu ngụy trang của cô.
- Ông thề là không cho ai biết tôi đã dẫn ông đến đó nghe.
- Dĩ nhiên.
- Vậy ông lập lại theo cháu.
- Lập lại cái gì, tôi phải thề cái gì?
Cô ta liếm ngón tay cái mập tròn rồi giơ cao lên trời.
- Thấy ngón tay tôi ướt... ông làm như vậy và lập lại vậy.
Tôi liếm ngón cái rồi làm như cô chỉ dẫn.
- Thấy ngón tay tôi khô.
- Thấy ngón tay tôi khô.
- Cắt cổ tôi nếu tôi nói láo.
Cô quẹt ngón cái qua cổ tượng trưng cho động tác cắt cổ ghê gớm.
Tôi lập lại lời thề trẻ con một cách máy móc, chẳng hề nghĩ đến chuyện phải giữ. Tôi thật điên nếu nghĩ mình mắc lời thề trung thành với cô bé này. Nhưng việc tôi thề làm cô bé hài lòng.
- Vậy thì ta đi.
Cô phóng đi trước và tôi hụt hơi theo sau một lần nữa. Nhưng lần này khác ở chỗ cô mặc một áo khoác mỏng và chúng tôi đi trên vỉa hè không phải trên đồi cây. Cô dẫn tôi qua đường hẻm đi tắt này qua hẻm vòng khác, rồi ra phố High Street. Trên phố, người mua sắm đông đúc nhưng cô không hề chậm bước, mà luồn lách như một con lươn còn tôi ngập ngừng bị chặn lại sau cô. Tôi lúc đó trông chắc tức cười lắm, phải cố bám theo một đứa bé như thể cả mạng sống mình phụ thuộc vào đó. Nhưng tôi cũng chẳng còn biết mình đang làm trò hề. Tim tôi hồi hộp đập loạn xạ vì tin chắc rằng tôi đang có một đầu mối quan trọng. Sau cùng chúng tôi đến ngã tư phố High Street gặp trục giao thông chính. Ruby Gaut thình lình đứng sững lại nên tôi bắt kịp cô. Cô lùi lại bên cạnh tôi, ngước mắt nhìn tôi, lấy ngón cái hích nhẹ ra dấu.
- Ông ấy kia kìa. Đúng như tôi đã nói với ông.
Ông ta ngồi đó, lưng quay ra phía chúng tôi, đồng phục xanh, găng tay trắng đủ các món phụ thuộc khác dùng để điều khiển xe cộ lưu thông. Chính là cái ông cảnh sát trẻ hôm đó tôi đến báo cáo vụ án, ở hồ.
Tôi đứng chết trân, ngơ ngẩn ngắm ông ta đến mười giây, đầu quay mồng mọng. Tôi quay lại Ruby.
- Vậy em biết ông ta làm gì?
Con quỉ con không còn đó nữa. Cô ta lại chơi khăm tôi như lần trước. Cô ta di chuyển nhanh như điện xẹt. Tôi khó lòng mà tìm ra cô bé trong đám đông. Với thân hình nhỏ bé cỡ đó cô nấp ở đâu mà không được. Cô có thể tạt vào một siêu thị ẩn tạm hoặc cô đang thoăn thoắt trên đường về nhà cũng nên.
Thế là tôi bị cho leo cây. Tôi đành thả bộ chậm chậm theo phố High Street. Tôi né tránh những người chen chân mua sắm theo linh tính, trí óc đang ôn lại những gì xảy ra.
Phải chăng cô bé Ruby Gaut chọc phá tôi theo cách độc đáo của cô không thể bắt chước được, lần này có phải cú liều lĩnh chót không, có phải chỉ là trò tinh nghịch tức thời để làm tôi nhụt chí, không chấp hành động quá khứ của cô nữa?
Phải chăng cái trí tinh ranh quỉ quái của cô, gợi ý cho cô chọn ông cảnh sát để nêu một ví dụ cao nhất về sự bất khả. Hoặc bây giờ cô đang cười ngặt nghẽo, rồi chẳng còn để ý gì nữa. Cô có biết chắc kẻ giết cô thiếu nữ trong rừng không? Bộ đồng phục xanh chỉ là tưởng tượng của cô hay có dựa trên cơ sở thực tế nào đó?
Rõ ràng là ông cảnh sát có mặt gần hiện trường lúc đó. Gần hay ở ngay phạm trường không thành vấn đề, vì ông chỉ mất vài phút để lủi từ chỗ cái cây chỗ xảy ra án mạng, xuống vị trí đứng coi trẻ em tắm. Không phải chưa phát hiện được động cơ nào giết thiếu nữ, nhưng không phải không có.
Hồi còn là một cậu bé, tôi không thể có sự hiểu biết sâu xa, tránh vi phạm pháp luật và các qui định. Tôi mường tượng ra ngay hậu quả của sự việc, khi mà ông cảnh sát đã nhồi nhét, nắm được tâm hồn của tuổi bé Ruby và hoàn cảnh phạm tội. Các bạn thấy tôi không dùng cụm từ tuổi thơ ngây trong trắng. Bởi vậy tôi nghĩ, ngoài cô bé làm hại tôi vì tinh nghịch, còn có những lý do khác như ai xúi cô chẳng hạn.
Bây giờ nghĩ lại, hình ảnh ông cảnh sát sợ hết máu mặt khi tôi báo cáo cho ông ta án mạng, hiện rõ trong đầu tôi.
Dù chưa có kinh nghiệm, dạn dày, ông cảnh sát nào cũng ghê tởm tội phạm đến vậy sao?
Những việc cô Ruby tiết lộ kẻ sát nhân cho tôi, sẽ giúp ích gì cho tôi. Tôi chắc sẽ chẳng ưa được cái mặt ông trung sĩ trinh sát, nếu tôi ngốc nghếc bước vào bót cảnh sát báo sự việc mới này.
Rồi thình lình tôi hiểu được sự việc theo quan điểm của cảnh sát và hiểu được rằng đây là một chuỗi sự việc được dàn dựng. Nói cách khác gồm một ít sự thực, bị cái cô Ruby quỉ quái được người ta xúi giục làm cho bán tín bán nghi nên rối mù lên.
Thôi đành, cái gì đã qua cho qua luôn, đành mang theo mình một tiền sự. Cám ơn Ruby! Tôi sẽ không để cô ta khuấy động tương lai của mình nữa.
Tôi cảm thấy cần phải có một ly cà phê đậm để tăng cường quyết định này của tôi. Tôi lại gặp ngay một quán bán đồ uống chính là sản phẩm từ sữa bên đường. Tôi đẩy cửa bước vào. Cái quán hẹp như một toa xe điện, bàn ghế bày thành hai hàng phía trước, quầy pha chế ở trong cùng. Tôi sắp đi đến quầy thì một cảnh tượng làm tôi đứng sững lại.
Kìa, cô bé quỉ quái đang chễm chệ trên cái ghế cao, đưa lưng ra phía tôi nghiêng hai trăm bảy mươi độ. Cô chống khủy tay xương xẩu lên mặt quầy, hai bàn tay khỉ nghều ngoào quanh một ly đồ uống đầy. Cô không uống, cô đang ngây ngất ngước nhìn bộ mặt chàng Adonis được thần ái tình chiếu cố, đang cúi trên mặt quầy. Người đàn ông da mặt xạm bóng, đẹp trai như một con rắn nướng vĩ. Các bạn biết loại người này.
Có tiếng quay xè xè. Sâu trong thâm tâm, tôi nhận ra sự thực của một âm mưu mà không cần bằng cớ như lâu lâu ta vẫn trực giác được. Tôi nhìn cô bé kỹ hơn. Chắc ông ta vừa phết bơ xong vài lát bánh để làm bánh kẹp. Tay phải cầm dao, ngón trỏ tay trái đưa lên thử độ sắc của lưỡi dao một cách lơ đãng. Ông ta chẳng để ý đến ai cả, mà tập trung chú ý vào hai cô gái ngồi ở bàn cạnh quầy, đang nói chuyện rôm rả, giống như nhiều cô gái khác thường làm, khi có một người đàn ông khả ái ngồi xa xa một chút. Mắt ông ta nheo lại, nhìn ngấu nghiến hai cô gái như những miếng mồi ngon.
Thình lình như bị nam châm hút, ông buông dao, lách qua cô Ruby đang nhìn ông mê mẫn, đi gom những ly trống trên các bàn. Ông cúi xuống thì thầm gì đó với hai cô khách, ai biết được lời dụ dỗ của ông ta ngọt đến cỡ nào. Cái áo khoác trắng của phục vụ viên hếch lên, để lộ cho tôi thấy cái mông quần dơ bẩn đến tởm lợm. Tôi quyết định không giải khát nữa. Tôi bước ra khỏi quán nhanh hơn thời gian cần thiết để nói "Hung thủ áo xanh."
Nhưng vẫn còn nhiều điều bỏ ngỏ mà tôi vẫn muốn biết, tỷ như tiểu thư Ruby quen với hắn từ lúc nào? Có phải cô tìm đến ông ta theo kế hoạch thu phục dần dần của ông ta không? Cô ta có biết ông ta trước không? Hay chỉ là những dịp ngẫu nhiên, dịp may của những tay mơ như ta thường nói?
Ông ta còn cho cô ta ăn kem lạnh, uống sô cô la nóng và nhiều những món khác để cô ta luôn về phe ông ta. Nếu ông ta không cho cô ta ăn không nữa, chuyện gì sẽ xảy ra.
Hoặc khi... Ôi, thôi đừng bận tâm.
Những câu hỏi này vẫn chưa được giải đáp, mỗi khi tôi quan tâm đến.
Khi hai con cọp dữ đã kết cặp với nhau thì chẳng còn chỗ cho người như tôi.
Hết.